Mỗi lần Đan Đông nhất mạch tổ chức thí luyện tấn chức Tử lô là một chuyện trọng đại của Tử Vận tông, không chỉ thế mà còn là một việc trọng của cả Nam Vực này. Bởi vì ngoài chuyện thân phận của Tử Lô đan sư chỉ ở dưới đỉnh phong đan sư, mà trọng yếu hơn là…
Một hồi tấn chức Tử lô, thực tế cũng chính là một hồi Đan Quỷ thu đồ đệ!
Tám vị Tử lô đan sư trong Tử Vận tông ngày hôm nay, cũng chính là những đệ tử ký danh của Đan Quỷ đại sư cả. Do đó, trở thành Tử lô cũng chính là phương thức duy nhất bái Đan Quỷ làm sư!
Ngoại trừ những lần đó, thì còn có trường hợp của Sở Ngọc Yên và Đinh Tín vì tư chất luyện đan đặc biệt mà được Đan Quỷ Đại sư coi trọng mới thu nhận làm đệ tử. Tuy nhiên do vậy mà thân phận của bọn họ trong giới Đan sư Đan Đông nhất mạch cũng không được nhiều người tán thành. Bọn họ cũng chỉ công nhận, đó chính là dựa vào sự cố gắng của bản thân mỗi người bắt đầu đi từ Dược đồng từng bước tiến lên Đan sư, Chủ lô rồi bước cuối cùng là đạt được tới Tử lô, bái Đan Quỷ làm thầy.
Chẳng qua vì thân phận Sở Ngọc Yên của nàng, hơn nữa danh khí luyện đan của nàng trong Đan Đông nhất mạch cũng không nhỏ. Mặt khác nàng cũng có thêm dung nhan mỹ lệ, khiến cho người khác cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Tuy nhiên không vì vậy mà tấn chức Tử lô đối với nàng lại không trọng yếu. Lúc này Sở Ngọc Yên cũng đứng trong đám người, ánh mắt nàng đầy quyết tâm và chấp nhất, đối với cơ hội tấn chức Tử lô này, nàng nhất định phải giành được.
Ánh mắt nàng chợt rơi vào một bóng dáng cách đó không xa, là một nam tử trung niên đứng sau một vị Chủ lô. Người này mặt mày nhẵn nhụi trắng trẻo, vẻ ngoài tuấn lãng, thần sắc không giận mà uy, mặc một thân trường bào Chủ lô, hơn nữa trên người còn có từng đợt đan hương tỏa ra càng làm tăng thêm khí thế bất phàm của mình.
Trên nét mặt người này còn lộ ra chút ý tứ ngạo nghễ nhưng cô độc, tựa như không giống với những người xung quanh. Bộ dáng của người này đem lại cho người khác, thậm chí là cả Sở Ngọc Yên, cái suy nghĩ tựa như giống hệt với vị Đan Đỉnh đại sư danh nổi như cồn gần đây.
“Hắn chính là người khiến ta cảm thấy thách thức nhất trong đợt tấn chức Tử lô lần này…” trong lòng Sở Ngọc Yên thầm than nhẹ, nhìn lướt qua vị nam tử trung niên cao ngạo kia thêm một lần nữa. Người này chính là thiên kiêu trong giới Chủ lô đan sư, tên là Diệp Phi Mục.
Mà bên trong giới Chủ lô đan sư, cái tên Diệp Phi Mục này dường như cũng đều được mọi người thừa nhận. Tạo nghệ đan đạo của người này cực cao, tư chất rất tốt ngàn năm hiếm gặp, thậm chính cũng là người có nhiều khả năng vinh dự trở thành Tử Lô đan sư trong lần này. Nhiều năm trước, khi hắn vào tông môn cũng đã oanh động cả Đan Đông nhất mạch, hơn nữa vì cùng họ Diệp với Tử Lô đan sư Diệp Vân Thiên, lại có tư chất càng kinh diễm hơn hẳn người này, mà được lão vô cùng chiếu cố.
Một đường tương trợ, nên trong năm đó đã trở thành Dược đồng đệ nhất nhân, sau đó trở thành Đan sư đệ nhất nhân, dùng thân phận như vậy bước thẳng vào danh vị Chủ Lô. Sau nhiều năm yên lặng, nhiều người phỏng đoán tạo nghệ đan đạo của hắn đã sớm bước vào cảnh giới Chủ Lô đỉnh phong, chỉ cách Tử lô khoảng nửa bước nữa mà thôi.
Hắn càng khiến cho người khác kinh diễm tán thán, bởi vì tư chất đan đạo của hắn cực cao, hơn nữa tu hành cũng vô cùng kinh người. Nghe nói nhiều năm trước hắn đã Kết đan, tuy không ngưng tụ ra đan khí nhưng nhiều người từng suy đoán, nếu như hắn không vì quá chìm đắm luyện đan thì tu vi chắc chắn cũng là Kết đan trung kì trở lên.
