Sau đó vài tiếng, những người trong cuộc họp đã xuất hiện ở tộc người lùn, Noah lo lắng đi theo Noel sắc mặt âm trầm tới cả mây đen cũng phải né, khi cả đám người theo Noel đặt chân tới làng người lùn, không khí đông cứng lại.
Chỉ 2 từ thôi: trụi lủi.
Ngôi làng tươi đẹp đầy tiếng gõ búa trong kí ức của Noah hoàn toàn thay đổi, các kiến trúc đều bị đốt trụi, xác người chết khắp nơi, máu chảy thành sông, một vài người vẫn còn thoi thóp nhìn thấy Noel liền khóc lên, ú ớ gọi tên của Noel.
“Chuyện này là sao…” Noel lao tới ôm lấy đứa nhỏ đang còn chút hơi tàn mà hỏi, Rye bên cạnh đánh mắt về phía Emal, sau đó đi tới dùng ma pháp tự nhiên nhẹ nhàng chữa trị cho cậu bé, khiến cho cậu bé người lùn tạm thời qua giai đoạn nguy kịch.
Emal hé mắt nhìn ánh sáng xanh lục đậm đặc trên tay của Rye mà rùng mình. Con tinh linh còn chưa tới 50 tuổi mà đã là tinh tinh cung thủ cấp 8 rồi ư!!? Nó là ăn linh thạch thay cơm để tu luyện đấy à!!?
Con tinh linh trưởng lão này nhớ về những ngày nó 50 tuổi, còn đang là một tinh linh ma pháp sư cấp 5 ngày ngày đi hái hoa bắt bướm đây. Emal thở dài trong lòng, quả nhiên là trường giang sóng sau đè lên sóng trước.
“Khụ… cha mẹ…” Cậu bé người lùn cuối cùng cũng ho ra một hơi sặc khói, nước mắt nước mũi đầm đìa mà nắm lấy tay của Rye, đôi mắt đỏ lên cắn răng nói: “Bọn họ… nhân loại… bọn họ tới làng rồi giết hết tất cả mọi người… Sau khi vào thần điện trở ra thì đốt trụi cả làng.”
Noel vốn còn đang tức giận, nghe tới hai chữ Thần điện thì sắc mặt tái mét, Noah bên cạnh cũng ngay lập tức đông cứng, hét lên: “Ca, thần điện! Chẳng lẽ là cái lũ người trộm Thần vật!!?”
“Thần vật!? Không phải các ngươi nói là tộc người lùn các ngươi không có thứ nào như vậy sao?” Emal lúc này ngay lập tức vô cùng nhanh nhạy, ánh mắt khinh bỉ ném về phía Noel. Vừa mới to miệng nói chẳng có thần vật của Thần rèn, bây giờ thì lại bị người tới đốt làng cướp mất, vụ vả mặt này hơi quá rồi nha.
Mặt của Noel thành màu táo xanh, hắn xấu hổ tới không có chỗ chui vào. Lại chính mình vả mặt ngay trước mặt người tình trong mộng, ôi thôi đào đâu ra cái hố rộng để hắn nhét bản thân vào đó bây giờ…
Chỉ 2 từ thôi: trụi lủi.
Ngôi làng tươi đẹp đầy tiếng gõ búa trong kí ức của Noah hoàn toàn thay đổi, các kiến trúc đều bị đốt trụi, xác người chết khắp nơi, máu chảy thành sông, một vài người vẫn còn thoi thóp nhìn thấy Noel liền khóc lên, ú ớ gọi tên của Noel.
“Chuyện này là sao…” Noel lao tới ôm lấy đứa nhỏ đang còn chút hơi tàn mà hỏi, Rye bên cạnh đánh mắt về phía Emal, sau đó đi tới dùng ma pháp tự nhiên nhẹ nhàng chữa trị cho cậu bé, khiến cho cậu bé người lùn tạm thời qua giai đoạn nguy kịch.
Emal hé mắt nhìn ánh sáng xanh lục đậm đặc trên tay của Rye mà rùng mình. Con tinh linh còn chưa tới 50 tuổi mà đã là tinh tinh cung thủ cấp 8 rồi ư!!? Nó là ăn linh thạch thay cơm để tu luyện đấy à!!?
Con tinh linh trưởng lão này nhớ về những ngày nó 50 tuổi, còn đang là một tinh linh ma pháp sư cấp 5 ngày ngày đi hái hoa bắt bướm đây. Emal thở dài trong lòng, quả nhiên là trường giang sóng sau đè lên sóng trước.
“Khụ… cha mẹ…” Cậu bé người lùn cuối cùng cũng ho ra một hơi sặc khói, nước mắt nước mũi đầm đìa mà nắm lấy tay của Rye, đôi mắt đỏ lên cắn răng nói: “Bọn họ… nhân loại… bọn họ tới làng rồi giết hết tất cả mọi người… Sau khi vào thần điện trở ra thì đốt trụi cả làng.”
Noel vốn còn đang tức giận, nghe tới hai chữ Thần điện thì sắc mặt tái mét, Noah bên cạnh cũng ngay lập tức đông cứng, hét lên: “Ca, thần điện! Chẳng lẽ là cái lũ người trộm Thần vật!!?”
“Thần vật!? Không phải các ngươi nói là tộc người lùn các ngươi không có thứ nào như vậy sao?” Emal lúc này ngay lập tức vô cùng nhanh nhạy, ánh mắt khinh bỉ ném về phía Noel. Vừa mới to miệng nói chẳng có thần vật của Thần rèn, bây giờ thì lại bị người tới đốt làng cướp mất, vụ vả mặt này hơi quá rồi nha.
Mặt của Noel thành màu táo xanh, hắn xấu hổ tới không có chỗ chui vào. Lại chính mình vả mặt ngay trước mặt người tình trong mộng, ôi thôi đào đâu ra cái hố rộng để hắn nhét bản thân vào đó bây giờ…
/664
|