“Nhân viên phát thanh của đài, nội dung là cuộc nói chuyện về tình yêu lúc nửa đêm.” Đó gân như là chỗ không được xem trọng nhất của đài, lão giám độc vậy mà lại thực sự bảo Hạ Hàm Mạt đên đó.
Mà anh ta cũng không khá hơn là bao, đường đường là người dân chương trình tuyên một vậy mà lại bị Sai đi chạy tin tức “Anh Châu “Nhẫn nại vài ngày xem sao.” Châu Thanh nói với Hạ Hàm Mạt.
Cứ tưởng nếu quay lại thì sẽ vinh quang hơn nhưng không ngờ lại có kêt quả như vậy.
Lúc Châu Thanh và Hạ Hàm Mạt rời khỏi phòng họp, những đồng nghiệp khác trong đài chỉ chỏ vệ phía họ: “Hai người này khi rời đi đêu tự tin như vậy. Kết quả thì sao chứ?”
“Theo tôi thì anh Châu quả thực là một người anh cả rất đáng được khen ngợi, nhưng anh ây đã sai ở chỗ dám thách thức quyên hạn của giám đốc. Anh ta đã hiệu sai vị trí của mình.”
“Không ngờ lại bị sai đi chạy tin tức, thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà.”
Châu Thanh nghe những lời nghị luận này, trâm mặc không nói.
Tuy nhiên, Hạ Hàm Mạt không nghe thêm được, cô ta muôn đứng ra bảo vệ Châu Thanh, nhưng Châu Thanh kiên quyết đè chặt vai cô ta: “Về nhà rôi nói chuyện.”
“Anh Châu, anh bị em làm liên lụy.”
Hạ Hàm Mạt vẫn cảm thấy sỏ dĩ Châu Thanh đi đến bước đường ngày hôm nay là bởi vì chuyện giữa cô ta và Cự Tỉnh.
Khoảng cách quá lón, Châu Thanh cân phải tiêp nhận lại, anh ta còn gọi cho thái tử.
Thái tử nghe xong, không nhịn được cười: “Ha ha, Châu Thanh, anh thật sự là quá ngây thơ. Anh cho răng đã từng đến doanh trại của đối thủ trở về. Người trong đài thật sự sẽ chấp nhận anh sao? Bây giờ giao cho anh đi chạy tin tức lặt vặt là đã tột cho anh lắm rồi, anh còn đang mở về “Đại mạo hiểm” àI”
Sau khi nghe những lời này, hai tay Châu Thanh lập tức năm chặt thành năm đâm.
“V¡ cậu, tôi mới đồng ý quay lại.”
“Châu Thanh, tôi nghĩ anh đã nghĩ sai một điều. Là anh đèn câu xin tôi, van xin cho anh một đường sống vói người phụ nữ của anh. Tôi mói bảo anh trở lại đài truyên hình. Sao nào, vị trí hiện tại không phù hợp với anh?”
“Anh phải suy nghĩ rõ ràng. Người anh đác tội là Đường Ninh. Anh không lẽ cho răng thật sự có đường thoát sao?”
Lòng Châu Thanh như bị thiêu đót, trực tiệp đập vỡ điện thoại.
Hạ Hàm Mạt sửng sốt, cô ta dường như chưa từng thây Châu Thanh như thê này, Châu Thanh gát gỏng như vậy, dù sao anh ta lúc nào cũng là dáng vẻ nho nhã nhất, điều này làm cho tim của Hạ Hàm Mạt đập nhanh hơn.
“Thái tử nói cái gì?”
“Ngày mai em đi báo danh với đài, đừ ng lo lắng, mọi chuyện cứ giao cho anh.” Châu Thanh che giấu tức giận, nhưng cũng không an ủi Hạ Hàm Mạt.
Hóa ra anh ta chẳng qua bị thái tử lừa!
Vì vậy đêm khuya sau khi Hàm Mạt ngủ, Châu Thanh trực tiếp đến bệnh viện, thương lượng với thái tử một lân nữa: “Tôi đã nói chân tướng với cậu rôi, tại sao cậu vần không cho tôi một con đường sông?”
“Sao lại nói tôi không cho anh một con đường sống? Chẳng lẽ không giao cho anh vị trí người dẫn chương trình “Đại mạo hiêm” là ép chêt anh sao?”
“Cậu rõ ràng biết tầm quan trọng của “Đại mạo hiểm” đối với tôi! Đường Ninh đánh gãy tay cậu, cậu không đi tính số cô ta, câu lại trút giận lên tôi.
Đây là chuyện gì chứ?”
bắn gì? Bởi vì anh còn không băng một cái rắm!” Thái tử trực tiễp trả lòi Châu Thanh: “Tôi có tìm Đường Ninh hay không, đó là việc của tôi, còn với anh thì là chuyện khác.”
Châu Thanh nhìn thái tử, trong mắt hiện lên hận ý.
“Hận tôi? Đánh tôi đi… Dù sao hiện tại tôi cũng chỉ có một tay.”
