Nàng chăm chú nhìn theo cử động môi của hắn, thoáng chốc tim đập nhanh hơn. Miên...Miên, Dục. Nàng thuận theo nhỏ giọng gọi, gương mặt cũng đỏ bừng lên.
Gọi lại một lần nữa đi. Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, hắn nhịn không được có chút kích động.
Ánh mắt nồng cháy của hắn càng khiến cho nàng thêm đỏ mặt, Hải Lăng rũ mắt xuống, lần nữa nhỏ giọng gọi, Miên Dục.
Sau này nàng đều phải gọi ta như vậy, biết không? Tay hắn vuốt ve má hồng của nàng, đang muốn ôm nàng vào trong lòng, thì nghe thấy tiếng Ngạc Nhĩ.
Gia, đã mang người đến rồi.
Ừm. Miên Dục đứng dậy, đồng thời cũng đỡ nàng đứng lên. Nàng qua đây. Hắn dắt nàng sang một bên, sau đó bản thân đứng sang một bên khác, nói với Ngạc Nhĩ, Có thể bắt đầu.
Ngạc Nhĩ nói với thị vệ bên cạnh một câu, Cứ làm theo những gì ta vừa dặn.
Người thị vệ kia nhận lên bước về phía Hải Lăng.
Thấy hắn từng bước đi về phía mình, đã gần đến mức chỉ cách một cánh tay, Hải Lăng nhịn không được hoảng sợ, từng bước lui về sau, khó hiểu nhìn về phía Miên Dục đứng một bên, không biết hắn muốn làm gì.
Miên Dục nhìn nàng chăm chú, nàng cũng từng bước lui về phía sau, mãi đến lúc lưng va vào gốc cây, đã không còn đường lui nữa, lúc này mới run sợ nói, Ngươi đừng tới đây!
Lúc này Miên Dục mới lên tiếng, Được rồi, lui ra đi.
Vâng ạ.
Sau khi thị vệ rời đi, hắn phất tay bảo Ngạc Nhĩ cũng rời đi, lúc này mới tiến lên cầm lấy tay Hải Lăng, trấn an nàng, Vừa rồi khiến nàng bị dọa rồi.
Người muốn làm gì vậy?
Ta chỉ muốn kiểm tra, hiện giờ ta đã xác định được một chuyện, nàng không chỉ e sợ ta, mỗi người nam nhân đến gần nàng đều sợ.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, Người...Làm sao lại biết?
Vừa rồi Ngạc Nhĩ đến gần nàng, nàng liền sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống. Hơn nữa trước đây mỗi lần hắn đến gần nàng, vẻ mặt nàng lúc nào cũng là sợ hãi, điều này khiến hắn suy nghĩ.
Hải Lăng cúi đầu, vò khăn trong tay, một lúc sau mới trả lời, Ừm, ta không có cách nào chịu được nam nhân xa lạ đến gần, chỉ cần đến gần ta đều sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Vì sao lại như vậy? Hắn nghi hoặc hỏi.
Chần chừ vài giây, nàng mới yếu ớt nói, Năm ta mười hai tuổi, khi cùng đại nương đi dâng hương, thiếu chút nữa đã bị người...cưỡng bức, về sau chỉ cần có nam nhân xa lạ đến gần, ta sẽ sợ hãi.
Miên Dục nghe vậy liền nổi giận, Tên vô lại kia là ai?! Thì ra là vậy, chết tiệt, nếu để cho hắn tra ra được ai là người làm việc đó, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho tên đáng chết đó.
Thấy vẻ mặt tức giận của hắn, Hải Lăng kinh ngạc, sau đó trong lòng
Gọi lại một lần nữa đi. Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, hắn nhịn không được có chút kích động.
Ánh mắt nồng cháy của hắn càng khiến cho nàng thêm đỏ mặt, Hải Lăng rũ mắt xuống, lần nữa nhỏ giọng gọi, Miên Dục.
Sau này nàng đều phải gọi ta như vậy, biết không? Tay hắn vuốt ve má hồng của nàng, đang muốn ôm nàng vào trong lòng, thì nghe thấy tiếng Ngạc Nhĩ.
Gia, đã mang người đến rồi.
Ừm. Miên Dục đứng dậy, đồng thời cũng đỡ nàng đứng lên. Nàng qua đây. Hắn dắt nàng sang một bên, sau đó bản thân đứng sang một bên khác, nói với Ngạc Nhĩ, Có thể bắt đầu.
Ngạc Nhĩ nói với thị vệ bên cạnh một câu, Cứ làm theo những gì ta vừa dặn.
Người thị vệ kia nhận lên bước về phía Hải Lăng.
Thấy hắn từng bước đi về phía mình, đã gần đến mức chỉ cách một cánh tay, Hải Lăng nhịn không được hoảng sợ, từng bước lui về sau, khó hiểu nhìn về phía Miên Dục đứng một bên, không biết hắn muốn làm gì.
Miên Dục nhìn nàng chăm chú, nàng cũng từng bước lui về phía sau, mãi đến lúc lưng va vào gốc cây, đã không còn đường lui nữa, lúc này mới run sợ nói, Ngươi đừng tới đây!
Lúc này Miên Dục mới lên tiếng, Được rồi, lui ra đi.
Vâng ạ.
Sau khi thị vệ rời đi, hắn phất tay bảo Ngạc Nhĩ cũng rời đi, lúc này mới tiến lên cầm lấy tay Hải Lăng, trấn an nàng, Vừa rồi khiến nàng bị dọa rồi.
Người muốn làm gì vậy?
Ta chỉ muốn kiểm tra, hiện giờ ta đã xác định được một chuyện, nàng không chỉ e sợ ta, mỗi người nam nhân đến gần nàng đều sợ.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, Người...Làm sao lại biết?
Vừa rồi Ngạc Nhĩ đến gần nàng, nàng liền sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống. Hơn nữa trước đây mỗi lần hắn đến gần nàng, vẻ mặt nàng lúc nào cũng là sợ hãi, điều này khiến hắn suy nghĩ.
Hải Lăng cúi đầu, vò khăn trong tay, một lúc sau mới trả lời, Ừm, ta không có cách nào chịu được nam nhân xa lạ đến gần, chỉ cần đến gần ta đều sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Vì sao lại như vậy? Hắn nghi hoặc hỏi.
Chần chừ vài giây, nàng mới yếu ớt nói, Năm ta mười hai tuổi, khi cùng đại nương đi dâng hương, thiếu chút nữa đã bị người...cưỡng bức, về sau chỉ cần có nam nhân xa lạ đến gần, ta sẽ sợ hãi.
Miên Dục nghe vậy liền nổi giận, Tên vô lại kia là ai?! Thì ra là vậy, chết tiệt, nếu để cho hắn tra ra được ai là người làm việc đó, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho tên đáng chết đó.
Thấy vẻ mặt tức giận của hắn, Hải Lăng kinh ngạc, sau đó trong lòng
/26
|