Cũng thật trùng hợp, ngày tới Nhạn thành vừa vặn là mười lăm tháng tám, Tết Trung thu.
Biên quan không phồn hoa náo nhiệt như thành thị Trung Nguyên, khắp nơi đều mang vẻ trang nghiêm trầm lặng vạn cổ, tháp cổng thành được đắp nên từ những khối đá đen khổng lồ, cao như chọc trời, ngẩng đầu nhìn lên, dù chẳng sở hữu một bụng đầy chữ thì cũng không thể không nhớ đến vài câu thơ nổi tiếng như Tiếng sáo Oán dương liễu, Gió xuân Ngọc Môn Quan*, không thì Sắc vàng hổ phách đầy bát ngọc*, rượu ngon chỉ cần uống một hớp, liền say đến bước đi lảo đảo, nào còn biết mình đang tha hương.
(*cf: "Tiếng sao thổi chi khúc Oán liễu / Gió xuân chẳng tới Ngọc Môn Quan"—trích "Xuất tái" của Vương Chi Hoán; "Ngọc Môn Quan" trong thi ca thường được nhắc đến với âm hưởng bi tráng xa xôi
*cf: "Sắc vàng hổ phách đầy bát ngọc"—trích "Khách trung hành" của Lí Bạch; rượu ngon xứ Lăng Lan có màu vàng hổ phách đựng trong bát ngọc, đại ý bài thơ là rượu đã tuyệt hảo như vậy rồi, nếu chủ nhà cũng thể hiện sự nhiệt tình đến say lòng nữa, thì người khách tuyệt sẽ không còn cảm thấy mình là người tha hương)
Một con chim ưng giương cánh chao liệng, đắm mình trong gió lớn, dũng cảm phóng thẳng vào ráng chiều kim hồng bao la.
Toà thành trì nằm giữa đại mạc cột khói cùng hoàng hôn sông dài, quanh năm bị gió cát bao phủ, không quá giàu có, không quá an nhàn, thường xuyên thiếu nước, lại vì thỉnh thoảng phải đối mặt với chiến tranh, cho nên phòng ốc cũng chỉ cần kiên cố, tuyệt đối không có những cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn giống ở Giang Nam, hay màn che cửa sổ mỏng như cánh ve của Thục Trung, ừm, vì vậy đôi lúc sẽ cảm thấy dãy nhà đen thùi lui dọc đường có chút không bắt mắt.
Tuy nhiên dân chúng thì cực kì cởi mở, cũng cực kì hào sảng. Vân Ỷ Phong dừng chân ở ven đường, đang tò mò nhìn người ta kéo mì thì lại được dúi vào tay một xiên thịt dê nướng trộn thìa là còn đang xèo xèo mỡ. Ngay cả Lý Quân cũng được hưởng thụ tư vị "được người yêu mến nồng nhiệt", bị quây vào giữa nhóm các cô nương xinh đẹp múa hát, trong ngực ôm một rổ trứng gà và bánh ngọt, thập phần thụ sủng nhược kinh.
Phải, các cô nương ở Nhạn thành chính là tự nhiên phóng khoáng, yêu ca múa văn nghệ như thế. Xưa nay sẽ không trốn trong khuê phòng thẹn thùng trông mong tình lang, một khi đã để mắt đến nam tử nào, thì sẽ chờ gặp trên đường bằng được, nếu muốn gả thì thêu khăn tay mang đi ném cho hắn, thêu không đẹp cũng không sao, dù chỉ là một bầy uyên ương lộn xộn, ý tứ rõ ràng như vậy là được rồi.
Vân Ỷ Phong rất nhanh đã thấy thích nơi này. Đương nhiên, nếu Tiêu vương điện hạ không bị giúi nhiều khăn thêu vào tay như vậy, thì sẽ càng thích hơn.
Trong phủ Tướng quân cũng nháo nhào một trận. Lâm Ảnh biết tin, trước tiên là chuẩn bị rượu ngon đầy sân, sân sau đang chuẩn bị dê nướng nguyên con, chủ các tửu lâu trong thành cũng thi nhau mang đồ ăn tới, đặc biệt nghênh đón Tiêu vương điện hạ về thành! Đĩa chất thành đống, mùi thơm nức mũi bay đi mấy dặm.
Vân Ỷ Phong tung người xuống ngựa: "Chẳng trách lúc trước Vương gia vẫn bảo ở biên quan mới tự do không gò bó, giờ thì ta hiểu rồi." Không chỉ có trời đất bao la khoáng đạt, mà dân chúng cũng khoáng đạt tương tự, nếu ngày nào đó có thể thoả thích giục ngựa trên hoang mạc, e là sẽ chỉ mong được thả cả hồn mình lên bầu trời rộng lớn, bắt chước người xưa cất vang giọng hát, hát Tây Bắc lầu cao vút, chót vót tận tầng mây*.
(*cf: bài thơ "Tây Bắc hữu cao lâu")
"Ngươi có thể thích nơi này, ta lại chẳng mừng quá." Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, tiến vào phủ Tướng quân. Lâm Ảnh tươi cười ra đón tiếp: "Vương gia vất vả cả đường rồi, phòng đã dọn dẹp xong xuôi, Lăng Phi thiếu gia vẫn chỗ cũ, còn Vân môn chủ lấy nơi thanh tĩnh nhất."
Lý Quân liếc qua liếc lại, luồn hai ống tay áo vào nhau: "Khụ!"
"À, chỗ của Bình Lạc Vương cũng sắp xếp ổn thoả rồi." Lâm Ảnh nói, "Có điều ở Tây Bắc này điều kiện thiếu thốn, không thể so được với gấm vóc nhung lụa của Dương phủ, mong Vương gia không trách móc."
Ai quan tâm đến gấm vóc lụa là gì chứ, ta ho khan đâu phải vì ý này! Lý Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng gằn từng chữ: "Vân môn chủ cần gì chỗ ở riêng nữa."
