Chương 236: Vũ Linh Đan suýt chút nữa bị cưỡng hiếp ở công trường
Không đề cập tới thì không sao, vừa nhắc tới, Trương Thiên Thành liền giơ tay cao, tài liệu trong tay bị ném mạnh xuống bàn rơi lả tả xuống sàn.
Vũ Hải Yến sợ hãi kêu lên, giống như muốn bắt lấy, nhưng cô ta không thể.
Vũ Hải Yến trơ mắt nhìn tài liệu mình mất công hai buổi tối để lên kế hoạch bị Trương Thiên Thành vứt bỏ, trong lòng giống như rỉ máu, kế hoạch do chính chuyên gia viết, sao lại có vấn đề được?
Nhất định là Trương Thiên Thành muốn gây sự.
Lập tức, trong mắt Vũ Hải Yến liền ngân ngấn nước, lần này không vì cảm thấy thương tâm cho bản thân, mà là nghĩ đến khi trở về phải báo cáo công việc cho Vũ Phong Toàn như nào đây, Vũ Hải Yến liền cảm thấy lo lắng.
Cô ta cố che giấu lo lắng trong lòng, nhìn thẳng ánh mắt Trương Thiên Thành, thấp giọng hỏi: “Xin lỗi, bản kế hoạch của em rốt cuộc có vấn đề gì?”
“Kế hoạch do chính cô viết, nhưng lại không biết xảy ra vấn đề ở đâu sao?”
Trương Thiên Thành thấp giọng lạnh lùng quát, vẻ mặt khinh thường nói: “Thời gian tiếp khách đã hết, tôi còn có việc khác phải làm ngay, mời cô ra ngoài.”
“Vậy bữa trưa?”
Vũ Hải Yến vẫn chưa hết hy vọng.
“Bữa trưa cái gì?”
Trương Thiên Thành hỏi lại một câu.
Vũ Hải Yến chột dạ, biết nói như nào cũng không được, vừa rồi Trương Thiên Thành đối với cô ta vẫn rất tốt, nhất định là do bản thân cô ta xuất hiện ảo giác.
Vũ Hải Yến cắn môi, nhưng vẫn không cam lòng bỏ qua cơ hội này, đánh liều nói: “Em muốn mời anh ăn cơm trưa, cho dù là kế hoạch như thế nào, nhưng chúng ta vẫn có thể nói chuyện khác.”
Ha ha!
Trương Thiên Thành cười châm chọc, người này đúng là không biết xấu hổ, thiên hạ không ai bằng. Nếu Vũ Hải Yến đứng thứ hai thì sẽ không ai dám đứng nhất.
“Cô Hải Yến, chúng ta còn có chuyện gì khác để nói sao?”
Trương Thiên Thành hỏi lại.
“Em…”
Vũ Hải Yến nghẹn lời, cảm thấy nhục nhã, vô cùng xấu hổ: “Bản kế hoạch đó, em có thể làm lại lần nữa không?”
“Cô về nói lại với Vũ Phong Toàn, sau này nếu có đến tìm tôi, trừ Vũ Linh Đan ra, những người khác đều không được.”
Trương Thiên Thành xoay người, không thèm liếc Vũ Hải Yến lấy một cái, trực tiếp ra lệnh.
Một câu nói, nhưng giống như long trời lở đất, đầu Vũ Hải Yến kêu ong ong, cứ như vậy bị đuổi đi sao? Nhưng tại sao chỉ Vũ Linh Đan có thể, Vũ Hải Yến không cam lòng hỏi lại: “ Tổng giám đốc Thành đã xem tin tức sáng nay chưa?”
Trương Thiên Thành nhíu mày, không nói gì.
Vũ Hải Yến cười, tiếp tục nói: “Vũ Linh Đan suýt chút nữa bị cưỡng hiếp ở công trường, nghe nói may mắn được Tổng giám đốc Thành cứu. Những lời này nói ra không biết có bao nhiêu người tin tưởng.”
“Ồ?”
Trương Thiên Thành lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm, nghiêm nghị, giống như có một tia sáng phát ra, hung hăng địa đâm xuyên trái tim Vũ Hải Yến.
Vẻ mặt Trương Thiên Thành âm trầm, không nói lời nào nhìn chằm chằm Vũ Hải Yến, xem cô ta còn nói gì nữa.
“Thật ra, việc này cũng không thể trách Vũ Linh Đan được. Dù sao không ai muốn chuyện này xảy ra, cũng có vài tin đồn, chỉ vì Vũ Linh Đan mà có vài người đàn ông bị thương, trong đó có cả Tổng giám đốc Thành…”
“Câm mồm!”
Trương Thiên Thành lạnh lùng quát.
/255
|