Tiểu Tịnh Trần vừa buông tay là An Kỳ bắt đầu rơi tự do. Cậu bé đã tuyệt vọng đến mức quên cả hét lên. Trong lòng và trong mắt cậu lúc này chỉ có khuôn mặt vô cảm (nghiêm túc) của Tiểu Tịnh Trần. Có thế nào cậu cũng không thể ngờ nhóc con ngốc nghếch ngây ngô kia lại có thể ác độc tuyệt tình như vậy, điều này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi mà một cậu bé như cậu có thể chấp nhận.
Giờ đi rửa mặt cũng có thể bị ngã xuống vách núi được, cậu sẽ không bao giờ tin vào tình cảm đồng giới nữa… Ôi chao????
An Kỳ kinh hoàng mở to mắt, trong con ngươi phản chiếu một bóng dáng nhỏ bé dùng tốc độ không thể tin nổi mà đột ngột đến gần cậu. Ác độc tuyệt tình gì đó, vách núi gì đó, tình cảm đồng giới gì đó đều trở thành mây bay. Khi người bạn nhỏ mềm mại, ấm áp, thơm thơm ôm chặt lấy mình, trong lòng An Kỳ tràn ngập sắc xuân rực rỡ hoa nở. Thế giới này quả nhiên ở đâu cũng ngập tràn gian tình, có thiếu thì cũng chỉ thiếu những ánh mắt giỏi phát hiện gian tình mà thôi!
Sau khi thả An Kỳ, Tiểu Tịnh Trần cũng buông đoạn cây khô ra, hai chân đạp mạnh lên vách đá, cả người giống như mũi tên đã lên cung lao về phía An Kỳ. Mặc dù An Kỳ rơi xuống trước, nhưng do bé tăng nhanh tốc độ nên Tiểu Tịnh Trần rất dễ dàng bắt kịp cậu bé. Cánh tay mập mạp vươn ra ôm lấy cậu nhóc. Cả hai đứa trẻ cùng ôm lấy nhau lăn xuống vách đá.
Thật ra Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn có thể nắm lấy mắt cá chân của An Kỳ rồi ném cậu bé lên đỉnh vách núi, sau đó tự mình leo lên. Nhưng vừa rồi Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy một cái đầu rắn hổ mang ló ra từ vách núi, phần da mang hai bên đầu vừa dẹt vừa rộng, cặp mắt rắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai miếng mồi ngon đang treo trên vách núi.
Quả thật tốc độ phản ứng đầu óc của Tiểu Tịnh Trần hơi chậm, nhưng bé không phải đồ ngốc. Bé đúng là không thể phân biệt được các loại rắn, thậm chí đã từng nuôi rắn thành giun, nhưng bé lại có thể dựa vào trực giác của mình để phán đoán xem loại rắn mình gặp phải có thể chọc vào hay không. Ví dụ như con rắn hổ mang chúa trước mặt này rõ ràng là loại kịch độc, nếu ném An Kỳ lên trên thì cậu ta nhất định sẽ bị nó cắn, khoảng cách giữa sống và chết cũng chỉ cách nhau vài phút mà thôi.
Rắn hổ mang chúa ngửi được mùi thịt thơm mềm của Tiểu Tịnh Trần, nương theo đoạn cây khô chậm rãi tiến gần đến gần bàn tay mập mạp của bé. Tiểu Tịnh Trần vừa không muốn bị rắn cắn, vừa không muốn An Kỳ mất mạng, vậy nên chỉ đành buông tay. Hai đứa trẻ thuận theo vách núi lăn xuống. Vách núi này cũng không hoàn toàn dựng đứng chín mươi độ, mặc dù khó tránh khỏi đụng phải đá núi lởm chởm, nhưng ít nhất với thân thủ của Tiểu Tịnh Trần thì bọn chúng cũng không đến mức sẽ ngã chết.
Đương nhiên, An Kỳ không biết những điều này, khoảnh khắc được Tiểu Tịnh Trần ôm lấy sau đó ngã đụng vào đá núi, trong quá trình lảo đảo lăn xuống trong cái ôm mềm mại thơm thơm của thân thể nhỏ bé kia, từ đáy lòng cậu nhóc tràn ngập một dòng nước ấm trực tiếp trào dâng như giếng phun. Người anh em tốt đang muốn chết chung với cậu sao? Thật quá cảm động, cậu lại tin vào gian tình rồi, hu hu hu hu~!