Lâm Ảnh: "..."
Để điều tra động tĩnh của bộ tộc Cát Đằng, hắn phải dẫn quân trở lại Tây Bắc từ trước, cho nên không nắm được... tiến độ của hai người ở phương diện kia, phong thư lần trước của lão Ngô có đề cập đến một chút, nhưng dường như khi ấy Vương gia vẫn đang trong giai đoạn "muốn mà không được" đầy chua xót, xem chừng cũng không còn tí hi vọng nào, vì sao mới qua có mấy tháng mà đã phát triển đột biến đến độ ngủ chung giường luôn rồi?
Vân Ỷ Phong hỏi: "Khu nhà thanh tĩnh nhất ở đâu?"
"Vân môn chủ cứ đùa." Lâm Ảnh lưu loát nói, "Phủ Tướng quân này nhộn nhạo như vậy, lấy đâu ra khu nhà nào thanh tĩnh, ta phải đến phòng bếp kiểm tra cái đã." Vừa dứt lời liền xoay người biến thẳng, như sợ chỉ cần chậm trễ một chút sẽ bị giữ lại. Giang Lăng Phi cũng dắt Lý Quân rời đi, hạ nhân thì còn tinh ý hơn cả, sân vườn chốc trước đang ồn ào nhốn nháo, trong nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng như tờ.
Chỉ còn lại hai người Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong.
Khu nhà có phong cảnh ưu mĩ thanh tĩnh tuyệt đối mà Lâm Ảnh và quản gia đặc biệt lựa chọn, xem ra cũng không cần đến nữa rồi.
Khuôn viên nơi ở của Tiêu vương điện hạ rất lớn, nằm ngay trung tâm phủ Tướng quân, ngoài vườn không hoa cỏ không cây cối, chẳng có cảnh trí gì đáng nói. Thiết kế trong phòng cũng đơn giản, ngoại trừ bàn ghế hộc tủ thì chỉ có độc một cái giường lớn cứng ngắc, đến màn còn không treo.
Quý Yến Nhiên nói: "Chiều đến ta sẽ cho người thay một bộ giường chiếu mềm mại dễ chịu hơn cho ngươi nằm."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Coi như là đồng ý ở lại.
Nhưng mà cũng hợp lí thôi, các cô nương Nhạn thành còn dám thẳng thắn biểu đạt tâm tư của mình, hắn thân là nam tử, lại còn là môn chủ Phong Vũ môn tiếng tăm lừng lẫy, chưa đè Tiêu vương điện hạ xuống giường hôn hít ngay tại chỗ đã xem như giữ ý giữ tứ, tiết chế nhã nhặn lắm rồi.
Buổi tối, tiệc chào mừng được tổ chức trong sân, đồ ăn cùng rượu có dê nướng nguyên con và Thiêu Đao Tử, chính là Thiêu Đao Tử có danh tự bị Vân môn chủ ghét bỏ lúc trước. Uống vào vừa nồng vừa cay, cứ như vừa bị ai đó đánh cho mấy gậy, đầu quay mòng mòng, quá nửa ngày mới hồi lại được chút.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Còn muốn đổi tên nữa không?"
"Vị mạnh gắt họng thế này, có đổi cũng không biến ra nổi tình thơ ý hoạ, chi bằng cứ giữ nguyên danh tự hiện tại lại chuẩn." Vân Ỷ Phong tựa đầu lên vai hắn, ngắm nhìn vầng trăng bàng bạc giữa màn trời xanh như nhuốm mực, địa thế Tây Bắc vừa cao vừa rộng, tựa hồ chỉ cần vươn tay lên là có thể chạm đến bầu trời.
Có người bắt đầu đánh hồ cầm, giữa không gian vui cười náo nhiệt, ý vị thê lương cũng như bị đánh tan, chỉ còn lại gió thổi co lay, dê bò đầy đất.
"Lạnh không?" Quý Yến Nhiên cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng hỏi, "Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tây Bắc rất lớn, ngươi mặc quá phong phanh rồi."
Vân Ỷ Phong nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đàn cùng tiếng gió bên tai, mùi rượu trong không gian ngày càng nồng đậm, hắn cũng có chút say.
Một buổi tối như này, tiêu dao tự tại, vô lo vô nghĩ, ai nấy đều đang tươi cười sảng khoái.
Thật tốt.
Có lẽ bởi vì tâm tình bình thản, lúc ngủ cũng an ổn hơn nhiều. Tận đến hôm sau bị ánh nắng chiếu cho tỉnh lại, bên tai như vẫn cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng ướt át cùng những lời tâm tình, hắn không thể không ngồi trên giường suy tư hồi lâu, ấy rốt cục chỉ là mộng cảnh hay đã thật sự xảy ra.
Cho nên lúc Tiêu vương điện hạ đẩy cửa bước vào, Vân môn chủ đang chau mày cẩn thận nghiên cứu vết đỏ khả nghi trên ngực mình.
"..."
"Khụ."
Vân Ỷ Phong bình tĩnh vạch trần: "Loại hành vi này của Vương gia, cần bẩm báo cho quan phủ mới được, lưu manh là phải bị bắt lại."
Quý Yến Nhiên kéo hắn vào trong ngực, cưỡng ép hôn xuống một đường dài phía sau tai đối phương: "Đằng nào cũng bị bắt một lần, không thể thiệt thòi thế được."
Vân Ỷ Phong cười cười tránh đi: "Hôm nay phải vào quân doanh à?"
"Nếu ngươi mệt thì cứ nghỉ ngơi trong phòng đi." Quý Yến Nhiên nói, "Gần đây trong quân đang có nhiều điều chỉnh, khắp nơi đều loạn, cũng không có gì đáng xem, tối ta sẽ về sớm với ngươi."
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Cũng được". Đi đường suốt nhiều ngày như vậy, hắn quả thực cần tĩnh tâm điều tức nội lực một chút. Tễ Liên hữu dụng, song không phải giải dược, cho nên vẫn phải có tinh thần tự giác của một bệnh nhân mới được.
