Ba người đứng đầu do buổi diễn võ quyết định ra là: Tạ Trạc Trần, Viên Thư, Lỗ Nhạc.
Sau khi Yên Vân Chu đi lên, đã thách đấu Tạ Trạc Trần đầu tiên.
Ai cũng không ngờ Vân Thiều quốc sẽ phái người đến luận võ.
Thật ra mục đích thật sự của cuộc luận võ này là gì, mọi người đều biết rõ trong lòng, chính là để tam công chúa Thượng Sở Sở gặp các nam tử luận võ một lượt, từ đó chọn ra người vừa ý mình. Mắt thấy ba vị đứng đầu đã được quyết định, buổi diễn võ cũng sắp kết thúc rồi, tam công chúa Vân Thiều quốc lại phái võ sĩ của mình ra thách đấu, hơn nữa, người phái đi lại là Yên Vân Chu, đệ nhất cao thủ của Vân Thiều quốc, đây…là ý gì?
Có một vài người không hiểu, Tần Cửu lại có thể đoán ra được vài phần, chỉ sợ là hai vị công chúa kia của Vân Thiều quốc đã thẹn quá hóa giận, muốn thông qua diễn võ để ép Nhan Túc lên đài.
Yên Vân Chu đứng ở trên võ đài, dáng người cao lớn che khuất mặt trời phía sau, trong bóng râm, thanh trường đao nặng trịch treo ở hông tỏa ra hàn ý khiếp người.
Trong nháy mắt, bầu không khí trên võ đài đã thay đổi, lòng người xem luận võ cũng dần dần dậy sóng.
Yên Vân Chu và Tạ Trạc Trần cầm binh khí đứng đối diện nhau, khóe môi Tạ Trạc Trần mỉm cười, nói: “Thì ra các hạ chính là Yên Vân Chu Yên tướng quân, đã sớm nghe nói tướng quân là đệ nhất cao thủ của Vân Thiều quốc, xin chỉ giáo cho!”
Yên Vân Chu không đáp lời, đột nhiên tiến lên trước một bước, nghiêng nửa người, mang theo sức mạnh toàn hông tuốt trường đao trong tay ra, ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trên trường đao. Một đao mang theo khí thế sấm sét, chặn ngang bổ về phía Tạ Trạc Trần. Tạ Trạc Trần đồng thời rút kiếm, trường kiếm lóe sáng mang theo tiếng gió rít gào đã nghênh đón.
Lối võ nghệ của Yên Vân Chu là kiên cường dũng mãnh, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sức mạnh như bùng nổ. Loại nội lực thật sự luyện từ thuở nhỏ như Yên Vân Chu, vững chắc ổn định hơn loại nội lực luyện theo lối tắt do Tần Cửu dựa vào “Bổ Tâm Kinh”, mà cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma. Số năm luyện tập càng nhiều, càng đến giai đoạn sau, tiến bộ càng nhanh. Nhưng, nội lực đi lối tắt đến giai đoạn sau sẽ gặp phải khó khăn, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Mặc dù võ nghệ của Tạ Trạc Trần cũng là chính đạo, nhưng lại là lối ôn hòa, từng chiêu từng thức nhìn nhẹ như lông vũ.
Hai người đã đấu hơn mười chiêu, Tần Cửu nhìn ra, Tạ Trạc Trần đã chỉ thủ chứ không tấn công, mặc dù phòng thủ rất ổn định, nhưng nếu không thể phản kích, e rằng chỉ có thể là thua. Quả nhiên, lại qua hơn mười chiêu nữa, chỉ thấy Yên Vân Chu liếc nhìn, xoay người lại, chém một đao xuống ngực Tạ Trạc Trần. Tạ Trạc Trần chống trường kiếm lên, người lại liên tục lùi về phía sau vài bước mới ổn định được thân hình. Mày hắn cau lại, ôm quyền nói: “Tại hạ thua rồi!”
Yên Vân Chu thu đao về, ôm quyền nói: “Đa tạ!”
Sau khi Tạ Trach Trần lui ra, Yên Vân Chu lập tức đi tới trước mặt Viên Thư, ôm quyền nói: “Các hạ là Viên Thư Viên công tử phải không, xin thỉnh giáo.”
Viên Thư nhíu mày, cười thản nhiên, ôm quyền nói với Yên Vân Chu: “Mời.”
Viên Thư là con trai của thống lĩnh kiêu kỵ Viên Bá, võ nghệ của hắn học từ cha, cũng là lối mạnh mẽ. Có điều, Viên Thư còn trẻ tuổi, rõ ràng công lực không bằng Yên Vân Chu. Hai người đấu hơn mười hiệp, Viên Thư đã bại.
Yên Vân Chu thắng liền hai cao thủ, nhưng không có ý muốn nghỉ ngơi, trường đao trong tay chỉ vào Lỗ Nhạc: “Tại hạ Yên Vân Chu xin Lỗ công tử chỉ giáo.”
Lỗ Nhạc là con trai của Trung thư thị lang, hiện giờ đang giữ chức nhỏ ở Binh bộ, cho dù võ nghệ không tệ, nhưng rõ ràng cũng không phải là đối thủ của Yên Vân Chu, cuối cùng vẫn bại trận.
