Mạc công công ác độc nhìn nàng, tựa hồ có ý nghĩ muốn chặt nàng làm trăm mảnh. Nhưng mà nhẫn nại của hắn rất tốt, có thể nén trở lại! Không có phân phó của hoàng hậu nương nương, hắn sẽ không tự tiện tổn thương Thủy Liên Y!
Xe ngựa dừng lại, Thủy Liên Y bị một đám thái giám vừa lôi vừa kéo, vô cùng nhếch nhác kéo xuống xe ngựa, đi vào một cung điện.
Phượng Vũ cung? Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn tên cung điện? Đây chính là chỗ ở của vị hoàng hậu nương nương kia?
Đến trước cửa cung, bọn thái giám mở cửa cung ra, đẩy nàng vào trong, khiến nàng té nhào xuống đất.
Hận hận nhìn những hoạn quan chó cậy gần nhà này, trong lòng nghĩ lại từ xưa tới nay có bao nhiêu gian tặc xuất thân từ thái giám! Ngụy Trung Hiền? Lý Liên Anh? Đông Phương Bất Bại. . . . Đông Phương Bất Bại có tính không?
Bởi vì đôi tay bị cột ra sau lưng, Thủy Liên Y mất hơi sức thật lớn mới ngồi dậy từ trên đất. Bò dậy rồi không khỏi quan sát cung điện hào hoa này.
Chánh điện do ba gian trước và ba gian sau tạo thành, trước sau có cửa, bên trong phòng rộng rãi, có tấm bình phong tinh mỹ khắc hoa, bố cục điển nhã lộng lẫy. Điện đông tây có riêng ba gian, đều có cửa trước sau.
Tẩm cung của vị hoàng hậu này không khỏi quá lớn! Nàng thổn thức!
Hoàng hậu nương nương giá lâm, một âm thanh của thái giám tuyên cáo.
Hoàng hậu? Nàng căn bản không biết! Vì sao trói nàng tới? Thủy Liên Y nhìn thẳng nữ nhân đi tới, nàng chính là hoàng hậu sao?
Ngọc Linh Nhi mặt lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, đây chính là vương phi của Sở Mị Dạ?
Hai nữ nhân đối mặt, đều cùng hít sâu một hơi.
Ngọc Linh Nhi chưa bao giờ mất hồn như vậy, cô gái trước mắt có dung mạo tuyệt mỹ hồn nhiên ngây thơ, có khí chất ra nước bùn mà không nhiễm bẩn, lại còn có tư thái lung linh làm cho không người nào có thể không thương, nàng chính là vương phi Sở Mị Dạ tìm tới từ Ngạo Nam quốc? Quả thật có tiền vốn câu hồn phách người.
Thủy Liên Y nhìn vị hoàng hậu này, có thể lên làm hoàng hậu thì dung mạo nhất định là thượng thừa, nhưng nàng nhìn quen mặt của mình,lại không quá chú ý dung mạo đẹp của nàng. Chỉ là trên người vị hoàng hậu này có một cỗ khí chất dụ dỗ, tựa hồ không phải nữ nhân an phận! Hơn nữa vị hoàng hậu này dùng ánh mắt hận không thể giết người nhìn nàng.
"Nàng chính là Thủy Liên Y?" Ngọc Linh Nhi nhìn về phía Mạc công công.
"Hồi hoàng hậu nương nương! Nàng chính là Thủy Liên Y!" Mạc công công lạnh lùng liếc nhìn Thủy Liên Y một cái.
"Thấy hoàng hậu còn không quỳ xuống thỉnh an!" Cung nữ bên cạnh hoàng hậu đi tới trước mặt của Thủy Liên Y dùng sức đá nàng một cước.
Thủy Liên Y mới vừa từ trên đất đứng lên, thiếu chút nữa lại bị một cước này của nàng đạp nằm xuống.
"Cái con chân chó này! Có tin lão nương trói ngươi lên thảm cỏ đánh không!" Thủy Liên Y cay cú căm tức nhìn cung nữ đá nàng, ánh mắt hung ác của nàng làm cung nữ kia giật mình.
"Lớn mật!" Ngọc Linh Nhi cả giận nói, thật đúng là không để hoàng hậu như nàng ở trong mắt.
Thủy Liên Y nhìn chằm chằm nàng "Nếu như ngươi chính là hoàng hậu, có chuyện gì thì bây giờ nói đi! Tỷ không rảnh chơi chung với ngươi ở đây!" Không phải nàng không sợ, kịch ở cung đình đã xem nhiều, âm mưu quỷ kế ở hậu cung của hoàng đế không bao giờ ít. Nhưng ngươi càng biểu hiện nhu nhược, càng chịu khi dễ, nếu như khó thoát một kiếp, còn không bằng vò đã mẻ lại sứt, khiến chủ mưu tức chết cũng tốt.
Vị hoàng hậu này, mình cũng không biết đắc tội với nàng ở chỗ nào? Duy nhất khẳng định là vị hoàng hậu này đố kỵ mình, có thể thấy được ghen ghét từ trên mặt nàng.
Ngọc Linh Nhi giận đến cả người run rẩy, kể từ khi nàng lên làm hoàng hậu, chưa từng có người dám nói chuyện với nàng như vậy!
