Thẩm Viễn há hốc, liên tục chắp tay vái anh: “Liệu sự như thần, liệu sự như thần… Ngôn Tuấn, tôi phục cậu quá!”
Ngôn Tuấn chỉ cười mà không nói gì. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể sắp xếp được năm nghìn nhân viên cứu hộ cùng nước và thuốc như vậy, chỉ sợ dùng tiền thôi cũng không làm nổi. Người ở thành phố G có thể làm những việc như vậy có lẽ đếm không quá năm đầu ngón tay, mà trong lòng Lục Bá Nghiêu bây giờ chẳng khác gì như bị lửa đốt nên hẳn nhiên anh ta sẽ nhúng tay vào.
Thẩm Viễn cũng nhìn ra người tên Lục Bá Nghiêu này không phải là hạng thường, nhưng anh ta lại là người giúp đỡ, kết quả vẫn là mình có lợi. Cho dù lí do khiến anh ta giúp đỡ liên quan đến ân oán hay tình cảm nam nữ thì Thẩm Viễn cũng không liên quan. Anh chỉ khuyên Ngôn Tuấn: “Lục Chấn năm xưa là một người có thủ đoạn tàn độc, mấy năm trước tái hôn thì mới trở nên lành tính, từ đó toàn bộ gia sản đều được giao vào tay Lục Bá Nghiêu. Qua lần này cậu cũng thấy tìm cảm của anh ta đối với cô em gái trên danh nghĩa thế nào rồi đấy. Bây giờ cậu bắt cóc con gái nhà người ta rồi, nếu làm tổn thương cô ấy thì cứ yên tâm làm kẻ thù không đội trời chung của Lục gia đi.”
Ngôn Tuấn nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh đạp Thẩm Viễn một cước, “Dựa vào đâu mà cậu bảo tôi đi bắt cóc cô ấy hả? Mà cô ấy là người của tôi, tôi muốn làm gì với cô ấy thì liên quan quái gì đến cậu!”
Thẩm Viễn bị anh đạp cho một phát đụng ngay vào bàn khiến đồ đạc bị xô đẩy lạch cạch. Thẩm Viễn đỡ eo đứng thẳng dậy, không dám chọc giận anh nữa nên chỉ có thể nhìn anh với anh mắt ai oán, buông tiếng thở dài: “Trên đời chỉ tồn tại tiếng cười của Tân Thần thôi, không ai nghe thấy tiếng người xưa than khóc… Đại thiếu gia à, nô tài một lòng say mê ngài, hãy để cho nô tài được ở bên ngài hàng ngày…”
Tính Ngôn Tuấn vốn không dễ nguôi giận, nhưng nhìn tên ăn hại trước mặt diễn kịch không khác gì Ảnh đế thì anh chỉ đá thêm một phát rồi cũng không so đo thêm.
Thẩm Viễn trốn về phía sau bàn, cầm một tập văn kiện để che mặt nhưng vẫn luống cuống va phải hộp mì ăn liền đã nguội ngắt. Tròng lòng anh ta thầm than nguy hiểm, nguy hiểm thật, may mà anh ta cẩn thận, mới chỉ thăm dò một chút thế thôi mà đã vậy, xem ra đại thiếu gia thật sự phải lòng mỹ nữ Tiểu Tân rồi.
Á á á, bây giờ eo của anh ê ẩm quá, có phải là bị va vào thành bàn đến mức gẫy lưng rồi không, ôi…
***
Tại Lục gia.
Trợ lý Kinh gõ cửa rồi đi vào phòng, thấy Lục Bá Nghiêu đang nhắm mắt tranh thủ nghỉ một chút. Đã vài ngày anh không ngủ ngon giấc nhưng nhìn vẫn đẹp trai lắm.
“Lục tổng, đã bàn xong với bên Vũ Dương rồi, phó tỉnh Thẩm nói nhất định sẽ cố hết sức để làm theo thỏa thuận của chúng ta.” Trợ lý Kinh hơi do dự, tiếp: “Anh đừng lo quá, cô chủ hai năm về trước cũng ở Mỹ một mình mà vẫn rất tốt, cô ấy sẽ biết cách tự chăm sóc bản thân.”
Lục Bá Nghiêu không nói gì nhưng trợ lý Kinh vẫn biết anh không ngủ. Quả nhiên một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Có người ở bên chăm sóc cô ấy cẩn thận chu đáo, tôi việc gì phải lo.”
Trợ lý Kinh không biết phải đáp ra sao.
