Tiểu Tịnh Trần khóc đến hơn nửa tiếng đồng hồ mới từ từ ngừng lại. Bạch Hi Cảnh từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt lấy bé, chậm rãi tản bộ trong rừng cây đang từ từ trở nên tối mịt khi mặt trời xuống núi. Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới ngừng khóc. Bé nấc lên rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Hi Cảnh nói: “Ba ơi, trong rừng không có thỏ không phải vì chúng đi tìm đồ ăn mà bởi vì chúng bị người khác bắt ăn thịt rồi có phải không? Chim nhỏ có phải cũng bị những người ăn chúng dọa chạy đi hết rồi, cho nên trên cành cây mới không có tổ chim? Những chữ trên cây kia có phải là người khác dùng dao khắc lên không? Cây nhỏ có đau không ạ?”
Bạch Hi Cảnh á khẩu không nói được lời nào trước một loạt câu hỏi của Tiểu Tịnh Trần. Anh luôn luôn cố gắng hết sức bảo vệ Tiểu Tịnh Trần, chỉ để cho bé nhìn thấy mặt tốt đẹp phồn thịnh có chí tiến thủ của con người, không nghĩ tới chỉ đi du lịch, quay một bộ phim mà lại để cho bé thấy được cảnh tượng đẫm máu như vậy. Mặc dù chỉ là vài con thỏ hoang bị con người săn bắt làm thức ăn, nhưng cũng đủ khiến bé liên tưởng tới vô số hiện thực tàn nhẫn.
Tiểu Tịnh Trần chỉ là phản ứng tương đối chậm, nhìn thì có vẻ hơi ngốc nghếch một chút nhưng không phải là ngốc nghếch thật sự. Vả lại sau nửa năm sống ở thành phố, kết giao với rất nhiều bạn tốt, nhận thức của bé cũng đã phát triển hơn rất nhiều. Bé đang tiếp thu tất cả những kiến thức mà bé gặp được với tốc độ bay lên của tên lửa. Bé vẫn cứ đơn thuần thiện lương, phát triển cơ bắp đều đặn, nhưng đã không còn là một đứa trẻ ngốc nghếch bị ngăn cách với thế giới, cái gì cũng không hiểu không biết nữa.
Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt của Tiểu Tịnh Trần, nhìn đôi mắt trong veo phân rõ đen trắng, nghĩ một chút rồi nói: “Tịnh Trần, sau này con sẽ dần dần hiểu, trên thế gian này sai và đúng đều không phải là tuyệt đối. Con người cũng không phải chỉ có hai loại là người tốt và người xấu, ví dụ ngay như mấy chú giết thỏ kia, đối với con mà nói thì việc bọn họ giết thỏ là hành động của người xấu, nhưng bọn họ vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, ở trong lòng người nhà của họ thì họ đều là người tốt.”
“Tịnh Trần, năng lực của một người có hạn, con không thể thay đổi được thế giới này thì chỉ có thể học cách thích ứng với nó thôi. Người nhà Phật coi trọng nguyên nhân kiếp trước và kết quả ở kiếp này. Những chú thỏ bị giết kia đương nhiên rất đáng thương, nhưng làm sao con biết đây không phải là số mệnh của chúng? Có lẽ kiếp trước chúng đã mắc nợ những người săn giết chúng nên kiếp này phải dùng chính mạng sống của bản thân để trả nợ. Cũng có lẽ kiếp này chúng dùng máu thịt của mình để cho người khác ăn no mà kết thành lương duyên, kiếp sau có thể đầu thai thành người tốt và sống hạnh phúc.”
“Tịnh Trần, chúng ta đều chỉ là một trong vô số chúng sinh. Chúng ta không phải là Phật tổ. Chúng ta không thể cứu vạn vật thoát khỏi những khổ đau của thế gian. Việc mà chúng ta có thể làm chỉ là giữ vững bản tính của mình, không vì tội ác của người khác mà do dự, cũng không vì lòng tốt của người khác mà kiêu căng. Chỉ cần có thể bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ, cả đời không hổ thẹn với lương tâm như thế cũng đã đủ rồi!”
