Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 140 - Chương 140: Lưu Manh Hộp Đêm Vs Cha Con Bé Ngốc
/481
|
Tiểu Tịnh Trần không cần biết anh tổ tông đang hồi tưởng cái gì. Bé chỉ biết phi đao chưa trúng, bé liền trực tiếp nhảy từ trên cây xuống, tốc độ nhanh đến mức gần như hòa làm một với bóng đêm. Đợi đến khi anh tổ tông cảm nhận được nguy cơ thì cái chân nhỏ của bé đã đạp về phía cổ của anh ta rồi.
Anh tổ tông vội vàng nghiêng người, khoanh hai tay chống đỡ trước ngực. Cái chân nhỏ mập mạp hung hăng đạp lên cánh tay của anh ta. Vòng trọng lực trên người Tiểu Tịnh Trần đã tháo xuống, bé hiện tại ăn uống no đủ, tinh lực dồi dào, lại thêm cơn giận dữ cáu kỉnh vì muốn ngủ mà không thể ngủ, đang ngủ lại bị dọa tỉnh, sức lực của cái chân này gần như đã phát huy đến trình độ cao nhất. Lực bộc phát to lớn đánh vào khiến anh tổ tông không thể khống chế nổi mà nhanh chóng lui về sau. Hai chân anh ta bám chặt lấy mặt đất, cơ thể cố cầm cự duy trì thăng bằng, lòng bàn chân vẽ trên mặt đất hai đường rãnh sâu. Chẳng dễ dàng gì dừng lại được, anh ta thở mạnh một hơi, cánh tay đau tê dại!!!
Sáu ánh đèn pin đồng thời chiếu qua, Tiểu Tịnh Trần khó chịu nheo mắt lại. Những người khác tại hiện trường đều hít vào một ngụm khí lạnh. Đám người trẻ tuổi nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há mồm, ngây người như phỗng nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, lại liếc nhìn anh tổ tông, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hai đường rãnh sâu liên tiếp dưới chân anh tổ tông, “bịch” cằm trật khớp rơi xuống đất!
Dưới ánh đèn pin chiếu rọi, hình ảnh anh tổ tông cuối cùng cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Tuổi tác anh ta cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, trên người mặc áo phông quần bò đơn giản, vòng tay vòng cổ vòng chân tầng tầng lớp lớp, đến cả ngang hông cũng quấn một sợi vòng đai kim loại. Hai mắt anh ta dài mảnh, dưới mắt có một bọng mắt rất nặng và thâm đen, trên mặt không có chút sắc máu, môi cũng tái nhợt như người chết, lại thêm mái tóc đủ màu sắc, đơn giản chính là một tên lưu manh hộp đêm tiêu chuẩn.
Lúc này, ánh mắt của tên lưu manh hộp đêm và sáu con lừa lên núi kia đang nhìn Tiểu Tịnh Trần gắt gao. Đứa trẻ tóc ngắn đen nhánh vừa mềm vừa bóng, đồ thể thao sạch sẽ hoàn toàn không giống bộ dạng sống trong rừng sâu núi thẳm. Quan trọng nhất là nó là một đứa trẻ, một đứa trẻ trông còn không biết đã đủ tuổi đi lớp một hay chưa nữa. Vậy mà đứa trẻ này vừa rồi suýt chút nữa chỉ một chiêu đã K.O anh chàng tổ tông ám khí khó chơi này rồi.
Anh tổ tông khó hiểu xoa cánh tay đang tê rần, đôi mắt hẹp dài lanh lợi quan sát Tiểu Tịnh Trần, càng nhìn càng nghi ngờ: “Người bạn nhỏ, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?” Tại sao lại cảm thấy đôi mắt của bé trông quen như vậy?
Tiểu Tịnh Trần phồng má, trừng mắt nhìn anh tổ tông nói: “Anh cả nói, người có thể hỏi tôi câu này đều là kẻ xấu hèn hạ chuyên đi lừa trẻ con!”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Tịnh Trần lại lập tức xông về phía anh tổ tông kia. Tốc độ của bé quá nhanh, ánh đèn pin hoàn toàn không theo kịp. Dường như chỉ trong chớp mắt, Tiểu Tịnh Trần lại biến mất dưới màn đêm. Anh tổ tông bị hù cho nhảy dựng lên, kêu quang quác: “Đợi đã, đợi đã, anh nói thật mà. Anh thật sự đã từng gặp em, anh còn quen cha mẹ em nữa, chúng ta chắc là một nước... Á!”
Bàn tay nhỏ mập mạp chứa đựng sức mạnh cả ngàn quân lướt qua khuôn mặt của anh tổ tông, để lại trên gương mặt gầy gò của anh ta một vết máu đọng. Các đòn tấn công của Tiểu Tịnh Trần ngày càng vững chắc bao phủ lấy anh tổ tông như cơn mưa giông gió bão. Trong lòng của nhóc con hiểu rõ, bé không có mẹ mà chỉ có cha = anh tổ tông đang nói dối = anh ta chắc chắn là một tên khốn kiếp bỉ ổi chuyên lừa gạt trẻ con!
Đời này Tiểu Tịnh Trần ghét loại người gì nhất? Đáp: Lừa đảo! Ghét chuyện gì nhất? Đáp: Bị người khác lừa!