Hai đứa nhỏ ôm lấy nhau giống như bao cát lăn lộn va chạm giữa đống đất đá núi rừng. Quá trình này dài đằng đẵng nhưng cũng rất ngắn ngủi, có lẽ chỉ qua mười mấy giây, cũng có thể là vài phút. Cuối cùng hai đứa trẻ đã ngã xuống chân núi. An Kỳ cảm thấy mình thật giống như vừa bị xe tải cán qua, cả người không có chỗ nào không đau nhức. Cậu lầm bầm mắng nhiếc ngồi dậy, cẩn thận cử động tay chân của mình, ngoại trừ những vết thương ngoài da đau rát thì không hề có cảm giác xương cốt bị thương, mà quan trọng nhất chính là, cậu… vẫn… còn… sống!
An Kỳ làm ngôi sao nhí đã mấy năm, cũng diễn không ít phim hành động nên đương nhiên cũng có chút kiến thức cơ bản về thương tật, chỉ cần không gãy xương, vết thương ngoài da không nghiêm trọng thì cơ bản là không có chuyện gì. Cậu bé liền hưng phấn cùng với kích động quay đầu lại kêu lên: “Tịnh Trần, chúng ta vẫn… còn… sống…”
Tiểu Tịnh Trần im lặng nằm bên cạnh cậu, đôi mắt to xinh đẹp nhắm chặt, lông mi cong dài không hề rung động, cái miệng nhỏ mềm mại tái nhợt, đôi tay nhỏ bé hơi mở bày ra trạng thái buông lỏng nhất. An Kỳ nhìn Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không hề phản ứng lại lời nói của mình liền hơi ngẩn ra, sau đó hốc mắt lập tức nóng lên, trong nháy mắt nước mắt đã trào ra. Cậu bé vội vã dùng cả tay và chân bò qua, ra sức đẩy bé: “Tịnh Trần, cậu tỉnh lại đi, cậu đừng dọa mình.”
Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ ngoan tiêu chuẩn, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện điên rồ như giả chết để dọa người khác.
An Kỳ vừa khóc vừa kêu, Tiểu Tịnh Trần vẫn nằm ở đó không hề động đậy. Nỗi sợ hãi chưa từng có bất ngờ xuất hiện trong đáy lòng cậu bé. An Kỳ cảm giác giống như có một bàn tay to lớn đang bóp chặt cổ họng cậu, nghẹt thở và đau đớn khiến lồng ngực cậu bé như bị khoét thành một cái lỗ khổng lồ.
Cậu cẩn thận đưa ngón tay run run đặt dưới mũi Tiểu Tịnh Trần, thời gian hai giây lại dài đằng đẵng giống như hai thế kỷ, chỉ đến khi cảm giác được luồng hơi ấm nóng phả vào ngón tay, An Kỳ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Một lượng lớn không khí cùng lúc tràn vào phổi khiến cậu nhóc mới nãy còn quên cả hô hấp lập tức cảm thấy vô cùng đau nhói bỏng rát.
Cả người An Kỳ yếu ớt ngã ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt rã rời. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cậu gần như đã nếm trải đủ mọi sự sợ hãi, khủng hoảng cùng lo lắng, bất an trên thế gian này. Hiện tại đã được thả lỏng, cậu cảm thấy đầu óc bỗng nhiên choáng váng, sau đó liền ngã ra phía sau bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Tịnh Trần mãi đến nửa đêm mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy vô vàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm đen mịn như nhung. Từ sau khi xuống núi, dường như bé chưa từng nhìn thấy bầu trời sao nào đẹp đẽ, sáng ngời như thế này. Trong một khoảnh khắc đó, bé tưởng rằng mình đã quay trở về chùa Bồ Đề, trở về nằm trên những đống củi cao dựng bên ngoài cửa viện hơi hé mở.
Sức ăn của Tiểu Tịnh Trần rất lớn, giờ ăn trong chùa lại rất sớm, vì thế thường đến giờ ngủ là bé lại thấy đói bụng. Những lúc như vậy, sư điệt phụ trách nấu cơm luôn lén giữ lại cho bé mấy chiếc bánh bao. S đó trước khi đi ngủ, bé sẽ cùng sư điệt nằm trên đống củi, vừa gặm bánh bao vừa ngắm sao trời.