Lần thí luyện tấn chức Tử lô này, Diệp Phi Mục cũng chính là người được xem trọng nhất, sau đó mới tới Sở Ngọc Yên. Cho dù trận thí luyện này có mấy người tham dự, nhưng hầu hết mọi người vẫn ngầm nhận định lần này chính là một trận tranh đấu giữa hắn và Sở Ngọc Yên mà thôi.
Ưu thế duy nhất của Sở Ngọc Yên, chính là nàng đã trở thành đệ tử của Đan Quỷ đại sư. Mà ưu thế cường đại của hắn khiến cho Sở Ngọc Yên cũng cảm thấy áp lực rất lớn, đó chính là hơn chín phần mười Tử lô đan sư tán thành hắn, còn có năm vị Tử lô đan sư rất coi trọng hắn, mà Đan Quỷ cũng không chỉ tán thưởng hắn một lần. Hết thảy điều này chính là cơ sở để cho Diệp Phi Mục có thể ngạo nghễ như vậy.
Mà trọng yếu hơn là… thiên kiêu Diệp Phi Mục này, hơn một năm trước cũng đã được ngoại giới cùng với trong tông môn đồn đại, mà càng ngày càng có nhiều người tin rằng thân phận của hắn cũng chính là Đan Đỉnh đại sư!
Hơn nữa từ đầu đến cuối, Diệp Phi Mục cũng không giải thích về chuyện này qua. Việc này không thể nghi ngờ càng khiến cho sự việc càng lan truyền rộng rãi ra bên ngoài, thậm chí có nhiều người không chỉ suy đoán mà còn dám khẳng định Diệp Thiên Mục này chính là Đan Đỉnh đại sư!
Sở dĩ hắn dùng Đỉnh làm ấn ký, vì trong tên của hắn, Phi Mục!
Phi Mục là đỉnh!
Thậm chí có nhiều Chủ Lô cũng ngầm đồng ý việc này, mà một vài Tử lô đan sư cũng bắt đầu chú ý tới chuyện tình này.
Bản thân Sở Ngọc Yên chú ý rất lớn tới chuyện của Đan Đỉnh, nên nàng cũng đã tự mình đến gặp Diệp Thiên Mục hỏi thăm. Mặc dù đối phương không có trực tiếp thừa nhận nhưng cái tư thái cam chịu kia sao Sở Ngọc Yên lại không nhìn ra được.
Có điều sau khi biết được sự thật thì nàng lại có chút cảm giác mất mát, loại cảm giác này rất khó hình dung, dường như chợt tỉnh giấc sau một cơn mộng mị phát hiện ra sự thật cùng với cảnh vật trong mộng thật sự giống nhau, nhưng lại mơ hồ như có sự khác biệt rõ ràng.
“Mặc dù hắn là Đan Đỉnh đại sư, nhưng hôm nay ta vẫn muốn cùng hắn tranh giành vị trí Tử lô này một trận!” Sở Ngọc Yên hít sâu một hơi, trong lòng trở nên kiên định. Chẳng biết tại sao, trong lúc nàng thầm hạ quyết tâm cho bản thân thì trong đầu chợt xuất hiện bóng dáng của một người khác, Phương Mộc!
“Thế nào mà lại nghĩ đến hắn…” Sở Ngọc Yên khẽ lắc lắc đầu, xóa vội đi hình ảnh Phương Mộc vừa mới hiện lên.
Buổi sáng trên Đông lai sơn, nắng sớm nhè nhẹ trải trên một đỉnh núi phủ đầy băng tuyết, một Đan lô khổng lồ truyền ra tang thương năm tháng, bốn phía xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.
Tám vị Chủ lô đan sư Đan Đông nhất mạch ngồi khoang chân ở bốn phía riêng biệt. Sau lưng bọn họ, hơn một ngàn Chủ lô cùng với Đan sư đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Ở bên ngoài còn có những người thuộc tông môn khác đến tham dự, nếu sau buổi khảo thí này người nào có thể tấn chức lên Tử lô thành công thì bọn họ cũng chính là người chứng nhận sự kiện này và tuyên cáo ra Nam Vực, Tử Vận tông xuất hiện một vị Tử lô đan sư thứ chín, Đan Quỷ đại sư cũng thu thêm một vị đệ tử.
Thời cơ đã đến! Bỗng nhiên Lâm Hải Long, một trong số những Tử lô đan sư có tư cách lão luyện nhất mở mắt ra, trầm giọng nói.