Mãi một lúc sau Lục Bá Nghiêu mới mở mắt, anh nhìn khoảng không hư vô một chút rồi sắc mặt trở lại như vẻ thường ngày, nói: “Thẩm Viễn mưu kế gian xảo, “Nhất định sẽ cố hết sức” là sao? Chẳng khác gì bảo không làm được! Cậu mau giục bên đấy đi, điều năm nghìn nhân viên cứu hộ rồi, hỏi xem có cần lương thực chỗ ở gì không thì đáp ứng hết cho họ, làm mạnh tay khiến Thẩm Viễn không thể nuốt lời.
“Nhưng còn người kia… Phó tỉnh Thẩm không dám vượt quyền của anh ta, chúng ta đã chi mọi khoản rồi nhưng cô chủ vẫn chưa thể về…” Thấy sắc mặt Lục Bá Nghiêu sầm lại, trợ lý Kinh không dám ho he thêm, “Tôi xin lui để chuẩn bị vài thứ.”
Một bóng hình nhỏ bé lao qua cánh cửa đang mở, Lục Trọng Thuấn hồn nhiên nhảy chân sáo chạy vào phòng anh, Lục Bá Nghiêu vội đứng dậy ôm lấy cậu nhóc, hỏi: “Sao thế Thuấn Thuấn?”
“Anh ơi anh ơi!” Thuấn Thuấn ôm lấy cổ anh, vui vẻ reo lên: “Bố về rồi!”
Lục Bá Nghiêu bất ngờ, anh vội ôm cậu bé ra ngoài, cất giọng khàn khàn ra lệnh trợ lý Kinh: “Lập tức chuẩn bị xe! Tất cả lều trại, lương thực, nước sạch cùng thuốc thang cũng điều động hết, có bao nhiêu điều đi bấy nhiêu!”
***
Bão đến sớm hơn so với dự báo thời tiết, mưa rơi tí ta tí tách suốt ngày đêm làm gián đoạn công tác cứu viện. Thẩm Viễn khi ở trước mặt Ngôn Tuấn thì có vẻ bất tài gian xảo một tí, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc và cẩn thẩn. Anh dẫn đội cứu hộ đi mở hai làn đường lớn thông đến Vũ Dương, sau đó tỉnh lại huy động thêm cứu viện, kết hợp cùng tất cả nhân lực của Thẩm Viễn để giúp đỡ người dân trong huyện, mọi chuyện cũng dần khả quan hơn.
Ngôn Tuấn muốn tránh những người mới đến nên không ở lại làm việc liên tục với Thẩm Viễn nữa.
Những phóng viên trẻ tuổi của Báo đô thị chiều ở Vũ Dương thường phải dầm mưa dãi nắng, thời tiết nóng lạnh thất thường nên bị cảm cúm. Bình thường họ không lao động nặng nhọc mấy, lần này gặp phải trận động đất có sức tàn phá kinh khủng thì ra sức giúp đỡ người dân nên đồng loạt ngã bệnh. Tòa soạn được tin liền cử tới một loạt ký giả dày dặn kinh nghiệm, nhân tiện đón luôn những phóng viên đang ốm về thành phố.
Tân Thần cũng bệnh, cô còn ốm nặng hơn những người khác. Đầu óc cô choáng váng, cứ mặc nguyên quần áo ngủ dựa vào lòng Ngôn Tuấn mà mơ màng. Ngôn Tuấn thủ thỉ: “Đội cứu hộ đến rồi, bây giờ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé. Đã đợi lâu như thế rồi còn bị bệnh, về rồi phải nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, có sức thì mới được tham gia giúp đỡ xây dựng lại Vũ Dương sau động đất.”
Tân Thần bị chóng mặt nên rất khó chịu, nghe anh nói có lý thế cũng đành ngoan ngoãn gật đầu, hỏi lại anh: “Anh thì sao, có về không?”
“Về chứ. Ở đây hết việc cho anh làm rồi, em lại bị ốm, không tự đưa em về thì anh không yên tâm.”
Lòng Tân Thần ngọt như mía lùi, cô lẳng lặng ôm cánh tay anh chặt hơn.
Một đồng nghiệp của cô thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, gọi: “Lên mau lên! Còn có một chỗ thôi, Tân Thần, cậu ngồi vào lòng bạn trai cậu vậy nhé!”
