Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc

Chương 2

/15


Nhìn Quách Khả Du ngoài cửa xe, Cặp mắt sắc bén như chim ưng của Thù Lăng Vân khẽ nheo lại, một cảm giác không hiểu nổi lặng lẽ dâng lên.

Hắn đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên, bản thân cũng không thể giải thích được cảm giác này gọi là gì, nhưng nhìn thấy cô rõ ràng đau muốn chết, nhưng vẫn ép buộc bản thân mình phải đứng lên, trong lòng hắn dâng lên một cỗ rung động khó mà giải thích!

Nghiêng người, hắn lạnh giọng hướng về người vệ sĩ riêng ngồi cạnh mình nói mấy câu, sau đó liền thấy người vệ sĩ có dáng người cường tráng, đeo kính đen mở cửa xuống xe, đi tới cạnh Quách Khả Du ——

"Cậu chủ nhà tôi nói, nếu như cô kiên quyết không đi bệnh viện. . . . . ."

Người vệ sĩ rút trong túi ra mấy tờ tiền mặt, đưa tới trước mặt Quách Khả Du.

"Cái gì? Này. . . . . ." Cô buồn bực nhìn mấy tờ tiền mặt.

"Đây là một chút bồi thường của cậu chủ nhà tôi."

"Không phải! Ý của tôi là. . . . . . Là tôi không cẩn thận đụng vào xe của các anh, lỗi của tôi, vì vậy tôi thật sự không thể nhận số tiền này."

Thấy cô từ chối rất nhã nhặn, người vệ sĩ trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao, chỉ biết quay trở lại bên cạnh xe, hỏi xem phải xử lý như thế nào.

Chỉ chốc lát sau, người vệ sĩ một lần nữa đi tới bên cạnh Quách Khả Du, đưa cho cô tấm danh thiếp.

"Cậu chủ nhà tôi muốn tôi chuyển giao danh thiếp này cho cô, Ngài ấy nói, nếu cô không chịu nhận tiền mặt, về sau nếu có việc gì cần, có thể cầm tấm danh thiếp này, đến công ty đòi tiền thuốc thang hoặc tiền bồi thường."

Quách Khả Du cầm tấm danh thiếp kia, sững sờ một chút, sau đó lại đem danh thiếp trả lại cho người vệ sĩ.

"Thật xin lỗi, tôi không thể nhận, tôi không cần bất kỳ bồi thường nào."

"Chuyện này. . . . . . Tôi không thể quyết định được, để tôi xin phép cậu chủ nhà tôi."

Quách Khả Du thấy người đàn ông to lớn kia nói chuyện rất cung kính với người ngồi trong xe, cô thật sự cảm thấy rất kinh ngạc.

Cô nghĩ, người ngồi trong xe, nhất định là một nhân vật rất giỏi!

Không bao lâu, người vệ sĩ to lớn lại lần nữa đi tới cạnh Quách Khả Du, "Thật xin lỗi, thưa cô, thiếu gia nhà tôi nói bất luận như thế nào cũng phải nhận danh thiếp."

"Chuyện này. . . . . ."

Quách Khả Du do dự một chút, cũng có chút ngại ngùng vì sợ người vệ sĩ sẽ chạy tới chạy lui lần nữa, nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhận lấy tấm danh thiếp kia.

"Vậy tôi xin nhận, xin giúp tôi cám ơn cậu chủ nhà anh."

Người vệ sĩ lễ phép cúi mình vái chào sau đó lên xe, tài xế đứng một bên cũng rời đi ngay sau đó.

Quách Khả Du chỉ ngây ngốc cầm lấy tấm danh thiếp kia đứng ngẩn người, đợi đến khi chiếc xe đi mất, mới đột nhiên địa phục hồi tinh thần lại.

"Thù Lăng Vân?"

Cái tên thiếp vàng trên tấm danh thiếp khiến cô có cảm giác quen quen, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, không bao lâu, đầu gối truyền đến từng trận đau nhức, lập tức xua tan suy nghĩ của cô.

Cô phát hiện mọi người vây xem càng ngày càng nhiều, đám người múa tay múa chân, anh một lời, tôi một câu, mồm năm miệng mười bàn tán về tai nạn mới xảy ra.

"Cô gái, cô có bị nặng lắm không? Cô xem cô đi, đầu gối bị rách nát rồi!" Có một người phụ nữ già quan tâm hỏi.