Bạch Hi Cảnh không phải là một người thích giảng đạo lý. Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, thị phi quan của anh vốn cũng được xây dựng ở trong chùa Bồ Đề. Nhưng kể từ sau khi xuống núi, anh không được một người cha ngốc một lòng một dạ vạch kế hoạch cho mình. Sau khi trải qua đánh đấm lăn lộn, đi vô số đường vòng, thậm chí phải trả giá bằng cả máu và nước mắt, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, thị phi quan của anh đã bị bóp méo tới mức hoàn toàn vượt qua khỏi lý luận thông thường. May mà anh còn có một gia đình thực sự quan tâm, quý trọng anh, anh mới có thể gặp được Tiểu Tịnh Trần lương thiện đáng yêu, mới có Bạch Hi Cảnh đầy sức sống và có hơi người đứng dưới ánh mặt trời như bây giờ.
Chính bởi vì bản thân đã từng trải qua những điều như vậy cho nên Bạch Hi Cảnh không muốn Tiểu Tịnh Trần cũng trải qua quá trình thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, thị phi quan bị phá hủy đi xây dựng lại giống mình. Vậy nên anh mới nghĩ hết tất cả mọi cách để trải con đường tương lai tốt đẹp nhất cho bé. Anh không thể để cho bé biến thành Bạch Hi Cảnh thứ hai được, cũng không để cho bé trở thành một đóa hoa sen trắng, một thánh mẫu chỉ có thiện không có ác. Anh hy vọng con gái của mình có thể sống tự do tự tại, cả đời vui vẻ không bị ràng buộc.
Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ!! *
* Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên (câu nói của Mạnh Tử) Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta.
Bạch Hi Cảnh nói rất nhiều, Tiểu Tịnh Trần thực sự không hiểu được bao nhiêu, nhưng trong lòng bé có nhận thức thâm căn cố đế… những điều cha nói đều đúng, những điều cha nói đều rất quan trọng, cho nên thính giác nhạy bén đã đem những lời này khắc sâu vào trong não. Trong quá trình trưởng thành sau này, bé có thể từng chút từng chút hiểu được ý nghĩa mà những lời nói này biểu đạt, cố gắng trở thành con gái ngoan như hy vọng của cha... Thật sự sao?
Bạch Hi Cảnh, anh có thể khóc, anh thật sự có thể khóc~!
Tư duy của đứa trẻ hố cha từ trước đến giờ chưa bao giờ cùng một tần sóng với người bình thường cả~!
Đợi đến khi hai cha con về tới nơi dựng trại, khắp cả cánh rừng đều ngập mùi hương của thịt nướng. Nhìn đôi mắt to long lanh của Tiểu Tịnh Trần, mọi người đều không khỏi có chút khó xử, đạo diễn Thiết Ưng còn cười gượng đem thịt nướng giấu ra đằng sau. Tiểu Tịnh Trần nhăn mũi ghét bỏ, dứt khoát quay đầu vùi mặt vào cổ cha, hít thật sâu mùi hương đặc biệt trên người cha. Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nhắm chặt mắt giả chết… Bần tăng không cứu được những chú thỏ đáng thương kia thì nhất định không thể trơ mắt nhìn mọi người ăn thịt thỏ, hứ~!
Bạch Hi Cảnh bước vào lều vải lớn mà đoàn làm phim đã chuẩn bị sẵn cho họ, bên trong đã trải sẵn chăn đệm. Ngày tháng mười nắng mùa thu vẫn còn rất gay gắt, nhiệt độ trong rừng ban đêm cũng thấp hơn một chút, nhưng vừa may cả Bạch Hi Cảnh hay Tiểu Tịnh Trần đều không phải là người sợ lạnh.
