Sau ngày ấy, Man Cảnh Ân không giam lỏng Kha Nhi nữa, hắn cho cô về phòng mình nhưng cô vẫn bị xem như thú nuôi, thế nhưng Kha Nhi chẳng bận tâm, vì giờ đã có ZERO bên cạnh, cô rất vui vẻ.
Quán Bar Ảo Cư
Cuối tuần, Man Cảnh Ân đem Kha Nhi đến Ảo Cư. Cô biết đây là nơi hắn hay đến thư giãn, còn tụ tập thêm hai người bạn tên Mạch Quân Vỹ và Vương Vũ Hàn, tuy chưa gặp hai người kia nhưng cô biết rõ, gia thế cùng thế lực của bọn họ không thua kém gì Man Cảnh Ân.
Lần đầu tiên đi vào quán bar, còn là quán bar hạng sang, Kha Nhi như kẻ quê mùa nhìn ngó lung tung nhưng chỉ liếc nhẹ qua nên không ai để ý.
Lúc trước cô từng nghe Tuyết Du kể về quán bar, rất phồn hoa, náo nhiệt, còn có mấy thứ rượu ngon được pha chế hấp dẫn, nhưng cô không thể đi, giờ được tham quan quả thật rất thú vị, nơi này còn đẹp hơn những gì Tuyết Du kể nhiều.
Cũng không trách được, Kha Nhi từ nhỏ đến lớn chỉ ở bên cạnh Kiến Ngụy, ngoại trừ ban đêm đi làm việc thì cô vẫn ở Vọng Linh Thự, nào có việc đi quán bar nhảy nhót hay đi shopoing như quý tiểu thư.
Man Cảnh Ân đưa Kha Nhi lên tầng cao nhất. Vừa bước ra khỏi thang máy, Kha Nhi thấy Mạch Quân Vỹ, kẻ nổi tiếng đào hoa nhưng mới vừa kết hôn không lâu.
Cô cũng biết rõ về Mạch Quân Vỹ, gia thế hiển hách, thế lực cũng không thua gì Man Cảnh Ân cùng Vương Vũ Hàn, nhưng đối với Mạch Quân Vỹ, Kha Nhi không cảm thấy nguy hiểm, chỉ là không thích hắn cho lắm.
Kha Nhi liếc nhẹ Mạch Quân Vỹ, ôm ZERO đi tới chỗ ghế sofa, ngồi cách xa Man Cảnh Ân một chút, vì hắn từng cảnh cáo không được đến gần hắn, nên cô rất biết nghe lời.
Việc có ZERO đi cùng cũng là chuyện ngoài ý muốn. Lúc còn ở Dạ Thự, Kha Nhi vừa muốn ra ngoài thì cún con cứ sủa liên tục làm Man Cảnh Ân thấy phiền, hắn liền quát lạnh với cô.
“ Nếu muốn đem nó đi cùng thì bảo nó câm miệng lại, nếu không tôi sẽ đem nó ném vào nồi nước sôi.”
Có thể vì khí thế Man Cảnh Ân khá lớn, cũng có thể vì hắn đồng ý cho ZERO đi cùng nên cún con im bặt.
Man Cảnh Ân khó chịu nhìn Kha Nhi cùng ZERO, hắn không biết lúc đó mình nghĩ gì lại đồng ý cho con chó chết tiệt kia đi theo, nhưng nghĩ lại, có thể nó còn hữu dụng, nên cứ giữ lại, sau này không cần cứ vứt đi cùng Kha Nhi là được.
“ Trăm nghe không bằng mắt thấy … Ân, cậu thay đổi khẩu vị rồi sao ?”
Mạch Quân Vỹ rốt cuộc cũng lên tiếng, dáng vẻ lười biếng nằm trên ghế sofa, mắt không ngừng đánh giá Kha Nhi ngồi đối diện, mà cô nàng chỉ ôm con chó vào lòng, mắt nhìn ly rượu đỏ chăm chú.
Từ lúc Man Cảnh Ân đưa cô ta vào tới giờ, Kha Nhi không liếc dọc liếc ngang, chỉ an phận đi theo sau Man Cảnh Ân, điều này hắn lấy làm thú vị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, dáng người mảnh khảnh chỉ vận một bộ váy trắng đơn giản, là con gái, ai lại không thích trưng diện, nhưng cô gái này ngay cả ăn mặc cũng tùy tiện, Kiến Ngụy thích cô ta ở điểm nào đây ?
“ Cậu nói nhảm gì đó hả ?”