Ùng ục…
Hu, đói quá, thật muốn ăn bánh bao… Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối sẽ không thừa nhận lúc trước mình bị đói đến ngất đi!!!
Ôm cái bụng đói đang kêu gào biểu tình bò dậy, Tiểu Tịnh Trần liếc mắt liền thấy An Kỳ đang nằm bên cạnh mình. An Kỳ dường như ngủ không được yên ổn lắm, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ bừng. So với quỷ đói đầu thai Tiểu Tịnh Trần, cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm kia có vẻ còn nhợt nhạt hơn.
Tiểu Tịnh Trần đưa tay đẩy cậu bé, không có phản ứng!
Bé con lại đẩy, tiếp tục không có phản ứng!
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát bò qua, bàn tay bé nhỏ trực tiếp dán lên khuôn mặt của An Kỳ khiến gương mặt đỏ một cách không bình thường kia lại càng trở nên đẹp đẽ hơn. Cuối cùng An Kỳ cũng mơ màng mở mắt, đôi mắt ướt át có chút mê man nhìn Tiểu Tịnh Trần, miệng nở ra một nụ cười ngây ngô: “Tịnh Trần, cậu tỉnh rồi!”
Tiểu Tịnh Trần tủi thân bĩu môi, rưng rưng cúi đầu ôm lấy cái bụng nhỏ trống rỗng, thật đói quá đi!
Khi người ta đói đến một giới hạn nhất định thì tính khí cũng sẽ trở nên không được tốt đẹp cho lắm. Tiểu Tịnh Trần tất nhiên cũng không phải ngoại lệ. Bé không nói tiếng nào liền đứng dậy, chọn lấy một phương hướng rồi dứt khoát đi về phía trước. Bé phải đi tìm đồ ăn. Trời đất rộng lớn, ăn cơm là quan trọng nhất! Đến lúc này rồi thì dù có là Phật Tổ đến cũng phải đợi bé ăn xong rồi nói, không thể tổn thương dạ dày yếu ớt của nhóc phàm ăn được~!
An Kỳ sững sờ nhìn bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần, sau đó cũng vội vàng bò dậy, nhưng chân tay cậu bé bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào. Vừa đứng dậy thì đầu óc liền choáng váng, cậu lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa lại ngã xuống.
An Kỳ vịn lên một tảng đá lớn ở bên cạnh, xoa xoa cái đầu đang choáng váng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó coi. Trong ánh nhìn mơ hồ chính là bóng dáng Tiểu Tịnh Trần sắp sửa biến mất, trong lòng cậu bé vô cùng hoảng loạn, vội vàng hét to: “Tịnh Trần!”
Thế nhưng trên thực tế cổ họng cậu bé đã khô khốc, giọng nói chỉ nhỏ xíu giống như một con mèo nhỏ đáng thương. Vậy nhưng với thính giác mạnh mẽ vô cùng không giống người kia của Tiểu Tịnh Trần thì vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của cậu. Lỗ tai bé run run, quay đầu lại, đôi mắt to đen láy vì đói bụng mà sáng xanh hung ác: “Làm gì?”
Mặc dù khoảng cách xa như vậy nhưng An Kỳ vẫn có thể cảm nhận được oán giận nồng đậm bị tích tụ do đói bụng cùng với khí áp thấp đủ để dọa chết oán linh của quỷ tham An Kỳ. Cậu bé ngay lập tức sợ hãi rụt cổ lại, yếu ớt lên tiếng: “Hình như tớ bị sốt rồi.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, trong đôi mắt to tròn vẽ đầy những dấu hỏi chấm: “Sốt?”
Mọi người nói kẻ ngốc sẽ không bị ốm, Tiểu Tịnh Trần có phải kẻ ngốc hay không tạm thời không bàn tới, nhưng từ bé đến lớn bé quả thực chưa từng bị bệnh. Trừ lần trước hôn mê do ngốc nghếch chạm vào dây điện hở ra thì bình thường một cái hắt xì cũng không có. Mặc dù các tăng nhân trong chùa Bồ Đề sống cuộc sống kham khổ, ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng thân thể người nào người nấy đều luyện tập vô cùng khỏe mạnh. Ngay cả những ngày đông giá rét nhất ở trần luyện công mà lông tơ cũng không hề dựng lên. Cho dù là Phương Trượng sư phụ lớn tuổi nhất, nhìn qua bộ dạng thường run rẩy gần đất xa trời như vậy nhưng trong thời điểm thật sự cần thiết thì đi đứng vẫn nhẹ nhàng như bay.
