Không đợi Lâm Thiệu Huy có phản ứng, Lý Ngãi Quý đá một chân ra, nhằm ngay vào vị trí đũng
quần của Vương Chí Quân khiến anh ta kêu thảm một tiếng, một đống thịt loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng Lý Ngãi Quý giống như vẫn chưa bớt giận vậy, dùng ngón trỏ của bàn tay phải chỉ vào Vương Hữu Tài, tức giận nói:
“Ông ăn cái gì mà lớn vậy? Tôi có phải là tình nhân Lý Thiệu Huy nuôi bên ngoài không thì có liên quan gì đến ông? Nói cho ông biết, tôi chính là thích Lâm Thiệu Huy đấy, ông định làm gì nào?”
Nhìn thấy Lý Ngãi Quý ngầu lòi xử đẹp Vương Chí Quân, Lâm Thiệu Huy không nhịn được mà khen cho một cái ở trong lòng, cô nhóc này sảng khoái, anh thích!
Nhưng nghĩ đến trong tay bọn người Vương Chí Quân còn giữ chứng cứ anh “ngoại tình”, Lâm Thiệu Huy bất đắc dĩ bước lên trước ngăn cản Lý Ngãi Quý lại:
“Được rồi! đừng làm loạn nữa, cô đi trước đi, đừng có càng lau lại càng đen...”
Lý Ngãi Quý sảng khoái nhưng sau anh lại rất rắc rối!
Vương Chí Quân bị cô gái như Lý Ngãi Quý đá ngã, trên khuôn mặt lập tức không nhịn được, đi thẳng về phía Lâm Thiệu Huy mắng chửi:
“Mẹ nó, tên phế vật Lâm Thiệu Huy đáng chết nhà cậu, dám xui khiến tiểu tam đánh tôi, xem ra hôm nay tôi không đập cậu là không được.”
Nói xong, vung nắm đấm về phía Lâm Thiệu Huy.
Bụp một cái, Vương Chí Quân còn chưa kịp ra tay đã bị Lý Ngãi Quý ở bên cạnh nắm lấy cổ tay.
Vương Chí Quân trừng mắt mắng chửi:
“Lắm lời, buông tay, không buông tay thì đến cô tôi cũng đánh.”
Lâm Thiệu Huy vội vàng khuyên ngăn:
“Đại tiểu thư, đừng kích động! Đánh anh ta tàn phế thì tôi không biết báo lại kiểu gì đâu!”
Nhưng mà lời nói của anh còn chưa dứt thì “chát chát chát” mấy tiếng, trên mặt Vương Chí Quân chịu mấy cái bạt tai của Lý Ngãi Quý.
lúc này Lý Ngãi Quý mới thả cổ tay Vương Chí Quân ra, chỉnh lại quần áo của mình, nhẹ nhàng nói:
“Tôi ghét nhất những người chửi tôi là lắm lời, đã trở thành phản xạ có điều kiện rồi, chỉ cần nghe thấy có người chửi tôi là lắm lời thì tôi nhất định sẽ thưởng cho anh ta vài cái tát mới được.”
Mấy cái tát vang dội của cô ta khiến cho mọi người đều chết đứng, bao gồm cả Lâm Thiệu Huy,
Vương Chí Quân ở trong đám người ngơ ngẩn nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
Bạo lực, thực sự là quá bạo lực!
Những cô gái xinh đẹp yểu điệu cũng ra tay đánh người sao?
Rất nhiều người thầm dùng ánh mắt tán thưởng mà đánh giá Lý Ngãi Quý.
Người đẹp sử dụng bạo lực thì cũng là bạo lực của cái đẹp.
Vương Chí Quân cảm thấy trên mặt đau rát, chửi ầm lên:
“Mẹ nó, dám đánh tôi, đồ lắm lời, cô muốn chết đúng không?”
Tiếp đó, anh ta vung nắm tay về phía Lý Ngãi Quý.
Chỉ là không đợi anh ta đánh được, Lý Ngãi Quý nhấc chân đá vào bụng dưới anh ta.
“Ai ya.” Vương Chí Quân đau đến nỗi hét lên, cong người ôm lấy bụng.
Đồng thời Lý Ngãi Quý vung nắm đấm lên đấm vào dưới cằm Vương Chí Quân làm anh ta ngã lật ngửa xuống đất.
Vương Chí Quân vật vã đứng lên, cũng không dám xông lên phía trước nữa mà cầu cứu Vương Diễm Lệ:
“Cô ơi, cứu cháu!”
“Mẹ nó, dám ở Dược phẩm Hoa Liên của tôi đánh người của tôi, con gái tôi là quản lý ở đây! Cái con tiện nhân này, cô và cái thằng Lâm Thiệu Huy phế vật kia nữa, các người đợi đó cho tôi!”
Sau đó bà ta hét lớn lên: “Giết người rồi! Nhanh, nhanh gọi bảo vệ đến, tuyệt không thể để đôi cẩu nam nữ này chạy thoát được.”
Ngay sau đó.
Giữa sân liền tập hợp bảy tám tên bảo vệ!
Lâm Thiệu Huy ra vẻ cố nén giận, nói với Lý Ngãi Quý:
"Đại tiểu thư, tôi đã nói là cô đừng có kích động rồi, cô làm loạn như thế làm hai chúng ta thật sự là đã có chuyện gì đó rồi, như vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức được."