Man Cảnh Ân gằn giọng, nhìn Mạch Quân Vỹ như muốn ăn tươi nuốt sống. Sao hắn không biết tên hồ ly này nghĩ gì ? hắn đổi khẩu vị ư ? dù muốn đổi cũng không đến lượt cô ta.
Thật sự hôm nay Man Cảnh Ân không muốn Kha Nhi đi cùng, vì Mạch Quân Vỹ mặt dày muốn gặp Kha Nhi, điều kiện trao đổi là tin tức của Hủy Lực, kẻ may mắn sống sót giờ không biết đã ẩn thân nơi nào.
“ Tên Hủy Lực đó giờ ở đâu ?”
Nghe Man Cảnh Ân hỏi về Hủy Lực, Kha Nhi có chút động, cô ngước nhìn Mạch Quân Vỹ nãy giờ vẫn nhìn mình, không hề sợ hãi né tránh ánh mắt của hắn.
Mạch Quân Vỹ lấy làm cao hứng, hắn cùng nhìn Kha Nhi, người đàn bà của Kiến Ngụy chắc phải hơn hẳn bình thường, hắn còn dư sức khám phá điều huyền bí ấy.
“ Mình nghe nói hắn đang ở Tam giác vàng, được một người thần bí bảo hộ, hiện tại mình đã cho người đi dò xét, sẽ biết kết quả ai đang bao dưỡng hắn.”
“ Không cần biết tên kia là ai, chỉ cần biết vị trí của Hủy Lực là được, hắn ta vẫn còn hữu dụng.”
Mạch Quân Vỹ cười cười, lại nhìn Kha Nhi hồi lâu, tính toán suy nghĩ thật kỹ mới chịu lên tiếng.
“ Kha Nhi, vụ án giết phu nhân thống đốc tên Đoan Thanh, có phải Kiến Ngụy là kẻ đứng đằng sau ?”
Đây là điều hắn thấy tò mò, rất muốn biết vì sao Kiến Ngụy ra tay với vợ của thuộc hạ mình, hắn đã cực khổ điều tra nhưng đổi lại, chỉ có những kẻ chẳng liên quan đi nhận tội, thật mất hứng.
Kha Nhi xem Mạch Quân Vỹ như không khí, cô nhìn ly rượu nảy giờ, sau đó quyết định lấy rượu quý đưa cho ZERO uống. Tửu lượng ZERO tương đối tốt, cún con rất thích loại rượu này, hôm nay phải cho nó uống nhiều một chút.
Man Cảnh Ân thấy vậy, cũng không cho đó là chuyện kinh thiên, vì trong mắt hắn, dù Kha Nhi giải được mật mã, viết chữ giống Kiến Ngụy, nhưng suy cho cùng cô giống như cái máy photo, cũng chỉ là cô bé thiểu năng bắt chước người khác mà thôi.
Mạch Quân Vỹ nhăn mặt, hắn quay mặt nhìn Man Cảnh Ân. – “ Ân, đầu cô ta có vấn đề thật sao ? không biết nói chuyện thật à ?”
Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng.
“ Vụ án giết phu nhân thống đốc tên Đoan Thanh, có phải Kiến Ngụy là kẻ đứng đằng sau ?”
Lúc này Kha NHi mới phản ứng, cô nhìn Man Cảnh Ân không do dự liền lắc đầu. Việc giết Đoan Thanh là do cô làm, Kiến Ngụy không hề liên can, nhưng đối với Man Cảnh Ân lại hiểu là không phải, hắn nhìn Mạch Quân Vỹ, lười biếng nói.
“ Không phải … hiện giờ việc đó cũng không quan trọng, cậu nên tập trung vào đám người này thì hay hơn.”
Nói xong, Man Cảnh Ân đưa cho Mạch Quân Vỹ bản danh sách nhưng Mạch Quân Vỹ không quan tâm, hết nhìn Man Cảnh Ân lại nhìn Kha Nhi, hồi lâu cũng nói được một câu.
“ Ân, cô ta quả thật nghe lời cậu nói sao ?”
Mạch Quân Vỹ biết Kha Nhi nghe lời Man Cảnh Ân là do Kiến Ngụy yêu cầu, nhưng dù sao cũng là đàn bà bên Kiến Ngụy, cô ta dễ dàng nghe lời vậy sao ? hắn vẫn muốn biết sự thật.
“ Không thì cậu bảo Kha Nhi lên giường cùng mình xem, cô ta đồng ý không ?”
Mạch Quân Vỹ nham nhở nói một câu. Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi đều liếc nhìn hắn.