Yên Vân Chu thắng liên tiếp ba người, người trên dưới đài đều cực kỳ khiếp sợ. Nhưng rõ ràng Yên Vân Chu vẫn chưa thỏa mãn, hắn chống đao đứng ở giữa đài diễn võ, ngạo nghễ nói: “Chẳng lẽ, đây chính là đối tượng tuyển chọn phò mã mà Đại Dục quốc các người tìm cho tam công chúa nước ta sao? Có phần quá tệ rồi. Nghe nói An Lăng Vương điện hạ võ nghệ cao siêu, không biết có thể cho Yên mỗ mở mang kiến thức một phen không.”
Những lời này của hắn là dùng nội lực, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại át được tiếng ồn ào trên dưới đài, truyền vào tai từng người.
“Yên tướng quân, lời ấy sai rồi!” Tiếng Yên Vân Chu vừa dứt, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Tần Cửu ngước mắt nhìn, chỉ thấy Nhan Túc bước đi tao nhã, khoan thai đến trước mặt Yên Vân Chu.
Hắn tự nhiên đứng trước mặt Yên Vân Chu, cười thản nhiên nói: “Yên tướng quân, quý quốc bằng lòng kết thân với Đại Dục quốc, chúng ta không dám sơ suất với đối tượng tuyển chọn phò mã của công chúa. Những thanh niên tài tuấn này đều là đối tượng tuyển chọn có võ nghệ, dung mạo, xuất thân thượng đẳng. Nếu như công chúa của quý quốc chỉ muốn tìm người võ nghệ cao cường làm phò mã, vậy thì quá đơn giản rồi. Tạ ơn Yên tướng quân đã coi trọng bản vương, chỉ có điều, bản vương không hề muốn luận võ với Yên tướng quân. Song, dưới trướng bản vương, không dám nói mãnh tướng như mây, nhưng muốn tìm người thắng được tướng quân thì cũng không phải không có.”
Nhan Túc nghiêng người, chỉ vào hai võ sĩ sau lưng mình, nói: “Ví dụ như hai vị này.”
Tần Cửu nhìn hai vị sau lưng Nhan Túc, khóe môi không nhịn được giật giật.
Tần Cửu hiểu tính tình Nhan Túc, biết nếu như sau khi Yên Vân Chu chiến thắng liên tiếp ba cao thủ kia, nói không chừng hắn sẽ đích thân ra mặt luận võ. Dù sao, Đại Dục quốc quyết không thể để Vân Thiều quốc xem thường, nếu không truyền ra ngoài rồi, nói Đại Dục không có cao thủ, khó tránh sẽ làm những quốc gia khác nảy sinh dã tâm. Nhưng, Tần Cửu không ngờ tới, Nhan Túc sẽ làm như vậy.
Hai vị võ sĩ này, vóc người cao to khỏe mạnh không thua kém Yên Vân Chu, cả người là cơ bắp rắn chắc, mái tóc bù xù, mà từng sợi lại dựng đứng lên, dường như ngay cả gió cũng không thể lay động. Đương nhiên dáng vẻ đó càng không dám khen ngợi, ngươi vừa nhìn một cái, sẽ tuyệt đối không muốn nhìn thêm lần thứ hai. Hơn nữa, điều khủng khiếp nhất là, hai người còn là song sinh, xấu xí như nhau. Cũng không biết Nhan Túc tìm ở đâu ra hai vị này.
Nhan Túc mặt mày tươi cười, nhìn Yên Vân Chu nói: “Yên tướng quân, nếu như tam công chúa của các ngươi chỉ cần người võ nghệ cao siêu, đừng ngại để hai vị này so tài với Yên tướng quân một phen, nếu như trong số họ có một người may mắn thắng được Yên tướng quân một chiêu nửa thức, không biết tam công chúa có bằng lòng lấy không?”
Nhan Túc mặc trang phục nhẹ nhàng, mặt mày mỉm cười ôn hòa nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như sương tuyết. Yên Vân Chu hoàn toàn không ngờ Nhan Túc sẽ phản ứng lại như vậy, nhất thời không bình tĩnh được, hơi nhíu mày, không biết như thế nào cho phải. Dựa theo tính tình của hắn, đã sớm đánh nhau với hai võ sĩ này rồi, hắn không tin võ nghệ của hai hán tử lỗ mãng này chắc chắn sẽ cao hơn hắn. Có điều, chuyện liên quan đến hôn sự của tam công chúa, hắn không dám quyết định. Nếu nhỡ như võ nghệ của hai người này thật sự cao siêu, nếu như mình thua, tam công chúa có lấy hay không?
Yên Vân Chu đứng im giây lát, trong lòng do dự, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, đón lấy ý cười ôn hòa bên khóe môi Nhan Túc, gằn từng tiếng: “Thôi, thật sự trò diễn võ này cũng không có ý nghĩa gì!”
Yên Vân Chu nói xong, đã xách trường đao, bước nhanh về phía lều che nắng bên này.
Dưới đài diễn võ, tràn ngập tiếng hoan hô.
