Bạch Húc Thần nghiêng đầu nhìn Trác Mai, Trác Mai đẩy kính mắt rồi gật đầu, Bạch Húc Thần nhún vai nói: “Cháu cũng đã nói rằng, những tên côn đồ đó đến năm giờ thì rời khỏi con hẻm tối. Bạn bè của cháu đến gặp cháu ở trạm xe trên đường số sáu vào lúc năm giờ bốn mươi sáu phút. Bốn mươi phút đó đương nhiên là dùng để đi từ con hẻm tối đến trạm xe đường số sáu rồi. “
“Bạch Húc Thần!” Tống Thanh đập tay xuống bàn một cái nặng nề, tức giận trừng mắt nhìn cậu, quát lên: “Cậu đừng có giả bộ ngớ ngẩn trước mặt chúng tôi, chúng tôi đã tính rồi, từ ngõ tối đó đến trạm xe đường số sáu chỉ mất tối đa hai mươi phút thôi, cậu còn những hơn hai mươi phút nữa, và vừa đủ thời gian để đi giết một người! Cậu đừng tưởng ba cậu làm quan chức nhà nước thì có thể áp đảo được pháp luật. Tôi nói cho cậu biết, người khác có sợ người nhà họ Bạch các cậu, nhưng Tống Thanh tôi không sợ, cậu tốt nhất nên thành thật khai ra rõ ràng cho tôi, bằng không cho dù cậu không nói, chứng cứ ở hiện trường cũng đủ để định tội cậu.”
“Ha!” Đối mặt với sự lên án đầy phẫn nộ như lên cơn điên của Tống Thanh, Bạch Húc Thần chỉ khẽ cười một tiếng. Một tiếng cười này mặc dù rất nhạt nhưng lại ẩn chứa sau đó ý tứ tràn ngập khinh thường. Nhà họ Bạch cũng vì có sự tồn tại của Bạch Hi Cảnh nên địa vị ở thành phố S là tối cao, hầu như tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa sâu xa mà địa vị tối cao này biểu hiện ra bên ngoài nên chắc chắn sẽ không chủ động mà dây vào bọn họ. Hơn nữa, trong đám người nhà họ Bạch, từ ông Bạch đến người bé nhất là Tiểu Thất... hiện tại nên đổi thành Tiểu Tịnh Trần rồi, không có một ai là ỷ thế hiếp người. Nhưng trong hiện thực, luôn có một số người vì muốn tự biểu dương lòng chính nghĩa và không sợ cường quyền của bản thân mình mà thích nắm bắt tất cả các khả năng để bôi nhọ nhà họ Bạch, muốn kéo cả nhà họ Bạch, thậm chí là cả Bạch Hi Cảnh xuống đài.
Người mà không khiến người khác đố kị thì chỉ là kẻ tầm thường!
Bạch Húc Thần tỏ vẻ cậu hiểu rất rõ tâm trạng của Tống Thanh, nhưng cũng tuyệt đối không để người khác tùy ý chụp cái mũ “hung thủ giết người” lớn như vậy lên trên đầu mình.
Trác Mai cầm lấy bút ghi âm điều chỉnh một chút, nói: “Xúi giục người khác nhận tội, giả lời khai, bức cung, uy hiếp, đe dọa, chúng tôi sẽ giữ lại quyền truy cứu.”
Tống Thanh không hiểu, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi xúi giục người khác nhận tội, giả lời khai, bức cung, uy hiếp, đe dọa lúc nào? Tôi cũng có thể kiện các người tội phỉ báng.”
“Cứ tự nhiên.” Trác Mai nhún vai không thèm để ý. Mở máy ghi âm lần hai, “Là đe dọa hay là phỉ báng, chúng ta sẽ làm rõ ở trên tòa.”
Trác Mai nổi danh là “Ngọc diện diêm la” của thành phố S, trước giờ không có vụ kiện tụng nào mà cô không thắng được. Những thứ vốn là đen đều có thể bị cô nói thành trắng, hoàn toàn là một người không coi pháp luật ra gì. Tống Thanh không ưa nhất cái loại người đem pháp luật đùa giỡn trong lòng bàn tay này. Thật sự coi bản thân là thần sao?
