Ngôn Tuấn mới chuyển tới thành phố G. Anh từ vị trí của một nhân viên thấp kém nhất đã dần thể hiện được khả năng, vượt bao thử thách mới được đề bạt. Tuy anh còn trẻ tuổi nhưng tính tình lại trầm ổn, làm việc cẩn thận, chu đáo. Tân Thần từng nghe Tổng biên tập nói về anh, sau đó họ chạm mặt vài lần tại một số bữa tiệc nhưng không nói chuyện nên cô không có nhiều ấn tượng. Bữa tiệc tối nay mà Bí thư Vương nhắc tới là do anh chủ trì. Vì Tân Thần cũng tới nên cô về nhà chuẩn bị trang phục. Cô mặc một chiếc váy đen ngắn, bên ngoài khác chiếc áo vàng nhạt hở cổ, cổ áo viền dệt kim.
Tân Thần vừa ngồi vào bàn thì thấy Ngôn Tuấn đang ngồi đối diện, tay nâng ly rượu trong suốt lên cạn chén. Anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô như có như không khiến cô bối rối.
Ngụy Tử gọi điện tới cho cô. Tân Thần mơ hồ đáp qua loa.
“Tôi không ngờ cậu là loại người như vậy!” Ngụy Tử gay gắt. “Dù thế nào đi nữa, tôi với cậu đã lớn lên với nhau, vậy mà cậu lại có thể giúp con tiện nhân kia đối phó với tôi!”
Nhất thời Tân Thần chẳng còn tí quan tâm nào, cô cố gắng hạ giọng, nói với thái độ hung tợn: “Cậu ăn nói cẩn thận, nói cho rõ ràng!”
“Cậu nói cho rõ ràng ấy! Vì sao camera hôm ấy của cậu giờ ở trong tay con tiện nhân kia?” Ngụy Tử không thua kém, nói rống lên bên đầu dây kia. Chiếc camera có cảnh bắt gian tại chỗ kia vốn rất có ích cho Ngụy Tử, nhưng hiện giờ nó đang trong tay ả Tố Tố kia, khó trách sao cô lại làm ầm lên như vậy. “Cậu đang ở đâu? Tôi muốn gặp cậu!”
Tân Thần nói lại địa chỉ rồi bảo: “Tôi đợi cậu.”
Ngụy Tử hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Tân Thần bực bội trong người, nói với Ngôn Tuấn một tiếng rồi đi ra khỏi bữa tiệc. Ngụy Tử tới chỗ cô rất nhanh, không đợi Tân Thần kịp nói gì đã kéo cô đi mấy vòng hành lang, tìm đến một căn phòng đóng kín cửa. Ngụy Tử khí thế đá văng cửa nhưng hai người vừa vào phòng đã bị ai đó ấn vào tường.
Vết thương cũ ở tay trái của Tân Thần còn chưa khỏi hẳn, bây giờ tay cô lại bị quặp ra đằng sau, đau điếng người. Cô bị ấn chặt vào tường nên bất động, trên trán toàn mồ hôi lạnh. Ngụy Tử thử động tay nhưng vô ích. Bình thường, lấy thân thủ của cô, năm ba người thanh niên trai tráng cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay gặp phải mấy người đàn ông mặc đồ Tây này có chiêu thức sắc bén nên đành chịu thua.
Tân Thần thấy Ngụy Tử bị thiệt liền cắn răng, đá về phía sau vào đùi phải của người đang giữ mình, sau đó cô xoay người một cái, một vật lướt qua mắt cô. Tân Thần không kịp thu lực đạo nên đụng vào eo hắn, vật kia hiện lên rõ ràng, chứng minh cho nghi ngờ của cô.
Đó là súng!
Tân Thần bị ấn mạnh hơn vào tường. Ban nãy cô xoay người nên càng bị kẹp chặt hơn, toàn thân cứng nhắc.
Tên Thôi Thuấn Hoa khốn nạn ấy… Cuối cùng lai lịch của cô nàng kia là thế nào?
“Buông họ ra.”
Mỹ nhân hút hồn đang thư thái ngồi dựa lên chiếc ghế da tinh xảo cất tiếng. Tân Thần và Ngụy Tử bị đẩy một cái, cùng ngã xuống đất.
“Cô,” Tố Tố nâng cằm, hỏi Ngụy Tử đang nằm quỳ dưới chân “muốn gì mà tìm tới tận đây?”
