Triệu Quốc Đống nói làm Tiêu Phượng Minh rất chấn động. Hắn vẫn nghĩ Triệu Quốc Đống sẽ rõ ràng ủng hộ Ninh Lăng, hoặc tuy không tiện xung đột trực diện với Lăng Chính Dược nhưng cũng có thể phát biểu ý ủng hộ trong vài trường hợp, nhưng hắn thật không ngờ Triệu Quốc Đống dùng lời nói như vậy nhắc nhở mình.
Tiêu Phượng Minh rơi vào dòng suy nghĩ.
Ba phút sau Tiêu Phượng Minh mới từ từ tiêu hóa được những gì mà Triệu Quốc Đống nói.
Triệu Quốc Đống đã không còn là Bí thư thị ủy, thậm chí không phải thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Góc độ của Triệu Quốc Đống cao hơn, thấy vấn đề xa hơn, rộng hơn nhiều so với vị trí Bí thư thị ủy.
Ninh Lăng nếu muốn xác lập vị trí đứng đầu, bộ máy Ninh Lăng nếu muốn tạo ra phong phạm hoàn toàn khác với nơi khác, như vậy phải khác người bình thường, đó chính là phải tạo ra thành tích đột xuất trong công việc. Chỉ có như vậy mới đảm bảo Ninh Lăng có sức sống, duy trì phát triển lâu dài, liên tục, mới không bị các nơi khác đuổi kịp, vượt qua.
Làm lãnh đạo chủ yếu của Thị xã Ninh Lăng, anh cũng cần phải làm ra thành tích khác biệt, cũng cần lấy ra khí thế và phong cách khác biệt, anh mới không “phụ” kỳ vọng của lãnh đạo cấp trên với anh. Anh phải làm cho lãnh đạo cấp trên hoàn toàn thừa nhận Ninh Lăng thì anh mới có thể tiến thêm một bước.
- Chủ tịch, tôi đã hiểu.
Im lặng năm phút, Tiêu Phượng Minh lúc này mới gật đầu nói.
- Thật sự hiểu hay là trong lòng còn không phục?
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.
- Hiểu thật.
Tiêu Phượng Minh có chút xấu hổ nói.
- Được, hiểu là tốt. Sau khi về anh nói với Dược Quân, thu lại tâm trạng buồn phiền, táo bạo, đừng có làm ra vẻ oan ức, nghĩ rằng người khác đều là ngu không nhìn ra sao? Muốn lên cấp phó tỉnh mà chút uất ức này không nhịn được sao? Nghĩ rằng mũ quan Đảng cộng sản dễ đội như vậy sao?
Triệu Quốc Đống bắt đầu lạnh giọng nói.
- Tôi không nói nhiều, Ninh Lăng cần có con đường và phong cách của mình. Thị ủy, ủy ban nếu nhận định thì phải kiên định tiến hành, phát triển là chủ lưu, dân sinh là căn bản, làm cho dân chúng hài lòng, xây dựng Ninh Lăng làm thành phố hạnh phúc, đây là trách nhiệm của các anh. Các anh cũng có năng lực làm được điểm này.
Xe tiến vào cao tốc An Tương, người vợ rất hiếm khi thấy chồng mình có vẻ giật mình, mơ hồ. ÁNh sáng trong xe khá tối nhưng cô vẫn phát hiện chồng mình nhìn chằm chằm về phái trước nhưng tinh thần đã sớm bay ra ngoài, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.
- Sao vậy anh? Không sao chứ?
Người vợ quan tâm hỏi.
- Ừ, không có gì, chỉ là hiểu được một chút.
Tiêu Phượng Minh như tỉnh lại sau khi đi vào cõi thần tiên. Hắn cười cười tự giễu.
- Chủ tịch tỉnh có thể làm chủ tịch tỉnh đúng là có điểm phi phàm. Anh vẫn dùng ánh mắt cũ nhìn người, vẫn còn một chút tâm tư. Không ngờ chủ tịch đã sớm nhảy ra khỏi khuôn mẫu cũ. Nếu như anh còn không đề cao tư tưởng, giác ngộ chính trị của mình thì đúng là thẹn với vị trí bây giờ.