Lời lão truyền ra, từ trên đỉnh núi bỗng chốc truyền ra từng hồi chuông ngân quanh quẩn bát phương, mà tầng mây trên bầu trời cũng quay cuồng, thậm chí còn có từng khuôn mặt tang thương lần lượt hiện trên tầng mây này như nhìn bao quát cả đại địa.
Cùng lúc đó, Đan lô to lớn kia bỗng nhiên tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ, ánh sáng bảy màu chiếu rọi lên cả bầu trời, khiến cho cả thế giới này như chợt bao phủ đầy bởi tầng tầng lớp lớp hào quang quanh quẩn.
Nhìn từ xa, toàn bộ bên ngoài Đông Lai sơn lúc này như được một hư ảnh lò đan vô cùng to lớn bao phủ bát phương.
Một bóng người mặc một bộ trường bào màu trắng chợt chậm rãi theo gợn sóng của hư vô mà bước ra bên ngoài, đứng ở phía trên Đan lô. Tướng mạo lão giả này hết sức bình thường, nhưng bên trong vẻ tầm thường này lại mang tới cho người khác một cảm giác thoát tục hết sức kì lạ.
Không gian xung quanh lão chợt trở nên vặn vẹo, dường như sự xuất hiện của lão chính là cứng rắn xâm nhập thẳng vào bên trong thế giới này. Nhìn dường như không hài hòa, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn lại thì lại giống như vốn dĩ lão giả này đã đứng ở chỗ này từ lúc ban đầu rồi vậy
Bên trên ống tay áo lão có thêu một hình ấn ký Đan lô, một thân trường bào nhìn qua vô cùng đơn giản, mái đầu bạc trắng, ánh mắt ôn hòa nhìn quanh bốn phía, sau đó, khuôn mặt đầy tang thương kia chợt mỉm cười.
“Đa tạ các vị đạo hữu Nam Vực đã đến đây chứng kiến đại lễ lão phu thu nhận đồ đệ. Chân thân lão phu không tiện ra ngoài, nên chỉ có thể dùng một đạo thần niệm ngưng thân mà tới, mong rằng các vị đạo hữu thứ lỗi.” Lão giả này, lại chính là vị Đan Quỷ đại sư Đan đạo đỉnh phong được cả Nam Vực chú mục!
Lời lão nói nhanh chóng truyền ra vang khắp cả ngọn núi, khiến cho tất cả Tử lô, Chủ lô và Đan sư Đan Đông nhất mạch đều đồng loạt cúi đầu, sắc mặt đầy cung kính. Đan Quỷ, chính là lão tổ của cả Đan Đông nhất mạch này.
“Đan Quỷ đại sư quá khách khí rồi, đại sư thu nhận đồ đệ tấn chức Tử lô là một chuyện trọng đại của cả Nam Vực, Tiêu mỗ tất nhiên là muốn đến chứng kiến rồi.” Kim Hàn tông Sơn Cửu đại sư chưa tới, nhưng người tới đây hôm nay lại là đương kim Đại trưởng lão Kim Hàn tông Tiêu Tịch Phong, tu vi Nguyên Anh hậu kì đại viên mãn. Lúc này lão cũng nở nụ cười đáp lại, thanh âm nhàn nhạt vang vọng xung quanh.
Lão chính là một vị đức cao vọng trọng của Kim Hàn tông, địa vị tôn cao, thọ nguyên hơn chín trăm năm tuổi khiến cho lão cũng đã nửa bước trở thành Lão tổ của tông môn. Chỉ đáng tiếc, tuổi lão nếu không quá ngàn cũng không tính là tồn tại nghịch thiên. Nếu như sau trăm năm nữa, lão có thể đột phá Nguyên Anh bước ra một bước trở thành Trảm Linh, thì cũng chính thức trở thành một vị lão tổ.
Nếu không, thì đạo vẫn tọa hóa.
Bên người hắn là hơn mười tu sĩ Kim Hàn tông, trong đó cũng có Bàn tử bên cạnh. Chỉ là lúc này Bản tử vô cùng căng thẳng, trên người không chút vẻ ngang ngược sinh động như trước, lại có thêm vẻ nhu thuận trước nay chưa từng thấy qua.
Toàn bộ Kim Hàn tông, hắn sợ nhất chính là vị Tiêu đại trưởng lão bên người lúc này.
Tử mỗ nghe nói Đan Quỷ đại sư thu đồ đệ, liền chạy đến ngay tức khắc, cũng may không có đến muộn. lần này Thanh La tông đến đây cũng chính là Tử La lão tổ. Lão khoanh chân ngồi ở một hướng khác cũng cười nói. Trong hàng đệ tử đi cùng lão tới đây cũng có Chu Kiệt, còn có Hàn Bối nữa, lúc này nàng ta lại đang nhìn quanh bốn phía như tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nào đó.