Ngụy Tử vùng người thoát khỏi cánh tay kẹp chặt như cối giã gạo kia, đau đến mức mặt trắng bệch. Cô cúi đầu xuống sát tấm thảm sàn, mắt nhắm lại, không nói gì.
Tân Thần biết rõ Ngụy Tử đang hoảng loạn do kế hoạch của cô ta đổ vỡ. Ban đầu cô ấy muốn dạy dỗ đối phương một bài học, ai ngờ lại bị người ta ra tay dạy dỗ.
Thấy Ngụy Tử không nói năng gì, Tố Tố liếc mắt ra hiệu với hai gã mặc đồ Tây, Tân Thần hoảng hốt, nóng lòng hướng về phía Tố Tố nói to: “Là cô cho người xông vào phòng tôi trộm đồ!”
Tố Tố ngẩn người, sau đó nghĩ ra gì đó rồi mỉm cười, lười nhác ném xuống một tấm thẻ: “Cầm đi, mua cái mới mà dùng bằng tiền này.”
Tân Thần dần trấn tĩnh lại, nhận thấy sẽ không có màn giết người diệt khẩu mà cô lo sợ. Ngụy Tử đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Tố Tố với giọng bình tĩnh: “Cô mới gặp qua Thôi Thuấn Hoa vài lần mà dám động vào ngôi sao nhỏ bé của anh ta sao?”
Ngụy Tử nói không đầu không đuôi, ánh mắt người ngồi trên ghế sofa chợt lóe lên một tia khác lạ.
Giọng Ngụy Tử càng u uất hơn: “Cô biết cô ta là ai không?” Cô quay mặt nhìn về phía Tân Thần, “Chỉ cần một cú điện thoại mà cô ta có thể thuyết phục Thôi Thuấn Hoa cưới tôi. “Ngôi sao nhỏ” là tên gọi riêng của cô ta đấy. Để tôi nói cho cô biết, dù Thôi Thuấn Hoa cưới ai, hoặc ngủ nhiều ngủ ít gì với cô, thì Tân Thần vẫn là người mà hắn ta yêu nhất!”
Tân Thần bị lời nói của Ngụy Tử dọa cho như sét đánh ngang tai. Ngụy Tử vừa nói xong thì ánh mắt Tố Tố quét tới, rốt cuộc cũng để ý tới cô. Cô biết sự việc đã tồi tệ hơn, cả người đổ mồ hôi lạnh, nhiều đến nỗi thấm ẩm bộ váy đen ngắn của cô.
Tố Tố đứng lên đi về phía Tân Thần. Cô ta tới gần, Ngụy Tử đang nửa quỳ trên mặt đất liền nhảy bật lên, đá một cước từ sau lưng Tố Tố. Hai tên mặc đồ Tây mặt biến sắc, cuối cùng cũng không giữ được Tân Thần nên bổ nhào về phía Tố Tố. Ngụy Tử hét: “Đi thôi!”
Tân Thần cũng chạy theo Ngụy Tử, không quay đầu lại.
***
Hai người vừa chạy qua một chỗ ngoặt thì phía sau đã mơ hồ nghe thấy tiếng chân dồn dập tới gần. Tân Thần liều mạng chạy, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía căn phòng Ngôn Tuấn đã bao trọn. Một người đàn ông trẻ tuổi từ trong phòng bước ra, ánh lửa từ chiếc bật lửa lóe lên qua những ngón tay thon dài, anh hơi nghiêng đầu đốt điếu thuốc.
Anh cũng thấy cô, thuận tay dụi đi điếu thuốc, bước về phía cô. Tân Thần chạy vọt tới trước mặt anh, thở gấp nói với giọng trầm trầm: “Có người đuổi theo em!”
Ngôn Tuấn liếc nhìn phía sau lưng cô.
“Này, em cứ chạy vào đó mà trốn như vậy là không được.”
Anh giữ chặt Tân Thần đang muốn trốn vào phòng, Tân Thần bị kéo xoay vòng vào người anh. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy một khuôn mặt anh tuấn lãng tử, vẻ cười như có như không, đôi mắt đen láy mê ly, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo lại càng sáng hơn.
Tân Thần trơ mắt nhìn anh cúi đầu xuống hôn mình.
