Bạn đi rồi, Tân Thần chỉ còn biết đứng trơ trọi một mình. Cô trừng mắt nhìn Thôi Thuấn Hoa đang xoa xoa mũi rồi rời mắt liếc về phía cô nàng đang ngồi như quý phi trên cái sofa to ở phía xa, biểu cảm bất định.
Thôi Thuấn Hoa lập tức chạy tới chỗ cô đang đứng.
“Đánh nhau với Lục Bá Nghiêu hả?” Tân Thần liếc xéo cái khóe miệng xanh tím của anh ta.
Thôi Thuấn Hoa phẫn nộ: “Là anh bị nó đánh!”
“Chẳng lẽ anh không đánh trả?”
“Ha ha, anh mặc quần áo tử tế xong cũng đánh trả.”
Thì ra Lục Bá Nghiêu cũng bắt gặp được anh ta đang chơi gái.
“Thôi Thuấn Hoa, càng ngày anh càng quá đáng rồi đấy!” Tân Thần lo lắng, cau mày, “Anh cũng đã kết hôn rồi, sống một cuộc sống hạnh phúc, yên lành bên Ngụy Tử mà cũng không được sao?”
“Anh bây giờ rất tốt, nếu cô ta không chịu nổi thì ly hôn đi, anh không ý kiến.” Thôi Thuấn Hoa sán lại gần cô hơn, nở nụ cười thỏa mãn nhưng giọng vẫn khinh khỉnh: “Hồi trước lúc bàn chuyện cưới xin, cô ta cũng đã biết anh là người thế nào rồi, vậy mà vẫn liều sống liều chết đòi gả cho anh, bây giờ lại không thích con người của anh nữa là sao?”
Tân Thần đẩy nhẹ anh ta ra xa một chút, nhìn anh ta chằm chằm, hỏi: “Anh khai thật cho em: Có phải anh trả thù Ngụy Tử không?”
Khóe miệng Thôi Thuấn Hoa nhếch lên. Hồi đó Tân Thần còn mê mẩn anh, lúc nào cũng ngây ngô mở miệng hỏi “Anh có yêu em không?” Thôi Thuấn Hoa năm đó vẫn chưa nổi tiếng, chưa giành giải Nhất đua ngựa thành phố G, anh có một đôi mắt đào hoa trong sáng, mỗi khi cô hỏi vậy, anh sẽ không nói gì, chỉ nhìn cô và nhếch khóe môi lên cười như bây giờ.
Tân Thần chột dạ, lập tức nhìn sang chỗ khác.
“Có câu ‘Cầu gì được nấy’, cô ta năm đó muốn cưới anh như vậy, bây giờ phải chịu hậu quả như vậy thôi.” Giọng điệu Thôi Thuấn Hoa thoải mái nhưng ánh mắt anh ta lại chẳng có nổi một chút vui vẻ gì. Anh ta bước xuống khỏi cầu thang, ngồi xổm xuống trước chân cô, đỡ lấy đầu gối của Tân Thần mà dặn dò: “Tần Thần, về sau đừng quan tâm đến chuyện giữa anh và Ngụy Tử nữa.”
Đầu gối nhận được hơi ấm, trong lòng cô chợt cảm thấy hơi xót xa, Tân Thần chậm rãi: “Đáng lẽ em không nên khuyên anh lấy cô ấy. Em mới là người nợ Ngụy Tử một mạng sống, không liên quan đến anh.”
Sắc mặt Thôi Thuấn Hoa trầm xuống, hít một hơi thật sâu, bầu không khí giữa hai người trở nên im ắng một cách kì lạ. Thôi Thuấn Hoa lại cười ngả ngớn, giọng nói âu yếm khiến người ta sởn gai ốc: “Anh cam tâm tình nguyện.”
Tân Thần không chịu nổi kiểu ngả ngớn của anh ta. Thấy tay anh ta cứ xoa xoa nắn nắn bắp chân mình, càng sờ càng hướng lên phía đùi thì Tân Thần không do dự đạp cho anh ta một phát, nhưng Thôi Thuấn Hoa đã kịp ôm lấy cả hai chân cô rồi. Anh ta ngửa mặt lên nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, lộ ra vẻ đáng thương, hỏi: “Thần Thần, em không yêu anh nữa sao?”
Tân Thần không chịu nổi, gắng sức rút chân ra khỏi vòng tay kia, sau đó không hề nể nang mà đá một phát vào cái người kia: “Tôi cũng không phải là loại đồ bỏ đi rồi chỉ cần vươn tay ra là tìm lại được!”
Anh… Thôi thiếu gia bị đả thương về cả tinh thần lẫn thể chất, chỉ biết che mặt mà ngã xuống sàn nhà.
***
Mới bị bắt quả tang, Thôi Thuấn Hoa cũng chỉ biết không tình nguyện đi theo vợ về nhà. Ba người cùng xuống lầu, Ngụy Tử trước sau cũng chỉ cười rồi kéo tay Thôi Thuấn Hoa.
