Trong cái bộc phát chớp mắt đó, toàn lộ linh khí hóa thành xoáy nước vờn xung quanh Mạnh Hạo nhanh chóng lao thẳng vào trong người hắn, mạnh mẽ chui vào trong toàn bộ thân thể hắn. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi sau đó, toàn bộ linh khí xung quanh Mạnh Hạo cũng tiêu tán sạch sẽ không còn sót lại chút dấu vết nào nữa.
Đạo tỉnh cũng không còn phun trào nữa mà chợt xuất hiện dấu hiệu khô kiệt lại. Màn sáng đạo ảnh trên không trung cũng dần mờ đi, rồi từ từ biến mất, mà Đạo tỉnh kia cũng…hoàn toàn khô kiệt.
Mấy vạn người dưới kia chợt trầm mặc lại, bọn họ tận mắt nhìn thấy Đạo Tỉnh Nam vực chấn động cả năm trời kia vậy mà trở nên khô kiệt rồi tan thành tro bụi, biến mất trong thiên địa, không còn chút dấu vết gì ngay trước mắt bọn họ.
Dường như lúc nãy nó đã hao phí quá nhiều linh khí trên thân Mạnh Hạo rồi, nên nó không còn cách nào khiến cho người khác cảm ngộ thêm được nữa, chỉ còn cách tiêu tán đi mà thôi.
Mà trong chớp mắt này, xung quanh cũng chợt tĩnh lặng, mấy vạn tu sĩ lúc này chợt ngơ ngác, rồi chợt một tràng tiếng ồ kinh thiên truyền ra xung quanh.
Đạo tỉnh. . .biến mất rồi?
“Vốn phải còn thêm mấy ngày nữa mới đúng, nhưng hôm này…lại cạn kiệt tiêu tán!”
“Phương Mộc này đến cùng thì đã cảm ngộ mà đột phá tu vi gì, ta nhìn thì thấy rõ ràng hắn cũng không phải đột phá Kết đan, nhưng lại khiến cho Đạo tỉnh này…vậy mà….vậy mà lại khô kiệt nhanh như vậy!”
Cả hai người đạo tử Mặc thổ La Trùng và Từ Phỉ đều hô hấp dồn dập, lần này tiến vào Nam Vực Tây bộ đối với hai người mà nói quả thật gặp quá nhiều rung động, mà tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ một tu sĩ kia!
Một tu sĩ…cũng là một Chủ lô đan sư của Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông!
Hai tu sĩ cường giả Mặc thổ đeo mặt nạ xanh còn lại tuy bên ngoài thể hiện như thường, nhưng trong lòng bọn họ cũng đang dậy sóng ngập trời, cũng không phải vì nguyên nhân Đạo tỉnh khô kiệt trước mặt, mà vì một màn Mạnh Hạo ra tay lúc nãy.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một tu sĩ Trúc cơ chiến Kết đan, mà lại…tuy là đang ở hạ phong, nhưng cũng không phải là bại. Mà khiến cho bọn họ thêm kinh hãi, chính là việc Mạnh Hạo đang lúc chiến đấu còn có thể đột phá tu vi, việc này tuy cũng tính là hiếm thấy. Nhưng sau khi hắn đột phá tu vi xong, chính mắt hai người lại nhìn thấy hắn dùng tay trực tiếp nắm lấy thanh bổn mệnh kiếm kia!
“Thanh kiếm này cũng không phải là dạng kiếm mà tu sĩ Trúc cơ có thể đụng chạm vào được! Hắn…hắn thật sự là Đan sư sao?” Lúc này thì trong đầu hai cường giả Mặc thổ đeo mặt nạ xanh không hẹn mà cùng hiện lên nghi vấn trong lòng.
Trong tiếng ồ lên kinh ngạc, mấy vạn ánh mắt của đám chúng tu Nam Vực nhanh chóng tập trung trên người Mạnh Hạo, trong ánh mắt đầy những tia nhìn phức tạp.
Thần sắc Mạnh Hạo lúc này đầy bình tĩnh, trong lúc này cho dù bất chợt có quá nhiều người chú ý thì tâm thần hắn cũng không chút biến hóa.
Mạnh Hạo không biết được mười tòa đạo đài cường đại đến mức độ nào, nhưng trong thâm tâm hắn cảm nhận thì tựa như…cho dù là hắn có suy tính kỹ càng như thế nào, bản thân vẫn không phải là đối thủ của Kết đan sơ kì. Chỉ là lúc này, theo hắn nhận định thì dường như có vẻ…có chút khác biệt.