Kha Nhi chỉ liếc bằng khóe mắt nên không ai nhận ra. Cô thật sự không thích Mạch Quân Vỹ, tuy việc nghe theo chỉ thị của chủ nhân là chuyện bình thường nhưng nguyên tắc vẫn là lên giường cùng chủ nhân, không có lên giường với người ngoài như hắn.
Man Cảnh Ân cười khinh thường, lại nhìn Kha Nhi với ánh mắt sắc bén, ngay sau đó là nụ cười nguy hiểm. Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía giày mình.
“ Kha Nhi, hôn tôi.”
Tất cả mọi người ở đây đều hóa đá, cằm Mạch Quân Vỹ muốn rớt xuống.
Ai không biết Man Cảnh Ân luôn nói miệng phụ nữ hôi, hôn à … ây khoan, lúc này Mạch Quân Vỹ nhìn tay Man Cảnh Ân mới biết, thì ra là hôn giày, như thế có lãng phí quá không ? sao không bảo hôn hắn ?
Nhưng Kha Nhi chẳng đế ý đến tay Man Cảnh Ân để ở đâu, vẻ mặt vẫn không lấy nữa điểm cảm xúc, cô đặc ZERO xuống sofa, bình thản đứng dậy đi tới trước mặt Man cảnh Ân. Chậm rãi cúi đầu xuống.
Man Cảnh Ân nhếch miệng cười. Hắn muốn xem Kha Nhi có chịu khuất phục hôn giày hắn trước mặt bao nhiêu người hay không ?
Vẫn trong tư thế nhàn nhã hưởng thụ, bổng trước mắt tối sầm, Kha Nhi không phải cúi xuống hôn giày Man Cảnh Ân mà là hôn môi hắn.
Mắt Man Cảnh Ân trừng lớn, cảm nhận đôi môi mềm mại đang chạm vào môi mình, còn có chút cảm giác lạ, mát lạnh, mềm mịn như kẹo bông, có chút dịu ngọt, chỉ là cái chạm môi nhưng khiến hắn có chút khát khao.
Bị suy nghĩ này làm cho bừng tỉnh. Man Cảnh Ân tức giận đẩy ngã Kha Nhi, chỉ một giây sau hắn bóp cằm cô thật mạnh.
“ Chết tiệt, cô muốn chết ?”
Mông tuy đau nhưng cằm còn đau hơn, Kha Nhi khó hiểu nhìn Man Cảnh Ân, người này quả thật khó hầu hạ, bảo cách xa hắn, mình cũng cách xa, bảo hôn hắn, mình rất nghe lời, hắn rốt cuộc bị làm sao vậy ?
“ Hahahahaha …”
Tiếng cười của Mạch Quân Vỹ không để lại chút mặt mũi nào cho Man Cảnh Ân, hắn ôm bụng cười thiếu điều còn chưa ngã xuống đất. Hắn chỉ tau về phía Man Cảnh Ân, vừa cười vừa nói giễu cợt.
“ Hôm nay quả thật có thu hoạch lớn, nếu Hàn có ở đây chắc chắn sẽ khui sam banh ăn mừng … Ân, chúc mừng cậu bị cướp mất nụ hôn đầu, chúc mừng, chúc mừng …”
“ Mạch Quân Vỹ.”
Man Cảnh Ân nghiến răng gọi cả tên lẫn họ Mạch Quân Vỹ, nhưng hắn vẫn cười như điên, mấy tên thuộc hạ nghe tin động trời, muốn cười nhưng sợ chết mất xác, ngậm đắng nuốt cay nên vẻ mặt bọn họ trông rất khổ sở.
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, có chút hứng thú với nụ hôn đầu, giờ nghĩ lại nụ hôn đầu của cô, Kiến Ngụy hết sức dịu dàng, khi nãy cô có dịu dàng không ? có cần làm lại không ?
Kha Nhi cứ mãi suy nghĩ nên không thấy vẻ mặt xanh mét của Man Cảnh Ân, hắn hừ lạnh, lại hất Kha Nhi ngã xuống đất, còn mình thì ngồi về chỗ cũ. Kha Nhi cũng không gây phiền, trở về vị trí của mình, tiếp tục cho ZERO uống rượu.
“ Đàn bà của Kiến Ngụy, mình không hứng thú … Vỹ, cậu còn khích mình, đừng trách mình ra tay với đàn bà của cậu.”
Mạch Quân Vỹ cười cợt nhã. – “ Vợ mình sẵn sàng dâng tặng.”