Mùi thuốc lá còn nguyên vị cay tràn khắp môi miệng, hàm răng bị ép mở ra, cảm xúc mềm mại trơn mượt lại ngang ngược chiếm lấy môi lưỡi cô, càng lúc càng nhanh hơn… Khuôn mặt Tân Thần hiện lên chút hoang mang nhưng lại ửng hồng, môi lưỡi bị hôn phát đau. Không biết trải qua bao lâu, qua làn môi mềm mại, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cười nhẹ, một giọng nam cất lên: “Đi.”
Tân Thần ngây ngốc nhìn anh. Ngôn Tuấn buông cô ra, quay người cô về sau để cô nhìn, quả thật không còn bóng người.
Tân Thần xốc lại tinh thần, trên mặt cô nóng ran, cô vội vàng lấy tay che mặt lại.
“Khụ, em… đang nhớ lại cảm giác lúc đó à?”
Tân Thần bỏ tay khỏi mặt, mắng: “Hứ! Còn lâu!”
Bộ dạng Ngôn Tuấn vẫn là cười như có như không, cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên vai cô. Tân Thần cũng nhìn thấy chiếc áo khoác ngắn của mình bị rách một phát dài bên vạt áo, nhớ lại vừa rồi chắc đánh nhau nên bị rách. Cô đưa tay ra, mượn anh điện thoại: “Em phải báo cảnh sát, bạn em cũng bị truy đuổi.”
Ngôn Tuấn hỏi: “Em biết chủ mưu là ai sao?” Tân Thần muốn nói gì đó lại thôi, anh vỗ vỗ vai cô: “Dẫn tôi đi xem. Người có thể ở lầu này đều là những người có chút thân phận, bạn em sẽ không sao đâu.”
Biểu cảm của anh hết sức tự nhiên khiến Tân Thần cũng an tâm đôi chút, nói cho anh số phòng ban nãy cô và Ngụy Tử vào. Có vẻ anh rất rành chỗ này, đi qua đi lại một chút đã tìm thấy phòng, anh để Tân Thần đi theo sau để bảo vệ cô. Ngôn Tuấn đẩy ra cánh cửa khép hờ, chỉ thấy gian phòng trong có một người đang ngồi trên mặt đất, dựa vào chân ghế sofa. Sắc mặt người đó trắng bệch, khuôn mặt hơn khác lạ.
Tân Thần đỡ Ngụy Tử dậy, cô lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại định báo cảnh sát. Ngụy Tử và Ngôn Tuấn cùng lúc ngăn cô lại, vèo một cái lấy đi chiếc di động trên tay cô.
“Có thể chỗ này nhiều người ra vào, chỉ sợ cảnh sát cũng không kiểm soát được.” Ngôn Tuấn cất giọng nói thật thấp, “Trước hết chúng ta phải đưa bạn em tới bệnh viện kiểm tra qua đã, tôi nhìn qua, thấy có vẻ bị sai khớp rồi.”
Tân Thần lúc này cũng trấn tĩnh lại, nghĩ một chút rồi nói: “Anh không đi được, em sẽ đưa Ngụy Tử tới bệnh viện. Anh có thể ở lại gửi lời xin lỗi tới các cục trưởng hộ em được không?”
Ngôn Tuấn gật đồng đồng ý, “Tôi cho người đưa các em đi.”
“Cảm ơn anh đã giúp.” Tân Thần nói.
Ngôn Tuấn mân mê môi mình, khỏe miệng hơi nhếch lên. Tân Thần đang đỡ Ngụy Tử, nhìn anh như vậy ngay lập tức đỏ mặt.
***
Trong bệnh viện, Tân Thần đang đứng đợi ở hành lang trước phòng chụp CT. Không lâu sau thang máy kêu “Đinh” một tiếng, một nhóm người dũng mãnh từ thang máy bước về phía cô. Những người đi đầu mặc áo trắng, phía sau là những người mặc âu phục nhìn trông rất quen mắt. Đi đầu nhóm người đó là trợ lí Kinh – người trợ lí đắc lực nhất của Lục Bá Nghiêu.
“Nhị tiểu thư.” Người trợ lí cung kính, “Cô không sao chứ?”
Tân Thần lắc đầu, nói: “Bạn của tôi bị thương ở tay, đang ở bên trong kiểm tra.”
Trợ lí Kinh thở phào một cái, ra hiệu cho mấy bác sĩ đi phía sau vào phòng khám xem tình hình người bên trong. Anh ta nói với Tân Thần: “Giám đốc Lục đêm nay tham dự một bữa tiệc quan trọng nên không tới được. Anh ấy đặc biệt phân tôi đưa cô về nhà.”
