Tâm trạng Chu Tinh Văn khá tốt, tâm trạng Đậu Trung Khải cũng tốt.
Đậu Trung Khải ngồi trong nhà. Có một cấp dưới đến phản ánh công tác, y đang chờ người tiếp theo.
Cán bộ Công an huyện nghe thấy tin sẽ điều chỉnh thì không ngừng chạy quanh. Loan Chinh Viễn cùng Ngưu Tử Kiến rời đi và Chu Tinh Văn mạnh mẽ lên chức khiến người của Loan hệ luống cuống tay chân. Vua nào triều đó, hơn nữa cũng có tin Lưu Thắng An cùng Khâu Nguyên Phong sẽ thành Phó Trưởng phòng được truyền ra, đây là một cơn lốc lớn.
Việc điều chỉnh Tiêu Tắc Cường và Triệu Quốc Đống đã được xác định. Khâu Nguyên Phong tạo được quan hệ với Chủ tịch huyện và lên chức. Lưu Thắng An nghe nói do chính Bí thư huyện ủy Lô chỉ danh, hơn nữa bọn họ có quan hệ mật thiết với Chu Tinh Văn. Điều này làm Đậu Trung Khải có chút khó hiểu.
Chẳng qua mấy điều này không thể nói rõ, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đậu Trung Khải thầm đọc câu này. Bây giờ ai cũng lộ thần thông.
Vương Quý Nhân chỉ định muốn tới Đồn công an Giang Miếu, Đậu Trung Khải không rõ vấn đề ở đó. Nhưng nếu Vương Đức Hòa tự mình nói chuyện, hơn nữa Chu Tinh Văn cũng đồng ý thì việc không có vấn đề gì. Triệu Quốc Đống được điều tới đồn Bắc Giao làm phó trưởng đồn. Mấy vị trí khác cũng được quyết định xong.
Điện thoại bàn vang lên, Đậu Trung Khải không nhịn được nhìn thì thấy là ….555, số điện thoại di động. Đậu Trung Khải rụt rè cầm lên nghe:
- Alo, ai đó, tôi là Đậu Trung Khải.
- Lão Đậu, hội nghị Đảng ủy ngày mai tạm thời hoãn lại, sợ rằng phải điều chỉnh một lần nữa.
Chu Tinh Văn trầm giọng nói.
- Để sau ư? Nhưng chiều mai Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy tới tuyên bố việc bổ nhiệm Lưu Thắng An và Khâu Nguyên Phong, như vậy không kịp.
Đậu Trung Khải vội vàng nói.
- Không kịp thì không kịp. Ban tổ chức cán bộ chỉ tuyên bố bổ nhiệm Lưu Thắng An và Khâu Nguyên Phong, không phải điều chỉnh cán bộ trung tầng ở Phòng. Chậm hai ngày đi.
Chu Tinh Văn không nhịn được mà nói.
- Trưởng phòng Chu, có phải có biến gì không?
Đậu Trung Khải cẩn thận mà nói. Y có thể nghe ra tâm trạng Chu Tinh Văn đang khá vui.
- Ừ, Vương Quý Nhân phải tính tới vị trí khác.
- Hả? Vậy còn Triệu Quốc Đống?
Đậu Trung Khải hơi giật mình. Vương Đức Hòa tự mình nói muốn Vương Quý Nhân làm Trưởng đồn công an Giang Miếu? Việc này Chu Tinh Văn rõ hơn mình mà.
- Triệu Quốc Đống không điều chỉnh, cậu ta triển khai công việc ở Đồn công an Giang Miếu rất xuất sắc, để cậu ta tiếp tục chủ trì công việc.
Chu Tinh Văn nói.
- Nhưng Bí thư Vương đã nói muốn Vương Quý Nhân đến Giang Miếu mà?
Đậu Trung Khải không hiểu. Chu Tinh Văn chẳng lẽ không biết ý của Vương Đức Hòa? Y không phải đã sớm muốn điều chỉnh Giang Miếu sao? Sao bây giờ lại đổi ý?