Man Cảnh Ân cười âm hiểm. – “ Mình có hứng thú với Tử Băng hơn.”
Không khí bổng nhiên đông cứng hẳn, Kha Nhi ngước nhìn mới thấy hai người đàn ông trao nhau ánh mắt như dao găm, nhưng nghĩ không liên quan đến mình, tiếp tục chơi đùa cũng ZERO.
“ Không được.” – Mạch Quân Vỹ dứt khoát.
“ Ồ, hóa ra có người muốn giữ cho riêng mình.”
Man Cảnh Ân uống ngụm rượu, nói tiếp. – “ Ông cậu mà biết được, Tử Băng sẽ không sống yên.”
Mạch Quân Vỹ chuyển đề tài, đôi mắt có chút đăm chiêu. – “ Cuối tuần này, Jack lại mở phiên giao dịch, cậu có đi không ?”
Man Cảnh Ân biết chuyện riêng rư của bạn không cần hắn nhiều lời, nên cũng sảng khoái hùa theo.
“ Đi, vì sao lại không đi ? lần này mình muốn nhổ tận gốc rễ, xem ông ta còn đường nào lui.”
“ Mình nhận được tin, đợt giao dịch lần này, Jack mời thêm hai nhân vật có tiếng từ Châu Phi, là đàn bà, cậu có hứng thú không ?”
Man Cảnh Ân liếc Mạch Quân Vỹ. – “ Là Hỏa Băng Phượng.”
Mạch Quân Vỹ bày ra bộ dạng ủ dột. – “ Thật mất hứng … nhưng theo mình biết, hai ả không thích xen vào chuyện kẻ khác, nhất là tranh đấu trong giới hắc đạo, bọn họ chỉ thích buôn bán, lần này đơn thuần đến cũng chỉ muốn giao dịch.”
Ở Châu Phi, không ai không biết Hỏa Băng Phượng, một người tính khí nóng nảy, một người lạnh lùng trầm lặng. Bọn họ xuất hiện vài năm gần đây, tuy là đàn bà nhưng thế lực không nhỏ, các mỏ quặng hay đất đai cũng do một tay bọn họ thao túng.
Tuy nhiên thế lực của bọn họ cũng chỉ có ở Châu Phi, bước ra khỏi đất nước đó, vẫn là hai người đàn bà tầm thường.
“ Mất đi Kiến Ngụy, Jack liền chĩa mũi qua hai ả kia, ông ta quả thật phải mất nhiều tâm tư rồi.”
“ Ân, hay cậu dùng ‘mỹ nhân nam’, quyến rũ hai cô ả lên giường, rồi sau …”
“ Muốn mình khâu miệng cậu lại không ?” – Man Cảnh Ân mất kiên nhẫn nói.
Quả thật hắn nên tìm hiểu trước khi kết bạn với Mạch Quân Vỹ, lần đầu tiên trong đời hắn thấy hối hận.
“ Được rồi, mình không nói nữa, nếu có việc gì cứ gọi, còn giờ cạn ly, chúc mình cậu mất đi trinh tiết … ây không, là nụ hôn đầu, haahha …”
“ Xoảng.”
Cười được một nữa, Mạch Quân Vỹ cứng đờ người khi nghe tiếng chai vỡ, nhìn kỹ lại mới thấy cái chai vỡ nằm ngay dưới chân mình. Giọng Man Cảnh Ân văng vẳng bên tai.
“ Lần sau sẽ không trược đâu.” – Nói xong, Man Cảnh Ân bắt đầu uống rượu.
Jack đã có tâm ý muốn đối đầu với hắn thì chắc hẳn sẽ tìm đường lui cho bản thân, hắn ta muốn tìm Hỏa Băng Phượng chống lưng, vậy chắc trong tay phải có thứ gì khiến hai cô nàng hứng thú mới nhận lời Jack.
Nhưng hắn không hoang mang, càng nhiều người chơi cùng hắn, hắn càng hăng, càng thích thú, Kiến Ngụy hắn còn không để vào mắt, nói chi là tên cáo giá đó.
Vô thức nhìn sang Kha Nhi, lại vô thức nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của cô, Man Cảnh Ân nhíu mày. Đưa bàn tay đưa lên môi chà chà, sau đó đứng bật dậy đi thẳng về phía trước.
Mạch Quân Vỹ hiếu kỳ hỏi hắn. – “ Đi đâu ?”
“ Rữa miệng.” – Bỏ lại hai chữ, hắn đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mạch Quân Vỹ lại ôm bụng cười, Kha Nhi nhìn hắn như người ngoài hành tinh, tên này rất thích cười, không biết khi biết mình sắp chết có cười được như vậy hay không ? thật mong đợi đến ngày đó.
