Nhà Vàng Giấu Vợ Quý

Chương 2.1

/16


Chương 2:

“Cô ấy mất trí nhớ, đây là chuyện gì đang xảy ra, không phái nói xem xét não không có vấn đề gì sao? Là cậu nói máu bầm tích tụ lại trong đầu của cô ấy sẽ do đại não làm giảm đi sao, chỉ cần nghỉ ngơi và cung cấp đủ dinh dưỡng, cô ấy sẽ khôi phục lại bộ dạng như trước, sẽ không có di chứng bất thường.”

Anh là ai

Anh là Quý Á Liên.

Tôi là ai?

Em là Thạch Nghi Thanh.

Chúng ta có quan hệ gì?

Vợ chồng.

Chúng ta thật sự là vợ chồng, có khách khứa dự tiệc, giấy kết hôn, đến sở bưu chính đăng ký không phải là chuyện đùa?

Đúng, là thật, có nghi lễ công khai, tiệc mời năm mươi bàn cho bạn bè thân thích, làm người làm chứng cho hai người hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn.

Nếu chúng ta thật là vợ chồng, tại sao tôi lại không cảm thấy yêu anh? Là tôi không yêu anh đủ hay là anh không yêu tôi, hoặc là chúng ta kết hôn không phải vì yêu nhau, là đồng sàng dị một kết hôn? Tôi cảm thấy trong lòng tôi đánh mất một người rất quan trọng, người rất quan trọng, chỉ là tôi quên mất người đó . . . .

Tại sao cô lại quên mất người đó đây? Một câu “Quên” liền xoá bỏ cuộc sống vợ chồng nhiều năm của bọn họ.

Sao cô lại độc ác nói ra từ không thương anh, khi anh phát hiện mình đã yêu cô đến tận xương tuỷ, cô lại vô tâm nói một câu sắc bén như lưỡi dao, hung hăng, không chút lưu tình nào đâm vào trái tim anh.

Đây là báo ứng vì anh không biết quý trọng sao?

Bởi vì anh coi thường sự xuất hiện của tình yêu, vì vậy trời cao lạnh lùng cười khinh bỉ anh, nói cho anh biết giễu cợt tình yêu sẽ phải gặp quả báo, vào lúc anh không chú ý nhất sẽ cướp đi, để cho anh hối hận không kịp, nếm tư vị khổ sở thế nào trong ngọn lửa mạnh đang bùng cháy dữ dội.

Nghĩ đến vợ mình dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, Quý Á Liên không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Thật vất vả hao tổn trân bảo trong tay anh, anh nghĩ tìm về vốn hoàn hảo vô khuyết lại lực bất tòng tâm.

Anh vẫn cho là cô sẽ vĩnh viễn thuộc về anh, cho dù quá khứ anh dùng tâm tình gì để đối xử với cô, cặp sao đồng kia yêu say đắm chưa bao giờ đổi, chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô đứng tại chỗ đợi, khuôn mặt luôn cười tươi như ánh mặt trời làm cho đáy lòng người ta dâng lên một cỗ ấm áp, mùa đông lạnh cũng biến thành ấm áp.

Nhưng là, cô quên anh, đáy lòng loại bỏ hoàn toàn triệt để, không có trí nhớ, chưa từng tới, đáy mắt cũng không có bóng của anh, thế giới của cô không còn hình bóng của anh chiếm giữ, anh bị cô vứt bỏ, bởi vì tai nạn chết tiệt đó.

“Không nên vội, ngồi xuống nói thật tốt, chứ lúc cô ấy không sao thì ngược lại cậu phải vào viện tâm thần, đại não là bộ phận ở giữa cấu tạo phức tạp cũng là bộ phận kỳ diệu nhất của cơ thể, giới y học nghiên cứu mấy chục năm cũng chỉ nghiêng cứu ra bề ngoài, căn cứ bản báo cáo trên tay tớ, não của cô ấy bị va chạm nghiêm trọng, qua tập thể ngày đêm cứu chữa, tất cả giải phẫu lớn nhỏ hẳn là trong lòng cậu có tính toán.”

“Nói thật ra cô ấy còn có thể sống sót đã là kì tích trong y học, hôn mê ba tháng lại có thể thanh tỉnh không bệnh tật ít lại càng ít, vừa bắt đầu tớ liền không ôm bất cứ hi vọng nào, cầu mong cô ấylên đường bình an, là cậu kiên trì tớ mới ra tay lần nữa, nếu không bình thường nhịp tim dừng lại ba mươi phút tớ sẽ trực tiếp tuyên bố tử vong.” Trên thực tế khi anh luyện tập cơ thể sống, có thể cứu liền cứu, cứu không được đành mặc cho số phận.

Bác sĩ mặc áo trắng thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chừng ba mươi tuổi, lịch sự, có mấy phần khí chất học giả. Mắt kính bằng bạc gọng đen để trên sống mũi cao ngất, giọng điệu ôn hoà giống như đang thảo luận vấn đề thời tiết, nhưng ánh mắt có hồn lộ ra sắc bén.

“Không cần khoe khang y học chuyên nghiệp của cậu, cậu chỉ cần nói cho tớ biết Thanh Thanh có thể khôi phục trí nhớ không, là mất đi vĩnh viễn, hay là vẫn có thể dùng các loại trị liệu để cô từ từ nhớ lại.” Anh không sợ tốn tiền, chỉ cần cô có thể khôi phục giống như ban đầu, tốn nhiều tiền hơn nữa anh cũng sẽ không cau mày.

“Vấn đề là cậu thật để cho cô ấy nhớ tới đủ chuyện trước kia sao? Tại sao lại xảy ra tai nạn này trong tâm cậu biết rõ, tốt nhất hãy suy nghĩ kĩ rồi trả lời tớ.” Anh không phải thần, năng lực có hạn, có thể làm anh đã làm đến cực hạn, nữa liền phải xem ý của ông trời, anh không an bài được.

“Tớ muốn cô ấy khôi phục như người bình thường, mỗi ngày ở nhà cười chờ tớ về.” Để lại một ngọn đèn, bốn năm món ăn gia đình anh thích, biết mình không phải một mình đó là chuyện hạnh phúc biết dường nào.

Sau mấy ngày xảy ra tai nạn xe cộ, khi Quý Á Liên lê thân thể mệt mỏi về nhà, không thấy được bóng dáng hoạt bát khuôn mặt tươi cười chạy tới đón, mạnh mẽ tức giận nhận lấy áo khoác tây trang anh cởi xuống, nói: “Anh cực khổ, công việc chính là công việc mệt mỏi nha.” Anh đã quen có bóng dáng nhỏ, bỗng nhiên không thấy, vừa mở cửa ra là nhìn thấy cả căn phòng trống vắng, cùng với phòng cô ở càng ngày càng nhạt mùi.

Lần đầu tiên anh lại sợ hãi mất đi, tâm còn đang đập như là bị người tháo ra một khối lớn, mất mác và hối hận nồng nặc kéo tới, anh bi thương chết lặng cũng không biết làm sao vượt qua những ngày không có cô.

Đến cùng anh đã làm gì, hoặc là nói cái gì anh cũng chưa hề làm? Trở về thấy thiếu một người trong phòng ngủ, anh



/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status