Chàng thanh niên từ trên trời giáng xuống cuộc đời bình thường của cô kia, cao ngạo, trẻ đẹp, tỏa sáng lấp lánh.
********
Tạ Gia Thụ của thời trẻ đâu chỉ là vô tư và vui vẻ!
Cho đến tận bây giờ, Phùng Nhất Nhất vẫn nhớ như in lần đầu tiên cô gặp anh. Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi để tóc xoăn ngắn đến mang tai rất đẹp mắt, hay mặc áo sơ mi màu tím đậm. Phùng Nhất Nhất vốn tưởng rằng, màu sắc đẹp đến yêu mị ấy chỉ có các chàng trai trong truyện tranh mới có thể mặc. Nhưng Tạ Gia Thụ của hai mươi tuổi, áo sơ mi lụa tơ tằm màu tím đậm cũng không thể nào át đi khuôn mặt của anh. Phùng Nhất Nhất chưa từng nhìn thấy chàng trai đẹp nào như Tạ Gia Thụ của năm ấy, hệt như vầng mặt trời, rực rỡ, chói mắt.
Bấy giờ, cả thành phố G đều biết Tạ gia có một đại thiếu gia đẹp trai lại huênh hoang, Tạ Gia Thụ của ngày ấy không chất chứa nỗi lòng, không có tâm sự, một chút muộn phiền cũng không. Ngày ấy, anh thích quần là áo lượt, ngợp trong vàng son, ngày ngày mũ gấm áo lông chồn, nghênh ngang lượn trên phố.
Nhưng bây giờ, đừng nói đến màu sắc của đầu tóc, ngay cả màu sắc của quần áo cũng chỉ có ba màu đen, trắng, xám vô cùng đơn giản, vô cùng khiêm tốn. Chiếc áo pull màu xám đơn giản, trên bả vai tùy ý khoác lên chiếc áo khoác ngoài màu đen phẳng phiu, rõ ràng chẳng có chút bắt mắt nào, và anh cũng chỉ thoải mái ngồi ở đó, vậy mà nom người đẹp như ngọc, vóc dáng như cây tùng.
Tạ Gia Thụ của ngày hôm nay đã biết bản thân mình có nhiều ưu điểm như thế nào, chẳng cần trau chuốt cho dáng vẻ bên ngoài nữa.
Thời gian thật không công bằng với phụ nữ, Phùng Nhất Nhất sờ lên mặt mình, buồn bã trút tiếng thở dài.
Tạ Gia Thụ ngồi đối diện với cô, từ lúc được gọi vài tiếng “anh rể” tới giờ, anh như uống phải thuốc cười, khóe miệng cứ cong lên mãi. Lúc lật giở thực đơn, anh cười hỏi, “Sao vậy, món ăn không hợp khẩu vị của em à?”.
“Không phải…”, Phùng Nhất Nhất không mấy hứng thú, bỏ thực đơn trên tay xuống, “Anh chọn đi, tôi thế nào cũng được”.
Tạ Gia Thụ dùng ánh mắt “Đúng là kiểu giày vò người khác, nhưng tôi thích!” để nhìn cô, hớn hở thay cô chọn món ăn.
Người phục vụ cầm thực đơn rời khỏi. Ban nhạc trong góc phòng cách đó không xa đang tấu bản nhạc với điệu hát trầm thấp, dịu dàng, nhẹ nhàng mà chậm rãi. Tối nay, nhà hang fchir có một chiếc bàn, ánh đèn pha lê trên đỉnh đầu họ đang tỏa sáng, rèm cửa trên ba cánh cửa sổ sát đất đều được kéo ra. Xa xa, muôn vì sao sáng lấp lánh đang tỏa sáng trên bầu trời. Cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Tạ Gia Thụ thấy Phùng Nhất Nhất lẳng lặng quan sát bốn phía, biết cô đã nhớ ra, “Ngày anh Thừa Quang cầu hôn Tử Thời cũng giống như vậy. Ngày hôm đó, tôi và em, còn có cả Tề Quang cùng nhau bài trí. Vốn dĩ tôi nói muốn để đèn đuốc sáng trưng, nhưn gem chỉ lải nhải rằng chỉ để đèn pha lê, để ánh sáng của sao trời chiếu vào… Em còn nhớ không?”.
Phùng Nhất Nhất đương nhiên là nhớ rồi! Lúc đó, Gấu Nhỏ mới bốn năm tuổi chứ gì? Bảo cô bé đẩy bánh Tiramisu có giấu nhẫn bên trong đi ra, nhưng cô bé lại thừa dịp Tạ Gia Thụ không để ý mà ăn luôn miếng bánh đó. Kết quả, Thịnh Thừa Quang cầu hôn không thành, vừa ôm con gái vừa kéo vợ chạy vội vào bệnh viện. Nhớ lại tình cảnh lúc bấy giờ, Phùng Nhất Nhất bỗng bật cười.