Trong lều che nắng, truyền đến tiếng hừ nhẹ lạnh lùng của nhị công chúa Vân Thiều quốc và tiếng cốc trà trong tay nặng nề đặt lên mặt bàn.
Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, hàng lông mày đen hơi cau lại. Nhìn tình hình hiện giờ, chỉ sợ Nhan Túc đã xác định Tạ Trạc Trần tuyệt đối không lấy được trái tim của Thượng Sở Sở rồi. Nếu vậy, e rằng kế tiếp Nhan Túc sẽ muốn dốc hết sức ngăn cản chuyện liên hôn giữa Vân Thiều quốc và Đại Dục quốc, hắn nhất định sẽ không cho phép Nhan Mẫn có được Thượng Sở Sở.
Như vậy đối với Tần cửu mà nói, ngược lại rất tốt.
Tần Cửu nghiêng đầu nhìn Nhan Túc, trâm san hô cài bên búi tóc đong đưa nhẹ nhàng, giống như sắp tạo ra muôn đóa hoa rực rỡ.
Nhan Túc tao nhã xoay người trên đài diễn võ, nhấc tay khẽ áp xuống, lập tức trên đài hoàn toàn yên tĩnh. Hắn tao nhã cười, áo trắng đón gió bay múa, khuôn mặt anh tuấn của hắn lấn át sắc hoa, còn lóa mắt hơn trăm hoa trong hoa viên phía sau hắn. Hắn cất cao giọng nói: “Buổi diễn võ lần này kết thúc, tiếp theo mời các vị dời bước đến hoa uyển, thưởng thức trăm hoa, uống mỹ tửu.”
Mỹ nhân trong lều che nắng đứng dậy ào ào đi ra bên ngoài, ngay vào lúc này, chợt nghe thấy vài tiếng mèo kêu truyền đến từ trên cao.
Nghe thấy tiếng mèo kêu không kì quái, điều kì quái là tiếng kêu đó lại truyền đến từ trên không.
Mèo không phải chim, tại sao lại ở trên không?
Mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn, Tần Cửu cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, vốn tưởng rằng Hoàng Mao học tiếng mèo kêu, có điều rõ ràng Hoàng Mao đang ở trong lòng nàng.
Nàng cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy bầu trời màu lam trong vắt, vài đám mây thuần khiết bay giữa không trung, mà bên cạnh mây trắng chính là một con diều cực lớn. Con diều kia rất lớn, màu sắc tươi đẹp, tạo hình chim ưng, ánh dương nhàn nhạt nâng cánh của nó, chao lượn vòng quanh trên đầu chúng nhân, giống như một chú chim ưng ngao du muôn nơi.
Tần Cửu híp mắt, quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra dưới diều buộc một vật, nhìn kỹ, lại là một con mèo.
Tần Cửu vừa mới nhìn ra đó là một con mèo, Hoàng Mao đã vỗ cánh bay lên, gọi: “Bạch Nhĩ.”
Tần Cửu giơ tay lên, hai chiếc vòng ngọc trên cổ tay va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang giòn vang, nàng áp tay lên mắt, quan sát tỉ mỉ lần nữa, hai cái tai của con mèo dưới diều là màu trắng, quả nhiên là Bạch Nhĩ của Nhan Duật. Nàng nhịn không được cong môi cười, trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có Nhan Duật có thời gian rảnh rỗi buộc một con mèo vào diều, thả lên cao. Nhưng thật lạ kỳ, con diều kia của hắn được tạo thành thế nào mà ngay cả con mèo cũng có cử động được.
Con diều kia lượn vòng quanh đài diễn võ, khiến cho người người đều ngẩng đầu nhìn, ngay cả hai vị công chúa của Vân Thiều quốc cũng rất hứng thú ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng hình như sắc mặt của nhị công chúa Vân Thiều quốc Thượng Tư Tư giả làm nữ quan lại không dễ nhìn cho lắm.
Trong lúc vô tình Tần Cửu đã chú ý tới, cảm thấy hơi kì quái.
Ngay vào lúc này, chẳng biết tại sao con diều kia bay thẳng xuống, bổ nhào một cái, cắm đầu xuống dưới, có lẽ là dây thả diều đã đứt rồi.
Hoàng Mao vốn đang hưng phấn xoay quanh con diều, nhìn thấy con diều cắm đầu rơi xuống, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Bởi vì con diều kia nâng một con mèo, nên rơi xuống càng nhanh, trong giây lát đã vọt đến trước mặt, nhưng lại là vọt về phía Thượng Tư Tư.
Biến cố này bất ngờ không kịp đề phòng.
Yên Vân Chu vốn bảo vệ bên cạnh Thượng Sở Sở, cách Thượng Tư Tư hơi xa một chút. Một thị vệ tiến lên kéo Thượng Tư Tư, nhưng không biết tại sao, Thượng Tư Tư lại đẩy thị vệ ra, muốn đón lấy con diều kia.
Sức bay của con diều kia nhanh như vậy, nếu như một người không có võ công tùy tiện đón lấy, chỉ sợ sẽ bị thương.
