Rầm!
Tiếng đạp cửa thật lớn khiến cho Chung Kỳ Thiên và mấy người Hoàng Quốc Thiên trong màn hình bị dọa sợ.
Họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có người dám tới làm loạn trước cửa văn phòng đại đội trưởng cục cảnh sát.
“Mẹ kiếp! Là ai làm....”
Chung Kỳ Thiên tức giận, quay đầu lại chửi bới.
Nhưng mà, lời ông ta mới nói được một nửa đã phải nuốt trở vào.
Bởi vì ông ta nhìn thấy người vừa đạp cửa xông vào chính là cục trưởng-Ngưu Vân Khuê.
“Cục… cục trưởng!”
Chung Kỳ Thiên không khỏi rụt cổ lại, gương mặt chuyển từ tức giận sang nịnh hót:
“Có chuyện gì mà anh lại đến đây vậy?”
“Ngồi đi ạ! Cục trưởng mau ngồi xuống!”
Chung Kỳ Thiên lập tức lấy một chiếc ghế đưa đến trước mặt cục trưởng Ngưu Vân Khuê.
Nhưng mà ông ta vừa mới lại gần!
“Bốp!”
Một cái tát giáng mạnh xuống mặt ông ta, làm cho Chung Kỳ Thiên ngã ra đất, chiếc ghế cũng rơi xuống.
Ngây ra.
Lúc này không chỉ có Chung Kỳ Thiên ngây người ra, mà ngay cả ba người nhà họ Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó thông qua màn hình cũng vô cùng sửng sốt.
Chuyện… chuyện này là sao?
Hoàng Quốc Thiên biết thường ngày Chung Kỳ Thiên xử lí các mối quan hệ cá nhân rất tốt, đặc biệt là đối với cấp trên Ngưu Vân Khuê của ông ta, thậm chí ông ta với Ngưu Vân Khuê còn là anh em thân thiết.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới, ngày hôm nay Ngưu Vân Khuê có thể tức giận như vậy, đạp cửa xông vào, tát người, chuyện này...!
“Cục trưởng, tại sao lại đánh tôi? Tôi… tôi đã làm sai chuyện gì sao?” Chung Kỳ Thiên một tay ôm lấy má đang nóng rát nói.
Không hiểu tại sao, ông ta lại có một dự cảm không lành.
Nghe nói như thế!
Ngưu Vân Khuê chỉ thở hắt ra, vẻ mặt ngày càng u ám, tràn đầy sự tức giận và căm hờn.
“Làm sai gì ư?”
“Hừ! Chung Kỳ Thiên, cậu còn mặt mũi để hỏi tôi sao, cậu đã làm sai cái gì!”
Mắt Ngưu Vân Khuê như rực lửa.
Ông ta không ngờ rằng, trợ thủ đắc lực nhất của mình lại có thể làm ra chuyện tày trời này.
Lần này, suýt nữa thì đã hại chết cả mình:
“Chung Kỳ Thiên, tôi hỏi cậu, có phải cậu đã bắt cậu chủ Lâm đúng không?”
Cậu chủ Lâm?
Nghe đến đây, Chung Kỳ Thiên trong lòng càng hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt.
“Cục trưởng, cậu chủ Lâm mà ngài nhắc đến là Lâm Thiệu Huy sao?”
“Người này đánh người ở nơi công cộng, tôi chỉ là làm theo luật!”
Không chỉ Chung Kỳ Thiên!
Ba người nhà họ Hoàng trong màn hình sau khi nghe Ngưu Vân Khuê nói ra ba chữ “cậu chủ Lâm”, cũng cảm thấy giật mình, trong đầu họ xuất hiện một dự cảm không lành.
Mà ngay lúc Chung Kỳ Thiên muốn tiếp tục giải thích.
Một âm thanh lạnh lẽo từ ngoài cửa truyền tới:
“Làm theo luật?”
“Thật sao?”
Cộc cộc!
Cùng với giọng nói lạnh lùng vang lên, một người đàn ông trung niên mặc vest chậm rãi bước vào.
Khi nhìn thấy người này, sắc mặc của Chung Kỳ Thiên và Hoàng Quốc Thiên có sự thay đổi càng lớn.
“Chủ… Chủ tịch!”
Người đàn ông trung niên trước mặt chính là Trương Quốc Hào – Chủ tịch thành phố Nam Giang.
Chung Kỳ Thiên và Hoàng Quốc Thiên ngây người ra, họ không hề nghĩ rằng một người cháu rể nhỏ bé như Lâm Thiệu Huy lại có thể làm kinh động đến một nhân vật lớn như Trương Quốc Hào.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu!
“Thật là một hành động chính nghĩa! Tố chất của cảnh sát thành phố Nam Giang thật sự đã làm cho tôi được mở mang tầm mắt!”
Lại một giọng nói thờ ơ khác truyền tới.
Sau đó, lần lượt từng bóng người bước vào dưới ánh mắt kinh ngạc của Chung Kỳ Thiên và Hoàng Quốc Thiên.
“Đây là… người giàu có nhất tỉnh Nam Lộc - Mạc Vĩnh Đông!”
“Vị này là Đường Gia Quân - Thiếu tướng của quân khu tỉnh Nam Lộc!”
“...”
Giờ phút này, Chung Kỳ Thiên và Hoàng Quốc Thiên chỉ cảm thấy nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Những nhân vật có máu mặt này, họ chỉ có thể thấy trên TV chứ không thể tin được ngay lúc này lại thực sự xuất hiện trước mặt mình.
Chưa hết!
Khi người đàn ông trung niên cuối cùng bước vào với khuôn mặt uy nghiêm.
Chung Kỳ Thiên và Hoàng Quốc Thiên không khỏi kinh ngạc:
“Bí thư Thành phố Nam Giang - Lưu Chấn Hoàng!”.
/1577
|