"Ngươi thật không muốn sống nữa!" Nàng đi tới trước mặt của Thủy Liên Y. Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, "Bổn cung muốn ngươi sống ngươi liền sống, muốn ngươi chết ngươi sẽ chết!"
Xe ngựa dừng lại, Thủy Liên Y bị một đám thái giám vừa lôi vừa kéo, vô cùng nhếch nhác kéo xuống xe ngựa, đi vào một cung điện.
Phượng Vũ cung? Thủy Liên Y ngẩng đầu nhìn tên cung điện? Đây chính là chỗ ở của vị hoàng hậu nương nương kia?
Đến trước cửa cung, bọn thái giám mở cửa cung ra, đẩy nàng vào trong, khiến nàng té nhào xuống đất.
Hận hận nhìn những hoạn quan chó cậy gần nhà này, trong lòng nghĩ lại từ xưa tới nay có bao nhiêu gian tặc xuất thân từ thái giám! Ngụy Trung Hiền? Lý Liên Anh? Đông Phương Bất Bại. . . . Đông Phương Bất Bại có tính không?
Bởi vì đôi tay bị cột ra sau lưng, Thủy Liên Y mất hơi sức thật lớn mới ngồi dậy từ trên đất. Bò dậy rồi không khỏi quan sát cung điện hào hoa này.
Chánh điện do ba gian trước và ba gian sau tạo thành, trước sau có cửa, bên trong phòng rộng rãi, có tấm bình phong tinh mỹ khắc hoa, bố cục điển nhã lộng lẫy. Điện đông tây có riêng ba gian, đều có cửa trước sau.
Tẩm cung của vị hoàng hậu này không khỏi quá lớn! Nàng thổn thức!
Hoàng hậu nương nương giá lâm, một âm thanh của thái giám tuyên cáo.
Hoàng hậu? Nàng căn bản không biết! Vì sao trói nàng tới? Thủy Liên Y nhìn thẳng nữ nhân đi tới, nàng chính là hoàng hậu sao?
Ngọc Linh Nhi mặt lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, đây chính là vương phi của Sở Mị Dạ?
Hai nữ nhân đối mặt, đều cùng hít sâu một hơi.
Ngọc Linh Nhi chưa bao giờ mất hồn như vậy, cô gái trước mắt có dung mạo tuyệt mỹ hồn nhiên ngây thơ, có khí chất ra nước bùn mà không nhiễm bẩn, lại còn có tư thái lung linh làm cho không người nào có thể không thương, nàng chính là vương phi Sở Mị Dạ tìm tới từ Ngạo Nam quốc? Quả thật có tiền vốn câu hồn phách người.
Thủy Liên Y nhìn vị hoàng hậu này, có thể lên làm hoàng hậu thì dung mạo nhất định là thượng thừa, nhưng nàng nhìn quen mặt của mình,lại không quá chú ý dung mạo đẹp của nàng. Chỉ là trên người vị hoàng hậu này có một cỗ khí chất dụ dỗ, tựa hồ không phải nữ nhân an phận! Hơn nữa vị hoàng hậu này dùng ánh mắt hận không thể giết người nhìn nàng.
"Nàng chính là Thủy Liên Y?" Ngọc Linh Nhi nhìn về phía Mạc công công.
"Hồi hoàng hậu nương nương! Nàng chính là Thủy Liên Y!" Mạc công công lạnh lùng liếc nhìn Thủy Liên Y một cái.
"Thấy hoàng hậu còn không quỳ xuống thỉnh an!" Cung nữ bên cạnh hoàng hậu đi tới trước mặt của Thủy Liên Y dùng sức đá nàng một cước.
Thủy Liên Y mới vừa từ trên đất đứng lên, thiếu chút nữa lại bị một cước này của nàng đạp nằm xuống.
"Cái con chân chó này! Có tin lão nương trói ngươi lên thảm cỏ đánh không!" Thủy Liên Y cay cú căm tức nhìn cung nữ đá nàng, ánh mắt hung ác của nàng làm cung nữ kia giật mình.
"Lớn mật!" Ngọc Linh Nhi cả giận nói, thật đúng là không để hoàng hậu như nàng ở trong mắt.
Thủy Liên Y nhìn chằm chằm nàng "Nếu như ngươi chính là hoàng hậu, có chuyện gì thì bây giờ nói đi! Tỷ không rảnh chơi chung với ngươi ở đây!" Không phải nàng không sợ, kịch ở cung đình đã xem nhiều, âm mưu quỷ kế ở hậu cung của hoàng đế không bao giờ ít. Nhưng ngươi càng biểu hiện nhu nhược, càng chịu khi dễ, nếu như khó thoát một kiếp, còn không bằng vò đã mẻ lại sứt, khiến chủ mưu tức chết cũng tốt.
Vị hoàng hậu này, mình cũng không biết đắc tội với nàng ở chỗ nào? Duy nhất khẳng định là vị hoàng hậu này đố kỵ mình, có thể thấy được ghen ghét từ trên mặt nàng.
Ngọc Linh Nhi giận đến cả người run rẩy, kể từ khi nàng lên làm hoàng hậu, chưa từng có người dám nói chuyện với nàng như vậy!
"Ngươi thật không muốn sống nữa!" Nàng đi tới trước mặt của Thủy Liên Y. Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, "Bổn cung muốn ngươi sống ngươi liền sống, muốn ngươi chết ngươi sẽ chết!"
/207
|