Việc đại sự ở Nam Vực như việc Tử Vận tông khảo thí tấn chức Tử lô cũng đã lâu chưa từng xuất hiện, mấy đại tông môn Nam Vực tất nhiên cũng đồng loạt đến đây. Trong đó còn có đệ nhị tôn giả của Nhất Kiếm tông Kiếm đạo tam tôn cũng đến đây, chính là vị Vô Thánh đạo nhân cũng đang khoanh chân ngồi một phía khác. Trong hàng ngũ đệ tử Nhất Kiếm tông, Trần Phàm cũng ở chỗ đó, ngoài ra còn có một vị nữ tử khác, chính là Nhất Kiếm tông Sơn Linh.
Đan Quỷ đại sư quá khách khí. Đại sư thu đồ đệ, người nào không phải là truyền thừa của Đan đạo Nam Vực chứ, tất nhiên bần đạo cũng muốn chứng kiến đại điển này a.” Vô Thánh đạo nhân mỉm cười nói, thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng. Cho dù bản thân lão cũng là tôn giả của Nhất Kiếm tông, có thể nhìn xuống các tông môn khác, nhưng trước mặt Đan Quỷ lão cũng thu liễm hết vẻ tôn cao bên ngoài, thay vào đó là một vẻ tôn kính.
Huyết Yêu tông đến đây là một lão già gầy còm, trên đầu còn ít tóc bạc trắng, mặc một đạo bào màu đỏ. Làn da lão giả này khô quắt lại, cả người nồng đậm đầy tử khí, hai mắt không còn đồng tử mà chỉ có một màu trắng dã.
Lúc này, lão giả nghe được thanh âm của Đan Quỷ, cũng không nói gì mà khẽ gật đầu.
Lão là một người mù lòa, nhưng thanh danh đầy hiển hách, là Huyết yêu tông đệ tam yêu, Thi Yêu Đồ La! Mà lần này đến Đông Lai sơn, đệ tử Huyết Yêu tông đi theo lão cũng chỉ có duy nhất Lý Thi Kỳ mà thôi.
Còn đám người đại diện cho tam đại gia tộc cũng là Nguyên Anh đại viên mãn đến đây, lúc này cũng đồng loạt mà đáp lời.
“Lần này tham dự tấn chức thí luyện Từ lô, có tổng cộng mười tu sĩ tất cả. Tất cả các ngươi bước ra đi.” Bên trên Đan lô, Đan Quỷ đại sư mỉm cười nói, thanh âm bình thản nhưng lại ẩn chứa một sự uy nghiêm khiến cho hư vô bốn phía chợt chấn động mà vặn vẹo lại, sau đó lan rộng ra xung quanh. Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục cùng với bảy Chủ lô đan sư khác cũng nhanh chóng từng người một bước ra, tiến gần về phía Đan lô.
Chỉ là nếu tính cả Sở Ngọc Yên và đám người Diệp Phi Mục này, thì tổng cộng cũng chỉ có chín người đứng gần Đan lô này mà thôi, không phải mười người như lời Đan Quỷ nói. Việc này cũng khiến cho đám tu sĩ Đan Đông nhất mạch chú ý, mà đám tông môn tham dự đại điển này cũng đồng loạt nhìn lại đám người kia.
Thậm chí ngay cả chín người Sở Ngọc Yên có đủ tư cách tham dự tấn chức Chủ lô thí luyện cũng đều nhìn nhau, trong lòng đồng thời thầm suy đoán xem người thứ mười rốt cục là ai.
Nhưng còn chưa đợi có người mở miệng hỏi, thì một đạo cầu vồng từ chân trời phía xa dùng một tốc độ cực nhanh mà gào thét bay đến, nháy mắt đã tới gần, sau đó vọt thẳng lên đỉnh núi. Tới nơi này, đạo cầu vồng đó nhanh chóng hóa thành thân ảnh Mạnh Hạo đang đứng thở hổn hển. Hắn xuất hiện hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, nhưng chuyện này hắn căn bản cũng không còn hơi sức để ý đến nữa, ngay khi đến gần, hắn bèn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt chợt dừng trên chín người Sở Ngọc Yên, cũng thấy được Đan Quỷ đại sư đang đứng trên Đan lô.
“Người thứ mười đã đến, Phương Mộc, ngươi còn chưa qua đây!” Thần sắc Đan Quỷ đại sư bình thản như thường, nhàn nhạt nói.
Nghe thấy vậy, Mạnh Hạo cũng không chút trễ nải mà cất bước đi ra khỏi đám người, bước đến đứng ở hàng phía sau cùng của chín người kia. Lúc ngẩng đầu, ánh mắt hắn đã đầy bất đắc dĩ, tức giận cùng u oán lẫn lộn mà nhìn thoáng qua Đan Quỷ đại sư.