Dưới cơn giận dữ, suýt chút nữa Tống Thanh đã lật bàn, may mắn là hai đồng nghiệp của anh ta phản ứng nhanh, vội vã trấn an người đồng nghiệp có tính cách nóng nảy này.
Cảm thấy cũng hòm hòm rồi, Bạch Húc Thần chỉ híp mắt cười rồi nói: “Các chú đã tính thời gian từ con hẻm tối đó đến trạm xe đường số sáu, nhưng các chú có tính tới việc lúc đó cháu đang bị thương nặng, đi đứng bất tiện, trên tay còn đang bế một đứa bé sáu tuổi hay không? Hơn nữa, đường đi trong con hẻm kia quanh co phức tạp, cháu chưa từng đi qua đấy. Đi oan uổng mất mấy con đường cũng không tính là quá mức chứ hả ~?”
Tống Thanh ngây ra, lập tức cau mày, nghi ngờ hỏi: “Cậu còn bế một đứa bé?”
Bạch Húc Thần chậm rãi ngồi thẳng dậy, cả người dựa lên bàn, kéo khoảng cách giữa mình và Tống Thanh gần lại, nói ra từng chữ một rõ ràng: “Hôm qua cháu đã nói với chú rồi, cháu vẫn luôn đi cùng với em gái của cháu, chính các chú đã tự bỏ quên nhân chứng quan trọng này.” Mặc dù chính cậu cũng thật sự cố ý làm mờ đi vai trò của Tiểu Tịnh Trần trong cả câu chuyện!
“Còn nữa, ba cháu làm quan, mẹ cháu là nhân viên pháp y, đối với chứng cứ tại hiện trường để có thể định tội, mẹ cháu còn quen thuộc hơn các chú. Mặc kệ chú có sợ người nhà họ Bạch chúng cháu hay không thì đó cũng là chuyện của chú, cháu không có hứng thú muốn biết. Đương nhiên, nếu chú có gan thì có thể nói lại những lời vừa rồi một lần nữa trước mặt chú út nhà cháu. À ~ đúng rồi, chú út nhà cháu chính là Bạch Hi Cảnh mà chú không thèm để vào mắt đấy.”
Tống Thanh: “...” Nhóc con khốn kiếp nhà họ Bạch thật sự là đáng ghét nhất mà ~!
Trác Mai: “...” Cô đẩy mắt kính, ánh mắt di chuyển lên trên tấm kính thủy tinh!
Trong phòng quan sát đằng sau tấm kính chỉ nhìn rõ một mặt kia, Bạch Hi Cảnh đang cười đến mức phong vân biến sắc, Tiểu Tịnh Trần đang ôm cổ cha ngốc, chớp đôi mắt to tròn, tò mò quan sát chú cảnh sát bên cạnh đang toát mồ hôi lạnh đầy người. Được rồi, thật ra nhóc con này hoàn toàn không hiểu tình huống hiện giờ là gì.
Trong phòng thẩm vấn, nghi phạm Bạch Húc Thần bị đổi thành nhân chứng Tiểu Tịnh Trần, vị trí của luật sư Trác Mai bị Bạch Hi Cảnh thay thế, ba nhân viên cảnh sát ngồi đối diện thì lại không thay đổi. Tống Thanh luôn miệng nói không sợ người nhà họ Bạch, nhưng khi Bạch Hi Cảnh thật sự xuất hiện trước mắt, anh ta vẫn không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù không nói một chữ nào, nhưng khí thế từng tắm qua máu tươi và chết chóc của Bạch Hi Cảnh không phải ai cũng có thể chịu được. Huống chi, vị cha ngốc này còn đang bực bội bởi vì con gái bị đưa tới sở cảnh sát để tra hỏi. Ngoại trừ con gái cưng ngốc nghếch phản ứng chậm chạp ra thì những sinh vật hít thở được đều biết tránh rủi tìm lành.
Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Trác Mai cầm túi xách đi tới, đẩy kính mắt nói: “Tiểu Cảnh, em ra ngoài chờ đi, chị ở trong này với Tịnh Trần.”
Bạch Hi Cảnh hơi nghiêng đầu, đôi mắt phượng đằng sau mắt kính hơi nheo lại ánh lên tia sáng lạnh, cười như không cười. Trác Mai không hề nhượng bộ nghênh đón ánh mắt của Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh bật cười, giơ tay lên xoa cái đầu lớn của Tiểu Tịnh Trần, mấy sợi tóc ngắn ngủn hình như đã dài ra thêm một chút: “Ba chờ con ở ngoài, nhớ nghe lời bác hai, nhớ là phải nói thật.”
