Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 232 - Chương 220

/362


Anh giặt quần áo.

Để chứng minh mình là người đàn ông nói lời giữ lấy lời, chẳng qua là giặt rất nhanh, trong lòng đang khẩn cấp, còn có đại sự chưa hoàn thành đấy. . . . . .

So với giặt quần áo thì đại sự của anh lại hoàn thành rất cẩn thận, hơn nữa e sợ thời gian không đủ dài làm cô không hài lòng, cuối cùng khiến cô chóng mặt quên mất chuyện quần áo, mê man ngủ thiếp đi. . . . .

Sáng hôm sau, Diệp Thanh Hòa rời giường trước, anh ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sờ sờ bên cạnh, không có cô, lăn qua vị trí cô nằm, cảm giác nhiệt độ đêm qua của cô vẫn còn lưu lại .

Diệp Thanh Hòa đi vào, phát hiện anh rõ ràng tỉnh vẫn còn ngủ nướng. . . . . .

“Anh hai! Luật sư Tiêu! Sắp trễ giờ làm rồi!” Cô đi qua vỗ vỗ lưng anh.

“Ừ. . . . . . Anh là lão đại, đi trễ một chút ai dám nói gì?” Anh lấy chăn che lại, tham luyến hơi thở buổi sáng này.

“. . . . . . Nhưng em không phải là lão đại! Lão đại! Em chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé không có mặt mũi như vậy!” Cô vén chăn anh lên.

Anh lật người cười, kéo cô vào trong ngực, “Tới chỗ của anh thì em là lão đại! Anh lập tức đứng sang bên, em còn không chịu!”

“Đừng làm rộn! Nếu không anh ngủ tiếp một lát , em phải đi trước!” Cô không có thời gian lề mề với anh, từ đây đến chỗ làm cũng khá xa.

Anh cười cười, buông lỏng tay thả cô đi, tự mình rời giường.

Rửa mặt xong đi tới bàn ăn ăn sáng, kinh ngạc phát hiện, chỉ có hai cái bánh bao.

“Em gái, mang cháo và món ăn ra.” Anh như đại lão gia, ngồi ở bàn ăn kêu vọng vào phòng bếp.

Diệp Thanh Hòa đã ăn xong rồi, bận rộn ở ban công, “Không có cháo!”

“Vậy sữa cũng được! Sữa đậu nành?” Ăn hết mấy bánh bao này có bị nghẹn không?

“Cũng không có!”

“Vậy thì có cái gì?” Anh suy nghĩ, đã lâu trong nhà không có người ở nên nguyên liệu không đủ sao?

“Không có gì cả! Chỉ có bánh bao! Món ăn cũng không có!”

Anh suy tư một chút, cảm thấy không đúng, đây không phải là tác phong của em gái, lúc nào cô làm việc gì mà không làm đến hoàn hảo nhất chứ ? Sao có thể qua loa cho xong chuyện?

“Em gái?” Anh gọi một tiếng, tìm được cô, phát hiện cô ở ban công phơi quần áo, “Em gái, em làm sao vậy?” Dù những ngày này anh sống nhàn hạ, mất lòng cảnh giác, cũng có thể nhận thấy có chút không ổn.

“Không có gì.” cô hời hợt nói, “Chỉ là tối qua anh giặt quần áo mà không phơi, sáng nay toàn bộ đều bốc mùi!”

“. . . . . .” Anh ngẩn người, “Còn phải phơi. . . . . . Em đâu có nói. . . . . .”

Cái này còn phải nói sao? Sự thực là anh bị tinh trùng lên não, chỉ số thông minh của anh vào lúc đó không xài được sao?

“Ừ, quần áo giặt xong không cần phơi.” Cô gật đầu một cái, “Cho nên ăn bánh bao cũng không cần cháo và mấy món khác.”

“. . . . . .” Hoá ra là như vậy . . . . . .”Vậy anh làm.” Anh lấy quần áo trong tay cô, tự mình phơi.

Cô nhìn vẻ mặt anh uất ức, thở dài, dịu dàng nói, “Thôi, em tự làm, không có cháo không có sữa tươi và sữa đậu nành, nhưng có canh trứng, còn có tôm hấp, măng xào, ở phòng bếp, tự anh đi lấy.”

Anh nghe giọng cô, tự dưng cảm thấy có loại bất đắc dĩ cùng thương cảm ở bên trong, treo quần áo lên, cầm bả vai cô hỏi, “Rốt cuộc là thế nào?”

Cô lắc đầu một cái, “Không có gì, vốn không nên trông cậy anh làm việc nhà.”

“. . . . . .” Lời này là có ý gì? Oán giận anh không biết làm chuyện nhà sao? Nhưng anh vẫn luôn như vậy mà. . . . . . Chỉ là, nếu cô không thích, anh sẽ thay đổi, “Em gái, anh không biết, nhưng anh có thể học, em dạy cho anh là được.”

Cô dịu dàng cười một tiếng, thúc giục anh, “Thôi, anh đi đi, em làm được, mau ăn rồi đi làm, em sắp trễ rồi.”

Anh có chút nghi ngờ, nhưng mà vẫn nghe lời cô, đi ra ngoài.

Cô nhìn bóng lưng của anh, lại một lần nữa mỉm cười thở dài, là cô nhiều chuyện rồi, tất nhiên sẽ có người chăm sóc anh, căn bản không cần học tự chăm sóc mình, huống chi, mình không ở bên cạnh anh sáu năm, anh vẫn sống tốt đấy thôi?

Ngày tụ họp bạn học là cuối tuần, nhưng Tiêu Y Đình lại phải đi công tác.

“Em đi một mình có được không? Không muốn đi thì đừng đi!” Trước khi anh đi công tác đã hỏi cô như thế, trong đám bạn học, cô trừ Tô Tô và Vương Triết có thân quen một chút, còn những người khác đều bình thường, anh sợ cô theo bọn họ sẽ không được tự nhiên, chẳng bằng không đi, trong tiềm thức, cô không cần đến gần nhiều bạn học như vậy, cuộc sống này, có anh là đủ rồi.

“Em phải đi, Tô Tô rất muốn em đi.” Cô vừa nói vừa thu dọn đồ cho anh, quần áo xếp ngay ngắn chỉnh tề, đồ dùng hàng ngày một chút cũng không loạn, nói cho anh biết từng cái một, thứ gì ở nơi nào, cần tới là có thể sử dụng, thậm chí còn chuẩn bị kem chống muỗi cho anh.

Anh nhìn cười, “Có cần thiết không? Anh tệ như vậy sao!”

“Mang theo dù sao còn hơn là không mang!” Cô khóa vali lại, “Tài liệu thì tự anh lấy.” Về chuyện làm ăn của anh, cô tuyệt đối không tham dự.

“Tốt lắm! Anh đi đây!” Anh mở rộng vòng tay, ôm lấy cô, “Lúc anh không ở nhà em phải ngoan ngoãn.”

“Ừ. . . . . .” Cái gì gọi là ngoan ngoãn? Chẳng lẽ cô lại biến mất không thấy gì nữa sao?

Anh vẫn bám người như trước, lần này xa nhau, tất nhiên phải ôm cô thân mật một phen, mới bằng lòng rời đi, trước khi đi, vẫn còn dùng sức hôn môi cô.

Cô đưa anh tới cửa, mới trở lại, mới vừa vào phòng ăn, dì Vân liền bưng một chén thuốc bắc đen thùi lùi vẫn còn hơi nóng cho cô uống.

“Con sao?” Cô

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status