Thấy cô cười, anh cũng cong khóe môi., có điều giọng nói đượm chút u buồn, “Thật ra, hôm anh Thừa Quang cầu hôn với Tử Thời cũng là tại nhà hàng này. Lúc đó, anh ấy vẫn còn là chồng chưa cưới của chị gái tôi cơ. Cho nên, sau này tôi biết được đã vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại nghĩ, sau này gặp được người con gái mà mình thương yêu, nhất định phải hẹn cô ấy đến đây dùng bữa, lãng mạn mà long trọng, thổ lộ với cô ấy”.
Đáng tiếc chuyện không được như vậy. Sau đó, anh tỏ tình với Phùng Nhất Nhất ở bên đường, ngay cả ngọn đèn pha lê cũng không có, chỉ có bầu trời sao lung linh trên đỉnh đầu.
Tối hôm đó, anh dẫn cô lên núi đốt pháo hoa, rồi lại cõng cô xuống núi, nhất định không chịu để cô đi bộ. Xuống đến tận chân núi, anh mới thả cô xuống. Ngày hôm đó, trời lạnh căm căm nhưng áo trên người anh lại ướt sũng. Song, anh rất vui vẻ, ánh mắt phát sáng như sao lấp lánh trên bầu trời, anh nói, “Tôi theo đuổi Tử Thời chỉ là chơi đùa thôi, tại chướng mắt anh Thừa Quang cứ thích cô ấy. Tôi nghĩ, nếu tôi theo đuổi cô ấy, anh Thừa Quang sẽ quay lại với chị gái tôi, còn lâu tôi mới thích Tử Thời… Đối với tôi, trên thế giới này chỉ có hai loại người, đại đa số là người tôi không thích, còn có rất ít người, vài người tôi thích, ví dụ như mẹ tôi, chị tôi,…ví dụ như em”.
“Phùng Nhất Nhất!”, căp mắt sáng rực như sao của Tạ Gia Thụ năm ấy, đến giờ vẫn hiển hiện ngay trước mặt Phùng Nhất Nhất một cách rõ nét. Cô nhớ rõ vẻ đáng yêu lại cố tỏ ra trấn tĩnh của anh khi ấy, bộ dáng ấy khiến cô cảm động không gì sánh được, “Tôi thích em!”.
Dứt lời, anh căng thẳng đến độ khóe môi giật giật, thấy cô không phản ứng, thần sắc lại càng trở nên sốt sắng hơn, cuối cùng anh trở lại vẻ hung hăng như thường ngày, uy hiếp cô, “Mau nói em cũng thích tôi đi!”.
Đó là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất ngang nhiên chống lại Tạ Gia Thụ, cô nói, “Tạ Gia Thụ, em không thích anh!”.
Không bao lâu sau, Tạ Gia Thụ đi Mỹ, đi đến tận bây giờ.
“Tôi không ngờ mình còn có ngay fhoom nay, được cùng em ngồi ở đây như thế này”, Tạ Gia Thụ hơi cụp mắt xuống, khẽ cười dưới ánh sáng mộng ảo của ngọn đèn pha lê, “Thật ra, có một thời gian ở Mỹ tôi vô cùng tuyệt vọng, bởi vì tôi cảm thấy mình sẽ không thể quay về nữa. Tôi nghĩ em cũng gần ba mươi rồi, với tính cách của em, e là hai mươi lăm tuổi đã đi xem mắt, lấy chồng rồi sinh con…”, anh ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh, “Tôi có cảm giác em sẽ đợi tôi, nhưng không ngờ em thật sự sẽ chờ đợi”.
Lời của anh khiến hốc mắt Phùng Nhất Nhất cay cay, sưng mọng. Cô nhìn anh, người đàn ôn ghai mươi tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất, đang ngồi đối diện, đẹp không tì vết. Cô vừa xót xa, vừa xúc động, bản thân cũng không biết mình đã nói gì, “…Cũng không phải cố ý muốn đợi anh.. mà vì không cẩn thận nên đợi đến tận bây giờ”.
Từ trước đến giờ, cô chưa từng nói với bất cứ ai, bao gồm cả trái tim mình, năm tháng trôi qua, tâm cứ như dòng nước lặng mà đợi đến bây giờ.