Một hồi tấn chức Tử lô, thực tế cũng chính là một hồi Đan Quỷ thu đồ đệ!
Tám vị Tử lô đan sư trong Tử Vận tông ngày hôm nay, cũng chính là những đệ tử ký danh của Đan Quỷ đại sư cả. Do đó, trở thành Tử lô cũng chính là phương thức duy nhất bái Đan Quỷ làm sư!
Ngoại trừ những lần đó, thì còn có trường hợp của Sở Ngọc Yên và Đinh Tín vì tư chất luyện đan đặc biệt mà được Đan Quỷ Đại sư coi trọng mới thu nhận làm đệ tử. Tuy nhiên do vậy mà thân phận của bọn họ trong giới Đan sư Đan Đông nhất mạch cũng không được nhiều người tán thành. Bọn họ cũng chỉ công nhận, đó chính là dựa vào sự cố gắng của bản thân mỗi người bắt đầu đi từ Dược đồng từng bước tiến lên Đan sư, Chủ lô rồi bước cuối cùng là đạt được tới Tử lô, bái Đan Quỷ làm thầy.
Chẳng qua vì thân phận Sở Ngọc Yên của nàng, hơn nữa danh khí luyện đan của nàng trong Đan Đông nhất mạch cũng không nhỏ. Mặt khác nàng cũng có thêm dung nhan mỹ lệ, khiến cho người khác cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Tuy nhiên không vì vậy mà tấn chức Tử lô đối với nàng lại không trọng yếu. Lúc này Sở Ngọc Yên cũng đứng trong đám người, ánh mắt nàng đầy quyết tâm và chấp nhất, đối với cơ hội tấn chức Tử lô này, nàng nhất định phải giành được.
Ánh mắt nàng chợt rơi vào một bóng dáng cách đó không xa, là một nam tử trung niên đứng sau một vị Chủ lô. Người này mặt mày nhẵn nhụi trắng trẻo, vẻ ngoài tuấn lãng, thần sắc không giận mà uy, mặc một thân trường bào Chủ lô, hơn nữa trên người còn có từng đợt đan hương tỏa ra càng làm tăng thêm khí thế bất phàm của mình.
Trên nét mặt người này còn lộ ra chút ý tứ ngạo nghễ nhưng cô độc, tựa như không giống với những người xung quanh. Bộ dáng của người này đem lại cho người khác, thậm chí là cả Sở Ngọc Yên, cái suy nghĩ tựa như giống hệt với vị Đan Đỉnh đại sư danh nổi như cồn gần đây.
“Hắn chính là người khiến ta cảm thấy thách thức nhất trong đợt tấn chức Tử lô lần này…” trong lòng Sở Ngọc Yên thầm than nhẹ, nhìn lướt qua vị nam tử trung niên cao ngạo kia thêm một lần nữa. Người này chính là thiên kiêu trong giới Chủ lô đan sư, tên là Diệp Phi Mục.
Mà bên trong giới Chủ lô đan sư, cái tên Diệp Phi Mục này dường như cũng đều được mọi người thừa nhận. Tạo nghệ đan đạo của người này cực cao, tư chất rất tốt ngàn năm hiếm gặp, thậm chính cũng là người có nhiều khả năng vinh dự trở thành Tử Lô đan sư trong lần này. Nhiều năm trước, khi hắn vào tông môn cũng đã oanh động cả Đan Đông nhất mạch, hơn nữa vì cùng họ Diệp với Tử Lô đan sư Diệp Vân Thiên, lại có tư chất càng kinh diễm hơn hẳn người này, mà được lão vô cùng chiếu cố.
Một đường tương trợ, nên trong năm đó đã trở thành Dược đồng đệ nhất nhân, sau đó trở thành Đan sư đệ nhất nhân, dùng thân phận như vậy bước thẳng vào danh vị Chủ Lô. Sau nhiều năm yên lặng, nhiều người phỏng đoán tạo nghệ đan đạo của hắn đã sớm bước vào cảnh giới Chủ Lô đỉnh phong, chỉ cách Tử lô khoảng nửa bước nữa mà thôi.
Hắn càng khiến cho người khác kinh diễm tán thán, bởi vì tư chất đan đạo của hắn cực cao, hơn nữa tu hành cũng vô cùng kinh người. Nghe nói nhiều năm trước hắn đã Kết đan, tuy không ngưng tụ ra đan khí nhưng nhiều người từng suy đoán, nếu như hắn không vì quá chìm đắm luyện đan thì tu vi chắc chắn cũng là Kết đan trung kì trở lên.