Đi đến cửa, họ lại gặp được Ngôn Tuấn. Ngụy Tử đẩy Tân Thần lúc này còn đang bất ngờ cho anh, bảo: “Ngôn Tuấn, sao bây giờ anh mới tới? Tôi và chồng chờ mãi nên sốt ruột quá, thôi chúng tôi xin phép về trước vậy.”
Ngụy Tử cố ý dùng sức đẩy Tân Thần, cô không phòng bị gì mà cứ thế ngã về phía trước, Ngôn Tuấn không dám bỏ mặc, dang hai cánh tay vững vàng, đỡ lấy cô một cách chính xác.
“Tôi thân là gái đã có chồng nên cũng không tiện áp dụng phương pháp lấy thân báo đáp, nhưng cô bạn thân này của tôi vẫn còn tự do độc thân, giao cho anh cả đấy.” Ngụy Tử vừa nói vừa cười tít mắt.
Ngôn Tuấn ôm chặt Tân Thần trong vòng tay mình, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà đáp: “Vậy thì tôi không khách khí nữa.”
Chỉ mới chốc lát mà Thôi Thuấn Hoa đã kịp chạy đến chiếc piano giữa đại sảnh để tán tỉnh cô gái ngây thơ đang mải miết đánh đàn. Ngụy Tử cười, không nhanh không chậm đi tới, đóng sầm nắp che phìm đàn “rầm” một cái.
Cô gái kia không kịp rút tay, đau đớn hét lên, Ngụy Tử không quan tâm tới cô ta mà chỉ lạnh lùng lôi Thôi Thuấn Hoa đi.
Nhân viên xung quanh vội vàng chạy với giúp cô gái đang khóc vì đau, đỡ lấy mười ngón tay đang tụ máu đỏ bầm lên, nhìn theo bóng hai người đang đi ra khỏi nhà hàng. Ngôn Tuấn vẫn bình thản như thường, ngắm người con gái trong lòng vẫn yên lặng từ nãy tới giờ. Tâm hồn cô đang treo lơ lửng, từ góc độ của mình, anh có thể nhìn thấy hàng mi dài che phủ đôi mắt ảm đạm, buồn bã vô cớ của cô.
“Tân Thần?” Anh hơi cứng người.
Tân Thần cựa người, giọng nói như đang than thở, “Ngôn Tuấn, phiền anh đợi một chút.”
Cô đi tìm người quản lí nhà hàng, đưa cho anh ta danh thiếp của Lục Bá Nghiêu: “Phiền anh đưa tấm danh thiếp này cho cô gái vừa chơi đàn piano kia.”
Người quản lí liếc cái tên trên danh thiếp vội giật mình, ánh mắt nhìn Tân Thần lập tức sáng như đèn pha. Tân Thần nói chuyện xã giao qua loa với anh ta vài câu rồi mới cùng Ngôn Tuấn rời đi.
***
Ngôn Tuấn mở cửa một chiếc xe đen thui, Tân Thần ngồi vào, nói với anh: “Đưa em về nhà.”
Ngôn Tuấn không vội khởi động xe mà chỉ nhìn cô, hỏi: “Không thay Ngụy Tử lấy thân báo đáp nữa à?
Tân Thần không nói năng gì, lặng lẽ bỏ dây an toàn, toan xuống khỏi xe.
“Cạch” một tiếng, Ngôn Tuấn khóa cửa xe lại.
Tân Thần lạnh lùng quay đầu nhìn anh, ánh mắt sắc như dao. Ngôn Tuấn cười rộ lên, chỉnh gương chiếu hậu cho cô nhìn mặt mình: “Em nhìn mặt em bây giờ xem hung dữ, lạnh lùng cỡ nào, vậy mà sao lúc đi cùng cô bạn kia lại chẳng có nổi một phần khí thế như bây giờ hả? Chồng người ta ngoại tình mà em còn nhiệt tình giúp bắt gian, cũng hai lần gặp phải tôi trong hoàn cảnh này rồi nhỉ? Xong việc cô ta còn bán tống bán tháo em, Tân Thần, em ngốc thật đấy…” Ngón tay anh gõ gõ tay lái, tư thế nhàn hạ, nhẹ nhàng, “Thât ra em vẫn yêu người đó?”
Tân Thần lúc này chỉ một tát cho người đàn ông trước mặt một phát, phải kiềm chế, cô hung dữ hỏi: “Đàn ông các anh cũng chỉ là đồ dùng với phụ nữ chúng tôi thôi, anh tưởng tôi thích dùng lại băng vệ sinh của người ta đến thế à?”
“Vậy à,” Khóe miệng Ngôn Tuấn khẽ nhếch, “Thế… Tôi là gì?”
“Là đồ dởm! Là loại thức ăn bỏ ra một đồng năm hào là được mười đĩa hổ lốn! Người ta ăn vào ban ngày lập tức ban đêm bị đi tiêu chảy đến mức mặt mày méo xẹo!” Tân Thần phẫn nộ nói, “Ngôn Tuấn, tôi đã phát hiện ra anh chẳng phải là loại người tốt đẹp gì rồi!”