- Bố trí nhân viên của Công an huyện đâu đến lượt Vương Đức Hòa chỉ này chỉ kia.
Chu Tinh Văn nghiêm túc nói:
- Chuyện này không cần bàn nữa.
- Trưởng phòng Chu, anh biết tính của Vương Đức Hòa mà. Nếu như y không hài lòng thì chỉ sợ sau này công tác của chúng ta có phiền phức.
Đậu Trung Khải không biết vì nguyên nhân gì mà Chu Tinh Văn lại thay đổi thái độ như vậy. Triệu Quốc Đống đúng là công tác tốt, nhưng cũng không phải là một hai ngày có đột biến, sao lại nói Triệu Quốc Đống công tác rất xuất sắc và không điều chỉnh? Công tác rất xuất sắc mà điều chỉnh đến nơi khác thì cũng có thể triển khai công việc mà.
- Lão Đậu, tôi đang ở trên thành phố, lãnh đạo thành phố nói, ông hiểu ý tôi rồi chứ?
Chu Tinh Văn trầm giọng nói:
- Vương Đức Hòa dù gây phiền phức cho chúng ta, chúng ta có thể dùng công việc giải quyết. Nếu lãnh đạo thành phố không hài lòng vậy chính là Bí thư Lô không hài lòng, vậy ông có lẽ cũng nên nghĩ tới vị trí của mình.
- Lãnh đạo thành phố?
Đậu Trung Khải há hốc mồm nói:
- Trưởng phòng Chu, tôi không nghe nhầm chứ, Triệu Quốc Đống có thể quan hệ với lãnh đạo thành phố?
- Hừ, rất nhiều chuyện trước đó thì ai biết.
Tiếng Chu Tinh Văn hơi nhiễu có lẽ do tín hiệu không tốt.
- Ông suy nghĩ một chút, bố trí lại cho Vương Nhân Quý sang Hoa Liên hoặc Kiều Quan, nếu không là Vĩnh Hòa.
Đậu Trung Khải bỏ máy xuống mà mãi mới lấy lại tinh thần.
Lần này thay đổi sẽ thay đổi nhiều. Triệu Quốc Đống không động, Vương Quý Nhân bố trí sang nơi khác thì kế hoạch điều chỉnh cán bộ sẽ phải thay đổi. Đậu Trung Khải không biết ai nói chuyện với Chu Tinh Văn mà lại không nể mặt Vương Đức Hòa?
Nhất định không phải là Cục trưởng Tạ rồi, nếu không mình sẽ biết. Không phải Cục trưởng Tạ thì là ai? Không phải lãnh đạo Thị ủy hay Ủy ban nhân dân tỉnh chứ? Vậy thì hơi quá. Đậu Trung Khải nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân.
Khanh Liệt Bưu nửa nằm nửa ngồi ở ghế sau, có vẻ đã say. Từ ánh đèn của xe đối diện chiếu vào xe, Triệu Quốc Đống có thể thấy tay của Khanh Liệt Bưu đang hoạt động trong áo của cô gái. Cô gái có chút xấu hổ tránh tay của y.
- Quốc Đống, chú được đó, có thể quan hệ được với Hùng Chính Lâm. Lần này coi như chú qua cửa nhưng không phải kế lâu dài. Dựa vào quan hệ cao quá thì luôn có nguy hiểm.
Lời này của Khanh Liệt Bưu làm Triệu Quốc Đống hiểu đối phương không say, ít nhất người say không thể nói được như vậy.
- Lần này cảm ơn Bưu ca, em hiểu. Em cần chính là thời gian.
Triệu Quốc Đống vừa lái xe vừa gật đầu nói.
- Ừ, chú rõ là tốt rồi. Lão Chu cũng không phải người không nói lý lẽ, chẳng qua chú vốn đi lại gần với Loan Chinh Viễn, lại có người chú ý tới vị trí của chú nên mới thế. Chú chỉ cần ở chung với lão Chu lâu thì sẽ biết.