Quán Bar Ảo Cư
Cuối tuần, Man Cảnh Ân đem Kha Nhi đến Ảo Cư. Cô biết đây là nơi hắn hay đến thư giãn, còn tụ tập thêm hai người bạn tên Mạch Quân Vỹ và Vương Vũ Hàn, tuy chưa gặp hai người kia nhưng cô biết rõ, gia thế cùng thế lực của bọn họ không thua kém gì Man Cảnh Ân.
Lần đầu tiên đi vào quán bar, còn là quán bar hạng sang, Kha Nhi như kẻ quê mùa nhìn ngó lung tung nhưng chỉ liếc nhẹ qua nên không ai để ý.
Lúc trước cô từng nghe Tuyết Du kể về quán bar, rất phồn hoa, náo nhiệt, còn có mấy thứ rượu ngon được pha chế hấp dẫn, nhưng cô không thể đi, giờ được tham quan quả thật rất thú vị, nơi này còn đẹp hơn những gì Tuyết Du kể nhiều.
Cũng không trách được, Kha Nhi từ nhỏ đến lớn chỉ ở bên cạnh Kiến Ngụy, ngoại trừ ban đêm đi làm việc thì cô vẫn ở Vọng Linh Thự, nào có việc đi quán bar nhảy nhót hay đi shopoing như quý tiểu thư.
Man Cảnh Ân đưa Kha Nhi lên tầng cao nhất. Vừa bước ra khỏi thang máy, Kha Nhi thấy Mạch Quân Vỹ, kẻ nổi tiếng đào hoa nhưng mới vừa kết hôn không lâu.
Cô cũng biết rõ về Mạch Quân Vỹ, gia thế hiển hách, thế lực cũng không thua gì Man Cảnh Ân cùng Vương Vũ Hàn, nhưng đối với Mạch Quân Vỹ, Kha Nhi không cảm thấy nguy hiểm, chỉ là không thích hắn cho lắm.
Kha Nhi liếc nhẹ Mạch Quân Vỹ, ôm ZERO đi tới chỗ ghế sofa, ngồi cách xa Man Cảnh Ân một chút, vì hắn từng cảnh cáo không được đến gần hắn, nên cô rất biết nghe lời.
Việc có ZERO đi cùng cũng là chuyện ngoài ý muốn. Lúc còn ở Dạ Thự, Kha Nhi vừa muốn ra ngoài thì cún con cứ sủa liên tục làm Man Cảnh Ân thấy phiền, hắn liền quát lạnh với cô.
“ Nếu muốn đem nó đi cùng thì bảo nó câm miệng lại, nếu không tôi sẽ đem nó ném vào nồi nước sôi.”
Có thể vì khí thế Man Cảnh Ân khá lớn, cũng có thể vì hắn đồng ý cho ZERO đi cùng nên cún con im bặt.
Man Cảnh Ân khó chịu nhìn Kha Nhi cùng ZERO, hắn không biết lúc đó mình nghĩ gì lại đồng ý cho con chó chết tiệt kia đi theo, nhưng nghĩ lại, có thể nó còn hữu dụng, nên cứ giữ lại, sau này không cần cứ vứt đi cùng Kha Nhi là được.
“ Trăm nghe không bằng mắt thấy … Ân, cậu thay đổi khẩu vị rồi sao ?”
Mạch Quân Vỹ rốt cuộc cũng lên tiếng, dáng vẻ lười biếng nằm trên ghế sofa, mắt không ngừng đánh giá Kha Nhi ngồi đối diện, mà cô nàng chỉ ôm con chó vào lòng, mắt nhìn ly rượu đỏ chăm chú.
Từ lúc Man Cảnh Ân đưa cô ta vào tới giờ, Kha Nhi không liếc dọc liếc ngang, chỉ an phận đi theo sau Man Cảnh Ân, điều này hắn lấy làm thú vị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, dáng người mảnh khảnh chỉ vận một bộ váy trắng đơn giản, là con gái, ai lại không thích trưng diện, nhưng cô gái này ngay cả ăn mặc cũng tùy tiện, Kiến Ngụy thích cô ta ở điểm nào đây ?
“ Cậu nói nhảm gì đó hả ?”
Man Cảnh Ân gằn giọng, nhìn Mạch Quân Vỹ như muốn ăn tươi nuốt sống. Sao hắn không biết tên hồ ly này nghĩ gì ? hắn đổi khẩu vị ư ? dù muốn đổi cũng không đến lượt cô ta.
