Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 174: chương 163

/362


"Thật sao? Con đi xem một chút!" Buổi sáng còn sinh long hoạt hổ trung khí mười phần rống cô, hiện tại liền bị bệnh? Tại sao vậy? Dạy đàn nhị cũng có thể dạy đến bệnh sao?

Đi tới phòng ngủ, anh đang nằm ở trên giường, cũng may lần này nhớ cởi giày rồi.

"Anh hai?" Cô kêu anh một tiếng.

Anh mở mắt ra, mặt u oán nhìn cô.

Không nói lời nào? Thật không thoải mái sao?

"Anh hai, thế nào? Muốn đi gặp bác sĩ không? Báo cho bác gái nữa?" Cô ngồi bên giường, muốn sờ trán của anh, chợt nhớ tới chính mình đang cần giữ khoảng cách, tay dừng giữa không trung, thu hồi lại.

Dáng vẻ anh ủy ủy khuất khuất, ôm hận nhìn cô, "Lớn thế này, một chút chuyện nhỏ còn nói với mẹ , em cho anh là đứa trẻ à?"

". . . . . ." Cô muốn nói, anh không phải là đứa trẻ, anh như bây giờ tính là đàn ông cái gì?

"Vậy em đi mua thuốc cho anh uống." Xuất phát chủ nghĩa nhân đạo, cô phải phụ trách bộ dạng này của anh.

"Đừng!" Anh gấp đến độ từ trên giường ngồi dậy.

Cô nhìn anh chằm chằm, bị bệnh, lại không chịu uống thuốc, đây không phải là đứa trẻ thì là cái gì chứ?

>>>>dien<<
Anh mơ hồ biết mình đuối lý, nằm trở về, biến sắc mặt như bình thường, biểu tình đáng thương lại đổi trở lại, "Anh muốn húp cháo."

Ừm! Phần lớn bệnh nhân đều không có khẩu vị, chức năng tiêu hóa cũng không tốt, ăn chút đồ thanh đạm có ích hơn.

"Em đi nấu." Cô đứng dậy.

"Không cần! Dì Vân đã nấu rồi, em chỉ bưng lên thôi !" Anh nằm ở trên giường nói.

"Ừ."

Qủa nhiên dì Vân đã nấu cháo rồi, vẫn còn giữ ấm trong nồi, cô múc một chén, bưng lên phòng ngủ cho anh.

"Ngồi dậy húp. . . . . ." Cô dịu dàng gọi anh.

Thế nhưng anh lại miễn cưỡng lệch qua đầu giường, một đôi con ngươi màu hổ phách ánh nước, "Mệt mỏi, không muốn động. . . . . ."

"Vậy sao làm sao anh húp cháo?" Cô theo dõi anh, cau mày, cảm mạo thật sự nghiêm trọng như thế? Lại nói thân thể của anh khỏe như trâu vậy, mấy năm nay cũng chưa thấy anh sinh bệnh ! Chẳng lẽ càng khỏe mạnh đến khi bị bệnh lại nghiêm trọng hơn so với người khác?

Anh như cũ miễn cưỡng dựa vào, há miệng ra, "A ——"

". . . . . ." Đây là muốn đút? Anh hai, anh thật không phải đứa trẻ, thật đấy. . . . . .

Nhưng lần này tới lần khác, anh lại bày ra bộ dáng này, không biết có nóng hay không, da thịt trắng nõn, hai má nhàn nhạt đỏ ửng, hơi nước nặng nề trong đôi mắt, rất là làm người thương yêu . . . . . .

"Anh hai, có phải anh phát sốt không?" Cô có chút bận tâm hỏi.

Anh lắc đầu một cái, "Đói. . . . . ." Thật ra thì, trong lòng có một âm thanh đang nói..., không phải phát sốt, nhưng nếu đổi hai chữ này thành giọng nói, có lẽ tìm được căn nguyên bệnh này rồi. . . . . .

Nghe anh nói như thế, không thể làm gì khác hơn là cho anh ăn cháo.

Thìa đưa tới bên miệng anh thì anh lại nói một câu, "Nóng, thổi một chút. . . . . ."

". . . . . ." Thật còn có thể yếu ớt hơn nữa không. . . . . . Tay cô bưng đáy chén cũng không cảm thấy nóng. . . . . . Nhưng mà, bệnh nhân lớn nhất, cô chỉ có thể thổi thổi, mới đút ngụm thứ nhất.

Sau khi ăn xong hơn phân nửa chén, thế nhưng anh lại lắc đầu một cái, thở dài, "Không nấu ngon như em. . . . . ."

"Làm sao có thể!" Cô trừng mắt nhìn anh, đều là nồi giống nhau, độ lửa giống nhau, làm sao lại nấu ra thành hai vị khác nhau?

"Không tin em thử xem!" Anh bình tĩnh nói.

Trong chén còn dư lại gần một nửa, cô cúi đầu nhìn qua, không phản ứng đến anh.

"Em thử xem!" Anh có chút buồn bực, "Em ghét bỏ đồ anh ăn qua sao? Sẽ truyền nhiễm bệnh cho em?"

"Không phải. . . . . ." Cô có ý giải thích, nhìn ánh mắt anh như vậy, vẫn là thử một hớp.

"Như thế nào?" Anh hỏi.

"Em thấy giống nhau. . . . . ." Cô không biết người này ỷ mình bị bệnh rốt cuộc muốn náo loạn cái gì.

"Em thử lại!"

". . . . . ." Cuối cùng, ngược lại ăn hết nửa chén cháo, cũng không thấy có gì khác nhau.

"Dù sao anh cảm thấy không giống nhau, mai em không cần đi ra ngoài, ở nhà hầm cháo cho anh, a, anh còn muốn salad em làm, dì Vân làm thấy thiếu vị gì ấy. . . . . ."Anh ngáp một cái, nằm xuống.

>>>>dien<<
Cô chưa nói được, cũng không nói không được, đứng dậy đi rửa chén.

Mới vừa đứng lên, anh liền nói, "Đi chỗ nào?"

"Đi phòng bếp!" Cô bưng chén hướng tới anh ý bảo.

"Em đặt ở đây đi! Anh muốn xem sách, lại đặc biệt mệt mỏi, em đọc cho anh. . . . . ." Anh chỉ chỉ 《 pháp lý học 》trên tủ ở đầu giường.

Hôm nay người này thật chăm chỉ. . . . . . Liều mạng đọc sách. . . . . .

Trong khi đang suy nghĩ, thế nhưng anh lại cho là cô không muốn đọc cho anh, không khỏi tức giận, dùng lời kích cô, "Ngày trước em bị bệnh anh đã đọc tiếng Anh cho em nghe suốt đêm, em quên?"

". . . . . ."

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status