Nghe Tiêu Phượng Minh nói câu không đầu không đuôi như vậy, người vợ có chút lo lắng nhìn.
- Chủ tịch tỉnh phê bình anh ư?
- Ừ, xem như vậy. chủ tịch tỉnh quá giỏi nhìn người, chút tâm tư của anh không giấu được chủ tịch. Anh cảm thấy trình độ của chủ tịch bây giờ là rất cao. Hôm nay coi như đã học hỏi được chẳng qua làm cho anh thấy được con đường phát triển, thấy được nên làm như thế nào.
Tiêu Phượng Minh lộ ra vẻ hiểu biết.
- Chẳng qua cũng coi như là một lời hứa cho Dược Quân.
Người vợ mặc dù không quá quan tâm chuyện của chồng nhưng thời gian dài thấy nhiều chuyện nên biết chồng mình và Bí thư thị ủy Chung Dược Quân gần như là cùng lên, cùng xuống. Tiêu Phượng Minh nói như vậy, cô đoán ra một chút. lái xe là người tâm phuc của chồng nhưng người vợ vẫn nhỏ giọng nói.
- Có phải là chuyện bí thư Dược Quân vào thường vụ có cơ sở?
- Ừ, chắc là có cửa, kéo dài lâu như vậy cũng nên có câu trả lời rõ ràng. Chẳng qua chủ tịch tỉnh nói rất khéo, chủ tịch không phải người thích nói ra trước khi có công bố. Chẳng qua có tin này thì anh cũng thấy an tâm.
Tiêu Phượng Minh nở nụ cười, có thể được lãnh đạo phê bình là tốt, chỉ sợ anh không có tư cách để lãnh đạo phê bình.
Người vợ lặng lẽ gật đầu. Mặc dù không biết Chung Dược Quân vào thường vụ tỉnh ủy có tác dụng gì với chồng mình, nhưng cô cảm thấy Tiêu Phượng Minh rất chú ý việc này. Chẳng qua mấy thứ ở chính trị nghĩ tới là đau đầu, người ngoài rất khó cân nhắc vấn đề trong đó.
Ngay lúc hai vợ chồng Tiêu Phượng Minh trở về Ninh Lăng, trong Triệu phủ ở Thủy Tỉnh Hạng, nam nữ chủ nhân đang ngồi dưới đèn thảo luận.
- Em thấy lúc thị trưởng Tiêu đi có chút hoảng hốt, anh phê bình hắn sao? Công việc Ninh Lăng làm không tốt ư?
Đèn bàn khá tối nhưng đủ để hai người ngồi gần quan sát được vẻ mặt của đối phương.
- Không thể không phê bình, chẳng qua không phải công việc không có làm tốt mà là làm tốt lại thành không sờ được mông hổ, không ai có thể đụng vào, nếu không chính là cảm thấy đầy u oán. Làm lãnh đạo đến cấp này là không có lòng dạ, trầm ổn thì còn làm lãnh đạo gì chứ?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Làm lãnh đạo vừa phải có bản lĩnh nhìn nhận sự việc, cũng phải đi trên tấm băng mỏng.
Lưu Nhược Đồng khẽ nở nụ cười. Cô có thể nghe ra Triệu Quốc Đống có chút không hài lòng với cán bộ Ninh Lăng. Hắn có tình cảm rất sâu với Ninh Lăng. Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh là tay phải, tay trái của hắn lúc ở Ninh Lăng. Bây giờ hắn đang lo nghĩ việc để Chung Dược Quân vào thường vụ tỉnh ủy.
- Vậy ý của anh là chỉ cần có trầm ổn là có thể tiến vào cấp phó tỉnh ư?
Lưu Nhược Đồng cười nói.
Triệu Quốc Đống nghe ra ý châm chọc trong giọng của vợ, hắn liếc nhìn đối phương.