Một bóng người vọt lên như sao băng, đỡ được con diều sắp rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Người nọ mặc một chiếc áo xanh mộc mạc, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, rất anh tuấn. Nhưng trong đôi mắt dài của y lại hiện ra ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi đao. Tay hắn nâng con diều lên, đứng lỗi lạc.
Tần Cửu nhìn người nọ, cũng hơi sững sờ. Nàng tìm tòi trong đầu một lượt, không nhớ ra trong đám nhân sĩ ở kinh thành mà mình điều tra được, lại có người thế này. Nàng nghiêng đầu nhìn Tỳ Ba bên cạnh một cái, Tỳ Ba cũng khẽ lắc đầu, tỏ ý không biết.”Người này là ai?” Sau lưng Tần Cửu không xa, có một nữ tử hỏi.
“Chẳng lẽ người này là Nhiếp Nhân Nhiếp đại tướng quân?” Một nữ tử khác nghi hoặc nói.
“Có lẽ là vậy, nghe nói, gần đây Thánh thượng có triệu ngài ấy về kinh. Nếu không phải ngài ấy, ai mà có khí thế nhường này?”
“Nói vậy, ngài ấy cũng đến tham gia tiệc thưởng hoa ư? Nhưng tại sao vừa nãy không tham gia diễn võ chứ?” Có người lại cảm thấy khó hiểu, hỏi.
“Có lẽ Nhiếp tướng quân hoàn toàn không muốn làm phò mã của Vân Thiều quốc chăng!?”
“Hi vọng là vậy!” Một nữ tử khác có chút hưng phấn nói. Nhiếp Nhân?
Tần Cửu cau mày, Tần Cửu đã từng nghe nói đến người này, là một viên hổ tướng của Đại Dục quốc, có điều, y trấn thủ ở bên ngoài quanh năm, rất ít về kinh. Tần Cửu cũng chưa bao giờ gặp người này, lại không ngờ y còn trẻ tuổi như vậy.
Người nọ không hề để ý đến nghị luận của chúng nhân, chỉ đưa tay gỡ con mèo đen bị buộc trên diều ra, tiện tay ném diều xuống đất, ôm mèo đen xoa xoa nó, nhẹ nhàng thả nó xuống mặt đất. Con mèo đen duỗi lưng, kêu meoo một tiếng, khoan thai đi mất.
Thượng Tư Tư nhìn người nọ, trong đôi mắt trong veo dấy lên chút ánh sáng. Người nọ lại giống như không hề chú ý đến Thượng Tư Tư, nghiêng người chuẩn bị rời đi.
“Chao ôi, diều của bản vương kìa, là ai ném xuống đất?” Một giọng nói lười biếng mị hoặc truyền đến.
Tần Cửu híp mắt, chỉ thấy Nhan Duật tay cầm cuộn chỉ của con diều, đi nhanh tới.
Một bộ áo bào phiêu dật màu đỏ đen đậm đến tột cùng múa theo gió, chói sáng đến mức người ta hoa mắt sắp mù.
Hắn áo đỏ tóc đen, giống như ma quỷ tới thế gian, bước nhanh đến trước mặt người nọ, lười biếng nói: “Là ngươi ném diều của bản vương xuống đất sao?”
Ánh mắt người nọ đảo một vòng trên người Nhan Duật, lạnh lùng cười nói: “Tại hạ Nhiếp Nhân, chẳng lẽ ngài chính là hoàng thúc Nghiêm Vương?”
Làn môi mỏng của Nhan Duật nhẹ nhàng nhếch lên, cười mê hoặc người, nhưng trong tròng mắt tối đen lại hiện lên màu đen thẳm làm say lòng người, có ánh sáng lạnh thấu xương.
“Thì ra là Nhiếp đại tướng quân, không sai, bản vương là Nghiêm vương. Ta hỏi ngươi, tại sao lại ném diều của bản vương xuống đất?”
Khóe môi của Nhiếp Nhân đột nhiên nhếch lên, lạnh lùng cười nói: “Đã sớm nghe nói, hoàng thúc không chỉ biết hát hí khúc, lại còn giỏi vui đùa, quả nhiên không phải giả. Con diều này được làm tinh xảo, chỉ có điều, buộc mèo con vào diều rồi phóng lên, chẳng phải là quá tàn nhẫn rồi sao?”
Tròng mắt mị hoặc của Nhan Duật đột nhiên híp lại, sắc tối trong mắt bắt đầu dâng lên, lười biếng cười, chỉ vào Nhiếp Nhân nói: “Bản vương tàn nhẫn hay không thì liên quan gì đến ngươi? Bản vương không chỉ muốn phóng mèo con lên, mà còn có thể phóng người lên nữa, chơi như vậy mới vui!”
“Ngươi...” Nhiếp Nhân chỉ vào Nhan Duật, sắc mặt tối sầm lại, nhưng nghĩ đến đối phương dù sao cũng là hoàng tộc, cuối cùng buông tay xuống, cúi đầu nói, “Ăn chơi trác táng!” Nói xong, cũng không thèm liếc nhìn Nhan Duật một cái, cất bước nhanh chóng rời đi.
Ai cũng không ngờ được, Niếp Nhân này lại dám nói Nhan Duật là ăn chơi trác táng, quả nhiên lá gan không nhỏ.