Tân Thần liếc Ngôn Tuấn, trước đó anh đã liếc nhanh Từ Thừa Kiêu một cái, Từ Thừa Kiêu thản nhiên cười, hắng giọng nói với Tân Thần: “Chị dâu, em cũng tiện đường về. Phó tỉnh Thẩm dành cho em một cái xe, nhưng một mình em lái xe từ đây về thành phố thì mệt lắm, hay là chị cứ ngồi xe em đi?”
Ngôn Tuấn thuận miệng hỏi Tân Thần có bằng lái không, sau đó rất tự nhiên vỗ vai Từ Thừa Kiêu: “Cậu nhân tiện lên xe kia cùng họ đi.”
Từ Thừa Kiêu cười thật ôn hòa với Tân Thần, vừa bò lên xe vừa thầm nghiến răng nghiến lợi mắng Ngôn Tuấn: Ông đây phải giao lại Hummer (1) của mình cho hai người, nhân tiện cái gì hả? Thằng nhãi con như cậu mới nhân tiện nhé, còn dám khoe mẽ à!
(1) Hummer:
***
Đến xế chiều ba người mới xuất phát, Ngôn Tuấn tranh thủ cho cô uống thuốc cảm cúm, lấy túi ngủ quấn chặt cô lại thành một bọc rồi đặt cô nằm nghỉ ở ghế sau. Loại xe họ dùng khá to, so với cái xe đen thui anh hay dùng ở thành phố cũng không kém mấy. Chẳng mấy chốc thuốc anh cho cô uống bắt đầu có tác dụng, Tân Thần vốn mệt sẵn nên cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái mê man.
Tiểu Vũ ở ngoài gõ cửa kính nhưng bên trong xe vẫn rất yên tĩnh. Ngôn Tuấn nhìn cô ngủ an lành qua kính chiếu hậu, nhớ lại lúc Thẩm Viễn tiễn anh.
Thẩm Viễn thấy anh về thì có phần do dự: “Cậu đi thế này, tôi thấy hơi lo.”
Anh liếc Thẩm Viễn: “Không đi thì tôi càng hoang mang. Hai nhóm người của Lục Bá Nghiêu đã được cử đến rồi, họ dùng mọi cách nhưng người vẫn không chịu về, chỉ sợ anh ta sẽ tự mình đến đây.”
Sắc mặt Thẩm Viễn vẫn tưng tửng, anh còn định trêu Ngôn Tuấn: “Lúc đường xá còn chưa được khai thông, cậu đã dụ dỗ con gái nhà người ta ở đây chịu khổ để phát triển tình cảm, bây giờ thấy anh vợ sắp đến lại lừa cô ấy về. Đại thiếu gia đúng là người biết tính toán.”
Ngôn Tuấn mân mê điếu thuốc, cười cười không nói gì.
“Được rồi, cậu về đi, cậu ở lại thủ trưởng cũng lo.” Thẩm Viễn cũng lấy ra một điếu thuốc, anh chỉ ngậm chứ không châm thuốc.
Ngôn Tuấn nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Phòng và chống động đất, triển khai kế hoạch cứu hộ, giao việc hợp lý, từ đầu đến cuối không chê anh ta vào đâu được. Anh ta nghĩ là làm luôn chứ không phải là loại chỉ biết nói suông, đến con thỏ lúc nguy hiểm còn biết cắn người, huống chi Lục Bá Nghiêu.”
Điếu thuốc trên tay rơi xuống mặt bàn, sau lưng Thẩm Viễn bỗng ướt đẫm mồ hôi. Chuyện này đến cả thư kí riêng của Lục Bá Nghiêu cũng không biết, Ngôn Tuấn chỉ hời hợt nói vài câu đã tiết lộ được hết kế hoạch của người đó, còn sớm nghĩ biện pháp đối phó nữa. Chân Thẩm Viễn nhất thời mềm nhũn, mãi anh vẫn không hiểu nổi tại sao người đàn ông ngồi trước mặt mình vẫn luôn kín tiếng, chịu làm việc dưới quyền người khác ở Thủ đô.
“Ngôn Tuấn…” Thẩm Viễn có phần lúng túng.
Ngôn Tuấn khoát tay, “Cậu muốn làm mấy trò cho vui vẻ một tí mà vẫn đạt được mục đích cũng không sao, tôi hiểu. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.”
Nghe anh nói thế, chân tay Thẩm Viễn muốn rụng rời.
