Khóe mắt Đường Noãn, có một giọt lệ chậm rãi trượt xuống.
Cuối cùng anh vẫn cực kỳ chán ghét cô...!
Xe cách cầu vượt, chỉ còn lại mấy trăm mét cuối cùng, Đường Noãn vốn không còn sức lực, không biết lúc này mình có tính là hồi quang phản chiếu trước khi chết hay không, cô bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, nhấn mở WeChat, tìm tên Tống Thanh Xuân, liền nhấn giọng nói.
“Túi, có, túi, ghi, ghi...”
Tốc độ xe thật sự là quá nhanh, cô bị thuốc gây ảo giác khiến cho thần chí không rõ ràng, đầu lưỡi có chút luống cuống, cô lắp ba lắp bắp chỉ mới nói mấy chữ này, xe bỗng nhiên liền hung hăng đụng vào cầu vượt.
...!
Điện thoại di động chậm rãi trượt từ đầu ngón tay Đường Noãn, giọng nói tự động phát ra ngoài.
Đau đớn của thân thể, lấn áp tác dụng của thuốc gây ảo giác, khiến cho cô vào trước thời khắc cuối cùng, đầu óc tạm thời khôi phục tỉnh táo.
Hô hấp của cô, càng lúc càng khó khăn, cô rõ ràng cảm giác được máu trong cơ thể mình đang nhanh chóng trôi mất, trôi mất còn có thai nhi trong bụng cô.
Tử vong tiến đến tuyệt vọng, khiến cho cô có chỉ là vô tận tiếc nuối và cô tịch.
Biết không? Cô có rất nhiều rất nhiều chuyện, còn chưa kịp đi làm.
Cô muốn sau khi nắm lấy được chứng cớ của người phụ nữ đó, hẹn Tống Thanh Xuân ra ăn một bữa cơm, nói tất cả chuyện mình biết với cô ấy, sau đó nghiêm túc chân thành nói với cô ấy một tiếng xin lỗi.
Cô còn nghĩ vào ngày mai, ăn mặc chải chuốt xinh xinh đẹp đẹp đi tham gia lễ cưới của Tần Dĩ Nam, cô sẽ không phá rối lễ cưới của anh, cô chỉ sẽ nâng ly cụng ba lần với anh, ly thứ nhất chúc anh tân hôn vui vẻ, ly thứ hai chúc anh trăm năm hảo hợp, ly thứ ba chúc anh một đời hạnh phúc, sau đó cô nói một câu hẹn gặp lại với anh, một câu anh cho rằng là hẹn gặp lại, thật ra là lại không gặp lại nữa, sau đó nữa cô sẽ mỉm cười với anh, dưới đáy lòng nói một câu thực xin lỗi, lại nói một câu em yêu anh.
Cô càng muốn theo đứa bé trong bụng cô, rời khỏi Bắc Kinh, ra nước ngoài, bắt đầu ngày mới, cô sẽ nuôi dưỡng con của cô thành người, trong tương lai lúc nó tức giận, sẽ nói với nó, phải học khoan dung, đừng giống như cô, bởi vì không cam tâm, càng đi càng sai.
Nhưng hiện tại, rất nhiều rất nhiều những chuyện kia của cô, lại không thể làm được một chuyện...!
Đường Noãn cảm giác được mí mắt của mình, bắt đầu khép kín, cô rất chán ghét loại cảm giác này, nhưng cô không có sức lực phản kháng.
Không phải nói, mỗi người trên thế giới này, đều nên phải có một lần cơ hội được tha thứ hay sao?
Cô thật biết chính mình sai, cô cũng nghĩ muốn sửa lại, nhưng mà, cô lại chết...!Hóa ra, từ đầu đến cuối thượng đế đều không nghĩ muốn cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Chẳng qua còn may, may mà, vào lúc trước khi chết, cuối cùng cô vẫn đã cho bọn họ một ám chỉ.
Là ám chỉ mà cô đánh đổi mạng sống để đổi lấy, hy vọng bọn họ có thể hiểu, có thể hiểu...!
Đường Noãn vừa nghĩ tới đây, tốn sức nhắm hai mắt lại, hô hấp hoàn toàn biến mất.
-
Lúc điện thoại Đường Noãn gọi tới, Tần Dĩ Nam đang làm an bài và kiểm tra cuối cùng ở hiện trường muốn cử hành hôn lễ vào ngày mai.
Hiện trường nhiều người âm thanh hỗn loạn, vẫn là người phụ trách của công ty cưới hỏi nhắc nhở anh, anh mới biết điện thoại di động của mình đang vang lên.
Tần Dĩ Nam vừa phân phó hình cưới của anh và Trình Thanh Thông bày biện như thế nào, vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi.
Đường Noãn.
Anh tạm dừng một giây đồng hồ, nhấn cắt đứt, tiếp tục bận rộn.
Lúc Tần Dĩ Nam đi ra khỏi hiện trường đám cưới, đã là một giờ rạng sáng.
Qua mười tiếng nữa, anh phải đón cô dâu rồi.
Đây vốn là lễ cưới chuẩn cưới cho anh và Tống Thanh Xuân, nhưng đến cuối cùng, cô dâu lại không phải là cô..
/1091
|