Thật sự hôm nay Man Cảnh Ân không muốn Kha Nhi đi cùng, vì Mạch Quân Vỹ mặt dày muốn gặp Kha Nhi, điều kiện trao đổi là tin tức của Hủy Lực, kẻ may mắn sống sót giờ không biết đã ẩn thân nơi nào.
“ Tên Hủy Lực đó giờ ở đâu ?”
Nghe Man Cảnh Ân hỏi về Hủy Lực, Kha Nhi có chút động, cô ngước nhìn Mạch Quân Vỹ nãy giờ vẫn nhìn mình, không hề sợ hãi né tránh ánh mắt của hắn.
Mạch Quân Vỹ lấy làm cao hứng, hắn cùng nhìn Kha Nhi, người đàn bà của Kiến Ngụy chắc phải hơn hẳn bình thường, hắn còn dư sức khám phá điều huyền bí ấy.
“ Mình nghe nói hắn đang ở Tam giác vàng, được một người thần bí bảo hộ, hiện tại mình đã cho người đi dò xét, sẽ biết kết quả ai đang bao dưỡng hắn.”
“ Không cần biết tên kia là ai, chỉ cần biết vị trí của Hủy Lực là được, hắn ta vẫn còn hữu dụng.”
Mạch Quân Vỹ cười cười, lại nhìn Kha Nhi hồi lâu, tính toán suy nghĩ thật kỹ mới chịu lên tiếng.
“ Kha Nhi, vụ án giết phu nhân thống đốc tên Đoan Thanh, có phải Kiến Ngụy là kẻ đứng đằng sau ?”
Đây là điều hắn thấy tò mò, rất muốn biết vì sao Kiến Ngụy ra tay với vợ của thuộc hạ mình, hắn đã cực khổ điều tra nhưng đổi lại, chỉ có những kẻ chẳng liên quan đi nhận tội, thật mất hứng.
Kha Nhi xem Mạch Quân Vỹ như không khí, cô nhìn ly rượu nảy giờ, sau đó quyết định lấy rượu quý đưa cho ZERO uống. Tửu lượng ZERO tương đối tốt, cún con rất thích loại rượu này, hôm nay phải cho nó uống nhiều một chút.
Man Cảnh Ân thấy vậy, cũng không cho đó là chuyện kinh thiên, vì trong mắt hắn, dù Kha Nhi giải được mật mã, viết chữ giống Kiến Ngụy, nhưng suy cho cùng cô giống như cái máy photo, cũng chỉ là cô bé thiểu năng bắt chước người khác mà thôi.
Mạch Quân Vỹ nhăn mặt, hắn quay mặt nhìn Man Cảnh Ân. – “ Ân, đầu cô ta có vấn đề thật sao ? không biết nói chuyện thật à ?”
Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng.
“ Vụ án giết phu nhân thống đốc tên Đoan Thanh, có phải Kiến Ngụy là kẻ đứng đằng sau ?”
Lúc này Kha NHi mới phản ứng, cô nhìn Man Cảnh Ân không do dự liền lắc đầu. Việc giết Đoan Thanh là do cô làm, Kiến Ngụy không hề liên can, nhưng đối với Man Cảnh Ân lại hiểu là không phải, hắn nhìn Mạch Quân Vỹ, lười biếng nói.
“ Không phải … hiện giờ việc đó cũng không quan trọng, cậu nên tập trung vào đám người này thì hay hơn.”
Nói xong, Man Cảnh Ân đưa cho Mạch Quân Vỹ bản danh sách nhưng Mạch Quân Vỹ không quan tâm, hết nhìn Man Cảnh Ân lại nhìn Kha Nhi, hồi lâu cũng nói được một câu.
“ Ân, cô ta quả thật nghe lời cậu nói sao ?”
Mạch Quân Vỹ biết Kha Nhi nghe lời Man Cảnh Ân là do Kiến Ngụy yêu cầu, nhưng dù sao cũng là đàn bà bên Kiến Ngụy, cô ta dễ dàng nghe lời vậy sao ? hắn vẫn muốn biết sự thật.
“ Không thì cậu bảo Kha Nhi lên giường cùng mình xem, cô ta đồng ý không ?”
Mạch Quân Vỹ nham nhở nói một câu. Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi đều liếc nhìn hắn.