“Tôi chỉ muốn nhắc lại cho cậu nhớ: Cô ấy là của tôi.” Ngôn Tuấn dập nửa điếu thuốc đang cháy dở, thần sắc ung dung, “Thẩm Viễn, bao năm nay tôi chưa quan tâm ai đến thế, bây giờ ai muốn rơi vào tầm ngắm của tôi, ắt phải chịu xui xẻo.”
Lần đầu tiên có một người con gái bước vào trái tim anh, lòng anh giờ đây vững như tường thành, ai cố đạp đổ nó, anh sẽ đè nát người ấy.
“Tôi rõ rồi.” Thẩm Viễn trầm mặc một chút rồi xốc lại tinh thần, đấm vào bả vai anh một cái, “Không có lần sau đâu, em hứa với anh!”
Khóe miệng Ngôn Tuấn cong cong.
Đằng trước có một đoạn đường khá xóc nảy, Tân Thần còn đang ngủ say, anh thong thả giảm tốc độ xe, cố gắng lái qua đoạn đường gập ghềnh kia một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Ngôn Tuấn lặng yên nhìn gương mặt xinh tươi như nụ hoa chớm nở của cô qua gương chiếu hậu, trong lòng anh thầm đưa ra một quyết định.
***
Lái xe đến chập tối, họ chỉ cách thành phố G có nửa ngày đường. Ngôn Tuấn dừng xe, kéo cô nàng bệnh nhân đi sạc năng lượng. Tân Thần hào phóng tỏ vẻ đãi mọi người một bữa, sau đó gọi vịt rang muối, gà xào sả ớt, sườn xào chua ngọt, thịt giò nấu đông, cá hấp mùi, xôi bó cải xào, rau xào và canh, tám món bày chật kín bàn ăn. Ngôn Tuấn cười, nhìn cô dùng tay gặm xương vô cùng tự nhiên, anh cầm bát lên, chậm rãi ăn hết một bát cơm.
Chờ Tân Thần ăn uống no nê xong, anh dắt cô đang ôm bụng về phía khách sạn đã đặt trước.
Sau cơn mưa trời như được gột rửa, bầu trời dày đặc ánh sao lấp lánh giữa ban đêm.
“Em đi phải để ý chứ.” Ngôn Tuấn kéo cô tránh khỏi một vũng nước. Tân Thần cười hì hì nắm lấy tay anh, cùng anh đan mười ngón tay thật chặt, cô tựa đầu vào vai anh, vui vẻ nói: “Ngôn Tuấn, em có cảm giác như bố em đã trở thành một ngôi sao trên trời, ông luôn ở trên đó dõi theo em.”
Ngôn Tuấn dùng bàn tay kia xoa đầu cô: “Giỏi lắm.”
Tân Thần nở một nụ cười vô cùng duyên dáng.
Ngôn Tuấn không kìm được, cúi đầu hôn liên tiếp lên má cô, ngừng một chút, anh hỏi cô với giọng hơi khàn khàn: “Tân Thần, biết sinh nhật của anh không?”
“À…” Tân Thần thầm thắc mắc sao năm nay lắm đàn ông hỏi cô sinh nhật của họ thế?
“Là ngày mười hai tháng năm. Ngày âm lịch sinh nhật anh năm ngoái là mùng ba tháng sáu.” Anh nói, “Còn nhớ mùng ba tháng sáu năm ngoái nước mình có sự kiện gì không?”
Tân Thần nghĩ một chút, mắt sáng rực: “A a! Là ngày nước mình phóng tàu vũ trụ!” Hồi ở Mỹ cô luôn theo dõi tin tức trong nước, lúc ấy còn xem video phỏng vấn anh phi hành gia rõ đẹp trai nữa.
Ngôn Tuấn “Ừ” một tiếng, chậm rãi tiếp: “Thế nên ngày hôm ấy bố anh không dự sinh nhật anh được. Ông ấy ở bệ phóng, tự tay choàng Quốc kì cho phi hành gia trước khi khởi hành.”
Người tự tay choàng Quốc kì cho phi hành gia… Tân Thần kinh hãi!
Ngôn Tuấn thấy cô im bặt, mắt trợn tròn nhìn anh đầy kinh ngạc là biết cô bé thông minh của mình đã hiểu. Anh kéo cô lại gần mình hơn, tiếp tục nhẹ nhàng kể những chuyện thường ngày hay làm của hai bố con anh, giọng anh thản nhiên hệt như đang kể chuyện của ai khác vậy.
Tân Thần bị đại thiếu gia ôm trong lòng, thần người nghe anh kể chuyện, đến cả việc anh đưa cô vào khách sạn thế nào cũng không để ý.
