Lê Quý tay cầm bảo đao tựa như một đao khách thời trung cổ chầm chậm bước ra khí thế sắc bén như có thế cắt đôi mọi thứ.
Ngược lại bên phía Quân Phương thành một nữ nhân dung mạo khá xinh đẹp, dáng người cận đối mái tóc ngắn xõa ngang vai, ánh mắt sắc bén tỏa lên anh khí hiên ngang không kém đấng mày râu bước ra.
Tuy nhiên khi đi ngang qua Minh Nguyệt nàng khẽ đứng lại nghiêm chào trước mặt nàng, thấy thế Minh Nguyệt bật cười rồi cũng đứng lên chào lại nàng, nguyên nhân rất đơn giản nữ nhân kia từ là học trò củ của Minh Nguyệt, thậm chí còn có quan hệ máu mủ ruột thịt, tuy hiên tại đã là người của hai chiến tuyến nhưng tình xưa vẫn còn...
Ngồi xuống liếc mắt nhìn nữ nhân đang chầm chậm đi ra sân Minh Nguyệt không khỏi lắc đầu.
- Xem ra lần này Đại Ca thôn gặp khó rồi, chỉ mong tên trung niên kia không bị đánh chết.
Bên kia Lê Quý liếc mắt nhìn nữ nhân tóc ngắn đang chầm chậm đi đến không khỏi giật mình, lão không ngờ đối thủ của mình lại là một nữ nhân.
Tuy nhiên không vì thế mà Lê Quý mất đi cảnh giác, mạt thế hàng lâm thiên hạ loạn lạc nữ nhân có thể dương lên lớn mạnh còn đáng sợ hơn nam nhân, huống hồ nữ nhân kia đến từ quân đội thì càng không dể chơi, vì nàng ta là nữ nhân mà khinh thường không khác nào tự sát.
- Tại hạ Lê Quý...
Lê Quý mỉm cười chắp tay nói, dù sao lão cũng từng là cảnh xác xét cho cùng vẫn có chút liên quan nên cũng khách khí vài câu.
Nghe thấy thế nữ nhân kia không nhanh không chậm nói:
- Lý Anh My.
Chỉ là sau khi báo tên Lý Anh My không hề có ý định xuất thủ trước, ngược lại Lê Quý cũng không thể mặt dày mà ra tay trước một nữ nhân được, hai bên cứ thế nhìn nhau.
Cứ thế sau một phút, hai phút rồi ba phút rối cuộc khi mọi người sắp trả vé đi về thì Lê Quý cũng không nhịn được xuất thủ, như một con báo đen vô mồi Lê Quý cấp tốc lao đến muốn một kích giải quyết Lý Anh My.
Tuy nhiên trước thế công của Lê Quý, Lý Anh My vẫn bình chân như vại, sau lưng nàng xuất hiện hư ảnh một con kim sắc hầu trông cục kỳ giống huyết sắc hung hầu của Minh Nguyệt, chỉ là con kim sắc hầu này hình thể nhỏ gầy hơn khiến nó trông hiền hơn “huyết sắc hung hầu” rất nhiều, ngoài ra trên tránh của nó có thêm một con mắt trông vô cùng kỳ dị...
Dĩ nhiên đó là năng lực của Lý Anh My gọi là “Tam Nhãn Kim Hầu” trên cơ bản có cùng nguồn góc với “Huyết Sắc Hung Hầu” của Lý Minh Nguyệt.
Ngoài ra không chỉ có hai người họ mà trên cơ bản tất cả trực hệ Lý thị gia tộc của Việt Long quốc đều có năng lực thuộc dạng “hầu” này, không thạch hầu thì cũng là hỏa hầu, ma hầu, thần hầu. Mãi đến sau này nhân loại mới kết luận rằng một số năng lực đặc biệt có tính “duy truyền”, người có cùng huyết mạch sẽ có tỷ lệ cao sử hữu năng lực tương tự nhau, cái tên Lý Thị Hầu Gia cũng có từ đó.
Dĩ nhiên năng lực duy truyền kia không chỉ có Lý gia mới có, rất nhiều đại gia tộc khác cũng tương tự trong đó có hàng xóm của huyết tộc Phích Lịch Lôi Gia.