Không biết nếu như hắn đối mặt với một Kết đan vừa mới bị tổn thương thọ nguyên, hồn cũng bị tổn hại thì có khả năng thắng hay không, nhưng đối mặt với tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh trước mặt thì Mạnh Hạo lại có cảm giác như, có lẽ…mình giết lão cũng không đến nỗi gian nan lắm.
Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, hai ngón tay đang kẹp lấy mũi kiếm trước mi tâm cũng nhanh chóng vận sức run lên, lực lượng thân thể cùng với lực lượng mười tòa đạo đài trong cơ thể nhanh chong vận chuyển. Một lực lượng mạnh mẽ chưa từng có từ trên người hắn nhanh chóng tràn vào hai ngón tay, rồi lan tới hai đầu ngón tay!
Hai ngón tay đang kẹp mũi kiếm truyền ra một tràng âm thanh ken két, mắt thường cũng có thể thấy thân kiếm đang dần xuất hiện những vết nứt lan rộng ra. Chỉ mấy hơi thở sau, thanh kiếm liền nhanh chóng ầm ầm bể nát, chia năm xẻ bảy từng mảnh.
Hồn ảnh trên đó cũng phát ra tiếng gào rú thê lương mà ngoại nhân không nghe được rồi biến mất.
Hồn ảnh biến mất, thân kiếm cũng theo đó mà sụp đổ. Mà thân hình tên tu sĩ mặt nạ xanh cách đó không xa cũng chảy xuống hai hàng huyết lệ nơi khóe mắt, thất khiếu cũng tràn ra máu tươi, cả người chợt trọng thương mà lùi về phía sau đồng thời phun ra một ngụm máu lớn. Khi lão ngẩng đầu lên, khuôn mắt đầy dữ tợn, đầy tái nhợt nhưng dường như cũng đầy điên cuồng.
Tay phải lão vỗ vào túi trữ vật lấy ra một pho tượng màu đen, hình dáng pho tượng như rồng nhưng không phải rồng, như mãng nhưng không phải mãng, mà là một con Giao Long!
Đầu pho tượng này có một sừng, bụng có hai trảo, toàn thân xanh đen. Khi tên tu sĩ mặt nạ xanh vừa mới xuất ra, một khí tức hung thần chợt sinh ra phóng thẳng lên trời, khiến cho bầu trời bao la vốn còn đang nắng ấm trong xanh chợt xuất hiện từng đám mây đen ùn ùn kéo tới.
Thậm chí trong mơ hồ còn nghe như có tiếng gào rú truyền từ trong năm tháng vọng về trong nháy mắt như quanh quẩn khắp cả vùng đất này, truyền thẳng vào trong từng tâm thần của từng tu sĩ bên trong đám người nơi này.
Trong lúc tiếng gào rú đang vang vọng đó, miếng yêu đan thượng cổ Ứng long vốn được hòa tan bên trong tòa đạo đài thứ nhất của cơ thể hắn như đang say ngủ, chợt tỉnh giấc, rồi có chút động đậy.
Bỗng nhiên, hư vô phía sau lưng Mạnh Hạo chợt vặn vẹo, rồi một hư ảnh thượng cổ Ứng long thình lình xuất hiện đang ngóng nhìn về phía Giao long, tựa như đang nhìn…đồ ăn vậy!
Thượng cổ Ứng long, vốn dùng Giao long làm thức ăn!
Hình ảnh Ứng long biến ảo ra, đám người xung quanh không ai nhìn thấy, chỉ có pho tượng Giao long huyễn hoa ra bên ngoài thiên địa kia là có cảm ứng, âm thanh gào thét kia cũng chợt dừng lại.
Đan Khí hóa giao tổ, tu huyết khai thiên đạo, lấy thân tế long, dùng hồn dưỡng sát tang! Tu sĩ mặt nạ xanh nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, gằn từng chữ mở miệng. Sau đó cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tiên huyết lên trên pho tượng.
Dùng lực lượng của ta, thỉnh giao tổ hàng lâm! Toàn thân tên tu sĩ mặt nạ xanh chấn động. Lão vừa mới ngẩng đầu đầu gầm lên, thì pho tượng Giao long trước mặt lão cũng chợt tách ra một khe nứt. Khe nứt tách ra, âm thanh ken két vang lên, dưới ánh mắt của tất cả chúng tu Nam Vực phía dưới, bức tượng kia chợt vỡ nát ra.