Sau khi Yên Vân Chu đi lên, đã thách đấu Tạ Trạc Trần đầu tiên.
Ai cũng không ngờ Vân Thiều quốc sẽ phái người đến luận võ.
Thật ra mục đích thật sự của cuộc luận võ này là gì, mọi người đều biết rõ trong lòng, chính là để tam công chúa Thượng Sở Sở gặp các nam tử luận võ một lượt, từ đó chọn ra người vừa ý mình. Mắt thấy ba vị đứng đầu đã được quyết định, buổi diễn võ cũng sắp kết thúc rồi, tam công chúa Vân Thiều quốc lại phái võ sĩ của mình ra thách đấu, hơn nữa, người phái đi lại là Yên Vân Chu, đệ nhất cao thủ của Vân Thiều quốc, đây…là ý gì?
Có một vài người không hiểu, Tần Cửu lại có thể đoán ra được vài phần, chỉ sợ là hai vị công chúa kia của Vân Thiều quốc đã thẹn quá hóa giận, muốn thông qua diễn võ để ép Nhan Túc lên đài.
Yên Vân Chu đứng ở trên võ đài, dáng người cao lớn che khuất mặt trời phía sau, trong bóng râm, thanh trường đao nặng trịch treo ở hông tỏa ra hàn ý khiếp người.
Trong nháy mắt, bầu không khí trên võ đài đã thay đổi, lòng người xem luận võ cũng dần dần dậy sóng.
Yên Vân Chu và Tạ Trạc Trần cầm binh khí đứng đối diện nhau, khóe môi Tạ Trạc Trần mỉm cười, nói: “Thì ra các hạ chính là Yên Vân Chu Yên tướng quân, đã sớm nghe nói tướng quân là đệ nhất cao thủ của Vân Thiều quốc, xin chỉ giáo cho!”
Yên Vân Chu không đáp lời, đột nhiên tiến lên trước một bước, nghiêng nửa người, mang theo sức mạnh toàn hông tuốt trường đao trong tay ra, ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trên trường đao. Một đao mang theo khí thế sấm sét, chặn ngang bổ về phía Tạ Trạc Trần. Tạ Trạc Trần đồng thời rút kiếm, trường kiếm lóe sáng mang theo tiếng gió rít gào đã nghênh đón.
Lối võ nghệ của Yên Vân Chu là kiên cường dũng mãnh, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sức mạnh như bùng nổ. Loại nội lực thật sự luyện từ thuở nhỏ như Yên Vân Chu, vững chắc ổn định hơn loại nội lực luyện theo lối tắt do Tần Cửu dựa vào “Bổ Tâm Kinh”, mà cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma. Số năm luyện tập càng nhiều, càng đến giai đoạn sau, tiến bộ càng nhanh. Nhưng, nội lực đi lối tắt đến giai đoạn sau sẽ gặp phải khó khăn, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Mặc dù võ nghệ của Tạ Trạc Trần cũng là chính đạo, nhưng lại là lối ôn hòa, từng chiêu từng thức nhìn nhẹ như lông vũ.
Hai người đã đấu hơn mười chiêu, Tần Cửu nhìn ra, Tạ Trạc Trần đã chỉ thủ chứ không tấn công, mặc dù phòng thủ rất ổn định, nhưng nếu không thể phản kích, e rằng chỉ có thể là thua. Quả nhiên, lại qua hơn mười chiêu nữa, chỉ thấy Yên Vân Chu liếc nhìn, xoay người lại, chém một đao xuống ngực Tạ Trạc Trần. Tạ Trạc Trần chống trường kiếm lên, người lại liên tục lùi về phía sau vài bước mới ổn định được thân hình. Mày hắn cau lại, ôm quyền nói: “Tại hạ thua rồi!”
Yên Vân Chu thu đao về, ôm quyền nói: “Đa tạ!”
Sau khi Tạ Trach Trần lui ra, Yên Vân Chu lập tức đi tới trước mặt Viên Thư, ôm quyền nói: “Các hạ là Viên Thư Viên công tử phải không, xin thỉnh giáo.”
Viên Thư nhíu mày, cười thản nhiên, ôm quyền nói với Yên Vân Chu: “Mời.”
Viên Thư là con trai của thống lĩnh kiêu kỵ Viên Bá, võ nghệ của hắn học từ cha, cũng là lối mạnh mẽ. Có điều, Viên Thư còn trẻ tuổi, rõ ràng công lực không bằng Yên Vân Chu. Hai người đấu hơn mười hiệp, Viên Thư đã bại.
Yên Vân Chu thắng liền hai cao thủ, nhưng không có ý muốn nghỉ ngơi, trường đao trong tay chỉ vào Lỗ Nhạc: “Tại hạ Yên Vân Chu xin Lỗ công tử chỉ giáo.”
Lỗ Nhạc là con trai của Trung thư thị lang, hiện giờ đang giữ chức nhỏ ở Binh bộ, cho dù võ nghệ không tệ, nhưng rõ ràng cũng không phải là đối thủ của Yên Vân Chu, cuối cùng vẫn bại trận.