Cho nên Tiểu Tịnh Trần không có bất cứ khái niệm gì về ốm đau bệnh tật. Đối với bé mà nói thì những loại bệnh vặt phổ biến trên toàn thế giới như cảm, sốt thật sự chỉ như chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.
Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của bé, An Kỳ trợn tròn mắt. Trên thế gian này thật sự còn tồn tại kẻ ngốc đến sốt cũng không biết là gì hay sao?
Có, trước mắt cậu chẳng phải là một tấm gương điển hình đấy ư!
An Kỳ thật sự lâm vào trạng thái tuyệt vọng rồi. Cậu bé đau thương kìm nén nước mắt. Hiện giờ cả hai đã bị lạc trong rừng sâu, vậy mà sinh vật duy nhất có thể giao tiếp lại là một kẻ ngốc đến sốt cũng không biết là gì. Cậu nên làm gì đây, cậu nên làm gì đây, ông trời đang muốn chơi đùa với cậu sao?
Hắt xì!
An Kỳ hắt xì một cái kinh thiên động địa, lảo đảo bước hai bước, đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất. An Kỳ gắng hết sức cử động các đốt xương cổ đã mỏi nhừ, gian nan ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đẫm lệ mong chờ mông lung nhìn theo Tiểu Tịnh Trần, kèm theo tiếng khóc nức nở: “Tịnh Trần, đầu mình choáng quá, mình không đứng dậy nổi nữa~!”
Tiểu Tịnh Trần mím môi, phồng má, sau đó xoa bụng nhỏ đã đói đến độ sắp đau dạ dày, rồi lại xoắn xuýt nhìn An Kỳ. Bé do dự, rồi lại do dự, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn bước những bước dài quay trở lại.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo An Kỳ kéo lên, sau đó xoay người ném cậu lên lưng. An Kỳ theo bản năng giang tay ôm lấy cổ Tiểu Tịnh Trần. Bé nâng đầu gối cậu lên, cõng cậu chậm chạp đi về phía trước.
Khuôn mặt nóng rực vì phát sốt của An Kỳ dán lên phần gáy mát lạnh của Tiểu Tịnh Trần. Cậu bé chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt trong veo theo khóe mắt lăn dài xuống tận cổ. Tuy đầu váng mắt hoa thật khó chịu, nhưng cậu bé vẫn cười vô cùng vui vẻ: “Tịnh Trần, cảm ơn cậu!”
“Khi nào quay về phải mời mình ăn cơm đấy.” Lúc này đối với bé không có điều gì quan trọng hơn việc ăn cả.
“Được, cậu muốn ăn gì cũng được, mình nhất định sẽ mời cậu ăn thật no.”An Kỳ híp mắt, mỉm cười hạnh phúc trong cơn mê man.
“Một bữa không đủ, phải mười bữa, không, một trăm bữa đi.” Sự cố chấp của quỷ tham ăn với đồ ăn là thứ mà người bình thường không thể lý giải nổi.
“Một trăm bữa? Thế có phải quá nhiều không, năm mươi bữa được không?” An Kỳ trợn mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Không được.” Kiên định~!
“Vậy tám mươi?” Dò xét~!
“Không được.” Quyết đoán~!
“Chín mươi chín bữa nhé, không thể nhiều hơn đâu.” Thương lượng~!
“Hai trăm bữa, nếu cậu không mời mình ăn thì mình sẽ ném cậu xuống đất ngay bây giờ.” Uy hiếp~!
“Được rồi, được rồi, hai trăm bữa thì hai trăm bữa, mình vẫn đủ tiền mời.” Thỏa hiệp~!
“… Vậy chuyển thành ba trăm bữa đi.” Do dự~!
“… Này Bạch Tịnh Trần, cậu đừng có quá đáng!” Phát điên~!
