Đã là cuối tuần, vợ chồng Ninh Hinh, Lục Chấn đã hẹn câu cá ở biển cùng đám bạn học cũ, họ sẽ đi trong hai ngày một đêm. Thuấn Thuấn nhỏ tuổi lại bị say tàu nên không thể đi, sáng sớm thứ Bảy cu cậu chơi trò ăn vạ, khóc lóc không cho bố mẹ ra khỏi cửa nhà.
Ninh Hinh dỗ mãi mà không ăn thua nên dọa con trai: “Con mà không nghe lời mẹ thì mẹ gọi anh trai về dạy dỗ con!”
Lục Chấn đã có tuổi rồi nên cũng hay xót con nhỏ, trước giờ không dám nặng lời với cu cậu một câu nên Thuấn Thuấn không sợ bố , nhưng cậu nhóc lại cực sợ anh cả Lục Bá Nghiêu. Nghe Ninh Hinh nói vậy, nhóc con lập tức ngừng gào khóc, chỉ dám ấm ức nín nhịn với đôi mắt ầng ậng nước, tủi thân nhìn về phía bố.
Lục Chấn không nỡ nhìn con trai tội nghiệp nên hỏi Tân Thần: “Thần Thần, việc này phải nhờ con rồi, con trông Thuấn Thuấn giúp dượng và mẹ được không?”
Tân Thần tối qua ngủ không ngon giấc, bây giờ đầu óc vẫn còn mơ mơ tỉnh tỉnh không đáp lại, Lục Chấn nói tiếp: “Thuấn Thuấn rất nghịch ngợm, chỉ có vú nuôi ở nhà trông nhưng cũng không quản lí nổi thằng bé. Bình thường lúc dượng và mẹ con không ở nhà, người hay trông nó là Bá Nghiêu.”
Ninh Hinh nghe đến đó liền hỏi: “Bá Nghiêu mấy ngày nay không biết bận gì nhỉ? Đến cả buối tối cũng không thấy về. Hay là con nó có bạn gái rồi?”
Lục Chấn nhìn Tân Thần, không nói gì.
Thuấn Thuấn lúc này đang sán lại Tân Thần, cọ cọ vào đùi cô, khuôn mặt tội nghiệp đang mím môi gọi “Chị” với giọng nói đáng thương. Tân Thần ôm cậu nhóc vào lòng, hôn em một cái rồi bảo: “Được ạ, dượng và mẹ cứ để thằng nhóc này cho con.”
Mắt Lục Chấn chợt lóe lên một tia khác thương, ông bất đắc thở dài một cái. Ninh Hinh vô tư không biết gì, bà vẫn vui vẻ giục ông đi nhanh nhanh kẻo lỡ hẹn.
Thật ra hôm nay Tân Thần đã hẹn Ngôn Tuấn là sẽ đến nhà anh để cùng nấu cơm, đợi vợ chồng nhà họ Lục đi rồi, cô bắt đầu thương lượng với đồng chí Tiểu Lục: “Chị đưa em đến nhà một anh này chơi nhé?”
“Anh này có xinh không?”
“Xinh!”
“So với anh trai của Thuấn Thuấn thì có xinh không?”
“Ừm… Cũng không kém đâu.”
“Không đi đâu! Thuấn Thuấn có anh của mình cơ mà!”
“Anh này sẽ cười nhé, còn cho Thuấn Thuấn ăn khoai tây chiên nữa nhé.” Lục Bá Nghiêu chết tiết, bảo là không cho phép Thuấn Thuấn ăn thứ đồ bỏ đi đó.
Quả nhiên Thuấn Thuấn lập tức phản bội anh trai.
Không bao lâu sau, khi Ngôn Tuấn mở cửa, anh thấy một cậu nhóc môi hồng răng trắng rất xinh trai đang đứng trước cửa nhà anh, cậu bé dùng anh mắt hau háu nhìn chăm chằm vào anh.