Tân Thần khép mắt lại, không nói gì.
“Giám đốc Lục nói nếu cô không muốn về thì mấy người này sẽ hộ tống cô.” Anh ta ra hiệu bằng tay, ngay lập tức có bốn người đàn ông mặt mũi khôi ngô tuấn tú bước đến, trợ lí Kinh nói tiếp, “Thật ra giám đốc cũng biết cô không thích thế này, nhưng trước mắt còn chưa điều tra được ai đã làm ra những chuyện này với cô, cho nên cẩn thận một chút là tốt nhất.”
“Đến đâu cũng đi cùng.” Tân Thần cắt ngang anh ta, “Chỗ tôi không lớn lắm, bốn người các anh có đến cũng chỉ có thể ở trong phòng khách, nằm dưới đất mà nghỉ ngơi thôi.”
Nghe vậy, bốn người đàn ông nhìn nhau, trợ lí Kinh khóe miệng giật giật, “Nhị tiểu thư… Cô cũng đừng làm khó chúng tôi chứ.” Nếu như thật sự cho bốn người đàn ông tới nhà nhị tiểu thư ngủ một đêm, sợ rằng tất cả bọn họ sẽ bị Lục Bá Nghiêu lôi ra róc thịt.
Đúng lúc đó có tiếng điện thoại vang lên, trợ lí Kinh nhìn thấy tên người gọi lập tức cảm thấy như được đại ân đại xá, đứng nói liên tiếp mấy câu, sau đó mặt tươi cười đưa điện thoại cho Tân Thần: “Tam thiếu gia muốn cùng cô nói chuyện.”
“Chị ơi, em Thuấn Thuấn đây.” Giọng trẻ con ngọt ngào, mềm mại của Lục Trọng Thuấn nhẹ nhàng vang lên, khuôn mặt lạnh lùng của Tân Thần dần xuất hiện chút vẻ dịu dàng, ôn hòa. Trợ lí Kinh nhẹ thở phào một cái, đi hai ba bước rồi đứng ở một bên hành lang. Đợi Tân Thần nói chuyện xong, anh ta bước tới cô rồi cười tít mắt nói: “Nhị tiểu thư, bây giờ đã rất muộn rồi, chi bằng cô cứ lên xe về trước đi,, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho tiểu thư Ngụy Tử. Nếu có tin gì tôi sẽ lập tức thông báo cho cô.”
Tân Thần biết đêm nay thể nào cũng sẽ bị kéo đến trước mặt Lục Bá Nghiêu nên cô không dài dòng nữa, quyết định lên xe đi về.
Tân Thần vừa ngồi vào bàn thì thấy Ngôn Tuấn đang ngồi đối diện, tay nâng ly rượu trong suốt lên cạn chén. Anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô như có như không khiến cô bối rối.
Ngụy Tử gọi điện tới cho cô. Tân Thần mơ hồ đáp qua loa.
“Tôi không ngờ cậu là loại người như vậy!” Ngụy Tử gay gắt. “Dù thế nào đi nữa, tôi với cậu đã lớn lên với nhau, vậy mà cậu lại có thể giúp con tiện nhân kia đối phó với tôi!”
Nhất thời Tân Thần chẳng còn tí quan tâm nào, cô cố gắng hạ giọng, nói với thái độ hung tợn: “Cậu ăn nói cẩn thận, nói cho rõ ràng!”
“Cậu nói cho rõ ràng ấy! Vì sao camera hôm ấy của cậu giờ ở trong tay con tiện nhân kia?” Ngụy Tử không thua kém, nói rống lên bên đầu dây kia. Chiếc camera có cảnh bắt gian tại chỗ kia vốn rất có ích cho Ngụy Tử, nhưng hiện giờ nó đang trong tay ả Tố Tố kia, khó trách sao cô lại làm ầm lên như vậy. “Cậu đang ở đâu? Tôi muốn gặp cậu!”
Tân Thần nói lại địa chỉ rồi bảo: “Tôi đợi cậu.”
Ngụy Tử hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Tân Thần bực bội trong người, nói với Ngôn Tuấn một tiếng rồi đi ra khỏi bữa tiệc. Ngụy Tử tới chỗ cô rất nhanh, không đợi Tân Thần kịp nói gì đã kéo cô đi mấy vòng hành lang, tìm đến một căn phòng đóng kín cửa. Ngụy Tử khí thế đá văng cửa nhưng hai người vừa vào phòng đã bị ai đó ấn vào tường.