Đặt Tiểu Tịnh Trần xuống, Bạch Hi Cảnh xoay người ra khỏi lều vải đi lấy đồ ăn nhanh của mình và Tiểu Tịnh Trần, sau đó không chút áy náy mà cầm luôn cả đồ ăn nhanh của đạo diễn Thiết Ưng mang đi. Bỏ món mặn ra ngoài, món chay và hai phần cơm tất cả đều vào bụng Tiểu Tịnh Trần. Sau khi đã ăn uống no đủ, Tiểu Tịnh Trần chùi miệng bóng nhẫy đầy dầu tới bên dòng suối rửa mặt súc miệng. Dưới sự giúp đỡ của cha ngốc tháo trang sức, cởi bỏ trang phục quay phim rườm rà, sau đó không thèm liếc mắt trở về lều vải ngủ. Trong thời gian này bé không chào hỏi bất kỳ ai, cũng không nhìn bất kỳ ai, làm cho Hứa Lâm Lang và An Kỳ vốn muốn xoa dịu bầu không khí cũng phải thất vọng.
Hứa Lâm Lang dẫu sao cũng là người lớn. Cô hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn đem hoa quả tới lều của Bạch Hi Cảnh thăm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Hứa Lâm Lang không chớp lấy cái nào. Hứa Lâm Lang trong lòng rục rịch bất an, không thể cười được nữa. Tiểu Tịnh Trần hít mũi, cái tay nhỏ cầm lấy một quả táo: “Cờ rộp ~ cờ rộp ~” tiếng cắn giòn tan vang lên.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đã chịu ăn táo, Hứa Lâm Lang thở phào một hơi. Đây chắc là đã tha thứ cho bọn họ sơ xuất dọa bé hoảng sợ rồi… nhỉ?!
Bạch Hi Cảnh nghiêng người dựa vào đệm, như cười như không nhìn Hứa Lâm Lang. Ấn tượng của anh với cô gái này cũng không tồi. Cha ngốc sẽ không ghi hận với bất kỳ người nào thật lòng đối tốt với con gái bảo bối của mình. Cho nên anh hiếm có lắm mới tốt bụng giải thích một câu: “Tịnh Trần ăn táo cô mang đến là bởi vì buổi tối cô không ăn thịt thỏ.”
Hứa Lâm Lang kinh ngạc mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên: “Nhóc làm sao biết được tôi không ăn?”
Bạch Hi Cảnh chỉ vào mũi mình nói: “Con bé không ăn đồ mặn, cho nên đối với các loại thịt vô cùng nhạy cảm, mũi vừa hít một cái liền có thể ngửi ra được.”
Khóe miệng Hứa Lâm Lang co rút mạnh mẽ, nhìn Tiểu Tịnh Trần đang chớp đôi mắt to chuyên tâm nghiêm túc nhìn chằm chằm quả táo rồi gặm điên cuồng... Sau khi Hứa Lâm Lang rời khỏi, An Kỳ cũng chạy đến. Dáng người nho nhỏ của cậu nhóc dưới ánh lửa phản chiếu lên trên lều vải. Cậu ta bê hộp cơm yêu quý của mình lớn tiếng nói: “Tịnh Trần~, mình mang cơm tối đến cho cậu nè, món ăn còn phong phú hơn bữa trưa rất nhiều nha~~!”
Cái mũi nhỏ ra sức hít vào, bàn tay lập tức đưa lên bịt mũi. Tiểu Tịnh Trần ghét bỏ chân mày xoắn xuýt lại thành cuộn len, lật thân người tròn vo trực tiếp chui vào trong chăn ôm lấy cánh tay cha ngốc, nhắm chặt mắt giả chết. An Kỳ ở bên ngoài vẫn đang nũng nịu: “Tịnh Trần
!”