Vô số mảnh vỡ xanh đen dưới sự chia năm xẻ bảy của pho tượng mà văng ra bốn phía xung quanh. Bất chợt một con gió xuất hiện cuốn toàn bộ mảnh vỡ này tập trung lại lơ lửng rồi hóa thành một thân ảnh Giao long vặn vẹo xuất hiện giữa không trung.
Hư ảnh này vô cùng sinh động, ngay khi vừa xuất hiện, cả phiến thiên địa này chợt nhấc lên một luồng hàn khí khó mà tưởng tượng được quét về bốn phía, sắc mặt tên tu sĩ mặt nạ xanh lúc này đầy dữ tợn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
“Thỉnh giao tổ, giết người này!”
Tu sĩ mặt nạ xanh vừa dứt lời thì Giao ảnh kia cũng chợt xoay người nhìn lại. Bên trong cái đầu hư ảnh mơ hồ kia còn xuất hiện hai đốm sáng chợt lóe lên như hai con mắt nhìn chằm chằm về Mạnh Hạo. Trong ánh mắt nó, nếu để ý kỹ, sẽ thấy có chút do dự, có chút kích động, rồi thân hình của Giao ảnh chợt khẽ động sau đó gào thét mà lao thẳng tới Mạnh Hạo.
Chưa tới gần, hàn khí ngập trời, hư vô dường như cũng bị đóng băng lại.
Chớp mắt, chưa tới trăm trượng nữa sẽ tới Mạnh Hạo!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn không lùi lại, cũng không có ý tứ né tránh mà chỉ hít sâu một hơi sau đó nâng tay phải lên rạch qua năm đầu ngón tay mình. Toàn bộ năm đầu ngón tay lúc này đều tứa ra máu tươi chảy xuống, hai mắt hắn cũng nhắm chặt lại, tay phải đưa lên hướng xuống dưới rồi chợt hướng bàn tay nhấn thẳng về phía trước!
Huyết sát giới! Thanh âm của Mạnh Hạo vang lên, mang theo một khí tức huyết tinh trong nháy mắt tràn ngập khắp ngàn trượng xung quanh đây, khiến cho không gian ngàn trượng xung quanh hắn cũng chuyển sang một màu huyết sắc chói mắt!
Đồng thời cũng đem hư ảnh Giao long kia bao trùm hoàn toàn vào bên trong huyết sát giới của hắn!
Như một mình độc tôn tồn tại bên trong một thế giới, đây là…một trong ba loại thuật pháp mà Mạnh Hạo đã đạt được bên trong Huyết tiên truyền thừa, chỉ là trước kia hắn cũng chưa đủ khả năng thi triển ra được…Huyết sát giới!
Ngay khi Huyết sát giới xuất hiện, sau lưng Mạnh Hạo cũng thình lình xuất hiện năm Huyết ảnh, là năm huyết thân của hắn. Trong Huyết sát giới, bọn hắn…cũng bất tử bất diệt!
Tiếng lôi đình chợt xuất hiện rồi nổi lên kinh thiên động địa khiến cho tâm thần của đám tu sĩ đều run rẩy, sắc mặt của đám tu sĩ mặt nạ xanh còn lại cũng tái mét lại, đủ hiểu được Huyết sát giới xuất hiện đã mang đến cho bọn họ sự rung động lớn đến nhường nào.
Nhất là thân ảnh Giao long kinh người vừa xuất hiện kia, sau khi bị bao phủ bên trong Huyết sát giới lại phát ra từng tràng âm thanh gào thét thảm thiết, thân thể giãy giụa như bị một lực lượng đó quấn quanh không cách nào thoát khốn được.
Theo tiếng gào thét truyền ra kia, Mạnh Hạo ở bên trong Huyết sat giới cũng chậm rãi đứng dậy, tay phải cũng đưa lên rồi chợt nắm lại.
Ngay khi bàn tay hắn dần nắm lại, thì Huyết sát giới trong phạm vi ngàn trượng cũng chợt như co rút lại vào trong lòng bàn tay của hắn. Khi bàn tay hắn nắm chặt lại, thì cũng nhanh chóng co rút mà ngưng tụ lại.
Phạm vi bao trùm của Huyết sát giới dần co rút lại, dần dần co rút tới chỗ của Giao long đang gào thét thảm thiết, nhưng theo đó, cả người nó cũng chợt như co rút theo. Trong thời gian ngắn, toàn bộ Huyết sát giới cũng hoàn toàn biến mất không còn sót gì ở bên ngoài nữa, chỉ còn chút huyết quang nhàn nhạt lấp lóe từ trong kẽ tay phải của Mạnh Hạo truyền ra ngoài.