Xả hết tức giận ra khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy khuôn mặt vẫn giận dữ nhưng so với vẻ mờ mịt ban nãy tốt hơn bao nhiêu. Ngôn Tuấn cười rộ lên, chậm rãi nói: “Hóa ra trong mắt em tôi là một món thập cẩm.”
Tân Thần phì cười, ương bướng quay mặt ra ngoài cửa sổ. Ngôn Tuấn bỏ tay ra khỏi vô lăng, cúi người tới gần cô rồi cài lại dây an toàn cho Tân Thần.
Tân Thần xoay đầu lại, cái cổ nhỏ xinh trắng nõn ở ngay sát môi anh. Mắt Ngôn Tuấn chợt lóe sáng, hơi thở của anh thật nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng cất lên: “Đáng lẽ tôi nên đến sớm hơn.”
Em rơi vào tình cảnh như thế, đáng lẽ tôi phải đến sớm hơn một chút để có thể đưa em đi.
Tân Thần cố chấp nghiêng đầu không chịu nhìn anh, cái cổ trắng mịn vẽ thành một đường cong gợi cảm.
Xe rời khỏi hầm đỗ, cây cối, khung cảnh bên đường trôi qua không nhanh không chậm, cô vô ý thức che mắt, những giọt lệ phút chốc tuôn rơi.
Cô không hận Ngụy Tử, cho dù Ngụy Tử lợi dụng cô đến mấy. Nhưng cô không muốn để Ngôn Tuấn biết, cũng không muốn ai nghĩ rằng: Tân Thần, ngay cả người bạn thân nhất cũng đối xử chẳng ra sao với mày.
Cô không bao giờ muốn để người khác thấy mình bị tổn thương, đau khổ.
Bầu không khí trong xe tĩnh mịch, Ngôn Tuấn bật nhạc lên, cô cũng khóc ngày càng hăng, cuối cùng còn ôm lấy hộp giấy ăn Ngôn Tuấn đưa cho mà khóc thảm thiết.
Xe dừng lại ở bên bờ sông, Ngôn Tuấn lẳng lặng đợi cô lau nước mắt, quệt quệt cái mũi hồng hồng vì khóc.
Tân Thần hậm hực xoay đầu nhìn ra bên ngoài, không ngờ cảnh vật bên sông lại đẹp đến vậy. Cô hít hít mấy cái cho thông mũi rồi xuống khỏi xe. Ngôn Tuấn cũng xuống xe sau cô, anh lấy áo khoác của mình khoác cho cô, gió đêm thổi từ sông vào nên lạnh thấu xương. Anh vẫn không yên tâm, giữ lại bờ vai mảnh khảnh của cô, cài lại từng chiếc cúc áo lại cho Tân Thần.
Đôi mắt đỏ hồng của Tân Thần nồng đậm ý cười, giọng nói giận dỗi: “Lại muốn thay áo khoác mới à?”
Trong mắt Ngôn Tuấn cũng tràn ngập ý cười, “Không biết có thể đổi được không?”
“… Đêm nay không đổi được.”
Ngôn Tuấn thu hết cảnh sông nước đẹp đẽ vào trong tầm mắt, tâm trạng tối nay vô cùng tốt. Đứng ngắm cảnh một lúc, anh vỗ vỗ vai cô, “Đi tôi, tôi đưa em đi ăn gì đó nóng một chút, đêm nay… lạnh lắm.”
Không biết anh lái xe bao lâu, Tân Thần vừa mệt vừa đói nên chợp mắt một chút. Anh đưa cô xuống xe trong tình trạng vẫn còn đang mơ màng, tiếng người ồn ào xung quanh khiến cô tỉnh táo. Thì ra là một quán ăn nổi tiếng trên con phố ẩm thực ở thành phố G.
Ngôn Tuấn gọi hai bát cháo hải sản, còn bảo ông chủ mang lên trước một bắp ngô nướng cho cô. Tân Thần vừa xuýt xoa nóng vừa nhiệt tình gặm bắp, sau khi khóc thoải mái rồi cô lại trở về là một cô gái hoạt bát đáng yêu, chỉ ăn ngô thôi mà nhìn cô như đang thưởng thức tuyệt đỉnh mỹ vị vậy.
Ngôn Tuấn đẩy bát cháo tới chỗ cô, cô nếm một miếng rồi gật gù: “Ngon lắm!” Sau đó còn nói: “Hồi trước còn đi học em cũng hay đến phố này ăn, có một lần không biết ăn phải cái gì mà bị ngộ độc. Lúc ấy Ngụy Tử đập phá mất nửa quán ăn, em phải vào bệnh viện, còn cô ấy bị tống vào đồn cảnh sát.” Giọng cô dần nhỏ lại.
Ngôn Tuấn cầm thìa trong tay, cười như không.
Vẻ mặt Tân Thần trở nên nghiêm túc: “Ngôn Tuấn, em biết nhất định anh sẽ nghĩ em là một đứa ngốc, biết mà vẫn để Ngụy Tử lợi dụng. Nhưng em phải nói điều này cho anh hay, từ khi chúng em bắt đầu biết nhận thức, em và Ngụy Tử đã ở bên nhau rồi, thoáng cái mà đã hai mươi năm, cô ấy đối với em tốt thế nào cũng chỉ có mình em hiểu được thôi.”
