Trung ương bây giờ càng lúc càng coi trọng nâng cao trình độ cuộc sống của dân chúng, đây là việc tốt, là cần thiết. nhưng nó không có nghĩa hình thức phát triển sẽ thay đổi. nếu nhất định phải có thì chính là cần thoáng điều chỉnh trọng tâm mà thôi. Quốc Đống, cậu nếu cẩn thận phân tích một chút sẽ thấy điểm này. Hơn nữa tôi cho rằng Đảng ủy, chính quyền chúng tôi cần có cái nhìn đại cuộc, dù sao trách nhiệm của chúng ta là thúc đẩy một nơi phát triển. Nếu như biến hoá quá lớn sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực phát triển lâu dài của chúng ta.
Lăng Chính Dược thoáng dừng lại, cuối cùng cũng nói hết câu. Triệu Quốc Đống cũng chú ý đến điểm này. Lăng Chính Dược không dùng mấy câu như “ mánh lới”, “tranh thủ ánh mắt” để hình dung về quan điểm của mình, coi như Lăng Chính Dược khá khắc chế, đây có lẽ là do Lăng Chính Dược muốn nói chuyện với không khí hài hòa, có thể khiến hai bên cùng đạt kết quả hài lòng.
- Bí thư Lăng, mục tiêu cuối cùng của tôi và anh là giống nhau nhưng có thể việc áp dụng cụ thể là khác nhau.
Triệu Quốc Đống vẫn luôn suy nghĩ làm như thế nào thuyết phục được Lăng Chính Dược. Lăng Chính Dược không am hiểu công tác kinh tế nhưng không có nghĩa hắn không có ánh mắt và suy nghĩ. Có thể chủ động hẹn mình coi như là Trần Anh Lộc có tác động thì cuối cùng vẫn là do Lăng Chính Dược hạ quyết tâm. Vì thế Triệu Quốc Đống không hy vọng thoáng cái làm Lăng Chính Dược thay đổi quan điểm nhưng hắn hy vọng tư tưởng đối phương thay đổi đôi chút.
- Tôi từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia xuống nên hiểu đôi chút về tình hình phát triển củ nước ta. Hiện nay nước ta khác nhiều so với những năm 90, đầu thế kỳ 20. Nhưng phương hướng phát triển kinh tế vẫn không thay đổi mấy. Cụ thể mà nói kinh tế tư nhân và kinh tế nước ngoài đều coi trọng thị trường Trung Quốc, bọn họ muốn đầu tư mà hình thức phát triển của nước ta lại muốn thông qua đầu tư và xuất khẩu để kéo kinh tế phát triển, việc chi tiêu trong nước lai không được chú ý.
Lăng Chính Dược gật đầu.
- Loại hình thức này là rất bình thường khi muốn Trung Quốc nhanh chóng phát triển. Với các nước lớn có trụ cột yếu, nhân khẩu đông thì xuất khẩu và đầu tư tài sản cố định là không thể thiếu để phát triển.
- Đúng thế, nhưng từ cải cách đến nay chúng ta vẫn duy trì hình thức này. 30 năm, loại hình thức này đã xuất hiện một ít vấn đề, trung ương cũng ý thức được cho nên dần khởi động thay đổi hình thức phát triển.
Triệu Quốc Đống nói tiếp nhưng Lăng Chính Dược lại không cho là đúng. Y lắc đầu nói.
- Quốc Đống, thay đổi hình thức phát triển là vấn đề rất lớn, không dễ dàng thay đổi, nhất là ở tỉnh lớn như An Nguyên chúng ta.
- Bí thư Lăng, chúng ta không thể vì thấy vấn đề khó mà không làm, hơn nữa càng kéo dài thì càng khó làm.
Triệu Quốc Đống cười cười.
- Tôi cũng biết loại hình thức phát triển này không dễ dàng thay đổi, coi thường vọng động sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh tế toàn tỉnh. Nhưng chúng ta phải biết mình cần làm, nhưng lúc làm thì chúng ta có thể có lựa chọn, có chuẩn bị, cần quá trình tiến dần từng bước, tôi tin rằng quá trình này sẽ không ảnh hưởng bất lợi cho kinh tế tỉnh, thậm chí có thể có chỗ tốt, mà thực tế chúng tôi đã chuẩn bị một chút.