Vì vậy sau khi ăn điểm tâm, Quý Yến Nhiên cùng Giang Lăng Phi và Lâm Ảnh cùng nhau ra khỏi thành. Chỉ còn lại mình Lý Quân buồn bực ngán ngẩm, lén lút chạy đến khu nhà của chủ phủ, gõ gõ cửa sổ: "Muốn lên phố đi dạo không?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Phải vận công."
Lý Quân trông mong hỏi: "Vận mất bao lâu?"
"Hai canh giờ."
"Vậy ta chờ ngươi."
"..."
Bình Lạc Vương lấy ra một chiếc ghế đẩu, ngoan ngoãn ngồi trong sân chờ. Hắn đã quyết định, trước khi sự tình ở Dương gia được xử lí thì tuyệt đối sẽ không đi đâu một mình, miễn cho lại bị đạo tặc nào đó bắt cóc! Vân Ỷ Phong cũng lười để ý đến hắn, chỉ tập trung vận công trị thương, sau khi đánh tan được hết tất cả tụ khí mới thở ra một hơi dài, mở mắt ra, liền bắt gặp Lý Quân vẫn đang ngồi phía đối diện, biểu tình đầy ngưỡng mộ tán thưởng cùng giật mình như thể vừa được khai sáng điều gì bất ngờ lắm.
"Hay cứ nằm nghỉ thêm một lát đi." Hắn cẩn thận đề nghị, "Trông sắc mặt ngươi hơi tái."
"Có chút mệt, một lát nữa sẽ đỡ thôi." Vân Ỷ Phong vịn hắn đứng dậy, rót cho mình một chén nước, "Mặt trời cũng xuống núi rồi, ra ngoài hít thở ít không khí đi."
"Được!" Lý Quân đáp ứng ngay tắp lự, hỗ trợ hắn chọn y phục từ ngăn tủ, lúc này, Vân Ỷ Phong mới phát hiện, thế gian này đúng là không ai không có sở trường—mà sở trường của Bình Lạc Vương, dường như chính là độc chiếm hết thiên phú thẩm mĩ của cả Hoàng gia thì phải. Hắn nói đêm đến gió nổi, mặc đồ trắng sẽ dễ dính bẩn, cho nên chọn ra bộ y phục xanh ngọc phối với đai lưng bằng gấm, bên hông treo một mặt ngọc viền bạc, mặc thế ngồi ngựa đi quanh đường phố Nhạn thành, cứ gọi là phong thần tuấn lãng, chi lan ngọc thụ.
Vì vậy khăn tay thơm ngào ngạt liền bay đến tới tấp, tựa lông ngỗng, tựa muối thô, khiến một kẻ dốt đặc như Lý Quân cũng phải mơ hồ nhớ đến một câu thơ, gì mà hoa tuyết Yên sơn to tựa tịch*.
(*cf: "Bắc phong hành" của Lý Bạch; bão tuyết trên núi yên lớn như cái chiếu—cuốn phăng mọi thứ)
Kì thực ý định của Vân môn chủ, là để các cô nương trong Nhạn thành thấy khó mà lui, biết đường đi tìm tình lang khác. Thế nhưng vạn lần không ngờ tới, mới ra cửa được nửa canh giờ, tình địch của mình chẳng những không bị khuyên lui, ngược lại còn khiến Tiêu vương điện hạ có thêm không ít tình địch.
Người ta nói rồi, thế sự khó lường, ai bảo chủ quan.
Lý Quân ngồi trong quán trà an ủi hắn: "Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà."
Vân Ỷ Phong đập bàn một cái, rổ đậu phộng chiên giòn rúng động bay loạn. Bình Lạc Vương chấn kinh không thôi, luống cuống đặt chén trà xuống, vừa định mở miệng khuyên can tiếp thì nơi góc tường đã có người ngã sõng soài kêu lên thảm thiết.
Vân Ỷ Phong lạnh lùng nhìn sang.
"Ô, Giả lão nhị!" Tiểu nhị quán trà nghe được động tĩnh, tiến lên đỡ hắn dậy, "Ngươi lại đến trộm đồ?"
Hắn nói xong, lão nhân bàn bên mới phát hiện ra túi tiền của mình đã không cánh mà bay, tên trộm bị bại lộ tung tích cũng không thiết gì nữa, chỉ khóc lóc kêu cha gọi mẹ, ném trả túi tiền lên bàn xong liền chịu đau khập khiễng chạy thẳng xuống cầu thang. Tiểu nhị liên tục nói xin lỗi, giảm nửa tiền trà cho lão nhân xong mới quay lại bận rộn.
Lý Quân hỏi: "Ngươi cứ thế bỏ qua cho hắn à?"
"Gãy mất xương cổ tay, cũng coi như được giáo huấn rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Trà nơi này quá đắng, đến nơi khác đi."
Sau lưng lại có người xen vào, nói trà đắng vì thiếu điểm tâm ăn kèm, tỉ dụ như một đĩa bánh nướng giòn chấm mật ong chẳng hạn, phối cùng loại trà siêu đắng này mới hợp.
Người lên tiếng là lão nhân vừa bị móc túi, hắn ha ha cười nói: "Đa tạ công tử vừa nãy ra tay giúp đỡ, nếu không là công toi mất mấy ngày nay rồi."
"Tiện tay mà thôi." Vân Ỷ Phong nhận thấy khẩu âm của hắn cứng nhắc, mi nhãn cao sâu sắc bén, không giống người Đại Lương, trong đầu đột nhiên xuất hiện loại suy nghĩ quân sự "nhỡ đâu hắn là mật thám Hán gian", vì vậy dò hỏi thêm một câu, "Lão tiên sinh đến Nhạn thành làm ăn sao?"
"Ta nào phải người làm ăn." Lão nhân khoát khoát tay, "Ta không biết tính toán, chỉ biết chữa bệnh thôi."