Tiếng mặc cả của hai đứa trẻ càng ngày càng xa.
Em gái Tịnh Trần à, em đã trở nên xấu xa rồi, thật sự đã trở nên xấu xa rồi. Cha ngốc mà biết được sẽ khóc đó, thật sự sẽ khóc đó!
Giờ đi rửa mặt cũng có thể bị ngã xuống vách núi được, cậu sẽ không bao giờ tin vào tình cảm đồng giới nữa… Ôi chao????
An Kỳ kinh hoàng mở to mắt, trong con ngươi phản chiếu một bóng dáng nhỏ bé dùng tốc độ không thể tin nổi mà đột ngột đến gần cậu. Ác độc tuyệt tình gì đó, vách núi gì đó, tình cảm đồng giới gì đó đều trở thành mây bay. Khi người bạn nhỏ mềm mại, ấm áp, thơm thơm ôm chặt lấy mình, trong lòng An Kỳ tràn ngập sắc xuân rực rỡ hoa nở. Thế giới này quả nhiên ở đâu cũng ngập tràn gian tình, có thiếu thì cũng chỉ thiếu những ánh mắt giỏi phát hiện gian tình mà thôi!
Sau khi thả An Kỳ, Tiểu Tịnh Trần cũng buông đoạn cây khô ra, hai chân đạp mạnh lên vách đá, cả người giống như mũi tên đã lên cung lao về phía An Kỳ. Mặc dù An Kỳ rơi xuống trước, nhưng do bé tăng nhanh tốc độ nên Tiểu Tịnh Trần rất dễ dàng bắt kịp cậu bé. Cánh tay mập mạp vươn ra ôm lấy cậu nhóc. Cả hai đứa trẻ cùng ôm lấy nhau lăn xuống vách đá.
Thật ra Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn có thể nắm lấy mắt cá chân của An Kỳ rồi ném cậu bé lên đỉnh vách núi, sau đó tự mình leo lên. Nhưng vừa rồi Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy một cái đầu rắn hổ mang ló ra từ vách núi, phần da mang hai bên đầu vừa dẹt vừa rộng, cặp mắt rắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai miếng mồi ngon đang treo trên vách núi.
Quả thật tốc độ phản ứng đầu óc của Tiểu Tịnh Trần hơi chậm, nhưng bé không phải đồ ngốc. Bé đúng là không thể phân biệt được các loại rắn, thậm chí đã từng nuôi rắn thành giun, nhưng bé lại có thể dựa vào trực giác của mình để phán đoán xem loại rắn mình gặp phải có thể chọc vào hay không. Ví dụ như con rắn hổ mang chúa trước mặt này rõ ràng là loại kịch độc, nếu ném An Kỳ lên trên thì cậu ta nhất định sẽ bị nó cắn, khoảng cách giữa sống và chết cũng chỉ cách nhau vài phút mà thôi.
Rắn hổ mang chúa ngửi được mùi thịt thơm mềm của Tiểu Tịnh Trần, nương theo đoạn cây khô chậm rãi tiến gần đến gần bàn tay mập mạp của bé. Tiểu Tịnh Trần vừa không muốn bị rắn cắn, vừa không muốn An Kỳ mất mạng, vậy nên chỉ đành buông tay. Hai đứa trẻ thuận theo vách núi lăn xuống. Vách núi này cũng không hoàn toàn dựng đứng chín mươi độ, mặc dù khó tránh khỏi đụng phải đá núi lởm chởm, nhưng ít nhất với thân thủ của Tiểu Tịnh Trần thì bọn chúng cũng không đến mức sẽ ngã chết.
Đương nhiên, An Kỳ không biết những điều này, khoảnh khắc được Tiểu Tịnh Trần ôm lấy sau đó ngã đụng vào đá núi, trong quá trình lảo đảo lăn xuống trong cái ôm mềm mại thơm thơm của thân thể nhỏ bé kia, từ đáy lòng cậu nhóc tràn ngập một dòng nước ấm trực tiếp trào dâng như giếng phun. Người anh em tốt đang muốn chết chung với cậu sao? Thật quá cảm động, cậu lại tin vào gian tình rồi, hu hu hu hu~!