Yên Vân Chu thắng liên tiếp ba người, người trên dưới đài đều cực kỳ khiếp sợ. Nhưng rõ ràng Yên Vân Chu vẫn chưa thỏa mãn, hắn chống đao đứng ở giữa đài diễn võ, ngạo nghễ nói: “Chẳng lẽ, đây chính là đối tượng tuyển chọn phò mã mà Đại Dục quốc các người tìm cho tam công chúa nước ta sao? Có phần quá tệ rồi. Nghe nói An Lăng Vương điện hạ võ nghệ cao siêu, không biết có thể cho Yên mỗ mở mang kiến thức một phen không.”
Những lời này của hắn là dùng nội lực, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại át được tiếng ồn ào trên dưới đài, truyền vào tai từng người.
“Yên tướng quân, lời ấy sai rồi!” Tiếng Yên Vân Chu vừa dứt, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Tần Cửu ngước mắt nhìn, chỉ thấy Nhan Túc bước đi tao nhã, khoan thai đến trước mặt Yên Vân Chu.
Hắn tự nhiên đứng trước mặt Yên Vân Chu, cười thản nhiên nói: “Yên tướng quân, quý quốc bằng lòng kết thân với Đại Dục quốc, chúng ta không dám sơ suất với đối tượng tuyển chọn phò mã của công chúa. Những thanh niên tài tuấn này đều là đối tượng tuyển chọn có võ nghệ, dung mạo, xuất thân thượng đẳng. Nếu như công chúa của quý quốc chỉ muốn tìm người võ nghệ cao cường làm phò mã, vậy thì quá đơn giản rồi. Tạ ơn Yên tướng quân đã coi trọng bản vương, chỉ có điều, bản vương không hề muốn luận võ với Yên tướng quân. Song, dưới trướng bản vương, không dám nói mãnh tướng như mây, nhưng muốn tìm người thắng được tướng quân thì cũng không phải không có.”
Nhan Túc nghiêng người, chỉ vào hai võ sĩ sau lưng mình, nói: “Ví dụ như hai vị này.”
Tần Cửu nhìn hai vị sau lưng Nhan Túc, khóe môi không nhịn được giật giật.
Tần Cửu hiểu tính tình Nhan Túc, biết nếu như sau khi Yên Vân Chu chiến thắng liên tiếp ba cao thủ kia, nói không chừng hắn sẽ đích thân ra mặt luận võ. Dù sao, Đại Dục quốc quyết không thể để Vân Thiều quốc xem thường, nếu không truyền ra ngoài rồi, nói Đại Dục không có cao thủ, khó tránh sẽ làm những quốc gia khác nảy sinh dã tâm. Nhưng, Tần Cửu không ngờ tới, Nhan Túc sẽ làm như vậy.
Hai vị võ sĩ này, vóc người cao to khỏe mạnh không thua kém Yên Vân Chu, cả người là cơ bắp rắn chắc, mái tóc bù xù, mà từng sợi lại dựng đứng lên, dường như ngay cả gió cũng không thể lay động. Đương nhiên dáng vẻ đó càng không dám khen ngợi, ngươi vừa nhìn một cái, sẽ tuyệt đối không muốn nhìn thêm lần thứ hai. Hơn nữa, điều khủng khiếp nhất là, hai người còn là song sinh, xấu xí như nhau. Cũng không biết Nhan Túc tìm ở đâu ra hai vị này.
Nhan Túc mặt mày tươi cười, nhìn Yên Vân Chu nói: “Yên tướng quân, nếu như tam công chúa của các ngươi chỉ cần người võ nghệ cao siêu, đừng ngại để hai vị này so tài với Yên tướng quân một phen, nếu như trong số họ có một người may mắn thắng được Yên tướng quân một chiêu nửa thức, không biết tam công chúa có bằng lòng lấy không?”
Nhan Túc mặc trang phục nhẹ nhàng, mặt mày mỉm cười ôn hòa nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như sương tuyết. Yên Vân Chu hoàn toàn không ngờ Nhan Túc sẽ phản ứng lại như vậy, nhất thời không bình tĩnh được, hơi nhíu mày, không biết như thế nào cho phải. Dựa theo tính tình của hắn, đã sớm đánh nhau với hai võ sĩ này rồi, hắn không tin võ nghệ của hai hán tử lỗ mãng này chắc chắn sẽ cao hơn hắn. Có điều, chuyện liên quan đến hôn sự của tam công chúa, hắn không dám quyết định. Nếu nhỡ như võ nghệ của hai người này thật sự cao siêu, nếu như mình thua, tam công chúa có lấy hay không?
Yên Vân Chu đứng im giây lát, trong lòng do dự, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, đón lấy ý cười ôn hòa bên khóe môi Nhan Túc, gằn từng tiếng: “Thôi, thật sự trò diễn võ này cũng không có ý nghĩa gì!”
Yên Vân Chu nói xong, đã xách trường đao, bước nhanh về phía lều che nắng bên này.
Dưới đài diễn võ, tràn ngập tiếng hoan hô.