“Chưa một lần hẹn hò sao?”, nụ cười của Tạ Gia Thụ lúc này có chút ngạo mạn, cứ như đó là việc gì to tát khiến anh cảm thấy vinh quang bội phần.
Phùng Nhất Nhất nghĩ một hồi, nói, “Nếu Thẩm Hiên không tính thì.. chưa một lần!”.
Thấy Tạ Gia Thụ nheo mắt lại, thần sắc bất thiện, cô vội vàng giải thích, “Quả thực em có cân nhắc lời đề nghị của anh ấy, nhưng em chưa từng hẹn hò với anh ấy!”.
Dường như Tạ Gia Thụ chưa hài lòng lắm với lời giải thích của cô, anh cau mày ngồi đó, không biết đang nghĩ điều gì. Im lặng một lúc, Phùng Nhất Nhất dè dặt hỏi anh, “còn anh thì sao?”.
Sống ở Mỹ, lại là mảnh đất Hollywood người đẹp tựa mây, thời gian hơn ba năm, anh có từng hẹn hò với cô gái không? Đã từng…động lòng với ai chưa?
“Hình như chưa quên gọi rượu rồi thì phải”, có người lập tức lảng sang chuyện khác, “Em cũng không lái xe, cùng tôi uống một ly rượu nhé!”.
“…”
Tửu lượng của Phùng Nhất Nhất rất tầm thường, một ly rượu vang cô chỉ dám nhấp môi hai lần, Tạ Gia Thụ uống hết phần còn lại. Lúc đứng dậy chẳng biết là anh say thật hay say giả vờ, nửa người áp vào người Phùng Nhất Nhất. Cô cảm thấy anh nặng như đầu heo vậy.
Khó khăn lắm cô mới nhét được anh vào xe, nhưng bỗng chốc anh lại tràn trề sinh lực, đưa tay kéo cô vào lòng, nụ hôn mang theo hương vị rượu vang nồng đậu xuống cổ cô, nóng bỏng, mê loạn không thôi. Phùng Nhất Nhất đẩy ra, anh lại khẽ cười, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt, khiến toàn thân cô nổi da gà, vừa mềm nhũn vừa nóng rực, cuộn tròn trong lòng anh.
Tạ Gia Thụ cũng chỉ ôm lấy cô, vùi mặt vào áo cô, nụ hôn trở nên rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đến khác thường, “Đừng né anh…Ôm anh!”.
Phùng Nhất Nhất chần chờ một lát mới thả lỏng người, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Tạ Gia Thụ có vẻ rất hài lòng, vui vẻ “ừm” một tiếng, ghì chặt sau lưng cô khiến cái ôm quấn quýt này càng sâu lắng, cổ dựa vào cô, cọ xát.
“Tạ Gia Thụ, anh uống say rồi sao?”, Phùng Nhất Nhất nhẹ giọng hỏi người đang quấn lấy mình.
Chợt nghe giọng anh lười nhác vang lên, “Còn phải xem em muốn nói gì”.
Phùng Nhất Nhất muốn cười nhưng cố nhịn, nói, “Nói về chuyện của chúng ta. Hôm trước anh còn rất hận tôi, bây giờ lại thế này…sau này anh dự định thế nào?
Anh không lên tiếng. Phùng Nhất Nhất đợi một lúc, bèn thúc giục, “Anh say thật rồi ư? Thôi , đợi khi nào anh tỉnh rượu rồi nói vậy”.
“Không!”, anh ôm cô càng chặt hơn, “Em nói tiếp đi, anh đang nghe đây”.
Tấm cách âm trong xe đã được dựng lên. Xe chạy rất vững vàng, tốc độ cũng không nhanh. Ánh đèn lung linh bên đường từ từ hiện lên, lóe qua, chiếu vào ghế tựa trong xe. Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào vùng ánh sáng ấy, ngoảnh đầu cất giọng khe khẽ bên tai anh, “Lúc anh sang Mỹ, trong lòng nhất định rất ghét em, bây giờ anh còn ghét em nữa không?”.
Tạ Gia Thụ rên một tiếng, cũng không biết có phải là câu trả lời hay không.
Phùng Nhất Nhất bỗng thấy đắng chát, lời nói lập tức chùn bước, “Khoảng cách hiện tại giữa chúng ta còn lớn hơn trước, nếu anh ghét em, vậy chúng ta đến bữa ăn tối nay là chấm dứt…”
Cô còn chưa nói hết lời đã bị anh cắt ngang, “Nếu không chỉ là ghét thì sao?”.
Nếu cảm xúc của anh đối với em, không chỉ là ghét thì sao?