Chúc mừng anh tổ tông, cả hai loại anh đều đã chiếm đủ hết! A Di Đà Phật, thí chủ lên đường chết tử tế!
Mặc dù tuổi con rất nhỏ, nhưng tu dưỡng võ học của Tiểu Tịnh Trần đều xếp hàng top trong chùa Bồ Đề. Một khi bé đã nổi giận thực sự thì bé ra tay sẽ không có giới hạn. Mỗi một chưởng, mỗi một cước đều dùng toàn bộ sức lực, chưởng nào chưởng nấy đấm thấu thịt, cước nào cước nấy đạp thấu xương. Anh tổ tông là tổ tông dùng ám khí, nhưng không có nghĩa là công phu tay chân của anh ta lợi hại. Mặc dù một mình đánh sáu người không có chút áp lực nào, nhưng sáu người kia cộng lại cũng không bằng một nắm đấm của Tiểu Tịnh Trần.
Hơn nữa rừng rậm là sân nhà của Tiểu Tịnh Trần, trong trường hợp ánh trăng bị những tán cây liên tiếp che đậy, đôi mắt mèo của Tiểu Tịnh Trần có thể nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ xung quanh. Còn anh tổ tông thì đã bắt đầu chịu ảnh hưởng của ánh đèn pin lộn xộn kia rồi.
Sau khi chịu thiệt mấy lần, anh tổ tông cuối cùng cũng đành phải nghiêm túc. Nhưng sở trường của anh ta thật sự không phải là chân tay. Hơn nữa Tiểu Tịnh Trần giống như miếng kẹo da trâu cứ dính lấy anh ta không buông, anh ta căn bản không có cơ hội kéo giãn khoảng cách để phóng ám khí. Thằng nhóc hố người này chính là người chuyên dùng để khắc chế anh ta đây mà!
Tiểu Tịnh Trần đã sử dụng công phu “quấn lấy” thì thần tiên cũng khó chạy thoát. Sư điệt Minh Hư đã từng dạy bé, người dùng ám khí sợ nhất chính là đánh giáp lá cà, bởi vì muốn sử dụng ám khí bắt buộc phải có khoảng cách mới có thể sinh ra lực sát thương. Nếu hai bên dính vào quá gần, tốc độ của ám khí còn chưa đạt được đã bị đánh rớt rồi. Cho nên nếu xét trên một phương diện nào đó, thì anh tổ tông à, anh đã nói đúng rồi, đại sư Tịnh Trần chính xác là đến để khắc chế anh đó!
Nói tóm lại, anh tổ tông bị đánh rất thảm. Anh ta liên tục bại lui nhưng dường như lại không có chút lực đánh trả nào. Sáu người trẻ tuổi đung đưa đèn pin đứng vây xem, súng lục khẩn trương nắm trong lòng bàn tay, nhưng căn bản không thể ngắm chuẩn hai người quay tới quay lui như sương mù này. Bọn họ hết sức chăm chú nhìn chòng chọc vào vòng chiến đấu, ý đồ muốn dùng mắt phân biệt hai bóng hình một lớn một nhỏ kia, thế cho nên không hề phát hiện ra Tiểu Tịnh Trần đã bị anh tổ tông dẫn tới gần sáu người họ.
Bỗng nhiên một chân Tiểu Tịnh Trần đạp lên lồng ngực của anh tổ tông, anh tổ tông mượn cỗ lực mạnh mẽ đó trực tiếp ngã vào giữa sáu người kia. Sáu người tránh ra theo bản năng, anh tổ tông như cá chép động thân, mượn sáu bóng người che chắn “viu” một cái liền chui vào trong bụi cây rậm rạp biến mất không thấy bóng dáng. Tiểu Tịnh Trần đuổi theo, đối diện với bé lại chỉ là sáu cô chú mắt to trừng mắt nhỏ với bé. Đôi mắt to đen láy rơi xuống những khẩu súng lục đặc chế kia, ánh mắt Tiểu Tịnh Trần khẽ động, không hề khách khí vung một chưởng đánh người đàn ông nhiều tuổi đứng gần mình nhất.
Người đàn ông không tránh kịp nên bị đánh trúng, cả người đều bay ra ngoài nặng nề rơi xuống đất, há miệng nhổ ra một chiếc răng và một búng máu. Anh ta đau đớn xoa bên má sưng đỏ, bất đắc dĩ cười khổ. Anh ta là quan văn nha, tại sao lại để anh ta dẫn một đám người mới đi truy tìm tội phạm đặc biệt bị khu quốc gia đặc biệt liệt vào danh sách tội phạm truy nã cấp B. Đừng có bắt nạt người hiền lành như vậy có được không!
Mấy người trẻ tuổi vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy, cô gái đã phát hiện ra trái cây và cây ăn quả có vấn đề rụt rè nhìn Tiểu Tịnh Trần, nghẹn ngào nói: “Đường Ân chạy mất cũng không phải là lỗi của chúng tôi. Sao cháu lại giận cá chém thớt trút giận lên chúng tôi?”
Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần chẳng hiểu gì, lên tiếng hỏi: “Đường Ân là ai?”