Ngôn Tuấn chỉ cười mà không nói gì. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể sắp xếp được năm nghìn nhân viên cứu hộ cùng nước và thuốc như vậy, chỉ sợ dùng tiền thôi cũng không làm nổi. Người ở thành phố G có thể làm những việc như vậy có lẽ đếm không quá năm đầu ngón tay, mà trong lòng Lục Bá Nghiêu bây giờ chẳng khác gì như bị lửa đốt nên hẳn nhiên anh ta sẽ nhúng tay vào.
Thẩm Viễn cũng nhìn ra người tên Lục Bá Nghiêu này không phải là hạng thường, nhưng anh ta lại là người giúp đỡ, kết quả vẫn là mình có lợi. Cho dù lí do khiến anh ta giúp đỡ liên quan đến ân oán hay tình cảm nam nữ thì Thẩm Viễn cũng không liên quan. Anh chỉ khuyên Ngôn Tuấn: “Lục Chấn năm xưa là một người có thủ đoạn tàn độc, mấy năm trước tái hôn thì mới trở nên lành tính, từ đó toàn bộ gia sản đều được giao vào tay Lục Bá Nghiêu. Qua lần này cậu cũng thấy tìm cảm của anh ta đối với cô em gái trên danh nghĩa thế nào rồi đấy. Bây giờ cậu bắt cóc con gái nhà người ta rồi, nếu làm tổn thương cô ấy thì cứ yên tâm làm kẻ thù không đội trời chung của Lục gia đi.”
Ngôn Tuấn nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh đạp Thẩm Viễn một cước, “Dựa vào đâu mà cậu bảo tôi đi bắt cóc cô ấy hả? Mà cô ấy là người của tôi, tôi muốn làm gì với cô ấy thì liên quan quái gì đến cậu!”
Thẩm Viễn bị anh đạp cho một phát đụng ngay vào bàn khiến đồ đạc bị xô đẩy lạch cạch. Thẩm Viễn đỡ eo đứng thẳng dậy, không dám chọc giận anh nữa nên chỉ có thể nhìn anh với anh mắt ai oán, buông tiếng thở dài: “Trên đời chỉ tồn tại tiếng cười của Tân Thần thôi, không ai nghe thấy tiếng người xưa than khóc… Đại thiếu gia à, nô tài một lòng say mê ngài, hãy để cho nô tài được ở bên ngài hàng ngày…”
Tính Ngôn Tuấn vốn không dễ nguôi giận, nhưng nhìn tên ăn hại trước mặt diễn kịch không khác gì Ảnh đế thì anh chỉ đá thêm một phát rồi cũng không so đo thêm.
Thẩm Viễn trốn về phía sau bàn, cầm một tập văn kiện để che mặt nhưng vẫn luống cuống va phải hộp mì ăn liền đã nguội ngắt. Tròng lòng anh ta thầm than nguy hiểm, nguy hiểm thật, may mà anh ta cẩn thận, mới chỉ thăm dò một chút thế thôi mà đã vậy, xem ra đại thiếu gia thật sự phải lòng mỹ nữ Tiểu Tân rồi.
Á á á, bây giờ eo của anh ê ẩm quá, có phải là bị va vào thành bàn đến mức gẫy lưng rồi không, ôi…
***
Tại Lục gia.
Trợ lý Kinh gõ cửa rồi đi vào phòng, thấy Lục Bá Nghiêu đang nhắm mắt tranh thủ nghỉ một chút. Đã vài ngày anh không ngủ ngon giấc nhưng nhìn vẫn đẹp trai lắm.
“Lục tổng, đã bàn xong với bên Vũ Dương rồi, phó tỉnh Thẩm nói nhất định sẽ cố hết sức để làm theo thỏa thuận của chúng ta.” Trợ lý Kinh hơi do dự, tiếp: “Anh đừng lo quá, cô chủ hai năm về trước cũng ở Mỹ một mình mà vẫn rất tốt, cô ấy sẽ biết cách tự chăm sóc bản thân.”
Lục Bá Nghiêu không nói gì nhưng trợ lý Kinh vẫn biết anh không ngủ. Quả nhiên một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Có người ở bên chăm sóc cô ấy cẩn thận chu đáo, tôi việc gì phải lo.”
Trợ lý Kinh không biết phải đáp ra sao.
