“Không hề có một chút ấn tượng nào ư? Không phải con là người nhận được truyền thừa của Xà thần sao?” Mẫu Đơn khó hiểu gặng gỏi Hắc Kim, lại chỉ cần được một cái lắc đầu ngờ ngệch.
Thiên Vân Nhận bây giờ mới đứng ra kể lại cho Mẫu Đơn những gì đã xảy ra, khi nàng ôm lấy Hắc Kim lúc ánh sáng kì lạ kia phát ra, cả hai người sau đó bị thứ ánh sáng ấy bao phủ, 5 giây sau thì ánh sáng đó biến mất, lúc mọi người chạy lên thì Hắc Kim ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ, Mẫu Đơn lại ngất xỉu.
Nàng từ hôm đó đến giờ đã ngất xỉu trọn vẹn 3 ngày.
“Đây là một bệnh viện gần hang Xà thần, chúng ta đã rất lo lắng, trạng thái cơ thể của nàng rất bình thường, lại hoàn toàn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.” Lúc đó tất cả mọi người đều hoảng loạn, lũ trẻ thì khóc ầm lên, Hy Tử Kỳ vội vàng tra hỏi nữ hướng dẫn viên đã sợ tới mặt mầy xám ngoét.
Chỉ có Thiên Vân Nhận ngay lập tức thu xếp người đem Mẫu Đơn tới bệnh viện gần nhất, vô cùng sáng suốt mà khôn ngoan.
“Cảm ơn ngươi, có ngươi bên cạnh ta rất yên tâm. Hy Tử Kỳ dù sao vẫn quá ngây thơ, đầu óc của hắn có chút hơi… đơn giản.” Nếu không nói trắng ra là ngu ngốc, Mẫu Đơn cười thầm trong bụng, mặc dù ngu ngốc cũng đáng yêu, nhưng đôi lúc thông minh cũng cần có chỗ dùng đến.
Thiên Vân Nhận chớp mắt, sau đó mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Mẫu Đơn, mặt nạ vàng kim trên mặt khẽ lóe sáng. Hắn hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt cười mỉm: “Nếu vậy tại sao không đem tất cả đều quăng đi, chỉ nhìn mình tôi thôi?”
“Anh thật…” Mẫu Đơn bật cười, vừa định nói câu gì cà khịa lại cái suy nghĩ viển vông của Thiên Vân Nhận, ai dè được một màn cơ ngực cuồn cuộn nóng bỏng đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, khiến cho Mẫu Đơn ngay lập tức đỏ mặt nóng ran.
Chuyện gì vậy… tại sao đột nhiên trong đầu nàng lại hay xuất hiện mấy hình ảnh hạn chế thiếu nhi như vậy? Là do nàng bị ảnh hưởng bởi cái giấc mơ ướt át đó sao?
Bởi vì mấy suy nghĩ không tế nhị trong đầu, Mẫu Đơn không muốn tiếp tục trò chuyện về cái chủ đề này nữa, nhanh chóng xóa rớt toàn bộ, đuổi tên Thiên Vân Nhận ra khỏi phòng.
Nàng sờ sờ khuôn mặt nóng ran, vô cùng khó hiểu không biết tại sao lại nóng nực như vậy.
Thiên Vân Nhận bây giờ mới đứng ra kể lại cho Mẫu Đơn những gì đã xảy ra, khi nàng ôm lấy Hắc Kim lúc ánh sáng kì lạ kia phát ra, cả hai người sau đó bị thứ ánh sáng ấy bao phủ, 5 giây sau thì ánh sáng đó biến mất, lúc mọi người chạy lên thì Hắc Kim ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ, Mẫu Đơn lại ngất xỉu.
Nàng từ hôm đó đến giờ đã ngất xỉu trọn vẹn 3 ngày.
“Đây là một bệnh viện gần hang Xà thần, chúng ta đã rất lo lắng, trạng thái cơ thể của nàng rất bình thường, lại hoàn toàn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.” Lúc đó tất cả mọi người đều hoảng loạn, lũ trẻ thì khóc ầm lên, Hy Tử Kỳ vội vàng tra hỏi nữ hướng dẫn viên đã sợ tới mặt mầy xám ngoét.
Chỉ có Thiên Vân Nhận ngay lập tức thu xếp người đem Mẫu Đơn tới bệnh viện gần nhất, vô cùng sáng suốt mà khôn ngoan.
“Cảm ơn ngươi, có ngươi bên cạnh ta rất yên tâm. Hy Tử Kỳ dù sao vẫn quá ngây thơ, đầu óc của hắn có chút hơi… đơn giản.” Nếu không nói trắng ra là ngu ngốc, Mẫu Đơn cười thầm trong bụng, mặc dù ngu ngốc cũng đáng yêu, nhưng đôi lúc thông minh cũng cần có chỗ dùng đến.
Thiên Vân Nhận chớp mắt, sau đó mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Mẫu Đơn, mặt nạ vàng kim trên mặt khẽ lóe sáng. Hắn hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt cười mỉm: “Nếu vậy tại sao không đem tất cả đều quăng đi, chỉ nhìn mình tôi thôi?”
“Anh thật…” Mẫu Đơn bật cười, vừa định nói câu gì cà khịa lại cái suy nghĩ viển vông của Thiên Vân Nhận, ai dè được một màn cơ ngực cuồn cuộn nóng bỏng đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, khiến cho Mẫu Đơn ngay lập tức đỏ mặt nóng ran.
Chuyện gì vậy… tại sao đột nhiên trong đầu nàng lại hay xuất hiện mấy hình ảnh hạn chế thiếu nhi như vậy? Là do nàng bị ảnh hưởng bởi cái giấc mơ ướt át đó sao?
Bởi vì mấy suy nghĩ không tế nhị trong đầu, Mẫu Đơn không muốn tiếp tục trò chuyện về cái chủ đề này nữa, nhanh chóng xóa rớt toàn bộ, đuổi tên Thiên Vân Nhận ra khỏi phòng.
Nàng sờ sờ khuôn mặt nóng ran, vô cùng khó hiểu không biết tại sao lại nóng nực như vậy.
/664
|