Tống Thanh Xuân suy nghĩ đến nhức đầu cũng không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý, cuối cùng dứt khoát dùng sức lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ này.
-
Tô Chi Niệm đứng dựa vào cửa phòng ngủ rất lâu, mới giơ tay lên sờ sờ môi của mình.
Tuy rằng khoảng cách anh hôn môi cô đã qua một đoạn thời gian rất dài, nhưng trên môi dường như vẫn còn loáng thoáng lưu lại hương vị và nhiệt độ của cô.
Cô ở trong biệt thự của anh nhiều ngày như vậy, tuy rằng anh và cô không ngủ chung phòng, nhưng những lúc trong đêm khuya yên tĩnh, anh rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô.
Đối với những người phụ nữ khác, anh thật sự không bị kích động về phương diện đó, nhưng ở trước mặt cô, anh thế nhưng lại là một người đàn ông bình thường, cho nên mỗi khi đến lúc đó, trong cơ thể anh sẽ nhảy lên một ngọn lửa nhỏ.
Có lúc, cảm giác kích động đó sẽ mãnh liệt không kềm chế được, nhưng anh thà đi phòng tắm để tắm nước lạnh hoặc là ở trên sân phơi hóng gió đêm cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ muốn đi chạm vào cô.
Cho dù mới vừa rồi, anh thật sự suýt nữa đánh mất lý trí, vừa xông ra đã cứ như vậy mà hôn hít cô, nhưng trong nháy mắt khi anh kéo cửa ra, anh chỉ còn sót lại một tia lý trí khiến anh nghĩ cách khống chế cô.
Khi anh hôn cô, tuy rằng tự đáy lòng rất rung động, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác xót xa.
Chẳng qua anh cũng chỉ dựa vào Siêu Năng Lực bẩm sinh của bản thân, biểu diễn một tiết mục lừa mình dối người mà thôi.
Vở kịch qua đi, còn sót lại sau khi tỉnh táo chính là nỗi đau càng sâu hơn.
Anh không có tư cách hôn cô như vậy, vào năm năm trước, khi anh vô ý nhìn thấy rõ bí mật đó thì anh đã đánh mất những tư cách này rồi.
Có nằm mơ anh cũng muốn đối xử tốt với cô, nhưng mà anh lại chỉ có thể đối xử tốt với cô trong mơ, ngay cả lời nói ôn hoà bình thường nhất anh cũng chỉ nói cho cô nghe khi chỉ có một mình.
-
Tần Dĩ Nam về Bắc Kinh đã nửa tháng, nhưng vẫn chưa có dịp chào hỏi với bạn bè cũ, cho nên dứt khoát chuẩn bị một bữa tiệc vào ngày mười lăm này, hẹn những người đã từng quen biết đến giờ vẫn còn liên lạc tụ tập một bữa.
Tần Dĩ Nam chuẩn bị bữa tiệc này có hơi đột ngột, trong sáng ngày hôm đó, Tông Thanh Xuân mới nhận được điện thoại của anh ta.
Mặc dù Tống Thanh Xuân đã hạ quyết tâm quên đi Tần Dĩ Nam, nhưng cũng không đại biểu cô và Tần Dĩ Nam vì vậy nhất đao lưỡng đoạn(cắt đứt quan hệ), từ đó về sau cả đời không qua lại với nhau.
Vứt bỏ những thứ tình yêu sầu triền miên này, Tần Dĩ Nam vẫn một người quan trọng trong sinh mệnh của cô, thứ tình cảm này là tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau không có quan hệ máu mủ lại đồng thời giống như tình thân.
Cho nên khi Tống Thanh Xuân nhận được lời mời của Tần Dĩ Nam, cô do dự một chút nhưng sau đó vẫn đồng ý.
Sở dĩ do dự, là bởi vì thời gian Tần Dĩ Nam tổ chức tiệc là tám giờ rưỡi tối, mà thời gian đó Tống Thanh Xuân lại không làm chủ được.
Cúp điện thoại của Tần Dĩ Nam điện, Tống Thanh Xuân liền bắt đầu nghĩ tới mình phải xin nghỉ như thế nào với Tô Chi Niệm.
Thật ra thì trong một tuần nay, ngày nào Tô Chi Niệm cũng đều trở về ở trong biệt thự, thời gian trước tính cách của anh rất kỳ lạ nhưng mấy ngày nay, tính khí ngược lại tốt đến không có chỗ chê, ngay cả ngày hôm trước, khi cô múc cho anh chén canh không cẩn thận đụng bị đổ, dính ướt ống tay áo của anh, lúc ấy cô bị sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ, vội vàng nói chừng mấy tiếng thật xin lỗi anh, ai ngờ một người lúc nào cũng thích sạch sẽ như anh lại không cần thay quần áo khác đã đi rồi, giống như một người không có chuyện gì vậy, cầm khăn giấy xoa xoa ống tay áo, cứ tiếp tục ăn cơm, không chỉ như thế, sau khi anh ăn vài miếng, còn ra hiệu vào chỗ ngồi đối diện anh, ý bảo cô ngồi xuống ăn chung với anh.
.
/1091
|