Mãi một lúc sau Lục Bá Nghiêu mới mở mắt, anh nhìn khoảng không hư vô một chút rồi sắc mặt trở lại như vẻ thường ngày, nói: “Thẩm Viễn mưu kế gian xảo, “Nhất định sẽ cố hết sức” là sao? Chẳng khác gì bảo không làm được! Cậu mau giục bên đấy đi, điều năm nghìn nhân viên cứu hộ rồi, hỏi xem có cần lương thực chỗ ở gì không thì đáp ứng hết cho họ, làm mạnh tay khiến Thẩm Viễn không thể nuốt lời.
“Nhưng còn người kia… Phó tỉnh Thẩm không dám vượt quyền của anh ta, chúng ta đã chi mọi khoản rồi nhưng cô chủ vẫn chưa thể về…” Thấy sắc mặt Lục Bá Nghiêu sầm lại, trợ lý Kinh không dám ho he thêm, “Tôi xin lui để chuẩn bị vài thứ.”
Một bóng hình nhỏ bé lao qua cánh cửa đang mở, Lục Trọng Thuấn hồn nhiên nhảy chân sáo chạy vào phòng anh, Lục Bá Nghiêu vội đứng dậy ôm lấy cậu nhóc, hỏi: “Sao thế Thuấn Thuấn?”
“Anh ơi anh ơi!” Thuấn Thuấn ôm lấy cổ anh, vui vẻ reo lên: “Bố về rồi!”
Lục Bá Nghiêu bất ngờ, anh vội ôm cậu bé ra ngoài, cất giọng khàn khàn ra lệnh trợ lý Kinh: “Lập tức chuẩn bị xe! Tất cả lều trại, lương thực, nước sạch cùng thuốc thang cũng điều động hết, có bao nhiêu điều đi bấy nhiêu!”
***
Bão đến sớm hơn so với dự báo thời tiết, mưa rơi tí ta tí tách suốt ngày đêm làm gián đoạn công tác cứu viện. Thẩm Viễn khi ở trước mặt Ngôn Tuấn thì có vẻ bất tài gian xảo một tí, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc và cẩn thẩn. Anh dẫn đội cứu hộ đi mở hai làn đường lớn thông đến Vũ Dương, sau đó tỉnh lại huy động thêm cứu viện, kết hợp cùng tất cả nhân lực của Thẩm Viễn để giúp đỡ người dân trong huyện, mọi chuyện cũng dần khả quan hơn.
Ngôn Tuấn muốn tránh những người mới đến nên không ở lại làm việc liên tục với Thẩm Viễn nữa.
Những phóng viên trẻ tuổi của Báo đô thị chiều ở Vũ Dương thường phải dầm mưa dãi nắng, thời tiết nóng lạnh thất thường nên bị cảm cúm. Bình thường họ không lao động nặng nhọc mấy, lần này gặp phải trận động đất có sức tàn phá kinh khủng thì ra sức giúp đỡ người dân nên đồng loạt ngã bệnh. Tòa soạn được tin liền cử tới một loạt ký giả dày dặn kinh nghiệm, nhân tiện đón luôn những phóng viên đang ốm về thành phố.
Tân Thần cũng bệnh, cô còn ốm nặng hơn những người khác. Đầu óc cô choáng váng, cứ mặc nguyên quần áo ngủ dựa vào lòng Ngôn Tuấn mà mơ màng. Ngôn Tuấn thủ thỉ: “Đội cứu hộ đến rồi, bây giờ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé. Đã đợi lâu như thế rồi còn bị bệnh, về rồi phải nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, có sức thì mới được tham gia giúp đỡ xây dựng lại Vũ Dương sau động đất.”
Tân Thần bị chóng mặt nên rất khó chịu, nghe anh nói có lý thế cũng đành ngoan ngoãn gật đầu, hỏi lại anh: “Anh thì sao, có về không?”
“Về chứ. Ở đây hết việc cho anh làm rồi, em lại bị ốm, không tự đưa em về thì anh không yên tâm.”
Lòng Tân Thần ngọt như mía lùi, cô lẳng lặng ôm cánh tay anh chặt hơn.
Một đồng nghiệp của cô thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, gọi: “Lên mau lên! Còn có một chỗ thôi, Tân Thần, cậu ngồi vào lòng bạn trai cậu vậy nhé!”