Thần sắc Mạnh Hạo không chút thay đổi, rồi buông lỏng bàn tay hất lên. Trong lòng bàn tay chỉ còn sót lại một chút mảnh vỡ xanh đen nhỏ sau đó dần tiêu tán giữa không trung.
Từng đợt hít sâu của đám chúng tu phía dưới truyền tới, bởi vì cũng có người chợt nhận ra, mấy mãnh vỡ còn sót lại kia…chín là một ít mảnh vỡ của pho tượng Giao long còn sót lại!
“Trận chiến hôm nay, ngươi nhất định phải chết, Kết đan cảnh…không phải một Trúc cơ như ngươi có thể khiêu chiến được!” Tu sĩ mặt nạ xanh nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, hai mắt trở nên điên cuồng. Đồng thời lão nâng tay trái trực tiếp khắc ba vệt máu thành một hình tam giác trên khuôn mặt.
Mỗi vết máu từ từ chảy xuống từng giọt máu tươi, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng sâu phía trong da thịt trông vô cùng kinh người. Nhưng dường như tu sĩ mặt nạ xanh này cũng không cảm thấy chút đau đớn thống khổ nào, hơn nữa thần sắc của lão cũng càng thêm dữ tợn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
Đây là. . . Chợt có tu sĩ phía dưới thất thanh la lên.
“Đây là cấm thuật của Mặc thổ, Hoàng Tuyền Tam Sinh Ấn!
Ngay khi thanh âm bốn phía chưa kịp dậy lên thì tên tu sĩ mặc nạ xanh cũng chợt nói tiếp.
Hoàng Tuyền khắc tam sinh, tam sinh đốt nhất thế, Hoàng Tuyền . . . Tam Sinh Ấn! Hai mắt tên tu sĩ mặt xanh cũng lóe lên ánh sáng kì dị. Đây chính là thuật pháp cường đại nhất của lão, để thi triển ra thì lão cũng phải đánh đổi một cái giá rất lớn, nhưng lúc này lão cũng không chút để ý tới. Ba vệt máu trên gương mặt lão như đang bị thiêu đốt, in thật sâu trên khuôn mặt lão như trở thành một vết sẹo vô cùng rõ khiến cho ánh mắt của hắn càng trỗi lên sự điên cuồng mãnh liệt.
Ngay khi tiếng nói vang lên, lão cũng đưa tay phải lên hướng về phía Mạnh Hạo phẩy một cái. Nhìn như lão chỉ chém một cái vào hư vô, hoàn toàn không có gì xảy ra, nhưng chỉ trong nháy mắt này lại khiến cho tâm thần của Mạnh Hạo hốt nhiên chấn động mãnh liệt.
Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng rồi tắt nhanh chóng, hắn nhìn qua tu sĩ mang mặt nạ xanh, hai hàng lông mày cau lại. Giao long kia hắn có thể tùy tiện diệt sát vì bên trong Huyết sát giới, Giao long đã bị thượng cổ Ứng long uy hiếp nên để mặc cho Huyết sát giới tiêu trừ.
“Đến đây nên kết thúc rồi” Lông mày của Mạnh Hạo chợt giãn ra, lạnh nhạt nói. Đồng thời tay phải vỗ túi trữ vật, cũng không lấy bất cứ vật phẩm nào ra, mà nhanh chóng đưa linh thức của hắn dung nhập vào bên trong Huyết sắc mặt nạ, đến thẳng tới bảo vật mà trước đây Mạnh Hạo không có cách nào khu dụng được, đến bên Tam vĩ phiên kia!
Tam vĩ phiên, chính là chí bảo mà Mạnh Hạo đã đạt được bên trong truyền thừa Huyết tiên.
Ngay khi linh thức của Mạnh Hạo vừa tiếp xúc, thì một cái đuôi cờ nào đó của Tam vĩ phiên chợt lung lay, rồi nhanh chóng kéo dài vô hạn đi thẳng vào bên trong linh thức của Mạnh Hạo rồi tiến vào bên trong cơ thể hắn. Trong lòng Mạnh Hạo cũng chợt minh bạch, hắn bèn nâng tay phải vung về phía trước một cái.
Phía sau hắn, bốn phía quanh hắn, tám phía xung quanh hắn….
Thình lình xuất hiện một lá cờ, như che cả trời xanh, như bao trùm toàn bộ đại địa, nhìn qua như bị tàn phá nhưng lại toát ra một lực lượng mạnh mẽ như Thiên uy…Nhất vĩ phiên!!