Vết thương cũ ở tay trái của Tân Thần còn chưa khỏi hẳn, bây giờ tay cô lại bị quặp ra đằng sau, đau điếng người. Cô bị ấn chặt vào tường nên bất động, trên trán toàn mồ hôi lạnh. Ngụy Tử thử động tay nhưng vô ích. Bình thường, lấy thân thủ của cô, năm ba người thanh niên trai tráng cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay gặp phải mấy người đàn ông mặc đồ Tây này có chiêu thức sắc bén nên đành chịu thua.
Tân Thần thấy Ngụy Tử bị thiệt liền cắn răng, đá về phía sau vào đùi phải của người đang giữ mình, sau đó cô xoay người một cái, một vật lướt qua mắt cô. Tân Thần không kịp thu lực đạo nên đụng vào eo hắn, vật kia hiện lên rõ ràng, chứng minh cho nghi ngờ của cô.
Đó là súng!
Tân Thần bị ấn mạnh hơn vào tường. Ban nãy cô xoay người nên càng bị kẹp chặt hơn, toàn thân cứng nhắc.
Tên Thôi Thuấn Hoa khốn nạn ấy… Cuối cùng lai lịch của cô nàng kia là thế nào?
“Buông họ ra.”
Mỹ nhân hút hồn đang thư thái ngồi dựa lên chiếc ghế da tinh xảo cất tiếng. Tân Thần và Ngụy Tử bị đẩy một cái, cùng ngã xuống đất.
“Cô,” Tố Tố nâng cằm, hỏi Ngụy Tử đang nằm quỳ dưới chân “muốn gì mà tìm tới tận đây?”
Ngụy Tử vùng người thoát khỏi cánh tay kẹp chặt như cối giã gạo kia, đau đến mức mặt trắng bệch. Cô cúi đầu xuống sát tấm thảm sàn, mắt nhắm lại, không nói gì.
Tân Thần biết rõ Ngụy Tử đang hoảng loạn do kế hoạch của cô ta đổ vỡ. Ban đầu cô ấy muốn dạy dỗ đối phương một bài học, ai ngờ lại bị người ta ra tay dạy dỗ.
Thấy Ngụy Tử không nói năng gì, Tố Tố liếc mắt ra hiệu với hai gã mặc đồ Tây, Tân Thần hoảng hốt, nóng lòng hướng về phía Tố Tố nói to: “Là cô cho người xông vào phòng tôi trộm đồ!”
Tố Tố ngẩn người, sau đó nghĩ ra gì đó rồi mỉm cười, lười nhác ném xuống một tấm thẻ: “Cầm đi, mua cái mới mà dùng bằng tiền này.”
Tân Thần dần trấn tĩnh lại, nhận thấy sẽ không có màn giết người diệt khẩu mà cô lo sợ. Ngụy Tử đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Tố Tố với giọng bình tĩnh: “Cô mới gặp qua Thôi Thuấn Hoa vài lần mà dám động vào ngôi sao nhỏ bé của anh ta sao?”
Ngụy Tử nói không đầu không đuôi, ánh mắt người ngồi trên ghế sofa chợt lóe lên một tia khác lạ.
Giọng Ngụy Tử càng u uất hơn: “Cô biết cô ta là ai không?” Cô quay mặt nhìn về phía Tân Thần, “Chỉ cần một cú điện thoại mà cô ta có thể thuyết phục Thôi Thuấn Hoa cưới tôi. “Ngôi sao nhỏ” là tên gọi riêng của cô ta đấy. Để tôi nói cho cô biết, dù Thôi Thuấn Hoa cưới ai, hoặc ngủ nhiều ngủ ít gì với cô, thì Tân Thần vẫn là người mà hắn ta yêu nhất!”
Tân Thần bị lời nói của Ngụy Tử dọa cho như sét đánh ngang tai. Ngụy Tử vừa nói xong thì ánh mắt Tố Tố quét tới, rốt cuộc cũng để ý tới cô. Cô biết sự việc đã tồi tệ hơn, cả người đổ mồ hôi lạnh, nhiều đến nỗi thấm ẩm bộ váy đen ngắn của cô.