Bạch Hi Cảnh cúi đầu nhìn con gái bảo bối vừa nhắm mắt nửa phút sau đã chìm vào mộng đẹp, khóe miệng cong lên cưng chiều vô hạn, nhẹ giọng nói: “Con bé đã ngủ rồi, cháu cũng quay về ngủ sớm đi.”
“… Ồ!!” An Kỳ cúi đầu, tâm trạng sa sút quay trở về, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt đau buồn xen lẫn phẫn nộ. Vì sao chị Lâm Lang cho hoa quả thì cậu ấy ăn, còn mình thì đến cả cơ hội bước vào trong lều cũng không có, thật quá không công bằng rồi!
Tiểu Tịnh Trần, cậu là đồ khốn nạn thấy sắc quên bạn... Buổi tối ngày hôm đó có vài người ngủ tới mức tối trời tối đất một đêm không mơ mộng gì. Có vài người lại mất ngủ đến mức nghiêng trời lệch đất như trên chảo lửa. Còn có vài người bởi vì muốn nỗ lực mau chóng quay xong cảnh đêm mà cả đêm không ngủ. Người so với người thì tức chết, còn hàng so với hàng thì đáng vứt bỏ ~!!!!
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, đồng hồ sinh học của Tiểu Tịnh Trần đúng giờ thức dậy mở tấm mành che kín lều đi ra ngoài. Mặt trời vẫn chưa mọc lên hẳn. Tầng mây phía Đông tỏa ánh sáng rực rỡ một vùng. Trong rừng sương mù mờ ảo, Tiểu Tinh Trần nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trong ngực đều là không khí tươi mới khoan khoái nhẹ nhàng. Tâm trạng của Tiểu Tịnh Trần ngay lập tức giống như mang theo hơi thở của núi rừng mà trở nên phấn chấn hẳn lên.
Những gì không vui vẻ của ngày hôm qua dường như chỉ là một giấc mơ. Tiểu Tịnh Trần mặc dù tuổi nhỏ không biết gì, nhiều lúc ngốc nghếch đáng yêu, nhưng Phương trượng sư phụ đã từng nói rõ bé là đệ tử có Phật tính nhất, có tuệ căn nhất trong chùa Bồ Đề. Do chịu giới hạn tính cách nên cho dù là con trai thì bé cũng không có cách nào trở thành cao tăng đắc đạo của Phật môn. Nhưng bé có tâm hồn thuần khiết mà bất kỳ sự xấu xa nào cũng không thể lung lay được. Bé luôn luôn thấy được điểm sáng, khoan dung với những khuyết điểm nhỏ nhặt không cách nào mờ đi trong tính cách của con người.
Cửa lều bên cạnh khẽ động, An Kỳ mang theo đôi mắt gấu trúc, tinh thần ủ rũ đi ra. Khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, cậu nhóc đột nhiên sững lại, vẻ mặt dường như có chút hốt hoảng. Một lúc lâu sau cậu mới phản ứng lại, chầm chậm đi tới: “Tịnh Trần, cậu vẫn còn tức giận sao?”
Tiểu Tịnh Trần mím chặt cái miệng nhỏ, đôi mắt mèo to đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm An Kỳ không chớp.
Bị đôi mắt trong suốt ngập nước như vậy nhìn chăm chú, An Kỳ tỏ vẻ không chịu đựng nổi. Cậu ta bất an vặn người, hô hấp có chút yếu ớt, trợn mắt nói: “Cùng lắm thì mình xin lỗi cậu là được chứ gì, xin lỗi mà... mặc dù mình không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì sai khiến cậu tức giận.”
Câu nói cuối cùng vang lên âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ như một lời nói thầm. Tiểu Tịnh Trần khẽ động tai, nghe được tương đối rõ ràng, bé chớp mắt, nghiêm túc nói: “Cậu đã thật lòng xin lỗi thì mình sẽ tha lỗi cho cậu. Còn rốt cuộc cậu đã làm sai chuyện gì thì cậu tự từ từ mà suy nghĩ đi. Sư phụ nói: ‘Chỉ có bản thân nghĩ thông suốt thì mới ghi nhớ thật sự, sau này mới không phạm lỗi như vậy nữa.’”
