Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 139 - Chương 139: Trên Đường Luân Hồi Không Kẹt Xe Đâu Cưng
/481
|
Tiểu Tịnh Trần đói đến mức đầu choáng mắt hoa, căn bản không nhìn đường đi, chỉ xông thẳng về phía trước theo trực giác. Trong rừng rậm, trực giác bản năng như dã thú của bé tuyệt đối là một phần mềm hack nghịch thiên. Ví dụ như hiện tại, mục đích duy nhất của bé là tìm đồ ăn, trong tình huống không có phương hướng chính xác, không có đầy đủ ánh sáng và kế hoạch chi tiết, bé lại thật sự tìm được mấy cái cây to có quả.
Cái cây rất cao, hơn nữa thân cây thẳng tắp hoàn toàn không có cành cây, nhưng mà không sao, khó khăn gì cũng đều không thể chặn được bước chân đi tìm đồ ăn của quỷ tham ăn. Tiểu Tịnh Trần bộc phát ra chút sinh lực cuối cùng, thân thủ còn nhanh nhẹn hơn cả khỉ, “pặc ~ pặc ~ pặc” trèo lên cây, hái một quả nhỏ còn xanh chát nhét vào miệng. Khi nước quả đắng đắng chát chát lại mơ hồ có chút vị ngọt tràn đầy khoang miệng, Tiểu Tịnh Trần hạnh phúc híp mắt lại, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng sống lại, mỗi tế bào trên cơ thể, mỗi một cọng lông tơ đều sảng khoái rạo rực.
Người bình thường nhìn thấy loại quả lạ trong rừng sâu núi thẳm đều sẽ suy nghĩ ra rất nhiều vấn đề như quả này có độc hay không, có thể ăn được hay không... Nhưng mà Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không quan tâm. Đối với bé thì bị độc chết còn tốt hơn nhiều so với bị đói chết. Hơn nữa trực giác của bé từ trước đến giờ rất nhạy cảm, không cảm thấy nguy hiểm thì nhất định có thể ăn được. Còn về trực giác có thể xảy ra sai sót hay không, mình có thể bị trúng độc mà chết hay không... ăn no đã rồi tính!
Không thể không nói, không ai hiểu con gái bằng cha. Bạch Hi Cảnh cảm thấy Tiểu Tịnh Trần ở trong rừng rậm có thể sống tốt hơn hoàn toàn không phải là đoán mò. Chí ít khi khát nước, Tiểu Tịnh Trần sẽ tìm đến bên hồ nước lớn, khi đói đến sắp chết đến nơi thì bé lại tìm thấy mấy cây ăn quả to lớn, trên cây đã kết đầy những quả nhỏ xanh chát có thể ăn được. Cánh rừng nguyên sinh rậm rạp um tùm này giống như có sinh mệnh đã đem từng thứ từng thứ mà Tiểu Tịnh Trần cần đến trước mặt bé.
Từng quả bay vào trong bụng của Tiểu Tịnh Trần, với sức ăn như cái lỗ đen không đáy của bé con thì đám quả này căn bản không đủ cho bé ăn no. Thế là sau khi đã ăn hết quả trên một cây, bé túm lấy dây leo buông xuống trong tán cây rồi đu người sang cây khác như Tarzan, tiếp tục ăn những quả mọc trên cây đó. Cái mông nhỏ ngồi trên cây, đôi chân nhỏ mập mạp buông xuống cành cây vui vẻ lắc lư, gương mặt của Tiểu Tịnh Trần cong cong, ăn vô cùng nhiệt tình.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ánh trăng dường như đã xuyên qua không ít khoảng cách, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng đã ăn no, sau đó vuốt cái bụng nhỏ căng tròn, nấc một tiếng thật hạnh phúc. Tiểu Tịnh Trần bắt đầu cất quả vào trong túi áo, An Kỳ vẫn còn chưa ăn đâu, phải đem cho cậu ta một ít. Còn về việc có thể tìm được đường chính xác trở về bên hồ hay không… Việc này không thuộc phạm vi bé phải lo lắng!
Túi áo, túi quần đều đã đựng đầy quả, Tiểu Tịnh Trần quyết định hái thêm vài quả nữa để ăn dọc đường. Đột nhiên cái tai to như hai đĩnh bạc của bé không tự chủ mà run rẩy, chớp đôi mắt to, bé dứt khoát ném quả đi. Cánh tay mập mạp ôm lấy cành cây, hai cái chân nhỏ mập mạp cũng kẹp chặt, cả người bé nằm sát trên cành cây như gấu koala, nhịp tim và hô hấp vô thức chậm lại cho đến khi gần như biến mất, yên lặng hòa vào làm một với môi trường xung quanh, chỉ có hai con mắt to đen trắng rõ ràng ẩn sâu trong lá cây ánh lên tia sáng u ám giống như đôi mắt của cú mèo trong đêm.