- Ồ.
Lăng Chính Dược hơi nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống biết tâm tư của Lăng Chính Dược không chính thức đặt ở An Nguyên. Lăng Chính Dược đến An Nguyên hai năm nhưng chính xác mà nói sự phát triển của An Nguyên không có bao biến hoá lớn, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Lăng Chính Dược. Trước đó Tần Hạo Nghiên vì muốn vững vàng quá độ nên không có cân nhắc gì khác. Triệu Quốc Đống mặc dù nổi tiếng làm kinh tế nhưng thứ nhất cũng có chút khúc mắc, thứ hai dù sao nhỏ tuổi, lý lịch thiếu, nhất là tốc độ lên chức của hắn quá nhanh làm cho nhiều người vô thức ghen ghét, không phục. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng cần một vài thời gian để quen thuộc tình hình, muốn khống chế cục diện trong tay, cũng không có tâm trí đâu đi mà làm gì khác. Có thể nói hai năm qua do nhiều nhân tố ảnh hưởng nên An Nguyên cũng không chính thức hình thành một quy hoạch phát triển tốt, mà thời gian cũng không đợi người, Lăng Chính Dược bây giờ cũng ý thức được điểm này.
An Nguyên là tỉnh lớn nhưng ở vị trí xấu hổ, có chênh lệch lớn với mấy tỉnh Việt, Tô, Lỗ, càng lúc càng bị kéo lại khoảng cách với mấy tỉnh Dự, Ký, Liêu, Xuyên, năm nay thậm chí còn bị tỉnh Dự vượt qua. Biến hoá này làm cho Lăng Chính Dược gặp áp lực rất lớn.
Mấy bí thư tỉnh ủy trước của An Nguyên đều có an bài tốt. Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu không nói, cả hai đều có ưu thế về tuổi, sau khi rời khỏi chức bí thư tỉnh ủy An Nguyên đều có tiền đồ sáng lạn. Mà mặc dù Quý Thành Công rời đi cũng có một vị trí không hài lòng, phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân toàn quốc.
Tuổi Lăng Chính Dược không có ưu thế gì đáng nói, theo tục tệ của trung ương thì nhiệm kỳ năm năm đã qua non nửa nếu như ba năm sau vẫn là cục diện hiện nay thì Lăng Chính Dược chỉ sợ phải cân nhắc mình có bị đuổi đi khỏi nơi khác hay không?
Lăng Chính Dược muốn một ít thay đổi, đương nhiên mình cũng cần, chẳng qua trình độ gấp gáp thì Triệu Quốc Đống thấy đối phương hơn cả mình. Mặc dù quan điểm của mình và đối phương có khác biệt nhưng xét tới cùng vẫn nhất trí đó là mong An Nguyên tốt hơn. Chẳng qua trong mắt Lăng Chính Dược thì muốn thông qua GDP và thu tài chính cùng với kéo các hạng mục lớn, công trình lớn để được trung ương tán thành. Mà mình có khuynh hướng tăng thu nhập của dân chúng, chỉ số hạnh phúc, hài lòng của dân chúng để bồi dưỡng và thể hiện phong cách của mình.
Đương nhiên hai người về nhiều khía cạnh khá trùng hợp. Tăng thu nhập của dân chúng không thể thiếu được tăng trưởng GDP, đồng thời dân chúng có nhiều tiền hơn sẽ thúc đẩy tăng chi tiêu dùng…
Làm như thế nào khiến quan điểm hai bên hòa hợp, cũng như đạt được tán thành và thỏa hiệp tiến tới thể hiện trong chiến lược điều chỉnh nhân sự gần đây. Đây là mục đích của Triệu Quốc Đống, đương nhiên đối phương cũng có mục đích này. Kết quả thỏa hiệp cuối cùng vẫn là giao thiệp, nếu không sẽ thành trò cười.