“Đây là em trai của em, Lục Trọng Thuấn.” Tân Thần đặt bàn tay béo mập của cậu nhóc vào tay anh, thở phào một hơi, “Thuấn Thuấn, gọi anh Ngôn Tuấn đi.”
“Anh Khoai Tây Chiên!” Thuấn Thuấn không sợ người lạ, bàn tay mềm mập sờ sờ mặt Ngôn Tuấn, “Anh Khoai Tây Chiên xinh đẹp!”
Ngôn Tuấn giật mình, quay sang hỏi Tân Thần: “Sao thằng bé lại gọi anh là anh Khoai Tây Chiên?”
“Em bảo nó là anh sẽ cho nó ăn khoai tây chiên.”
Ngôn Tuấn cười rộ, bế thốc người bạn nhỏ rồi ném cậu lên không trung mấy cái khiến cậu bé cười khanh khách, sau đó anh xoay người đi vào trong bếp, một thoáng sau bê ra một đĩa khoai tây chiên to đùng trước mặt Thuấn Thuấn.
Thuấn Thuấn reo lên, hai móng vuốt vồ lấy đĩa khoai tây chiên, vừa ăn vừa nhảy nhót một cách khoái chí trên ghế sofa.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Tuấn chăm sóc một đứa bé nên cũng rất phấn khởi. Thuấn Thuấn chớp chớp mắt bảo em muốn uống nước, anh lập tức lôi ra các loại đồ uống trong tủ lạnh bày ra trước mặt thằng bé, toàn là những thứ nước có ga trước giờ Lục Bá Nghiêu không cho phép cậu bé uống. Người bạn nhỏ Lục Trọng Thuấn bây giờ nhìn anh với một ánh mắt hoàn toàn khác, trong lòng thầm tính: cộng bố Lục Chấn và anh Lục Bá Nghiêu lại, anh này còn hơn cả hai người họ.
Tân Thần thầm than thở: Thuấn Thuấn, em đúng là em trai của chị mà.
Không biết ghế sofa màu nhũ trắng nhà Ngôn Tuấn làm bằng loại da gì mà khi chạm vào lại có cảm giác mềm như da thiếu nữ. Thuấn Thuấn ngồi ăn ở trên ghế, làm rơi rớt khoai tây chiên lẫn đồ uống. Tân Thần thấy vậy thì không vừa lòng, cô lấy khăn giấy lau cẩn thận nhưng Ngôn Tuấn cũng không để ý.
“Cho thằng bé chơi ở đây đi.” Anh cho Thuấn Thuấn tùy ý mở TV ra xem phim hoạt hình rồi dắt tay cô vào thư phòng. Hai người chơi cờ với nhau, bất phân thắng bại. Tân Thần ngắm nghía căn phòng liền giật mình, trên ba bức tường là ba kệ sách khổng lồ chứa đủ thể loại sách, thậm chí cần phải có thang để leo lên tìm sách. Cô leo lên bậc thang cao nhất của một kệ sách, bắt đầu đọc qua một lượt các đầu sách từ trên xuống dưới.
“Ngôn Tuấn, hồi học Đại học anh học ngành gì thế?” Các thể loại sách ở đây vô cùng phong phú: quân sự, cơ khí, tâm lý học, thiên văn địa lí, sinh vật, y học, khoa học kĩ thuật,… Ngay cả sách bói toán tử vi cũng có, còn là bộ sách dành cho người nghiên cứu chuyên sâu. Tân Thần nhấc một cuốn sách khác lên, hiếu kì hỏi anh.
“Anh không học Đại học. Hồi xưa học trường tư mấy năm rồi nhập ngũ, mấy năm trong quân đội cũng hay phải đổi doanh trại để trải nghiệm, thế nên mỗi thứ học một chút.” Ngôn Tuấn chậm rãi nói, “Thế còn em?”
Tân Thần sững lại một chút rồi cười: “Em cũng không học Đại học. Ôi… Hai chúng mình đúng là vô cùng hợp nhau đấy Ngôn Tuấn!”