Năm phút sau, có sáu người trẻ tuổi bao gồm cả nam lần nữ đi ra từ sâu trong rừng cây. Trông qua tuổi tác của những người này đều không lớn lắm, chắc chỉ khoảng hai mươi hay ba mươi tuổi. Bọn họ đều mặc đồ thể thao, trên lưng đang đeo ba lô leo núi, trên đầu đội mũ cắm trại, trên tay cầm đèn pin lớn liên tục chiếu sáng tất cả xung quanh. Nhìn trang phục và đồ đạc có vẻ chỉ là một đám bạn đến thám hiểm, nhưng cũng chỉ là “có vẻ” mà thôi.
Mấy người đó đều không phát hiện có một bóng dáng nhỏ bé đang núp trên tán cây, chỉ nghiêm túc tỉ mỉ kiểm tra tất cả mọi thứ xung quanh từng chút một như cảnh sát đang tìm tội phạm. Đột nhiên một cái đèn pin chiếu đến một cái cây quả xanh, tiếp theo đó là tiếng hô của một cô gái: “Mau nhìn này!!”
Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên tán cây sáng quắc, cùng một loại cây, những tán cây khác kết đầy quả to, riêng chỉ có cái cây đó là trơ trụi không có quả nào, vừa nhìn đã thấy có gì đó không đúng.
Đám người đó lập tức căng thẳng, ánh đèn pin tra xét tất cả mọi thứ xung quanh, ngay sau đó cô gái kia lại hô lên: “Ở đây, ở đây này!”
Sáu người tập trung lại, trên mặt đất rõ ràng là quả đã bị Tiểu Tịnh Trần vứt bỏ mà vốn định mang theo làm đồ ăn trên đường đi. Cô gái phát hiện ra quả đó thì hai mắt xoay tròn, cảnh giác chú ý tất cả mọi thứ xung quanh. Giọng cô ta nhẹ nhàng mang theo âm rung có chút không chắc chắn: “Bây giờ làm thế nào đây?”
“Còn thế nào được nữa, không bắt được nhóc con đó thì chúng ta đều xong đời.” Một người đàn ông hung hăng nguyền rủa một tiếng, thô lỗ nói. Một cô gái khác không cam lòng oán trách: “Tôi thật không hiểu, chuyện này rõ ràng không phải việc của chúng ta, tại sao chúng ta lại phải đến lội chuyến nước đục này?”
Mấy chàng trai và các cô gái trẻ tuổi lao xao không dứt, nghiêm túc lấy chỗ quả rơi xuống làm trung tâm, từ từ mở rộng phạm vi kiểm tra xung quanh, nhưng cũng không có thu hoạch gì. Người đàn ông lớn tuổi nhất bỗng giơ tay ra hiệu, cả nhóm người lập tức im lặng. Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tán cây trên cao, trong lòng bàn tay đã cầm sẵn một khẩu súng lục đặc chế. Nòng súng ngắm chuẩn vào tán cây cành lá tầng tầng lớp lớp dày đặc kia, trầm giọng nói: “Ra đây đi, tôi phát hiện ra cậu rồi!”
Tiểu Tịnh Trần đang lim dim buồn ngủ bị đánh thức, bàn tay nhỏ dụi đôi mắt mèo nhập nhèm rồi chậm rãi cúi đầu, lại nhìn thấy nòng súng của người đàn ông kia đang nhắm về tán cây của một cái cây khác. Tiểu Tịnh Trần yên lòng ngáp một cái thật to, khuôn mặt bánh bao dán lên cành cây tiếp tục ngủ gật.
Sáu người trẻ tuổi đã vây cái cây đó lại, sáu khẩu súng lục giơ cao nhắm hướng tán cây, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng, nhưng trên tán cây kia lại im lặng không một tiếng động từ đầu đến cuối, soi đèn pin lên dường như bị một thứ đặc thù gì đó hút lấy, căn bản không thể nào chiếu lên được tới tán cây. Tán cây đen như mực tựa như cái mồm của một con thú dữ đang mở lớn, chờ đợi để cắn nuốt những con mồi tự đưa tới cửa.