Kha Nhi chỉ liếc bằng khóe mắt nên không ai nhận ra. Cô thật sự không thích Mạch Quân Vỹ, tuy việc nghe theo chỉ thị của chủ nhân là chuyện bình thường nhưng nguyên tắc vẫn là lên giường cùng chủ nhân, không có lên giường với người ngoài như hắn.
Man Cảnh Ân cười khinh thường, lại nhìn Kha Nhi với ánh mắt sắc bén, ngay sau đó là nụ cười nguy hiểm. Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía giày mình.
“ Kha Nhi, hôn tôi.”
Tất cả mọi người ở đây đều hóa đá, cằm Mạch Quân Vỹ muốn rớt xuống.
Ai không biết Man Cảnh Ân luôn nói miệng phụ nữ hôi, hôn à … ây khoan, lúc này Mạch Quân Vỹ nhìn tay Man Cảnh Ân mới biết, thì ra là hôn giày, như thế có lãng phí quá không ? sao không bảo hôn hắn ?
Nhưng Kha Nhi chẳng đế ý đến tay Man Cảnh Ân để ở đâu, vẻ mặt vẫn không lấy nữa điểm cảm xúc, cô đặc ZERO xuống sofa, bình thản đứng dậy đi tới trước mặt Man cảnh Ân. Chậm rãi cúi đầu xuống.
Man Cảnh Ân nhếch miệng cười. Hắn muốn xem Kha Nhi có chịu khuất phục hôn giày hắn trước mặt bao nhiêu người hay không ?
Vẫn trong tư thế nhàn nhã hưởng thụ, bổng trước mắt tối sầm, Kha Nhi không phải cúi xuống hôn giày Man Cảnh Ân mà là hôn môi hắn.
Mắt Man Cảnh Ân trừng lớn, cảm nhận đôi môi mềm mại đang chạm vào môi mình, còn có chút cảm giác lạ, mát lạnh, mềm mịn như kẹo bông, có chút dịu ngọt, chỉ là cái chạm môi nhưng khiến hắn có chút khát khao.
Bị suy nghĩ này làm cho bừng tỉnh. Man Cảnh Ân tức giận đẩy ngã Kha Nhi, chỉ một giây sau hắn bóp cằm cô thật mạnh.
“ Chết tiệt, cô muốn chết ?”
Mông tuy đau nhưng cằm còn đau hơn, Kha Nhi khó hiểu nhìn Man Cảnh Ân, người này quả thật khó hầu hạ, bảo cách xa hắn, mình cũng cách xa, bảo hôn hắn, mình rất nghe lời, hắn rốt cuộc bị làm sao vậy ?
“ Hahahahaha …”
Tiếng cười của Mạch Quân Vỹ không để lại chút mặt mũi nào cho Man Cảnh Ân, hắn ôm bụng cười thiếu điều còn chưa ngã xuống đất. Hắn chỉ tau về phía Man Cảnh Ân, vừa cười vừa nói giễu cợt.
“ Hôm nay quả thật có thu hoạch lớn, nếu Hàn có ở đây chắc chắn sẽ khui sam banh ăn mừng … Ân, chúc mừng cậu bị cướp mất nụ hôn đầu, chúc mừng, chúc mừng …”
“ Mạch Quân Vỹ.”
Man Cảnh Ân nghiến răng gọi cả tên lẫn họ Mạch Quân Vỹ, nhưng hắn vẫn cười như điên, mấy tên thuộc hạ nghe tin động trời, muốn cười nhưng sợ chết mất xác, ngậm đắng nuốt cay nên vẻ mặt bọn họ trông rất khổ sở.
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, có chút hứng thú với nụ hôn đầu, giờ nghĩ lại nụ hôn đầu của cô, Kiến Ngụy hết sức dịu dàng, khi nãy cô có dịu dàng không ? có cần làm lại không ?
Kha Nhi cứ mãi suy nghĩ nên không thấy vẻ mặt xanh mét của Man Cảnh Ân, hắn hừ lạnh, lại hất Kha Nhi ngã xuống đất, còn mình thì ngồi về chỗ cũ. Kha Nhi cũng không gây phiền, trở về vị trí của mình, tiếp tục cho ZERO uống rượu.
“ Đàn bà của Kiến Ngụy, mình không hứng thú … Vỹ, cậu còn khích mình, đừng trách mình ra tay với đàn bà của cậu.”
Mạch Quân Vỹ cười cợt nhã. – “ Vợ mình sẵn sàng dâng tặng.”
Man Cảnh Ân cười âm hiểm. – “ Mình có hứng thú với Tử Băng hơn.”