- Chỉ mong Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh không nghe nhầm như em. Ồ chỉ là nhắc bọn họ lúc nào cũng cần phải duy trì tỉnh táo, không nên quá công lợi. Làm tốt thì quần chúng nhân dân thấy, lãnh đạo cấp trên thấy, không nên cảm thấy bị một hai người phê bình là rất tức giận, tâm trạng này chứng minh bản thân bọn họ không đủ tư cách.
- Vậy ư? Thật sự là em hiểu lầm ư?
Lưu Nhược Đồng dịu dàng cười:
- Vậy thì tốt quá, chẳng qua em nghĩ thị trưởng Tiêu nhất định không hiểu lầm.
Triệu Quốc Đống đấu khẩu với Lưu Nhược Đồng toàn thua. Sự thông minh, nhạy bén của Lưu Nhược Đồng, hắn sớm được lĩnh giáo. Mặc dù cô không quá hứng thú với chính trị nhưng đó là trước đây, bây giờ cô đang rất tự nhiên dung nhập vào cuộc sống của hắn. Mặc dù là thời gian trước hai người có chút vấn đề nhưng không làm cô bớt hứng thú với phương diện này.
- Công việc Ninh Lăng thực ra làm rất tốt, nhưng chưa chắc phù hợp khẩu vị một số người. Một số người muốm hạng mục lớn, động tác lớn, cho rằng như vậy mới là mấu chốt thúc đẩy kinh tế phát triển, anh không quá đồng ý quan điểm này.
Cổ và nửa bộ ngực của Lưu Nhược Đồng lộ ra rơi vào mắt Triệu Quốc Đống, mà biểu hiện hôm nay của Lưu Nhược Đồng cũng làm cho hắn hòa tan chút băng giá trong lòng. Triệu Quốc Đống cố gắng thu liễm chút tâm tư không đúng.
- Anh không phủ nhận hạng mục lớn có tác dụng thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, làm lãnh đạo bắt hạng mục lớn không phải không thể, nhưng quá đáng đề cao tác dụng của hạng mục lớn mà quên trách nhiệm chính của Đảng ủy, chính quyền, anh cảm thấy đây là không đúng.
Tiêu Phượng Minh rơi vào dòng suy nghĩ.
Ba phút sau Tiêu Phượng Minh mới từ từ tiêu hóa được những gì mà Triệu Quốc Đống nói.
Triệu Quốc Đống đã không còn là Bí thư thị ủy, thậm chí không phải thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Góc độ của Triệu Quốc Đống cao hơn, thấy vấn đề xa hơn, rộng hơn nhiều so với vị trí Bí thư thị ủy.
Ninh Lăng nếu muốn xác lập vị trí đứng đầu, bộ máy Ninh Lăng nếu muốn tạo ra phong phạm hoàn toàn khác với nơi khác, như vậy phải khác người bình thường, đó chính là phải tạo ra thành tích đột xuất trong công việc. Chỉ có như vậy mới đảm bảo Ninh Lăng có sức sống, duy trì phát triển lâu dài, liên tục, mới không bị các nơi khác đuổi kịp, vượt qua.
Làm lãnh đạo chủ yếu của Thị xã Ninh Lăng, anh cũng cần phải làm ra thành tích khác biệt, cũng cần lấy ra khí thế và phong cách khác biệt, anh mới không “phụ” kỳ vọng của lãnh đạo cấp trên với anh. Anh phải làm cho lãnh đạo cấp trên hoàn toàn thừa nhận Ninh Lăng thì anh mới có thể tiến thêm một bước.
- Chủ tịch, tôi đã hiểu.
Im lặng năm phút, Tiêu Phượng Minh lúc này mới gật đầu nói.
- Thật sự hiểu hay là trong lòng còn không phục?
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.
- Hiểu thật.
Tiêu Phượng Minh có chút xấu hổ nói.