Trong lều che nắng, truyền đến tiếng hừ nhẹ lạnh lùng của nhị công chúa Vân Thiều quốc và tiếng cốc trà trong tay nặng nề đặt lên mặt bàn.
Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, hàng lông mày đen hơi cau lại. Nhìn tình hình hiện giờ, chỉ sợ Nhan Túc đã xác định Tạ Trạc Trần tuyệt đối không lấy được trái tim của Thượng Sở Sở rồi. Nếu vậy, e rằng kế tiếp Nhan Túc sẽ muốn dốc hết sức ngăn cản chuyện liên hôn giữa Vân Thiều quốc và Đại Dục quốc, hắn nhất định sẽ không cho phép Nhan Mẫn có được Thượng Sở Sở.
Như vậy đối với Tần cửu mà nói, ngược lại rất tốt.
Tần Cửu nghiêng đầu nhìn Nhan Túc, trâm san hô cài bên búi tóc đong đưa nhẹ nhàng, giống như sắp tạo ra muôn đóa hoa rực rỡ.
Nhan Túc tao nhã xoay người trên đài diễn võ, nhấc tay khẽ áp xuống, lập tức trên đài hoàn toàn yên tĩnh. Hắn tao nhã cười, áo trắng đón gió bay múa, khuôn mặt anh tuấn của hắn lấn át sắc hoa, còn lóa mắt hơn trăm hoa trong hoa viên phía sau hắn. Hắn cất cao giọng nói: “Buổi diễn võ lần này kết thúc, tiếp theo mời các vị dời bước đến hoa uyển, thưởng thức trăm hoa, uống mỹ tửu.”
Mỹ nhân trong lều che nắng đứng dậy ào ào đi ra bên ngoài, ngay vào lúc này, chợt nghe thấy vài tiếng mèo kêu truyền đến từ trên cao.
Nghe thấy tiếng mèo kêu không kì quái, điều kì quái là tiếng kêu đó lại truyền đến từ trên không.
Mèo không phải chim, tại sao lại ở trên không?
Mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn, Tần Cửu cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, vốn tưởng rằng Hoàng Mao học tiếng mèo kêu, có điều rõ ràng Hoàng Mao đang ở trong lòng nàng.
Nàng cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy bầu trời màu lam trong vắt, vài đám mây thuần khiết bay giữa không trung, mà bên cạnh mây trắng chính là một con diều cực lớn. Con diều kia rất lớn, màu sắc tươi đẹp, tạo hình chim ưng, ánh dương nhàn nhạt nâng cánh của nó, chao lượn vòng quanh trên đầu chúng nhân, giống như một chú chim ưng ngao du muôn nơi.
Tần Cửu híp mắt, quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra dưới diều buộc một vật, nhìn kỹ, lại là một con mèo.
Tần Cửu vừa mới nhìn ra đó là một con mèo, Hoàng Mao đã vỗ cánh bay lên, gọi: “Bạch Nhĩ.”
Tần Cửu giơ tay lên, hai chiếc vòng ngọc trên cổ tay va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang giòn vang, nàng áp tay lên mắt, quan sát tỉ mỉ lần nữa, hai cái tai của con mèo dưới diều là màu trắng, quả nhiên là Bạch Nhĩ của Nhan Duật. Nàng nhịn không được cong môi cười, trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có Nhan Duật có thời gian rảnh rỗi buộc một con mèo vào diều, thả lên cao. Nhưng thật lạ kỳ, con diều kia của hắn được tạo thành thế nào mà ngay cả con mèo cũng có cử động được.
Con diều kia lượn vòng quanh đài diễn võ, khiến cho người người đều ngẩng đầu nhìn, ngay cả hai vị công chúa của Vân Thiều quốc cũng rất hứng thú ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng hình như sắc mặt của nhị công chúa Vân Thiều quốc Thượng Tư Tư giả làm nữ quan lại không dễ nhìn cho lắm.
Trong lúc vô tình Tần Cửu đã chú ý tới, cảm thấy hơi kì quái.
Ngay vào lúc này, chẳng biết tại sao con diều kia bay thẳng xuống, bổ nhào một cái, cắm đầu xuống dưới, có lẽ là dây thả diều đã đứt rồi.
Hoàng Mao vốn đang hưng phấn xoay quanh con diều, nhìn thấy con diều cắm đầu rơi xuống, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Bởi vì con diều kia nâng một con mèo, nên rơi xuống càng nhanh, trong giây lát đã vọt đến trước mặt, nhưng lại là vọt về phía Thượng Tư Tư.
Biến cố này bất ngờ không kịp đề phòng.
Yên Vân Chu vốn bảo vệ bên cạnh Thượng Sở Sở, cách Thượng Tư Tư hơi xa một chút. Một thị vệ tiến lên kéo Thượng Tư Tư, nhưng không biết tại sao, Thượng Tư Tư lại đẩy thị vệ ra, muốn đón lấy con diều kia.
Sức bay của con diều kia nhanh như vậy, nếu như một người không có võ công tùy tiện đón lấy, chỉ sợ sẽ bị thương.
Một bóng người vọt lên như sao băng, đỡ được con diều sắp rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Người nọ mặc một chiếc áo xanh mộc mạc, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, rất anh tuấn. Nhưng trong đôi mắt dài của y lại hiện ra ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi đao. Tay hắn nâng con diều lên, đứng lỗi lạc.