Châu Thanh năm chặt tay, hận tính kiêu ngạo của thái tử, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải trở về nhà trong tuyệt vọng.
Mà anh ta cũng không khá hơn là bao, đường đường là người dân chương trình tuyên một vậy mà lại bị Sai đi chạy tin tức “Anh Châu “Nhẫn nại vài ngày xem sao.” Châu Thanh nói với Hạ Hàm Mạt.
Cứ tưởng nếu quay lại thì sẽ vinh quang hơn nhưng không ngờ lại có kêt quả như vậy.
Lúc Châu Thanh và Hạ Hàm Mạt rời khỏi phòng họp, những đồng nghiệp khác trong đài chỉ chỏ vệ phía họ: “Hai người này khi rời đi đêu tự tin như vậy. Kết quả thì sao chứ?”
“Theo tôi thì anh Châu quả thực là một người anh cả rất đáng được khen ngợi, nhưng anh ây đã sai ở chỗ dám thách thức quyên hạn của giám đốc. Anh ta đã hiệu sai vị trí của mình.”
“Không ngờ lại bị sai đi chạy tin tức, thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà.”
Châu Thanh nghe những lời nghị luận này, trâm mặc không nói.
Tuy nhiên, Hạ Hàm Mạt không nghe thêm được, cô ta muôn đứng ra bảo vệ Châu Thanh, nhưng Châu Thanh kiên quyết đè chặt vai cô ta: “Về nhà rôi nói chuyện.”
“Anh Châu, anh bị em làm liên lụy.”
Hạ Hàm Mạt vẫn cảm thấy sỏ dĩ Châu Thanh đi đến bước đường ngày hôm nay là bởi vì chuyện giữa cô ta và Cự Tỉnh.
Khoảng cách quá lón, Châu Thanh cân phải tiêp nhận lại, anh ta còn gọi cho thái tử.
Thái tử nghe xong, không nhịn được cười: “Ha ha, Châu Thanh, anh thật sự là quá ngây thơ. Anh cho răng đã từng đến doanh trại của đối thủ trở về. Người trong đài thật sự sẽ chấp nhận anh sao? Bây giờ giao cho anh đi chạy tin tức lặt vặt là đã tột cho anh lắm rồi, anh còn đang mở về “Đại mạo hiểm” àI”
Sau khi nghe những lời này, hai tay Châu Thanh lập tức năm chặt thành năm đâm.
“V¡ cậu, tôi mới đồng ý quay lại.”
“Châu Thanh, tôi nghĩ anh đã nghĩ sai một điều. Là anh đèn câu xin tôi, van xin cho anh một đường sống vói người phụ nữ của anh. Tôi mói bảo anh trở lại đài truyên hình. Sao nào, vị trí hiện tại không phù hợp với anh?”
“Anh phải suy nghĩ rõ ràng. Người anh đác tội là Đường Ninh. Anh không lẽ cho răng thật sự có đường thoát sao?”
Lòng Châu Thanh như bị thiêu đót, trực tiệp đập vỡ điện thoại.
Hạ Hàm Mạt sửng sốt, cô ta dường như chưa từng thây Châu Thanh như thê này, Châu Thanh gát gỏng như vậy, dù sao anh ta lúc nào cũng là dáng vẻ nho nhã nhất, điều này làm cho tim của Hạ Hàm Mạt đập nhanh hơn.
“Thái tử nói cái gì?”
“Ngày mai em đi báo danh với đài, đừ ng lo lắng, mọi chuyện cứ giao cho anh.” Châu Thanh che giấu tức giận, nhưng cũng không an ủi Hạ Hàm Mạt.
Hóa ra anh ta chẳng qua bị thái tử lừa!
Vì vậy đêm khuya sau khi Hàm Mạt ngủ, Châu Thanh trực tiếp đến bệnh viện, thương lượng với thái tử một lân nữa: “Tôi đã nói chân tướng với cậu rôi, tại sao cậu vần không cho tôi một con đường sông?”
“Sao lại nói tôi không cho anh một con đường sống? Chẳng lẽ không giao cho anh vị trí người dẫn chương trình “Đại mạo hiêm” là ép chêt anh sao?”
“Cậu rõ ràng biết tầm quan trọng của “Đại mạo hiểm” đối với tôi! Đường Ninh đánh gãy tay cậu, cậu không đi tính số cô ta, câu lại trút giận lên tôi.
Đây là chuyện gì chứ?”
bắn gì? Bởi vì anh còn không băng một cái rắm!” Thái tử trực tiễp trả lòi Châu Thanh: “Tôi có tìm Đường Ninh hay không, đó là việc của tôi, còn với anh thì là chuyện khác.”
Châu Thanh nhìn thái tử, trong mắt hiện lên hận ý.
“Hận tôi? Đánh tôi đi… Dù sao hiện tại tôi cũng chỉ có một tay.”
Châu Thanh năm chặt tay, hận tính kiêu ngạo của thái tử, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải trở về nhà trong tuyệt vọng.
/1589
|