Khúc nhạc này Ngọc Băng đã từng nghe Nhan Túc đàn qua, tên nó là Ngọc lâu xuân , là khúc nhạc do Bạch Tố Huyên phổ khúc. Vì nàng thường xuyên nghe vương gia đàn tấu nên đã sớm thuộc lòng giai điệu của nó. Có điều giai điệu mà Nhan Túc đàn tối nay có phần khác với trước kia, nếu không nói là kém rất nhiều, không còn là cầm khúc du dương, mà phảng phất giống mang tất cả đau đớn tự sâu thẳm và bi thương cùng cực vào khúc nhạc, rồi thấu ra thê lương tựa đêm dày, hơn nữa, tiếng đàn vốn trầm bổng da diết, lại bị bao phủ, trở thành cực kỳ bi thống, không có ngôn từ nào có thể diễn tả được giai điệu đau thương ấy.
Đôi tay đang bưng trà của Ngọc Băng hơi run lên, nàng biết vương gia vẫn luôn rất điềm tĩnh, mặc dù lúc nào cũng dùng đánh đàn để khiến tinh thần thảnh thơi hơn, nhưng với kỹ thuật đánh đàn của vương gia, nếu không phải đang có tâm tình hết sức rối loạn, thì sẽ không để tiếng đàn tiết lộ tất cả thế này.
Nhưng tối nay...
Mới vừa rồi, khi Nhan Thụy đem hoa quỳnh đến phòng Tô Vãn Hương, một lát sau, đã có hai gốc hoa bừng nở. Vương gia và Tô Vãn Hương ngắm hoa quỳnh chốc lại, lại cùng nàng dùng hai chén cháo loãng, sau khi Tô Vãn Hương nghỉ ngơi, vương gia đã phái người đánh xe tới nơi này.
Sân viên này là hai năm trước vương gia lệnh Nhan Thụy mua lại, ngày thường chỉ có một bà lão ở đây quét dọn, vương gia lại bỗng nhiên phái nàng mua một ít quần áo chăn đệm đến đây. Đây là sân viên bí mật của vương gia, nàng có thể hiểu được vương gia mua nó cho ai, tuy nhiên, nàng không rõ vì sao vương gia không dẫn Tô Vãn hương đến.
Ngọc Băng lo lắng nhìn Nhan Túc đánh đàn, nàng đã sớm cảm giác được có gì đó không ổn, nhưng lại không dám phá vỡ hắn. Nàng cũng không đếm được vương gia đã đàn lại khúc nhạc này bao nhiêu lần, xem dáng vẻ của vương gia, có lẽ là muốn đàn cả đêm.
Nhan Túc lúc này, tuy rằng đang đánh đàn, nhưng hắn lại không thể nghe thấy tiếng đàn của mình, bởi vì trong lòng hắn, đang có một nữ tử cũng đàn khúc nhạc này.
Đó là Bạch Tố Huyên.
Tiếng đàn của nàng du dương, chứ không phải khóc gió than mưa hay ra vẻ thanh cao khác người, chính xác là nỗi tương tư da diết, như mẫu đơn nở rộ dưới ánh trăng tịch liêu, nhưng vẫn không giảm đi chút vẻ cao ngạo nào, vẫn đi sâu vào lòng người.
Hắn nhắm mắt lại, những ký ức về nàng không ngừng ùa ra đan xen trước mắt hắn, rối ren mà hỗn loạn mơ mơ hồ hồ.
Hắn nhớ rõ mỗi một câu nàng từng nói với hắn, thậm trí nhớ rõ mỗi một ánh mắt của nàng. Mấy năm nay, hắn vẫn nhìn thấy hình bóng của nàng từ Tô Vãn Hương, nhưng mà tối nay, khi hai gốc hoa quỳnh kia nở rộ, liền như hai lưỡi đao sắc bén, chặt đức hy vọng mấy năm qua của hắn.
Ba năm trước, khi hắn đuổi đến Bạch phủ, khuê phòng của nàng đã cháy thành một biển lửa. Hắn mạo hiểm bất chấp lửa cháy cứu nàng từ bên trong ra, lúc ấy da thịt của nàng đã bị bỏng lõa lồ ra bên ngoài, khuôn mặt trông vô cùng thê thảm. Hắn bế nàng ra, lệnh người đặt ở đó một thi thể cháy rụi khác, rồi sai người lặng yên đưa nàng đi.