- Được, hiểu là tốt. Sau khi về anh nói với Dược Quân, thu lại tâm trạng buồn phiền, táo bạo, đừng có làm ra vẻ oan ức, nghĩ rằng người khác đều là ngu không nhìn ra sao? Muốn lên cấp phó tỉnh mà chút uất ức này không nhịn được sao? Nghĩ rằng mũ quan Đảng cộng sản dễ đội như vậy sao?
Triệu Quốc Đống bắt đầu lạnh giọng nói.
- Tôi không nói nhiều, Ninh Lăng cần có con đường và phong cách của mình. Thị ủy, ủy ban nếu nhận định thì phải kiên định tiến hành, phát triển là chủ lưu, dân sinh là căn bản, làm cho dân chúng hài lòng, xây dựng Ninh Lăng làm thành phố hạnh phúc, đây là trách nhiệm của các anh. Các anh cũng có năng lực làm được điểm này.
Xe tiến vào cao tốc An Tương, người vợ rất hiếm khi thấy chồng mình có vẻ giật mình, mơ hồ. ÁNh sáng trong xe khá tối nhưng cô vẫn phát hiện chồng mình nhìn chằm chằm về phái trước nhưng tinh thần đã sớm bay ra ngoài, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.
- Sao vậy anh? Không sao chứ?
Người vợ quan tâm hỏi.
- Ừ, không có gì, chỉ là hiểu được một chút.
Tiêu Phượng Minh như tỉnh lại sau khi đi vào cõi thần tiên. Hắn cười cười tự giễu.
- Chủ tịch tỉnh có thể làm chủ tịch tỉnh đúng là có điểm phi phàm. Anh vẫn dùng ánh mắt cũ nhìn người, vẫn còn một chút tâm tư. Không ngờ chủ tịch đã sớm nhảy ra khỏi khuôn mẫu cũ. Nếu như anh còn không đề cao tư tưởng, giác ngộ chính trị của mình thì đúng là thẹn với vị trí bây giờ.
Nghe Tiêu Phượng Minh nói câu không đầu không đuôi như vậy, người vợ có chút lo lắng nhìn.
- Chủ tịch tỉnh phê bình anh ư?
- Ừ, xem như vậy. chủ tịch tỉnh quá giỏi nhìn người, chút tâm tư của anh không giấu được chủ tịch. Anh cảm thấy trình độ của chủ tịch bây giờ là rất cao. Hôm nay coi như đã học hỏi được chẳng qua làm cho anh thấy được con đường phát triển, thấy được nên làm như thế nào.
Tiêu Phượng Minh lộ ra vẻ hiểu biết.
- Chẳng qua cũng coi như là một lời hứa cho Dược Quân.
Người vợ mặc dù không quá quan tâm chuyện của chồng nhưng thời gian dài thấy nhiều chuyện nên biết chồng mình và Bí thư thị ủy Chung Dược Quân gần như là cùng lên, cùng xuống. Tiêu Phượng Minh nói như vậy, cô đoán ra một chút. lái xe là người tâm phuc của chồng nhưng người vợ vẫn nhỏ giọng nói.
- Có phải là chuyện bí thư Dược Quân vào thường vụ có cơ sở?
- Ừ, chắc là có cửa, kéo dài lâu như vậy cũng nên có câu trả lời rõ ràng. Chẳng qua chủ tịch tỉnh nói rất khéo, chủ tịch không phải người thích nói ra trước khi có công bố. Chẳng qua có tin này thì anh cũng thấy an tâm.
Tiêu Phượng Minh nở nụ cười, có thể được lãnh đạo phê bình là tốt, chỉ sợ anh không có tư cách để lãnh đạo phê bình.
Người vợ lặng lẽ gật đầu. Mặc dù không biết Chung Dược Quân vào thường vụ tỉnh ủy có tác dụng gì với chồng mình, nhưng cô cảm thấy Tiêu Phượng Minh rất chú ý việc này. Chẳng qua mấy thứ ở chính trị nghĩ tới là đau đầu, người ngoài rất khó cân nhắc vấn đề trong đó.