Lần thí luyện tấn chức Tử lô này, Diệp Phi Mục cũng chính là người được xem trọng nhất, sau đó mới tới Sở Ngọc Yên. Cho dù trận thí luyện này có mấy người tham dự, nhưng hầu hết mọi người vẫn ngầm nhận định lần này chính là một trận tranh đấu giữa hắn và Sở Ngọc Yên mà thôi.
Ưu thế duy nhất của Sở Ngọc Yên, chính là nàng đã trở thành đệ tử của Đan Quỷ đại sư. Mà ưu thế cường đại của hắn khiến cho Sở Ngọc Yên cũng cảm thấy áp lực rất lớn, đó chính là hơn chín phần mười Tử lô đan sư tán thành hắn, còn có năm vị Tử lô đan sư rất coi trọng hắn, mà Đan Quỷ cũng không chỉ tán thưởng hắn một lần. Hết thảy điều này chính là cơ sở để cho Diệp Phi Mục có thể ngạo nghễ như vậy.
Mà trọng yếu hơn là… thiên kiêu Diệp Phi Mục này, hơn một năm trước cũng đã được ngoại giới cùng với trong tông môn đồn đại, mà càng ngày càng có nhiều người tin rằng thân phận của hắn cũng chính là Đan Đỉnh đại sư!
Hơn nữa từ đầu đến cuối, Diệp Phi Mục cũng không giải thích về chuyện này qua. Việc này không thể nghi ngờ càng khiến cho sự việc càng lan truyền rộng rãi ra bên ngoài, thậm chí có nhiều người không chỉ suy đoán mà còn dám khẳng định Diệp Thiên Mục này chính là Đan Đỉnh đại sư!
Sở dĩ hắn dùng Đỉnh làm ấn ký, vì trong tên của hắn, Phi Mục!
Phi Mục là đỉnh!
Thậm chí có nhiều Chủ Lô cũng ngầm đồng ý việc này, mà một vài Tử lô đan sư cũng bắt đầu chú ý tới chuyện tình này.
Bản thân Sở Ngọc Yên chú ý rất lớn tới chuyện của Đan Đỉnh, nên nàng cũng đã tự mình đến gặp Diệp Thiên Mục hỏi thăm. Mặc dù đối phương không có trực tiếp thừa nhận nhưng cái tư thái cam chịu kia sao Sở Ngọc Yên lại không nhìn ra được.
Có điều sau khi biết được sự thật thì nàng lại có chút cảm giác mất mát, loại cảm giác này rất khó hình dung, dường như chợt tỉnh giấc sau một cơn mộng mị phát hiện ra sự thật cùng với cảnh vật trong mộng thật sự giống nhau, nhưng lại mơ hồ như có sự khác biệt rõ ràng.
“Mặc dù hắn là Đan Đỉnh đại sư, nhưng hôm nay ta vẫn muốn cùng hắn tranh giành vị trí Tử lô này một trận!” Sở Ngọc Yên hít sâu một hơi, trong lòng trở nên kiên định. Chẳng biết tại sao, trong lúc nàng thầm hạ quyết tâm cho bản thân thì trong đầu chợt xuất hiện bóng dáng của một người khác, Phương Mộc!
“Thế nào mà lại nghĩ đến hắn…” Sở Ngọc Yên khẽ lắc lắc đầu, xóa vội đi hình ảnh Phương Mộc vừa mới hiện lên.
Buổi sáng trên Đông lai sơn, nắng sớm nhè nhẹ trải trên một đỉnh núi phủ đầy băng tuyết, một Đan lô khổng lồ truyền ra tang thương năm tháng, bốn phía xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.
Tám vị Chủ lô đan sư Đan Đông nhất mạch ngồi khoang chân ở bốn phía riêng biệt. Sau lưng bọn họ, hơn một ngàn Chủ lô cùng với Đan sư đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Ở bên ngoài còn có những người thuộc tông môn khác đến tham dự, nếu sau buổi khảo thí này người nào có thể tấn chức lên Tử lô thành công thì bọn họ cũng chính là người chứng nhận sự kiện này và tuyên cáo ra Nam Vực, Tử Vận tông xuất hiện một vị Tử lô đan sư thứ chín, Đan Quỷ đại sư cũng thu thêm một vị đệ tử.
Thời cơ đã đến! Bỗng nhiên Lâm Hải Long, một trong số những Tử lô đan sư có tư cách lão luyện nhất mở mắt ra, trầm giọng nói.
Lời lão truyền ra, từ trên đỉnh núi bỗng chốc truyền ra từng hồi chuông ngân quanh quẩn bát phương, mà tầng mây trên bầu trời cũng quay cuồng, thậm chí còn có từng khuôn mặt tang thương lần lượt hiện trên tầng mây này như nhìn bao quát cả đại địa.