Hắn biết, án mà Bạch gia đã phạm khó lòng lật lại, vì để bảo vệ nàng, hắn sợ có người để lộ tin tức ra ngoài, nên mỗi ngày vẫn vào triều điều tra án như bình thường, cũng làm ra vẻ bi thương tuyệt vọng. Một mặt, vẫn luôn âm thầm phái người chữa trị cho nàng. Hắn dùng thời gian ba tháng, rốt cuộc đã có thể khiến nàng khá lên, song do dung mạo của nàng đã sớm bị hủy hoại, nên ngự y mới bất đắc dĩ đắp sửa lại cho nàng một khuôn mặt khác. Sau khi chữa trị xong, dung nhan thay đổi, chỉ khi nàng nhăn mày cười, mới mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của nàng trước đây.
Sau khi nàng tỉnh lại, bởi vì đã chịu đả kích rất lớn, nên đã quên hết mọi chuyện, thậm chí quên mất chính mình là ai. Khoảng thời gian đầu, nàng lại cực kỳ sợ lửa, tĩnh dưỡng hết một năm, nàng mới dần khôi phục lại như ban đầu. Chính là, vẫn không nhớ ra những chuyện trong quá khứ.
Lại trùng hợp đứa con gái thứ ba của Tô Thanh vì bệnh mà qua đời sớm, hắn liền để nàng thay thế tam tiểu thư về Lệ Kinh. Hắn vẫn luôn nghĩ, khi về lại Lệ Kinh quen thuộc, nàng sẽ phục hồi trí nhớ.
Nàng mất trí nhớ, hắn nhìn nàng như nhìn thấy một Tố Tố không có linh hồn, một thế thân của Tố Tố.
Mà đêm nay, hắn lại biết được, nàng thật sự là một thế thân.
Khi Tố Tố tiếp xúc với hoa quỳnh, lát sau người sẽ nổi mẩn đỏ. Tuy nhiên, Tô Vãn Hương không có.
Nàng không phải nàng!
Bi thương và tuyệt vọng như răng nhọn, gặm nhấm đáy lòng hắn, khiến cho trái tim trống rỗng càng thêm thê lương.
Tiếng đàn như nước, gấp khúc nghẹn ngào, giờ phút này, lòng hắn cũng như tiếng đàn trong màn đêm, rơi vào bóng tối ưu sầu.
Đêm lạnh này, đã không có nàng, nên lạnh lẽo cứ thế kéo dài.
Qua cửa sổ, ánh ban mai nhợt nhạt dần hé ra, một đêm trôi qua.
Hắn chỉ tiếp tục dùng sức, một dây đàn dẻo dai bị căng đến đứt đoạn. Tiếng đàn véo von quái dị vọng ra, dây đàn bắn lên, cắt vào mười đầu ngón tay hắn. Máu đỏ sẫm chảy xuống thân đàn ngô đồng, như những giọt nước mắt đỏ tươi.
Đôi tay đang bưng trà của Ngọc Băng hơi run lên, nàng biết vương gia vẫn luôn rất điềm tĩnh, mặc dù lúc nào cũng dùng đánh đàn để khiến tinh thần thảnh thơi hơn, nhưng với kỹ thuật đánh đàn của vương gia, nếu không phải đang có tâm tình hết sức rối loạn, thì sẽ không để tiếng đàn tiết lộ tất cả thế này.
Nhưng tối nay...
Mới vừa rồi, khi Nhan Thụy đem hoa quỳnh đến phòng Tô Vãn Hương, một lát sau, đã có hai gốc hoa bừng nở. Vương gia và Tô Vãn Hương ngắm hoa quỳnh chốc lại, lại cùng nàng dùng hai chén cháo loãng, sau khi Tô Vãn Hương nghỉ ngơi, vương gia đã phái người đánh xe tới nơi này.
Sân viên này là hai năm trước vương gia lệnh Nhan Thụy mua lại, ngày thường chỉ có một bà lão ở đây quét dọn, vương gia lại bỗng nhiên phái nàng mua một ít quần áo chăn đệm đến đây. Đây là sân viên bí mật của vương gia, nàng có thể hiểu được vương gia mua nó cho ai, tuy nhiên, nàng không rõ vì sao vương gia không dẫn Tô Vãn hương đến.
Ngọc Băng lo lắng nhìn Nhan Túc đánh đàn, nàng đã sớm cảm giác được có gì đó không ổn, nhưng lại không dám phá vỡ hắn. Nàng cũng không đếm được vương gia đã đàn lại khúc nhạc này bao nhiêu lần, xem dáng vẻ của vương gia, có lẽ là muốn đàn cả đêm.
Nhan Túc lúc này, tuy rằng đang đánh đàn, nhưng hắn lại không thể nghe thấy tiếng đàn của mình, bởi vì trong lòng hắn, đang có một nữ tử cũng đàn khúc nhạc này.
