Có điều, hắn có thể tin chắc, tuyệt đối không phải dáng vẻ như Tần Cửu trước mặt..
Thế nhưng, lại nói tiếp, Tố Huyên cũng không giống như dáng vẻ của Tần Cửu!
Nếu như ngươi là Bạch Tú Cẩm, ngươi, tại sao ngươi lại thay đổi bộ dạng? Bàn tay Nhan Duật chậm rãi nắm chặt, nơi mắt phượng hơi híp lại, lông mi dài run nhẹ, giống như bướm đen giật mình run cánh, bóng mờ tỏa ra như mực.
Cổ tay Tần Cửu bị hắn nắm sinh đau đớn, hơi nhíu mày lại, dùng sức rất mạnh, thoát khỏi giam cầm của hắn, cúi mắt nhìn lướt qua vết bầm trên cổ tay trắng như tuyết bị Nhan Duật nắm tạo ra một cái, nhướng mày nói: Nếu như ta không thay đổi dung mạo, thì làm sao có thể vào Thiên Thần tông?
Ánh mắt Nhan Duật hơi nghiêm túc, nhìn bàn tay bị Tần Cửu hất ra một cái, chậm rãi ngồi ở trên ghế tựa, đột nhiên cười thản nhiên nói: Bạch Tú Cẩm, ngươi không ngại, ta nhìn ngươi một chút chứ?
Nhìn ta? Tùy ngài nhìn! Tần Cửu mím môi cười nhạt, tròng mắt trong trẻo như nước, vui cười như hoa.
Cho dù ánh mắt hắn sắc bén hơn, cũng không thể lột được lớp da của nàng. Cho dù lột được lớp da của nàng, nàng cũng sẽ không để hắn nhìn thấu trái tim nàng.
Ánh mắt Nhan Duật nhìn chằm chằm vào Tần Cửu, đưa ngón tay vuốt ve hoa văn trên chén ngọc hết lần này đến lần khác, đột nhiên híp mắt lại, đứng dậy đưa tay kéo Tần Cửu lại gần mình.
Ngươi Tần Cửu hơi cứng lại, có chút bất ngờ không kịp đề phòng với động tác đột nhiên đánh úp này của Nhan Duật, cả người đã rơi vào trong lòng hắn. Tần Cửu mở to mắt, trong đôi con ngươi như làn nước thu, phản chiếu rõ ràng gương mặt của Nhan Duật, tuấn mỹ tà mị như tu la trong địa ngục. Nàng nhìn hắn hơi híp con ngươi dài hẹp lại, đưa ngón tay nhẹ nhàng hất, từng chiếc cúc trên y phục trước ngực mình đã văng ra.
Nhìn chiếc cúc nảy lên trên mặt đất, cuối cùng nàng đã biết, rốt cuộc cái gọi là nhìn của Nhan Duật là muốn nhìn cái gì.
Tần Cửu cười quyến rũ, thuận thế vươn cánh tay ôm lấy cổ Nhan Duật, mắt đẹp trong veo sáng ngời sóng thu mênh mang, mềm giọng nói: Vương gia, thì ra ngài muốn ta sao? Trước đây có tỷ tỷ ở đây, ngài chưa bao giờ chú ý đến ta, nhưng ta vẫn luôn để ý đến vương gia. Tỷ tỷ không thích vương gia, nhưng ta lại thích, nếu như ngài thật sự muốn ta, vậy ta sẽ không cự tuyệt vương gia đâu.
Nhan Duật không hề đáp lời Tần Cửu, vừa đưa cánh tay ra, đã quét chén khay bát đĩa trên bàn ăn cơm xuống.
Âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên liên tiếp, ầm ĩ hỗn loạn một hồi, giống như trái tim Tần Cửu lúc này, có chút rối bời.
Nhan Duật xoay người đặt Tần Cửu vào giữa bàn và hắn, lại với ngón tay hất ra, y phục Tần Cửu hoàn toàn tản ra, lộ ra áo ngực màu xanh nhạt ở bên trong.
