Chương 245: Vậy anh định giúp tôi như thế nào?
“Chuyện gì vậy?”
Tâm trạng Vũ Linh Đan không tốt: “Nếu anh có vấn đề gì thì có thể đến tìm ban hậu cần.”
“Không phải, Giám sát Đan, nếu cần làm chứng chỗ nào thì chúng tôi đều nguyện ý.”
Công nhân kia vội vàng nói, sau đó có càng nhiều người cùng lên tiếng: “Đúng vậy, chúng tôi nguyện ý ra làm chứng.”
“Chúng tôi đều muốn lên tiếng thay cho Giám sát Đan, chính là mấy người kia đã bôi nhọ danh dự của Giám sát Đan, không thể để mọi người gánh chịu tiếng xấu này, nếu không sau này ai còn muốn tìm chúng tôi làm việc nữa chứ!”
Vũ Linh Đan sững người tại chỗ, mũi cô chua xót, cô thật sự không ngờ vào thời khắc đặc biệt này người sẵn sàng chủ động đứng lên lại là nhóm người mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí từng có chút oán hận đám người này.
Tất nhiên là vào lúc này thì mọi oán hận trong lòng Vũ Linh Đan đã biến mất hết.
Cô biết những người có thể ở lại đều là người nguyện ý ủng hộ cô, Vũ Linh Đan đứng tại chỗ cúi đầu, dọa Trương Thiên Thành sợ hết hồn.
Lúc anh muốn ngăn cản thì lại nghe Vũ Linh Đan nói: “Tôi rất cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi như vậy, có phần tình cảm này của mọi người là đủ rồi, chuyện còn lại tôi có thể tự giải quyết tốt.”
“Giám sát Đan, ngay đêm trước ngày phỏng vấn, tôi thấy có mấy người đến công trường tìm đám người kia, lén lén lút lút như vậy khẳng định không có chuyện gì tốt cả. Kết quả là ngày hôm sau đã có tin tức phỏng vấn.”
“Vậy anh có nghe được bọn họ nói gì không?”
Đây là thông tin rất quan trọng, Trương Thiên Thành đứng bên cạnh nhanh chóng hỏi.
Công nhân kia thất vọng lắc đầu, có phần tự trách nói: “Lúc ấy tôi mắc tiểu nên chỉ nhìn lướt qua thôi, không nghe kỹ.”
Đáy mắt Vũ Linh Đan cũng hiện lên sự thất vọng.
“Nhưng mà tôi có thể xác nhận mấy người đến tìm đó chính là mấy phỏng viên ngày hôm sau đến phỏng vấn.” Anh công nhân lại nói.
“Không sai, chúng tôi cũng có thể xác nhận!”
“Còn có tôi, thật ra đám người đó có đến tìm tôi nhưng tôi không muốn vu oan cho Giám sát Đan nên tôi không đồng ý, không ngờ lại vẫn có người vì tiền mà bán rẻ lương tâm như vậy.”
Người công nhân nói chuyện tuổi trẻ nóng nảy, nói đến chuyện này thì trong lòng càng tức giận: “Mặc dù Giám sát Đan đối xử với chúng tôi rất tốt nhưng hoàn toàn không phải loại người này, những người đó thật sự rất đáng ghét.”
Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, cô biết những bằng chứng này đã quá muộn, dù cho họ sẵn sàng đứng ra làm chứng cho mình nhưng độ tin cậy trước tòa hay trên báo cũng không thể cao được.
Ngược lại còn giống như bản thân cô đang chột dạ, cố ý tìm người đứng ra làm chứng cho mình.
Nhưng mà cuối cùng Vũ Linh Đan vẫn bày tỏ sự biết ơn của mình.
Lúc Vũ Linh Đan quay người đi về, Trương Thiên Thành cũng xoay người đi theo cô, một tay anh chống lên bàn, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc thì cô nghĩ gì thế hả?”
Vũ Linh Đan kinh ngạc quay đầu nhìn, chuyện này thì có liên quan gì đến anh chứ.
Mặc dù Vũ Linh Đan không nói chuyện nhưng Trương Thiên Thành vẫn có thể hiểu được chút cảm xúc dựa vào nét mặt của cô, không hài lòng, thậm chí là phẫn nộ.
Sắc mặt Trương Thiên Thành âm trầm, ánh mắt sắc bén: “Đừng cho là tôi đang lấy lòng cô, chẳng qua là vì mọi chuyện do tôi mà ra, thấy cô đáng thương như thế nên mới muốn giúp cô mà thôi.”
Vũ Linh Đan cười hỏi ngược lại: “Vậy anh định giúp tôi như thế nào?”
Đây chính là câu mà Trương Thiên Thành muốn nghe, anh nhếch môi lên, khuôn mặt cau có cũng trở nên ôn hòa nói: “Rất đơn giản, tạm thời cô đừng nghĩ đến có phải do người nhà họ Vũ ở phía sau giở trò hay không mà hãy rửa sạch nước bẩn hắt trên người mình trước.”
/255
|