Phùng Nhất Nhất bị anh đảo lộn mạch suy nghĩ, nhất thời không biết tiếp lời ra sao. Người ôm lấy cô chợt buông tay, níu vai rồi nhìn cô. Thần sắc nghiêm túc của Tạ Gia Thụ dường như là điều chân thực duy nhất trong ảo mộng dưới ánh đèn bên trong xe, Phùng Nhất Nhất lòng như sóng dậy, “Nếu không phải là ghét”, cô chậm rãi nói, “Chúng ta có thể thử hay không?”.
Cả thế giới khuyên cô đừng làm chuyện ngốc nghếch đó, nhưng cô đã điên cuồng, nguyện ý khuynh gia bại sản để đánh cược một lần. Anh có muốn cùng em dõi theo ván bài show hand1 này hay không?
1Show hand: Bài năm lá kiểu Hong Kong.
Tạ Gia THụ nhìn cô chăm chú, rồi bỗng bật cười, đưa tay ra nắm lấy đôi tay đan đan vào nhau của cô. Anh tách ngón tay đang siết chặt của cô, giữ lấy bàn tay ấy rồi tiến đến bờ bờ môi hôn khẽ.
Tâm tư của Tạ Gia Thụ lúc này không ai thấu,. Tối hôm đó Phùng Nhất Nhất nói rất nhiều, có vẻ anh đã đáp lại, nhưn gnghix kỹ lại thì dường như anh chẳng nói gì cả.
Nhưng Phùng Nhất Nhất không còn cách nào khác, cho dù chỉ là canh bạc của mình cô, thì lúc này cô cũng không thể dừng lại được nữa.
Dù sao thì việc “Chúng ta không thể ở bên nhau” quá đáng tiếc, ngưỡng cửa này nếu như cô không bước qua được , có lẽ cả đời này sẽ phải tiếc nuối, mà cô thì không muốn như vậy.
Chẳng mấy ngày sau Tết Nguyên tiêu đã là Mười bốn tháng Hai, ngày lễ tình nhân của phương Tây. Hôm đó lại đúng vào thứ Sáu, đám cấp dưới của Phùng Nhất Nhất đều đến tìm cô xin chỉ thị, đưa văn kiện, hết thăm dò lại cố truy hỏi, nghe ngóng xem có phải tối này cô sẽ đi hẹn hò với anh rể cao ráo, nhà giàu kia không.
Hôm nay, Tạ Gia Thụ có một buổi họp báo long trọng, ký kết hợp đồng với ngôi sao, vì việc này mà đã hai ngày nay cô không gặp được anh. Phùng Nhất Nhất không dám mong đợi tối nay anh sẽ có thời gian nên bữa trưa cô dõng dạc tuyên bố, tối nay mời mọi người tụ tập, các bạn trẻ độc thân đều có thể đi cùng, bao ăn, bao uống, bao chơi.
Đám thanh niên đa số còn độc thân, nghe vậy bỗng hô lớn “Tổ trưởng vạn tuế!”. Chiều hôm đó, mọi người làm việc điên cuồng, công việc hoàn thành vừa nhanh lại thuận lợi.
Chẳng mấy khi có dịp thế này, Phùng Nhất Nhất muốn để đám thanh niên đó vui vẻ một chút. Cô dẫn bọn họ đến khách sạn lớn thuộc Thịnh Thị đặt một phòng xa xỉ. Với thân phận là bạn thân của bà chủ, cô được hưởng đãi ngộ giảm giá năm mươi phần trăm ở đây.
Đam người trẻ tuổi vui chơi điên cuồng, nam nữ đều uống rượu. Phùng Nhất Nhất bị chuốc cho hai ly, may mà lúc này điện thoại đổ chuông, cô thừa dịp trốn ra ngoài.
Thẩm Hiên bèn hỏi ngay, “Em đang ở đâu vậy, sao lại ồn ào thế?”.
Phùng Nhất Nhất nói, “Em đang cùng đồng nghiệp tụ tập ăn uống”.
Bác sĩ Thẩm nghe vậy liền thở dài một tiếng, vừa phàn nàn lại vừa làm nũng, “Hôm nay anh sắp mệt chết rồi…”.
“Sao vậy? Có ca phẫu thuật nghiêm trọng sao?”.
“Ừm, liên tiếp ba ca liền. Bọn em đang chơi ở đâu vậy? Giờ anh qua đó tìm bọn em được không?”.
Phùng Nhất Nhất chần chừ một lát, từ chối khéo, “Anh nghỉ ngơi đi, cả ngày đã ở trong phòng phẫu thuật rồi, tối còn chạy ra ngoài mệt lắm…”, đang nói thì cảm giác phía trước có người bước đến, cô cúi đầu, đứng dẹp sang một bên. Người kia chợt dừng bước, đứng trước mặt cô.