Hai đứa nhỏ ôm lấy nhau giống như bao cát lăn lộn va chạm giữa đống đất đá núi rừng. Quá trình này dài đằng đẵng nhưng cũng rất ngắn ngủi, có lẽ chỉ qua mười mấy giây, cũng có thể là vài phút. Cuối cùng hai đứa trẻ đã ngã xuống chân núi. An Kỳ cảm thấy mình thật giống như vừa bị xe tải cán qua, cả người không có chỗ nào không đau nhức. Cậu lầm bầm mắng nhiếc ngồi dậy, cẩn thận cử động tay chân của mình, ngoại trừ những vết thương ngoài da đau rát thì không hề có cảm giác xương cốt bị thương, mà quan trọng nhất chính là, cậu… vẫn… còn… sống!
An Kỳ làm ngôi sao nhí đã mấy năm, cũng diễn không ít phim hành động nên đương nhiên cũng có chút kiến thức cơ bản về thương tật, chỉ cần không gãy xương, vết thương ngoài da không nghiêm trọng thì cơ bản là không có chuyện gì. Cậu bé liền hưng phấn cùng với kích động quay đầu lại kêu lên: “Tịnh Trần, chúng ta vẫn… còn… sống…”
Tiểu Tịnh Trần im lặng nằm bên cạnh cậu, đôi mắt to xinh đẹp nhắm chặt, lông mi cong dài không hề rung động, cái miệng nhỏ mềm mại tái nhợt, đôi tay nhỏ bé hơi mở bày ra trạng thái buông lỏng nhất. An Kỳ nhìn Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không hề phản ứng lại lời nói của mình liền hơi ngẩn ra, sau đó hốc mắt lập tức nóng lên, trong nháy mắt nước mắt đã trào ra. Cậu bé vội vã dùng cả tay và chân bò qua, ra sức đẩy bé: “Tịnh Trần, cậu tỉnh lại đi, cậu đừng dọa mình.”
Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ ngoan tiêu chuẩn, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện điên rồ như giả chết để dọa người khác.
An Kỳ vừa khóc vừa kêu, Tiểu Tịnh Trần vẫn nằm ở đó không hề động đậy. Nỗi sợ hãi chưa từng có bất ngờ xuất hiện trong đáy lòng cậu bé. An Kỳ cảm giác giống như có một bàn tay to lớn đang bóp chặt cổ họng cậu, nghẹt thở và đau đớn khiến lồng ngực cậu bé như bị khoét thành một cái lỗ khổng lồ.
Cậu cẩn thận đưa ngón tay run run đặt dưới mũi Tiểu Tịnh Trần, thời gian hai giây lại dài đằng đẵng giống như hai thế kỷ, chỉ đến khi cảm giác được luồng hơi ấm nóng phả vào ngón tay, An Kỳ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Một lượng lớn không khí cùng lúc tràn vào phổi khiến cậu nhóc mới nãy còn quên cả hô hấp lập tức cảm thấy vô cùng đau nhói bỏng rát.
Cả người An Kỳ yếu ớt ngã ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt rã rời. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cậu gần như đã nếm trải đủ mọi sự sợ hãi, khủng hoảng cùng lo lắng, bất an trên thế gian này. Hiện tại đã được thả lỏng, cậu cảm thấy đầu óc bỗng nhiên choáng váng, sau đó liền ngã ra phía sau bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Tịnh Trần mãi đến nửa đêm mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy vô vàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm đen mịn như nhung. Từ sau khi xuống núi, dường như bé chưa từng nhìn thấy bầu trời sao nào đẹp đẽ, sáng ngời như thế này. Trong một khoảnh khắc đó, bé tưởng rằng mình đã quay trở về chùa Bồ Đề, trở về nằm trên những đống củi cao dựng bên ngoài cửa viện hơi hé mở.
Sức ăn của Tiểu Tịnh Trần rất lớn, giờ ăn trong chùa lại rất sớm, vì thế thường đến giờ ngủ là bé lại thấy đói bụng. Những lúc như vậy, sư điệt phụ trách nấu cơm luôn lén giữ lại cho bé mấy chiếc bánh bao. S đó trước khi đi ngủ, bé sẽ cùng sư điệt nằm trên đống củi, vừa gặm bánh bao vừa ngắm sao trời.
Ùng ục…
Hu, đói quá, thật muốn ăn bánh bao… Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối sẽ không thừa nhận lúc trước mình bị đói đến ngất đi!!!
