“Hừ! Tên họ Hắc đó quá to gan! Lần sau gặp lại ta phải đánh què cái “chân giữa” của hắn!” Thiên Vân Nhận tức giận lẩm bẩm, hắn dạo này vô cùng rảnh rỗi, thường xuyên chai mặt tới Mẫu Đơn Các ăn không ngồi rồi, mỹ danh viết xuống hai chữ “tu luyện”, cũng không ai có thể bắt bẻ được gì.
Không ngờ được hôm nay tới Mẫu Đơn Các lại nhìn thấy một màn này!
Thiên Vân Nhận càng nghĩ càng tức tới ngứa răng. Vài món hợp đồng thương mại kinh tế với Hắc quốc có lẽ nên xem lại, đem hủy đi được rồi!
“Hừ…”
Đi ngang qua phòng của Mẫu Đơn, Thiên Vân Nhận đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dốc kì quái lại vô cùng quen thuộc. Hắn khó hiểu ngó ngang xung quanh, lại không nhìn thấy người cần tìm đâu cả.
Rõ ràng là tiếng của Mẫu Đơn mà?
Sau đó Thiên Vân Nhận nhìn tới cửa phòng đóng chặt nghĩ thầm, có lẽ nào là nàng ta đang ở trong phòng này?
“Cộc cộc.” Thiên Vân Nhận gõ gõ cửa, sau đó im lặng lắng nghe tiếng động bên trong phòng, thế nhưng hắn đợi, đợi mãi cũng không thể đợi được cửa mở ra
“Mẫu Đơn… Tạ Mẫu Đơn?” Thiên Vân Nhận xoắn xuýt đập cửa gọi, người bên trong vẫn không hề lên tiếng trả lời. “Kì quái… chẳng lẽ là người đi đâu rồi, không có ở trong phòng? Là mình nghe nhầm sao…”
Chờ tầm 2 phút sau, Thiên Vân Nhận lắc lắc đầu, sau đó quay người rời đi. Có lẽ là hắn một phút nghe lầm mà thôi, quá tốn thời gian rồi. Ngay khi Thiên Vân Nhận quay người, một tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra từ bên trong phòng, lọt thẳng vào tai hắn, vô cùng rõ ràng. Sắc mặt Thiên Vân Nhận trắng xanh tái mét, sau đó hắn đẩy thẳng cửa ra, xông vào phòng hét lớn: “Mẫu Đơn!”
Thiên Vân Nhận chạy tới nơi có khí tức của nàng, tới sát kế bên chiếc giường đang buông màn phất phơ, cúi người xuống gọi: “Mẫu Đơn?”
Một cánh tay thon dài giơ ra, sau đó túm lấy đầu của Thiên Vân Nhận mà kéo vào giường.
Không ngờ được hôm nay tới Mẫu Đơn Các lại nhìn thấy một màn này!
Thiên Vân Nhận càng nghĩ càng tức tới ngứa răng. Vài món hợp đồng thương mại kinh tế với Hắc quốc có lẽ nên xem lại, đem hủy đi được rồi!
“Hừ…”
Đi ngang qua phòng của Mẫu Đơn, Thiên Vân Nhận đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dốc kì quái lại vô cùng quen thuộc. Hắn khó hiểu ngó ngang xung quanh, lại không nhìn thấy người cần tìm đâu cả.
Rõ ràng là tiếng của Mẫu Đơn mà?
Sau đó Thiên Vân Nhận nhìn tới cửa phòng đóng chặt nghĩ thầm, có lẽ nào là nàng ta đang ở trong phòng này?
“Cộc cộc.” Thiên Vân Nhận gõ gõ cửa, sau đó im lặng lắng nghe tiếng động bên trong phòng, thế nhưng hắn đợi, đợi mãi cũng không thể đợi được cửa mở ra
“Mẫu Đơn… Tạ Mẫu Đơn?” Thiên Vân Nhận xoắn xuýt đập cửa gọi, người bên trong vẫn không hề lên tiếng trả lời. “Kì quái… chẳng lẽ là người đi đâu rồi, không có ở trong phòng? Là mình nghe nhầm sao…”
Chờ tầm 2 phút sau, Thiên Vân Nhận lắc lắc đầu, sau đó quay người rời đi. Có lẽ là hắn một phút nghe lầm mà thôi, quá tốn thời gian rồi. Ngay khi Thiên Vân Nhận quay người, một tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra từ bên trong phòng, lọt thẳng vào tai hắn, vô cùng rõ ràng. Sắc mặt Thiên Vân Nhận trắng xanh tái mét, sau đó hắn đẩy thẳng cửa ra, xông vào phòng hét lớn: “Mẫu Đơn!”
Thiên Vân Nhận chạy tới nơi có khí tức của nàng, tới sát kế bên chiếc giường đang buông màn phất phơ, cúi người xuống gọi: “Mẫu Đơn?”
Một cánh tay thon dài giơ ra, sau đó túm lấy đầu của Thiên Vân Nhận mà kéo vào giường.
/664
|