Đó là Bạch Tố Huyên.
Tiếng đàn của nàng du dương, chứ không phải khóc gió than mưa hay ra vẻ thanh cao khác người, chính xác là nỗi tương tư da diết, như mẫu đơn nở rộ dưới ánh trăng tịch liêu, nhưng vẫn không giảm đi chút vẻ cao ngạo nào, vẫn đi sâu vào lòng người.
Hắn nhắm mắt lại, những ký ức về nàng không ngừng ùa ra đan xen trước mắt hắn, rối ren mà hỗn loạn mơ mơ hồ hồ.
Hắn nhớ rõ mỗi một câu nàng từng nói với hắn, thậm trí nhớ rõ mỗi một ánh mắt của nàng. Mấy năm nay, hắn vẫn nhìn thấy hình bóng của nàng từ Tô Vãn Hương, nhưng mà tối nay, khi hai gốc hoa quỳnh kia nở rộ, liền như hai lưỡi đao sắc bén, chặt đức hy vọng mấy năm qua của hắn.
Ba năm trước, khi hắn đuổi đến Bạch phủ, khuê phòng của nàng đã cháy thành một biển lửa. Hắn mạo hiểm bất chấp lửa cháy cứu nàng từ bên trong ra, lúc ấy da thịt của nàng đã bị bỏng lõa lồ ra bên ngoài, khuôn mặt trông vô cùng thê thảm. Hắn bế nàng ra, lệnh người đặt ở đó một thi thể cháy rụi khác, rồi sai người lặng yên đưa nàng đi.
Hắn biết, án mà Bạch gia đã phạm khó lòng lật lại, vì để bảo vệ nàng, hắn sợ có người để lộ tin tức ra ngoài, nên mỗi ngày vẫn vào triều điều tra án như bình thường, cũng làm ra vẻ bi thương tuyệt vọng. Một mặt, vẫn luôn âm thầm phái người chữa trị cho nàng. Hắn dùng thời gian ba tháng, rốt cuộc đã có thể khiến nàng khá lên, song do dung mạo của nàng đã sớm bị hủy hoại, nên ngự y mới bất đắc dĩ đắp sửa lại cho nàng một khuôn mặt khác. Sau khi chữa trị xong, dung nhan thay đổi, chỉ khi nàng nhăn mày cười, mới mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của nàng trước đây.
Sau khi nàng tỉnh lại, bởi vì đã chịu đả kích rất lớn, nên đã quên hết mọi chuyện, thậm chí quên mất chính mình là ai. Khoảng thời gian đầu, nàng lại cực kỳ sợ lửa, tĩnh dưỡng hết một năm, nàng mới dần khôi phục lại như ban đầu. Chính là, vẫn không nhớ ra những chuyện trong quá khứ.
Lại trùng hợp đứa con gái thứ ba của Tô Thanh vì bệnh mà qua đời sớm, hắn liền để nàng thay thế tam tiểu thư về Lệ Kinh. Hắn vẫn luôn nghĩ, khi về lại Lệ Kinh quen thuộc, nàng sẽ phục hồi trí nhớ.
Nàng mất trí nhớ, hắn nhìn nàng như nhìn thấy một Tố Tố không có linh hồn, một thế thân của Tố Tố.
Mà đêm nay, hắn lại biết được, nàng thật sự là một thế thân.
Khi Tố Tố tiếp xúc với hoa quỳnh, lát sau người sẽ nổi mẩn đỏ. Tuy nhiên, Tô Vãn Hương không có.
Nàng không phải nàng!
Bi thương và tuyệt vọng như răng nhọn, gặm nhấm đáy lòng hắn, khiến cho trái tim trống rỗng càng thêm thê lương.
Tiếng đàn như nước, gấp khúc nghẹn ngào, giờ phút này, lòng hắn cũng như tiếng đàn trong màn đêm, rơi vào bóng tối ưu sầu.
Đêm lạnh này, đã không có nàng, nên lạnh lẽo cứ thế kéo dài.
Qua cửa sổ, ánh ban mai nhợt nhạt dần hé ra, một đêm trôi qua.
Hắn chỉ tiếp tục dùng sức, một dây đàn dẻo dai bị căng đến đứt đoạn. Tiếng đàn véo von quái dị vọng ra, dây đàn bắn lên, cắt vào mười đầu ngón tay hắn. Máu đỏ sẫm chảy xuống thân đàn ngô đồng, như những giọt nước mắt đỏ tươi.
/310
|