Ôm cái bụng đói đang kêu gào biểu tình bò dậy, Tiểu Tịnh Trần liếc mắt liền thấy An Kỳ đang nằm bên cạnh mình. An Kỳ dường như ngủ không được yên ổn lắm, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ bừng. So với quỷ đói đầu thai Tiểu Tịnh Trần, cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm kia có vẻ còn nhợt nhạt hơn.
Tiểu Tịnh Trần đưa tay đẩy cậu bé, không có phản ứng!
Bé con lại đẩy, tiếp tục không có phản ứng!
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát bò qua, bàn tay bé nhỏ trực tiếp dán lên khuôn mặt của An Kỳ khiến gương mặt đỏ một cách không bình thường kia lại càng trở nên đẹp đẽ hơn. Cuối cùng An Kỳ cũng mơ màng mở mắt, đôi mắt ướt át có chút mê man nhìn Tiểu Tịnh Trần, miệng nở ra một nụ cười ngây ngô: “Tịnh Trần, cậu tỉnh rồi!”
Tiểu Tịnh Trần tủi thân bĩu môi, rưng rưng cúi đầu ôm lấy cái bụng nhỏ trống rỗng, thật đói quá đi!
Khi người ta đói đến một giới hạn nhất định thì tính khí cũng sẽ trở nên không được tốt đẹp cho lắm. Tiểu Tịnh Trần tất nhiên cũng không phải ngoại lệ. Bé không nói tiếng nào liền đứng dậy, chọn lấy một phương hướng rồi dứt khoát đi về phía trước. Bé phải đi tìm đồ ăn. Trời đất rộng lớn, ăn cơm là quan trọng nhất! Đến lúc này rồi thì dù có là Phật Tổ đến cũng phải đợi bé ăn xong rồi nói, không thể tổn thương dạ dày yếu ớt của nhóc phàm ăn được~!
An Kỳ sững sờ nhìn bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần, sau đó cũng vội vàng bò dậy, nhưng chân tay cậu bé bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào. Vừa đứng dậy thì đầu óc liền choáng váng, cậu lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa lại ngã xuống.
An Kỳ vịn lên một tảng đá lớn ở bên cạnh, xoa xoa cái đầu đang choáng váng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó coi. Trong ánh nhìn mơ hồ chính là bóng dáng Tiểu Tịnh Trần sắp sửa biến mất, trong lòng cậu bé vô cùng hoảng loạn, vội vàng hét to: “Tịnh Trần!”
Thế nhưng trên thực tế cổ họng cậu bé đã khô khốc, giọng nói chỉ nhỏ xíu giống như một con mèo nhỏ đáng thương. Vậy nhưng với thính giác mạnh mẽ vô cùng không giống người kia của Tiểu Tịnh Trần thì vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của cậu. Lỗ tai bé run run, quay đầu lại, đôi mắt to đen láy vì đói bụng mà sáng xanh hung ác: “Làm gì?”
Mặc dù khoảng cách xa như vậy nhưng An Kỳ vẫn có thể cảm nhận được oán giận nồng đậm bị tích tụ do đói bụng cùng với khí áp thấp đủ để dọa chết oán linh của quỷ tham An Kỳ. Cậu bé ngay lập tức sợ hãi rụt cổ lại, yếu ớt lên tiếng: “Hình như tớ bị sốt rồi.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, trong đôi mắt to tròn vẽ đầy những dấu hỏi chấm: “Sốt?”
Mọi người nói kẻ ngốc sẽ không bị ốm, Tiểu Tịnh Trần có phải kẻ ngốc hay không tạm thời không bàn tới, nhưng từ bé đến lớn bé quả thực chưa từng bị bệnh. Trừ lần trước hôn mê do ngốc nghếch chạm vào dây điện hở ra thì bình thường một cái hắt xì cũng không có. Mặc dù các tăng nhân trong chùa Bồ Đề sống cuộc sống kham khổ, ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng thân thể người nào người nấy đều luyện tập vô cùng khỏe mạnh. Ngay cả những ngày đông giá rét nhất ở trần luyện công mà lông tơ cũng không hề dựng lên. Cho dù là Phương Trượng sư phụ lớn tuổi nhất, nhìn qua bộ dạng thường run rẩy gần đất xa trời như vậy nhưng trong thời điểm thật sự cần thiết thì đi đứng vẫn nhẹ nhàng như bay.