Chứng kiến hư ảnh kim sắc hầu tự như một vệ thần đứng sau lưng Lý Anh My, Lê Quý thoáng giật mình một đao chém tới cũng tăng lên tốc độ muốn tốc chiến tốc thắng, tuy nhiên trước một đao cực nhanh đó Lý Anh My chỉ nhẹ nhàng nghiên người né tráng, còn tung ra một quyền đánh trả.
Cảm nhận được quyền phong đáng đánh đến Lê Quý hoảng sợ vội vàng nhảy ra xa né tránh, may mắn năng lực của Lê Quý thiên về tốc độ nên lão không mấy khó khăn tránh được một quyền kia.
Nhưng cũng chính vì thể Lê Quý lại càng lo lắng, rõ ràng nữ nhân kia không nhanh bằng lão nhưng nàng vẫn có thể né một đao kia, đúng là quỷ dị.
Ngồi trên ghế quan sát Minh Nguyệt cũng không khỏi nhíu mày nhìn qua năng lực của Lý Anh My, đúng nàng từng là giáo quan và cũng là cô ruột của nàng nhưng chuyện đó là lúc chưa mạt thế, từ lúc mạt thế hàng lâm Minh Nguyệt chưa hề gặp qua Lý Anh My lần nào, thế nên cũng không biết được năng lực của nàng ta, không ngờ nó lại khá giống mình, nhưng chỉ là khá giống mà thôi.
Bên kia Tiểu Hắc cũng không ngủ nữa tập trung quan chiến, được một lúc Tiểu Hắc không nhịn được lắc đầu.
- Năng lực của nàng ta khá giống đại nhân, thậm chí xét một góc độ nào đó còn bá đạo hơn.
- Lão già kia thua chắc rồi.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, Trần Lâm có hai năng lực là trích huyết và phản ứng nhanh, kim sắc hầu kia nhìn kiểu gì cũng không giống trích huyết như thế năng lực của nàng ta giống với phản ứng nhanh, thảm nào nàng có thể nhè nhàng né tránh một đao kia của Lê Quý.
Quả thật xét theo một góc độ nào đó tam nhãn kim hầu khá giống phản ứng nhanh, tuy nhiên chỉ là khá giống mà thôi thực tế thì hoàn toàn khác biệt. Phản ứng nhanh của Trần Lâm là một năng lực bị động, khi có nguy hiểm tác động thì nó sẽ tự động kích hoạt cảnh bảo cho Trần Lâm, đó là ưu điểm cũng là khuyết điểm của nó. Ngược lại tam nhãn kim hầu là một năng lực chủ động, khi kích hoạt ngoài tăng lên khả năng công kích thì điểm mạnh của nó chính là tăng khả năng quan xác, nói trắng ra là không phải Lý Anh My nhanh mà nàng đã thấy được chuyển động của Lê Quý sẽ đánh vào đâu nên né tránh từ trước.
Nghĩ đến năng lực có phần bá đạo của Lý Anh My, Minh Nguyệt lại không hề lo lắng ánh mắt sáng lên mỉm cười quỷ dị nhìn Ngô Bình, cảm nhận được ánh mắt của Minh Nguyệt đang nhìn qua Ngô Bình tự dưng có một dự cảm cự kỳ xấu hiện lên trong lòng...
Bên kia sau khi bức lui Lê Quý ra xa Lý Anh My không muốn cho đối thủ cơ hội lấy hơi cấp tốc lao đến, quyền phong ánh lên tia kim sắc đánh tới, thấy thế Lê Quý vội vàng đưa đao lên đỡ, kim sắc quyền phong đánh đến bị thanh hắc đao nhẹ nhàng đón đỡ, lưỡi đao như một con rắn đen thuật thế chém vào vai Lý Anh My.
Bị thanh hắc đao chém đến đồng tử của Lý Anh My không khỏi co rút lại, nàng nhanh chống lách người né tránh một đao kia, tuy nhiên lợi dụng cơ hội đó Lê Quý không hề biết thương hương tiết ngọc co chân đá vào bụng nàng.
Hứng chịu một cú đá của Lê Quý, Lý Anh My đau đớn lui ra xa nhưng ánh mắt vẫn không khuất phục liếc nhìn thanh hắc đao trong tay đối phương, rõ ràng nàng thu thiệt như vậy đều là do nó mà ra.