Cô gái đầu tiên phát hiện cái cây có vấn đề khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ tiến một bước đến gần người đàn ông lớn tuổi kia khẽ gọi: “Lão đại...”
Bước chân cô ta vừa di chuyển liền có một bóng đen cực lớn bổ nhào từ trên tán cây xuống. Con ngươi của người đàn ông chợt co rút: “Cẩn thận“. Đầu súng đổi hướng bóp cò, viên đạn liền bắn ra vang lên một tiếng lại không phải là một tiếng “pằng” điếc tai, mà là tiếng huýt gió bén nhọn ma sát không khí ở tốc độ cao. Tiếng huýt gió chói tai xuyên qua trong khu rừng rậm to lớn tĩnh mịch này vô cùng dọa người.
Tiểu Tịnh Trần gần như đã ngủ thiếp đi lại một lần nữa bị đánh thức. Bé bịt tai lại theo bản năng, cái miệng nhỏ mím lại, khuôn mặt biểu lộ sự bất mãn và không vui. Chú heo nhỏ đã ăn uống no say tỏ vẻ muốn đi ngủ. Đúng là không thể chọc vào em gái buồn ngủ mà không ngủ được mà!
Bóng đen lộn người thành một đường cong tuyệt đẹp tránh được viên đạn, đồng thời cô gái kia cũng nhân cơ hội mà chạy ra khỏi phạm vi công kích của bóng đen. Đội hình hỗn loạn lại một lần nữa hợp lại. Sáu người phối hợp ăn ý với nhau liên tiếp đuổi theo công kích bóng đen kia, viên đạn bay xuyên qua khu rừng rậm.
Những tiếng gào chát chúa liên tiếp vang lên, Tiểu Tịnh Trần đã dần quen với loại âm thanh này. Đôi mắt to mơ màng từ từ khép lại, bé nghiêng đầu, khuôn mặt bánh bao lại dán lên cành cây xù xì thô ráp, hô hấp đều đều nhẹ nhàng chậm rãi bước vào trong mộng đẹp ngọt ngào...
Đột nhiên lá trong tán cây không gió mà lay cắt ra một khe hở thẳng dài, Tiểu Tịnh Trần lập tức rụt cổ lại. Một viên đạn lướt qua da đầu bé ghim vào cành cây, ngay sau đó cái cổ của bé khôi phục độ dài bình thường, đầu cũng trở về vị trí cũ. Tiểu Tịnh Trần chẳng hiểu gì chớp đôi mắt lim dim buồn ngủ, đầu óc trì trệ từ từ bò trở về từ trong mộng đẹp. Đôi mắt to mịt mờ hơi nước cũng dần di chuyển về chính giữa, dừng trên viên đạn vẫn còn đang tỏa ra khí lạnh như băng kia. Viên đạn vừa hay nằm ở giữa hai mắt bé, thế là Tiểu Tịnh Trần vì hiếu kỳ mà nhìn viên đạn rất nhập tâm, dứt khoát trở thành mắt lé!!!
Ngây người một lát, Tiểu Tịnh Trần mới phản ứng lại được. Giấc mơ đẹp của mình lại bị quấy rầy rồi. Hàng lông mày dài như nhung nhíu chặt lại, khuôn mặt bánh bao vì tức giận mà phồng lên, trong lòng Tiểu Tịnh Trần không ngừng niệm thầm: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật” để kiềm chế tâm trạng vô cùng không từ bi trong lòng mình. Đúng là không thể động vào đứa trẻ đang ngái ngủ mà!
Sự tức giận khó khăn lắm mới bị cơn buồn ngủ mới ập đến làm cho tan biến, đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa cụp xuống, đầu từ từ gục xuống cành cây, khuôn mặt bánh bao nóng hổi dán lên vỏ cây thô ráp lạnh lẽo. Tiểu Tịnh Trần thỏa mãn ngáy khò khò, thản nhiên tiến vào trong mộng đẹp...
Hai chân nhỏ mập mạp đang kẹp lấy cành cây đột nhiên căng thẳng mở ra thành một đường thẳng, đôi tay nhỏ bỗng nhiên dùng lực kéo mạnh, cả người Tiểu Tịnh Trần di chuyển lên trên vẻn vẹn mười centimet. “Viu” một tiếng, một cái phi đao sắc bén đột nhiên đâm vào sau mông Tiểu Tịnh Trần, nếu không phải bé đã dịch người lên mười centimet thì con dao này tuyệt đối sẽ cắm vào lỗ đít của bé.