“... Chính là người vừa đánh nhau với cháu đấy!” Đến tên người ta là gì em cũng không biết thì tại sao lại phải đánh người ta, ép người ta vào con đường chết!
Bé nghiêng đầu, chân thành nhìn người đàn ông lớn tuổi bị đánh, nói: “Cháu cũng không phải là đánh chú vì anh ta bỏ chạy mất.”
Người đàn ông cử động xương quai hàm, rất thức thời mà tiếp lời bé: “... Thế tại sao cháu lại đánh chú?”
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào khẩu súng trên tay anh ta, nói rất thẳng thắn: “Vừa rồi cháu đang ngủ trên cây, đạn của chú đã làm cháu tỉnh giấc.”
Người đàn ông và năm người còn lại: “...” Cháu là khỉ sao, lại còn trốn trên cây để ngủ!
Tiểu Tịnh Trần chậm rãi đi tới trước mặt mấy người đó. Mấy cô gái đều sợ hãi lùi lại, nhưng trước sau vẫn vững vàng bảo vệ người đàn ông bị thương. Một người đàn ông trẻ tuổi trong đó đột nhiên đứng dậy đứng chắn trước mặt mấy người bọn họ, nói bằng giọng thô lỗ: “Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, tôi cũng đã nổ súng.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Vậy được. Đưa súng đây cho tôi!”
Người đàn ông trẻ lập tức trở nên đề phòng: “Em muốn làm gì?”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chớp đôi mắt to: “Anh đưa hay không đưa?” Trời có thể chứng giám, đây chỉ là một câu hỏi rất chân thành mà thôi. Cô giáo có nói khi dùng đồ của người khác thì phải có được sự đồng ý của người ta, không nói mà tự tiện lấy đồ của người khác thì gọi là trộm. Cha nói trộm đồ là không đúng.
Nhưng người đàn ông trẻ lại bị đôi mắt to đen láy của Tiểu Tịnh Trần nhìn khiến trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi, một luồng khí lạnh men theo lưng xông thẳng lên đầu. Người đàn ông nhiều tuổi kịp thời nói: “Đưa súng cho bé con đi.” Người đàn ông trẻ tuổi kia lập tức dâng súng của mình lên.
Tiểu Tịnh Trần nhận lấy khẩu súng nghiên cứu một lúc, xác định nó giống với khẩu súng cha đã đưa cho bé... Thật sao?... Cho dù không giống thì cũng gần giống... nhỉ!
Tiểu Tịnh Trần quay người, giơ tay lên, đốt ngón tay bóp cò. Một tiếng rít xuyên thủng màng nhĩ, viên đạn mang theo khí lạnh tự bắn về phía ánh sáng lạnh lẽo âm trầm. Tiểu Tịnh Trần liên tiếp bóp cò, mỗi một viên đạn đều bắn rơi một ánh sáng lạnh lẽo. Ánh đèn pin chiếu lên mặt đất, mấy người trẻ tuổi đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, hóa ra những ánh sáng lạnh lẽo đó là phi đao đã khiến bọn họ chịu nhiều thua thiệt.
Người đàn ông nhiều tuổi nháy mắt ra hiệu, những người khác rất ngoan ngoãn nộp súng của mình cho Tiểu Tịnh Trần. Hai chân Tiểu Tịnh Trần đứng vững vàng trên mặt đất không hề nhúc nhích, chuyển động eo và cơ thể, không ngừng bắn rơi phi đao phóng tới từ bốn phương tám hướng. Hướng phi đao phóng tới quá rời rạc, căn bản không có cách nào xác định được người phóng phi đao đang trốn ở đâu, e rằng đây mới là thực lực thật sự của anh tổ tông có thể trở thành tội phạm truy nã cấp B.
Sắc mặt của sáu người trẻ tuổi đều tái nhợt, rõ ràng bọn họ đã hiểu ra, trước đó Đường Ân dây dưa với bọn họ lâu như vậy hoàn toàn không phải là vì bọn họ lợi hại, mà là Đường Ân đang đùa giỡn với đám người họ!
Nếu không gặp phải đóa hoa khác người Tiểu Tịnh Trần này thì chỉ e sáu người bọn họ chắc chắn xong đời!
Trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một tầng phi đao, có người không nhịn được buột miệng: “Con bà nó, tên đó rốt cuộc giấu phi đao ở đâu vậy? Sao lại có thể nhiều đến thế?”
Ngoại trừ bản thân Đường Ân thì e rằng chẳng có ai biết được anh ta giấu phi đao ở đâu cả... Chắc vậy... Đột nhiên Tiểu Tịnh Trần lên tiếng: “Anh ta không giấu.”
“Cái gì cơ?” Sắc mặt mọi người trống rỗng, hoàn toàn không hiểu câu nói của Tiểu Tịnh Trần là như thế nào.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, chậm chạp nhưng vẫn bắn rơi đám phi đao rất hiệu quả: “Trên cổ, trên tay, eo, chân anh ta đeo rất nhiều vòng, tháo vòng ra thì sẽ có phi đao. Cho nên anh ta không hề giấu phi đao đi đâu cả!”
Nhân viên văn phòng lớn tuổi kia há miệng, kinh ngạc nói: “Sao cháu biết được?”