Tố Tố đứng lên đi về phía Tân Thần. Cô ta tới gần, Ngụy Tử đang nửa quỳ trên mặt đất liền nhảy bật lên, đá một cước từ sau lưng Tố Tố. Hai tên mặc đồ Tây mặt biến sắc, cuối cùng cũng không giữ được Tân Thần nên bổ nhào về phía Tố Tố. Ngụy Tử hét: “Đi thôi!”
Tân Thần cũng chạy theo Ngụy Tử, không quay đầu lại.
***
Hai người vừa chạy qua một chỗ ngoặt thì phía sau đã mơ hồ nghe thấy tiếng chân dồn dập tới gần. Tân Thần liều mạng chạy, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía căn phòng Ngôn Tuấn đã bao trọn. Một người đàn ông trẻ tuổi từ trong phòng bước ra, ánh lửa từ chiếc bật lửa lóe lên qua những ngón tay thon dài, anh hơi nghiêng đầu đốt điếu thuốc.
Anh cũng thấy cô, thuận tay dụi đi điếu thuốc, bước về phía cô. Tân Thần chạy vọt tới trước mặt anh, thở gấp nói với giọng trầm trầm: “Có người đuổi theo em!”
Ngôn Tuấn liếc nhìn phía sau lưng cô.
“Này, em cứ chạy vào đó mà trốn như vậy là không được.”
Anh giữ chặt Tân Thần đang muốn trốn vào phòng, Tân Thần bị kéo xoay vòng vào người anh. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy một khuôn mặt anh tuấn lãng tử, vẻ cười như có như không, đôi mắt đen láy mê ly, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo lại càng sáng hơn.
Tân Thần trơ mắt nhìn anh cúi đầu xuống hôn mình.
Mùi thuốc lá còn nguyên vị cay tràn khắp môi miệng, hàm răng bị ép mở ra, cảm xúc mềm mại trơn mượt lại ngang ngược chiếm lấy môi lưỡi cô, càng lúc càng nhanh hơn… Khuôn mặt Tân Thần hiện lên chút hoang mang nhưng lại ửng hồng, môi lưỡi bị hôn phát đau. Không biết trải qua bao lâu, qua làn môi mềm mại, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cười nhẹ, một giọng nam cất lên: “Đi.”
Tân Thần ngây ngốc nhìn anh. Ngôn Tuấn buông cô ra, quay người cô về sau để cô nhìn, quả thật không còn bóng người.
Tân Thần xốc lại tinh thần, trên mặt cô nóng ran, cô vội vàng lấy tay che mặt lại.
“Khụ, em… đang nhớ lại cảm giác lúc đó à?”
Tân Thần bỏ tay khỏi mặt, mắng: “Hứ! Còn lâu!”
Bộ dạng Ngôn Tuấn vẫn là cười như có như không, cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên vai cô. Tân Thần cũng nhìn thấy chiếc áo khoác ngắn của mình bị rách một phát dài bên vạt áo, nhớ lại vừa rồi chắc đánh nhau nên bị rách. Cô đưa tay ra, mượn anh điện thoại: “Em phải báo cảnh sát, bạn em cũng bị truy đuổi.”
Ngôn Tuấn hỏi: “Em biết chủ mưu là ai sao?” Tân Thần muốn nói gì đó lại thôi, anh vỗ vỗ vai cô: “Dẫn tôi đi xem. Người có thể ở lầu này đều là những người có chút thân phận, bạn em sẽ không sao đâu.”
Biểu cảm của anh hết sức tự nhiên khiến Tân Thần cũng an tâm đôi chút, nói cho anh số phòng ban nãy cô và Ngụy Tử vào. Có vẻ anh rất rành chỗ này, đi qua đi lại một chút đã tìm thấy phòng, anh để Tân Thần đi theo sau để bảo vệ cô. Ngôn Tuấn đẩy ra cánh cửa khép hờ, chỉ thấy gian phòng trong có một người đang ngồi trên mặt đất, dựa vào chân ghế sofa. Sắc mặt người đó trắng bệch, khuôn mặt hơn khác lạ.
Tân Thần đỡ Ngụy Tử dậy, cô lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại định báo cảnh sát. Ngụy Tử và Ngôn Tuấn cùng lúc ngăn cô lại, vèo một cái lấy đi chiếc di động trên tay cô.
“Có thể chỗ này nhiều người ra vào, chỉ sợ cảnh sát cũng không kiểm soát được.” Ngôn Tuấn cất giọng nói thật thấp, “Trước hết chúng ta phải đưa bạn em tới bệnh viện kiểm tra qua đã, tôi nhìn qua, thấy có vẻ bị sai khớp rồi.”