Tiểu Tịnh Trần chậm rãi mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, chớp chớp khôi phục lại sự tỉnh táo. Bé chẳng qua chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà, sao mà khó quá vậy?
Các người gây trở ngại khi bé hái trái cây, bé đã nhịn rồi. Các người quấy rối giấc ngủ của bé, bé cũng nhịn rồi. Các người nổ súng quấy nhiễu mộng đẹp của bé, bé tiếp tục nhịn. Các người... rốt cuộc xong chưa vậy? Cứ hành hạ tới lui, Phật cũng có thể nổi giận. Đến cả Phật Tổ cũng tức giận rồi, bần tăng còn tiếp tục nhịn nữa chính là đại bất kính đối với Phật Tổ... Bần tăng OO đám XX các người!
Cái chân nhỏ căng thẳng đột nhiên thu về, lòng bàn chân chụm lại kẹp chặt lấy chiếc phi đao dưới mông, bàn tay nhỏ bé bám lấy một cành cây dựng thẳng lên trên rồi xoay người, chiếc phi đao nhỏ liền bị hai chân kẹp chặt rút ra. Tiểu Tịnh Trần nằm trên cành cây, đầu dưới chân trên, đôi mắt to đen láy lẳng lặng nhìn bảy sinh vật đang đánh nhau loạn xạ phía dưới. Đợi đến khi đã xác định được phi đao là do ai ném, Tiểu Tịnh Trần rất không khách khí mà ném phi đao trả lại.
Bảy người đang đánh nhau kịch liệt, ngay lúc đó thình lình một tiếng xé gió truyền đến. Sáu người trẻ tuổi kia rõ ràng đã ăn chịu đủ thiệt thòi vì phi đao nên bọn họ phản ứng rất nhanh nhạy, động tác lưu loát tránh né. Chỉ còn lại một người cuối cùng là người sử dụng phi đao, anh ta đã quen với việc mình phóng phi đao vào người khác, cho nên khi nghe thấy âm thanh xé gió quen thuộc. Nhìn sáu người trẻ tuổi kia căng thẳng, người đàn ông cười rộ lên đắc ý, nhưng vừa nhếch mép lên liền đột nhiên cứng đờ, hoang mang chớp mắt… Vừa nãy anh ta có phóng phi đao sao?
Mãi đến khi khí lạnh của mũi đao gần như dán lên sau gáy mình, người đàn ông mới phản ứng lại. Anh ta hét lên một cách kỳ quái rồi cuống quýt nghiêng người né tránh, nhưng phi đao sắc bén vẫn để lại trên cổ anh ta một vệt máu, cuối cùng cắm chặt vào một cành cây.
Không những người đàn ông trợn tròn mắt mà sáu người trẻ tuổi kia cũng sững sờ. Đây là cái tình huống gì vậy? Giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim sao? Hay là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn? Hơn nữa người có thể dùng phi đao để đâm tên nhóc tổ tông chơi phi đao này bị thương thì chắc cũng không đơn giản nhỉ...!
Sáu người trẻ tuổi sắp khóc đến nơi rồi. Họ vốn là bất đắc dĩ giống như bị bắt đi lính mà gặp phải tổ tông dùng ám khí khó giải quyết này. Bây giờ lại xuất hiện một hàng xóm của tổ tông ám khí, lại vẫn là tổ tông. Thế này rốt cuộc là muốn làm loạn thế nào nữa! Lật bàn!
So với sáu người trẻ tuổi lộ vẻ hoảng sợ rõ ràng kia, vẻ mặt của tổ tông ám khí có chút vi diệu. Theo như những gì anh ta biết, môn phái sử dụng ám khí bọn họ trước giờ đều là nhất mạch đơn truyền*, cho nên anh ta tuyệt đối không thể có kẻ đòi nợ như sư huynh hay sư tỷ, sư đệ, sư muội các kiểu gì đó được. Thế là anh ta bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng, kiểm điểm lại xem bản thân có từng trong lúc động tình mà dạy một hoặc một vài người phụ nữ bí quyết phóng ám khí không. Nhưng mà phụ nữ của anh ta quá nhiều, phương pháp bài trừ không có tác dụng! Lật bàn!
* Nhất mạch đơn truyền: Chỉ truyền cho một người.
Vả lại anh tổ tông à, hình như anh quên mất rồi, anh là nhất mạch đơn truyền, nhưng anh vẫn còn một vị sư phụ mà!
Sư phụ của anh tổ tông gọi là gì??... Sư phụ của tổ tông!
Tiểu sư thúc của sư phụ của tổ tông gọi là gì??... Tiểu sư thúc tổ của tổ tông!
