Lửa lòng nam nữ

Chương 55 - Chương 53

/57


Cho dù Mễ Tiệp khổ sở hối hận cỡ nào, chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, người nên đến vẫn sẽ đến, sau khi vượt qua quãng đường khá dài thì cuối cùng cũng đến bờ bên kia, mà anh Khoan cuối cùng cũng xuất hiện.

Một loạt tiếng bước chân dừng lại, bên ngoài đột nhiên yên lặng, một giọng nam chậm rãi vang lên, anh ta nói: Đức thúc, đã lâu không gặp.

Sau khi xa cách năm năm, lại lần nữa nghe được anh Khoan có chút nhỏ giọng nói chuyện như vậy thì Mễ Tiệp đã không thể hình dung tâm tình của mình, sau khi anh Khoan đi lúc đêm khuya yên tĩnh cô từng không cách nào ngủ yên, cô đã từng tưởng tượng tình cảnh lúc cô và anh Khoan gặp lại lần nữa, cô có thể sẽ kích động, sẽ vui mừng, sau khi yêu nhau và ở chung với Quách Bách Vĩ, cô lại bắt đầu thanhhuung_die,n; da.nlze.qu;ydo/nn sợ hãi, lo lắng, nhưng cho tới bây giờ cô đều không nghĩ tới mình sẽ trấn tĩnh như thế.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi anh Khoan xuất hiện, cuộc sống hơn hai mươi năm của Mễ Tiệp này giống như phim tài liệu lặp đi lặp lại ở trong đầu, Mễ Tiệp rất hiểu rõ mình, cô biết coi như ông trời cho cô thêm một cơ hội làm lại từ đầu lựa chọn sinh hoạt thế nào, cô vẫn sẽ chọn đi vào con đường hắc đạo, vì thay đổi trạng thái cuộc sống của mình mà đi theo nhiều người đàn ông khác nhau, cô ham hư vinh, tôn thờ những ngày tháng ngợp trong vàng son, sự xuất hiện của anh Khoan đã thay đổi vận mạng của cô, nhưng lại đưa cô tới bên người Quách Bách Vĩ.

Cô nghĩ dù có cho cô một trăm lần cơ hội gặp Quách Bách Vĩ, cô vẫn sẽ nghĩa vô phản cố yêu Quách Bách Vĩ, bởi vì Quách Bách Vĩ ấy là người khôi hài, đẹp trai, mê người, anh để cho cô hiểu niềm vui thú của một người phụ nữ, cũng hiểu làm một người phụ nữ được đàn ông tỉ mỉ che chở là hạnh phúc dường nào, cô chưa bao giờ từng vì yêu thương Quách Bách Vĩ mà hối hận, hiện tại cũng không, chẳng qua hiện tại cô đối với anh Khoan có đau lòng, cô nguyện ý dùng tất cả những gì cô có để đền bù. Nghĩ tới đây Mễ Tiệp từ từ tỉnh táo lại, cô lấy mu bàn tay dùng sức lau nước mắt trên gương mặt, cúi đầu vuốt phẳng váy, thong thả bước đến trước ghế ngồi xuống, không tệ, coi như cô kích động hay đau lòng đi nữa cũng vô ích, sự tình đã muốn xảy ra thì phải dũng cảm đối mặt, coi như cô sợ đến muốn chết thì việc nên tới vẫn sẽ tới. Cô dùng sức hít một hơi thật sâu, bắt đầu nín thở nghe tất cả tiếng vang bên ngoài.

Cuối cùng Đức thúc cũng mở miệng, chậm rãi nói: A Khoan, từ biệt mấy năm, ở bên ngoài chịu khổ thật nhiều chứ? Nhìn cậu một chút đi, tuổi còn trẻ đã có tóc bạc rồi. Nghe một chút cũng không giống như hai bang phái sắp sửa chém giết máu chảy thành sông, giống như là khi nói xấu việc nhà. thanhhuung _die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Ha ha, nhiều năm ở bên ngoài trôi giạt khắp nơi như vậy, khổ chứ sao lại không khổ, may nhờ có rất nhiều bạn bè nguyện ý nâng đỡ một phen, nếu không làm sao còn có mạng về gặp Đức thúc ngài đây.

Ha ha, cậu rất may mắn có bạn bè nguyện ý giúp cậu, những người chúng ta có thể kết giao bạn bè này không nhiều lắm.

Không tệ, những người bạn bè này của chúng ta mặc dù không nhiều, nhưng là cừu địch cũng không ít.

Đúng vậy a, cho nên chúng ta phải cẩn thận, đừng để bị người khác bán còn không biết.