********
Tạ Gia Thụ của thời trẻ đâu chỉ là vô tư và vui vẻ!
Cho đến tận bây giờ, Phùng Nhất Nhất vẫn nhớ như in lần đầu tiên cô gặp anh. Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi để tóc xoăn ngắn đến mang tai rất đẹp mắt, hay mặc áo sơ mi màu tím đậm. Phùng Nhất Nhất vốn tưởng rằng, màu sắc đẹp đến yêu mị ấy chỉ có các chàng trai trong truyện tranh mới có thể mặc. Nhưng Tạ Gia Thụ của hai mươi tuổi, áo sơ mi lụa tơ tằm màu tím đậm cũng không thể nào át đi khuôn mặt của anh. Phùng Nhất Nhất chưa từng nhìn thấy chàng trai đẹp nào như Tạ Gia Thụ của năm ấy, hệt như vầng mặt trời, rực rỡ, chói mắt.
Bấy giờ, cả thành phố G đều biết Tạ gia có một đại thiếu gia đẹp trai lại huênh hoang, Tạ Gia Thụ của ngày ấy không chất chứa nỗi lòng, không có tâm sự, một chút muộn phiền cũng không. Ngày ấy, anh thích quần là áo lượt, ngợp trong vàng son, ngày ngày mũ gấm áo lông chồn, nghênh ngang lượn trên phố.
Nhưng bây giờ, đừng nói đến màu sắc của đầu tóc, ngay cả màu sắc của quần áo cũng chỉ có ba màu đen, trắng, xám vô cùng đơn giản, vô cùng khiêm tốn. Chiếc áo pull màu xám đơn giản, trên bả vai tùy ý khoác lên chiếc áo khoác ngoài màu đen phẳng phiu, rõ ràng chẳng có chút bắt mắt nào, và anh cũng chỉ thoải mái ngồi ở đó, vậy mà nom người đẹp như ngọc, vóc dáng như cây tùng.
Tạ Gia Thụ của ngày hôm nay đã biết bản thân mình có nhiều ưu điểm như thế nào, chẳng cần trau chuốt cho dáng vẻ bên ngoài nữa.
Thời gian thật không công bằng với phụ nữ, Phùng Nhất Nhất sờ lên mặt mình, buồn bã trút tiếng thở dài.
Tạ Gia Thụ ngồi đối diện với cô, từ lúc được gọi vài tiếng “anh rể” tới giờ, anh như uống phải thuốc cười, khóe miệng cứ cong lên mãi. Lúc lật giở thực đơn, anh cười hỏi, “Sao vậy, món ăn không hợp khẩu vị của em à?”.
“Không phải…”, Phùng Nhất Nhất không mấy hứng thú, bỏ thực đơn trên tay xuống, “Anh chọn đi, tôi thế nào cũng được”.
Tạ Gia Thụ dùng ánh mắt “Đúng là kiểu giày vò người khác, nhưng tôi thích!” để nhìn cô, hớn hở thay cô chọn món ăn.
Người phục vụ cầm thực đơn rời khỏi. Ban nhạc trong góc phòng cách đó không xa đang tấu bản nhạc với điệu hát trầm thấp, dịu dàng, nhẹ nhàng mà chậm rãi. Tối nay, nhà hang fchir có một chiếc bàn, ánh đèn pha lê trên đỉnh đầu họ đang tỏa sáng, rèm cửa trên ba cánh cửa sổ sát đất đều được kéo ra. Xa xa, muôn vì sao sáng lấp lánh đang tỏa sáng trên bầu trời. Cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Tạ Gia Thụ thấy Phùng Nhất Nhất lẳng lặng quan sát bốn phía, biết cô đã nhớ ra, “Ngày anh Thừa Quang cầu hôn Tử Thời cũng giống như vậy. Ngày hôm đó, tôi và em, còn có cả Tề Quang cùng nhau bài trí. Vốn dĩ tôi nói muốn để đèn đuốc sáng trưng, nhưn gem chỉ lải nhải rằng chỉ để đèn pha lê, để ánh sáng của sao trời chiếu vào… Em còn nhớ không?”.
Phùng Nhất Nhất đương nhiên là nhớ rồi! Lúc đó, Gấu Nhỏ mới bốn năm tuổi chứ gì? Bảo cô bé đẩy bánh Tiramisu có giấu nhẫn bên trong đi ra, nhưng cô bé lại thừa dịp Tạ Gia Thụ không để ý mà ăn luôn miếng bánh đó. Kết quả, Thịnh Thừa Quang cầu hôn không thành, vừa ôm con gái vừa kéo vợ chạy vội vào bệnh viện. Nhớ lại tình cảnh lúc bấy giờ, Phùng Nhất Nhất bỗng bật cười.