Tân Thần lúc này cũng trấn tĩnh lại, nghĩ một chút rồi nói: “Anh không đi được, em sẽ đưa Ngụy Tử tới bệnh viện. Anh có thể ở lại gửi lời xin lỗi tới các cục trưởng hộ em được không?”
Ngôn Tuấn gật đồng đồng ý, “Tôi cho người đưa các em đi.”
“Cảm ơn anh đã giúp.” Tân Thần nói.
Ngôn Tuấn mân mê môi mình, khỏe miệng hơi nhếch lên. Tân Thần đang đỡ Ngụy Tử, nhìn anh như vậy ngay lập tức đỏ mặt.
***
Trong bệnh viện, Tân Thần đang đứng đợi ở hành lang trước phòng chụp CT. Không lâu sau thang máy kêu “Đinh” một tiếng, một nhóm người dũng mãnh từ thang máy bước về phía cô. Những người đi đầu mặc áo trắng, phía sau là những người mặc âu phục nhìn trông rất quen mắt. Đi đầu nhóm người đó là trợ lí Kinh – người trợ lí đắc lực nhất của Lục Bá Nghiêu.
“Nhị tiểu thư.” Người trợ lí cung kính, “Cô không sao chứ?”
Tân Thần lắc đầu, nói: “Bạn của tôi bị thương ở tay, đang ở bên trong kiểm tra.”
Trợ lí Kinh thở phào một cái, ra hiệu cho mấy bác sĩ đi phía sau vào phòng khám xem tình hình người bên trong. Anh ta nói với Tân Thần: “Giám đốc Lục đêm nay tham dự một bữa tiệc quan trọng nên không tới được. Anh ấy đặc biệt phân tôi đưa cô về nhà.”
Tân Thần khép mắt lại, không nói gì.
“Giám đốc Lục nói nếu cô không muốn về thì mấy người này sẽ hộ tống cô.” Anh ta ra hiệu bằng tay, ngay lập tức có bốn người đàn ông mặt mũi khôi ngô tuấn tú bước đến, trợ lí Kinh nói tiếp, “Thật ra giám đốc cũng biết cô không thích thế này, nhưng trước mắt còn chưa điều tra được ai đã làm ra những chuyện này với cô, cho nên cẩn thận một chút là tốt nhất.”
“Đến đâu cũng đi cùng.” Tân Thần cắt ngang anh ta, “Chỗ tôi không lớn lắm, bốn người các anh có đến cũng chỉ có thể ở trong phòng khách, nằm dưới đất mà nghỉ ngơi thôi.”
Nghe vậy, bốn người đàn ông nhìn nhau, trợ lí Kinh khóe miệng giật giật, “Nhị tiểu thư… Cô cũng đừng làm khó chúng tôi chứ.” Nếu như thật sự cho bốn người đàn ông tới nhà nhị tiểu thư ngủ một đêm, sợ rằng tất cả bọn họ sẽ bị Lục Bá Nghiêu lôi ra róc thịt.
Đúng lúc đó có tiếng điện thoại vang lên, trợ lí Kinh nhìn thấy tên người gọi lập tức cảm thấy như được đại ân đại xá, đứng nói liên tiếp mấy câu, sau đó mặt tươi cười đưa điện thoại cho Tân Thần: “Tam thiếu gia muốn cùng cô nói chuyện.”
“Chị ơi, em Thuấn Thuấn đây.” Giọng trẻ con ngọt ngào, mềm mại của Lục Trọng Thuấn nhẹ nhàng vang lên, khuôn mặt lạnh lùng của Tân Thần dần xuất hiện chút vẻ dịu dàng, ôn hòa. Trợ lí Kinh nhẹ thở phào một cái, đi hai ba bước rồi đứng ở một bên hành lang. Đợi Tân Thần nói chuyện xong, anh ta bước tới cô rồi cười tít mắt nói: “Nhị tiểu thư, bây giờ đã rất muộn rồi, chi bằng cô cứ lên xe về trước đi,, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho tiểu thư Ngụy Tử. Nếu có tin gì tôi sẽ lập tức thông báo cho cô.”
Tân Thần biết đêm nay thể nào cũng sẽ bị kéo đến trước mặt Lục Bá Nghiêu nên cô không dài dòng nữa, quyết định lên xe đi về.
/16
|