Đức thúc, xưa nay A Khoan tôi làm việc thích đi thẳng vào vấn đề, hôm nay có thể may mắn gặp được ngài, ngược lại tôi thật ra có chuyện muốn xin ngài giơ cao đánh khẽ.

Tôi lại muốn nghe một chút, là chuyện gì?

Tôi ở trong hắc đạo lăn lộn đấy, có một quy củ bất thành văn là họa không bằng vợ con, hôm nay người phụ nữ của A Khoan tôi bị ngài cho thủ hạ cướp đi, tôi nghĩ, như thế nào cũng không nên dùng phụ nữ để trút giận, ngài nói đúng không?

Phó Kính Đường từ lúc anh Khoan vừa tiến đến vẫn không nói lời nào lúc này đột nhiên mở miệng: Anh Khoan, đây chính là anh không hiểu rõ nơi này của Đức thúc rồi, Đức thúc thế nhưng rất tốt bụng a, ngài ấy biết anh Khoan bình sinh hận nhất những thứ vô tình vô nghĩa kia, chuyện Cường Tử chúng tôi đã giúp anh giải quyết, này đủ để chứng minh thành ý của chúng tôi, về phần người phụ nữ kia, ha ha, ở trên hắc đạo cái này cũng không phải là bí mật gì, người phụ nữ kia mắt thế nhưng thật là tốt, trước kia cho anh Khoan bảo bọc, hiện tại có cục trưởng công an Quách Bách Vĩ quan tâm, thật đúng là tốt số, a ha ha. . . . . .

Mễ Tiệp nghe đến đó tâm lại bắt đầu nhéo thành một đoàn, cái tên Phó Kính Đường này quả nhiên ác độc, đối với phụ nữ còn xúi giục, hai ba câu nói là có thể kéo tới danh hiệu Quách Bách Vĩ rồi, Mễ Tiệp khẩn trương nghe anh Khoan không đợi Phó Kính Đường cười xong lập tức mở miệng nói: Ông chủ của Tụ Anh Đường và Tiểu Đao Hội gặp gỡ, có phần nói chuyện của anh sao? Anh có thân phận gì? Cũng là câu nói đầu tiên nghẹn Phó Kính Đường gần chết, cũng hóa giải cái đề tài vừa nhạy cảm lại lúng túng này.

Lại nghe Đức thúc chậm rãi nói: A Khoan, tuy lời nói của Kính Đường không dễ nghe, nhưng cũng là thật tình. . . . . .

Đức thúc, để ngài chê cười, cho dù người phụ nữ Mễ Tiệp kia làm chuyện gì để cho các anh em oán giận, cuối cùng cũng là việc nhà của A Khoan tôi, xử trí như thế nào vẫn là do tôi định đoạt, ngài lại giam giữ không thả người, hắc hắc, có chút không nói được, cũng không hợp quy củ đúng không?

Ha ha ha, A Khoan, Kính Đường chỉ là trước mời Mễ tiểu thư tới làm khách, cũng không có ý tứ gì khác, tôi là lão già thô kệch, cũng nói câu văn vẻ nho nhã, cái này gọi là cái gì thả con tép, a ha ha. . . . . . Kính Đường, còn không mời Mễ tiểu thư ra ngoài?

Sau khi Mễ Tiệp nghe tiếng vỗ tay Ba ba , cửa nhỏ trước mặt đột nhiên bị người mở ra, cho dù tim cô đập dữ dội, nhưng vẫn chậm chạp đứng lên, từ từ đi ra ngoài, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt cô ra sân.

Trên cái bàn tròn trước mặt chỉ có anh Khoan và Đức thúc ngồi, những người khác phân làm hai bên đứng ở sau lưng lão đại của mình, thời điểm anh Khoan nghiêng đầu nhìn thấy Mễ Tiệp, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là dùng cặp die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mắt đen sâu không thấy đáy kia khóa Mễ Tiệp lại thật chặt, mà Mễ Tiệp nhìn anh Khoan nhiều năm không gặp, trên sống mũi giống như bị người bị đánh một trận một quyền, vừa đau vừa nhức, nước mắt nóng rát bắt đầu xông ra hốc mắt, nhưng cô vẫn là từ từ đi từng bước một tới bên cạnh anh Khoan đang ngồi vững như bàn thạch.

Gian phòng này rất lớn, nhưng khoảng cách từ phòng nhỏ đến bàn tròn cũng không xa, mà Mễ Tiệp lại cho rằng mình dùng thời gian cả đời để đi hết vài bước đường này, người trước mắt là anh Khoan sao? Sao lại gầy như vậy? Gương mặt đen kịt đã lõm xuống, vết sẹo dữ tợn kéo dài từ trán đến khóe mắt, còn nữa, đầu tóc

/57

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status