Cờ này nhìn qua như bị tàn phá, màu xám, phiêu diêu vô tận.
Những nơi nó đi qua…Hoàng tuyền khô, tam sinh diệt, bán thân vẫn!
Đạo tỉnh cũng không còn phun trào nữa mà chợt xuất hiện dấu hiệu khô kiệt lại. Màn sáng đạo ảnh trên không trung cũng dần mờ đi, rồi từ từ biến mất, mà Đạo tỉnh kia cũng…hoàn toàn khô kiệt.
Mấy vạn người dưới kia chợt trầm mặc lại, bọn họ tận mắt nhìn thấy Đạo Tỉnh Nam vực chấn động cả năm trời kia vậy mà trở nên khô kiệt rồi tan thành tro bụi, biến mất trong thiên địa, không còn chút dấu vết gì ngay trước mắt bọn họ.
Dường như lúc nãy nó đã hao phí quá nhiều linh khí trên thân Mạnh Hạo rồi, nên nó không còn cách nào khiến cho người khác cảm ngộ thêm được nữa, chỉ còn cách tiêu tán đi mà thôi.
Mà trong chớp mắt này, xung quanh cũng chợt tĩnh lặng, mấy vạn tu sĩ lúc này chợt ngơ ngác, rồi chợt một tràng tiếng ồ kinh thiên truyền ra xung quanh.
Đạo tỉnh. . .biến mất rồi?
“Vốn phải còn thêm mấy ngày nữa mới đúng, nhưng hôm này…lại cạn kiệt tiêu tán!”
“Phương Mộc này đến cùng thì đã cảm ngộ mà đột phá tu vi gì, ta nhìn thì thấy rõ ràng hắn cũng không phải đột phá Kết đan, nhưng lại khiến cho Đạo tỉnh này…vậy mà….vậy mà lại khô kiệt nhanh như vậy!”
Cả hai người đạo tử Mặc thổ La Trùng và Từ Phỉ đều hô hấp dồn dập, lần này tiến vào Nam Vực Tây bộ đối với hai người mà nói quả thật gặp quá nhiều rung động, mà tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ một tu sĩ kia!
Một tu sĩ…cũng là một Chủ lô đan sư của Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông!
Hai tu sĩ cường giả Mặc thổ đeo mặt nạ xanh còn lại tuy bên ngoài thể hiện như thường, nhưng trong lòng bọn họ cũng đang dậy sóng ngập trời, cũng không phải vì nguyên nhân Đạo tỉnh khô kiệt trước mặt, mà vì một màn Mạnh Hạo ra tay lúc nãy.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một tu sĩ Trúc cơ chiến Kết đan, mà lại…tuy là đang ở hạ phong, nhưng cũng không phải là bại. Mà khiến cho bọn họ thêm kinh hãi, chính là việc Mạnh Hạo đang lúc chiến đấu còn có thể đột phá tu vi, việc này tuy cũng tính là hiếm thấy. Nhưng sau khi hắn đột phá tu vi xong, chính mắt hai người lại nhìn thấy hắn dùng tay trực tiếp nắm lấy thanh bổn mệnh kiếm kia!
“Thanh kiếm này cũng không phải là dạng kiếm mà tu sĩ Trúc cơ có thể đụng chạm vào được! Hắn…hắn thật sự là Đan sư sao?” Lúc này thì trong đầu hai cường giả Mặc thổ đeo mặt nạ xanh không hẹn mà cùng hiện lên nghi vấn trong lòng.
Trong tiếng ồ lên kinh ngạc, mấy vạn ánh mắt của đám chúng tu Nam Vực nhanh chóng tập trung trên người Mạnh Hạo, trong ánh mắt đầy những tia nhìn phức tạp.
Thần sắc Mạnh Hạo lúc này đầy bình tĩnh, trong lúc này cho dù bất chợt có quá nhiều người chú ý thì tâm thần hắn cũng không chút biến hóa.
Mạnh Hạo không biết được mười tòa đạo đài cường đại đến mức độ nào, nhưng trong thâm tâm hắn cảm nhận thì tựa như…cho dù là hắn có suy tính kỹ càng như thế nào, bản thân vẫn không phải là đối thủ của Kết đan sơ kì. Chỉ là lúc này, theo hắn nhận định thì dường như có vẻ…có chút khác biệt.
Không biết nếu như hắn đối mặt với một Kết đan vừa mới bị tổn thương thọ nguyên, hồn cũng bị tổn hại thì có khả năng thắng hay không, nhưng đối mặt với tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh trước mặt thì Mạnh Hạo lại có cảm giác như, có lẽ…mình giết lão cũng không đến nỗi gian nan lắm.
Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, hai ngón tay đang kẹp lấy mũi kiếm trước mi tâm cũng nhanh chóng vận sức run lên, lực lượng thân thể cùng với lực lượng mười tòa đạo đài trong cơ thể nhanh chong vận chuyển. Một lực lượng mạnh mẽ chưa từng có từ trên người hắn nhanh chóng tràn vào hai ngón tay, rồi lan tới hai đầu ngón tay!
Hai ngón tay đang kẹp mũi kiếm truyền ra một tràng âm thanh ken két, mắt thường cũng có thể thấy thân kiếm đang dần xuất hiện những vết nứt lan rộng ra. Chỉ mấy hơi thở sau, thanh kiếm liền nhanh chóng ầm ầm bể nát, chia năm xẻ bảy từng mảnh.
Hồn ảnh trên đó cũng phát ra tiếng gào rú thê lương mà ngoại nhân không nghe được rồi biến mất.
Hồn ảnh biến mất, thân kiếm cũng theo đó mà sụp đổ. Mà thân hình tên tu sĩ mặt nạ xanh cách đó không xa cũng chảy xuống hai hàng huyết lệ nơi khóe mắt, thất khiếu cũng tràn ra máu tươi, cả người chợt trọng thương mà lùi về phía sau đồng thời phun ra một ngụm máu lớn. Khi lão ngẩng đầu lên, khuôn mắt đầy dữ tợn, đầy tái nhợt nhưng dường như cũng đầy điên cuồng.
Tay phải lão vỗ vào túi trữ vật lấy ra một pho tượng màu đen, hình dáng pho tượng như rồng nhưng không phải rồng, như mãng nhưng không phải mãng, mà là một con Giao Long!
Đầu pho tượng này có một sừng, bụng có hai trảo, toàn thân xanh đen. Khi tên tu sĩ mặt nạ xanh vừa mới xuất ra, một khí tức hung thần chợt sinh ra phóng thẳng lên trời, khiến cho bầu trời bao la vốn còn đang nắng ấm trong xanh chợt xuất hiện từng đám mây đen ùn ùn kéo tới.
Thậm chí trong mơ hồ còn nghe như có tiếng gào rú truyền từ trong năm tháng vọng về trong nháy mắt như quanh quẩn khắp cả vùng đất này, truyền thẳng vào trong từng tâm thần của từng tu sĩ bên trong đám người nơi này.
Trong lúc tiếng gào rú đang vang vọng đó, miếng yêu đan thượng cổ Ứng long vốn được hòa tan bên trong tòa đạo đài thứ nhất của cơ thể hắn như đang say ngủ, chợt tỉnh giấc, rồi có chút động đậy.
Bỗng nhiên, hư vô phía sau lưng Mạnh Hạo chợt vặn vẹo, rồi một hư ảnh thượng cổ Ứng long thình lình xuất hiện đang ngóng nhìn về phía Giao long, tựa như đang nhìn…đồ ăn vậy!
Thượng cổ Ứng long, vốn dùng Giao long làm thức ăn!
Hình ảnh Ứng long biến ảo ra, đám người xung quanh không ai nhìn thấy, chỉ có pho tượng Giao long huyễn hoa ra bên ngoài thiên địa kia là có cảm ứng, âm thanh gào thét kia cũng chợt dừng lại.
Đan Khí hóa giao tổ, tu huyết khai thiên đạo, lấy thân tế long, dùng hồn dưỡng sát tang! Tu sĩ mặt nạ xanh nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, gằn từng chữ mở miệng. Sau đó cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tiên huyết lên trên pho tượng.
Dùng lực lượng của ta, thỉnh giao tổ hàng lâm! Toàn thân tên tu sĩ mặt nạ xanh chấn động. Lão vừa mới ngẩng đầu đầu gầm lên, thì pho tượng Giao long trước mặt lão cũng chợt tách ra một khe nứt. Khe nứt tách ra, âm thanh ken két vang lên, dưới ánh mắt của tất cả chúng tu Nam Vực phía dưới, bức tượng kia chợt vỡ nát ra.
Vô số mảnh vỡ xanh đen dưới sự chia năm xẻ bảy của pho tượng mà văng ra bốn phía xung quanh. Bất chợt một con gió xuất hiện cuốn toàn bộ mảnh vỡ này tập trung lại lơ lửng rồi hóa thành một thân ảnh Giao long vặn vẹo xuất hiện giữa không trung.