An Kỳ: “...” Tế bào não xoay chuyển thắt nút, khóc trời kêu đất đủ kiểu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được mình rốt cuộc đã làm sai cái gì!!!
Bạch Hi Cảnh á khẩu không nói được lời nào trước một loạt câu hỏi của Tiểu Tịnh Trần. Anh luôn luôn cố gắng hết sức bảo vệ Tiểu Tịnh Trần, chỉ để cho bé nhìn thấy mặt tốt đẹp phồn thịnh có chí tiến thủ của con người, không nghĩ tới chỉ đi du lịch, quay một bộ phim mà lại để cho bé thấy được cảnh tượng đẫm máu như vậy. Mặc dù chỉ là vài con thỏ hoang bị con người săn bắt làm thức ăn, nhưng cũng đủ khiến bé liên tưởng tới vô số hiện thực tàn nhẫn.
Tiểu Tịnh Trần chỉ là phản ứng tương đối chậm, nhìn thì có vẻ hơi ngốc nghếch một chút nhưng không phải là ngốc nghếch thật sự. Vả lại sau nửa năm sống ở thành phố, kết giao với rất nhiều bạn tốt, nhận thức của bé cũng đã phát triển hơn rất nhiều. Bé đang tiếp thu tất cả những kiến thức mà bé gặp được với tốc độ bay lên của tên lửa. Bé vẫn cứ đơn thuần thiện lương, phát triển cơ bắp đều đặn, nhưng đã không còn là một đứa trẻ ngốc nghếch bị ngăn cách với thế giới, cái gì cũng không hiểu không biết nữa.
Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt của Tiểu Tịnh Trần, nhìn đôi mắt trong veo phân rõ đen trắng, nghĩ một chút rồi nói: “Tịnh Trần, sau này con sẽ dần dần hiểu, trên thế gian này sai và đúng đều không phải là tuyệt đối. Con người cũng không phải chỉ có hai loại là người tốt và người xấu, ví dụ ngay như mấy chú giết thỏ kia, đối với con mà nói thì việc bọn họ giết thỏ là hành động của người xấu, nhưng bọn họ vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, ở trong lòng người nhà của họ thì họ đều là người tốt.”
“Tịnh Trần, năng lực của một người có hạn, con không thể thay đổi được thế giới này thì chỉ có thể học cách thích ứng với nó thôi. Người nhà Phật coi trọng nguyên nhân kiếp trước và kết quả ở kiếp này. Những chú thỏ bị giết kia đương nhiên rất đáng thương, nhưng làm sao con biết đây không phải là số mệnh của chúng? Có lẽ kiếp trước chúng đã mắc nợ những người săn giết chúng nên kiếp này phải dùng chính mạng sống của bản thân để trả nợ. Cũng có lẽ kiếp này chúng dùng máu thịt của mình để cho người khác ăn no mà kết thành lương duyên, kiếp sau có thể đầu thai thành người tốt và sống hạnh phúc.”
“Tịnh Trần, chúng ta đều chỉ là một trong vô số chúng sinh. Chúng ta không phải là Phật tổ. Chúng ta không thể cứu vạn vật thoát khỏi những khổ đau của thế gian. Việc mà chúng ta có thể làm chỉ là giữ vững bản tính của mình, không vì tội ác của người khác mà do dự, cũng không vì lòng tốt của người khác mà kiêu căng. Chỉ cần có thể bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ, cả đời không hổ thẹn với lương tâm như thế cũng đã đủ rồi!”