Tiểu Tịnh Trần rất nghiêm túc mà cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, bĩu môi nói: “Vốn cháu cũng có đấy, nhưng mà khi xuống núi đã bị sư phụ tịch thu rồi.”
Bộ phi đao đó là do sư điệt Minh Hư giúp bé đặt làm, vừa nhẹ vừa mỏng lại còn nhiều. Nhưng sư phụ nói dưới núi không có nhiều đá miễn phí cho bé luyện phi đao, cho nên đã tịch thu chuỗi phi đao lớn căn bản chưa dùng thử lần nào của bé!
Mọi người đã hoàn toàn không nói lên lời, hiện tại là cái tình huống gì đây??
Nhóc con thế mà cũng có loại vòng phi đao này, vậy chắc là bé cũng có quan hệ gì đó với Đường Ân chứ nhỉ! Vậy tại sao hai người họ lại đánh nhau kịch liệt, không chết không thôi như là có mối hận cướp vợ thế?? Vốn có cùng nguồn gốc sinh ra, sao phải nóng nảy làm gì?
Bọn họ rất thức thời không hỏi nữa. Có lẽ đầu óc nhóc con vẫn chưa nghĩ ra. Ngộ nhỡ bọn họ vừa nhắc tới, nhóc con nhận ra quan hệ máu mủ giữa hạt đậu và cây đậu, sau đó ngay lập tức quay lại giúp Đường Ân xử lý bọn họ thì bọn họ thật sự gặp bi kịch rồi!
Thế là cả sáu người rất ăn ý ngậm chặt miệng, kiên quyết không nói thêm một từ nào nữa.
Đạn của Tiểu Tịnh Trần đã sắp dùng hết, mà bọn họ vẫn chưa phát hiện ra Đường Ân đang trốn ở đâu. Cả đám dần trở nên bất an. Bọn họ giống như người bị hại, trên người cột một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược số giây tính toán giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Tiểu Tịnh Trần lại không kiêu, không vội vàng, vẫn tuần tự bắn rơi những ám khí bay vụt đến, hoàn toàn không sợ hãi vì sắp hết đạn. Trong lòng bé hiểu rõ, bắn hết đạn cũng chẳng sao, dù sao vẫn còn phi đao đầy đất đang chờ bé sử dụng. Đợi đến khi ám khí của tên khốn hèn hạ chuyên lừa bắt trẻ em này đã dùng hết, bé có thể tha hồ mà ra tay rồi ~ là lá la
~Đột nhiên cái tai như đĩnh bạc của Tiểu Tịnh Trần khẽ động, cái mũi nhỏ hít mạnh một hơi theo bản năng. Mùi hương quen thuộc khiến đôi mắt to của bé hạnh phúc híp lại, nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hai bên má. Đồng thời xung quanh truyền đến tiếng cười kiêu ngạo bất định của Đường Ân: “Ha ha, anh cũng muốn xem em có bao nhiêu đạn để chặn phi đao của anh, không từ từ lăng trì chơi các ngươi đến chết, tôi thề không làm người... Á!”
Lời nói độc ác kết thúc bằng một tiếng kêu thảm thiết. Đám người trẻ tuổi đột nhiên cả kinh, hai mắt trừng lên thật lớn, nhưng lại không thể nào nhìn thấu màn đêm thâm trầm này. Đèn pin cũng dần hết điện, ánh sáng cứ ảm đạm dần rồi vụt tắt. Rừng rậm tĩnh mịch trở nên thêm âm u khủng bố.
Sáu người trẻ tuổi hoảng sợ ôm chặt lấy nhau, nhưng chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương kèm theo sát khí lạnh lẽo như sương mù trong núi sâu bao phủ lấy họ. Rõ ràng là thứ vô thanh vô hình, lại có thể khiến bọn họ cảm thấy như rơi xuống vực sâu địa ngục. Bên tai là tiếng kêu rên của ác quỷ, sự run rẩy như sắp chết từ lỗ chân lông gặm nhấm vào sâu trong xương tủy, hồn phách gần như đều đã rời khỏi thể xác, cảm nhận được sự trói buộc của sứ giả gọi hồn.
Khó khăn lắm mới từ địa ngục bò trở về được nhân gian, đám người từ trong hoảng hốt tỉnh táo trở lại. Cảnh tượng mà họ nhìn thấy đầu tiên chính là nhóc con xấu xa dứt khoát vứt bỏ súng lục, giang hai tay ra, vung đôi chân củ cải nhỏ bé lon ton nhào về phía một bóng đen đang đứng thẳng ở phía xa. Bóng đen chậm rãi khom người ôm nhóc con vào lòng. Nhóc con xấu xa ôm lấy cổ của bóng đen. Tiếng trẻ con cười trong trẻo khiến cả khu rừng rậm đều dần sáng rực lên.
Nắng sớm bình minh xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, đem lại chút ánh sánh tới cho mảnh đất này. Những người trẻ lúc này mới phát hiện cái người ở dưới chân của “đại ác ma” đang ôm nhóc con đó chính là Đường Ân mà bọn họ vẫn đang đuổi bắt.