Thấy cô cười, anh cũng cong khóe môi., có điều giọng nói đượm chút u buồn, “Thật ra, hôm anh Thừa Quang cầu hôn với Tử Thời cũng là tại nhà hàng này. Lúc đó, anh ấy vẫn còn là chồng chưa cưới của chị gái tôi cơ. Cho nên, sau này tôi biết được đã vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại nghĩ, sau này gặp được người con gái mà mình thương yêu, nhất định phải hẹn cô ấy đến đây dùng bữa, lãng mạn mà long trọng, thổ lộ với cô ấy”.
Đáng tiếc chuyện không được như vậy. Sau đó, anh tỏ tình với Phùng Nhất Nhất ở bên đường, ngay cả ngọn đèn pha lê cũng không có, chỉ có bầu trời sao lung linh trên đỉnh đầu.
Tối hôm đó, anh dẫn cô lên núi đốt pháo hoa, rồi lại cõng cô xuống núi, nhất định không chịu để cô đi bộ. Xuống đến tận chân núi, anh mới thả cô xuống. Ngày hôm đó, trời lạnh căm căm nhưng áo trên người anh lại ướt sũng. Song, anh rất vui vẻ, ánh mắt phát sáng như sao lấp lánh trên bầu trời, anh nói, “Tôi theo đuổi Tử Thời chỉ là chơi đùa thôi, tại chướng mắt anh Thừa Quang cứ thích cô ấy. Tôi nghĩ, nếu tôi theo đuổi cô ấy, anh Thừa Quang sẽ quay lại với chị gái tôi, còn lâu tôi mới thích Tử Thời… Đối với tôi, trên thế giới này chỉ có hai loại người, đại đa số là người tôi không thích, còn có rất ít người, vài người tôi thích, ví dụ như mẹ tôi, chị tôi,…ví dụ như em”.
“Phùng Nhất Nhất!”, căp mắt sáng rực như sao của Tạ Gia Thụ năm ấy, đến giờ vẫn hiển hiện ngay trước mặt Phùng Nhất Nhất một cách rõ nét. Cô nhớ rõ vẻ đáng yêu lại cố tỏ ra trấn tĩnh của anh khi ấy, bộ dáng ấy khiến cô cảm động không gì sánh được, “Tôi thích em!”.
Dứt lời, anh căng thẳng đến độ khóe môi giật giật, thấy cô không phản ứng, thần sắc lại càng trở nên sốt sắng hơn, cuối cùng anh trở lại vẻ hung hăng như thường ngày, uy hiếp cô, “Mau nói em cũng thích tôi đi!”.
Đó là lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất ngang nhiên chống lại Tạ Gia Thụ, cô nói, “Tạ Gia Thụ, em không thích anh!”.
Không bao lâu sau, Tạ Gia Thụ đi Mỹ, đi đến tận bây giờ.
“Tôi không ngờ mình còn có ngay fhoom nay, được cùng em ngồi ở đây như thế này”, Tạ Gia Thụ hơi cụp mắt xuống, khẽ cười dưới ánh sáng mộng ảo của ngọn đèn pha lê, “Thật ra, có một thời gian ở Mỹ tôi vô cùng tuyệt vọng, bởi vì tôi cảm thấy mình sẽ không thể quay về nữa. Tôi nghĩ em cũng gần ba mươi rồi, với tính cách của em, e là hai mươi lăm tuổi đã đi xem mắt, lấy chồng rồi sinh con…”, anh ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh, “Tôi có cảm giác em sẽ đợi tôi, nhưng không ngờ em thật sự sẽ chờ đợi”.
Lời của anh khiến hốc mắt Phùng Nhất Nhất cay cay, sưng mọng. Cô nhìn anh, người đàn ôn ghai mươi tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất, đang ngồi đối diện, đẹp không tì vết. Cô vừa xót xa, vừa xúc động, bản thân cũng không biết mình đã nói gì, “…Cũng không phải cố ý muốn đợi anh.. mà vì không cẩn thận nên đợi đến tận bây giờ”.
Từ trước đến giờ, cô chưa từng nói với bất cứ ai, bao gồm cả trái tim mình, năm tháng trôi qua, tâm cứ như dòng nước lặng mà đợi đến bây giờ.
“Chưa một lần hẹn hò sao?”, nụ cười của Tạ Gia Thụ lúc này có chút ngạo mạn, cứ như đó là việc gì to tát khiến anh cảm thấy vinh quang bội phần.