Bạch Hi Cảnh không phải là một người thích giảng đạo lý. Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, thị phi quan của anh vốn cũng được xây dựng ở trong chùa Bồ Đề. Nhưng kể từ sau khi xuống núi, anh không được một người cha ngốc một lòng một dạ vạch kế hoạch cho mình. Sau khi trải qua đánh đấm lăn lộn, đi vô số đường vòng, thậm chí phải trả giá bằng cả máu và nước mắt, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, thị phi quan của anh đã bị bóp méo tới mức hoàn toàn vượt qua khỏi lý luận thông thường. May mà anh còn có một gia đình thực sự quan tâm, quý trọng anh, anh mới có thể gặp được Tiểu Tịnh Trần lương thiện đáng yêu, mới có Bạch Hi Cảnh đầy sức sống và có hơi người đứng dưới ánh mặt trời như bây giờ.
Chính bởi vì bản thân đã từng trải qua những điều như vậy cho nên Bạch Hi Cảnh không muốn Tiểu Tịnh Trần cũng trải qua quá trình thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, thị phi quan bị phá hủy đi xây dựng lại giống mình. Vậy nên anh mới nghĩ hết tất cả mọi cách để trải con đường tương lai tốt đẹp nhất cho bé. Anh không thể để cho bé biến thành Bạch Hi Cảnh thứ hai được, cũng không để cho bé trở thành một đóa hoa sen trắng, một thánh mẫu chỉ có thiện không có ác. Anh hy vọng con gái của mình có thể sống tự do tự tại, cả đời vui vẻ không bị ràng buộc.
Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ!! *
* Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên (câu nói của Mạnh Tử) Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta.
Bạch Hi Cảnh nói rất nhiều, Tiểu Tịnh Trần thực sự không hiểu được bao nhiêu, nhưng trong lòng bé có nhận thức thâm căn cố đế… những điều cha nói đều đúng, những điều cha nói đều rất quan trọng, cho nên thính giác nhạy bén đã đem những lời này khắc sâu vào trong não. Trong quá trình trưởng thành sau này, bé có thể từng chút từng chút hiểu được ý nghĩa mà những lời nói này biểu đạt, cố gắng trở thành con gái ngoan như hy vọng của cha... Thật sự sao?
Bạch Hi Cảnh, anh có thể khóc, anh thật sự có thể khóc~!
Tư duy của đứa trẻ hố cha từ trước đến giờ chưa bao giờ cùng một tần sóng với người bình thường cả~!
Đợi đến khi hai cha con về tới nơi dựng trại, khắp cả cánh rừng đều ngập mùi hương của thịt nướng. Nhìn đôi mắt to long lanh của Tiểu Tịnh Trần, mọi người đều không khỏi có chút khó xử, đạo diễn Thiết Ưng còn cười gượng đem thịt nướng giấu ra đằng sau. Tiểu Tịnh Trần nhăn mũi ghét bỏ, dứt khoát quay đầu vùi mặt vào cổ cha, hít thật sâu mùi hương đặc biệt trên người cha. Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nhắm chặt mắt giả chết… Bần tăng không cứu được những chú thỏ đáng thương kia thì nhất định không thể trơ mắt nhìn mọi người ăn thịt thỏ, hứ~!
Bạch Hi Cảnh bước vào lều vải lớn mà đoàn làm phim đã chuẩn bị sẵn cho họ, bên trong đã trải sẵn chăn đệm. Ngày tháng mười nắng mùa thu vẫn còn rất gay gắt, nhiệt độ trong rừng ban đêm cũng thấp hơn một chút, nhưng vừa may cả Bạch Hi Cảnh hay Tiểu Tịnh Trần đều không phải là người sợ lạnh.