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế, đôi chân nhỏ mập mạp khua đi khua lại giữa không trung, bàn tay nhỏ đặt lên trên bàn, các ngón tay đan vào nhau ngửa đầu nhìn Bạch Hi cảnh rồi gật đầu, đáp lại với giọng trẻ con non nớt: “Con biết rồi, ba!”
Bạch Hi Cảnh ra khỏi phòng thẩm vấn, ba cảnh sát bao gồm cả Tống Thanh đều không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với bé gái đáng yêu trong dáng vẻ bé trai mũm mĩm như Tiểu Tịnh Trần này, ngay cả vẻ mặt của Tống Thanh cũng không nhịn được mà dịu dàng hơn vài phần, giọng nói cũng trở nên hòa nhã: “Bạn nhỏ, chú hỏi cháu vài câu, cháu phải nghiêm túc trả lời có được không?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đôi mắt trong suốt vô tội nhìn Tống Thanh.
“Tại sao cháu và anh trai cháu lại chạy đến con hẻm tối đó?”
“Hẻm tối là cái gì ạ?” Tiểu Tịnh Trần mờ mịt hỏi lại, trên đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi. Tống Thanh suýt chút nữa thì quỳ, Trác Mai nhìn anh ta với ánh mắt đồng tình, vội vàng giúp giải thích: “Chính là chỗ hôm qua các cháu đã đánh nhau đấy.”
“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần chợt hiểu ra: “Chúng cháu chạy theo chú ăn trộm đến đấy ạ!”
Chú ăn trộm gì đó, em gái nhỏ này thật là quá trong sáng rồi~!
“Sau khi đánh nhau xong, lúc các cháu bỏ đi, cái chú ăn trộm kia còn sống không?” Tống Thanh thuận theo lời nói của Tiểu Tịnh Trần mà hỏi tiếp.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Tim chú ấy vẫn còn đập, hô hấp đều đặn, vẫn còn sống rất khỏe mạnh.”
“Chú ăn trộm ấy có phản ứng khó chịu gì không?”
“Phản ứng khó chịu? Phản ứng khó chịu là cái gì?”
“Chính là phản ứng không thoải mái.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, nhìn Tống Thanh một cách khó hiểu: “Chú ấy đã bị đánh đến tàn phế rồi thì có thể thoải mái sao?”
Tống Thanh: “...” Đứa bé xui xẻo này ở đâu ra vậy, thật là khiến người ta cảm thấy bực mình quá rồi! Nhưng anh ta cũng đã nắm bắt được từ then chốt: “Ông chú ăn trộm bị đánh cho tàn phế?”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Chú ấy bảo những ông chú tóc nhiều màu đánh cho anh cả tàn phế, anh cả liền bảo những chú tóc nhiều màu đánh cho chú ấy tàn phế. Bọn cháu cho họ khá nhiều tiền, cho nên những chú tóc nhiều màu liền đánh ông chú ăn trộm đến tàn phế.”
Một hồi lâu, Tống Thanh vẫn chưa thể phản ứng lại, cẩn thận sắp xếp lại những lời nói của Tiểu Tinh Trần xong, mới kinh ngạc nói: “Cháu nói là anh trai cháu trả tiền cho những tên côn đồ kia đánh Hàn Đức tàn phế?”
“Côn đồ là cái gì? Hàn Đức là ai? Tiền là ba cho cháu ăn cơm!” Tiểu Tịnh Trần nhìn Tống Thanh bằng vẻ mặt ngây thơ không hiểu khiến anh ta phát điên.
“Nói cách khác chính là Bạch Húc Thần dùng tiền để mua chuộc những tên côn đồ kia đánh Hàn Đức tàn phế, nhưng lại không ngờ bọn chúng ra tay quá nặng, đánh chết người luôn.”