Cho nên khi anh tổ tông gặp tiểu sư thúc tổ của tổ tông sẽ xảy ra chuyện gì?... Anh tổ tông, mong Phật Tổ phù hộ cho anh trên đường luân hồi không bị kẹt xe nhé!
Cái cây rất cao, hơn nữa thân cây thẳng tắp hoàn toàn không có cành cây, nhưng mà không sao, khó khăn gì cũng đều không thể chặn được bước chân đi tìm đồ ăn của quỷ tham ăn. Tiểu Tịnh Trần bộc phát ra chút sinh lực cuối cùng, thân thủ còn nhanh nhẹn hơn cả khỉ, “pặc ~ pặc ~ pặc” trèo lên cây, hái một quả nhỏ còn xanh chát nhét vào miệng. Khi nước quả đắng đắng chát chát lại mơ hồ có chút vị ngọt tràn đầy khoang miệng, Tiểu Tịnh Trần hạnh phúc híp mắt lại, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng sống lại, mỗi tế bào trên cơ thể, mỗi một cọng lông tơ đều sảng khoái rạo rực.
Người bình thường nhìn thấy loại quả lạ trong rừng sâu núi thẳm đều sẽ suy nghĩ ra rất nhiều vấn đề như quả này có độc hay không, có thể ăn được hay không... Nhưng mà Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không quan tâm. Đối với bé thì bị độc chết còn tốt hơn nhiều so với bị đói chết. Hơn nữa trực giác của bé từ trước đến giờ rất nhạy cảm, không cảm thấy nguy hiểm thì nhất định có thể ăn được. Còn về trực giác có thể xảy ra sai sót hay không, mình có thể bị trúng độc mà chết hay không... ăn no đã rồi tính!
Không thể không nói, không ai hiểu con gái bằng cha. Bạch Hi Cảnh cảm thấy Tiểu Tịnh Trần ở trong rừng rậm có thể sống tốt hơn hoàn toàn không phải là đoán mò. Chí ít khi khát nước, Tiểu Tịnh Trần sẽ tìm đến bên hồ nước lớn, khi đói đến sắp chết đến nơi thì bé lại tìm thấy mấy cây ăn quả to lớn, trên cây đã kết đầy những quả nhỏ xanh chát có thể ăn được. Cánh rừng nguyên sinh rậm rạp um tùm này giống như có sinh mệnh đã đem từng thứ từng thứ mà Tiểu Tịnh Trần cần đến trước mặt bé.
Từng quả bay vào trong bụng của Tiểu Tịnh Trần, với sức ăn như cái lỗ đen không đáy của bé con thì đám quả này căn bản không đủ cho bé ăn no. Thế là sau khi đã ăn hết quả trên một cây, bé túm lấy dây leo buông xuống trong tán cây rồi đu người sang cây khác như Tarzan, tiếp tục ăn những quả mọc trên cây đó. Cái mông nhỏ ngồi trên cây, đôi chân nhỏ mập mạp buông xuống cành cây vui vẻ lắc lư, gương mặt của Tiểu Tịnh Trần cong cong, ăn vô cùng nhiệt tình.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ánh trăng dường như đã xuyên qua không ít khoảng cách, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng đã ăn no, sau đó vuốt cái bụng nhỏ căng tròn, nấc một tiếng thật hạnh phúc. Tiểu Tịnh Trần bắt đầu cất quả vào trong túi áo, An Kỳ vẫn còn chưa ăn đâu, phải đem cho cậu ta một ít. Còn về việc có thể tìm được đường chính xác trở về bên hồ hay không… Việc này không thuộc phạm vi bé phải lo lắng!
Túi áo, túi quần đều đã đựng đầy quả, Tiểu Tịnh Trần quyết định hái thêm vài quả nữa để ăn dọc đường. Đột nhiên cái tai to như hai đĩnh bạc của bé không tự chủ mà run rẩy, chớp đôi mắt to, bé dứt khoát ném quả đi. Cánh tay mập mạp ôm lấy cành cây, hai cái chân nhỏ mập mạp cũng kẹp chặt, cả người bé nằm sát trên cành cây như gấu koala, nhịp tim và hô hấp vô thức chậm lại cho đến khi gần như biến mất, yên lặng hòa vào làm một với môi trường xung quanh, chỉ có hai con mắt to đen trắng rõ ràng ẩn sâu trong lá cây ánh lên tia sáng u ám giống như đôi mắt của cú mèo trong đêm.