Xong rồi!
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không biết là Lý Ngãi Quý cố ý làm như vậy."
Lý Ngãi Quý cười lạnh:
"Ha ha, gọi bảo vệ ra đây thì tính cái gì, tôi thấy ông ta nên báo cảnh sát mới đúng, như vậy tôi với anh không phải đều bị người cảnh sát bắt thậm chí còn có khi bị tạm giam nữa."
Một câu nói đánh thức mọi người vẫn đang mơ màng, Vương Diễm Lệ gật đầu liên tục, lớn tiếng nói:
"Đúng, đúng, tôi lập tức báo cảnh sát, nói với cảnh sát là cái tên phế vật Lâm Thiệu Huy cậu thông đồng cùng người phụ nữ đáng chết này làm rối loạn trật tự kinh doanh ngày thường của công ty, các người đợi đó cho tôi!"
Bà ta sờ điện thoại, muốn gọi cho cảnh sát.
"Thế sao?" Lý Ngãi Quý cười lạnh nói:
"Vậy bà thuận tiện nói với cảnh sát là học trò của thầy dược làm loạn ở dược phẩm Hoa Liên, thuận tiện bắt luôn ông thầy của tôi, miễn cho cảnh sát lại chạy một vòng nữa."
Vương Diễm Lệ vừa bấm gọi cảnh sát xong, nghe thấy câu này ngay lập tức liền cứng người lại đứng ở đó, vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi nhìn Lý Ngãi Quý.
"Cô, cô nói, ai là thầy của cô?" Vương Hữu Tài cũng lắp ba lắp bắp hỏi lại.
Ông ta nhất thời cảm thấy đầu lưỡi không có tác dụng.
Lý Ngãi Quý mỉm cười, nói rõ từng chữ một:
"Diệp, Vân, Sơn, thầy của tôi là thầy Dược nghe rõ chưa?"
Bọn người Vương Diễm Lệ lập tức sởn cả tóc gáy, hiển nhiên là bị màn tự giới thiệu của Lý Ngãi Quý làm cho kinh sợ.
Người phụ nữ kia vậy mà lại là đại tiểu thư của Lý gia, chẳng trách lại ngông cuồng như vậy.
Đừng nói đám người bọn họ, đến cả quản lý Từ Hữu Dung ở trước mặt cô chủ Diệp, phỏng chừng cũng không dám làm càn.
Xem ra, Vương Chí Quân bị đánh trận này phải chịu rồi.
Vương Hữu Tài liền nhỏ giọng nói với Vương Diễm Lệ: "Diễm Lệ, cô, cô ta nói thầy của cô ta là thầy dược, chúng ta phải làm sao đây?"
Trong đầu Vương Diễm Lệ ong ong hết cả lên, sao bà ta biết làm thế nào chứ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Sao lại động phải học trò của thầy dược Lý Ngãi Quý chứ?
Anh liên tiếp có quý nhân giúp đỡ, thậm chí lần này còn có quan hệ với thầy dược được kính trọng nhất An Nam nữa chứ!
Trong não Vương Diễm Lệ suy nghĩ nhanh chóng quanh quanh, đang suy nghĩ làm sao để đối phó với cái cục diện như thế này.
Lúc này, điện thoại trong tay bà ta vang lên tiếng hỏi của cảnh sát:
"Alo, xin chào, anh có cần giúp đỡ gì không?"
Vương Diễm Lệ vội vàng cầm điện thoại nói: "Không, không có chuyện gì, vừa nãy không cẩn thận bấm sai số rồi."
Nói xong, bà ta ngắt điện thoại luôn, khó khăn chậm chạp đi về phía Lý Ngãi Quý.
Ngoài cửa văn phòng, bốn người tay cầm côn điện xông vào, bảo vệ la hét ầm ĩ lên: "Người nào gây sự?"
Ôi mẹ ơi, Vương Diễm Lệ bị dọa suýt nữa tè ra quần, lúc này không quân tâm đến cái gì xông đến, nếu côn điện đập trúng cô chủ nhà họ Lý thì xong đời rồi.
Ba người bọn họ có thể sống đến ngày mai hay không thì không biết!
"Không có, không có." Vương Diễm Lệ vội vã lao ra, ngăn bốn người bảo vệ kia lại: "Đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm, đây là Lý Ngãi Quý học trò của thầy dược, có chuyện nên tìm Lâm Thiệu Huy, các người về vị trí làm việc của mình hết đi."
Cả nước An Nam này, danh tiếng của thầy dược, đặc biệt là dược phẩm Hoa Liên thì càng là người nào cũng biết, bốn người bảo vệ kia sao có thể chưa nghe qua?
Vừa nghe thấy trước mặt là đại tiểu thư Lý gia, bốn người bảo vệ ngạc nhiên toát hết mồ hôi, âm thầm kêu khổ, xuýt chút nữa là gây ra đại họa rồi.
Mấy người bảo vệ vội vã cúi người xin lỗi với Lý Ngãi Quý, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
Vương Hữu Tài và Vương Diễm Lệ lúc này mới quay người đi đến gần Lý Ngãi Quý, cười lấy lòng, liên tục khom người.
"Cô Lý, xin lỗi, xin lỗi, không biết là cô, xúc phạm đến cô, mong cô tha thứ.".
/1577
|