Không biết Đường Ân rốt cuộc đã phải chịu hình phạt mười chín tầng địa ngục gì mà lúc này anh ta đang nằm thoi thóp trên mặt đất, trông như không có vết thương ngoài da nào, trên mặt đất cũng không hề có vết máu. Nhưng chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được, anh ta... đại khái là cách cái chết không còn xa nữa!!!
Cho nên mới nói... trong bóng tối cuối cùng trước khi bình minh đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh tổ tông vội vàng nghiêng người, khoanh hai tay chống đỡ trước ngực. Cái chân nhỏ mập mạp hung hăng đạp lên cánh tay của anh ta. Vòng trọng lực trên người Tiểu Tịnh Trần đã tháo xuống, bé hiện tại ăn uống no đủ, tinh lực dồi dào, lại thêm cơn giận dữ cáu kỉnh vì muốn ngủ mà không thể ngủ, đang ngủ lại bị dọa tỉnh, sức lực của cái chân này gần như đã phát huy đến trình độ cao nhất. Lực bộc phát to lớn đánh vào khiến anh tổ tông không thể khống chế nổi mà nhanh chóng lui về sau. Hai chân anh ta bám chặt lấy mặt đất, cơ thể cố cầm cự duy trì thăng bằng, lòng bàn chân vẽ trên mặt đất hai đường rãnh sâu. Chẳng dễ dàng gì dừng lại được, anh ta thở mạnh một hơi, cánh tay đau tê dại!!!
Sáu ánh đèn pin đồng thời chiếu qua, Tiểu Tịnh Trần khó chịu nheo mắt lại. Những người khác tại hiện trường đều hít vào một ngụm khí lạnh. Đám người trẻ tuổi nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há mồm, ngây người như phỗng nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, lại liếc nhìn anh tổ tông, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hai đường rãnh sâu liên tiếp dưới chân anh tổ tông, “bịch” cằm trật khớp rơi xuống đất!
Dưới ánh đèn pin chiếu rọi, hình ảnh anh tổ tông cuối cùng cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Tuổi tác anh ta cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, trên người mặc áo phông quần bò đơn giản, vòng tay vòng cổ vòng chân tầng tầng lớp lớp, đến cả ngang hông cũng quấn một sợi vòng đai kim loại. Hai mắt anh ta dài mảnh, dưới mắt có một bọng mắt rất nặng và thâm đen, trên mặt không có chút sắc máu, môi cũng tái nhợt như người chết, lại thêm mái tóc đủ màu sắc, đơn giản chính là một tên lưu manh hộp đêm tiêu chuẩn.
Lúc này, ánh mắt của tên lưu manh hộp đêm và sáu con lừa lên núi kia đang nhìn Tiểu Tịnh Trần gắt gao. Đứa trẻ tóc ngắn đen nhánh vừa mềm vừa bóng, đồ thể thao sạch sẽ hoàn toàn không giống bộ dạng sống trong rừng sâu núi thẳm. Quan trọng nhất là nó là một đứa trẻ, một đứa trẻ trông còn không biết đã đủ tuổi đi lớp một hay chưa nữa. Vậy mà đứa trẻ này vừa rồi suýt chút nữa chỉ một chiêu đã K.O anh chàng tổ tông ám khí khó chơi này rồi.
Anh tổ tông khó hiểu xoa cánh tay đang tê rần, đôi mắt hẹp dài lanh lợi quan sát Tiểu Tịnh Trần, càng nhìn càng nghi ngờ: “Người bạn nhỏ, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?” Tại sao lại cảm thấy đôi mắt của bé trông quen như vậy?
Tiểu Tịnh Trần phồng má, trừng mắt nhìn anh tổ tông nói: “Anh cả nói, người có thể hỏi tôi câu này đều là kẻ xấu hèn hạ chuyên đi lừa trẻ con!”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Tịnh Trần lại lập tức xông về phía anh tổ tông kia. Tốc độ của bé quá nhanh, ánh đèn pin hoàn toàn không theo kịp. Dường như chỉ trong chớp mắt, Tiểu Tịnh Trần lại biến mất dưới màn đêm. Anh tổ tông bị hù cho nhảy dựng lên, kêu quang quác: “Đợi đã, đợi đã, anh nói thật mà. Anh thật sự đã từng gặp em, anh còn quen cha mẹ em nữa, chúng ta chắc là một nước... Á!”
Bàn tay nhỏ mập mạp chứa đựng sức mạnh cả ngàn quân lướt qua khuôn mặt của anh tổ tông, để lại trên gương mặt gầy gò của anh ta một vết máu đọng. Các đòn tấn công của Tiểu Tịnh Trần ngày càng vững chắc bao phủ lấy anh tổ tông như cơn mưa giông gió bão. Trong lòng của nhóc con hiểu rõ, bé không có mẹ mà chỉ có cha = anh tổ tông đang nói dối = anh ta chắc chắn là một tên khốn kiếp bỉ ổi chuyên lừa gạt trẻ con!
Đời này Tiểu Tịnh Trần ghét loại người gì nhất? Đáp: Lừa đảo! Ghét chuyện gì nhất? Đáp: Bị người khác lừa!
Chúc mừng anh tổ tông, cả hai loại anh đều đã chiếm đủ hết! A Di Đà Phật, thí chủ lên đường chết tử tế!