Năm phút sau, có sáu người trẻ tuổi bao gồm cả nam lần nữ đi ra từ sâu trong rừng cây. Trông qua tuổi tác của những người này đều không lớn lắm, chắc chỉ khoảng hai mươi hay ba mươi tuổi. Bọn họ đều mặc đồ thể thao, trên lưng đang đeo ba lô leo núi, trên đầu đội mũ cắm trại, trên tay cầm đèn pin lớn liên tục chiếu sáng tất cả xung quanh. Nhìn trang phục và đồ đạc có vẻ chỉ là một đám bạn đến thám hiểm, nhưng cũng chỉ là “có vẻ” mà thôi.
Mấy người đó đều không phát hiện có một bóng dáng nhỏ bé đang núp trên tán cây, chỉ nghiêm túc tỉ mỉ kiểm tra tất cả mọi thứ xung quanh từng chút một như cảnh sát đang tìm tội phạm. Đột nhiên một cái đèn pin chiếu đến một cái cây quả xanh, tiếp theo đó là tiếng hô của một cô gái: “Mau nhìn này!!”
Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên tán cây sáng quắc, cùng một loại cây, những tán cây khác kết đầy quả to, riêng chỉ có cái cây đó là trơ trụi không có quả nào, vừa nhìn đã thấy có gì đó không đúng.
Đám người đó lập tức căng thẳng, ánh đèn pin tra xét tất cả mọi thứ xung quanh, ngay sau đó cô gái kia lại hô lên: “Ở đây, ở đây này!”
Sáu người tập trung lại, trên mặt đất rõ ràng là quả đã bị Tiểu Tịnh Trần vứt bỏ mà vốn định mang theo làm đồ ăn trên đường đi. Cô gái phát hiện ra quả đó thì hai mắt xoay tròn, cảnh giác chú ý tất cả mọi thứ xung quanh. Giọng cô ta nhẹ nhàng mang theo âm rung có chút không chắc chắn: “Bây giờ làm thế nào đây?”
“Còn thế nào được nữa, không bắt được nhóc con đó thì chúng ta đều xong đời.” Một người đàn ông hung hăng nguyền rủa một tiếng, thô lỗ nói. Một cô gái khác không cam lòng oán trách: “Tôi thật không hiểu, chuyện này rõ ràng không phải việc của chúng ta, tại sao chúng ta lại phải đến lội chuyến nước đục này?”
Mấy chàng trai và các cô gái trẻ tuổi lao xao không dứt, nghiêm túc lấy chỗ quả rơi xuống làm trung tâm, từ từ mở rộng phạm vi kiểm tra xung quanh, nhưng cũng không có thu hoạch gì. Người đàn ông lớn tuổi nhất bỗng giơ tay ra hiệu, cả nhóm người lập tức im lặng. Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tán cây trên cao, trong lòng bàn tay đã cầm sẵn một khẩu súng lục đặc chế. Nòng súng ngắm chuẩn vào tán cây cành lá tầng tầng lớp lớp dày đặc kia, trầm giọng nói: “Ra đây đi, tôi phát hiện ra cậu rồi!”
Tiểu Tịnh Trần đang lim dim buồn ngủ bị đánh thức, bàn tay nhỏ dụi đôi mắt mèo nhập nhèm rồi chậm rãi cúi đầu, lại nhìn thấy nòng súng của người đàn ông kia đang nhắm về tán cây của một cái cây khác. Tiểu Tịnh Trần yên lòng ngáp một cái thật to, khuôn mặt bánh bao dán lên cành cây tiếp tục ngủ gật.
Sáu người trẻ tuổi đã vây cái cây đó lại, sáu khẩu súng lục giơ cao nhắm hướng tán cây, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng, nhưng trên tán cây kia lại im lặng không một tiếng động từ đầu đến cuối, soi đèn pin lên dường như bị một thứ đặc thù gì đó hút lấy, căn bản không thể nào chiếu lên được tới tán cây. Tán cây đen như mực tựa như cái mồm của một con thú dữ đang mở lớn, chờ đợi để cắn nuốt những con mồi tự đưa tới cửa.
Cô gái đầu tiên phát hiện cái cây có vấn đề khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ tiến một bước đến gần người đàn ông lớn tuổi kia khẽ gọi: “Lão đại...”