Tân Thần liếc Ngôn Tuấn, trước đó anh đã liếc nhanh Từ Thừa Kiêu một cái, Từ Thừa Kiêu thản nhiên cười, hắng giọng nói với Tân Thần: “Chị dâu, em cũng tiện đường về. Phó tỉnh Thẩm dành cho em một cái xe, nhưng một mình em lái xe từ đây về thành phố thì mệt lắm, hay là chị cứ ngồi xe em đi?”
Ngôn Tuấn thuận miệng hỏi Tân Thần có bằng lái không, sau đó rất tự nhiên vỗ vai Từ Thừa Kiêu: “Cậu nhân tiện lên xe kia cùng họ đi.”
Từ Thừa Kiêu cười thật ôn hòa với Tân Thần, vừa bò lên xe vừa thầm nghiến răng nghiến lợi mắng Ngôn Tuấn: Ông đây phải giao lại Hummer (1) của mình cho hai người, nhân tiện cái gì hả? Thằng nhãi con như cậu mới nhân tiện nhé, còn dám khoe mẽ à!
(1) Hummer:
***
Đến xế chiều ba người mới xuất phát, Ngôn Tuấn tranh thủ cho cô uống thuốc cảm cúm, lấy túi ngủ quấn chặt cô lại thành một bọc rồi đặt cô nằm nghỉ ở ghế sau. Loại xe họ dùng khá to, so với cái xe đen thui anh hay dùng ở thành phố cũng không kém mấy. Chẳng mấy chốc thuốc anh cho cô uống bắt đầu có tác dụng, Tân Thần vốn mệt sẵn nên cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái mê man.
Tiểu Vũ ở ngoài gõ cửa kính nhưng bên trong xe vẫn rất yên tĩnh. Ngôn Tuấn nhìn cô ngủ an lành qua kính chiếu hậu, nhớ lại lúc Thẩm Viễn tiễn anh.
Thẩm Viễn thấy anh về thì có phần do dự: “Cậu đi thế này, tôi thấy hơi lo.”
Anh liếc Thẩm Viễn: “Không đi thì tôi càng hoang mang. Hai nhóm người của Lục Bá Nghiêu đã được cử đến rồi, họ dùng mọi cách nhưng người vẫn không chịu về, chỉ sợ anh ta sẽ tự mình đến đây.”
Sắc mặt Thẩm Viễn vẫn tưng tửng, anh còn định trêu Ngôn Tuấn: “Lúc đường xá còn chưa được khai thông, cậu đã dụ dỗ con gái nhà người ta ở đây chịu khổ để phát triển tình cảm, bây giờ thấy anh vợ sắp đến lại lừa cô ấy về. Đại thiếu gia đúng là người biết tính toán.”
Ngôn Tuấn mân mê điếu thuốc, cười cười không nói gì.
“Được rồi, cậu về đi, cậu ở lại thủ trưởng cũng lo.” Thẩm Viễn cũng lấy ra một điếu thuốc, anh chỉ ngậm chứ không châm thuốc.
Ngôn Tuấn nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Phòng và chống động đất, triển khai kế hoạch cứu hộ, giao việc hợp lý, từ đầu đến cuối không chê anh ta vào đâu được. Anh ta nghĩ là làm luôn chứ không phải là loại chỉ biết nói suông, đến con thỏ lúc nguy hiểm còn biết cắn người, huống chi Lục Bá Nghiêu.”
Điếu thuốc trên tay rơi xuống mặt bàn, sau lưng Thẩm Viễn bỗng ướt đẫm mồ hôi. Chuyện này đến cả thư kí riêng của Lục Bá Nghiêu cũng không biết, Ngôn Tuấn chỉ hời hợt nói vài câu đã tiết lộ được hết kế hoạch của người đó, còn sớm nghĩ biện pháp đối phó nữa. Chân Thẩm Viễn nhất thời mềm nhũn, mãi anh vẫn không hiểu nổi tại sao người đàn ông ngồi trước mặt mình vẫn luôn kín tiếng, chịu làm việc dưới quyền người khác ở Thủ đô.
“Ngôn Tuấn…” Thẩm Viễn có phần lúng túng.
Ngôn Tuấn khoát tay, “Cậu muốn làm mấy trò cho vui vẻ một tí mà vẫn đạt được mục đích cũng không sao, tôi hiểu. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.”
Nghe anh nói thế, chân tay Thẩm Viễn muốn rụng rời.
“Tôi chỉ muốn nhắc lại cho cậu nhớ: Cô ấy là của tôi.” Ngôn Tuấn dập nửa điếu thuốc đang cháy dở, thần sắc ung dung, “Thẩm Viễn, bao năm nay tôi chưa quan tâm ai đến thế, bây giờ ai muốn rơi vào tầm ngắm của tôi, ắt phải chịu xui xẻo.”