Vương gia, có phải ở đây không phù hợp không? Nếu như để cho thị nữ của ngài nhìn thấy, vậy thì quá xấu hổ rồi. Khóe mắt quyến rũ của Tần Cửu khẽ nhướng, mang theo sắc xuân động lòng người.
Nhan Duật nhìn sắc xuân ở khóe mắt đuôi mày của Tần Cửu, hiện ra quyến rũ vô ngần, lông mày hắn khẽ cau lại, hỏi: Ngươi, gấp rút sẵn lòng ở cùng ta như vậy sao?
Sóng mắt Tần Cửu đảo đi, trong mắt là tình cảm quyến luyến triền miên: “Hái hoa phải hái liền tay, hà tất lãng phí thời giờ. Hơn nữa, là tự ngài đưa đến cửa, ta không có lý do cự tuyệt rồi!
Ánh mắt Nhan Duật càng sâu thẳm hơn, hắn hít một hơi thật sâu, không nghe lời Tần Cửu nữa, mà ngón tay run rẩy vươn đến phía dưới áo ngực của Tần Cửu.
Ngón tay Nhan Duật chạm lên da thịt của Tần Cửu, cảm xúc ấm áp kéo tới, da thịt giống như bị bỏng vậy. Dường như cảm giác nóng bỏng đó kéo thẳng vào tim nàng.
Theo bản năng nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng biết mình không thể.
Cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Nhan Duật đã đẩy một góc áo ngực của Tần Cửu ra.
Hắn còn nhớ, trước ngực Tố Huyên có một cái bớt hình cánh hoa màu đỏ son. Thế nhưng, da thịt trước mặt, lọt vào mắt là một khoảng trơn bóng không tỳ vết, trắng nõn không có chút dấu vết nào.
Hắn run tay sờ sờ, rồi lại sờ sờ, vẫn trắng nõn không có một chút dấu vết nào.
Con ngươi tối đen co lại, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch.
Hắn hi vọng có thể tìm được
Thế nhưng, lại nói tiếp, Tố Huyên cũng không giống như dáng vẻ của Tần Cửu!
Nếu như ngươi là Bạch Tú Cẩm, ngươi, tại sao ngươi lại thay đổi bộ dạng? Bàn tay Nhan Duật chậm rãi nắm chặt, nơi mắt phượng hơi híp lại, lông mi dài run nhẹ, giống như bướm đen giật mình run cánh, bóng mờ tỏa ra như mực.
Cổ tay Tần Cửu bị hắn nắm sinh đau đớn, hơi nhíu mày lại, dùng sức rất mạnh, thoát khỏi giam cầm của hắn, cúi mắt nhìn lướt qua vết bầm trên cổ tay trắng như tuyết bị Nhan Duật nắm tạo ra một cái, nhướng mày nói: Nếu như ta không thay đổi dung mạo, thì làm sao có thể vào Thiên Thần tông?
Ánh mắt Nhan Duật hơi nghiêm túc, nhìn bàn tay bị Tần Cửu hất ra một cái, chậm rãi ngồi ở trên ghế tựa, đột nhiên cười thản nhiên nói: Bạch Tú Cẩm, ngươi không ngại, ta nhìn ngươi một chút chứ?
Nhìn ta? Tùy ngài nhìn! Tần Cửu mím môi cười nhạt, tròng mắt trong trẻo như nước, vui cười như hoa.
Cho dù ánh mắt hắn sắc bén hơn, cũng không thể lột được lớp da của nàng. Cho dù lột được lớp da của nàng, nàng cũng sẽ không để hắn nhìn thấu trái tim nàng.
Ánh mắt Nhan Duật nhìn chằm chằm vào Tần Cửu, đưa ngón tay vuốt ve hoa văn trên chén ngọc hết lần này đến lần khác, đột nhiên híp mắt lại, đứng dậy đưa tay kéo Tần Cửu lại gần mình.