“Thế còn Thôi Thuấn Hoa?” Ngôn Tuấn hỏi.
“Thôi Thuấn Hoa… Anh ấy là bạn của anh trai em, cũng là bạn trai đầu tiên của em.” Tân Thần tự cười nhạo bản thân, xót xa: “Chỉ hận hồi đó trẻ người non dạ, người hay chó nhìn cũng không rõ.”
Ngôn Tuấn cúi đầu nhấp một hớp cháo, trên khuôn mặt nở một nụ cười vẻ mãn nguyện.
“Bố em qua đời năm em mười sáu tuổi, ông là một phóng viên. Hồi đó ông đang điều tra một vụ án, trên đường trở về từ hiện trường bị xe của đối phương cố ý gây tai nạn. Khi nhận được tin ông qua đời, thế giới của em như sụp đổ hoàn toàn.”
Chuyện này Tân Thần chưa bao giờ kể cho ai, nhưng đêm nay cô muốn bộc bạch tất cả cho Ngôn Tuấn. Cô rất muốn anh hiểu rằng Ngụy Tử không phải là người xấu như anh lầm tưởng, Ngụy Tử là bạn của cô, là một người bạn vô cùng, vô cùng tốt.
“Bố em qua đời chưa được mấy tháng thì mẹ em đã tái hôn, em không chấp nhận được sự việc đó nên trong một đêm khuya khoắt, em bỏ nhà đến một bờ sông rồi tự tử… Ngụy Tử nhảy xuống theo em, vớt em lên bờ, sau đó kéo em ra đường cái, bắt xe đi tới bệnh viện. Ở bệnh viện, người ta chỉ cần ép cho nước ra khỏi phổi là em đã tỉnh, còn Ngụy Tử… Cô ấy phải ở bệnh viện hơn một tháng, xương đùi cô ấy bị gãy trong lúc đón xe giữa đêm tối.”
Giọng nói của cô như tan vào không khí khi kể về đoạn kí ức kia nhưng cảm xúc không hề thay đổi, “Em đã nợ cô ấy một mạng, không cần biết là cô ấy đã ngủ với bạn trai của em, cho dù cô ấy có ngủ với em, em cũng sẽ vẫn tha thứ cho cô ấy.”
Cô kể lại mọi chuyện bằng giọng điệu thản nhiên như không, nhưng Ngôn Tuấn có thể tưởng tượng được hồi ấy cô đã đau khổ đến mức nào. Lòng anh bỗng xót xa, anh nghiêm túc nghe cô kể chuyện, đến lúc nghe câu nói cuối cùng của cô, suýt nữa anh ngã khỏi bàn ăn.
Tân Thần vỗ vỗ vai anh, “Đừng lo, chẳng là mỗi khi em có bạn trai thì họ đều ngủ cùng Ngụy Tử, nhưng em sẽ bảo vệ anh, không để anh bị dẫm phải vết xe đổ của Thôi Thuấn Hoa.”
Ngôn Tuấn nhìn cô một hồi rồi lắc đầu nói: “Nhưng tôi đã đồng ý làm bạn trai em đâu?”
Mắt Tân Thần trợn tròn: “Anh đang nói đùa hay thật đấy?”
“Nếu tôi nói thật, em có buồn không?” Ngôn Tuấn dịu dàng cười, “Sẽ buồn trong bao lâu? Sau bao lâu em sẽ lại để ý một anh chàng khác, cười với anh ta, giấu áo khoác của anh ta rồi mua cái mới đền cho anh ta… Tân Thần, thay đổi bạn trai có thể sẽ giúp em cảm thấy mới mẻ, việc này không sai. Chỉ là ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, tôi không có thời gian lẫn tâm trí để chơi đùa với em, càng không thích phải trở thành một trò tiêu khiển cho người khác.”
Tân Thần ngây người nhìn anh.
Ngôn Tuấn, người đàn ông luôn luôn hòa nhã, dịu dàng, có phong độ như vậy, đêm nay lại nói trắng mọi chuyện, vô cùng sắc bén. Cô cảm thấy… càng thích!
Cô gắng sức nhìn thẳng vào mắt anh, nuốt nước bọt, sau đó lại cúi đầu, nhắm mắt: “… Em muốn về nhà.”
Ngôn Tuấn thấy tối nay mình đã đi quá giới hạn, nhưng lời cũng đã nói rồi, đành phải ngồi đợi xem phản ứng của cô ra sao. Không ngờ đợi cả nửa buổi, cô cũng chỉ đáp lại anh một câu nói nhẹ như lông hồng. Trong lòng anh bất chợt cảm thấy rối loạn, không biết phải làm thế nào mới đúng.
“Tân Thần, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tân Thần tanh tách gặm bắp ngô nướng: “Hai mươi, vừa mới qua tuổi mười chín.”
Ngôn Tuấn càng cảm thấy ngột ngạt.
Về sau nhất định anh sẽ trở thành một trò đùa đáng xấu hổ cho đám bạn sĩ quan ở quân khu Chiến thuật – Tâm lý trong quân đội. Ai đời khi đứng trước một cô bé chưa đến hai mươi tuổi, anh lại lâm vào tình cảnh hồi hộp không yên thế này?