"Không. . . . . . Không sao, cám ơn bác đã quan tâm. ’

Quách Khả Du chật vật dựng chiếc xe gắn máy nằm dài trên mặt đất dậy, gật đầu bối rối chào mọi người xung quanh.

"Thật không cần phải đến bệnh viện kiểm tra một chút sao?"

Người phụ nữ già tốt bụng thấy đầu gối Quách Khả Du vẫn còn chảy máu, lại hỏi thêm lần nữa.

Quách Khả Du không nói gì, miễn cưỡng cười lắc đầu một cái, dắt chiếc xe máy biến hình vặn vẹo, chân thấp chân cao rời khỏi hiện trường.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Về đến nhà, Quách Khả Du không dám để mẹ cô biết mình bị thương, cô lẩn trốn vào phòng, nhưng, mẹ Quách mắt tinh phát hiện con gái không đi xe gắn máy về, cảm giác có chuyện gì đó không ổn.

"Khả Du, tại sao con không. . . . . . A! Khả Du, sao con lại bị thương?"

Mẹ Quách vừa đẩy cửa bước vào bên trong, lời nói vẫn còn ở trong cổ họng, liền nhìn thấy Quách Khả Du đang kéo áo lên tới đầu, trên quần áo toàn bụi bậm và vết máu.

"Ách. . . . . . Con gặp chút tai nạn nhỏ ngoài ý muốn một chút, nhưng không có gì đáng ngại, mẹ đừng lo lắng, " Quách Khả Du đang xoa cồn iốt trên vết thương, cố làm ra vẻ thoải mái mà an ủi mẹ mình, thật ra thì chân của cô đau đến chết đi được!

"Trừ đầu gối, còn thương tổn chỗ nào không hả?"

Mẹ Quách lo lắng quan sát con gái, xoay cô quay tới quay lui, cẩn thận nhìn kỹ vết thương trên người cô.

"Mẹ. . . . . . Con không sao mà! Chỉ một ít trầy xước ngoài da thôi." Đối mặt với vẻ mặt lo lắng của mẹ, cô có chút ngượng ngùng nói: "Thật mà, bôi thuốc xong là không có chuyện gì rồi."

"Haizz. . . . . ."

Mẹ Quách thở dài, khiến trái tim Quách Khả Du không khỏi cảm thấy đau đớn.

"Mẹ, mẹ đừng như vậy!"

"Đều là mẹ không tốt! Nếu kinh tế trong nhà khá hơn một chút, con cũng không cần phải bận rộn như vậy rồi!" Vừa nói xong, khóe mắt mẹ Quách đã ửng hồng.

"Mẹ. . . . . ."

Không cách nào khiến mẹ hết thở dài, Quách Khả Du chỉ có thể im lặng nghe mẹ nói thao thao bất tuyệt.

"Được được được, không nói, mẹ giúp con hâm nóng thức ăn." Mẹ Quách dứt lời, ngay sau đó rời đi.

Thấy mẹ rốt cuộc rời đi, Quách Khả Du nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.

Haizz. . . . . . Làm sao nói cho mẹ biết, cô lại thất nghiệp đây?

Không được! Cô không thể để cho mẹ lo lắng, bắt đầu từ ngày mai, cô phải cố gắng tìm việc làm mới được.

Bỗng chốc, cô nhớ tới tấm danh thiếp kia, ánh mắt sáng lên, từ trên giường bò dậy, lấy trong túi xách ra tấm danh thiếp kia.

"Tổng Tài tập đoàn Lượng Bích Tư — Thù Lăng Vân. . . . . ."

Cô lẩm bẩm ghi nhớ, nhìn tên tuổi trên danh thiếp: trong lòng nghĩ tới lời người vệ sĩ buổi chiều đã nói ——

Về sau nếu có việc cần, cô có thể cầm lấy tấm danh thiếp này, đến công ty đòi lấy tiền thuốc thang hoặc tiền bồi thường. . . . . .

Nếu như. . . . . . Cô cầu xin hắn cho cô một việc làm, như vậy có thể quá nhỏ nhen hay không?

Nhưng, xem như cô nhỏ nhen cũng được, hắn thân là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, mỗi tháng dành chút tiền lẻ của công ty mời người trợ lý nhỏ nhoi, sẽ không có gì khó khăn chứ?

Mặc kệ hắn nghĩ khỉ gió gì, dù sao bây giờ cô đã ngồi trên lưng hổ, có cơ hội này, tại sao không nắm cho thật chặt?

Bất kể có thể thành công hay không, cô quyết định, ngày mai sẽ đi gặp người tên Thù Lăng Vân này!


/15

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status