Phùng Nhất Nhất nghĩ một hồi, nói, “Nếu Thẩm Hiên không tính thì.. chưa một lần!”.
Thấy Tạ Gia Thụ nheo mắt lại, thần sắc bất thiện, cô vội vàng giải thích, “Quả thực em có cân nhắc lời đề nghị của anh ấy, nhưng em chưa từng hẹn hò với anh ấy!”.
Dường như Tạ Gia Thụ chưa hài lòng lắm với lời giải thích của cô, anh cau mày ngồi đó, không biết đang nghĩ điều gì. Im lặng một lúc, Phùng Nhất Nhất dè dặt hỏi anh, “còn anh thì sao?”.
Sống ở Mỹ, lại là mảnh đất Hollywood người đẹp tựa mây, thời gian hơn ba năm, anh có từng hẹn hò với cô gái không? Đã từng…động lòng với ai chưa?
“Hình như chưa quên gọi rượu rồi thì phải”, có người lập tức lảng sang chuyện khác, “Em cũng không lái xe, cùng tôi uống một ly rượu nhé!”.
“…”
Tửu lượng của Phùng Nhất Nhất rất tầm thường, một ly rượu vang cô chỉ dám nhấp môi hai lần, Tạ Gia Thụ uống hết phần còn lại. Lúc đứng dậy chẳng biết là anh say thật hay say giả vờ, nửa người áp vào người Phùng Nhất Nhất. Cô cảm thấy anh nặng như đầu heo vậy.
Khó khăn lắm cô mới nhét được anh vào xe, nhưng bỗng chốc anh lại tràn trề sinh lực, đưa tay kéo cô vào lòng, nụ hôn mang theo hương vị rượu vang nồng đậu xuống cổ cô, nóng bỏng, mê loạn không thôi. Phùng Nhất Nhất đẩy ra, anh lại khẽ cười, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt, khiến toàn thân cô nổi da gà, vừa mềm nhũn vừa nóng rực, cuộn tròn trong lòng anh.
Tạ Gia Thụ cũng chỉ ôm lấy cô, vùi mặt vào áo cô, nụ hôn trở nên rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đến khác thường, “Đừng né anh…Ôm anh!”.
Phùng Nhất Nhất chần chờ một lát mới thả lỏng người, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Tạ Gia Thụ có vẻ rất hài lòng, vui vẻ “ừm” một tiếng, ghì chặt sau lưng cô khiến cái ôm quấn quýt này càng sâu lắng, cổ dựa vào cô, cọ xát.
“Tạ Gia Thụ, anh uống say rồi sao?”, Phùng Nhất Nhất nhẹ giọng hỏi người đang quấn lấy mình.
Chợt nghe giọng anh lười nhác vang lên, “Còn phải xem em muốn nói gì”.
Phùng Nhất Nhất muốn cười nhưng cố nhịn, nói, “Nói về chuyện của chúng ta. Hôm trước anh còn rất hận tôi, bây giờ lại thế này…sau này anh dự định thế nào?
Anh không lên tiếng. Phùng Nhất Nhất đợi một lúc, bèn thúc giục, “Anh say thật rồi ư? Thôi , đợi khi nào anh tỉnh rượu rồi nói vậy”.
“Không!”, anh ôm cô càng chặt hơn, “Em nói tiếp đi, anh đang nghe đây”.
Tấm cách âm trong xe đã được dựng lên. Xe chạy rất vững vàng, tốc độ cũng không nhanh. Ánh đèn lung linh bên đường từ từ hiện lên, lóe qua, chiếu vào ghế tựa trong xe. Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào vùng ánh sáng ấy, ngoảnh đầu cất giọng khe khẽ bên tai anh, “Lúc anh sang Mỹ, trong lòng nhất định rất ghét em, bây giờ anh còn ghét em nữa không?”.
Tạ Gia Thụ rên một tiếng, cũng không biết có phải là câu trả lời hay không.
Phùng Nhất Nhất bỗng thấy đắng chát, lời nói lập tức chùn bước, “Khoảng cách hiện tại giữa chúng ta còn lớn hơn trước, nếu anh ghét em, vậy chúng ta đến bữa ăn tối nay là chấm dứt…”
Cô còn chưa nói hết lời đã bị anh cắt ngang, “Nếu không chỉ là ghét thì sao?”.
Nếu cảm xúc của anh đối với em, không chỉ là ghét thì sao?