Bước chân cô ta vừa di chuyển liền có một bóng đen cực lớn bổ nhào từ trên tán cây xuống. Con ngươi của người đàn ông chợt co rút: “Cẩn thận“. Đầu súng đổi hướng bóp cò, viên đạn liền bắn ra vang lên một tiếng lại không phải là một tiếng “pằng” điếc tai, mà là tiếng huýt gió bén nhọn ma sát không khí ở tốc độ cao. Tiếng huýt gió chói tai xuyên qua trong khu rừng rậm to lớn tĩnh mịch này vô cùng dọa người.
Tiểu Tịnh Trần gần như đã ngủ thiếp đi lại một lần nữa bị đánh thức. Bé bịt tai lại theo bản năng, cái miệng nhỏ mím lại, khuôn mặt biểu lộ sự bất mãn và không vui. Chú heo nhỏ đã ăn uống no say tỏ vẻ muốn đi ngủ. Đúng là không thể chọc vào em gái buồn ngủ mà không ngủ được mà!
Bóng đen lộn người thành một đường cong tuyệt đẹp tránh được viên đạn, đồng thời cô gái kia cũng nhân cơ hội mà chạy ra khỏi phạm vi công kích của bóng đen. Đội hình hỗn loạn lại một lần nữa hợp lại. Sáu người phối hợp ăn ý với nhau liên tiếp đuổi theo công kích bóng đen kia, viên đạn bay xuyên qua khu rừng rậm.
Những tiếng gào chát chúa liên tiếp vang lên, Tiểu Tịnh Trần đã dần quen với loại âm thanh này. Đôi mắt to mơ màng từ từ khép lại, bé nghiêng đầu, khuôn mặt bánh bao lại dán lên cành cây xù xì thô ráp, hô hấp đều đều nhẹ nhàng chậm rãi bước vào trong mộng đẹp ngọt ngào...
Đột nhiên lá trong tán cây không gió mà lay cắt ra một khe hở thẳng dài, Tiểu Tịnh Trần lập tức rụt cổ lại. Một viên đạn lướt qua da đầu bé ghim vào cành cây, ngay sau đó cái cổ của bé khôi phục độ dài bình thường, đầu cũng trở về vị trí cũ. Tiểu Tịnh Trần chẳng hiểu gì chớp đôi mắt lim dim buồn ngủ, đầu óc trì trệ từ từ bò trở về từ trong mộng đẹp. Đôi mắt to mịt mờ hơi nước cũng dần di chuyển về chính giữa, dừng trên viên đạn vẫn còn đang tỏa ra khí lạnh như băng kia. Viên đạn vừa hay nằm ở giữa hai mắt bé, thế là Tiểu Tịnh Trần vì hiếu kỳ mà nhìn viên đạn rất nhập tâm, dứt khoát trở thành mắt lé!!!
Ngây người một lát, Tiểu Tịnh Trần mới phản ứng lại được. Giấc mơ đẹp của mình lại bị quấy rầy rồi. Hàng lông mày dài như nhung nhíu chặt lại, khuôn mặt bánh bao vì tức giận mà phồng lên, trong lòng Tiểu Tịnh Trần không ngừng niệm thầm: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật” để kiềm chế tâm trạng vô cùng không từ bi trong lòng mình. Đúng là không thể động vào đứa trẻ đang ngái ngủ mà!
Sự tức giận khó khăn lắm mới bị cơn buồn ngủ mới ập đến làm cho tan biến, đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa cụp xuống, đầu từ từ gục xuống cành cây, khuôn mặt bánh bao nóng hổi dán lên vỏ cây thô ráp lạnh lẽo. Tiểu Tịnh Trần thỏa mãn ngáy khò khò, thản nhiên tiến vào trong mộng đẹp...
Hai chân nhỏ mập mạp đang kẹp lấy cành cây đột nhiên căng thẳng mở ra thành một đường thẳng, đôi tay nhỏ bỗng nhiên dùng lực kéo mạnh, cả người Tiểu Tịnh Trần di chuyển lên trên vẻn vẹn mười centimet. “Viu” một tiếng, một cái phi đao sắc bén đột nhiên đâm vào sau mông Tiểu Tịnh Trần, nếu không phải bé đã dịch người lên mười centimet thì con dao này tuyệt đối sẽ cắm vào lỗ đít của bé.
Tiểu Tịnh Trần chậm rãi mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, chớp chớp khôi phục lại sự tỉnh táo. Bé chẳng qua chỉ muốn ngủ một giấc thôi mà, sao mà khó quá vậy?
