Lâm Chiêm Bao gầm lên giận dữ.
Trương Hà Quân cười lạnh trả lời: “Đúng thì đã làm sao? Còn nữa, tôi còn muốn tiện mồm nói cho ông hay, trước mắt về phía Hà Nội toàn bộ người làm việc cho nhà họ Lâm các người đều cắt đứt quan hệ cả rồi, không ai rộng lượng tới độ vì các người mà đắc tội với quý ngài Lâm cực kì thần bí kia đâu.
”
Cửa ngõ tiêu thụ ở nước ngoài bị cắt ngang.
Người làm việc trong nước cũng ngừng hợp tác.
Nhà họ Lâm trước sau đều là địch.
Những chuyện này thật là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đầu Lâm Chiêm Bao bị quay đến choáng váng, ông ta ép bản thân phải đứng cho thật vững.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Chiêm Bao, Trương Hà Quân lập tức ha ha cười lớn nói: “Tôi có thể nói ông hay, chính là vì hành động ngu xuẩn của nhà họ Lâm các người, dám đắc tội với anh Thiệu Huy, còn nghĩ sẽ tác động đến mọi ngành mọi nghề, khiến cho phía trên rất không hài lòng với mấy người!”
“Nhà họ Lâm các người, bây giờ đã thành đồ bỏ đi rồi, bị vứt bỏ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!”
Trương Hà Quân hiện là người làm việc cho chính phủ, lời của ông ta nói tất nhiên không thể là giả được!
“Ha ha ha, Ha ha ha”
Lâm Chiêm Bao ngửa mặt cười lớn, vừa cười vừa khóc, gần như phát điên lên nói: “Đường đường nhà họ Lâm tôi, tung hoành cả trăm năm nay, đến cuối cùng lại đổ trong tay đứa con hoang do bản thân nuôi ra, đúng là nực cười, nực cười quá! Ha ha ha!”
Ông ta điên cuồng xé nát tờ công văn trong tay thành từng mảnh nhỏ, bỗng vung tay lên ném hết vụn giấy vào mặt Trương Hà Quân.
Lúc Trương Hà Quân đang định mở miệng ra chửi bới,
“Lừa đảo, các người là một lũ lừa đảo, các người đều là một đám lừa đảo!” Lâm Chiêm Bao trợn trừng con ngươi đỏ tia máu lên, lớn tiếng hét to.
Trương Hà Quân dùng sức đẩy ra, đẩy ông ta ngã xuống đất, tức giận mắng chửi.
“Ha ha, thẹn quá hoá giận cũng vô dụng thôi, nhà họ Lâm các người chuẩn bị nhà tan cửa nát rồi! Cút đi, rắc rưởi!”
Lâm Chiêm Bao bò lên từ dưới đất, lúc bắt đầu lại muốn xông vào, bị Trương Hà Quân đấm cho một phát vào vành mắt phải, thê thảm kêu lên một tiếng, rầm rập ngã xuống nền đất.
Trương Hà Quân vừa sửa sang lại quần áo bị Lâm Chiêm Bao túm đến xộc xệch, vừa bấm vào nút lệnh trên bàn làm việc, nói.
“Bảo vệ, đến phòng làm việc của tôi ngay, đem thứ dở điên này ném ra ngoài!”
Rất nhanh, từ bên ngoài phòng làm việc 4 tên bảo vệ đi vào, có người kéo tay, có người nhấc chân, xách Lâm Chiêm Bao ra ngoài.
Lâm Chiêm Bao liều mạng vùng vẫy, chửi ầm lên.
“Trương Hà Quân, cái thằng khốn nhà mày, mày nhất định là đã nhận được cái gì đó có lợi từ thằng ôn Lâm Thiệu Huy rồi, tao phải tố cáo mày, tố cáo mày!”
Trương Hà Quân lớn tiếng ra lệnh.
“Bảo vệ, bịt miệng nó lại.
”
4 tên bảo vệ ném Lâm Chiêm Bao lên nền nhà hành lang, dùng sức ấn ông ta xuống.
Một tên bảo vệ lập tức lôi ra côn điện, nhanh chóng đâm vào nách của Lâm Chiêm Bao.
Lâm Chiêm Bao liền giống như run cầm cập vậy, toàn thân bắt đầu kịch liệt co giật.
Nhưng mà Lâm Chiêm Bao cũng xem như kiên cường, răng run cầm cập vẫn mở miệng ra chửi rủa.
Bảo vệ cười lạnh, lại một lần nữa dùng côn điện lên người ông ta.
Lần này, Lâm Chiêm Bao co giật cực mạnh, cả gương mặt bắt đầu méo mó, không thể gắng gượng mở miệng chửi thêm được nữa.
Ông ta bị 4 tên bảo vệ xách lên, giống như vứt một đống rác, bị vứt lên lên đường cái phía bên ngoài cửa Dược phẩm Hoa Liên.
- -
Sau buổi trưa, một bóng người ở trên sân thượng của biệt thự.
Ông Dược đang nằm trên xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ lại sự việc.
Lâm Thiệu Huy với tư cách là đệ tử chân truyền của thần y Lương Vương Tôn, nhưng lại liên tục từ chối chữa bệnh và giảng dạy.
Ông ấy và rất nhiều vị bạn thân trong ngành không tiếc thúc đẩy học trò cưng của mình là Lý Ngãi Quý gần gũi với Lâm Thiệu Huy, định lấy việc để Lý Ngãi Quý trở thành bạn gái của Lâm Thiệu Huy làm điều kiện, khiến Lâm Thiệu Huy đồng ý rời núi.
Nhưng tính một đằng ra một nẻo, tự mình ném đi cái mặt già thì thôi, để Lý Ngãi Quý thử mùi vị ở gần Lâm Thiệu Huy cũng xong, nhưng đến tận bây giờ, đều không có bất cứ một hiệu quả gì hết.
Nghĩ tới đây, thầy Dược từ từ mở hai con mắt ra, thở một hơi thật dài.
Bỗng nhiên, từ trong phòng khác có tiếng hô hoán vội vã của Lý Ngãi Quý.
“Thầy ơi, thân già người đang ở đâu rồi?”
Nghe thấy tiếng gọi vô cùng lo lắng của Lý Ngãi Quý, chân mày thầy Dược khẽ cau, không vui vẻ là mấy đáp lời.
“Thầy đang ở trên sân thượng, con gái con đứa, hô to gọi nhỏ làm gì chứ?”.
/1577
|