Đặt Tiểu Tịnh Trần xuống, Bạch Hi Cảnh xoay người ra khỏi lều vải đi lấy đồ ăn nhanh của mình và Tiểu Tịnh Trần, sau đó không chút áy náy mà cầm luôn cả đồ ăn nhanh của đạo diễn Thiết Ưng mang đi. Bỏ món mặn ra ngoài, món chay và hai phần cơm tất cả đều vào bụng Tiểu Tịnh Trần. Sau khi đã ăn uống no đủ, Tiểu Tịnh Trần chùi miệng bóng nhẫy đầy dầu tới bên dòng suối rửa mặt súc miệng. Dưới sự giúp đỡ của cha ngốc tháo trang sức, cởi bỏ trang phục quay phim rườm rà, sau đó không thèm liếc mắt trở về lều vải ngủ. Trong thời gian này bé không chào hỏi bất kỳ ai, cũng không nhìn bất kỳ ai, làm cho Hứa Lâm Lang và An Kỳ vốn muốn xoa dịu bầu không khí cũng phải thất vọng.
Hứa Lâm Lang dẫu sao cũng là người lớn. Cô hoàn toàn không tức giận, ngược lại còn đem hoa quả tới lều của Bạch Hi Cảnh thăm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Hứa Lâm Lang không chớp lấy cái nào. Hứa Lâm Lang trong lòng rục rịch bất an, không thể cười được nữa. Tiểu Tịnh Trần hít mũi, cái tay nhỏ cầm lấy một quả táo: “Cờ rộp ~ cờ rộp ~” tiếng cắn giòn tan vang lên.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đã chịu ăn táo, Hứa Lâm Lang thở phào một hơi. Đây chắc là đã tha thứ cho bọn họ sơ xuất dọa bé hoảng sợ rồi… nhỉ?!
Bạch Hi Cảnh nghiêng người dựa vào đệm, như cười như không nhìn Hứa Lâm Lang. Ấn tượng của anh với cô gái này cũng không tồi. Cha ngốc sẽ không ghi hận với bất kỳ người nào thật lòng đối tốt với con gái bảo bối của mình. Cho nên anh hiếm có lắm mới tốt bụng giải thích một câu: “Tịnh Trần ăn táo cô mang đến là bởi vì buổi tối cô không ăn thịt thỏ.”
Hứa Lâm Lang kinh ngạc mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên: “Nhóc làm sao biết được tôi không ăn?”
Bạch Hi Cảnh chỉ vào mũi mình nói: “Con bé không ăn đồ mặn, cho nên đối với các loại thịt vô cùng nhạy cảm, mũi vừa hít một cái liền có thể ngửi ra được.”
Khóe miệng Hứa Lâm Lang co rút mạnh mẽ, nhìn Tiểu Tịnh Trần đang chớp đôi mắt to chuyên tâm nghiêm túc nhìn chằm chằm quả táo rồi gặm điên cuồng... Sau khi Hứa Lâm Lang rời khỏi, An Kỳ cũng chạy đến. Dáng người nho nhỏ của cậu nhóc dưới ánh lửa phản chiếu lên trên lều vải. Cậu ta bê hộp cơm yêu quý của mình lớn tiếng nói: “Tịnh Trần~, mình mang cơm tối đến cho cậu nè, món ăn còn phong phú hơn bữa trưa rất nhiều nha~~!”
Cái mũi nhỏ ra sức hít vào, bàn tay lập tức đưa lên bịt mũi. Tiểu Tịnh Trần ghét bỏ chân mày xoắn xuýt lại thành cuộn len, lật thân người tròn vo trực tiếp chui vào trong chăn ôm lấy cánh tay cha ngốc, nhắm chặt mắt giả chết. An Kỳ ở bên ngoài vẫn đang nũng nịu: “Tịnh Trần
!”
Bạch Hi Cảnh cúi đầu nhìn con gái bảo bối vừa nhắm mắt nửa phút sau đã chìm vào mộng đẹp, khóe miệng cong lên cưng chiều vô hạn, nhẹ giọng nói: “Con bé đã ngủ rồi, cháu cũng quay về ngủ sớm đi.”
“… Ồ!!” An Kỳ cúi đầu, tâm trạng sa sút quay trở về, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt đau buồn xen lẫn phẫn nộ. Vì sao chị Lâm Lang cho hoa quả thì cậu ấy ăn, còn mình thì đến cả cơ hội bước vào trong lều cũng không có, thật quá không công bằng rồi!