Thôi Thuấn Hoa lập tức chạy tới chỗ cô đang đứng.
“Đánh nhau với Lục Bá Nghiêu hả?” Tân Thần liếc xéo cái khóe miệng xanh tím của anh ta.
Thôi Thuấn Hoa phẫn nộ: “Là anh bị nó đánh!”
“Chẳng lẽ anh không đánh trả?”
“Ha ha, anh mặc quần áo tử tế xong cũng đánh trả.”
Thì ra Lục Bá Nghiêu cũng bắt gặp được anh ta đang chơi gái.
“Thôi Thuấn Hoa, càng ngày anh càng quá đáng rồi đấy!” Tân Thần lo lắng, cau mày, “Anh cũng đã kết hôn rồi, sống một cuộc sống hạnh phúc, yên lành bên Ngụy Tử mà cũng không được sao?”
“Anh bây giờ rất tốt, nếu cô ta không chịu nổi thì ly hôn đi, anh không ý kiến.” Thôi Thuấn Hoa sán lại gần cô hơn, nở nụ cười thỏa mãn nhưng giọng vẫn khinh khỉnh: “Hồi trước lúc bàn chuyện cưới xin, cô ta cũng đã biết anh là người thế nào rồi, vậy mà vẫn liều sống liều chết đòi gả cho anh, bây giờ lại không thích con người của anh nữa là sao?”
Tân Thần đẩy nhẹ anh ta ra xa một chút, nhìn anh ta chằm chằm, hỏi: “Anh khai thật cho em: Có phải anh trả thù Ngụy Tử không?”
Khóe miệng Thôi Thuấn Hoa nhếch lên. Hồi đó Tân Thần còn mê mẩn anh, lúc nào cũng ngây ngô mở miệng hỏi “Anh có yêu em không?” Thôi Thuấn Hoa năm đó vẫn chưa nổi tiếng, chưa giành giải Nhất đua ngựa thành phố G, anh có một đôi mắt đào hoa trong sáng, mỗi khi cô hỏi vậy, anh sẽ không nói gì, chỉ nhìn cô và nhếch khóe môi lên cười như bây giờ.
Tân Thần chột dạ, lập tức nhìn sang chỗ khác.
“Có câu ‘Cầu gì được nấy’, cô ta năm đó muốn cưới anh như vậy, bây giờ phải chịu hậu quả như vậy thôi.” Giọng điệu Thôi Thuấn Hoa thoải mái nhưng ánh mắt anh ta lại chẳng có nổi một chút vui vẻ gì. Anh ta bước xuống khỏi cầu thang, ngồi xổm xuống trước chân cô, đỡ lấy đầu gối của Tân Thần mà dặn dò: “Tần Thần, về sau đừng quan tâm đến chuyện giữa anh và Ngụy Tử nữa.”
Đầu gối nhận được hơi ấm, trong lòng cô chợt cảm thấy hơi xót xa, Tân Thần chậm rãi: “Đáng lẽ em không nên khuyên anh lấy cô ấy. Em mới là người nợ Ngụy Tử một mạng sống, không liên quan đến anh.”
Sắc mặt Thôi Thuấn Hoa trầm xuống, hít một hơi thật sâu, bầu không khí giữa hai người trở nên im ắng một cách kì lạ. Thôi Thuấn Hoa lại cười ngả ngớn, giọng nói âu yếm khiến người ta sởn gai ốc: “Anh cam tâm tình nguyện.”
Tân Thần không chịu nổi kiểu ngả ngớn của anh ta. Thấy tay anh ta cứ xoa xoa nắn nắn bắp chân mình, càng sờ càng hướng lên phía đùi thì Tân Thần không do dự đạp cho anh ta một phát, nhưng Thôi Thuấn Hoa đã kịp ôm lấy cả hai chân cô rồi. Anh ta ngửa mặt lên nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, lộ ra vẻ đáng thương, hỏi: “Thần Thần, em không yêu anh nữa sao?”
Tân Thần không chịu nổi, gắng sức rút chân ra khỏi vòng tay kia, sau đó không hề nể nang mà đá một phát vào cái người kia: “Tôi cũng không phải là loại đồ bỏ đi rồi chỉ cần vươn tay ra là tìm lại được!”
Anh… Thôi thiếu gia bị đả thương về cả tinh thần lẫn thể chất, chỉ biết che mặt mà ngã xuống sàn nhà.
***
Mới bị bắt quả tang, Thôi Thuấn Hoa cũng chỉ biết không tình nguyện đi theo vợ về nhà. Ba người cùng xuống lầu, Ngụy Tử trước sau cũng chỉ cười rồi kéo tay Thôi Thuấn Hoa.
Đi đến cửa, họ lại gặp được Ngôn Tuấn. Ngụy Tử đẩy Tân Thần lúc này còn đang bất ngờ cho anh, bảo: “Ngôn Tuấn, sao bây giờ anh mới tới? Tôi và chồng chờ mãi nên sốt ruột quá, thôi chúng tôi xin phép về trước vậy.”