Mặc dù tuổi con rất nhỏ, nhưng tu dưỡng võ học của Tiểu Tịnh Trần đều xếp hàng top trong chùa Bồ Đề. Một khi bé đã nổi giận thực sự thì bé ra tay sẽ không có giới hạn. Mỗi một chưởng, mỗi một cước đều dùng toàn bộ sức lực, chưởng nào chưởng nấy đấm thấu thịt, cước nào cước nấy đạp thấu xương. Anh tổ tông là tổ tông dùng ám khí, nhưng không có nghĩa là công phu tay chân của anh ta lợi hại. Mặc dù một mình đánh sáu người không có chút áp lực nào, nhưng sáu người kia cộng lại cũng không bằng một nắm đấm của Tiểu Tịnh Trần.
Hơn nữa rừng rậm là sân nhà của Tiểu Tịnh Trần, trong trường hợp ánh trăng bị những tán cây liên tiếp che đậy, đôi mắt mèo của Tiểu Tịnh Trần có thể nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ xung quanh. Còn anh tổ tông thì đã bắt đầu chịu ảnh hưởng của ánh đèn pin lộn xộn kia rồi.
Sau khi chịu thiệt mấy lần, anh tổ tông cuối cùng cũng đành phải nghiêm túc. Nhưng sở trường của anh ta thật sự không phải là chân tay. Hơn nữa Tiểu Tịnh Trần giống như miếng kẹo da trâu cứ dính lấy anh ta không buông, anh ta căn bản không có cơ hội kéo giãn khoảng cách để phóng ám khí. Thằng nhóc hố người này chính là người chuyên dùng để khắc chế anh ta đây mà!
Tiểu Tịnh Trần đã sử dụng công phu “quấn lấy” thì thần tiên cũng khó chạy thoát. Sư điệt Minh Hư đã từng dạy bé, người dùng ám khí sợ nhất chính là đánh giáp lá cà, bởi vì muốn sử dụng ám khí bắt buộc phải có khoảng cách mới có thể sinh ra lực sát thương. Nếu hai bên dính vào quá gần, tốc độ của ám khí còn chưa đạt được đã bị đánh rớt rồi. Cho nên nếu xét trên một phương diện nào đó, thì anh tổ tông à, anh đã nói đúng rồi, đại sư Tịnh Trần chính xác là đến để khắc chế anh đó!
Nói tóm lại, anh tổ tông bị đánh rất thảm. Anh ta liên tục bại lui nhưng dường như lại không có chút lực đánh trả nào. Sáu người trẻ tuổi đung đưa đèn pin đứng vây xem, súng lục khẩn trương nắm trong lòng bàn tay, nhưng căn bản không thể ngắm chuẩn hai người quay tới quay lui như sương mù này. Bọn họ hết sức chăm chú nhìn chòng chọc vào vòng chiến đấu, ý đồ muốn dùng mắt phân biệt hai bóng hình một lớn một nhỏ kia, thế cho nên không hề phát hiện ra Tiểu Tịnh Trần đã bị anh tổ tông dẫn tới gần sáu người họ.
Bỗng nhiên một chân Tiểu Tịnh Trần đạp lên lồng ngực của anh tổ tông, anh tổ tông mượn cỗ lực mạnh mẽ đó trực tiếp ngã vào giữa sáu người kia. Sáu người tránh ra theo bản năng, anh tổ tông như cá chép động thân, mượn sáu bóng người che chắn “viu” một cái liền chui vào trong bụi cây rậm rạp biến mất không thấy bóng dáng. Tiểu Tịnh Trần đuổi theo, đối diện với bé lại chỉ là sáu cô chú mắt to trừng mắt nhỏ với bé. Đôi mắt to đen láy rơi xuống những khẩu súng lục đặc chế kia, ánh mắt Tiểu Tịnh Trần khẽ động, không hề khách khí vung một chưởng đánh người đàn ông nhiều tuổi đứng gần mình nhất.
Người đàn ông không tránh kịp nên bị đánh trúng, cả người đều bay ra ngoài nặng nề rơi xuống đất, há miệng nhổ ra một chiếc răng và một búng máu. Anh ta đau đớn xoa bên má sưng đỏ, bất đắc dĩ cười khổ. Anh ta là quan văn nha, tại sao lại để anh ta dẫn một đám người mới đi truy tìm tội phạm đặc biệt bị khu quốc gia đặc biệt liệt vào danh sách tội phạm truy nã cấp B. Đừng có bắt nạt người hiền lành như vậy có được không!
Mấy người trẻ tuổi vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy, cô gái đã phát hiện ra trái cây và cây ăn quả có vấn đề rụt rè nhìn Tiểu Tịnh Trần, nghẹn ngào nói: “Đường Ân chạy mất cũng không phải là lỗi của chúng tôi. Sao cháu lại giận cá chém thớt trút giận lên chúng tôi?”
Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần chẳng hiểu gì, lên tiếng hỏi: “Đường Ân là ai?”
“... Chính là người vừa đánh nhau với cháu đấy!” Đến tên người ta là gì em cũng không biết thì tại sao lại phải đánh người ta, ép người ta vào con đường chết!
Bé nghiêng đầu, chân thành nhìn người đàn ông lớn tuổi bị đánh, nói: “Cháu cũng không phải là đánh chú vì anh ta bỏ chạy mất.”