Nghe được hai chữ "chữa bệnh", Vân Ỷ Phong còn chưa kịp phản ứng, Lý Quân đã lập tức sáng mắt, nghĩ đây hẳn là vị thần y được trời cao gửi đến, kết quả đối phương lại nói tiếp: "Mấy ngày trước lạc đà nhà Mã viên ngoại khó sinh, cho nên mời ta đến đỡ đẻ."
Lý Quân ỉu xìu ngồi xuống.
Ầy, thì ra là thú y.
Vân Ỷ Phong cũng không để đoạn chuyện này ở trong lòng, mãi đến lúc tán chuyện trước khi ngủ mới nhớ ra rồi kể cho Quý Yến Nhiên.
"Giả lão nhị? Hắn là tên trộm chuyên nghiệp nổi danh trong thành rồi, bữa trước vừa được thả ra từ đại lao xong." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi đoán được hắn tự xưng mình là đồ đệ của ai không? Chính là người quen cũ của chúng ta, Địa Ngô Công."
"Chém thôi." Vân Ỷ Phong tựa ở đầu giường, khinh thường nói, "Dù Địa Ngô Công cũng khiến ta ngứa mắt, ít ra hắn vẫn hơn tên này gấp trăm lần, nếu biết mình có một "đồ đệ" như thế, e là sẽ tức phát điên mất thôi."
Quý Yến Nhiên ôm người vào trong ngực, xoa xoa vuốt vuốt một hồi, mới nói tiếp: "Hôm nay ta vừa đến quân doanh, bộ tộc Cát Đằng đã gửi tới một phong thư."
Vân Ỷ Phong nghe được liền ngồi bật dậy: "Vội vàng như vậy?"
"Thư do chính tay thủ lĩnh bộ tộc Gia Nhĩ Đằng viết, ngôn từ khẩn thiết, nói thẳng tộc nhân của hắn đang gặp rắc rối, cho nên muốn liên thủ với ta." Quý Yến Nhiên nói, "Tình hình cụ thể phải gặp mặt mới bàn được, hẹn ngày mai, địa điểm dự định là phủ Tướng quân."
"Gia Nhĩ Đằng sẽ đích thân ra mặt?" Vân Ỷ Phong hỏi.
Quý Yến Nhiên gật đầu.
Hai phe vốn luôn đối địch, bỗng nhiên lại muốn liên minh, loại chuyển biến này vừa nghe đã thấy đột ngột, không bình thường chút nào. Có thể Gia Nhĩ Đằng thật sự gặp phải phiền toái nan giải, cũng có thể là hắn đang... âm mưu chuyện khác. Nhưng âm mưu gì mới được? Vân Ỷ Phong ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi: "Đối phương là dạng người thế nào?"
"Giảo hoạt âm hiểm, rất có đầu óc." Quý Yến Nhiên nói, "Nhiều năm qua vẫn luôn nuôi ý đồ chiếm lấy Tây Bắc của Đại Lương, dã tâm không nhỏ."
Vậy thì chỉ e là lai giả bất thiện... Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, hắn thực sự không muốn trở thành một điểm yếu của đối phương, để rồi bất kì ai có được Huyết Linh chi đều có thể nghênh ngang đến đây ra điều kiện. Huống hồ người khác còn đỡ, đằng này lại là một nhân vật khó đối phó như Gia Nhĩ Đằng, càng nghĩ càng thấy phiền lòng, cũng càng thấy tỉnh cả ngủ, hắn nằm trong bóng tối, trở mình qua lại không khác gì lật bánh tráng.
(*lai giả bất thiện: đến mà không có ý tốt)
Quý Yến Nhiên vươn tay đè người lại.
Vân Ỷ Phong vùng vẫy một lát, sau bèn nói: "Đang nói chuyện nghiêm túc, tay chân thành thật chút đi!"
"Hửm?" Quý Yến Nhiên buồn cười nhìn hắn, hơi nhướn mày, làm bộ như không nghe thấy gì. Áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống tựa nước chảy, ở dưới ánh trăng, tất thảy đều giống như được điêu khắc từ loại ngọc tinh tế trơn mịn nhất.
Vân Ỷ Phong nghiêm túc nói: "Ta còn đang bận tâm về Gia Nhĩ Đằng." Cho nên hay là ngươi chờ lúc khác đi, như thế này không thấy có chút mất hứng à.
Quý Yến Nhiên kéo chăn, chùm lên cả hai.
Màn giường vừa chăng lên, chẳng được bao lâu đã lại bị kéo xuống, Vân Ỷ Phong đá hắn một cước, luôn có linh cảm cuộc đàm phán ngày mai chỉ là giả, đánh lén mới là mục đích thật sự, bộ tộc Cát Đằng tám phần sẽ mang còn theo mấy ngàn tinh binh đến, đêm nay tuyệt đối không thể mờ mắt vì sắc, phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới đúng, cho nên hắn liền tiến hành kháng nghị một cách mãnh liệt—chỉ có điều phương diện tinh thần mãnh liệt là thế, phương diện thân thể lại nhất thời không thể mãnh liệt nổi.
Qua một lát, Quý Yến Nhiên ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: "Cũng giúp ta với được không?"
Vân Ỷ Phong lạnh lùng cự tuyệt. Loại chuyện này, hắn từ chối nghe giảng lẫn thực hành, cứ để cho mình Tiêu vương điện hạ phát huy thiên tính hiếu học rồi thành tài đi.
Khổng Tử nói, có một số việc, ngủ đi là coi như chưa từng xảy ra. Đến khi trong lòng bàn tay cảm nhận được cái nóng như thiêu đốt, Vân Ỷ Phong lập tức nhắm mắt lại, cứ thế suy nghĩ miên man, lông mi run rẩy như cánh bướm.
Bên ngoài cửa sổ, màn sương như thấm đẫm cả những vì sao.
Hương vị ngọt ngào lan toả suốt một đêm.