“Không đúng, lúc cháu và anh cả rời khỏi, ông chú ăn trộm còn chưa chết.” Tiểu Tịnh Trần khó có được một lần khôn ngoan lanh lợi, kịp thời phản bác lại suy luận của Tống Thanh. Tống Thanh liếc mắt nhìn bé, đưa ra phán đoán mà mình cho là chuẩn xác nhất: “Lúc đó Hàn Đức đã chịu vết thương trí mạng, các cháu lại không đưa anh ta đến bệnh viện để chữa trị kịp thời cho nên anh ta mới chết.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, bé hoàn toàn không hiểu suy luận của Tống Thanh, nhưng trực giác mách bảo là có gì đó không đúng. Thế là bé hoang mang nhìn Trác Mai, nghi ngờ hỏi: “Bác hai, ba nói không được nói dối, cháu rõ ràng đã nói sự thật, sao cái chú này nghe mãi không hiểu rõ chân tướng vậy?”
Trác Mai vuốt ve cái đầu to của bé nói: “Không có gì đâu, đó là vấn đề của bọn họ.” Sau đó cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tống Thanh đang kích động, bình tĩnh nói: “Tuy đây không phải công việc của tôi nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh một câu: Hàn Đức chết là vì bị đâm xuyên tim. Anh cảm thấy anh ta có thời gian “Bởi vì không đưa đi bệnh viện chữa trị kịp thời mà chết” không?”
Tống Thanh lập tức đứng hình!
Bị đâm xuyên qua tim chắc chắn sẽ tắt thở trong vòng mấy giây, chuyện này “... Cũng không thể chứng minh lúc Bạch Húc Thần rời khỏi thì Hàn Đức vẫn còn sống.”
Trác Mai im lặng liếc mắt khinh thường, cô trực tiếp đứng dậy, bế Tiểu Tịnh Trần bỏ đi: “Các anh không có chứng cứ chứng minh lúc Bạch Húc Thần rời đi thì Hàn Đức đã chết, mà chúng tôi có nhân chứng chứng minh lúc Bạch Húc Thần rời đi Hàn Đức vẫn còn sống. Hoa Hạ là một xã hội pháp trị, đứa trẻ sáu tuổi đã có năng lực trần thuật lại theo trí nhớ một cách hoàn chỉnh, cho nên những lời làm chứng của Tịnh Trần có hiệu ứng pháp luật thật sự. Trước khi có chứng cứ xác thực, các anh không thể xem đương sự của tôi là nghi phạm, hơn nữa, đương sự của tôi chưa tròn mười sáu tuổi, trước khi xác định được cậu ta là hung thủ thì các anh có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm để cậu ấy không vì chuyện này mà có bóng ma tâm lý. Chỉ như vậy thôi.”
Trác Mai dắt Bạch Húc Thần, Tiểu Tịnh Trần ngang nhiên rời khỏi đó, Bạch Hi Cảnh chậm rãi đi ở cuối cùng. Trước khi rời khỏi cục cảnh sát còn gặp được người nhà của nạn nhân đến hỏi về vụ án, bà Hàn trong chốc lát như đã già thêm hai mươi tuổi. Bà vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần thì liền giống như bị điên mà chạy tới kéo Tiểu Tịnh Trần nói: “Bé con, cháu nói cho bà biết, có phải Bạch Húc Thần giết Hàn Đức hay không? Cháu nói cho bà biết, có phải nó giết con của bà hay không?”
Tiểu Tịnh Trần bị dáng vẻ kích động của bà Hàn dọa sợ, lúng túng trả lời: “Anh cả không giết người.”
“Trẻ con không được nói dối, cháu không thể vì bao che cho anh trai cháu mà để con trai bà chết oan được. Cháu nói cho bà biết, có phải Bạch Húc Thần giết con trai bà không, cháu phải nói thật với bà, là Bạch Húc Thần giết Hàn Đức nhà bà có đúng hay không?”
Con mắt bà Hàn lúc này giống như một con thú hung ác nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, những ngón tay nhăn nheo bóp chặt lấy bả vai của bé con, sức lớn đến nỗi như hận không thể bóp nát xương của bé. Trên thế gian này, chuyện đau khổ nhất không gì khác ngoài việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hàn Đức là con trai của bà Hàn, bây giờ trông thấy thi thể hắn ta lạnh như băng nằm trên bàn giải phẫu, cả thế giới tinh thần của bà lão tựa như hoàn toàn tan vỡ.