- Bí thư Lăng, tôi đồng ý với tình hình thực tế hiện nay của An Nguyên thì kinh tế cần phải phát triển lên, đây là trụ cột, cũng là mấu chốt, nhưng làm như thế nào để thực hiện điểm này tôi cảm thấy nhận thức của hai chúng ta có khác nhau và sai biệt.
Triệu Quốc Đống rất cố gắng điều chỉnh suy nghĩ của mình, hắn muốn làm như thế nào xúc động được Lăng Chính Dược.
- An Nguyên muốn phát triển hơn nữa cần phát triển nhanh vậy chúng ta cần làm gì? Nhất là Đảng ủy, chính quyền cần phải thực hiện tác dụng ra sao?
Lăng Chính Dược nhíu mày, mắt lóe lên. Hắn rất muốn nghe Triệu Quốc Đống thuyết phục mình như thế nào. Từ nội tâm mà nói hắn cũng hy vọng Triệu Quốc Đống có thể thuyết phục mình, dù là đả kích trái tim tự tôn của mình nhưng so sánh với lợi ích chính trị mà nói thì vẫn không đáng gì.
…..
Âu Dương Cẩm Hoa và Trịnh Phong đều lẳng lặng đứng ngoài, hai người thi thoảng nhìn nhau nhưng đều nở nụ cười hiểu ý, nhìn sang bên.
Trịnh Phong là người được Lăng Chính Dược điều từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống, lúc ấy ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương không phải là thư ký chuyên trách của Lăng Chính Dược, mà Lăng Chính Dược trước khi tới An Nguyên đã có người đề cử Trịnh Phong nên Lăng Chính Dược dẫn Trịnh Phong tới An Nguyên làm thư ký cho mình.
Từ sáng sớm hai vị lãnh đạo đã tới đây, cũng dặn không có gì đặc biệt hoặc điện của lãnh đạo trung ương thì từ chối hết.
Tình huống này đúng là hiếm có.
Gần đây tỉnh không xảy ra chuyện gì lớn, mà chuyện khác có lẽ không khiến hai lãnh đạo dùng cách bí ẩn này ngồi nói chuyện với nhau như vậy.
Mặc dù rất khó hiểu nhưng hai vị thư ký vẫn duy trì trầm mặc, cứ như vậy đứng đây canh.
Có không ít người gọi tới nhưng hai vị thư ký đều từ chối khéo, ngay cả hai vị trưởng ban thư ký Trần Anh Lộc cùng Thang Thiếu Thành gọi tới cũng đều không được nói cho biết lãnh đạo chủ yếu ở đâu.
Lăng Chính Dược thoáng dừng lại, cuối cùng cũng nói hết câu. Triệu Quốc Đống cũng chú ý đến điểm này. Lăng Chính Dược không dùng mấy câu như “ mánh lới”, “tranh thủ ánh mắt” để hình dung về quan điểm của mình, coi như Lăng Chính Dược khá khắc chế, đây có lẽ là do Lăng Chính Dược muốn nói chuyện với không khí hài hòa, có thể khiến hai bên cùng đạt kết quả hài lòng.
- Bí thư Lăng, mục tiêu cuối cùng của tôi và anh là giống nhau nhưng có thể việc áp dụng cụ thể là khác nhau.
Triệu Quốc Đống vẫn luôn suy nghĩ làm như thế nào thuyết phục được Lăng Chính Dược. Lăng Chính Dược không am hiểu công tác kinh tế nhưng không có nghĩa hắn không có ánh mắt và suy nghĩ. Có thể chủ động hẹn mình coi như là Trần Anh Lộc có tác động thì cuối cùng vẫn là do Lăng Chính Dược hạ quyết tâm. Vì thế Triệu Quốc Đống không hy vọng thoáng cái làm Lăng Chính Dược thay đổi quan điểm nhưng hắn hy vọng tư tưởng đối phương thay đổi đôi chút.
- Tôi từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia xuống nên hiểu đôi chút về tình hình phát triển củ nước ta. Hiện nay nước ta khác nhiều so với những năm 90, đầu thế kỳ 20. Nhưng phương hướng phát triển kinh tế vẫn không thay đổi mấy. Cụ thể mà nói kinh tế tư nhân và kinh tế nước ngoài đều coi trọng thị trường Trung Quốc, bọn họ muốn đầu tư mà hình thức phát triển của nước ta lại muốn thông qua đầu tư và xuất khẩu để kéo kinh tế phát triển, việc chi tiêu trong nước lai không được chú ý.
