Hận không thể ra roi thúc ngựa,
Thừa dịp ánh trăng này không rõ,
Đuổi theo tới bên nàng ——
Trên đài diễn kịch, Lý Phi đau buồn căm phẫn đan xen chống trường thương, trong phút chốc nét lạnh lùng sắc bén trong mắt phượng tối đen có thể làm người ta mất hồn lạc phách.
Những đồ ăn Tỳ Ba mua cho Tần Cửu, nàng lại không hề nóng vội tận hưởng, lúc này chỉ bày lên mặt bàn, trang trí hoa lệ lộng lẫy.
Mãi đến đoạn chống xe sắt, khi Nhan Duật chống hết chiếc xe sắt đạo cụ này đến chiếc khác lên, một nữ tử đóng vai người trong lòng của Lý Phi đứng trên đài cách đó không xa hát với chất giọng buồn thương, Nhan Duật chống được sáu chiếc xe bọc sắt, cuối cùng vì kiệt sức, bị xe sắt đè lên ở trên đài…
Chao ôi! Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu rên trầm thấp, dọa Tần Cửu giật mình. Khi nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào mình đã đứng dậy khỏi ghế, tay trái khoác lên cánh tay Tỳ Ba.
Cửu gia, ngài... đang luyện võ công cao thâm gì sao? Ánh mắt Tỳ Ba nhìn chăm chú lên mặt Tần Cửu, hiện ra chút dí dỏm ngầm hiếm thấy.
Lúc này Tần Cửu mới phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã túm cánh tay Tỳ Ba càng lúc càng gần. Mà thứ lành lạnh trên má mình là gì? Nàng vội buông bàn tay túm Tỳ Ba ra, nghiêng đầu lặng lẽ lau lệ trên mặt đi.
Hình như đã lâu lắm rồi không khóc!?
Là bởi vì diễn xuất quá hay, hay là vì vở kịch đã khuấy động đau thương sâu trong lòng nàng? Nàng chỉ biết, chưa bao giờ mình xem kịch khắc khoải nhập tâm như vậy.
Cảnh tượng Nhan Duật nằm ở trên đài diễn kịch, bị xe bọc sắt đè lên khiến nàng có chút run sợ trong lòng. Một lúc lâu, Nhan Duật không hề động đậy, lúc này Tần Cửu mới tỉnh ngộ, hiện giờ trong vở kịch, hắn đã được xem là chết rồi.
Tần Cửu cười, không khỏi nhớ lại một khúc nhạc đã từng nghe rất nhiều năm trước, lập tức lần theo ký ức, thấp giọng ngâm nga: “Quay đầu lại thấy gương Lăng Hoa, ngọc lưu ly đã vỡ nát không còn dấu tích, son phấn đã phủ bụi từ lâu, vì sao chỉ mới một đêm gió tuyết nổi lên, ta đã liên tục nhìn thấy một người già?
Tỳ Ba đứng ở bên cạnh Tần Cửu, nhìn Tần Cửu với ánh mắt vô cùng thương cảm.
Tần Cửu lại cười xinh đẹp, đứng dậy nói: Xem kịch hay như vậy, chúng ta cũng nên ra hậu đài chiêm ngưỡng phong thái của diễn viên nổi tiếng Thất gia một chút, đi thôi, Tỳ Ba! Nàng giống như người không có chuyện gì, cứ thế đứng dậy rời đi.
Đến hậu đài, lúc này mới biết, người muốn chiêm ngưỡng Nhan Duật thật sự không ít. Từ cửa phòng hóa trang, đến cả hành lang cũng đông nghịt người. Tần Cửu muốn đi qua, nhưng nửa bước cũng khó qua.
Gã sai vặt trong rạp hát đứng ở cửa, hắng giọng nói: Các ngươi cũng biết đấy, Thất gia chưa bao giờ tiếp các ngươi, vẫn nên đi nhanh một chút đi, nếu không, chọc giận Thất gia rồi, ta không thể cứu các ngươi được.
Uy danh của Diêm Vương, ai mà không sợ chứ! Nếu như hắn thật sự tức giận, chỉ sợ sẽ có người gặp họa. Thế nhưng, hơn nửa những người đứng chật ních hành lang này là nữ tử, phần lớn đều đeo khăn che mặt, đương nhiên nữ tử có thể đến rạp hát để xem kịch tiêu khiển là thiên kim của nhà có tiền. Mặc dù có hơi sợ, nhưng bởi vì vừa rồi Nhan Duật thật sự diễn quá hay, nhân vật anh hùng đó là người trong mộng khuê phòng của mỗi một nữ tử, cho nên vẫn liều lĩnh dũng cảm không đi.
Một người nữ tử hỏi: Tiểu ca nhi, vừa rồi bọn ta nhìn thấy Thất gia bị xe bọc sắt đè lên, chẳng phải trước đây diễn vở kịch này đều là giả vờ đè thôi sao, hình như lần này là thật, không biết có sao không, trong lòng thật sự lo lắng. Nếu như Thất gia bình an, đương nhiên bọn ta có thể yên tâm rời đi rồi.
Gã sai vặt cười tít mắt nói: Không sao, không sao, làm sao Thất gia của ta có thể bị xe sắt đạo cụ đè bị thương chứ, các ngươi không nghe nói, hôm ở Minh Nguyệt sơn trang, Thất gia của ta so tài chống xe sắt với Nhiếp đại tướng quân, ngay cả xe sắt thật cũng chống được mà, không cần lo lắng, cứ tản ra hết đi!
Mọi người vẫn lưu luyến nhìn cửa chằm chằm, mặc dù biết là không thể nhìn thấy Diêm Vương, nhưng vẫn không muốn tản đi.