Tiểu Tịnh Trần bị tình trạng điên loạn của bà Hàn dọa sợ, bé “Oa …” khóc lớn một tiếng, theo bản năng giang hai tay hướng đến Bạch Hi Cảnh, miệng vẫn nghẹn ngào nói: “Anh cả không giết người! Anh cả không giết người!”
“Bạch Húc Thần!” Tống Thanh đập tay xuống bàn một cái nặng nề, tức giận trừng mắt nhìn cậu, quát lên: “Cậu đừng có giả bộ ngớ ngẩn trước mặt chúng tôi, chúng tôi đã tính rồi, từ ngõ tối đó đến trạm xe đường số sáu chỉ mất tối đa hai mươi phút thôi, cậu còn những hơn hai mươi phút nữa, và vừa đủ thời gian để đi giết một người! Cậu đừng tưởng ba cậu làm quan chức nhà nước thì có thể áp đảo được pháp luật. Tôi nói cho cậu biết, người khác có sợ người nhà họ Bạch các cậu, nhưng Tống Thanh tôi không sợ, cậu tốt nhất nên thành thật khai ra rõ ràng cho tôi, bằng không cho dù cậu không nói, chứng cứ ở hiện trường cũng đủ để định tội cậu.”
“Ha!” Đối mặt với sự lên án đầy phẫn nộ như lên cơn điên của Tống Thanh, Bạch Húc Thần chỉ khẽ cười một tiếng. Một tiếng cười này mặc dù rất nhạt nhưng lại ẩn chứa sau đó ý tứ tràn ngập khinh thường. Nhà họ Bạch cũng vì có sự tồn tại của Bạch Hi Cảnh nên địa vị ở thành phố S là tối cao, hầu như tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa sâu xa mà địa vị tối cao này biểu hiện ra bên ngoài nên chắc chắn sẽ không chủ động mà dây vào bọn họ. Hơn nữa, trong đám người nhà họ Bạch, từ ông Bạch đến người bé nhất là Tiểu Thất... hiện tại nên đổi thành Tiểu Tịnh Trần rồi, không có một ai là ỷ thế hiếp người. Nhưng trong hiện thực, luôn có một số người vì muốn tự biểu dương lòng chính nghĩa và không sợ cường quyền của bản thân mình mà thích nắm bắt tất cả các khả năng để bôi nhọ nhà họ Bạch, muốn kéo cả nhà họ Bạch, thậm chí là cả Bạch Hi Cảnh xuống đài.
Người mà không khiến người khác đố kị thì chỉ là kẻ tầm thường!
Bạch Húc Thần tỏ vẻ cậu hiểu rất rõ tâm trạng của Tống Thanh, nhưng cũng tuyệt đối không để người khác tùy ý chụp cái mũ “hung thủ giết người” lớn như vậy lên trên đầu mình.
Trác Mai cầm lấy bút ghi âm điều chỉnh một chút, nói: “Xúi giục người khác nhận tội, giả lời khai, bức cung, uy hiếp, đe dọa, chúng tôi sẽ giữ lại quyền truy cứu.”
Tống Thanh không hiểu, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi xúi giục người khác nhận tội, giả lời khai, bức cung, uy hiếp, đe dọa lúc nào? Tôi cũng có thể kiện các người tội phỉ báng.”
“Cứ tự nhiên.” Trác Mai nhún vai không thèm để ý. Mở máy ghi âm lần hai, “Là đe dọa hay là phỉ báng, chúng ta sẽ làm rõ ở trên tòa.”
Trác Mai nổi danh là “Ngọc diện diêm la” của thành phố S, trước giờ không có vụ kiện tụng nào mà cô không thắng được. Những thứ vốn là đen đều có thể bị cô nói thành trắng, hoàn toàn là một người không coi pháp luật ra gì. Tống Thanh không ưa nhất cái loại người đem pháp luật đùa giỡn trong lòng bàn tay này. Thật sự coi bản thân là thần sao?
Dưới cơn giận dữ, suýt chút nữa Tống Thanh đã lật bàn, may mắn là hai đồng nghiệp của anh ta phản ứng nhanh, vội vã trấn an người đồng nghiệp có tính cách nóng nảy này.