Các người gây trở ngại khi bé hái trái cây, bé đã nhịn rồi. Các người quấy rối giấc ngủ của bé, bé cũng nhịn rồi. Các người nổ súng quấy nhiễu mộng đẹp của bé, bé tiếp tục nhịn. Các người... rốt cuộc xong chưa vậy? Cứ hành hạ tới lui, Phật cũng có thể nổi giận. Đến cả Phật Tổ cũng tức giận rồi, bần tăng còn tiếp tục nhịn nữa chính là đại bất kính đối với Phật Tổ... Bần tăng OO đám XX các người!
Cái chân nhỏ căng thẳng đột nhiên thu về, lòng bàn chân chụm lại kẹp chặt lấy chiếc phi đao dưới mông, bàn tay nhỏ bé bám lấy một cành cây dựng thẳng lên trên rồi xoay người, chiếc phi đao nhỏ liền bị hai chân kẹp chặt rút ra. Tiểu Tịnh Trần nằm trên cành cây, đầu dưới chân trên, đôi mắt to đen láy lẳng lặng nhìn bảy sinh vật đang đánh nhau loạn xạ phía dưới. Đợi đến khi đã xác định được phi đao là do ai ném, Tiểu Tịnh Trần rất không khách khí mà ném phi đao trả lại.
Bảy người đang đánh nhau kịch liệt, ngay lúc đó thình lình một tiếng xé gió truyền đến. Sáu người trẻ tuổi kia rõ ràng đã ăn chịu đủ thiệt thòi vì phi đao nên bọn họ phản ứng rất nhanh nhạy, động tác lưu loát tránh né. Chỉ còn lại một người cuối cùng là người sử dụng phi đao, anh ta đã quen với việc mình phóng phi đao vào người khác, cho nên khi nghe thấy âm thanh xé gió quen thuộc. Nhìn sáu người trẻ tuổi kia căng thẳng, người đàn ông cười rộ lên đắc ý, nhưng vừa nhếch mép lên liền đột nhiên cứng đờ, hoang mang chớp mắt… Vừa nãy anh ta có phóng phi đao sao?
Mãi đến khi khí lạnh của mũi đao gần như dán lên sau gáy mình, người đàn ông mới phản ứng lại. Anh ta hét lên một cách kỳ quái rồi cuống quýt nghiêng người né tránh, nhưng phi đao sắc bén vẫn để lại trên cổ anh ta một vệt máu, cuối cùng cắm chặt vào một cành cây.
Không những người đàn ông trợn tròn mắt mà sáu người trẻ tuổi kia cũng sững sờ. Đây là cái tình huống gì vậy? Giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim sao? Hay là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn? Hơn nữa người có thể dùng phi đao để đâm tên nhóc tổ tông chơi phi đao này bị thương thì chắc cũng không đơn giản nhỉ...!
Sáu người trẻ tuổi sắp khóc đến nơi rồi. Họ vốn là bất đắc dĩ giống như bị bắt đi lính mà gặp phải tổ tông dùng ám khí khó giải quyết này. Bây giờ lại xuất hiện một hàng xóm của tổ tông ám khí, lại vẫn là tổ tông. Thế này rốt cuộc là muốn làm loạn thế nào nữa! Lật bàn!
So với sáu người trẻ tuổi lộ vẻ hoảng sợ rõ ràng kia, vẻ mặt của tổ tông ám khí có chút vi diệu. Theo như những gì anh ta biết, môn phái sử dụng ám khí bọn họ trước giờ đều là nhất mạch đơn truyền*, cho nên anh ta tuyệt đối không thể có kẻ đòi nợ như sư huynh hay sư tỷ, sư đệ, sư muội các kiểu gì đó được. Thế là anh ta bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng, kiểm điểm lại xem bản thân có từng trong lúc động tình mà dạy một hoặc một vài người phụ nữ bí quyết phóng ám khí không. Nhưng mà phụ nữ của anh ta quá nhiều, phương pháp bài trừ không có tác dụng! Lật bàn!
* Nhất mạch đơn truyền: Chỉ truyền cho một người.
Vả lại anh tổ tông à, hình như anh quên mất rồi, anh là nhất mạch đơn truyền, nhưng anh vẫn còn một vị sư phụ mà!
Sư phụ của anh tổ tông gọi là gì??... Sư phụ của tổ tông!
Tiểu sư thúc của sư phụ của tổ tông gọi là gì??... Tiểu sư thúc tổ của tổ tông!
Cho nên khi anh tổ tông gặp tiểu sư thúc tổ của tổ tông sẽ xảy ra chuyện gì?... Anh tổ tông, mong Phật Tổ phù hộ cho anh trên đường luân hồi không bị kẹt xe nhé!
/481
|