Tần Cửu nhìn người nọ, cũng hơi sững sờ. Nàng tìm tòi trong đầu một lượt, không nhớ ra trong đám nhân sĩ ở kinh thành mà mình điều tra được, lại có người thế này. Nàng nghiêng đầu nhìn Tỳ Ba bên cạnh một cái, Tỳ Ba cũng khẽ lắc đầu, tỏ ý không biết.”Người này là ai?” Sau lưng Tần Cửu không xa, có một nữ tử hỏi.
“Chẳng lẽ người này là Nhiếp Nhân Nhiếp đại tướng quân?” Một nữ tử khác nghi hoặc nói.
“Có lẽ là vậy, nghe nói, gần đây Thánh thượng có triệu ngài ấy về kinh. Nếu không phải ngài ấy, ai mà có khí thế nhường này?”
“Nói vậy, ngài ấy cũng đến tham gia tiệc thưởng hoa ư? Nhưng tại sao vừa nãy không tham gia diễn võ chứ?” Có người lại cảm thấy khó hiểu, hỏi.
“Có lẽ Nhiếp tướng quân hoàn toàn không muốn làm phò mã của Vân Thiều quốc chăng!?”
“Hi vọng là vậy!” Một nữ tử khác có chút hưng phấn nói. Nhiếp Nhân?
Tần Cửu cau mày, Tần Cửu đã từng nghe nói đến người này, là một viên hổ tướng của Đại Dục quốc, có điều, y trấn thủ ở bên ngoài quanh năm, rất ít về kinh. Tần Cửu cũng chưa bao giờ gặp người này, lại không ngờ y còn trẻ tuổi như vậy.
Người nọ không hề để ý đến nghị luận của chúng nhân, chỉ đưa tay gỡ con mèo đen bị buộc trên diều ra, tiện tay ném diều xuống đất, ôm mèo đen xoa xoa nó, nhẹ nhàng thả nó xuống mặt đất. Con mèo đen duỗi lưng, kêu meoo một tiếng, khoan thai đi mất.
Thượng Tư Tư nhìn người nọ, trong đôi mắt trong veo dấy lên chút ánh sáng. Người nọ lại giống như không hề chú ý đến Thượng Tư Tư, nghiêng người chuẩn bị rời đi.
“Chao ôi, diều của bản vương kìa, là ai ném xuống đất?” Một giọng nói lười biếng mị hoặc truyền đến.
Tần Cửu híp mắt, chỉ thấy Nhan Duật tay cầm cuộn chỉ của con diều, đi nhanh tới.
Một bộ áo bào phiêu dật màu đỏ đen đậm đến tột cùng múa theo gió, chói sáng đến mức người ta hoa mắt sắp mù.
Hắn áo đỏ tóc đen, giống như ma quỷ tới thế gian, bước nhanh đến trước mặt người nọ, lười biếng nói: “Là ngươi ném diều của bản vương xuống đất sao?”
Ánh mắt người nọ đảo một vòng trên người Nhan Duật, lạnh lùng cười nói: “Tại hạ Nhiếp Nhân, chẳng lẽ ngài chính là hoàng thúc Nghiêm Vương?”
Làn môi mỏng của Nhan Duật nhẹ nhàng nhếch lên, cười mê hoặc người, nhưng trong tròng mắt tối đen lại hiện lên màu đen thẳm làm say lòng người, có ánh sáng lạnh thấu xương.
“Thì ra là Nhiếp đại tướng quân, không sai, bản vương là Nghiêm vương. Ta hỏi ngươi, tại sao lại ném diều của bản vương xuống đất?”
Khóe môi của Nhiếp Nhân đột nhiên nhếch lên, lạnh lùng cười nói: “Đã sớm nghe nói, hoàng thúc không chỉ biết hát hí khúc, lại còn giỏi vui đùa, quả nhiên không phải giả. Con diều này được làm tinh xảo, chỉ có điều, buộc mèo con vào diều rồi phóng lên, chẳng phải là quá tàn nhẫn rồi sao?”
Tròng mắt mị hoặc của Nhan Duật đột nhiên híp lại, sắc tối trong mắt bắt đầu dâng lên, lười biếng cười, chỉ vào Nhiếp Nhân nói: “Bản vương tàn nhẫn hay không thì liên quan gì đến ngươi? Bản vương không chỉ muốn phóng mèo con lên, mà còn có thể phóng người lên nữa, chơi như vậy mới vui!”
“Ngươi...” Nhiếp Nhân chỉ vào Nhan Duật, sắc mặt tối sầm lại, nhưng nghĩ đến đối phương dù sao cũng là hoàng tộc, cuối cùng buông tay xuống, cúi đầu nói, “Ăn chơi trác táng!” Nói xong, cũng không thèm liếc nhìn Nhan Duật một cái, cất bước nhanh chóng rời đi.
Ai cũng không ngờ được, Niếp Nhân này lại dám nói Nhan Duật là ăn chơi trác táng, quả nhiên lá gan không nhỏ.
/310
|