Cảm thấy cũng hòm hòm rồi, Bạch Húc Thần chỉ híp mắt cười rồi nói: “Các chú đã tính thời gian từ con hẻm tối đó đến trạm xe đường số sáu, nhưng các chú có tính tới việc lúc đó cháu đang bị thương nặng, đi đứng bất tiện, trên tay còn đang bế một đứa bé sáu tuổi hay không? Hơn nữa, đường đi trong con hẻm kia quanh co phức tạp, cháu chưa từng đi qua đấy. Đi oan uổng mất mấy con đường cũng không tính là quá mức chứ hả ~?”
Tống Thanh ngây ra, lập tức cau mày, nghi ngờ hỏi: “Cậu còn bế một đứa bé?”
Bạch Húc Thần chậm rãi ngồi thẳng dậy, cả người dựa lên bàn, kéo khoảng cách giữa mình và Tống Thanh gần lại, nói ra từng chữ một rõ ràng: “Hôm qua cháu đã nói với chú rồi, cháu vẫn luôn đi cùng với em gái của cháu, chính các chú đã tự bỏ quên nhân chứng quan trọng này.” Mặc dù chính cậu cũng thật sự cố ý làm mờ đi vai trò của Tiểu Tịnh Trần trong cả câu chuyện!
“Còn nữa, ba cháu làm quan, mẹ cháu là nhân viên pháp y, đối với chứng cứ tại hiện trường để có thể định tội, mẹ cháu còn quen thuộc hơn các chú. Mặc kệ chú có sợ người nhà họ Bạch chúng cháu hay không thì đó cũng là chuyện của chú, cháu không có hứng thú muốn biết. Đương nhiên, nếu chú có gan thì có thể nói lại những lời vừa rồi một lần nữa trước mặt chú út nhà cháu. À ~ đúng rồi, chú út nhà cháu chính là Bạch Hi Cảnh mà chú không thèm để vào mắt đấy.”
Tống Thanh: “...” Nhóc con khốn kiếp nhà họ Bạch thật sự là đáng ghét nhất mà ~!
Trác Mai: “...” Cô đẩy mắt kính, ánh mắt di chuyển lên trên tấm kính thủy tinh!
Trong phòng quan sát đằng sau tấm kính chỉ nhìn rõ một mặt kia, Bạch Hi Cảnh đang cười đến mức phong vân biến sắc, Tiểu Tịnh Trần đang ôm cổ cha ngốc, chớp đôi mắt to tròn, tò mò quan sát chú cảnh sát bên cạnh đang toát mồ hôi lạnh đầy người. Được rồi, thật ra nhóc con này hoàn toàn không hiểu tình huống hiện giờ là gì.
Trong phòng thẩm vấn, nghi phạm Bạch Húc Thần bị đổi thành nhân chứng Tiểu Tịnh Trần, vị trí của luật sư Trác Mai bị Bạch Hi Cảnh thay thế, ba nhân viên cảnh sát ngồi đối diện thì lại không thay đổi. Tống Thanh luôn miệng nói không sợ người nhà họ Bạch, nhưng khi Bạch Hi Cảnh thật sự xuất hiện trước mắt, anh ta vẫn không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù không nói một chữ nào, nhưng khí thế từng tắm qua máu tươi và chết chóc của Bạch Hi Cảnh không phải ai cũng có thể chịu được. Huống chi, vị cha ngốc này còn đang bực bội bởi vì con gái bị đưa tới sở cảnh sát để tra hỏi. Ngoại trừ con gái cưng ngốc nghếch phản ứng chậm chạp ra thì những sinh vật hít thở được đều biết tránh rủi tìm lành.
Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Trác Mai cầm túi xách đi tới, đẩy kính mắt nói: “Tiểu Cảnh, em ra ngoài chờ đi, chị ở trong này với Tịnh Trần.”
Bạch Hi Cảnh hơi nghiêng đầu, đôi mắt phượng đằng sau mắt kính hơi nheo lại ánh lên tia sáng lạnh, cười như không cười. Trác Mai không hề nhượng bộ nghênh đón ánh mắt của Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh bật cười, giơ tay lên xoa cái đầu lớn của Tiểu Tịnh Trần, mấy sợi tóc ngắn ngủn hình như đã dài ra thêm một chút: “Ba chờ con ở ngoài, nhớ nghe lời bác hai, nhớ là phải nói thật.”