Phùng Nhất Nhất bị anh đảo lộn mạch suy nghĩ, nhất thời không biết tiếp lời ra sao. Người ôm lấy cô chợt buông tay, níu vai rồi nhìn cô. Thần sắc nghiêm túc của Tạ Gia Thụ dường như là điều chân thực duy nhất trong ảo mộng dưới ánh đèn bên trong xe, Phùng Nhất Nhất lòng như sóng dậy, “Nếu không phải là ghét”, cô chậm rãi nói, “Chúng ta có thể thử hay không?”.
Cả thế giới khuyên cô đừng làm chuyện ngốc nghếch đó, nhưng cô đã điên cuồng, nguyện ý khuynh gia bại sản để đánh cược một lần. Anh có muốn cùng em dõi theo ván bài show hand1 này hay không?
1Show hand: Bài năm lá kiểu Hong Kong.
Tạ Gia THụ nhìn cô chăm chú, rồi bỗng bật cười, đưa tay ra nắm lấy đôi tay đan đan vào nhau của cô. Anh tách ngón tay đang siết chặt của cô, giữ lấy bàn tay ấy rồi tiến đến bờ bờ môi hôn khẽ.
Tâm tư của Tạ Gia Thụ lúc này không ai thấu,. Tối hôm đó Phùng Nhất Nhất nói rất nhiều, có vẻ anh đã đáp lại, nhưn gnghix kỹ lại thì dường như anh chẳng nói gì cả.
Nhưng Phùng Nhất Nhất không còn cách nào khác, cho dù chỉ là canh bạc của mình cô, thì lúc này cô cũng không thể dừng lại được nữa.
Dù sao thì việc “Chúng ta không thể ở bên nhau” quá đáng tiếc, ngưỡng cửa này nếu như cô không bước qua được , có lẽ cả đời này sẽ phải tiếc nuối, mà cô thì không muốn như vậy.
Chẳng mấy ngày sau Tết Nguyên tiêu đã là Mười bốn tháng Hai, ngày lễ tình nhân của phương Tây. Hôm đó lại đúng vào thứ Sáu, đám cấp dưới của Phùng Nhất Nhất đều đến tìm cô xin chỉ thị, đưa văn kiện, hết thăm dò lại cố truy hỏi, nghe ngóng xem có phải tối này cô sẽ đi hẹn hò với anh rể cao ráo, nhà giàu kia không.
Hôm nay, Tạ Gia Thụ có một buổi họp báo long trọng, ký kết hợp đồng với ngôi sao, vì việc này mà đã hai ngày nay cô không gặp được anh. Phùng Nhất Nhất không dám mong đợi tối nay anh sẽ có thời gian nên bữa trưa cô dõng dạc tuyên bố, tối nay mời mọi người tụ tập, các bạn trẻ độc thân đều có thể đi cùng, bao ăn, bao uống, bao chơi.
Đám thanh niên đa số còn độc thân, nghe vậy bỗng hô lớn “Tổ trưởng vạn tuế!”. Chiều hôm đó, mọi người làm việc điên cuồng, công việc hoàn thành vừa nhanh lại thuận lợi.
Chẳng mấy khi có dịp thế này, Phùng Nhất Nhất muốn để đám thanh niên đó vui vẻ một chút. Cô dẫn bọn họ đến khách sạn lớn thuộc Thịnh Thị đặt một phòng xa xỉ. Với thân phận là bạn thân của bà chủ, cô được hưởng đãi ngộ giảm giá năm mươi phần trăm ở đây.
Đam người trẻ tuổi vui chơi điên cuồng, nam nữ đều uống rượu. Phùng Nhất Nhất bị chuốc cho hai ly, may mà lúc này điện thoại đổ chuông, cô thừa dịp trốn ra ngoài.
Thẩm Hiên bèn hỏi ngay, “Em đang ở đâu vậy, sao lại ồn ào thế?”.
Phùng Nhất Nhất nói, “Em đang cùng đồng nghiệp tụ tập ăn uống”.
Bác sĩ Thẩm nghe vậy liền thở dài một tiếng, vừa phàn nàn lại vừa làm nũng, “Hôm nay anh sắp mệt chết rồi…”.
“Sao vậy? Có ca phẫu thuật nghiêm trọng sao?”.
“Ừm, liên tiếp ba ca liền. Bọn em đang chơi ở đâu vậy? Giờ anh qua đó tìm bọn em được không?”.
Phùng Nhất Nhất chần chừ một lát, từ chối khéo, “Anh nghỉ ngơi đi, cả ngày đã ở trong phòng phẫu thuật rồi, tối còn chạy ra ngoài mệt lắm…”, đang nói thì cảm giác phía trước có người bước đến, cô cúi đầu, đứng dẹp sang một bên. Người kia chợt dừng bước, đứng trước mặt cô.
/67
|