Hít sâu một hơi hư ánh kim sắc hầu sau lưng như được cảm nhân thấy chiến ý của chủ nhân cũng gầm lên, luồn kim quang chói lọi bao phủ lấy người Lý Anh My làm cho nàng trông như một thiên thần hàng lâm nhân gian.
Không một giây chần chờ Lý Anh My lao đến tung ra một quyền.
- PHỤC HỔ QUYỀN, binh phương quyền pháp.
Quyền phong như bài sơn đảo hải đánh đến, kim sắc hoang huy chơi lọi như muốn trấn áp hết tất cả lao đến Lê Quý, biết không thể đối cứng với quân nhân chính uy như Lý Minh Nguyệt, Lê Quý lợi dụng ưu thế lớn nhất của mình vội vàng né tránh.
Bằng tốc độ kinh người Lê Quý tựa như một con báo đen né tránh kim sắc quyền ảnh đến đến, mỗi quyền đánh ra như muốn chấn động cả không gian liên tục bức lui Lê Quý, may mắn là năng lực của Lê Quý là tốc độ nên dù vô cùng hung hiểm nhưng lão vẫn tránh thoát được.
Bất chợt khi Lê Quý đang lui ra sau né tránh thì Lý Anh My biết quyền thành trảo chợp vào vai lão.
- CẦM LONG THỦ, binh phương quyền pháp.
Bất ngờ bị một trảo của Lý Anh My bắt trùng Lê Quý hoảng sợ muốn tránh thoát, nhưng cầm long thủ cũng giống như phục hổ quyền đều là chiêu thức nhà binh sinh ra để đánh hạ đối thủ, Lê Quý dù có nhanh hơn nhưng vẫn là tay mơ khi so với quân nhân chính quy, bị một trảo của Lý Anh My giữ chặt...
Thuận thế đó Lý Anh My xoay vọng quật ngã Lê Quý xuống đất rồi cướp luôn thanh đao trong tay lão. Đáng thương cho Lê Quý khi trời đất vừa quay cuồng thì đã ngã bịch xuống đất, hông lưng đau đớn kịch liệt, thanh đao trong tay cũng bị đối thủ cướp lấy.
Gắng ngượng từ dưới đất bò dậy Lê Quý mặt mo thoáng đỏ lên ngượng ngùng vô cùng, không ngờ thân già như lão bị một nha đầu đáng tuổi cháu mình đánh bại, đáng chết hơn là thằng cháu trời đánh lại đứng ở sa mỉm cười khoái chí, đúng là có thẳng cháu xứng đang thật.
Khẽ ho khan một tiếng Lê Quý gượng cười nói:
- Ta... ta đầu hàng...
- Quả thật không đánh lại cô, chỉ là có thể trả ta thanh đao kia không?
- Ta còn thiếu nợ người ta chưa trả xong...
Nhìn tên trung niên mặt mo đỏ bừng trước mặt khuông mặt lạnh lùng của Lý Anh My không nhịn được mỉm cười trả lại thanh đao cho lão.
- Đa tạ... đa tạ cô nương...
- Cô là người tốt chắc chắn sẽ gặp được người như ý, mà ta có mấy thằng cháo cũng không tệ đâu...
Ôm lấy thanh đao Lê Quý mừng đến rơi nước mắt ríu rít đa tạ Lý Anh My.
Cứ thế trận thứ ba kết thúc với kết quả nghiên về Quân Phương thành.
Dĩ nhiên Đại Ca thành dù thua nhưng cũng không mấy để ý, dù sao từ lúc Lý Anh My bước ra họ đã đón được Lê Quý khó thắng rồi, năng lực của Lê Quý thiên về sát thủ đụng một đối thủ cận chiến tầm cao như Lý Anh My thua là điều dễ hiểu. Chỉ là hai trận sau phải để hai nữ nhân gánh rồi.
Ngồi trên đài quan sát Ngô Bình rốt cuộc cũng mỉm cười, họ đã thắng liền hai trận tuy có chút chật vật nhưng sức mạnh của Vũng Hải đã được thể hiện rõ.
Mỉm cười đầy khiêu khích nhìn Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh Ngô Bình không nhịn được khoái chí nói:
- Minh Nguyệt giáo quan thấy thế nào?