Cho nên Tiểu Tịnh Trần không có bất cứ khái niệm gì về ốm đau bệnh tật. Đối với bé mà nói thì những loại bệnh vặt phổ biến trên toàn thế giới như cảm, sốt thật sự chỉ như chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.
Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của bé, An Kỳ trợn tròn mắt. Trên thế gian này thật sự còn tồn tại kẻ ngốc đến sốt cũng không biết là gì hay sao?
Có, trước mắt cậu chẳng phải là một tấm gương điển hình đấy ư!
An Kỳ thật sự lâm vào trạng thái tuyệt vọng rồi. Cậu bé đau thương kìm nén nước mắt. Hiện giờ cả hai đã bị lạc trong rừng sâu, vậy mà sinh vật duy nhất có thể giao tiếp lại là một kẻ ngốc đến sốt cũng không biết là gì. Cậu nên làm gì đây, cậu nên làm gì đây, ông trời đang muốn chơi đùa với cậu sao?
Hắt xì!
An Kỳ hắt xì một cái kinh thiên động địa, lảo đảo bước hai bước, đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất. An Kỳ gắng hết sức cử động các đốt xương cổ đã mỏi nhừ, gian nan ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đẫm lệ mong chờ mông lung nhìn theo Tiểu Tịnh Trần, kèm theo tiếng khóc nức nở: “Tịnh Trần, đầu mình choáng quá, mình không đứng dậy nổi nữa~!”
Tiểu Tịnh Trần mím môi, phồng má, sau đó xoa bụng nhỏ đã đói đến độ sắp đau dạ dày, rồi lại xoắn xuýt nhìn An Kỳ. Bé do dự, rồi lại do dự, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn bước những bước dài quay trở lại.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo An Kỳ kéo lên, sau đó xoay người ném cậu lên lưng. An Kỳ theo bản năng giang tay ôm lấy cổ Tiểu Tịnh Trần. Bé nâng đầu gối cậu lên, cõng cậu chậm chạp đi về phía trước.
Khuôn mặt nóng rực vì phát sốt của An Kỳ dán lên phần gáy mát lạnh của Tiểu Tịnh Trần. Cậu bé chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt trong veo theo khóe mắt lăn dài xuống tận cổ. Tuy đầu váng mắt hoa thật khó chịu, nhưng cậu bé vẫn cười vô cùng vui vẻ: “Tịnh Trần, cảm ơn cậu!”
“Khi nào quay về phải mời mình ăn cơm đấy.” Lúc này đối với bé không có điều gì quan trọng hơn việc ăn cả.
“Được, cậu muốn ăn gì cũng được, mình nhất định sẽ mời cậu ăn thật no.”An Kỳ híp mắt, mỉm cười hạnh phúc trong cơn mê man.
“Một bữa không đủ, phải mười bữa, không, một trăm bữa đi.” Sự cố chấp của quỷ tham ăn với đồ ăn là thứ mà người bình thường không thể lý giải nổi.
“Một trăm bữa? Thế có phải quá nhiều không, năm mươi bữa được không?” An Kỳ trợn mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Không được.” Kiên định~!
“Vậy tám mươi?” Dò xét~!
“Không được.” Quyết đoán~!
“Chín mươi chín bữa nhé, không thể nhiều hơn đâu.” Thương lượng~!
“Hai trăm bữa, nếu cậu không mời mình ăn thì mình sẽ ném cậu xuống đất ngay bây giờ.” Uy hiếp~!
“Được rồi, được rồi, hai trăm bữa thì hai trăm bữa, mình vẫn đủ tiền mời.” Thỏa hiệp~!
“… Vậy chuyển thành ba trăm bữa đi.” Do dự~!
“… Này Bạch Tịnh Trần, cậu đừng có quá đáng!” Phát điên~!
Tiếng mặc cả của hai đứa trẻ càng ngày càng xa.
Em gái Tịnh Trần à, em đã trở nên xấu xa rồi, thật sự đã trở nên xấu xa rồi. Cha ngốc mà biết được sẽ khóc đó, thật sự sẽ khóc đó!
/481
|