...
-
vtrans by xiandzg
Biên quan không phồn hoa náo nhiệt như thành thị Trung Nguyên, khắp nơi đều mang vẻ trang nghiêm trầm lặng vạn cổ, tháp cổng thành được đắp nên từ những khối đá đen khổng lồ, cao như chọc trời, ngẩng đầu nhìn lên, dù chẳng sở hữu một bụng đầy chữ thì cũng không thể không nhớ đến vài câu thơ nổi tiếng như Tiếng sáo Oán dương liễu, Gió xuân Ngọc Môn Quan*, không thì Sắc vàng hổ phách đầy bát ngọc*, rượu ngon chỉ cần uống một hớp, liền say đến bước đi lảo đảo, nào còn biết mình đang tha hương.
(*cf: "Tiếng sao thổi chi khúc Oán liễu / Gió xuân chẳng tới Ngọc Môn Quan"—trích "Xuất tái" của Vương Chi Hoán; "Ngọc Môn Quan" trong thi ca thường được nhắc đến với âm hưởng bi tráng xa xôi
*cf: "Sắc vàng hổ phách đầy bát ngọc"—trích "Khách trung hành" của Lí Bạch; rượu ngon xứ Lăng Lan có màu vàng hổ phách đựng trong bát ngọc, đại ý bài thơ là rượu đã tuyệt hảo như vậy rồi, nếu chủ nhà cũng thể hiện sự nhiệt tình đến say lòng nữa, thì người khách tuyệt sẽ không còn cảm thấy mình là người tha hương)
Một con chim ưng giương cánh chao liệng, đắm mình trong gió lớn, dũng cảm phóng thẳng vào ráng chiều kim hồng bao la.
Toà thành trì nằm giữa đại mạc cột khói cùng hoàng hôn sông dài, quanh năm bị gió cát bao phủ, không quá giàu có, không quá an nhàn, thường xuyên thiếu nước, lại vì thỉnh thoảng phải đối mặt với chiến tranh, cho nên phòng ốc cũng chỉ cần kiên cố, tuyệt đối không có những cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn giống ở Giang Nam, hay màn che cửa sổ mỏng như cánh ve của Thục Trung, ừm, vì vậy đôi lúc sẽ cảm thấy dãy nhà đen thùi lui dọc đường có chút không bắt mắt.
Tuy nhiên dân chúng thì cực kì cởi mở, cũng cực kì hào sảng. Vân Ỷ Phong dừng chân ở ven đường, đang tò mò nhìn người ta kéo mì thì lại được dúi vào tay một xiên thịt dê nướng trộn thìa là còn đang xèo xèo mỡ. Ngay cả Lý Quân cũng được hưởng thụ tư vị "được người yêu mến nồng nhiệt", bị quây vào giữa nhóm các cô nương xinh đẹp múa hát, trong ngực ôm một rổ trứng gà và bánh ngọt, thập phần thụ sủng nhược kinh.
Phải, các cô nương ở Nhạn thành chính là tự nhiên phóng khoáng, yêu ca múa văn nghệ như thế. Xưa nay sẽ không trốn trong khuê phòng thẹn thùng trông mong tình lang, một khi đã để mắt đến nam tử nào, thì sẽ chờ gặp trên đường bằng được, nếu muốn gả thì thêu khăn tay mang đi ném cho hắn, thêu không đẹp cũng không sao, dù chỉ là một bầy uyên ương lộn xộn, ý tứ rõ ràng như vậy là được rồi.
Vân Ỷ Phong rất nhanh đã thấy thích nơi này. Đương nhiên, nếu Tiêu vương điện hạ không bị giúi nhiều khăn thêu vào tay như vậy, thì sẽ càng thích hơn.
Trong phủ Tướng quân cũng nháo nhào một trận. Lâm Ảnh biết tin, trước tiên là chuẩn bị rượu ngon đầy sân, sân sau đang chuẩn bị dê nướng nguyên con, chủ các tửu lâu trong thành cũng thi nhau mang đồ ăn tới, đặc biệt nghênh đón Tiêu vương điện hạ về thành! Đĩa chất thành đống, mùi thơm nức mũi bay đi mấy dặm.
Vân Ỷ Phong tung người xuống ngựa: "Chẳng trách lúc trước Vương gia vẫn bảo ở biên quan mới tự do không gò bó, giờ thì ta hiểu rồi." Không chỉ có trời đất bao la khoáng đạt, mà dân chúng cũng khoáng đạt tương tự, nếu ngày nào đó có thể thoả thích giục ngựa trên hoang mạc, e là sẽ chỉ mong được thả cả hồn mình lên bầu trời rộng lớn, bắt chước người xưa cất vang giọng hát, hát Tây Bắc lầu cao vút, chót vót tận tầng mây*.
(*cf: bài thơ "Tây Bắc hữu cao lâu")
"Ngươi có thể thích nơi này, ta lại chẳng mừng quá." Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, tiến vào phủ Tướng quân. Lâm Ảnh tươi cười ra đón tiếp: "Vương gia vất vả cả đường rồi, phòng đã dọn dẹp xong xuôi, Lăng Phi thiếu gia vẫn chỗ cũ, còn Vân môn chủ lấy nơi thanh tĩnh nhất."
Lý Quân liếc qua liếc lại, luồn hai ống tay áo vào nhau: "Khụ!"
"À, chỗ của Bình Lạc Vương cũng sắp xếp ổn thoả rồi." Lâm Ảnh nói, "Có điều ở Tây Bắc này điều kiện thiếu thốn, không thể so được với gấm vóc nhung lụa của Dương phủ, mong Vương gia không trách móc."
Ai quan tâm đến gấm vóc lụa là gì chứ, ta ho khan đâu phải vì ý này! Lý Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng gằn từng chữ: "Vân môn chủ cần gì chỗ ở riêng nữa."
Lâm Ảnh: "..."
