Ba nhóm người nhanh chóng phân phối xong, bắt đầu bỏ chạy theo ba hướng khác nhau.
Cách đó vài dặm, hai ba mươi người xông tới chỗ chiến hạm Ẩn thứ đã bị bộ tộc Hắc Ma đông đúc bao phủ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát sinh.
Mà khi Thạch Mục cùng hơn hai mươi người bay ra chưa đầy một dặm, trong một mảnh vỡ đại lục lơ lửng gần đó tuôn ra hắc khí, có một đội ngũ Hắc Ma tộc hơn trăm người xông tới, cản đường xông lên.
Thạch Mục thấy vậy, nhanh chóng đưa mắt quét nhìn hai nhóm bên cạnh cách đó không xa, phát hiện hai nhóm này cũng bị chặn đường.
Trong đám người Hắc Ma tộc cản trước Thạch Mục, ma văn ở cổ tên cầm đầu sáng lên ánh vàng, da dẻ trên người liên túc xuất hiện vết nứt vỡ.
Nhưng quỷ dị chính là những nơi đó không chảy ra chút máu tươi nào.
Chỉ thấy từng thanh xương trắng giống như gai xương đâm thủng lớp da của hắn ra, tiện thế uốn lượn bao trùm tứ chi của hắn.
Ở ngực, tất cả xương sườn phá cơ thể xông ra, giống như giáp ngực xương trắng, bao trùm lồng ngực hắn.
Thạch Mục nhanh chân một bước, trường côn màu đen trong tay mang theo liệt diễm hừng hực đánh xuống, nhưng tên Ma tộc cốt giáp kia đưa hai tay giao nhau lên đón đỡ.
Ầm một tiếng trầm thấp!
Tên ma tộc cốt giáp toàn thân trùng xuống, trên mặt hiện vẻ thống khổ, nhưng Như Ý Tấn Thiết côn của Thạch Mục cũng bị cốt giáp ngăn cản.
Chỉ thấy đối phương quát lên một tiếng, ma khí trên người phun trào, hai thanh xương trắng sắc bén trên cánh tay duỗi ra, vèo vèo hai tiếng, đâm tới lồng ngực của Thạch Mục.
Thạch Mục sắc mặt lạnh lẽo, lui về sau một bước, Như Ý Tấn Thiết côn rung lên như trường thương, đột nhiên chọc về phía trước.
Ma tộc cốt giáp lấy ngực ngăn cản Thạch Mục, trên mặt không hề có một tia sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, miệng há rộng, phun ra một ngụm máu sền sệt.
Ma tộc cốt giáp có chút khó tin cúi đầu xuống, nhìn thanh côn thép đen đâm xuyên qua lồng ngực mình.
Chỉ thấy hắc côn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bên trên có một luồng sương mù xám bám vào, có chút kỳ quái.
Hắn không biết sợi sương mù xám kia chính là lực lượng chí âm chí dương xen lẫn một tia hơi thở Hỗn Độn.
Cùng lúc đó, cách chỗ Thạch Mục không xa, cự đao cổ điển trong tay Hùng Đồ lóe lên hàn quang, xuyên thấu lồng ngực một tên cường giả Thiên Vị Hắc Ma tộc.
Có Thạch Mục và Hùng Đồ mở đường, hai tên đội trưởng Thiên Vị khác cũng thuận thế triển khai sát chiêu, mang theo hơn hai mươi tên đệ tử Địa giai mở một đường máu.
Khi đám người Thạch Mục sắp chạy thoát, hai chiến đoàn khác đều vì đột phá bất lợi, bị Hắc Ma tộc chặn đường, không cách nào thoát thân.
Mắt thấy mấy trăm tên Hắc Ma tộc xung quanh chiến hạm Ẩn thứ sắp đuổi tới, những tên đội trưởng kia hoàn toàn không để ý tới sinh tử của hơn bốn mươi tên đệ tử Địa giai, vội vàng xông tới chỗ đám người Thạch Mục. Chính vì vậy, hai chiến đội tan vỡ, hơn bốn mươi tên đệ tử Địa giai bị bỏ rơi!
