Thủy Liên Y liều cái mạng già, mặc dù cả người vô lực, hai chân như nhũn ra, nhưng tiềm năng của người là vô hạn! Vì thanh bạch của mình, nàng coi như bò cũng phải bò ra con hẻm nhỏ này.
Sau khi người phía sau lấy lại tinh thần, kêu gào mang gió đuổi theo.
Nhanh! Chạy hai bước nữa đã đến! Cố gắng lên Thủy Liên Y! Ngươi có thể! Nàng cắn môi động viên cho mình! Trước mắt hiện lên hình ảnh lâm nguy không loạn anh dũng bắt cướp trên đường của mình, còn hiện lên lúc chụp được con mèo từ lầu ba rơi xuống!
Nàng là Thủy Liên Y! Nàng không thể ngã xuống!
Ách. . . . Dường như đụng phải trên người của người nào! Trời ạ! Xong đời! Lần này nàng tiêu, lúc nào thì kẻ địch chạy đến phía trước của nàng rồi, trước sau bọc đánh, nàng đều không biết!
Thủy Liên Y vừa ngẩng đầu, cặp mắt hoảng sợ kia thế nhưng thấy được mặt nam khiến cho nàng nuốt nước miếng. Chỉ là, lúc này dược hiệu càng thêm xâm nhập vào trong cơ thể nàng ở trong quá trình nàng chạy trốn, khiến cho nàng lảo đảo một cái ngã ở trong ngực một nam nhân!
Ngay cả như vậy, nàng vẫn nỗ lực làm ra biểu tình vui vẻ, cúi đầu khom lưng, "Hả! Tiểu. . . . Dạ! Thật là đúng dịp a! Chàng cũng tới đón. . . . Tú cầu sao?"
Vẻ mặt Sở Mị Dạ như đưa đám, thấy nàng cho dù mặc nam trang cũng khó giấu dung mạo tuyệt sắc kia, thấy nàng mềm yếu té ở trong ngực của mình, lúc nghe được nàng nói chuyện, đầu lưỡi cũng có chút cứng rắn, không khỏi vô cùng tức giận.
"Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt của hắn âm trầm, thị vệ trông chừng ở Túy Phượng viện nói cho hắn biết tin tức hôm nay Thủy Liên Y mang Tiểu Kinh ra cửa, hắn căn bản không yên tâm nữ nhân Thủy Liên Y gây vạ này! Dung mạo của nàng sẽ đưa tới mầm tai vạ cho nàng.
Thấy một đám nam nhân bỉ ổi đuổi theo ra từ trong ngõ hẻm, toàn thân Sở Mị Dạ đều bao phủ một tầng sát ý.
Ừ! Nuốt nước miếng, Thủy Liên Y phát hiện hiện tại mình chẳng những vô lực, cả người còn nóng rang. Không biết biểu tình lo lắng của hắn có phải bởi vì nàng hay không!
"Bọn họ muốn luân phiên X ta!" Nàng bị người hại! Hắn ít nhất cũng nên an ủi nàng mấy câu! Nàng thiếu chút nữa đã thất thân!
Sở Mị Dạ híp mắt, "Bắt bọn họ trở về vương phủ, không thể bắt sống giết ngay tại chỗ!" Nói xong ôm lấy Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y dùng đôi tay ôm cổ của hắn, gương mặt bắt đầu nóng lên. Hơi thở phái nam trên người của hắn khiến cho lòng nàng loạn lên, khi tay nhỏ bé đụng phải cổ hắn khiến cho nàng không kìm hãm được dán cả người lên hắn.
Thị vệ sau lưng Sở Mị Dạ rút binh khí ra diệt trừ đám người kia, nhưng kia đối với Thủy Liên Y mà nói không còn quan trọng rồi ! Quan trọng là, hiện tại nàng rất nóng!
"Tiểu Dạ!" Bị hắn ôm vào trong ngực, ngồi vào cỗ kiệu, hôm nay hắn không có cưỡi ngựa!
Cảm thấy Thủy Liên Y tựa hồ có chút không bình thường! Sở Mị Dạ cúi đầu, nhìn nữ nhân ngồi ở trên đùi mình. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, có hai mạt ửng đỏ rất không bình thường, mắt lớn cũng rất mờ mịt, cánh môi đỏ thẫm hơi giương, có thể thấy đầu lưỡi phấn hồng của nàng.
Bụng dưới của Sở Mị Dạ xông lên dòng nhiệt, hắn cũng chỉ nhìn nàng đã có phản ứng nguyên thủy nhất, nàng thật sự là yêu tinh!
"Tiểu Y! Nàng không thoải mái sao?" Nhìn nàng kề mặt trên ngực mình, tay nhỏ bé cũng vuốt ve xoa nắn lồng ngực bền chắc của hắn, ánh mắt của hắn càng ngày càng chìm.
"Ừ!" Thủy Liên Y không biết mình thế nào, nàng vốn bài xích thân mật với hắn, cũng sợ mập mờ ở chung với hắn! Nhưng hiện tại, nàng không nhịn được muốn dán lên thân thể hắn.
"Nàng làm sao vậy?" Tay nhỏ bé của nàng mò hắn sắp không chịu nổi! Sở Mị Dạ bắt được móng vuốt nhỏ của nàng.
Thủy Liên Y trợn to đôi mắt vô tội "Bọn họ dùng thuốc mê mê ta! Hiện tại người ta không có hơi sức! Cho ta mượn lồng ngực chàng dựa vào một cái!"