Ngụy Tử cố ý dùng sức đẩy Tân Thần, cô không phòng bị gì mà cứ thế ngã về phía trước, Ngôn Tuấn không dám bỏ mặc, dang hai cánh tay vững vàng, đỡ lấy cô một cách chính xác.
“Tôi thân là gái đã có chồng nên cũng không tiện áp dụng phương pháp lấy thân báo đáp, nhưng cô bạn thân này của tôi vẫn còn tự do độc thân, giao cho anh cả đấy.” Ngụy Tử vừa nói vừa cười tít mắt.
Ngôn Tuấn ôm chặt Tân Thần trong vòng tay mình, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà đáp: “Vậy thì tôi không khách khí nữa.”
Chỉ mới chốc lát mà Thôi Thuấn Hoa đã kịp chạy đến chiếc piano giữa đại sảnh để tán tỉnh cô gái ngây thơ đang mải miết đánh đàn. Ngụy Tử cười, không nhanh không chậm đi tới, đóng sầm nắp che phìm đàn “rầm” một cái.
Cô gái kia không kịp rút tay, đau đớn hét lên, Ngụy Tử không quan tâm tới cô ta mà chỉ lạnh lùng lôi Thôi Thuấn Hoa đi.
Nhân viên xung quanh vội vàng chạy với giúp cô gái đang khóc vì đau, đỡ lấy mười ngón tay đang tụ máu đỏ bầm lên, nhìn theo bóng hai người đang đi ra khỏi nhà hàng. Ngôn Tuấn vẫn bình thản như thường, ngắm người con gái trong lòng vẫn yên lặng từ nãy tới giờ. Tâm hồn cô đang treo lơ lửng, từ góc độ của mình, anh có thể nhìn thấy hàng mi dài che phủ đôi mắt ảm đạm, buồn bã vô cớ của cô.
“Tân Thần?” Anh hơi cứng người.
Tân Thần cựa người, giọng nói như đang than thở, “Ngôn Tuấn, phiền anh đợi một chút.”
Cô đi tìm người quản lí nhà hàng, đưa cho anh ta danh thiếp của Lục Bá Nghiêu: “Phiền anh đưa tấm danh thiếp này cho cô gái vừa chơi đàn piano kia.”
Người quản lí liếc cái tên trên danh thiếp vội giật mình, ánh mắt nhìn Tân Thần lập tức sáng như đèn pha. Tân Thần nói chuyện xã giao qua loa với anh ta vài câu rồi mới cùng Ngôn Tuấn rời đi.
***
Ngôn Tuấn mở cửa một chiếc xe đen thui, Tân Thần ngồi vào, nói với anh: “Đưa em về nhà.”
Ngôn Tuấn không vội khởi động xe mà chỉ nhìn cô, hỏi: “Không thay Ngụy Tử lấy thân báo đáp nữa à?
Tân Thần không nói năng gì, lặng lẽ bỏ dây an toàn, toan xuống khỏi xe.
“Cạch” một tiếng, Ngôn Tuấn khóa cửa xe lại.
Tân Thần lạnh lùng quay đầu nhìn anh, ánh mắt sắc như dao. Ngôn Tuấn cười rộ lên, chỉnh gương chiếu hậu cho cô nhìn mặt mình: “Em nhìn mặt em bây giờ xem hung dữ, lạnh lùng cỡ nào, vậy mà sao lúc đi cùng cô bạn kia lại chẳng có nổi một phần khí thế như bây giờ hả? Chồng người ta ngoại tình mà em còn nhiệt tình giúp bắt gian, cũng hai lần gặp phải tôi trong hoàn cảnh này rồi nhỉ? Xong việc cô ta còn bán tống bán tháo em, Tân Thần, em ngốc thật đấy…” Ngón tay anh gõ gõ tay lái, tư thế nhàn hạ, nhẹ nhàng, “Thât ra em vẫn yêu người đó?”
Tân Thần lúc này chỉ một tát cho người đàn ông trước mặt một phát, phải kiềm chế, cô hung dữ hỏi: “Đàn ông các anh cũng chỉ là đồ dùng với phụ nữ chúng tôi thôi, anh tưởng tôi thích dùng lại băng vệ sinh của người ta đến thế à?”
“Vậy à,” Khóe miệng Ngôn Tuấn khẽ nhếch, “Thế… Tôi là gì?”
“Là đồ dởm! Là loại thức ăn bỏ ra một đồng năm hào là được mười đĩa hổ lốn! Người ta ăn vào ban ngày lập tức ban đêm bị đi tiêu chảy đến mức mặt mày méo xẹo!” Tân Thần phẫn nộ nói, “Ngôn Tuấn, tôi đã phát hiện ra anh chẳng phải là loại người tốt đẹp gì rồi!”
Xả hết tức giận ra khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy khuôn mặt vẫn giận dữ nhưng so với vẻ mờ mịt ban nãy tốt hơn bao nhiêu. Ngôn Tuấn cười rộ lên, chậm rãi nói: “Hóa ra trong mắt em tôi là một món thập cẩm.”