Cô ngồi trên bậc thang cao nhất, nở một nụ cười như gió xuân.
Cái thang này Ngôn Tuấn dùng đã quen, bền chắc mà lại thoải mái, thỉnh thoảng anh cũng hay sử dụng để tìm tài liệu. Nhưng bây giờ anh rất lo cho cô, nhỡ cô bất cẩn ngã xuống thì sao, vậy nên anh đi tới giữ chặt lấy cái thang, đề phòng bất trắc.
Tân Thần cứ thế vui vẻ ngồi chơi, thỉnh thoảng ngân nga một bài hát. Cô chọn lấy một quyển sách buộc chỉ ở gáy, trên bìa đề ngôn từ cổ xưa rồi hỏi anh: “Hình như là sách cổ, bản hạn chế hả anh?”
Ngon Tuấn thản nhiên nói: “Sách của anh phần lớn để ở quân doanh rồi, nhà này là nhà anh mượn tạm của bạn. Em thích thì cứ lấy đi, bạn anh là người ít học, không đọc sách bao giờ.”
Tân Thần càng hân hoan. Nhà này ở mặt đường, diện tích lớn mà lại được thiết kế rất khéo. Người bạn của anh chắc hẳn là một ông chủ tai to mặt lớn, kinh doanh than đá gì đó nhỉ?
Người bạn xa lạ kinh doanh than đá A.K.A phó chủ tịch tỉnh Thẩm: ~~~~(>_<)~~~~
Càng nghĩ Tân Thần càng vui, nụ cười trên môi càng tươi tắn, động lòng người. Cô cúi đầu xuống tìm anh, ánh mắt hai người chạm nhau, hóa ra từ lúc cô leo lên đây anh đã luôn đỡ chân thang, ngửa đầu lên nhìn theo cô. Tân Thần nhất thời quên mất ý định của mình với quyển sách cổ.
Ngôn Tuấn cứ lẳng lặng ngắm nhìn cô như vậy cả buổi, ánh mắt anh ôn hòa, ấm áp như làn nước mùa xuân. Tân Thần nhớ tới một câu trong sách cổ mà vừa nãy mình vô tình đọc lướt qua.
Vừa gặp mà như đã quen. (1)
(1) Nguyên văn: 倾, 盖, 如, 故. (Khuynh, cái, như, cố) – Mang nghĩa mới gặp nhau mà tựa như đã quen từ rất lâu.
Em cảm ơn chị Ét :*
“Ngôn Tuấn.” Cô nhẹ nhàng gọi, Ngôn Tuấn cười dịu dàng: “Ơi?” Tân Thần muốn nói tiếp nhưng bỗng nghe thấy tiếng gào khóc của Thuấn Thuấn bên ngoài phòng khách.
Cô nóng hết cả ruột gan, vội vã định trèo xuống thì Ngôn Tuấn đã lên tới nơi, anh dang tay ôm lấy cô đang hớt hải rồi vững vàng bế cô xuống.
Hai người chạy tới phòng khách thì thấy Thuấn Thuấn đang nằm lăn lộn dưới thảm lông gần ghế sofa, cậu bé ôm bụng lăn đi lăn lại, khóc tới mức mặt đỏ bừng.
“Sao thế Thuấn Thuấn?” Tân Thần vội vàng ôm em lên.
Thuấn Thuấn thở không ra hơi: “Bụng… bụng em đau quá!”
Tân Thần vội vén áo cậu bé lên, sau đó vạch mồm Thuấn Thuấn xem có phải cậu bé nuốt dị vật gì không. Ngôn Tuấn đón lấy Thuấn Thuấn trong lòng cô rồi bế cậu bé đi ra khỏi nhà: “Đến bệnh viện!”
***
Lục Trọng Thuấn vừa được đưa đến bệnh viện thì Lục Bá Nghiêu lập tức biết ngay, vợ chồng Ninh Hinh, Lục Chấn đang ra biển nên không liên lạc được, anh vội vàng phóng tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.