Nghe thấy thế Minh Nguyệt chỉ mỉm cười quỷ dị nói:
- Người của quân khu 7 đúng là không tệ, nhất là cháu gái của ta.
Nghe đến đây Ngô Bình bất chợt giật mình, phải rồi Lý Anh My là cháu ruột của Lý Minh Nguyệt, không chỉ có tình thầy trò mà còn có cả tình thân, lúc đầu lão không để ý lắm như khi nhìn thấy nụ cười của Minh Nguyệt, Ngô Bình chợt trở nên lo lắng vô cùng.
Cúng lúc đó Lý Anh My cũng bước đến chào hai người Ngô Bình và Minh Nguyệt.
Mỉm cười nhìn Lý Anh My mặt lạnh như tiền không tí cảm xúc, Minh Nguyệt khẽ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Huyết tộc có nhiều sự vụ ta không quản lý hết được, ngươi đến giúp ta quản lý đi.
Nghe thấy thế Ngô Bình giật nãy người lên muốn mở miệng phản bác, tuy nhiên Lý Anh My đã không cho hắn cơ hội, chào theo kiểu nhà binh trước Minh Nguyệt rồi tiến đến không nói không rằng đứng cạnh nàng ta.
Thấy một màn đào góc tường trước mặt chủ nhà, trắng trợn không thể nào trắng trợn hơn khiến Ngô Bình chỉ biết há hóc mồm chết lặng, hắn rất muốn chửi thế nhưng không dám chửi cùng không có lý do chửi, hai bên người tình ta nguyên không hề ép uổng gì, nếu làm lớn chuyện thì trừ cái danh nhân loại ra hắn hoàn toàn đuối lý.
Nếu có trách chắc chỉ có thể trách hắn quá khinh thường cái danh tổng giáo quan Lý Minh Nguyệt rồi.
Nghĩ đến đây Ngô Bình thoáng rùng mình nhìn qua thư lý đang đứng một bên nhỏ giọng nói:
- Người điều tra xem ai từng là học trò của nữ nhân kia, lập tức lôi về Vũng Hải ngay tuyết đối không được cho nên sân đấu.
Ngược lại bên phía Quân Phương thành một nữ nhân dung mạo khá xinh đẹp, dáng người cận đối mái tóc ngắn xõa ngang vai, ánh mắt sắc bén tỏa lên anh khí hiên ngang không kém đấng mày râu bước ra.
Tuy nhiên khi đi ngang qua Minh Nguyệt nàng khẽ đứng lại nghiêm chào trước mặt nàng, thấy thế Minh Nguyệt bật cười rồi cũng đứng lên chào lại nàng, nguyên nhân rất đơn giản nữ nhân kia từ là học trò củ của Minh Nguyệt, thậm chí còn có quan hệ máu mủ ruột thịt, tuy hiên tại đã là người của hai chiến tuyến nhưng tình xưa vẫn còn...
Ngồi xuống liếc mắt nhìn nữ nhân đang chầm chậm đi ra sân Minh Nguyệt không khỏi lắc đầu.
- Xem ra lần này Đại Ca thôn gặp khó rồi, chỉ mong tên trung niên kia không bị đánh chết.
Bên kia Lê Quý liếc mắt nhìn nữ nhân tóc ngắn đang chầm chậm đi đến không khỏi giật mình, lão không ngờ đối thủ của mình lại là một nữ nhân.
Tuy nhiên không vì thế mà Lê Quý mất đi cảnh giác, mạt thế hàng lâm thiên hạ loạn lạc nữ nhân có thể dương lên lớn mạnh còn đáng sợ hơn nam nhân, huống hồ nữ nhân kia đến từ quân đội thì càng không dể chơi, vì nàng ta là nữ nhân mà khinh thường không khác nào tự sát.
- Tại hạ Lê Quý...
Lê Quý mỉm cười chắp tay nói, dù sao lão cũng từng là cảnh xác xét cho cùng vẫn có chút liên quan nên cũng khách khí vài câu.
Nghe thấy thế nữ nhân kia không nhanh không chậm nói:
- Lý Anh My.