Tân Thần phì cười, ương bướng quay mặt ra ngoài cửa sổ. Ngôn Tuấn bỏ tay ra khỏi vô lăng, cúi người tới gần cô rồi cài lại dây an toàn cho Tân Thần.
Tân Thần xoay đầu lại, cái cổ nhỏ xinh trắng nõn ở ngay sát môi anh. Mắt Ngôn Tuấn chợt lóe sáng, hơi thở của anh thật nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng cất lên: “Đáng lẽ tôi nên đến sớm hơn.”
Em rơi vào tình cảnh như thế, đáng lẽ tôi phải đến sớm hơn một chút để có thể đưa em đi.
Tân Thần cố chấp nghiêng đầu không chịu nhìn anh, cái cổ trắng mịn vẽ thành một đường cong gợi cảm.
Xe rời khỏi hầm đỗ, cây cối, khung cảnh bên đường trôi qua không nhanh không chậm, cô vô ý thức che mắt, những giọt lệ phút chốc tuôn rơi.
Cô không hận Ngụy Tử, cho dù Ngụy Tử lợi dụng cô đến mấy. Nhưng cô không muốn để Ngôn Tuấn biết, cũng không muốn ai nghĩ rằng: Tân Thần, ngay cả người bạn thân nhất cũng đối xử chẳng ra sao với mày.
Cô không bao giờ muốn để người khác thấy mình bị tổn thương, đau khổ.
Bầu không khí trong xe tĩnh mịch, Ngôn Tuấn bật nhạc lên, cô cũng khóc ngày càng hăng, cuối cùng còn ôm lấy hộp giấy ăn Ngôn Tuấn đưa cho mà khóc thảm thiết.
Xe dừng lại ở bên bờ sông, Ngôn Tuấn lẳng lặng đợi cô lau nước mắt, quệt quệt cái mũi hồng hồng vì khóc.
Tân Thần hậm hực xoay đầu nhìn ra bên ngoài, không ngờ cảnh vật bên sông lại đẹp đến vậy. Cô hít hít mấy cái cho thông mũi rồi xuống khỏi xe. Ngôn Tuấn cũng xuống xe sau cô, anh lấy áo khoác của mình khoác cho cô, gió đêm thổi từ sông vào nên lạnh thấu xương. Anh vẫn không yên tâm, giữ lại bờ vai mảnh khảnh của cô, cài lại từng chiếc cúc áo lại cho Tân Thần.
Đôi mắt đỏ hồng của Tân Thần nồng đậm ý cười, giọng nói giận dỗi: “Lại muốn thay áo khoác mới à?”
Trong mắt Ngôn Tuấn cũng tràn ngập ý cười, “Không biết có thể đổi được không?”
“… Đêm nay không đổi được.”
Ngôn Tuấn thu hết cảnh sông nước đẹp đẽ vào trong tầm mắt, tâm trạng tối nay vô cùng tốt. Đứng ngắm cảnh một lúc, anh vỗ vỗ vai cô, “Đi tôi, tôi đưa em đi ăn gì đó nóng một chút, đêm nay… lạnh lắm.”
Không biết anh lái xe bao lâu, Tân Thần vừa mệt vừa đói nên chợp mắt một chút. Anh đưa cô xuống xe trong tình trạng vẫn còn đang mơ màng, tiếng người ồn ào xung quanh khiến cô tỉnh táo. Thì ra là một quán ăn nổi tiếng trên con phố ẩm thực ở thành phố G.
Ngôn Tuấn gọi hai bát cháo hải sản, còn bảo ông chủ mang lên trước một bắp ngô nướng cho cô. Tân Thần vừa xuýt xoa nóng vừa nhiệt tình gặm bắp, sau khi khóc thoải mái rồi cô lại trở về là một cô gái hoạt bát đáng yêu, chỉ ăn ngô thôi mà nhìn cô như đang thưởng thức tuyệt đỉnh mỹ vị vậy.
Ngôn Tuấn đẩy bát cháo tới chỗ cô, cô nếm một miếng rồi gật gù: “Ngon lắm!” Sau đó còn nói: “Hồi trước còn đi học em cũng hay đến phố này ăn, có một lần không biết ăn phải cái gì mà bị ngộ độc. Lúc ấy Ngụy Tử đập phá mất nửa quán ăn, em phải vào bệnh viện, còn cô ấy bị tống vào đồn cảnh sát.” Giọng cô dần nhỏ lại.
Ngôn Tuấn cầm thìa trong tay, cười như không.
Vẻ mặt Tân Thần trở nên nghiêm túc: “Ngôn Tuấn, em biết nhất định anh sẽ nghĩ em là một đứa ngốc, biết mà vẫn để Ngụy Tử lợi dụng. Nhưng em phải nói điều này cho anh hay, từ khi chúng em bắt đầu biết nhận thức, em và Ngụy Tử đã ở bên nhau rồi, thoáng cái mà đã hai mươi năm, cô ấy đối với em tốt thế nào cũng chỉ có mình em hiểu được thôi.”
“Thế còn Thôi Thuấn Hoa?” Ngôn Tuấn hỏi.