Cùng lúc đó, Đan lô to lớn kia bỗng nhiên tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ, ánh sáng bảy màu chiếu rọi lên cả bầu trời, khiến cho cả thế giới này như chợt bao phủ đầy bởi tầng tầng lớp lớp hào quang quanh quẩn.
Nhìn từ xa, toàn bộ bên ngoài Đông Lai sơn lúc này như được một hư ảnh lò đan vô cùng to lớn bao phủ bát phương.
Một bóng người mặc một bộ trường bào màu trắng chợt chậm rãi theo gợn sóng của hư vô mà bước ra bên ngoài, đứng ở phía trên Đan lô. Tướng mạo lão giả này hết sức bình thường, nhưng bên trong vẻ tầm thường này lại mang tới cho người khác một cảm giác thoát tục hết sức kì lạ.
Không gian xung quanh lão chợt trở nên vặn vẹo, dường như sự xuất hiện của lão chính là cứng rắn xâm nhập thẳng vào bên trong thế giới này. Nhìn dường như không hài hòa, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn lại thì lại giống như vốn dĩ lão giả này đã đứng ở chỗ này từ lúc ban đầu rồi vậy
Bên trên ống tay áo lão có thêu một hình ấn ký Đan lô, một thân trường bào nhìn qua vô cùng đơn giản, mái đầu bạc trắng, ánh mắt ôn hòa nhìn quanh bốn phía, sau đó, khuôn mặt đầy tang thương kia chợt mỉm cười.
“Đa tạ các vị đạo hữu Nam Vực đã đến đây chứng kiến đại lễ lão phu thu nhận đồ đệ. Chân thân lão phu không tiện ra ngoài, nên chỉ có thể dùng một đạo thần niệm ngưng thân mà tới, mong rằng các vị đạo hữu thứ lỗi.” Lão giả này, lại chính là vị Đan Quỷ đại sư Đan đạo đỉnh phong được cả Nam Vực chú mục!
Lời lão nói nhanh chóng truyền ra vang khắp cả ngọn núi, khiến cho tất cả Tử lô, Chủ lô và Đan sư Đan Đông nhất mạch đều đồng loạt cúi đầu, sắc mặt đầy cung kính. Đan Quỷ, chính là lão tổ của cả Đan Đông nhất mạch này.
“Đan Quỷ đại sư quá khách khí rồi, đại sư thu nhận đồ đệ tấn chức Tử lô là một chuyện trọng đại của cả Nam Vực, Tiêu mỗ tất nhiên là muốn đến chứng kiến rồi.” Kim Hàn tông Sơn Cửu đại sư chưa tới, nhưng người tới đây hôm nay lại là đương kim Đại trưởng lão Kim Hàn tông Tiêu Tịch Phong, tu vi Nguyên Anh hậu kì đại viên mãn. Lúc này lão cũng nở nụ cười đáp lại, thanh âm nhàn nhạt vang vọng xung quanh.
Lão chính là một vị đức cao vọng trọng của Kim Hàn tông, địa vị tôn cao, thọ nguyên hơn chín trăm năm tuổi khiến cho lão cũng đã nửa bước trở thành Lão tổ của tông môn. Chỉ đáng tiếc, tuổi lão nếu không quá ngàn cũng không tính là tồn tại nghịch thiên. Nếu như sau trăm năm nữa, lão có thể đột phá Nguyên Anh bước ra một bước trở thành Trảm Linh, thì cũng chính thức trở thành một vị lão tổ.
Nếu không, thì đạo vẫn tọa hóa.
Bên người hắn là hơn mười tu sĩ Kim Hàn tông, trong đó cũng có Bàn tử bên cạnh. Chỉ là lúc này Bản tử vô cùng căng thẳng, trên người không chút vẻ ngang ngược sinh động như trước, lại có thêm vẻ nhu thuận trước nay chưa từng thấy qua.
Toàn bộ Kim Hàn tông, hắn sợ nhất chính là vị Tiêu đại trưởng lão bên người lúc này.
Tử mỗ nghe nói Đan Quỷ đại sư thu đồ đệ, liền chạy đến ngay tức khắc, cũng may không có đến muộn. lần này Thanh La tông đến đây cũng chính là Tử La lão tổ. Lão khoanh chân ngồi ở một hướng khác cũng cười nói. Trong hàng đệ tử đi cùng lão tới đây cũng có Chu Kiệt, còn có Hàn Bối nữa, lúc này nàng ta lại đang nhìn quanh bốn phía như tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nào đó.