Chỉ là sau khi báo tên Lý Anh My không hề có ý định xuất thủ trước, ngược lại Lê Quý cũng không thể mặt dày mà ra tay trước một nữ nhân được, hai bên cứ thế nhìn nhau.
Cứ thế sau một phút, hai phút rồi ba phút rối cuộc khi mọi người sắp trả vé đi về thì Lê Quý cũng không nhịn được xuất thủ, như một con báo đen vô mồi Lê Quý cấp tốc lao đến muốn một kích giải quyết Lý Anh My.
Tuy nhiên trước thế công của Lê Quý, Lý Anh My vẫn bình chân như vại, sau lưng nàng xuất hiện hư ảnh một con kim sắc hầu trông cục kỳ giống huyết sắc hung hầu của Minh Nguyệt, chỉ là con kim sắc hầu này hình thể nhỏ gầy hơn khiến nó trông hiền hơn “huyết sắc hung hầu” rất nhiều, ngoài ra trên tránh của nó có thêm một con mắt trông vô cùng kỳ dị...
Dĩ nhiên đó là năng lực của Lý Anh My gọi là “Tam Nhãn Kim Hầu” trên cơ bản có cùng nguồn góc với “Huyết Sắc Hung Hầu” của Lý Minh Nguyệt.
Ngoài ra không chỉ có hai người họ mà trên cơ bản tất cả trực hệ Lý thị gia tộc của Việt Long quốc đều có năng lực thuộc dạng “hầu” này, không thạch hầu thì cũng là hỏa hầu, ma hầu, thần hầu. Mãi đến sau này nhân loại mới kết luận rằng một số năng lực đặc biệt có tính “duy truyền”, người có cùng huyết mạch sẽ có tỷ lệ cao sử hữu năng lực tương tự nhau, cái tên Lý Thị Hầu Gia cũng có từ đó.
Dĩ nhiên năng lực duy truyền kia không chỉ có Lý gia mới có, rất nhiều đại gia tộc khác cũng tương tự trong đó có hàng xóm của huyết tộc Phích Lịch Lôi Gia.
Chứng kiến hư ảnh kim sắc hầu tự như một vệ thần đứng sau lưng Lý Anh My, Lê Quý thoáng giật mình một đao chém tới cũng tăng lên tốc độ muốn tốc chiến tốc thắng, tuy nhiên trước một đao cực nhanh đó Lý Anh My chỉ nhẹ nhàng nghiên người né tráng, còn tung ra một quyền đánh trả.
Cảm nhận được quyền phong đáng đánh đến Lê Quý hoảng sợ vội vàng nhảy ra xa né tránh, may mắn năng lực của Lê Quý thiên về tốc độ nên lão không mấy khó khăn tránh được một quyền kia.
Nhưng cũng chính vì thể Lê Quý lại càng lo lắng, rõ ràng nữ nhân kia không nhanh bằng lão nhưng nàng vẫn có thể né một đao kia, đúng là quỷ dị.
Ngồi trên ghế quan sát Minh Nguyệt cũng không khỏi nhíu mày nhìn qua năng lực của Lý Anh My, đúng nàng từng là giáo quan và cũng là cô ruột của nàng nhưng chuyện đó là lúc chưa mạt thế, từ lúc mạt thế hàng lâm Minh Nguyệt chưa hề gặp qua Lý Anh My lần nào, thế nên cũng không biết được năng lực của nàng ta, không ngờ nó lại khá giống mình, nhưng chỉ là khá giống mà thôi.
Bên kia Tiểu Hắc cũng không ngủ nữa tập trung quan chiến, được một lúc Tiểu Hắc không nhịn được lắc đầu.
- Năng lực của nàng ta khá giống đại nhân, thậm chí xét một góc độ nào đó còn bá đạo hơn.
- Lão già kia thua chắc rồi.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, Trần Lâm có hai năng lực là trích huyết và phản ứng nhanh, kim sắc hầu kia nhìn kiểu gì cũng không giống trích huyết như thế năng lực của nàng ta giống với phản ứng nhanh, thảm nào nàng có thể nhè nhàng né tránh một đao kia của Lê Quý.
