Sau khi nói ¡ Xong, con gái của Kiều, Sâm đưa tất cả bản thảo và bản kế hoạch của Kiều Sâm cho Đường Ninh: “Đây là di vật của ông ấy, Đường Ninh, cô phải quay xong “Kiến chúa”, như vậy mới có thê an ủi linh hồn cha tôi trên thiên đường.”
Đường Ninh tiếp nhận đống tài liệu dày cộp, nước mắt lưng tròng.
Bởi vì cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng tai nạn này lại đến đột ngột thú Vậy, giỗng như một màn kịch cầu huyết.
Điều khiến cô cảm thấy đau khổ hơn cả là Kiều Sâm rất mong chờ được nhìn thấy sự ra đời của “Kiến chúa”, nhưng bây giờ, không còn nữa..
không còn nữa rôi.
Bên tai chỉ có một câu thôi, sao cô lại lải nhải giống y hệt con gái của tôi.
Tại sao lại ra đi đột ngột như thế chứ? Lúc này, Đường Ninh chống lại ý muốn hét lên, lây điện thoại di động.
ra gọi cho An Tử Hạo: “Tử Hạo, tôi có chuyện, chỉ có thể nhờ anh giúp…”
“Sao vậy?”
“Giúp tôi tiếp tục quay “Kiến chúa”, đạo diễn Kiêu Sâm, đi thôi.. ” Đường Ninh gân như nghẹn ngào nói ra hai chữ cuôi cùng, điều này khiến An Tử Hạo giật mình.
Bởi vì anh ấy chưa từng thấy Đường Ninh khóc!
Chưa từng!
Đường Ninh và Kiều Sâm là sự đồng cảm giữa những người bạn với nhau.
Chỉ cân Đường Ninh nghĩ tới việc sau này sẽ không còn một nhà làm phim nào có niêm yêu thích phim khoa học viên tưởng trước mặt cô nữa, cô không kiềm lòng được mà bật khóc thành tiếng.
Con gái của Kiều Sâm đã bị cảm xúc của Đường Ninh cuốn vào, cũng bật khóc thảm thiết. Đến tận khi Mặc Đình hỏi thăm tới bệnh viện, Đường Ninh vẫn chưa ngừng khóc.
Thấy người phụ nữ của mình mắt đẫm lệ, Mặc Đình đau lòng đến nhường nào, anh trực tiêp kéo Đường Ninh từ dưới đất lên, ôm cô vào lòng.
Bởi vì Kiều Sâm ra đi quá đột ngột khiến mọi người đều bất ngờ. Bộ phim ‘Kiễn chúa’ chỉ còn một cảnh quay quan trọng nhất là còn thê đưa vào phân hậu kỳ rôi, nhưng Kiều Sâm sẽ không bao giờ xem được nữa.
“Đường Ninh, cô đang mang thai, đừng đau lòng quá. Tôi chỉ mong là không lâu nữa tôi có thể được thầy ‘Kiến chúa ra rạp đúng lịch, như vậy mới là niềm an ủi tốt nhất cho cha tôi.
Đường Ninh không nói gì chỉ nhìn con gái ‘ của Kiều Sâm và cúi người chào cô ấy ba lần.
Sau đó, Mặc Đình liền bế Đường.
Ninh lên đưa cô về nhà, nhưng cả quãng đường đi cô không nói một lời nào cả.
Mặc Đình biết bây giờ cô cần thời gian đề bình tĩnh lại, vì vậy anh đã thông báo cho Lục Triệt tạm ngừng việc quay ‘Kiền chúa’ đề xoa dịu các staff ở đoàn làm phim trước.
Đường Ninh dựa vào giường lớn lắng nghe, vận chìm đắm trong chuyện của Kiều Sâm hồi lâu.
Mặc Đình thấy vậy vô cùng đau lòng, anh ngồi bên giường năm lây tay.
Đường Ninh khuyên nhủ: “Bây giờ chuyện em duy nhất em có thê làm vì ông ây là kiên trì quay xong ‘Kiến chúa.. “Bởi vì đó là tâm nguyện của ông ấy. Ninh…anh biết em rât đau lòng, nhưng người đã mắt không thể sông lại được. Phân chắn lên một chút, bây giờ cả đoàn phim còn đang chờ em giải quyết mọi chuyện.”
Đường Ninh ngước mắt lên nhìn Mặc Đình, nỗi đau buôn không thể diễn tả thành lời, cô nghẹn ngào đáp: “Em không sao, em vần luôn biệt răng cuộc sống rât mong manh nhưng chưa từng được trải qua. Bây giờ mới được tận mắt chứng kiên, người hôm qua vần còn nói cười với mình, hôm nay đã rời khỏi thế gian này rồi..