Lăng Chính Dược gật đầu.
- Loại hình thức này là rất bình thường khi muốn Trung Quốc nhanh chóng phát triển. Với các nước lớn có trụ cột yếu, nhân khẩu đông thì xuất khẩu và đầu tư tài sản cố định là không thể thiếu để phát triển.
- Đúng thế, nhưng từ cải cách đến nay chúng ta vẫn duy trì hình thức này. 30 năm, loại hình thức này đã xuất hiện một ít vấn đề, trung ương cũng ý thức được cho nên dần khởi động thay đổi hình thức phát triển.
Triệu Quốc Đống nói tiếp nhưng Lăng Chính Dược lại không cho là đúng. Y lắc đầu nói.
- Quốc Đống, thay đổi hình thức phát triển là vấn đề rất lớn, không dễ dàng thay đổi, nhất là ở tỉnh lớn như An Nguyên chúng ta.
- Bí thư Lăng, chúng ta không thể vì thấy vấn đề khó mà không làm, hơn nữa càng kéo dài thì càng khó làm.
Triệu Quốc Đống cười cười.
- Tôi cũng biết loại hình thức phát triển này không dễ dàng thay đổi, coi thường vọng động sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh tế toàn tỉnh. Nhưng chúng ta phải biết mình cần làm, nhưng lúc làm thì chúng ta có thể có lựa chọn, có chuẩn bị, cần quá trình tiến dần từng bước, tôi tin rằng quá trình này sẽ không ảnh hưởng bất lợi cho kinh tế tỉnh, thậm chí có thể có chỗ tốt, mà thực tế chúng tôi đã chuẩn bị một chút.
- Ồ.
Lăng Chính Dược hơi nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống biết tâm tư của Lăng Chính Dược không chính thức đặt ở An Nguyên. Lăng Chính Dược đến An Nguyên hai năm nhưng chính xác mà nói sự phát triển của An Nguyên không có bao biến hoá lớn, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Lăng Chính Dược. Trước đó Tần Hạo Nghiên vì muốn vững vàng quá độ nên không có cân nhắc gì khác. Triệu Quốc Đống mặc dù nổi tiếng làm kinh tế nhưng thứ nhất cũng có chút khúc mắc, thứ hai dù sao nhỏ tuổi, lý lịch thiếu, nhất là tốc độ lên chức của hắn quá nhanh làm cho nhiều người vô thức ghen ghét, không phục. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng cần một vài thời gian để quen thuộc tình hình, muốn khống chế cục diện trong tay, cũng không có tâm trí đâu đi mà làm gì khác. Có thể nói hai năm qua do nhiều nhân tố ảnh hưởng nên An Nguyên cũng không chính thức hình thành một quy hoạch phát triển tốt, mà thời gian cũng không đợi người, Lăng Chính Dược bây giờ cũng ý thức được điểm này.
An Nguyên là tỉnh lớn nhưng ở vị trí xấu hổ, có chênh lệch lớn với mấy tỉnh Việt, Tô, Lỗ, càng lúc càng bị kéo lại khoảng cách với mấy tỉnh Dự, Ký, Liêu, Xuyên, năm nay thậm chí còn bị tỉnh Dự vượt qua. Biến hoá này làm cho Lăng Chính Dược gặp áp lực rất lớn.
Mấy bí thư tỉnh ủy trước của An Nguyên đều có an bài tốt. Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu không nói, cả hai đều có ưu thế về tuổi, sau khi rời khỏi chức bí thư tỉnh ủy An Nguyên đều có tiền đồ sáng lạn. Mà mặc dù Quý Thành Công rời đi cũng có một vị trí không hài lòng, phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân toàn quốc.
Tuổi Lăng Chính Dược không có ưu thế gì đáng nói, theo tục tệ của trung ương thì nhiệm kỳ năm năm đã qua non nửa nếu như ba năm sau vẫn là cục diện hiện nay thì Lăng Chính Dược chỉ sợ phải cân nhắc mình có bị đuổi đi khỏi nơi khác hay không?