Quả thật xét theo một góc độ nào đó tam nhãn kim hầu khá giống phản ứng nhanh, tuy nhiên chỉ là khá giống mà thôi thực tế thì hoàn toàn khác biệt. Phản ứng nhanh của Trần Lâm là một năng lực bị động, khi có nguy hiểm tác động thì nó sẽ tự động kích hoạt cảnh bảo cho Trần Lâm, đó là ưu điểm cũng là khuyết điểm của nó. Ngược lại tam nhãn kim hầu là một năng lực chủ động, khi kích hoạt ngoài tăng lên khả năng công kích thì điểm mạnh của nó chính là tăng khả năng quan xác, nói trắng ra là không phải Lý Anh My nhanh mà nàng đã thấy được chuyển động của Lê Quý sẽ đánh vào đâu nên né tránh từ trước.
Nghĩ đến năng lực có phần bá đạo của Lý Anh My, Minh Nguyệt lại không hề lo lắng ánh mắt sáng lên mỉm cười quỷ dị nhìn Ngô Bình, cảm nhận được ánh mắt của Minh Nguyệt đang nhìn qua Ngô Bình tự dưng có một dự cảm cự kỳ xấu hiện lên trong lòng...
Bên kia sau khi bức lui Lê Quý ra xa Lý Anh My không muốn cho đối thủ cơ hội lấy hơi cấp tốc lao đến, quyền phong ánh lên tia kim sắc đánh tới, thấy thế Lê Quý vội vàng đưa đao lên đỡ, kim sắc quyền phong đánh đến bị thanh hắc đao nhẹ nhàng đón đỡ, lưỡi đao như một con rắn đen thuật thế chém vào vai Lý Anh My.
Bị thanh hắc đao chém đến đồng tử của Lý Anh My không khỏi co rút lại, nàng nhanh chống lách người né tránh một đao kia, tuy nhiên lợi dụng cơ hội đó Lê Quý không hề biết thương hương tiết ngọc co chân đá vào bụng nàng.
Hứng chịu một cú đá của Lê Quý, Lý Anh My đau đớn lui ra xa nhưng ánh mắt vẫn không khuất phục liếc nhìn thanh hắc đao trong tay đối phương, rõ ràng nàng thu thiệt như vậy đều là do nó mà ra.
Hít sâu một hơi hư ánh kim sắc hầu sau lưng như được cảm nhân thấy chiến ý của chủ nhân cũng gầm lên, luồn kim quang chói lọi bao phủ lấy người Lý Anh My làm cho nàng trông như một thiên thần hàng lâm nhân gian.
Không một giây chần chờ Lý Anh My lao đến tung ra một quyền.
- PHỤC HỔ QUYỀN, binh phương quyền pháp.
Quyền phong như bài sơn đảo hải đánh đến, kim sắc hoang huy chơi lọi như muốn trấn áp hết tất cả lao đến Lê Quý, biết không thể đối cứng với quân nhân chính uy như Lý Minh Nguyệt, Lê Quý lợi dụng ưu thế lớn nhất của mình vội vàng né tránh.
Bằng tốc độ kinh người Lê Quý tựa như một con báo đen né tránh kim sắc quyền ảnh đến đến, mỗi quyền đánh ra như muốn chấn động cả không gian liên tục bức lui Lê Quý, may mắn là năng lực của Lê Quý là tốc độ nên dù vô cùng hung hiểm nhưng lão vẫn tránh thoát được.
Bất chợt khi Lê Quý đang lui ra sau né tránh thì Lý Anh My biết quyền thành trảo chợp vào vai lão.
- CẦM LONG THỦ, binh phương quyền pháp.
Bất ngờ bị một trảo của Lý Anh My bắt trùng Lê Quý hoảng sợ muốn tránh thoát, nhưng cầm long thủ cũng giống như phục hổ quyền đều là chiêu thức nhà binh sinh ra để đánh hạ đối thủ, Lê Quý dù có nhanh hơn nhưng vẫn là tay mơ khi so với quân nhân chính quy, bị một trảo của Lý Anh My giữ chặt...
Thuận thế đó Lý Anh My xoay vọng quật ngã Lê Quý xuống đất rồi cướp luôn thanh đao trong tay lão. Đáng thương cho Lê Quý khi trời đất vừa quay cuồng thì đã ngã bịch xuống đất, hông lưng đau đớn kịch liệt, thanh đao trong tay cũng bị đối thủ cướp lấy.