- Một đám ngu xuẩn!
Hùng Đồ thấy cảnh này, lớn tiếng chửi.
Theo những tên đội trưởng kia xông tới, tầm mắt đám Hắc Ma tộc nhân cũng chuyển dời lại hướng này, chúng thay đổi phương hướng, điên cuồng xông về phía đây.
- Đi mau!
Thạch Mục khẽ quát, đôi cánh lửa lóe lên bạch quang, côn ảnh trong tay trùng trùng điệp điệp, nháy mắt đã đánh chết vài tên Hắc Ma tộc nhân cản đường, dẫn theo đám người Quách Tham xông ra trùng vây.
Hùng Đồ và hai gã đội trưởng khác cũng theo sát sau Thạch Mục, dẫn đội viên vọt ra ngoài.
Phía sau bọn họ, chín tên đội trưởng Thiên Vị cảnh ngoại trừ một tên bị bao vây, những người còn lại cũng trốn thoát trước khi vòng vây kín lại.
Thạch Mục dẫn đầu đoàn người, quay đầu nhìn hơn ba mươi người trốn thoát này, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Đột nhiên, trong lòng hắn chấn động mạnh, một linh cảm nguy hiểm mãnh liệt tới gần xông lên đầu.
Hắn vội vã thu lại hỏa dực, gấp gáp dừng lại. Nhưng những tên đội trưởng Thiên Vị cảnh còn lại vì tốc độ quá nhanh, muốn lập tức dừng lại cũng khó mà làm được, vẫn một đường gia tốc. Có năm người xông qua chỗ Thạch Mục, tiến về phía trước.
Đúng lúc này, một luồng sóng linh lực vô cùng mạnh mẽ đột nhiên kéo tới, từ đại lục trôi nổi phía trước đột nhiên có một bàn tay khói to lớn như ngọn núi, che ngợp bầu trời, chụp về phía đám người Thạch Mục.
Một cơn lốc mãnh liệt mang theo ma khí cuồn cuộn đánh tới, khiến thiên thạch và mảnh vỡ đại lục xung quanh không ngừng chấn động, tán loạn, đá vụn bay tung tóe.
Năm tên đội trưởng Thiên Vị lúc này mất đi sức phán đoán, toàn thân tỏa ra hào quang xông vào trong bàn tay ma vụ, muốn xông ra ngoài, nhưng bị bàn tay khổng lồ kia nắm vào trong.
Chỉ nghe mấy tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Những người kia không phát ra nổi một tiếng kêu thảm, vỡ nát trong ma chưởng kia, nổ thành một đám máu.
Đám người Thạch Mục dù chưa tiến vào trong phạm vi của ma chưởng nhưng dưới cơn lốc dư uy khổng lồ, bay ngược ra ngoài như cỏ không rễ gặp gió vậy, tách ra tứ tán.
Hắn chỉ thấy một tên đệ tử Ly Trần tông trong tiểu đội của mình, đầu đột nhiên đánh vào một tảng thiên thạch, lập tức vỡ vụn ra như dưa hấu chín quá, mà Quách Tham và hai người khác đã không thấy bóng dáng.
Hỏa dực phía sau lưng Thạch Mục liên tục vỗ lên trong cơn lốc, đưa tay nắm lấy một khối thiên thạch gần đó mới miễn cưỡng dừng lại được.
Hắn ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy bên trên tảng thiên thạch kia có một nam tử cao lớn, thân cao gần năm trượng, cơ bắp cuồn cuộn, trên người dày đặc ma văn.
Điều khiến Thạch Mục kinh hãi chính là ở cổ người này mọc ra ba đầu, trên người mọc ra sáu cánh tay, tỏa ra hơi thở khủng bố, hiển nhiên là một tồn tại Thánh giai.