Để điều tra động tĩnh của bộ tộc Cát Đằng, hắn phải dẫn quân trở lại Tây Bắc từ trước, cho nên không nắm được... tiến độ của hai người ở phương diện kia, phong thư lần trước của lão Ngô có đề cập đến một chút, nhưng dường như khi ấy Vương gia vẫn đang trong giai đoạn "muốn mà không được" đầy chua xót, xem chừng cũng không còn tí hi vọng nào, vì sao mới qua có mấy tháng mà đã phát triển đột biến đến độ ngủ chung giường luôn rồi?
Vân Ỷ Phong hỏi: "Khu nhà thanh tĩnh nhất ở đâu?"
"Vân môn chủ cứ đùa." Lâm Ảnh lưu loát nói, "Phủ Tướng quân này nhộn nhạo như vậy, lấy đâu ra khu nhà nào thanh tĩnh, ta phải đến phòng bếp kiểm tra cái đã." Vừa dứt lời liền xoay người biến thẳng, như sợ chỉ cần chậm trễ một chút sẽ bị giữ lại. Giang Lăng Phi cũng dắt Lý Quân rời đi, hạ nhân thì còn tinh ý hơn cả, sân vườn chốc trước đang ồn ào nhốn nháo, trong nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng như tờ.
Chỉ còn lại hai người Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong.
Khu nhà có phong cảnh ưu mĩ thanh tĩnh tuyệt đối mà Lâm Ảnh và quản gia đặc biệt lựa chọn, xem ra cũng không cần đến nữa rồi.
Khuôn viên nơi ở của Tiêu vương điện hạ rất lớn, nằm ngay trung tâm phủ Tướng quân, ngoài vườn không hoa cỏ không cây cối, chẳng có cảnh trí gì đáng nói. Thiết kế trong phòng cũng đơn giản, ngoại trừ bàn ghế hộc tủ thì chỉ có độc một cái giường lớn cứng ngắc, đến màn còn không treo.
Quý Yến Nhiên nói: "Chiều đến ta sẽ cho người thay một bộ giường chiếu mềm mại dễ chịu hơn cho ngươi nằm."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Coi như là đồng ý ở lại.
Nhưng mà cũng hợp lí thôi, các cô nương Nhạn thành còn dám thẳng thắn biểu đạt tâm tư của mình, hắn thân là nam tử, lại còn là môn chủ Phong Vũ môn tiếng tăm lừng lẫy, chưa đè Tiêu vương điện hạ xuống giường hôn hít ngay tại chỗ đã xem như giữ ý giữ tứ, tiết chế nhã nhặn lắm rồi.
Buổi tối, tiệc chào mừng được tổ chức trong sân, đồ ăn cùng rượu có dê nướng nguyên con và Thiêu Đao Tử, chính là Thiêu Đao Tử có danh tự bị Vân môn chủ ghét bỏ lúc trước. Uống vào vừa nồng vừa cay, cứ như vừa bị ai đó đánh cho mấy gậy, đầu quay mòng mòng, quá nửa ngày mới hồi lại được chút.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Còn muốn đổi tên nữa không?"
"Vị mạnh gắt họng thế này, có đổi cũng không biến ra nổi tình thơ ý hoạ, chi bằng cứ giữ nguyên danh tự hiện tại lại chuẩn." Vân Ỷ Phong tựa đầu lên vai hắn, ngắm nhìn vầng trăng bàng bạc giữa màn trời xanh như nhuốm mực, địa thế Tây Bắc vừa cao vừa rộng, tựa hồ chỉ cần vươn tay lên là có thể chạm đến bầu trời.
Có người bắt đầu đánh hồ cầm, giữa không gian vui cười náo nhiệt, ý vị thê lương cũng như bị đánh tan, chỉ còn lại gió thổi co lay, dê bò đầy đất.
"Lạnh không?" Quý Yến Nhiên cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng hỏi, "Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tây Bắc rất lớn, ngươi mặc quá phong phanh rồi."
Vân Ỷ Phong nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đàn cùng tiếng gió bên tai, mùi rượu trong không gian ngày càng nồng đậm, hắn cũng có chút say.
Một buổi tối như này, tiêu dao tự tại, vô lo vô nghĩ, ai nấy đều đang tươi cười sảng khoái.
Thật tốt.
Có lẽ bởi vì tâm tình bình thản, lúc ngủ cũng an ổn hơn nhiều. Tận đến hôm sau bị ánh nắng chiếu cho tỉnh lại, bên tai như vẫn cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng ướt át cùng những lời tâm tình, hắn không thể không ngồi trên giường suy tư hồi lâu, ấy rốt cục chỉ là mộng cảnh hay đã thật sự xảy ra.
Cho nên lúc Tiêu vương điện hạ đẩy cửa bước vào, Vân môn chủ đang chau mày cẩn thận nghiên cứu vết đỏ khả nghi trên ngực mình.
"..."
"Khụ."
Vân Ỷ Phong bình tĩnh vạch trần: "Loại hành vi này của Vương gia, cần bẩm báo cho quan phủ mới được, lưu manh là phải bị bắt lại."
Quý Yến Nhiên kéo hắn vào trong ngực, cưỡng ép hôn xuống một đường dài phía sau tai đối phương: "Đằng nào cũng bị bắt một lần, không thể thiệt thòi thế được."
Vân Ỷ Phong cười cười tránh đi: "Hôm nay phải vào quân doanh à?"
"Nếu ngươi mệt thì cứ nghỉ ngơi trong phòng đi." Quý Yến Nhiên nói, "Gần đây trong quân đang có nhiều điều chỉnh, khắp nơi đều loạn, cũng không có gì đáng xem, tối ta sẽ về sớm với ngươi."
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Cũng được". Đi đường suốt nhiều ngày như vậy, hắn quả thực cần tĩnh tâm điều tức nội lực một chút. Tễ Liên hữu dụng, song không phải giải dược, cho nên vẫn phải có tinh thần tự giác của một bệnh nhân mới được.