Hư ảnh này vô cùng sinh động, ngay khi vừa xuất hiện, cả phiến thiên địa này chợt nhấc lên một luồng hàn khí khó mà tưởng tượng được quét về bốn phía, sắc mặt tên tu sĩ mặt nạ xanh lúc này đầy dữ tợn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
“Thỉnh giao tổ, giết người này!”
Tu sĩ mặt nạ xanh vừa dứt lời thì Giao ảnh kia cũng chợt xoay người nhìn lại. Bên trong cái đầu hư ảnh mơ hồ kia còn xuất hiện hai đốm sáng chợt lóe lên như hai con mắt nhìn chằm chằm về Mạnh Hạo. Trong ánh mắt nó, nếu để ý kỹ, sẽ thấy có chút do dự, có chút kích động, rồi thân hình của Giao ảnh chợt khẽ động sau đó gào thét mà lao thẳng tới Mạnh Hạo.
Chưa tới gần, hàn khí ngập trời, hư vô dường như cũng bị đóng băng lại.
Chớp mắt, chưa tới trăm trượng nữa sẽ tới Mạnh Hạo!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn không lùi lại, cũng không có ý tứ né tránh mà chỉ hít sâu một hơi sau đó nâng tay phải lên rạch qua năm đầu ngón tay mình. Toàn bộ năm đầu ngón tay lúc này đều tứa ra máu tươi chảy xuống, hai mắt hắn cũng nhắm chặt lại, tay phải đưa lên hướng xuống dưới rồi chợt hướng bàn tay nhấn thẳng về phía trước!
Huyết sát giới! Thanh âm của Mạnh Hạo vang lên, mang theo một khí tức huyết tinh trong nháy mắt tràn ngập khắp ngàn trượng xung quanh đây, khiến cho không gian ngàn trượng xung quanh hắn cũng chuyển sang một màu huyết sắc chói mắt!
Đồng thời cũng đem hư ảnh Giao long kia bao trùm hoàn toàn vào bên trong huyết sát giới của hắn!
Như một mình độc tôn tồn tại bên trong một thế giới, đây là…một trong ba loại thuật pháp mà Mạnh Hạo đã đạt được bên trong Huyết tiên truyền thừa, chỉ là trước kia hắn cũng chưa đủ khả năng thi triển ra được…Huyết sát giới!
Ngay khi Huyết sát giới xuất hiện, sau lưng Mạnh Hạo cũng thình lình xuất hiện năm Huyết ảnh, là năm huyết thân của hắn. Trong Huyết sát giới, bọn hắn…cũng bất tử bất diệt!
Tiếng lôi đình chợt xuất hiện rồi nổi lên kinh thiên động địa khiến cho tâm thần của đám tu sĩ đều run rẩy, sắc mặt của đám tu sĩ mặt nạ xanh còn lại cũng tái mét lại, đủ hiểu được Huyết sát giới xuất hiện đã mang đến cho bọn họ sự rung động lớn đến nhường nào.
Nhất là thân ảnh Giao long kinh người vừa xuất hiện kia, sau khi bị bao phủ bên trong Huyết sát giới lại phát ra từng tràng âm thanh gào thét thảm thiết, thân thể giãy giụa như bị một lực lượng đó quấn quanh không cách nào thoát khốn được.
Theo tiếng gào thét truyền ra kia, Mạnh Hạo ở bên trong Huyết sat giới cũng chậm rãi đứng dậy, tay phải cũng đưa lên rồi chợt nắm lại.
Ngay khi bàn tay hắn dần nắm lại, thì Huyết sát giới trong phạm vi ngàn trượng cũng chợt như co rút lại vào trong lòng bàn tay của hắn. Khi bàn tay hắn nắm chặt lại, thì cũng nhanh chóng co rút mà ngưng tụ lại.
Phạm vi bao trùm của Huyết sát giới dần co rút lại, dần dần co rút tới chỗ của Giao long đang gào thét thảm thiết, nhưng theo đó, cả người nó cũng chợt như co rút theo. Trong thời gian ngắn, toàn bộ Huyết sát giới cũng hoàn toàn biến mất không còn sót gì ở bên ngoài nữa, chỉ còn chút huyết quang nhàn nhạt lấp lóe từ trong kẽ tay phải của Mạnh Hạo truyền ra ngoài.
Thần sắc Mạnh Hạo không chút thay đổi, rồi buông lỏng bàn tay hất lên. Trong lòng bàn tay chỉ còn sót lại một chút mảnh vỡ xanh đen nhỏ sau đó dần tiêu tán giữa không trung.