Tân Thần ở trong phòng bệnh với Thuấn Thuấn, cậu bé đang được bác sĩ tiêm, Ngôn Tuấn thì đợi ở bên ngoài, anh tranh thủ nghe điện thoại. Trợ lý Kinh mới trở về từ phòng của viện trưởng, báo cáo luôn tình hình của Thuấn Thuấn với Lục Bá Nghiêu: “Cô hai nói cậu út ăn một đĩa khoai tây rán, cậu út bảo còn uống thêm hai lon nước có ga… Viện trưởng cũng đã mời chuyên gia tới để hội chẩn rồi, ông ấy bảo không sao cả. Chỉ là trẻ con dạ dày còn non nớt, ăn nhiều rồi uống đồ gây trướng khí cùng một lúc nên mới bị đau dạ dày. Bây giờ cô hai đang ở trong phòng với cậu út ạ.”
Lục Bá Nghiêu nghe anh ta nói xong, ánh mắt nặng trĩu nhìn chòng chọc vào Ngôn Tuấn đang đứng gần đó. Ngôn Tuấn cúp điện thoại, tuy anh bận tối mày tối mặt nhưng vẫn thong dong nở một nụ cười tươi với Lục Bá Nghiêu. Lục Bá Nghiêu cười lạnh, phất tay ý bảo trợ lý Kinh lui đi. Hành lang dãy phòng đặc biệt bỗng chốc chỉ còn hai người đàn ông đứng cách xa đang nhìn nhau.
“Thuấn Thuấn sinh ra ở bệnh viện này, từ nhỏ cho dù là chuyện đau đầu sổ mũi cỏn con cũng đều tới đây khám. Các chuyên gia, bác sĩ ở đây tuy không thể so được với những người ở Thủ đô, nhưng kinh nghiệm cũng không kém, hơn nữa họ còn hiểu rõ về Thuấn Thuấn nên chúng tôi không dám làm phiền đến đại thiếu gia. Đại thiếu gia ở xa ngàn vạn dặm mà cũng có thời gian để vạch áo nhìn bụng một thằng nhóc, thật ngại quá.”
Ngôn Tuân không ngờ được Lục Bá Nghiêu lại là người có năng lực đến thế, chưa gì đã tìm ra được thân phận của anh, hơn nữa còn trắng trợn nói thẳng một mạch. Mặc kệ ánh mắt sắc như dao của Lục Bá Nghiêu, anh không chớp mắt mà vẫn ôn hòa nói: “Không có gì. Tôi nhìn Tân Thần lo lắng cho Thuấn Thuấn như vậy nên muốn ở lại cùng cô ấy, giúp được gì thì giúp.”
Anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, phớt lờ giọng nói đầy uy hiếp của Lục Bá Nghiêu. Lục Bá Nghiêu cười lạnh một tiếng, chẳng muốn nói năng gì với người đàn ông kia nữa mà đi thẳng vào phòng bệnh của em trai.
Ánh mắt Ngôn Tuấn phía sau nhìn theo bóng lưng anh vô cùng hứng thú, anh thầm nghĩ về lời miêu tả trước đây của Trịnh Phiên Nhiên về con người này, quả thật là không sai chút nào. Lục Bá Nghiêu tuy ra tay lạnh lùng, hung ác nhưng là một chính nhân quân tử. Biết được thân phận thật của anh mà anh ta chẳng mảy may nịnh bợ hay thay đổi thái độ khi họ đối diện. Anh ta thậm chí còn chẳng kiêng kị nói ra anh là ai, ý là sẽ chẳng có thiên vị gì hết.
Có một anh vợ tương lai khó ở chung như thế, Ngôn Tuấn nhất thời cảm thấy hơi tiếc.
Trịnh Phiên Nhiên gọi điện cho anh, báo một tin động trời. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngôn Tuấn, em gái anh trốn rồi.”
