Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 97 - Chương 96

/310


Editor: Xám

Rốt cuộc Tần Cửu đã ý thức được vừa rồi mình có hơi thất lễ, trong mắt đen có ánh sáng yếu ớt lướt qua, không nhìn hắn nữa, bước nhanh đến bên cửa sổ, đột nhiên mở cửa sổ ra.

Không khí trong lành mà lạnh như băng tràn vào, nàng mở to miệng hít vài hơi, cảm giác dường như cả phế tạng đã được gột rửa, lúc này mới tung người lên, nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Nhan Duật thong thả tự mình chỉnh sửa đai lưng xong, ngẩng đầu nhìn thấy, cười giễu cợt một tiếng, nói: Cửu gia, cửa ở đây này.

Tần Cửu ở bên ngoài cửa sổ quay đầu lại, thần sắc trên mặt nghiêm túc hiếm có: Vương gia, tối nay ta đến tìm ngài là có chuyện quan trọng, chúng ta phải lén rời đi, không thể để bất kỳ ai phát hiện.

Lần trước Tần Cửu đến Vô Ưu cư, đã biết nếu như Nhan Duật ngủ lại ở Vô Ưu cư, ban đêm không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy, nàng bèn nghĩ, trốn đi từ Vô Ưu cư là một cơ hội tuyệt hảo, sẽ không có ai nghi ngờ Nhan Duật ra ngoài trong đêm. Mà đêm nay có nàng đi cùng, tin rằng càng không có ai dám đến quấy nhiễu.

Nhan Duật cười đùa cợt, chậm rãi đi đến, cũng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Tỳ Ba sớm đã tiếp ứng ở bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai người đã đi ra, lập tức dẫn bọn họ vòng qua một số khách làng đang chơi tán tỉnh trong sân, lén lút đi từ cửa sau của Vô Ưu cư ra ngoài.

Bên ngoài Vô Ưu cư là một con ngõ nhỏ, một chiếc xe ngựa nóc nhô lên màu đen lẳng lặng dừng cách cửa sau Vô Ưu cư không xa. Gió đêm lướt đến, lay động nhành hoa chìa ra từ bức tường trắng, vài cánh hoa màu đỏ tươi bay phơ phất rơi bên cạnh bánh xe, làm cho hành trình nguy hiểm trong đêm có thêm chút sắc màu ấm áp.

Tần Cửu nhìn xung quanh không có ai, đưa tay túm lấy ống tay áo của Nhan Duật, tiểu tử này còn đang bước chân thong thả, chắp tay theo kiểu của vương gia, nàng kéo hắn đến trước xe ngựa, tươi cười như hoa nói: Lên xe.

Nhan Duật liếc cánh tay dài nhỏ của Tần Cửu đang túm lấy ống tay áo của hắn, khẽ nhíu mày lại, cong môi cười nói: Cửu gia, ngươi đang muốn bắt ta đi sao? Miệng nói chuyện, ánh mắt ung dung thản nhiên quét qua con ngựa kéo xe. Mặc dù đã chờ đợi một thời gian dài, nhưng không hề hạ thấp tính cảnh giác của con ngựa này, thỉnh thoáng nó lại co cánh mũi, quan sát động tĩnh xung quanh.

Nhan Duật híp mắt, nhìn ra được, con ngựa đen kéo xe này không phải ngựa thông thường, mà là ngựa kéo Bắc Cương, là ngựa trong quân ngũ, ở Lệ Kinh, cũng chỉ có kiêu kỵ và Kim Ngô Vệ mới có giống ngựa này. Ánh mắt hắn lại lướt qua phu xe, thấy y mặc một bộ áo dài kèm mũ trùm đầu.

Kiêu kỵ và Kim Ngô Vệ?

Nhan Duật cười, càng lúc hắn càng cảm thấy hứng thú với hành trình đêm nay rồi. Hắn vén rèm xe lên, khom lưng chui vào trong xe ngựa, Tần Cửu theo sau cũng chui vào trong. Tỳ Ba đi lên phía trước càng xe, nói với phu xe.

Sau khi mấy người ngồi yên, phu xe vung roi, con ngựa đen hất bốn vó lên, bắt đầu chạy trong màn đêm.

Nhan Duật ngồi ở bên cạnh Tần Cửu, liếc nàng một cái, cười nhạt rũ mắt đến gần, ghé tai hỏi thầm: Cửu gia, rốt cuộc ngươi muốn sắp xếp ta đến đâu?

Tần Cửu ung dung thản nhiên dịch ra, lười biếng dựa lên buồng xe, tay nghịch khung thêu hoa, khóe môi mỉm cười nói: Không phải đã nói rồi sao, đến nghĩa địa.

Khóe môi Nhan Duật hơi mím, ngước mắt lên nhìn.

Ánh sáng trong buồng xe ảm đạm, nhưng Tần Cửu lại có thể thấy rõ trong con ngươi đen như mực của hắn lóe lên ánh sáng sáng rực.

Nghiêm Vương gia là hạng người nào, mặc dù phóng đãng một chút, nhưng cũng không có nghĩa hắn là kẻ ngốc. Tần Cửu hiểu rõ, có lẽ trong lòng hắn đã đoán được bọn họ sắp đến đế lăng rồi. Có điều, hiện giờ nàng cũng không định nói cho hắn. Thấy Nhan Duật mở miệng dường như muốn hỏi gì đó, Tần Cửu ngáp




/310

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status