Không khí bổng nhiên đông cứng hẳn, Kha Nhi ngước nhìn mới thấy hai người đàn ông trao nhau ánh mắt như dao găm, nhưng nghĩ không liên quan đến mình, tiếp tục chơi đùa cũng ZERO.
“ Không được.” – Mạch Quân Vỹ dứt khoát.
“ Ồ, hóa ra có người muốn giữ cho riêng mình.”
Man Cảnh Ân uống ngụm rượu, nói tiếp. – “ Ông cậu mà biết được, Tử Băng sẽ không sống yên.”
Mạch Quân Vỹ chuyển đề tài, đôi mắt có chút đăm chiêu. – “ Cuối tuần này, Jack lại mở phiên giao dịch, cậu có đi không ?”
Man Cảnh Ân biết chuyện riêng rư của bạn không cần hắn nhiều lời, nên cũng sảng khoái hùa theo.
“ Đi, vì sao lại không đi ? lần này mình muốn nhổ tận gốc rễ, xem ông ta còn đường nào lui.”
“ Mình nhận được tin, đợt giao dịch lần này, Jack mời thêm hai nhân vật có tiếng từ Châu Phi, là đàn bà, cậu có hứng thú không ?”
Man Cảnh Ân liếc Mạch Quân Vỹ. – “ Là Hỏa Băng Phượng.”
Mạch Quân Vỹ bày ra bộ dạng ủ dột. – “ Thật mất hứng … nhưng theo mình biết, hai ả không thích xen vào chuyện kẻ khác, nhất là tranh đấu trong giới hắc đạo, bọn họ chỉ thích buôn bán, lần này đơn thuần đến cũng chỉ muốn giao dịch.”
Ở Châu Phi, không ai không biết Hỏa Băng Phượng, một người tính khí nóng nảy, một người lạnh lùng trầm lặng. Bọn họ xuất hiện vài năm gần đây, tuy là đàn bà nhưng thế lực không nhỏ, các mỏ quặng hay đất đai cũng do một tay bọn họ thao túng.
Tuy nhiên thế lực của bọn họ cũng chỉ có ở Châu Phi, bước ra khỏi đất nước đó, vẫn là hai người đàn bà tầm thường.
“ Mất đi Kiến Ngụy, Jack liền chĩa mũi qua hai ả kia, ông ta quả thật phải mất nhiều tâm tư rồi.”
“ Ân, hay cậu dùng ‘mỹ nhân nam’, quyến rũ hai cô ả lên giường, rồi sau …”
“ Muốn mình khâu miệng cậu lại không ?” – Man Cảnh Ân mất kiên nhẫn nói.
Quả thật hắn nên tìm hiểu trước khi kết bạn với Mạch Quân Vỹ, lần đầu tiên trong đời hắn thấy hối hận.
“ Được rồi, mình không nói nữa, nếu có việc gì cứ gọi, còn giờ cạn ly, chúc mình cậu mất đi trinh tiết … ây không, là nụ hôn đầu, haahha …”
“ Xoảng.”
Cười được một nữa, Mạch Quân Vỹ cứng đờ người khi nghe tiếng chai vỡ, nhìn kỹ lại mới thấy cái chai vỡ nằm ngay dưới chân mình. Giọng Man Cảnh Ân văng vẳng bên tai.
“ Lần sau sẽ không trược đâu.” – Nói xong, Man Cảnh Ân bắt đầu uống rượu.
Jack đã có tâm ý muốn đối đầu với hắn thì chắc hẳn sẽ tìm đường lui cho bản thân, hắn ta muốn tìm Hỏa Băng Phượng chống lưng, vậy chắc trong tay phải có thứ gì khiến hai cô nàng hứng thú mới nhận lời Jack.
Nhưng hắn không hoang mang, càng nhiều người chơi cùng hắn, hắn càng hăng, càng thích thú, Kiến Ngụy hắn còn không để vào mắt, nói chi là tên cáo giá đó.
Vô thức nhìn sang Kha Nhi, lại vô thức nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của cô, Man Cảnh Ân nhíu mày. Đưa bàn tay đưa lên môi chà chà, sau đó đứng bật dậy đi thẳng về phía trước.
Mạch Quân Vỹ hiếu kỳ hỏi hắn. – “ Đi đâu ?”
“ Rữa miệng.” – Bỏ lại hai chữ, hắn đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mạch Quân Vỹ lại ôm bụng cười, Kha Nhi nhìn hắn như người ngoài hành tinh, tên này rất thích cười, không biết khi biết mình sắp chết có cười được như vậy hay không ? thật mong đợi đến ngày đó.
/50
|