Vì vậy sau khi ăn điểm tâm, Quý Yến Nhiên cùng Giang Lăng Phi và Lâm Ảnh cùng nhau ra khỏi thành. Chỉ còn lại mình Lý Quân buồn bực ngán ngẩm, lén lút chạy đến khu nhà của chủ phủ, gõ gõ cửa sổ: "Muốn lên phố đi dạo không?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Phải vận công."
Lý Quân trông mong hỏi: "Vận mất bao lâu?"
"Hai canh giờ."
"Vậy ta chờ ngươi."
"..."
Bình Lạc Vương lấy ra một chiếc ghế đẩu, ngoan ngoãn ngồi trong sân chờ. Hắn đã quyết định, trước khi sự tình ở Dương gia được xử lí thì tuyệt đối sẽ không đi đâu một mình, miễn cho lại bị đạo tặc nào đó bắt cóc! Vân Ỷ Phong cũng lười để ý đến hắn, chỉ tập trung vận công trị thương, sau khi đánh tan được hết tất cả tụ khí mới thở ra một hơi dài, mở mắt ra, liền bắt gặp Lý Quân vẫn đang ngồi phía đối diện, biểu tình đầy ngưỡng mộ tán thưởng cùng giật mình như thể vừa được khai sáng điều gì bất ngờ lắm.
"Hay cứ nằm nghỉ thêm một lát đi." Hắn cẩn thận đề nghị, "Trông sắc mặt ngươi hơi tái."
"Có chút mệt, một lát nữa sẽ đỡ thôi." Vân Ỷ Phong vịn hắn đứng dậy, rót cho mình một chén nước, "Mặt trời cũng xuống núi rồi, ra ngoài hít thở ít không khí đi."
"Được!" Lý Quân đáp ứng ngay tắp lự, hỗ trợ hắn chọn y phục từ ngăn tủ, lúc này, Vân Ỷ Phong mới phát hiện, thế gian này đúng là không ai không có sở trường—mà sở trường của Bình Lạc Vương, dường như chính là độc chiếm hết thiên phú thẩm mĩ của cả Hoàng gia thì phải. Hắn nói đêm đến gió nổi, mặc đồ trắng sẽ dễ dính bẩn, cho nên chọn ra bộ y phục xanh ngọc phối với đai lưng bằng gấm, bên hông treo một mặt ngọc viền bạc, mặc thế ngồi ngựa đi quanh đường phố Nhạn thành, cứ gọi là phong thần tuấn lãng, chi lan ngọc thụ.
Vì vậy khăn tay thơm ngào ngạt liền bay đến tới tấp, tựa lông ngỗng, tựa muối thô, khiến một kẻ dốt đặc như Lý Quân cũng phải mơ hồ nhớ đến một câu thơ, gì mà hoa tuyết Yên sơn to tựa tịch*.
(*cf: "Bắc phong hành" của Lý Bạch; bão tuyết trên núi yên lớn như cái chiếu—cuốn phăng mọi thứ)
Kì thực ý định của Vân môn chủ, là để các cô nương trong Nhạn thành thấy khó mà lui, biết đường đi tìm tình lang khác. Thế nhưng vạn lần không ngờ tới, mới ra cửa được nửa canh giờ, tình địch của mình chẳng những không bị khuyên lui, ngược lại còn khiến Tiêu vương điện hạ có thêm không ít tình địch.
Người ta nói rồi, thế sự khó lường, ai bảo chủ quan.
Lý Quân ngồi trong quán trà an ủi hắn: "Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà."
Vân Ỷ Phong đập bàn một cái, rổ đậu phộng chiên giòn rúng động bay loạn. Bình Lạc Vương chấn kinh không thôi, luống cuống đặt chén trà xuống, vừa định mở miệng khuyên can tiếp thì nơi góc tường đã có người ngã sõng soài kêu lên thảm thiết.
Vân Ỷ Phong lạnh lùng nhìn sang.
"Ô, Giả lão nhị!" Tiểu nhị quán trà nghe được động tĩnh, tiến lên đỡ hắn dậy, "Ngươi lại đến trộm đồ?"
Hắn nói xong, lão nhân bàn bên mới phát hiện ra túi tiền của mình đã không cánh mà bay, tên trộm bị bại lộ tung tích cũng không thiết gì nữa, chỉ khóc lóc kêu cha gọi mẹ, ném trả túi tiền lên bàn xong liền chịu đau khập khiễng chạy thẳng xuống cầu thang. Tiểu nhị liên tục nói xin lỗi, giảm nửa tiền trà cho lão nhân xong mới quay lại bận rộn.
Lý Quân hỏi: "Ngươi cứ thế bỏ qua cho hắn à?"
"Gãy mất xương cổ tay, cũng coi như được giáo huấn rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Trà nơi này quá đắng, đến nơi khác đi."
Sau lưng lại có người xen vào, nói trà đắng vì thiếu điểm tâm ăn kèm, tỉ dụ như một đĩa bánh nướng giòn chấm mật ong chẳng hạn, phối cùng loại trà siêu đắng này mới hợp.
Người lên tiếng là lão nhân vừa bị móc túi, hắn ha ha cười nói: "Đa tạ công tử vừa nãy ra tay giúp đỡ, nếu không là công toi mất mấy ngày nay rồi."
"Tiện tay mà thôi." Vân Ỷ Phong nhận thấy khẩu âm của hắn cứng nhắc, mi nhãn cao sâu sắc bén, không giống người Đại Lương, trong đầu đột nhiên xuất hiện loại suy nghĩ quân sự "nhỡ đâu hắn là mật thám Hán gian", vì vậy dò hỏi thêm một câu, "Lão tiên sinh đến Nhạn thành làm ăn sao?"
"Ta nào phải người làm ăn." Lão nhân khoát khoát tay, "Ta không biết tính toán, chỉ biết chữa bệnh thôi."