Tần Cửu phe phẩy khung thêu hoa trong tay,
Thừa dịp ánh trăng này không rõ,
Đuổi theo tới bên nàng ——
Trên đài diễn kịch, Lý Phi đau buồn căm phẫn đan xen chống trường thương, trong phút chốc nét lạnh lùng sắc bén trong mắt phượng tối đen có thể làm người ta mất hồn lạc phách.
Những đồ ăn Tỳ Ba mua cho Tần Cửu, nàng lại không hề nóng vội tận hưởng, lúc này chỉ bày lên mặt bàn, trang trí hoa lệ lộng lẫy.
Mãi đến đoạn chống xe sắt, khi Nhan Duật chống hết chiếc xe sắt đạo cụ này đến chiếc khác lên, một nữ tử đóng vai người trong lòng của Lý Phi đứng trên đài cách đó không xa hát với chất giọng buồn thương, Nhan Duật chống được sáu chiếc xe bọc sắt, cuối cùng vì kiệt sức, bị xe sắt đè lên ở trên đài…
Chao ôi! Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu rên trầm thấp, dọa Tần Cửu giật mình. Khi nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào mình đã đứng dậy khỏi ghế, tay trái khoác lên cánh tay Tỳ Ba.
Cửu gia, ngài... đang luyện võ công cao thâm gì sao? Ánh mắt Tỳ Ba nhìn chăm chú lên mặt Tần Cửu, hiện ra chút dí dỏm ngầm hiếm thấy.
Lúc này Tần Cửu mới phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã túm cánh tay Tỳ Ba càng lúc càng gần. Mà thứ lành lạnh trên má mình là gì? Nàng vội buông bàn tay túm Tỳ Ba ra, nghiêng đầu lặng lẽ lau lệ trên mặt đi.
Hình như đã lâu lắm rồi không khóc!?
Là bởi vì diễn xuất quá hay, hay là vì vở kịch đã khuấy động đau thương sâu trong lòng nàng? Nàng chỉ biết, chưa bao giờ mình xem kịch khắc khoải nhập tâm như vậy.
Cảnh tượng Nhan Duật nằm ở trên đài diễn kịch, bị xe bọc sắt đè lên khiến nàng có chút run sợ trong lòng. Một lúc lâu, Nhan Duật không hề động đậy, lúc này Tần Cửu mới tỉnh ngộ, hiện giờ trong vở kịch, hắn đã được xem là chết rồi.
Tần Cửu cười, không khỏi nhớ lại một khúc nhạc đã từng nghe rất nhiều năm trước, lập tức lần theo ký ức, thấp giọng ngâm nga: “Quay đầu lại thấy gương Lăng Hoa, ngọc lưu ly đã vỡ nát không còn dấu tích, son phấn đã phủ bụi từ lâu, vì sao chỉ mới một đêm gió tuyết nổi lên, ta đã liên tục nhìn thấy một người già?
Tỳ Ba đứng ở bên cạnh Tần Cửu, nhìn Tần Cửu với ánh mắt vô cùng thương cảm.
Tần Cửu lại cười xinh đẹp, đứng dậy nói: Xem kịch hay như vậy, chúng ta cũng nên ra hậu đài chiêm ngưỡng phong thái của diễn viên nổi tiếng Thất gia một chút, đi thôi, Tỳ Ba! Nàng giống như người không có chuyện gì, cứ thế đứng dậy rời đi.
Đến hậu đài, lúc này mới biết, người muốn chiêm ngưỡng Nhan Duật thật sự không ít. Từ cửa phòng hóa trang, đến cả hành lang cũng đông nghịt người. Tần Cửu muốn đi qua, nhưng nửa bước cũng khó qua.
Gã sai vặt trong rạp hát đứng ở cửa, hắng giọng nói: Các ngươi cũng biết đấy, Thất gia chưa bao giờ tiếp các ngươi, vẫn nên đi nhanh một chút đi, nếu không, chọc giận Thất gia rồi, ta không thể cứu các ngươi được.
Uy danh của Diêm Vương, ai mà không sợ chứ! Nếu như hắn thật sự tức giận, chỉ sợ sẽ có người gặp họa. Thế nhưng, hơn nửa những người đứng chật ních hành lang này là nữ tử, phần lớn đều đeo khăn che mặt, đương nhiên nữ tử có thể đến rạp hát để xem kịch tiêu khiển là thiên kim của nhà có tiền. Mặc dù có hơi sợ, nhưng bởi vì vừa rồi Nhan Duật thật sự diễn quá hay, nhân vật anh hùng đó là người trong mộng khuê phòng của mỗi một nữ tử, cho nên vẫn liều lĩnh dũng cảm không đi.
Một người nữ tử hỏi: Tiểu ca nhi, vừa rồi bọn ta nhìn thấy Thất gia bị xe bọc sắt đè lên, chẳng phải trước đây diễn vở kịch này đều là giả vờ đè thôi sao, hình như lần này là thật, không biết có sao không, trong lòng thật sự lo lắng. Nếu như Thất gia bình an, đương nhiên bọn ta có thể yên tâm rời đi rồi.
Gã sai vặt cười tít mắt nói: Không sao, không sao, làm sao Thất gia của ta có thể bị xe sắt đạo cụ đè bị thương chứ, các ngươi không nghe nói, hôm ở Minh Nguyệt sơn trang, Thất gia của ta so tài chống xe sắt với Nhiếp đại tướng quân, ngay cả xe sắt thật cũng chống được mà, không cần lo lắng, cứ tản ra hết đi!
Mọi người vẫn lưu luyến nhìn cửa chằm chằm, mặc dù biết là không thể nhìn thấy Diêm Vương, nhưng vẫn không muốn tản đi.
Tần Cửu phe phẩy khung thêu hoa trong tay,
/310
|