Ngay lúc hai vợ chồng Tiêu Phượng Minh trở về Ninh Lăng, trong Triệu phủ ở Thủy Tỉnh Hạng, nam nữ chủ nhân đang ngồi dưới đèn thảo luận.
- Em thấy lúc thị trưởng Tiêu đi có chút hoảng hốt, anh phê bình hắn sao? Công việc Ninh Lăng làm không tốt ư?
Đèn bàn khá tối nhưng đủ để hai người ngồi gần quan sát được vẻ mặt của đối phương.
- Không thể không phê bình, chẳng qua không phải công việc không có làm tốt mà là làm tốt lại thành không sờ được mông hổ, không ai có thể đụng vào, nếu không chính là cảm thấy đầy u oán. Làm lãnh đạo đến cấp này là không có lòng dạ, trầm ổn thì còn làm lãnh đạo gì chứ?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Làm lãnh đạo vừa phải có bản lĩnh nhìn nhận sự việc, cũng phải đi trên tấm băng mỏng.
Lưu Nhược Đồng khẽ nở nụ cười. Cô có thể nghe ra Triệu Quốc Đống có chút không hài lòng với cán bộ Ninh Lăng. Hắn có tình cảm rất sâu với Ninh Lăng. Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh là tay phải, tay trái của hắn lúc ở Ninh Lăng. Bây giờ hắn đang lo nghĩ việc để Chung Dược Quân vào thường vụ tỉnh ủy.
- Vậy ý của anh là chỉ cần có trầm ổn là có thể tiến vào cấp phó tỉnh ư?
Lưu Nhược Đồng cười nói.
Triệu Quốc Đống nghe ra ý châm chọc trong giọng của vợ, hắn liếc nhìn đối phương.
- Chỉ mong Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh không nghe nhầm như em. Ồ chỉ là nhắc bọn họ lúc nào cũng cần phải duy trì tỉnh táo, không nên quá công lợi. Làm tốt thì quần chúng nhân dân thấy, lãnh đạo cấp trên thấy, không nên cảm thấy bị một hai người phê bình là rất tức giận, tâm trạng này chứng minh bản thân bọn họ không đủ tư cách.
- Vậy ư? Thật sự là em hiểu lầm ư?
Lưu Nhược Đồng dịu dàng cười:
- Vậy thì tốt quá, chẳng qua em nghĩ thị trưởng Tiêu nhất định không hiểu lầm.
Triệu Quốc Đống đấu khẩu với Lưu Nhược Đồng toàn thua. Sự thông minh, nhạy bén của Lưu Nhược Đồng, hắn sớm được lĩnh giáo. Mặc dù cô không quá hứng thú với chính trị nhưng đó là trước đây, bây giờ cô đang rất tự nhiên dung nhập vào cuộc sống của hắn. Mặc dù là thời gian trước hai người có chút vấn đề nhưng không làm cô bớt hứng thú với phương diện này.
- Công việc Ninh Lăng thực ra làm rất tốt, nhưng chưa chắc phù hợp khẩu vị một số người. Một số người muốm hạng mục lớn, động tác lớn, cho rằng như vậy mới là mấu chốt thúc đẩy kinh tế phát triển, anh không quá đồng ý quan điểm này.
Cổ và nửa bộ ngực của Lưu Nhược Đồng lộ ra rơi vào mắt Triệu Quốc Đống, mà biểu hiện hôm nay của Lưu Nhược Đồng cũng làm cho hắn hòa tan chút băng giá trong lòng. Triệu Quốc Đống cố gắng thu liễm chút tâm tư không đúng.
- Anh không phủ nhận hạng mục lớn có tác dụng thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, làm lãnh đạo bắt hạng mục lớn không phải không thể, nhưng quá đáng đề cao tác dụng của hạng mục lớn mà quên trách nhiệm chính của Đảng ủy, chính quyền, anh cảm thấy đây là không đúng.
/1736
|