Ngươi Tần Cửu hơi cứng lại, có chút bất ngờ không kịp đề phòng với động tác đột nhiên đánh úp này của Nhan Duật, cả người đã rơi vào trong lòng hắn. Tần Cửu mở to mắt, trong đôi con ngươi như làn nước thu, phản chiếu rõ ràng gương mặt của Nhan Duật, tuấn mỹ tà mị như tu la trong địa ngục. Nàng nhìn hắn hơi híp con ngươi dài hẹp lại, đưa ngón tay nhẹ nhàng hất, từng chiếc cúc trên y phục trước ngực mình đã văng ra.
Nhìn chiếc cúc nảy lên trên mặt đất, cuối cùng nàng đã biết, rốt cuộc cái gọi là nhìn của Nhan Duật là muốn nhìn cái gì.
Tần Cửu cười quyến rũ, thuận thế vươn cánh tay ôm lấy cổ Nhan Duật, mắt đẹp trong veo sáng ngời sóng thu mênh mang, mềm giọng nói: Vương gia, thì ra ngài muốn ta sao? Trước đây có tỷ tỷ ở đây, ngài chưa bao giờ chú ý đến ta, nhưng ta vẫn luôn để ý đến vương gia. Tỷ tỷ không thích vương gia, nhưng ta lại thích, nếu như ngài thật sự muốn ta, vậy ta sẽ không cự tuyệt vương gia đâu.
Nhan Duật không hề đáp lời Tần Cửu, vừa đưa cánh tay ra, đã quét chén khay bát đĩa trên bàn ăn cơm xuống.
Âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên liên tiếp, ầm ĩ hỗn loạn một hồi, giống như trái tim Tần Cửu lúc này, có chút rối bời.
Nhan Duật xoay người đặt Tần Cửu vào giữa bàn và hắn, lại với ngón tay hất ra, y phục Tần Cửu hoàn toàn tản ra, lộ ra áo ngực màu xanh nhạt ở bên trong.
Vương gia, có phải ở đây không phù hợp không? Nếu như để cho thị nữ của ngài nhìn thấy, vậy thì quá xấu hổ rồi. Khóe mắt quyến rũ của Tần Cửu khẽ nhướng, mang theo sắc xuân động lòng người.
Nhan Duật nhìn sắc xuân ở khóe mắt đuôi mày của Tần Cửu, hiện ra quyến rũ vô ngần, lông mày hắn khẽ cau lại, hỏi: Ngươi, gấp rút sẵn lòng ở cùng ta như vậy sao?
Sóng mắt Tần Cửu đảo đi, trong mắt là tình cảm quyến luyến triền miên: “Hái hoa phải hái liền tay, hà tất lãng phí thời giờ. Hơn nữa, là tự ngài đưa đến cửa, ta không có lý do cự tuyệt rồi!
Ánh mắt Nhan Duật càng sâu thẳm hơn, hắn hít một hơi thật sâu, không nghe lời Tần Cửu nữa, mà ngón tay run rẩy vươn đến phía dưới áo ngực của Tần Cửu.
Ngón tay Nhan Duật chạm lên da thịt của Tần Cửu, cảm xúc ấm áp kéo tới, da thịt giống như bị bỏng vậy. Dường như cảm giác nóng bỏng đó kéo thẳng vào tim nàng.
Theo bản năng nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng biết mình không thể.
Cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Nhan Duật đã đẩy một góc áo ngực của Tần Cửu ra.
Hắn còn nhớ, trước ngực Tố Huyên có một cái bớt hình cánh hoa màu đỏ son. Thế nhưng, da thịt trước mặt, lọt vào mắt là một khoảng trơn bóng không tỳ vết, trắng nõn không có chút dấu vết nào.
Hắn run tay sờ sờ, rồi lại sờ sờ, vẫn trắng nõn không có một chút dấu vết nào.
Con ngươi tối đen co lại, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch.
Hắn hi vọng có thể tìm được
/310
|