“Thôi Thuấn Hoa… Anh ấy là bạn của anh trai em, cũng là bạn trai đầu tiên của em.” Tân Thần tự cười nhạo bản thân, xót xa: “Chỉ hận hồi đó trẻ người non dạ, người hay chó nhìn cũng không rõ.”
Ngôn Tuấn cúi đầu nhấp một hớp cháo, trên khuôn mặt nở một nụ cười vẻ mãn nguyện.
“Bố em qua đời năm em mười sáu tuổi, ông là một phóng viên. Hồi đó ông đang điều tra một vụ án, trên đường trở về từ hiện trường bị xe của đối phương cố ý gây tai nạn. Khi nhận được tin ông qua đời, thế giới của em như sụp đổ hoàn toàn.”
Chuyện này Tân Thần chưa bao giờ kể cho ai, nhưng đêm nay cô muốn bộc bạch tất cả cho Ngôn Tuấn. Cô rất muốn anh hiểu rằng Ngụy Tử không phải là người xấu như anh lầm tưởng, Ngụy Tử là bạn của cô, là một người bạn vô cùng, vô cùng tốt.
“Bố em qua đời chưa được mấy tháng thì mẹ em đã tái hôn, em không chấp nhận được sự việc đó nên trong một đêm khuya khoắt, em bỏ nhà đến một bờ sông rồi tự tử… Ngụy Tử nhảy xuống theo em, vớt em lên bờ, sau đó kéo em ra đường cái, bắt xe đi tới bệnh viện. Ở bệnh viện, người ta chỉ cần ép cho nước ra khỏi phổi là em đã tỉnh, còn Ngụy Tử… Cô ấy phải ở bệnh viện hơn một tháng, xương đùi cô ấy bị gãy trong lúc đón xe giữa đêm tối.”
Giọng nói của cô như tan vào không khí khi kể về đoạn kí ức kia nhưng cảm xúc không hề thay đổi, “Em đã nợ cô ấy một mạng, không cần biết là cô ấy đã ngủ với bạn trai của em, cho dù cô ấy có ngủ với em, em cũng sẽ vẫn tha thứ cho cô ấy.”
Cô kể lại mọi chuyện bằng giọng điệu thản nhiên như không, nhưng Ngôn Tuấn có thể tưởng tượng được hồi ấy cô đã đau khổ đến mức nào. Lòng anh bỗng xót xa, anh nghiêm túc nghe cô kể chuyện, đến lúc nghe câu nói cuối cùng của cô, suýt nữa anh ngã khỏi bàn ăn.
Tân Thần vỗ vỗ vai anh, “Đừng lo, chẳng là mỗi khi em có bạn trai thì họ đều ngủ cùng Ngụy Tử, nhưng em sẽ bảo vệ anh, không để anh bị dẫm phải vết xe đổ của Thôi Thuấn Hoa.”
Ngôn Tuấn nhìn cô một hồi rồi lắc đầu nói: “Nhưng tôi đã đồng ý làm bạn trai em đâu?”
Mắt Tân Thần trợn tròn: “Anh đang nói đùa hay thật đấy?”
“Nếu tôi nói thật, em có buồn không?” Ngôn Tuấn dịu dàng cười, “Sẽ buồn trong bao lâu? Sau bao lâu em sẽ lại để ý một anh chàng khác, cười với anh ta, giấu áo khoác của anh ta rồi mua cái mới đền cho anh ta… Tân Thần, thay đổi bạn trai có thể sẽ giúp em cảm thấy mới mẻ, việc này không sai. Chỉ là ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, tôi không có thời gian lẫn tâm trí để chơi đùa với em, càng không thích phải trở thành một trò tiêu khiển cho người khác.”
Tân Thần ngây người nhìn anh.
Ngôn Tuấn, người đàn ông luôn luôn hòa nhã, dịu dàng, có phong độ như vậy, đêm nay lại nói trắng mọi chuyện, vô cùng sắc bén. Cô cảm thấy… càng thích!
Cô gắng sức nhìn thẳng vào mắt anh, nuốt nước bọt, sau đó lại cúi đầu, nhắm mắt: “… Em muốn về nhà.”
Ngôn Tuấn thấy tối nay mình đã đi quá giới hạn, nhưng lời cũng đã nói rồi, đành phải ngồi đợi xem phản ứng của cô ra sao. Không ngờ đợi cả nửa buổi, cô cũng chỉ đáp lại anh một câu nói nhẹ như lông hồng. Trong lòng anh bất chợt cảm thấy rối loạn, không biết phải làm thế nào mới đúng.
“Tân Thần, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tân Thần tanh tách gặm bắp ngô nướng: “Hai mươi, vừa mới qua tuổi mười chín.”
Ngôn Tuấn càng cảm thấy ngột ngạt.
Về sau nhất định anh sẽ trở thành một trò đùa đáng xấu hổ cho đám bạn sĩ quan ở quân khu Chiến thuật – Tâm lý trong quân đội. Ai đời khi đứng trước một cô bé chưa đến hai mươi tuổi, anh lại lâm vào tình cảnh hồi hộp không yên thế này?
/16
|