Cách đó vài dặm, hai ba mươi người xông tới chỗ chiến hạm Ẩn thứ đã bị bộ tộc Hắc Ma đông đúc bao phủ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát sinh.
Mà khi Thạch Mục cùng hơn hai mươi người bay ra chưa đầy một dặm, trong một mảnh vỡ đại lục lơ lửng gần đó tuôn ra hắc khí, có một đội ngũ Hắc Ma tộc hơn trăm người xông tới, cản đường xông lên.
Thạch Mục thấy vậy, nhanh chóng đưa mắt quét nhìn hai nhóm bên cạnh cách đó không xa, phát hiện hai nhóm này cũng bị chặn đường.
Trong đám người Hắc Ma tộc cản trước Thạch Mục, ma văn ở cổ tên cầm đầu sáng lên ánh vàng, da dẻ trên người liên túc xuất hiện vết nứt vỡ.
Nhưng quỷ dị chính là những nơi đó không chảy ra chút máu tươi nào.
Chỉ thấy từng thanh xương trắng giống như gai xương đâm thủng lớp da của hắn ra, tiện thế uốn lượn bao trùm tứ chi của hắn.
Ở ngực, tất cả xương sườn phá cơ thể xông ra, giống như giáp ngực xương trắng, bao trùm lồng ngực hắn.
Thạch Mục nhanh chân một bước, trường côn màu đen trong tay mang theo liệt diễm hừng hực đánh xuống, nhưng tên Ma tộc cốt giáp kia đưa hai tay giao nhau lên đón đỡ.
Ầm một tiếng trầm thấp!
Tên ma tộc cốt giáp toàn thân trùng xuống, trên mặt hiện vẻ thống khổ, nhưng Như Ý Tấn Thiết côn của Thạch Mục cũng bị cốt giáp ngăn cản.
Chỉ thấy đối phương quát lên một tiếng, ma khí trên người phun trào, hai thanh xương trắng sắc bén trên cánh tay duỗi ra, vèo vèo hai tiếng, đâm tới lồng ngực của Thạch Mục.
Thạch Mục sắc mặt lạnh lẽo, lui về sau một bước, Như Ý Tấn Thiết côn rung lên như trường thương, đột nhiên chọc về phía trước.
Ma tộc cốt giáp lấy ngực ngăn cản Thạch Mục, trên mặt không hề có một tia sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, miệng há rộng, phun ra một ngụm máu sền sệt.
Ma tộc cốt giáp có chút khó tin cúi đầu xuống, nhìn thanh côn thép đen đâm xuyên qua lồng ngực mình.
Chỉ thấy hắc côn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bên trên có một luồng sương mù xám bám vào, có chút kỳ quái.
Hắn không biết sợi sương mù xám kia chính là lực lượng chí âm chí dương xen lẫn một tia hơi thở Hỗn Độn.
Cùng lúc đó, cách chỗ Thạch Mục không xa, cự đao cổ điển trong tay Hùng Đồ lóe lên hàn quang, xuyên thấu lồng ngực một tên cường giả Thiên Vị Hắc Ma tộc.
Có Thạch Mục và Hùng Đồ mở đường, hai tên đội trưởng Thiên Vị khác cũng thuận thế triển khai sát chiêu, mang theo hơn hai mươi tên đệ tử Địa giai mở một đường máu.
Khi đám người Thạch Mục sắp chạy thoát, hai chiến đoàn khác đều vì đột phá bất lợi, bị Hắc Ma tộc chặn đường, không cách nào thoát thân.
Mắt thấy mấy trăm tên Hắc Ma tộc xung quanh chiến hạm Ẩn thứ sắp đuổi tới, những tên đội trưởng kia hoàn toàn không để ý tới sinh tử của hơn bốn mươi tên đệ tử Địa giai, vội vàng xông tới chỗ đám người Thạch Mục. Chính vì vậy, hai chiến đội tan vỡ, hơn bốn mươi tên đệ tử Địa giai bị bỏ rơi!