Người đàn ông cử động xương quai hàm, rất thức thời mà tiếp lời bé: “... Thế tại sao cháu lại đánh chú?”
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào khẩu súng trên tay anh ta, nói rất thẳng thắn: “Vừa rồi cháu đang ngủ trên cây, đạn của chú đã làm cháu tỉnh giấc.”
Người đàn ông và năm người còn lại: “...” Cháu là khỉ sao, lại còn trốn trên cây để ngủ!
Tiểu Tịnh Trần chậm rãi đi tới trước mặt mấy người đó. Mấy cô gái đều sợ hãi lùi lại, nhưng trước sau vẫn vững vàng bảo vệ người đàn ông bị thương. Một người đàn ông trẻ tuổi trong đó đột nhiên đứng dậy đứng chắn trước mặt mấy người bọn họ, nói bằng giọng thô lỗ: “Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, tôi cũng đã nổ súng.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Vậy được. Đưa súng đây cho tôi!”
Người đàn ông trẻ lập tức trở nên đề phòng: “Em muốn làm gì?”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chớp đôi mắt to: “Anh đưa hay không đưa?” Trời có thể chứng giám, đây chỉ là một câu hỏi rất chân thành mà thôi. Cô giáo có nói khi dùng đồ của người khác thì phải có được sự đồng ý của người ta, không nói mà tự tiện lấy đồ của người khác thì gọi là trộm. Cha nói trộm đồ là không đúng.
Nhưng người đàn ông trẻ lại bị đôi mắt to đen láy của Tiểu Tịnh Trần nhìn khiến trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi, một luồng khí lạnh men theo lưng xông thẳng lên đầu. Người đàn ông nhiều tuổi kịp thời nói: “Đưa súng cho bé con đi.” Người đàn ông trẻ tuổi kia lập tức dâng súng của mình lên.
Tiểu Tịnh Trần nhận lấy khẩu súng nghiên cứu một lúc, xác định nó giống với khẩu súng cha đã đưa cho bé... Thật sao?... Cho dù không giống thì cũng gần giống... nhỉ!
Tiểu Tịnh Trần quay người, giơ tay lên, đốt ngón tay bóp cò. Một tiếng rít xuyên thủng màng nhĩ, viên đạn mang theo khí lạnh tự bắn về phía ánh sáng lạnh lẽo âm trầm. Tiểu Tịnh Trần liên tiếp bóp cò, mỗi một viên đạn đều bắn rơi một ánh sáng lạnh lẽo. Ánh đèn pin chiếu lên mặt đất, mấy người trẻ tuổi đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, hóa ra những ánh sáng lạnh lẽo đó là phi đao đã khiến bọn họ chịu nhiều thua thiệt.
Người đàn ông nhiều tuổi nháy mắt ra hiệu, những người khác rất ngoan ngoãn nộp súng của mình cho Tiểu Tịnh Trần. Hai chân Tiểu Tịnh Trần đứng vững vàng trên mặt đất không hề nhúc nhích, chuyển động eo và cơ thể, không ngừng bắn rơi phi đao phóng tới từ bốn phương tám hướng. Hướng phi đao phóng tới quá rời rạc, căn bản không có cách nào xác định được người phóng phi đao đang trốn ở đâu, e rằng đây mới là thực lực thật sự của anh tổ tông có thể trở thành tội phạm truy nã cấp B.
Sắc mặt của sáu người trẻ tuổi đều tái nhợt, rõ ràng bọn họ đã hiểu ra, trước đó Đường Ân dây dưa với bọn họ lâu như vậy hoàn toàn không phải là vì bọn họ lợi hại, mà là Đường Ân đang đùa giỡn với đám người họ!
Nếu không gặp phải đóa hoa khác người Tiểu Tịnh Trần này thì chỉ e sáu người bọn họ chắc chắn xong đời!
Trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một tầng phi đao, có người không nhịn được buột miệng: “Con bà nó, tên đó rốt cuộc giấu phi đao ở đâu vậy? Sao lại có thể nhiều đến thế?”
Ngoại trừ bản thân Đường Ân thì e rằng chẳng có ai biết được anh ta giấu phi đao ở đâu cả... Chắc vậy... Đột nhiên Tiểu Tịnh Trần lên tiếng: “Anh ta không giấu.”
“Cái gì cơ?” Sắc mặt mọi người trống rỗng, hoàn toàn không hiểu câu nói của Tiểu Tịnh Trần là như thế nào.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, chậm chạp nhưng vẫn bắn rơi đám phi đao rất hiệu quả: “Trên cổ, trên tay, eo, chân anh ta đeo rất nhiều vòng, tháo vòng ra thì sẽ có phi đao. Cho nên anh ta không hề giấu phi đao đi đâu cả!”
Nhân viên văn phòng lớn tuổi kia há miệng, kinh ngạc nói: “Sao cháu biết được?”
Tiểu Tịnh Trần rất nghiêm túc mà cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, bĩu môi nói: “Vốn cháu cũng có đấy, nhưng mà khi xuống núi đã bị sư phụ tịch thu rồi.”