“Em chỉ cảm thấy…rất đột ngột, thật khó châp nhận.” Đường Ninh lại khóc nức nở.
Đường Ninh tiếp nhận đống tài liệu dày cộp, nước mắt lưng tròng.
Bởi vì cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng tai nạn này lại đến đột ngột thú Vậy, giỗng như một màn kịch cầu huyết.
Điều khiến cô cảm thấy đau khổ hơn cả là Kiều Sâm rất mong chờ được nhìn thấy sự ra đời của “Kiến chúa”, nhưng bây giờ, không còn nữa..
không còn nữa rôi.
Bên tai chỉ có một câu thôi, sao cô lại lải nhải giống y hệt con gái của tôi.
Tại sao lại ra đi đột ngột như thế chứ? Lúc này, Đường Ninh chống lại ý muốn hét lên, lây điện thoại di động.
ra gọi cho An Tử Hạo: “Tử Hạo, tôi có chuyện, chỉ có thể nhờ anh giúp…”
“Sao vậy?”
“Giúp tôi tiếp tục quay “Kiến chúa”, đạo diễn Kiêu Sâm, đi thôi.. ” Đường Ninh gân như nghẹn ngào nói ra hai chữ cuôi cùng, điều này khiến An Tử Hạo giật mình.
Bởi vì anh ấy chưa từng thấy Đường Ninh khóc!
Chưa từng!
Đường Ninh và Kiều Sâm là sự đồng cảm giữa những người bạn với nhau.
Chỉ cân Đường Ninh nghĩ tới việc sau này sẽ không còn một nhà làm phim nào có niêm yêu thích phim khoa học viên tưởng trước mặt cô nữa, cô không kiềm lòng được mà bật khóc thành tiếng.
Con gái của Kiều Sâm đã bị cảm xúc của Đường Ninh cuốn vào, cũng bật khóc thảm thiết. Đến tận khi Mặc Đình hỏi thăm tới bệnh viện, Đường Ninh vẫn chưa ngừng khóc.
Thấy người phụ nữ của mình mắt đẫm lệ, Mặc Đình đau lòng đến nhường nào, anh trực tiêp kéo Đường Ninh từ dưới đất lên, ôm cô vào lòng.
Bởi vì Kiều Sâm ra đi quá đột ngột khiến mọi người đều bất ngờ. Bộ phim ‘Kiễn chúa’ chỉ còn một cảnh quay quan trọng nhất là còn thê đưa vào phân hậu kỳ rôi, nhưng Kiều Sâm sẽ không bao giờ xem được nữa.
“Đường Ninh, cô đang mang thai, đừng đau lòng quá. Tôi chỉ mong là không lâu nữa tôi có thể được thầy ‘Kiến chúa ra rạp đúng lịch, như vậy mới là niềm an ủi tốt nhất cho cha tôi.
Đường Ninh không nói gì chỉ nhìn con gái ‘ của Kiều Sâm và cúi người chào cô ấy ba lần.
Sau đó, Mặc Đình liền bế Đường.
Ninh lên đưa cô về nhà, nhưng cả quãng đường đi cô không nói một lời nào cả.
Mặc Đình biết bây giờ cô cần thời gian đề bình tĩnh lại, vì vậy anh đã thông báo cho Lục Triệt tạm ngừng việc quay ‘Kiền chúa’ đề xoa dịu các staff ở đoàn làm phim trước.
Đường Ninh dựa vào giường lớn lắng nghe, vận chìm đắm trong chuyện của Kiều Sâm hồi lâu.
Mặc Đình thấy vậy vô cùng đau lòng, anh ngồi bên giường năm lây tay.
Đường Ninh khuyên nhủ: “Bây giờ chuyện em duy nhất em có thê làm vì ông ây là kiên trì quay xong ‘Kiến chúa.. “Bởi vì đó là tâm nguyện của ông ấy. Ninh…anh biết em rât đau lòng, nhưng người đã mắt không thể sông lại được. Phân chắn lên một chút, bây giờ cả đoàn phim còn đang chờ em giải quyết mọi chuyện.”
Đường Ninh ngước mắt lên nhìn Mặc Đình, nỗi đau buôn không thể diễn tả thành lời, cô nghẹn ngào đáp: “Em không sao, em vần luôn biệt răng cuộc sống rât mong manh nhưng chưa từng được trải qua. Bây giờ mới được tận mắt chứng kiên, người hôm qua vần còn nói cười với mình, hôm nay đã rời khỏi thế gian này rồi..
“Em chỉ cảm thấy…rất đột ngột, thật khó châp nhận.” Đường Ninh lại khóc nức nở.
/1589
|