Khanh Liệt Bưu gật đầu nói:
- Sau này rảnh rỗi thì chúng ta thường xuyên tụ tập. Nhà máy dệt cũng không được mấy người phát triển mạnh mà.
- Vâng, em có số điện thoại của anh, sau này liên lạc nhiều.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chú cũng chuẩn bị mua cái đi, có cái này dễ dùng.
Khanh Liệt Bưu cầm cầm điện thoại di động trong tay rồi nói:
- Thời buổi này phải biết hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ sự thuận tiện do công nghệ cao mang tới.
- Ha ha, Bưu ca, bọn em không thể so sánh với anh. Anh làm kinh doanh, tiêu tiền của mình, không ai dám nói gì. Bọn em thì khác, bao cặp mắt nhìn chằm chằm vào. Hơn nữa thứ này em đúng là không chơi được.
Triệu Quốc Đống cười cười, thứ này đúng là rất đắt, chỉ tiền thuê bao một tháng cũng đã là 1000 ngàn, thời gian lâu cũng chỉ có thể phối hợp sử dụng với máy nhắn tin, nếu không đúng là quá đắt.
Triệu Quốc Đống đưa Khanh Liệt Bưu về khách sạn Tây Hoa, đây là hang ổ của Khanh Liệt Bưu, y thuê một phòng ở đây.
- Chú định về sao?
Cầm chìa khóa mà Triệu Quốc Đống ném tới, Khanh Liệt Bưu đi hơi lảo đảo, cô gái kia phải vội vàng đỡ y.
- Không sao, em đi taxi về là được. Lần này cảm ơn anh.
Triệu Quốc Đống chào.
- Đừng nói như vậy, nhớ chúng ta từ Nhà máy dệt đi ra là được.
Lên taxi, Triệu Quốc Đống thầm nghĩ bản chất Khanh Liệt Bưu không xấu, chẳng qua phong cách sống hơi kém cchuts mà thôi. Nhưng đàn ông phải háo sắc mà, có cơ hội tán gái thì sao phải e ngại. Về phần kết hôn đó là vì chưa gặp ai đáng để y lấy mà thôi.
Đậu Trung Khải ngồi trong nhà. Có một cấp dưới đến phản ánh công tác, y đang chờ người tiếp theo.
Cán bộ Công an huyện nghe thấy tin sẽ điều chỉnh thì không ngừng chạy quanh. Loan Chinh Viễn cùng Ngưu Tử Kiến rời đi và Chu Tinh Văn mạnh mẽ lên chức khiến người của Loan hệ luống cuống tay chân. Vua nào triều đó, hơn nữa cũng có tin Lưu Thắng An cùng Khâu Nguyên Phong sẽ thành Phó Trưởng phòng được truyền ra, đây là một cơn lốc lớn.
Việc điều chỉnh Tiêu Tắc Cường và Triệu Quốc Đống đã được xác định. Khâu Nguyên Phong tạo được quan hệ với Chủ tịch huyện và lên chức. Lưu Thắng An nghe nói do chính Bí thư huyện ủy Lô chỉ danh, hơn nữa bọn họ có quan hệ mật thiết với Chu Tinh Văn. Điều này làm Đậu Trung Khải có chút khó hiểu.
Chẳng qua mấy điều này không thể nói rõ, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đậu Trung Khải thầm đọc câu này. Bây giờ ai cũng lộ thần thông.
Vương Quý Nhân chỉ định muốn tới Đồn công an Giang Miếu, Đậu Trung Khải không rõ vấn đề ở đó. Nhưng nếu Vương Đức Hòa tự mình nói chuyện, hơn nữa Chu Tinh Văn cũng đồng ý thì việc không có vấn đề gì. Triệu Quốc Đống được điều tới đồn Bắc Giao làm phó trưởng đồn. Mấy vị trí khác cũng được quyết định xong.
Điện thoại bàn vang lên, Đậu Trung Khải không nhịn được nhìn thì thấy là ….555, số điện thoại di động. Đậu Trung Khải rụt rè cầm lên nghe:
- Alo, ai đó, tôi là Đậu Trung Khải.