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế, đôi chân nhỏ mập mạp khua đi khua lại giữa không trung, bàn tay nhỏ đặt lên trên bàn, các ngón tay đan vào nhau ngửa đầu nhìn Bạch Hi cảnh rồi gật đầu, đáp lại với giọng trẻ con non nớt: “Con biết rồi, ba!”
Bạch Hi Cảnh ra khỏi phòng thẩm vấn, ba cảnh sát bao gồm cả Tống Thanh đều không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với bé gái đáng yêu trong dáng vẻ bé trai mũm mĩm như Tiểu Tịnh Trần này, ngay cả vẻ mặt của Tống Thanh cũng không nhịn được mà dịu dàng hơn vài phần, giọng nói cũng trở nên hòa nhã: “Bạn nhỏ, chú hỏi cháu vài câu, cháu phải nghiêm túc trả lời có được không?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đôi mắt trong suốt vô tội nhìn Tống Thanh.
“Tại sao cháu và anh trai cháu lại chạy đến con hẻm tối đó?”
“Hẻm tối là cái gì ạ?” Tiểu Tịnh Trần mờ mịt hỏi lại, trên đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi. Tống Thanh suýt chút nữa thì quỳ, Trác Mai nhìn anh ta với ánh mắt đồng tình, vội vàng giúp giải thích: “Chính là chỗ hôm qua các cháu đã đánh nhau đấy.”
“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần chợt hiểu ra: “Chúng cháu chạy theo chú ăn trộm đến đấy ạ!”
Chú ăn trộm gì đó, em gái nhỏ này thật là quá trong sáng rồi~!
“Sau khi đánh nhau xong, lúc các cháu bỏ đi, cái chú ăn trộm kia còn sống không?” Tống Thanh thuận theo lời nói của Tiểu Tịnh Trần mà hỏi tiếp.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Tim chú ấy vẫn còn đập, hô hấp đều đặn, vẫn còn sống rất khỏe mạnh.”
“Chú ăn trộm ấy có phản ứng khó chịu gì không?”
“Phản ứng khó chịu? Phản ứng khó chịu là cái gì?”
“Chính là phản ứng không thoải mái.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, nhìn Tống Thanh một cách khó hiểu: “Chú ấy đã bị đánh đến tàn phế rồi thì có thể thoải mái sao?”
Tống Thanh: “...” Đứa bé xui xẻo này ở đâu ra vậy, thật là khiến người ta cảm thấy bực mình quá rồi! Nhưng anh ta cũng đã nắm bắt được từ then chốt: “Ông chú ăn trộm bị đánh cho tàn phế?”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Chú ấy bảo những ông chú tóc nhiều màu đánh cho anh cả tàn phế, anh cả liền bảo những chú tóc nhiều màu đánh cho chú ấy tàn phế. Bọn cháu cho họ khá nhiều tiền, cho nên những chú tóc nhiều màu liền đánh ông chú ăn trộm đến tàn phế.”
Một hồi lâu, Tống Thanh vẫn chưa thể phản ứng lại, cẩn thận sắp xếp lại những lời nói của Tiểu Tinh Trần xong, mới kinh ngạc nói: “Cháu nói là anh trai cháu trả tiền cho những tên côn đồ kia đánh Hàn Đức tàn phế?”
“Côn đồ là cái gì? Hàn Đức là ai? Tiền là ba cho cháu ăn cơm!” Tiểu Tịnh Trần nhìn Tống Thanh bằng vẻ mặt ngây thơ không hiểu khiến anh ta phát điên.
“Nói cách khác chính là Bạch Húc Thần dùng tiền để mua chuộc những tên côn đồ kia đánh Hàn Đức tàn phế, nhưng lại không ngờ bọn chúng ra tay quá nặng, đánh chết người luôn.”
“Không đúng, lúc cháu và anh cả rời khỏi, ông chú ăn trộm còn chưa chết.” Tiểu Tịnh Trần khó có được một lần khôn ngoan lanh lợi, kịp thời phản bác lại suy luận của Tống Thanh. Tống Thanh liếc mắt nhìn bé, đưa ra phán đoán mà mình cho là chuẩn xác nhất: “Lúc đó Hàn Đức đã chịu vết thương trí mạng, các cháu lại không đưa anh ta đến bệnh viện để chữa trị kịp thời cho nên anh ta mới chết.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, bé hoàn toàn không hiểu suy luận của Tống Thanh, nhưng trực giác mách bảo là có gì đó không đúng. Thế là bé hoang mang nhìn Trác Mai, nghi ngờ hỏi: “Bác hai, ba nói không được nói dối, cháu rõ ràng đã nói sự thật, sao cái chú này nghe mãi không hiểu rõ chân tướng vậy?”