Lăng Chính Dược muốn một ít thay đổi, đương nhiên mình cũng cần, chẳng qua trình độ gấp gáp thì Triệu Quốc Đống thấy đối phương hơn cả mình. Mặc dù quan điểm của mình và đối phương có khác biệt nhưng xét tới cùng vẫn nhất trí đó là mong An Nguyên tốt hơn. Chẳng qua trong mắt Lăng Chính Dược thì muốn thông qua GDP và thu tài chính cùng với kéo các hạng mục lớn, công trình lớn để được trung ương tán thành. Mà mình có khuynh hướng tăng thu nhập của dân chúng, chỉ số hạnh phúc, hài lòng của dân chúng để bồi dưỡng và thể hiện phong cách của mình.
Đương nhiên hai người về nhiều khía cạnh khá trùng hợp. Tăng thu nhập của dân chúng không thể thiếu được tăng trưởng GDP, đồng thời dân chúng có nhiều tiền hơn sẽ thúc đẩy tăng chi tiêu dùng…
Làm như thế nào khiến quan điểm hai bên hòa hợp, cũng như đạt được tán thành và thỏa hiệp tiến tới thể hiện trong chiến lược điều chỉnh nhân sự gần đây. Đây là mục đích của Triệu Quốc Đống, đương nhiên đối phương cũng có mục đích này. Kết quả thỏa hiệp cuối cùng vẫn là giao thiệp, nếu không sẽ thành trò cười.
- Bí thư Lăng, tôi đồng ý với tình hình thực tế hiện nay của An Nguyên thì kinh tế cần phải phát triển lên, đây là trụ cột, cũng là mấu chốt, nhưng làm như thế nào để thực hiện điểm này tôi cảm thấy nhận thức của hai chúng ta có khác nhau và sai biệt.
Triệu Quốc Đống rất cố gắng điều chỉnh suy nghĩ của mình, hắn muốn làm như thế nào xúc động được Lăng Chính Dược.
- An Nguyên muốn phát triển hơn nữa cần phát triển nhanh vậy chúng ta cần làm gì? Nhất là Đảng ủy, chính quyền cần phải thực hiện tác dụng ra sao?
Lăng Chính Dược nhíu mày, mắt lóe lên. Hắn rất muốn nghe Triệu Quốc Đống thuyết phục mình như thế nào. Từ nội tâm mà nói hắn cũng hy vọng Triệu Quốc Đống có thể thuyết phục mình, dù là đả kích trái tim tự tôn của mình nhưng so sánh với lợi ích chính trị mà nói thì vẫn không đáng gì.
…..
Âu Dương Cẩm Hoa và Trịnh Phong đều lẳng lặng đứng ngoài, hai người thi thoảng nhìn nhau nhưng đều nở nụ cười hiểu ý, nhìn sang bên.
Trịnh Phong là người được Lăng Chính Dược điều từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống, lúc ấy ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương không phải là thư ký chuyên trách của Lăng Chính Dược, mà Lăng Chính Dược trước khi tới An Nguyên đã có người đề cử Trịnh Phong nên Lăng Chính Dược dẫn Trịnh Phong tới An Nguyên làm thư ký cho mình.
Từ sáng sớm hai vị lãnh đạo đã tới đây, cũng dặn không có gì đặc biệt hoặc điện của lãnh đạo trung ương thì từ chối hết.
Tình huống này đúng là hiếm có.
Gần đây tỉnh không xảy ra chuyện gì lớn, mà chuyện khác có lẽ không khiến hai lãnh đạo dùng cách bí ẩn này ngồi nói chuyện với nhau như vậy.
Mặc dù rất khó hiểu nhưng hai vị thư ký vẫn duy trì trầm mặc, cứ như vậy đứng đây canh.
Có không ít người gọi tới nhưng hai vị thư ký đều từ chối khéo, ngay cả hai vị trưởng ban thư ký Trần Anh Lộc cùng Thang Thiếu Thành gọi tới cũng đều không được nói cho biết lãnh đạo chủ yếu ở đâu.
/1736
|