Nghe được hai chữ "chữa bệnh", Vân Ỷ Phong còn chưa kịp phản ứng, Lý Quân đã lập tức sáng mắt, nghĩ đây hẳn là vị thần y được trời cao gửi đến, kết quả đối phương lại nói tiếp: "Mấy ngày trước lạc đà nhà Mã viên ngoại khó sinh, cho nên mời ta đến đỡ đẻ."
Lý Quân ỉu xìu ngồi xuống.
Ầy, thì ra là thú y.
Vân Ỷ Phong cũng không để đoạn chuyện này ở trong lòng, mãi đến lúc tán chuyện trước khi ngủ mới nhớ ra rồi kể cho Quý Yến Nhiên.
"Giả lão nhị? Hắn là tên trộm chuyên nghiệp nổi danh trong thành rồi, bữa trước vừa được thả ra từ đại lao xong." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi đoán được hắn tự xưng mình là đồ đệ của ai không? Chính là người quen cũ của chúng ta, Địa Ngô Công."
"Chém thôi." Vân Ỷ Phong tựa ở đầu giường, khinh thường nói, "Dù Địa Ngô Công cũng khiến ta ngứa mắt, ít ra hắn vẫn hơn tên này gấp trăm lần, nếu biết mình có một "đồ đệ" như thế, e là sẽ tức phát điên mất thôi."
Quý Yến Nhiên ôm người vào trong ngực, xoa xoa vuốt vuốt một hồi, mới nói tiếp: "Hôm nay ta vừa đến quân doanh, bộ tộc Cát Đằng đã gửi tới một phong thư."
Vân Ỷ Phong nghe được liền ngồi bật dậy: "Vội vàng như vậy?"
"Thư do chính tay thủ lĩnh bộ tộc Gia Nhĩ Đằng viết, ngôn từ khẩn thiết, nói thẳng tộc nhân của hắn đang gặp rắc rối, cho nên muốn liên thủ với ta." Quý Yến Nhiên nói, "Tình hình cụ thể phải gặp mặt mới bàn được, hẹn ngày mai, địa điểm dự định là phủ Tướng quân."
"Gia Nhĩ Đằng sẽ đích thân ra mặt?" Vân Ỷ Phong hỏi.
Quý Yến Nhiên gật đầu.
Hai phe vốn luôn đối địch, bỗng nhiên lại muốn liên minh, loại chuyển biến này vừa nghe đã thấy đột ngột, không bình thường chút nào. Có thể Gia Nhĩ Đằng thật sự gặp phải phiền toái nan giải, cũng có thể là hắn đang... âm mưu chuyện khác. Nhưng âm mưu gì mới được? Vân Ỷ Phong ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi: "Đối phương là dạng người thế nào?"
"Giảo hoạt âm hiểm, rất có đầu óc." Quý Yến Nhiên nói, "Nhiều năm qua vẫn luôn nuôi ý đồ chiếm lấy Tây Bắc của Đại Lương, dã tâm không nhỏ."
Vậy thì chỉ e là lai giả bất thiện... Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, hắn thực sự không muốn trở thành một điểm yếu của đối phương, để rồi bất kì ai có được Huyết Linh chi đều có thể nghênh ngang đến đây ra điều kiện. Huống hồ người khác còn đỡ, đằng này lại là một nhân vật khó đối phó như Gia Nhĩ Đằng, càng nghĩ càng thấy phiền lòng, cũng càng thấy tỉnh cả ngủ, hắn nằm trong bóng tối, trở mình qua lại không khác gì lật bánh tráng.
(*lai giả bất thiện: đến mà không có ý tốt)
Quý Yến Nhiên vươn tay đè người lại.
Vân Ỷ Phong vùng vẫy một lát, sau bèn nói: "Đang nói chuyện nghiêm túc, tay chân thành thật chút đi!"
"Hửm?" Quý Yến Nhiên buồn cười nhìn hắn, hơi nhướn mày, làm bộ như không nghe thấy gì. Áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống tựa nước chảy, ở dưới ánh trăng, tất thảy đều giống như được điêu khắc từ loại ngọc tinh tế trơn mịn nhất.
Vân Ỷ Phong nghiêm túc nói: "Ta còn đang bận tâm về Gia Nhĩ Đằng." Cho nên hay là ngươi chờ lúc khác đi, như thế này không thấy có chút mất hứng à.
Quý Yến Nhiên kéo chăn, chùm lên cả hai.
Màn giường vừa chăng lên, chẳng được bao lâu đã lại bị kéo xuống, Vân Ỷ Phong đá hắn một cước, luôn có linh cảm cuộc đàm phán ngày mai chỉ là giả, đánh lén mới là mục đích thật sự, bộ tộc Cát Đằng tám phần sẽ mang còn theo mấy ngàn tinh binh đến, đêm nay tuyệt đối không thể mờ mắt vì sắc, phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới đúng, cho nên hắn liền tiến hành kháng nghị một cách mãnh liệt—chỉ có điều phương diện tinh thần mãnh liệt là thế, phương diện thân thể lại nhất thời không thể mãnh liệt nổi.
Qua một lát, Quý Yến Nhiên ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: "Cũng giúp ta với được không?"
Vân Ỷ Phong lạnh lùng cự tuyệt. Loại chuyện này, hắn từ chối nghe giảng lẫn thực hành, cứ để cho mình Tiêu vương điện hạ phát huy thiên tính hiếu học rồi thành tài đi.
Khổng Tử nói, có một số việc, ngủ đi là coi như chưa từng xảy ra. Đến khi trong lòng bàn tay cảm nhận được cái nóng như thiêu đốt, Vân Ỷ Phong lập tức nhắm mắt lại, cứ thế suy nghĩ miên man, lông mi run rẩy như cánh bướm.
Bên ngoài cửa sổ, màn sương như thấm đẫm cả những vì sao.
Hương vị ngọt ngào lan toả suốt một đêm.
...
-
vtrans by xiandzg
/163
|