Bộ phi đao đó là do sư điệt Minh Hư giúp bé đặt làm, vừa nhẹ vừa mỏng lại còn nhiều. Nhưng sư phụ nói dưới núi không có nhiều đá miễn phí cho bé luyện phi đao, cho nên đã tịch thu chuỗi phi đao lớn căn bản chưa dùng thử lần nào của bé!
Mọi người đã hoàn toàn không nói lên lời, hiện tại là cái tình huống gì đây??
Nhóc con thế mà cũng có loại vòng phi đao này, vậy chắc là bé cũng có quan hệ gì đó với Đường Ân chứ nhỉ! Vậy tại sao hai người họ lại đánh nhau kịch liệt, không chết không thôi như là có mối hận cướp vợ thế?? Vốn có cùng nguồn gốc sinh ra, sao phải nóng nảy làm gì?
Bọn họ rất thức thời không hỏi nữa. Có lẽ đầu óc nhóc con vẫn chưa nghĩ ra. Ngộ nhỡ bọn họ vừa nhắc tới, nhóc con nhận ra quan hệ máu mủ giữa hạt đậu và cây đậu, sau đó ngay lập tức quay lại giúp Đường Ân xử lý bọn họ thì bọn họ thật sự gặp bi kịch rồi!
Thế là cả sáu người rất ăn ý ngậm chặt miệng, kiên quyết không nói thêm một từ nào nữa.
Đạn của Tiểu Tịnh Trần đã sắp dùng hết, mà bọn họ vẫn chưa phát hiện ra Đường Ân đang trốn ở đâu. Cả đám dần trở nên bất an. Bọn họ giống như người bị hại, trên người cột một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược số giây tính toán giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Tiểu Tịnh Trần lại không kiêu, không vội vàng, vẫn tuần tự bắn rơi những ám khí bay vụt đến, hoàn toàn không sợ hãi vì sắp hết đạn. Trong lòng bé hiểu rõ, bắn hết đạn cũng chẳng sao, dù sao vẫn còn phi đao đầy đất đang chờ bé sử dụng. Đợi đến khi ám khí của tên khốn hèn hạ chuyên lừa bắt trẻ em này đã dùng hết, bé có thể tha hồ mà ra tay rồi ~ là lá la
~Đột nhiên cái tai như đĩnh bạc của Tiểu Tịnh Trần khẽ động, cái mũi nhỏ hít mạnh một hơi theo bản năng. Mùi hương quen thuộc khiến đôi mắt to của bé hạnh phúc híp lại, nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hai bên má. Đồng thời xung quanh truyền đến tiếng cười kiêu ngạo bất định của Đường Ân: “Ha ha, anh cũng muốn xem em có bao nhiêu đạn để chặn phi đao của anh, không từ từ lăng trì chơi các ngươi đến chết, tôi thề không làm người... Á!”
Lời nói độc ác kết thúc bằng một tiếng kêu thảm thiết. Đám người trẻ tuổi đột nhiên cả kinh, hai mắt trừng lên thật lớn, nhưng lại không thể nào nhìn thấu màn đêm thâm trầm này. Đèn pin cũng dần hết điện, ánh sáng cứ ảm đạm dần rồi vụt tắt. Rừng rậm tĩnh mịch trở nên thêm âm u khủng bố.
Sáu người trẻ tuổi hoảng sợ ôm chặt lấy nhau, nhưng chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương kèm theo sát khí lạnh lẽo như sương mù trong núi sâu bao phủ lấy họ. Rõ ràng là thứ vô thanh vô hình, lại có thể khiến bọn họ cảm thấy như rơi xuống vực sâu địa ngục. Bên tai là tiếng kêu rên của ác quỷ, sự run rẩy như sắp chết từ lỗ chân lông gặm nhấm vào sâu trong xương tủy, hồn phách gần như đều đã rời khỏi thể xác, cảm nhận được sự trói buộc của sứ giả gọi hồn.
Khó khăn lắm mới từ địa ngục bò trở về được nhân gian, đám người từ trong hoảng hốt tỉnh táo trở lại. Cảnh tượng mà họ nhìn thấy đầu tiên chính là nhóc con xấu xa dứt khoát vứt bỏ súng lục, giang hai tay ra, vung đôi chân củ cải nhỏ bé lon ton nhào về phía một bóng đen đang đứng thẳng ở phía xa. Bóng đen chậm rãi khom người ôm nhóc con vào lòng. Nhóc con xấu xa ôm lấy cổ của bóng đen. Tiếng trẻ con cười trong trẻo khiến cả khu rừng rậm đều dần sáng rực lên.
Nắng sớm bình minh xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, đem lại chút ánh sánh tới cho mảnh đất này. Những người trẻ lúc này mới phát hiện cái người ở dưới chân của “đại ác ma” đang ôm nhóc con đó chính là Đường Ân mà bọn họ vẫn đang đuổi bắt.
Không biết Đường Ân rốt cuộc đã phải chịu hình phạt mười chín tầng địa ngục gì mà lúc này anh ta đang nằm thoi thóp trên mặt đất, trông như không có vết thương ngoài da nào, trên mặt đất cũng không hề có vết máu. Nhưng chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được, anh ta... đại khái là cách cái chết không còn xa nữa!!!
Cho nên mới nói... trong bóng tối cuối cùng trước khi bình minh đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
/481
|