Từng đợt hít sâu của đám chúng tu phía dưới truyền tới, bởi vì cũng có người chợt nhận ra, mấy mãnh vỡ còn sót lại kia…chín là một ít mảnh vỡ của pho tượng Giao long còn sót lại!
“Trận chiến hôm nay, ngươi nhất định phải chết, Kết đan cảnh…không phải một Trúc cơ như ngươi có thể khiêu chiến được!” Tu sĩ mặt nạ xanh nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, hai mắt trở nên điên cuồng. Đồng thời lão nâng tay trái trực tiếp khắc ba vệt máu thành một hình tam giác trên khuôn mặt.
Mỗi vết máu từ từ chảy xuống từng giọt máu tươi, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng sâu phía trong da thịt trông vô cùng kinh người. Nhưng dường như tu sĩ mặt nạ xanh này cũng không cảm thấy chút đau đớn thống khổ nào, hơn nữa thần sắc của lão cũng càng thêm dữ tợn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
Đây là. . . Chợt có tu sĩ phía dưới thất thanh la lên.
“Đây là cấm thuật của Mặc thổ, Hoàng Tuyền Tam Sinh Ấn!
Ngay khi thanh âm bốn phía chưa kịp dậy lên thì tên tu sĩ mặc nạ xanh cũng chợt nói tiếp.
Hoàng Tuyền khắc tam sinh, tam sinh đốt nhất thế, Hoàng Tuyền . . . Tam Sinh Ấn! Hai mắt tên tu sĩ mặt xanh cũng lóe lên ánh sáng kì dị. Đây chính là thuật pháp cường đại nhất của lão, để thi triển ra thì lão cũng phải đánh đổi một cái giá rất lớn, nhưng lúc này lão cũng không chút để ý tới. Ba vệt máu trên gương mặt lão như đang bị thiêu đốt, in thật sâu trên khuôn mặt lão như trở thành một vết sẹo vô cùng rõ khiến cho ánh mắt của hắn càng trỗi lên sự điên cuồng mãnh liệt.
Ngay khi tiếng nói vang lên, lão cũng đưa tay phải lên hướng về phía Mạnh Hạo phẩy một cái. Nhìn như lão chỉ chém một cái vào hư vô, hoàn toàn không có gì xảy ra, nhưng chỉ trong nháy mắt này lại khiến cho tâm thần của Mạnh Hạo hốt nhiên chấn động mãnh liệt.
Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng rồi tắt nhanh chóng, hắn nhìn qua tu sĩ mang mặt nạ xanh, hai hàng lông mày cau lại. Giao long kia hắn có thể tùy tiện diệt sát vì bên trong Huyết sát giới, Giao long đã bị thượng cổ Ứng long uy hiếp nên để mặc cho Huyết sát giới tiêu trừ.
“Đến đây nên kết thúc rồi” Lông mày của Mạnh Hạo chợt giãn ra, lạnh nhạt nói. Đồng thời tay phải vỗ túi trữ vật, cũng không lấy bất cứ vật phẩm nào ra, mà nhanh chóng đưa linh thức của hắn dung nhập vào bên trong Huyết sắc mặt nạ, đến thẳng tới bảo vật mà trước đây Mạnh Hạo không có cách nào khu dụng được, đến bên Tam vĩ phiên kia!
Tam vĩ phiên, chính là chí bảo mà Mạnh Hạo đã đạt được bên trong truyền thừa Huyết tiên.
Ngay khi linh thức của Mạnh Hạo vừa tiếp xúc, thì một cái đuôi cờ nào đó của Tam vĩ phiên chợt lung lay, rồi nhanh chóng kéo dài vô hạn đi thẳng vào bên trong linh thức của Mạnh Hạo rồi tiến vào bên trong cơ thể hắn. Trong lòng Mạnh Hạo cũng chợt minh bạch, hắn bèn nâng tay phải vung về phía trước một cái.
Phía sau hắn, bốn phía quanh hắn, tám phía xung quanh hắn….
Thình lình xuất hiện một lá cờ, như che cả trời xanh, như bao trùm toàn bộ đại địa, nhìn qua như bị tàn phá nhưng lại toát ra một lực lượng mạnh mẽ như Thiên uy…Nhất vĩ phiên!!
Cờ này nhìn qua như bị tàn phá, màu xám, phiêu diêu vô tận.
Những nơi nó đi qua…Hoàng tuyền khô, tam sinh diệt, bán thân vẫn!
/391
|