- Một đám ngu xuẩn!
Hùng Đồ thấy cảnh này, lớn tiếng chửi.
Theo những tên đội trưởng kia xông tới, tầm mắt đám Hắc Ma tộc nhân cũng chuyển dời lại hướng này, chúng thay đổi phương hướng, điên cuồng xông về phía đây.
- Đi mau!
Thạch Mục khẽ quát, đôi cánh lửa lóe lên bạch quang, côn ảnh trong tay trùng trùng điệp điệp, nháy mắt đã đánh chết vài tên Hắc Ma tộc nhân cản đường, dẫn theo đám người Quách Tham xông ra trùng vây.
Hùng Đồ và hai gã đội trưởng khác cũng theo sát sau Thạch Mục, dẫn đội viên vọt ra ngoài.
Phía sau bọn họ, chín tên đội trưởng Thiên Vị cảnh ngoại trừ một tên bị bao vây, những người còn lại cũng trốn thoát trước khi vòng vây kín lại.
Thạch Mục dẫn đầu đoàn người, quay đầu nhìn hơn ba mươi người trốn thoát này, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Đột nhiên, trong lòng hắn chấn động mạnh, một linh cảm nguy hiểm mãnh liệt tới gần xông lên đầu.
Hắn vội vã thu lại hỏa dực, gấp gáp dừng lại. Nhưng những tên đội trưởng Thiên Vị cảnh còn lại vì tốc độ quá nhanh, muốn lập tức dừng lại cũng khó mà làm được, vẫn một đường gia tốc. Có năm người xông qua chỗ Thạch Mục, tiến về phía trước.
Đúng lúc này, một luồng sóng linh lực vô cùng mạnh mẽ đột nhiên kéo tới, từ đại lục trôi nổi phía trước đột nhiên có một bàn tay khói to lớn như ngọn núi, che ngợp bầu trời, chụp về phía đám người Thạch Mục.
Một cơn lốc mãnh liệt mang theo ma khí cuồn cuộn đánh tới, khiến thiên thạch và mảnh vỡ đại lục xung quanh không ngừng chấn động, tán loạn, đá vụn bay tung tóe.
Năm tên đội trưởng Thiên Vị lúc này mất đi sức phán đoán, toàn thân tỏa ra hào quang xông vào trong bàn tay ma vụ, muốn xông ra ngoài, nhưng bị bàn tay khổng lồ kia nắm vào trong.
Chỉ nghe mấy tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Những người kia không phát ra nổi một tiếng kêu thảm, vỡ nát trong ma chưởng kia, nổ thành một đám máu.
Đám người Thạch Mục dù chưa tiến vào trong phạm vi của ma chưởng nhưng dưới cơn lốc dư uy khổng lồ, bay ngược ra ngoài như cỏ không rễ gặp gió vậy, tách ra tứ tán.
Hắn chỉ thấy một tên đệ tử Ly Trần tông trong tiểu đội của mình, đầu đột nhiên đánh vào một tảng thiên thạch, lập tức vỡ vụn ra như dưa hấu chín quá, mà Quách Tham và hai người khác đã không thấy bóng dáng.
Hỏa dực phía sau lưng Thạch Mục liên tục vỗ lên trong cơn lốc, đưa tay nắm lấy một khối thiên thạch gần đó mới miễn cưỡng dừng lại được.
Hắn ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy bên trên tảng thiên thạch kia có một nam tử cao lớn, thân cao gần năm trượng, cơ bắp cuồn cuộn, trên người dày đặc ma văn.
Điều khiến Thạch Mục kinh hãi chính là ở cổ người này mọc ra ba đầu, trên người mọc ra sáu cánh tay, tỏa ra hơi thở khủng bố, hiển nhiên là một tồn tại Thánh giai.
/951
|