Lần đầu tiên có một người con gái bước vào trái tim anh, lòng anh giờ đây vững như tường thành, ai cố đạp đổ nó, anh sẽ đè nát người ấy.
“Tôi rõ rồi.” Thẩm Viễn trầm mặc một chút rồi xốc lại tinh thần, đấm vào bả vai anh một cái, “Không có lần sau đâu, em hứa với anh!”
Khóe miệng Ngôn Tuấn cong cong.
Đằng trước có một đoạn đường khá xóc nảy, Tân Thần còn đang ngủ say, anh thong thả giảm tốc độ xe, cố gắng lái qua đoạn đường gập ghềnh kia một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Ngôn Tuấn lặng yên nhìn gương mặt xinh tươi như nụ hoa chớm nở của cô qua gương chiếu hậu, trong lòng anh thầm đưa ra một quyết định.
***
Lái xe đến chập tối, họ chỉ cách thành phố G có nửa ngày đường. Ngôn Tuấn dừng xe, kéo cô nàng bệnh nhân đi sạc năng lượng. Tân Thần hào phóng tỏ vẻ đãi mọi người một bữa, sau đó gọi vịt rang muối, gà xào sả ớt, sườn xào chua ngọt, thịt giò nấu đông, cá hấp mùi, xôi bó cải xào, rau xào và canh, tám món bày chật kín bàn ăn. Ngôn Tuấn cười, nhìn cô dùng tay gặm xương vô cùng tự nhiên, anh cầm bát lên, chậm rãi ăn hết một bát cơm.
Chờ Tân Thần ăn uống no nê xong, anh dắt cô đang ôm bụng về phía khách sạn đã đặt trước.
Sau cơn mưa trời như được gột rửa, bầu trời dày đặc ánh sao lấp lánh giữa ban đêm.
“Em đi phải để ý chứ.” Ngôn Tuấn kéo cô tránh khỏi một vũng nước. Tân Thần cười hì hì nắm lấy tay anh, cùng anh đan mười ngón tay thật chặt, cô tựa đầu vào vai anh, vui vẻ nói: “Ngôn Tuấn, em có cảm giác như bố em đã trở thành một ngôi sao trên trời, ông luôn ở trên đó dõi theo em.”
Ngôn Tuấn dùng bàn tay kia xoa đầu cô: “Giỏi lắm.”
Tân Thần nở một nụ cười vô cùng duyên dáng.
Ngôn Tuấn không kìm được, cúi đầu hôn liên tiếp lên má cô, ngừng một chút, anh hỏi cô với giọng hơi khàn khàn: “Tân Thần, biết sinh nhật của anh không?”
“À…” Tân Thần thầm thắc mắc sao năm nay lắm đàn ông hỏi cô sinh nhật của họ thế?
“Là ngày mười hai tháng năm. Ngày âm lịch sinh nhật anh năm ngoái là mùng ba tháng sáu.” Anh nói, “Còn nhớ mùng ba tháng sáu năm ngoái nước mình có sự kiện gì không?”
Tân Thần nghĩ một chút, mắt sáng rực: “A a! Là ngày nước mình phóng tàu vũ trụ!” Hồi ở Mỹ cô luôn theo dõi tin tức trong nước, lúc ấy còn xem video phỏng vấn anh phi hành gia rõ đẹp trai nữa.
Ngôn Tuấn “Ừ” một tiếng, chậm rãi tiếp: “Thế nên ngày hôm ấy bố anh không dự sinh nhật anh được. Ông ấy ở bệ phóng, tự tay choàng Quốc kì cho phi hành gia trước khi khởi hành.”
Người tự tay choàng Quốc kì cho phi hành gia… Tân Thần kinh hãi!
Ngôn Tuấn thấy cô im bặt, mắt trợn tròn nhìn anh đầy kinh ngạc là biết cô bé thông minh của mình đã hiểu. Anh kéo cô lại gần mình hơn, tiếp tục nhẹ nhàng kể những chuyện thường ngày hay làm của hai bố con anh, giọng anh thản nhiên hệt như đang kể chuyện của ai khác vậy.
Tân Thần bị đại thiếu gia ôm trong lòng, thần người nghe anh kể chuyện, đến cả việc anh đưa cô vào khách sạn thế nào cũng không để ý.
/16
|