Cả buổi chiều thứ bảy, Trương Mỹ Vân giành để lượn lờ, dạo quanh ba sáu phố phường, lê la hàng quán và tám chuyện với Lại Minh Nguyệt.
Nghe Mỹ Vân kể tới đâu Minh Nguyệt há hốc mồm tới đó.
Từ chuyện ở tập đoàn bị giám đốc kinh doanh chèn ép, ăn hiếp cho tới chuyện gặp mặt bố và chị gái tại bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại Chúng Thanh Phong.
Chuyện nào cũng nóng bỏng tay luôn.
"Trời đất ơi! Mới mấy ngày không gặp mà sao toàn chuyện hót hòn họt vậy hả?"
Lại Minh Nguyệt xuýt xoa.
Trương Mỹ Vân thở dài than vãn "Tại tao số khổ, bị sao quả tạ chiếu mệnh nên đi đâu, làm gì cũng gặp mấy quả hãm cành cạch"
Lại Minh Nguyệt bĩu môi, "Khổ như mày tao cũng tình nguyện xin được khổ"
"Đấy, mày thích thì cứ lấy hết đi"
"Lấy luôn Chúng Thanh Phong nhé?"
"Không! Tao đã hạ quyết tâm rồi"
"Quyết tâm gì?"
"Tao sẽ phấn đấu trở thành một người phụ nữ đủ tư cách để đứng bên cạnh Chúng Thanh Phong"
"Tao tưởng mày phải hạ quyết tâm dính chặt không buông ngay từ ngày anh ây xách vali đến ở nhà mày chứ? Bây giờ mới hạ quyết tâm có phải hơi muộn không?"
"Mày biết hoàn cảnh của tao rồi còn gì.
Không xứng làm hạt cát bám gót giày người ta luôn"
Nghe Trương Mỹ Vân nói vậy, Lại Minh Nguyệt trợn trừng mắt lên tỏ rõ thái độ phẫn nộ.
"Mày điên à? Cái gi mà không xứng làm hạt cát bám gót giây người ta? Mày xinh đẹp, thông minh, tử tế và chân thành.
Chỉ riêng mấy điểm đó thôi đã đủ để mày có thể đứng bên cạnh bất cứ người đàn ông nào rồi.
Không phải hạ thấp bản thân mình như vậy.
Biết chưa?"
Dù rất cảm động trước những lời động viên của Lại Minh Nguyệt, nhưng Trương Mỹ Vân hiểu rằng cuộc sống này không phải chỉ có màu hồng.
Hơn nữa đời thực khác xa truyện cổ tích, đâu phải nàng Lọ Lem nào cũng may mắn gặp được bạch mã hoàng tử, kết hôn và sống với chàng hạnh phúc mãi mãi về sau.
Không thấy Trương Mỹ Vân trả lời, Lại Minh Nguyệt huých nhẹ vào tay cô.
"Mày đang suy tư cái gì đấy?"
"Tao cảm thấy mày nói cũng có phần chí lí.
Nhất là vế tao xinh đẹp, thông minh í...!
Trương Mỹ Vân vừa nói vừa nhe nhở cười.
"Tự sướng vừa thôi bà nội ạ."
"Rõ ràng là mày khen tao như thế mà.
Lại Minh Nguyệt đưa ra giả thuyết.
"Mới đầu tao cũng nghĩ thế, nên tao đã rất cẩn thận, luôn chủ động giữ khoảng cách với anh Phong trước mặt mọi người"
"Thế mày đã nói chuyện này với Chúng Thanh Phong chưa?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu "Tao nghĩ việc này mình có thể tự xử lý được nên không nói cho anh ấy biết"
"Rồi mày tính làm thế nào?"
"Đương nhiên là tao không thừa tiền, cũng không điên tới mức trả cho bà ấy 60 triệu chỉ vì một vệt trà loang trên váy rồi...!
"Nghĩa là mày sẽ về làm việc cho mụ đấy để trả nợ?"
"Tao có bị thần kinh đâu!"
"Túm cái váy lại là mày định làm gì?"
Lại Minh Nguyệt bắt đầu nôn nóng.
"Nếu có cách đối phó với Sophia thì tao đã không cân tới sự trợ giúp của người thân rồi...!
Lại Minh Nguyệt thật sự muốn nổi điên lên với Trương Mỹ Vân.
Lòng vòng một hồi cuối cùng lòi ra là chưa có kế sách gì.
"Mày lắm mưu nhiều kế, nghĩ giúp tao một cách đi.."
Trương Mỹ Vân lay lay tay Lại Minh Nguyệt.
Giả vờ bực bội, Lại Minh Nguyệt hất tay Trương Mỹ Vân ra.
Cô thở dài.
"Haizz...!
Đến khổ cái thân tao.
Suốt ngày phải đi dọn rác cho mày..."
"Yên tâm, sau này trở nên giàu có nhất định tao sẽ không quên ơn mày"
Trương Mỹ Vân hứa hẹn.
"Ờ, tới khi đó nhớ giới thiệu cho tao một anh soái ca như anh Phong nhà mày là được.".
/335
|