Việc đại sự ở Nam Vực như việc Tử Vận tông khảo thí tấn chức Tử lô cũng đã lâu chưa từng xuất hiện, mấy đại tông môn Nam Vực tất nhiên cũng đồng loạt đến đây. Trong đó còn có đệ nhị tôn giả của Nhất Kiếm tông Kiếm đạo tam tôn cũng đến đây, chính là vị Vô Thánh đạo nhân cũng đang khoanh chân ngồi một phía khác. Trong hàng ngũ đệ tử Nhất Kiếm tông, Trần Phàm cũng ở chỗ đó, ngoài ra còn có một vị nữ tử khác, chính là Nhất Kiếm tông Sơn Linh.
Đan Quỷ đại sư quá khách khí. Đại sư thu đồ đệ, người nào không phải là truyền thừa của Đan đạo Nam Vực chứ, tất nhiên bần đạo cũng muốn chứng kiến đại điển này a.” Vô Thánh đạo nhân mỉm cười nói, thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng. Cho dù bản thân lão cũng là tôn giả của Nhất Kiếm tông, có thể nhìn xuống các tông môn khác, nhưng trước mặt Đan Quỷ lão cũng thu liễm hết vẻ tôn cao bên ngoài, thay vào đó là một vẻ tôn kính.
Huyết Yêu tông đến đây là một lão già gầy còm, trên đầu còn ít tóc bạc trắng, mặc một đạo bào màu đỏ. Làn da lão giả này khô quắt lại, cả người nồng đậm đầy tử khí, hai mắt không còn đồng tử mà chỉ có một màu trắng dã.
Lúc này, lão giả nghe được thanh âm của Đan Quỷ, cũng không nói gì mà khẽ gật đầu.
Lão là một người mù lòa, nhưng thanh danh đầy hiển hách, là Huyết yêu tông đệ tam yêu, Thi Yêu Đồ La! Mà lần này đến Đông Lai sơn, đệ tử Huyết Yêu tông đi theo lão cũng chỉ có duy nhất Lý Thi Kỳ mà thôi.
Còn đám người đại diện cho tam đại gia tộc cũng là Nguyên Anh đại viên mãn đến đây, lúc này cũng đồng loạt mà đáp lời.
“Lần này tham dự tấn chức thí luyện Từ lô, có tổng cộng mười tu sĩ tất cả. Tất cả các ngươi bước ra đi.” Bên trên Đan lô, Đan Quỷ đại sư mỉm cười nói, thanh âm bình thản nhưng lại ẩn chứa một sự uy nghiêm khiến cho hư vô bốn phía chợt chấn động mà vặn vẹo lại, sau đó lan rộng ra xung quanh. Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục cùng với bảy Chủ lô đan sư khác cũng nhanh chóng từng người một bước ra, tiến gần về phía Đan lô.
Chỉ là nếu tính cả Sở Ngọc Yên và đám người Diệp Phi Mục này, thì tổng cộng cũng chỉ có chín người đứng gần Đan lô này mà thôi, không phải mười người như lời Đan Quỷ nói. Việc này cũng khiến cho đám tu sĩ Đan Đông nhất mạch chú ý, mà đám tông môn tham dự đại điển này cũng đồng loạt nhìn lại đám người kia.
Thậm chí ngay cả chín người Sở Ngọc Yên có đủ tư cách tham dự tấn chức Chủ lô thí luyện cũng đều nhìn nhau, trong lòng đồng thời thầm suy đoán xem người thứ mười rốt cục là ai.
Nhưng còn chưa đợi có người mở miệng hỏi, thì một đạo cầu vồng từ chân trời phía xa dùng một tốc độ cực nhanh mà gào thét bay đến, nháy mắt đã tới gần, sau đó vọt thẳng lên đỉnh núi. Tới nơi này, đạo cầu vồng đó nhanh chóng hóa thành thân ảnh Mạnh Hạo đang đứng thở hổn hển. Hắn xuất hiện hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, nhưng chuyện này hắn căn bản cũng không còn hơi sức để ý đến nữa, ngay khi đến gần, hắn bèn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt chợt dừng trên chín người Sở Ngọc Yên, cũng thấy được Đan Quỷ đại sư đang đứng trên Đan lô.
“Người thứ mười đã đến, Phương Mộc, ngươi còn chưa qua đây!” Thần sắc Đan Quỷ đại sư bình thản như thường, nhàn nhạt nói.
Nghe thấy vậy, Mạnh Hạo cũng không chút trễ nải mà cất bước đi ra khỏi đám người, bước đến đứng ở hàng phía sau cùng của chín người kia. Lúc ngẩng đầu, ánh mắt hắn đã đầy bất đắc dĩ, tức giận cùng u oán lẫn lộn mà nhìn thoáng qua Đan Quỷ đại sư.
/391
|