- Lão Đậu, hội nghị Đảng ủy ngày mai tạm thời hoãn lại, sợ rằng phải điều chỉnh một lần nữa.
Chu Tinh Văn trầm giọng nói.
- Để sau ư? Nhưng chiều mai Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy tới tuyên bố việc bổ nhiệm Lưu Thắng An và Khâu Nguyên Phong, như vậy không kịp.
Đậu Trung Khải vội vàng nói.
- Không kịp thì không kịp. Ban tổ chức cán bộ chỉ tuyên bố bổ nhiệm Lưu Thắng An và Khâu Nguyên Phong, không phải điều chỉnh cán bộ trung tầng ở Phòng. Chậm hai ngày đi.
Chu Tinh Văn không nhịn được mà nói.
- Trưởng phòng Chu, có phải có biến gì không?
Đậu Trung Khải cẩn thận mà nói. Y có thể nghe ra tâm trạng Chu Tinh Văn đang khá vui.
- Ừ, Vương Quý Nhân phải tính tới vị trí khác.
- Hả? Vậy còn Triệu Quốc Đống?
Đậu Trung Khải hơi giật mình. Vương Đức Hòa tự mình nói muốn Vương Quý Nhân làm Trưởng đồn công an Giang Miếu? Việc này Chu Tinh Văn rõ hơn mình mà.
- Triệu Quốc Đống không điều chỉnh, cậu ta triển khai công việc ở Đồn công an Giang Miếu rất xuất sắc, để cậu ta tiếp tục chủ trì công việc.
Chu Tinh Văn nói.
- Nhưng Bí thư Vương đã nói muốn Vương Quý Nhân đến Giang Miếu mà?
Đậu Trung Khải không hiểu. Chu Tinh Văn chẳng lẽ không biết ý của Vương Đức Hòa? Y không phải đã sớm muốn điều chỉnh Giang Miếu sao? Sao bây giờ lại đổi ý?
- Bố trí nhân viên của Công an huyện đâu đến lượt Vương Đức Hòa chỉ này chỉ kia.
Chu Tinh Văn nghiêm túc nói:
- Chuyện này không cần bàn nữa.
- Trưởng phòng Chu, anh biết tính của Vương Đức Hòa mà. Nếu như y không hài lòng thì chỉ sợ sau này công tác của chúng ta có phiền phức.
Đậu Trung Khải không biết vì nguyên nhân gì mà Chu Tinh Văn lại thay đổi thái độ như vậy. Triệu Quốc Đống đúng là công tác tốt, nhưng cũng không phải là một hai ngày có đột biến, sao lại nói Triệu Quốc Đống công tác rất xuất sắc và không điều chỉnh? Công tác rất xuất sắc mà điều chỉnh đến nơi khác thì cũng có thể triển khai công việc mà.
- Lão Đậu, tôi đang ở trên thành phố, lãnh đạo thành phố nói, ông hiểu ý tôi rồi chứ?
Chu Tinh Văn trầm giọng nói:
- Vương Đức Hòa dù gây phiền phức cho chúng ta, chúng ta có thể dùng công việc giải quyết. Nếu lãnh đạo thành phố không hài lòng vậy chính là Bí thư Lô không hài lòng, vậy ông có lẽ cũng nên nghĩ tới vị trí của mình.
- Lãnh đạo thành phố?
Đậu Trung Khải há hốc mồm nói:
- Trưởng phòng Chu, tôi không nghe nhầm chứ, Triệu Quốc Đống có thể quan hệ với lãnh đạo thành phố?
- Hừ, rất nhiều chuyện trước đó thì ai biết.
Tiếng Chu Tinh Văn hơi nhiễu có lẽ do tín hiệu không tốt.
- Ông suy nghĩ một chút, bố trí lại cho Vương Nhân Quý sang Hoa Liên hoặc Kiều Quan, nếu không là Vĩnh Hòa.
Đậu Trung Khải bỏ máy xuống mà mãi mới lấy lại tinh thần.