"Thuốc mê?" Sở Mị Dạ híp mắt lạnh xuống, xem ra không giống như thuốc mê, giống như mị dược!
Sau khi người phía sau lấy lại tinh thần, kêu gào mang gió đuổi theo.
Nhanh! Chạy hai bước nữa đã đến! Cố gắng lên Thủy Liên Y! Ngươi có thể! Nàng cắn môi động viên cho mình! Trước mắt hiện lên hình ảnh lâm nguy không loạn anh dũng bắt cướp trên đường của mình, còn hiện lên lúc chụp được con mèo từ lầu ba rơi xuống!
Nàng là Thủy Liên Y! Nàng không thể ngã xuống!
Ách. . . . Dường như đụng phải trên người của người nào! Trời ạ! Xong đời! Lần này nàng tiêu, lúc nào thì kẻ địch chạy đến phía trước của nàng rồi, trước sau bọc đánh, nàng đều không biết!
Thủy Liên Y vừa ngẩng đầu, cặp mắt hoảng sợ kia thế nhưng thấy được mặt nam khiến cho nàng nuốt nước miếng. Chỉ là, lúc này dược hiệu càng thêm xâm nhập vào trong cơ thể nàng ở trong quá trình nàng chạy trốn, khiến cho nàng lảo đảo một cái ngã ở trong ngực một nam nhân!
Ngay cả như vậy, nàng vẫn nỗ lực làm ra biểu tình vui vẻ, cúi đầu khom lưng, "Hả! Tiểu. . . . Dạ! Thật là đúng dịp a! Chàng cũng tới đón. . . . Tú cầu sao?"
Vẻ mặt Sở Mị Dạ như đưa đám, thấy nàng cho dù mặc nam trang cũng khó giấu dung mạo tuyệt sắc kia, thấy nàng mềm yếu té ở trong ngực của mình, lúc nghe được nàng nói chuyện, đầu lưỡi cũng có chút cứng rắn, không khỏi vô cùng tức giận.
"Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt của hắn âm trầm, thị vệ trông chừng ở Túy Phượng viện nói cho hắn biết tin tức hôm nay Thủy Liên Y mang Tiểu Kinh ra cửa, hắn căn bản không yên tâm nữ nhân Thủy Liên Y gây vạ này! Dung mạo của nàng sẽ đưa tới mầm tai vạ cho nàng.
Thấy một đám nam nhân bỉ ổi đuổi theo ra từ trong ngõ hẻm, toàn thân Sở Mị Dạ đều bao phủ một tầng sát ý.
Ừ! Nuốt nước miếng, Thủy Liên Y phát hiện hiện tại mình chẳng những vô lực, cả người còn nóng rang. Không biết biểu tình lo lắng của hắn có phải bởi vì nàng hay không!
"Bọn họ muốn luân phiên X ta!" Nàng bị người hại! Hắn ít nhất cũng nên an ủi nàng mấy câu! Nàng thiếu chút nữa đã thất thân!
Sở Mị Dạ híp mắt, "Bắt bọn họ trở về vương phủ, không thể bắt sống giết ngay tại chỗ!" Nói xong ôm lấy Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y dùng đôi tay ôm cổ của hắn, gương mặt bắt đầu nóng lên. Hơi thở phái nam trên người của hắn khiến cho lòng nàng loạn lên, khi tay nhỏ bé đụng phải cổ hắn khiến cho nàng không kìm hãm được dán cả người lên hắn.
Thị vệ sau lưng Sở Mị Dạ rút binh khí ra diệt trừ đám người kia, nhưng kia đối với Thủy Liên Y mà nói không còn quan trọng rồi ! Quan trọng là, hiện tại nàng rất nóng!
"Tiểu Dạ!" Bị hắn ôm vào trong ngực, ngồi vào cỗ kiệu, hôm nay hắn không có cưỡi ngựa!
Cảm thấy Thủy Liên Y tựa hồ có chút không bình thường! Sở Mị Dạ cúi đầu, nhìn nữ nhân ngồi ở trên đùi mình. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, có hai mạt ửng đỏ rất không bình thường, mắt lớn cũng rất mờ mịt, cánh môi đỏ thẫm hơi giương, có thể thấy đầu lưỡi phấn hồng của nàng.
Bụng dưới của Sở Mị Dạ xông lên dòng nhiệt, hắn cũng chỉ nhìn nàng đã có phản ứng nguyên thủy nhất, nàng thật sự là yêu tinh!
"Tiểu Y! Nàng không thoải mái sao?" Nhìn nàng kề mặt trên ngực mình, tay nhỏ bé cũng vuốt ve xoa nắn lồng ngực bền chắc của hắn, ánh mắt của hắn càng ngày càng chìm.
"Ừ!" Thủy Liên Y không biết mình thế nào, nàng vốn bài xích thân mật với hắn, cũng sợ mập mờ ở chung với hắn! Nhưng hiện tại, nàng không nhịn được muốn dán lên thân thể hắn.
"Nàng làm sao vậy?" Tay nhỏ bé của nàng mò hắn sắp không chịu nổi! Sở Mị Dạ bắt được móng vuốt nhỏ của nàng.
Thủy Liên Y trợn to đôi mắt vô tội "Bọn họ dùng thuốc mê mê ta! Hiện tại người ta không có hơi sức! Cho ta mượn lồng ngực chàng dựa vào một cái!"
"Thuốc mê?" Sở Mị Dạ híp mắt lạnh xuống, xem ra không giống như thuốc mê, giống như mị dược!
/207
|