Trác Mai vuốt ve cái đầu to của bé nói: “Không có gì đâu, đó là vấn đề của bọn họ.” Sau đó cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tống Thanh đang kích động, bình tĩnh nói: “Tuy đây không phải công việc của tôi nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh một câu: Hàn Đức chết là vì bị đâm xuyên tim. Anh cảm thấy anh ta có thời gian “Bởi vì không đưa đi bệnh viện chữa trị kịp thời mà chết” không?”
Tống Thanh lập tức đứng hình!
Bị đâm xuyên qua tim chắc chắn sẽ tắt thở trong vòng mấy giây, chuyện này “... Cũng không thể chứng minh lúc Bạch Húc Thần rời khỏi thì Hàn Đức vẫn còn sống.”
Trác Mai im lặng liếc mắt khinh thường, cô trực tiếp đứng dậy, bế Tiểu Tịnh Trần bỏ đi: “Các anh không có chứng cứ chứng minh lúc Bạch Húc Thần rời đi thì Hàn Đức đã chết, mà chúng tôi có nhân chứng chứng minh lúc Bạch Húc Thần rời đi Hàn Đức vẫn còn sống. Hoa Hạ là một xã hội pháp trị, đứa trẻ sáu tuổi đã có năng lực trần thuật lại theo trí nhớ một cách hoàn chỉnh, cho nên những lời làm chứng của Tịnh Trần có hiệu ứng pháp luật thật sự. Trước khi có chứng cứ xác thực, các anh không thể xem đương sự của tôi là nghi phạm, hơn nữa, đương sự của tôi chưa tròn mười sáu tuổi, trước khi xác định được cậu ta là hung thủ thì các anh có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm để cậu ấy không vì chuyện này mà có bóng ma tâm lý. Chỉ như vậy thôi.”
Trác Mai dắt Bạch Húc Thần, Tiểu Tịnh Trần ngang nhiên rời khỏi đó, Bạch Hi Cảnh chậm rãi đi ở cuối cùng. Trước khi rời khỏi cục cảnh sát còn gặp được người nhà của nạn nhân đến hỏi về vụ án, bà Hàn trong chốc lát như đã già thêm hai mươi tuổi. Bà vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần thì liền giống như bị điên mà chạy tới kéo Tiểu Tịnh Trần nói: “Bé con, cháu nói cho bà biết, có phải Bạch Húc Thần giết Hàn Đức hay không? Cháu nói cho bà biết, có phải nó giết con của bà hay không?”
Tiểu Tịnh Trần bị dáng vẻ kích động của bà Hàn dọa sợ, lúng túng trả lời: “Anh cả không giết người.”
“Trẻ con không được nói dối, cháu không thể vì bao che cho anh trai cháu mà để con trai bà chết oan được. Cháu nói cho bà biết, có phải Bạch Húc Thần giết con trai bà không, cháu phải nói thật với bà, là Bạch Húc Thần giết Hàn Đức nhà bà có đúng hay không?”
Con mắt bà Hàn lúc này giống như một con thú hung ác nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần, những ngón tay nhăn nheo bóp chặt lấy bả vai của bé con, sức lớn đến nỗi như hận không thể bóp nát xương của bé. Trên thế gian này, chuyện đau khổ nhất không gì khác ngoài việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hàn Đức là con trai của bà Hàn, bây giờ trông thấy thi thể hắn ta lạnh như băng nằm trên bàn giải phẫu, cả thế giới tinh thần của bà lão tựa như hoàn toàn tan vỡ.
Tiểu Tịnh Trần bị tình trạng điên loạn của bà Hàn dọa sợ, bé “Oa …” khóc lớn một tiếng, theo bản năng giang hai tay hướng đến Bạch Hi Cảnh, miệng vẫn nghẹn ngào nói: “Anh cả không giết người! Anh cả không giết người!”
/481
|