Lần này thay đổi sẽ thay đổi nhiều. Triệu Quốc Đống không động, Vương Quý Nhân bố trí sang nơi khác thì kế hoạch điều chỉnh cán bộ sẽ phải thay đổi. Đậu Trung Khải không biết ai nói chuyện với Chu Tinh Văn mà lại không nể mặt Vương Đức Hòa?
Nhất định không phải là Cục trưởng Tạ rồi, nếu không mình sẽ biết. Không phải Cục trưởng Tạ thì là ai? Không phải lãnh đạo Thị ủy hay Ủy ban nhân dân tỉnh chứ? Vậy thì hơi quá. Đậu Trung Khải nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân.
Khanh Liệt Bưu nửa nằm nửa ngồi ở ghế sau, có vẻ đã say. Từ ánh đèn của xe đối diện chiếu vào xe, Triệu Quốc Đống có thể thấy tay của Khanh Liệt Bưu đang hoạt động trong áo của cô gái. Cô gái có chút xấu hổ tránh tay của y.
- Quốc Đống, chú được đó, có thể quan hệ được với Hùng Chính Lâm. Lần này coi như chú qua cửa nhưng không phải kế lâu dài. Dựa vào quan hệ cao quá thì luôn có nguy hiểm.
Lời này của Khanh Liệt Bưu làm Triệu Quốc Đống hiểu đối phương không say, ít nhất người say không thể nói được như vậy.
- Lần này cảm ơn Bưu ca, em hiểu. Em cần chính là thời gian.
Triệu Quốc Đống vừa lái xe vừa gật đầu nói.
- Ừ, chú rõ là tốt rồi. Lão Chu cũng không phải người không nói lý lẽ, chẳng qua chú vốn đi lại gần với Loan Chinh Viễn, lại có người chú ý tới vị trí của chú nên mới thế. Chú chỉ cần ở chung với lão Chu lâu thì sẽ biết.
Khanh Liệt Bưu gật đầu nói:
- Sau này rảnh rỗi thì chúng ta thường xuyên tụ tập. Nhà máy dệt cũng không được mấy người phát triển mạnh mà.
- Vâng, em có số điện thoại của anh, sau này liên lạc nhiều.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Chú cũng chuẩn bị mua cái đi, có cái này dễ dùng.
Khanh Liệt Bưu cầm cầm điện thoại di động trong tay rồi nói:
- Thời buổi này phải biết hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ sự thuận tiện do công nghệ cao mang tới.
- Ha ha, Bưu ca, bọn em không thể so sánh với anh. Anh làm kinh doanh, tiêu tiền của mình, không ai dám nói gì. Bọn em thì khác, bao cặp mắt nhìn chằm chằm vào. Hơn nữa thứ này em đúng là không chơi được.
Triệu Quốc Đống cười cười, thứ này đúng là rất đắt, chỉ tiền thuê bao một tháng cũng đã là 1000 ngàn, thời gian lâu cũng chỉ có thể phối hợp sử dụng với máy nhắn tin, nếu không đúng là quá đắt.
Triệu Quốc Đống đưa Khanh Liệt Bưu về khách sạn Tây Hoa, đây là hang ổ của Khanh Liệt Bưu, y thuê một phòng ở đây.
- Chú định về sao?
Cầm chìa khóa mà Triệu Quốc Đống ném tới, Khanh Liệt Bưu đi hơi lảo đảo, cô gái kia phải vội vàng đỡ y.
- Không sao, em đi taxi về là được. Lần này cảm ơn anh.
Triệu Quốc Đống chào.
- Đừng nói như vậy, nhớ chúng ta từ Nhà máy dệt đi ra là được.
Lên taxi, Triệu Quốc Đống thầm nghĩ bản chất Khanh Liệt Bưu không xấu, chẳng qua phong cách sống hơi kém cchuts mà thôi. Nhưng đàn ông phải háo sắc mà, có cơ hội tán gái thì sao phải e ngại. Về phần kết hôn đó là vì chưa gặp ai đáng để y lấy mà thôi.
/1736
|