Gắng ngượng từ dưới đất bò dậy Lê Quý mặt mo thoáng đỏ lên ngượng ngùng vô cùng, không ngờ thân già như lão bị một nha đầu đáng tuổi cháu mình đánh bại, đáng chết hơn là thằng cháu trời đánh lại đứng ở sa mỉm cười khoái chí, đúng là có thẳng cháu xứng đang thật.
Khẽ ho khan một tiếng Lê Quý gượng cười nói:
- Ta... ta đầu hàng...
- Quả thật không đánh lại cô, chỉ là có thể trả ta thanh đao kia không?
- Ta còn thiếu nợ người ta chưa trả xong...
Nhìn tên trung niên mặt mo đỏ bừng trước mặt khuông mặt lạnh lùng của Lý Anh My không nhịn được mỉm cười trả lại thanh đao cho lão.
- Đa tạ... đa tạ cô nương...
- Cô là người tốt chắc chắn sẽ gặp được người như ý, mà ta có mấy thằng cháo cũng không tệ đâu...
Ôm lấy thanh đao Lê Quý mừng đến rơi nước mắt ríu rít đa tạ Lý Anh My.
Cứ thế trận thứ ba kết thúc với kết quả nghiên về Quân Phương thành.
Dĩ nhiên Đại Ca thành dù thua nhưng cũng không mấy để ý, dù sao từ lúc Lý Anh My bước ra họ đã đón được Lê Quý khó thắng rồi, năng lực của Lê Quý thiên về sát thủ đụng một đối thủ cận chiến tầm cao như Lý Anh My thua là điều dễ hiểu. Chỉ là hai trận sau phải để hai nữ nhân gánh rồi.
Ngồi trên đài quan sát Ngô Bình rốt cuộc cũng mỉm cười, họ đã thắng liền hai trận tuy có chút chật vật nhưng sức mạnh của Vũng Hải đã được thể hiện rõ.
Mỉm cười đầy khiêu khích nhìn Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh Ngô Bình không nhịn được khoái chí nói:
- Minh Nguyệt giáo quan thấy thế nào?
Nghe thấy thế Minh Nguyệt chỉ mỉm cười quỷ dị nói:
- Người của quân khu 7 đúng là không tệ, nhất là cháu gái của ta.
Nghe đến đây Ngô Bình bất chợt giật mình, phải rồi Lý Anh My là cháu ruột của Lý Minh Nguyệt, không chỉ có tình thầy trò mà còn có cả tình thân, lúc đầu lão không để ý lắm như khi nhìn thấy nụ cười của Minh Nguyệt, Ngô Bình chợt trở nên lo lắng vô cùng.
Cúng lúc đó Lý Anh My cũng bước đến chào hai người Ngô Bình và Minh Nguyệt.
Mỉm cười nhìn Lý Anh My mặt lạnh như tiền không tí cảm xúc, Minh Nguyệt khẽ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Huyết tộc có nhiều sự vụ ta không quản lý hết được, ngươi đến giúp ta quản lý đi.
Nghe thấy thế Ngô Bình giật nãy người lên muốn mở miệng phản bác, tuy nhiên Lý Anh My đã không cho hắn cơ hội, chào theo kiểu nhà binh trước Minh Nguyệt rồi tiến đến không nói không rằng đứng cạnh nàng ta.
Thấy một màn đào góc tường trước mặt chủ nhà, trắng trợn không thể nào trắng trợn hơn khiến Ngô Bình chỉ biết há hóc mồm chết lặng, hắn rất muốn chửi thế nhưng không dám chửi cùng không có lý do chửi, hai bên người tình ta nguyên không hề ép uổng gì, nếu làm lớn chuyện thì trừ cái danh nhân loại ra hắn hoàn toàn đuối lý.
Nếu có trách chắc chỉ có thể trách hắn quá khinh thường cái danh tổng giáo quan Lý Minh Nguyệt rồi.
Nghĩ đến đây Ngô Bình thoáng rùng mình nhìn qua thư lý đang đứng một bên nhỏ giọng nói:
- Người điều tra xem ai từng là học trò của nữ nhân kia, lập tức lôi về Vũng Hải ngay tuyết đối không được cho nên sân đấu.
/727
|