Tiểu Tịnh Trần, cậu là đồ khốn nạn thấy sắc quên bạn... Buổi tối ngày hôm đó có vài người ngủ tới mức tối trời tối đất một đêm không mơ mộng gì. Có vài người lại mất ngủ đến mức nghiêng trời lệch đất như trên chảo lửa. Còn có vài người bởi vì muốn nỗ lực mau chóng quay xong cảnh đêm mà cả đêm không ngủ. Người so với người thì tức chết, còn hàng so với hàng thì đáng vứt bỏ ~!!!!
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, đồng hồ sinh học của Tiểu Tịnh Trần đúng giờ thức dậy mở tấm mành che kín lều đi ra ngoài. Mặt trời vẫn chưa mọc lên hẳn. Tầng mây phía Đông tỏa ánh sáng rực rỡ một vùng. Trong rừng sương mù mờ ảo, Tiểu Tinh Trần nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trong ngực đều là không khí tươi mới khoan khoái nhẹ nhàng. Tâm trạng của Tiểu Tịnh Trần ngay lập tức giống như mang theo hơi thở của núi rừng mà trở nên phấn chấn hẳn lên.
Những gì không vui vẻ của ngày hôm qua dường như chỉ là một giấc mơ. Tiểu Tịnh Trần mặc dù tuổi nhỏ không biết gì, nhiều lúc ngốc nghếch đáng yêu, nhưng Phương trượng sư phụ đã từng nói rõ bé là đệ tử có Phật tính nhất, có tuệ căn nhất trong chùa Bồ Đề. Do chịu giới hạn tính cách nên cho dù là con trai thì bé cũng không có cách nào trở thành cao tăng đắc đạo của Phật môn. Nhưng bé có tâm hồn thuần khiết mà bất kỳ sự xấu xa nào cũng không thể lung lay được. Bé luôn luôn thấy được điểm sáng, khoan dung với những khuyết điểm nhỏ nhặt không cách nào mờ đi trong tính cách của con người.
Cửa lều bên cạnh khẽ động, An Kỳ mang theo đôi mắt gấu trúc, tinh thần ủ rũ đi ra. Khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, cậu nhóc đột nhiên sững lại, vẻ mặt dường như có chút hốt hoảng. Một lúc lâu sau cậu mới phản ứng lại, chầm chậm đi tới: “Tịnh Trần, cậu vẫn còn tức giận sao?”
Tiểu Tịnh Trần mím chặt cái miệng nhỏ, đôi mắt mèo to đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm An Kỳ không chớp.
Bị đôi mắt trong suốt ngập nước như vậy nhìn chăm chú, An Kỳ tỏ vẻ không chịu đựng nổi. Cậu ta bất an vặn người, hô hấp có chút yếu ớt, trợn mắt nói: “Cùng lắm thì mình xin lỗi cậu là được chứ gì, xin lỗi mà... mặc dù mình không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì sai khiến cậu tức giận.”
Câu nói cuối cùng vang lên âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ như một lời nói thầm. Tiểu Tịnh Trần khẽ động tai, nghe được tương đối rõ ràng, bé chớp mắt, nghiêm túc nói: “Cậu đã thật lòng xin lỗi thì mình sẽ tha lỗi cho cậu. Còn rốt cuộc cậu đã làm sai chuyện gì thì cậu tự từ từ mà suy nghĩ đi. Sư phụ nói: ‘Chỉ có bản thân nghĩ thông suốt thì mới ghi nhớ thật sự, sau này mới không phạm lỗi như vậy nữa.’”
An Kỳ: “...” Tế bào não xoay chuyển thắt nút, khóc trời kêu đất đủ kiểu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được mình rốt cuộc đã làm sai cái gì!!!
/481
|