Việc này cũng trong tầm dự đoán của anh.
“Cô ấy lấy Trịnh Hằng ra uy hiếp tôi, bắt tôi phải sắp xếp máy bay đưa cô ấy về, đêm nay sẽ về tới nơi.”
Trịnh Hẳng là đứa con trai mới ba tháng tuổi của Trịnh Phiên Nhiên, anh ta nâng con như nâng trứng, hứng như hứng hoa cũng cảm thấy chưa đủ. Ngôn Tuấn lúc này mới cảm giác được sự việc đã trở nên nghiêm trọng, vội đáp: “Phiên Nhiên, lần này thật sự có lỗi với cậu rồi!”
Trịnh Phiên Nhiên hừ lạnh: “Ngôn Tuấn, món nợ này không dễ trả như thế đâu. Tôi có một điều kiện: Đám cưới của tôi với Tâm Can sẽ tổ chức vào tháng Mười, phù dâu chính nhất định phải là Tân Thần.” Anh ta dừng lại một chút, giọng nói trở nên vui sướng khi biết người khác gặp họa: “Em gái cậu uy hiếp tới con trai chúng tôi, bây giờ cậu phải trả giá. Ngôn Tuấn, càng ngày tôi càng mong chờ tới cái ngày ấy.”
Ngôn Tuấn sững người.
Một gia đình họ Tống ở thành phố G nhận nuôi Tâm Can từ bé, thực chất cô vốn là con ruột của người đứng đầu gia tộc họ Trịnh, Trịnh An Đồng với người đẹp Tân Vân Hoa nức tiếng một thời. Trịnh Phiên Nhiên là người cháu không cùng huyết thống với ông, anh ta đã cầu hôn Tâm Can bằng một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, đặt tên chiếc nhẫn đó là “Tâm Can” theo tên cô. Trót đắc tội với một người phụ nữ như thế, Ngôn Tuấn hiểu rõ Trịnh Phiên Nhiên đang “mong chờ” vào cái gì.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn Tâm Can đó có 99% là carbon không bị pha tạp. Mười năm trước, Trịnh Phiên Nhiên vất vả lắm mới giành được viên kim cương ấy, anh ta lợi dụng thân phận của Ngôn Tuấn mà ép anh gọi chuyên gia đá quý tới để đo đạc, thiết kế, cắt đá tinh xảo nhất có thể, cuối cùng đã tạo ra được chiếc nhẫn kim cương quý giá, độc nhất vô nhị trên đời. Lần đầu Ngôn Tuấn gặp Tân Thần chính là vào cái đêm Trịnh Phiên Nhiên cầu hôn Tâm Can.
Tân Thần khi ấy vừa mới về nước, cô bị Trịnh Phiên Nhiên túm tới phụ trách hậu trường buổi cầu hôn. Cô nhóc cầm tiền của Trịnh Phiên Nhiên đi mua các loại pháo, bao trọn tòa thương mại cao nhất thành phố G, cô còn không quên chuẩn bị chiếu trực tiếp màn cầu hôn trên màn hình LED của tòa thương mại ấy. Đêm đó có một màn cầu hôn được phát sóng trực tiếp rầm rộ, còn có sự đóng góp của hơn hai nghìn diễn viên quần chúng. Cô đứng ở một góc đeo tai nghe nội bộ, mặc một chiếc áo huỳnh quanh phát sáng, chỉ huy mọi người vào đúng vị trí để tránh gây ra tắc nghẽn giao thông. Ngôn Tuấn lúc đó còn đang tiếp quản một đội lực lượng chiến đấu đặc biệt, lúc này cũng bị Trịnh Phiên Nhiên lợi dụng nốt, lôi ra làm đội vệ sĩ hoành tráng, anh đành phải đứng ở khu nhà đối diện tòa thương mại ấy để quản lí đội hình.
Đêm hôm ấy, mọi người đều dõi theo màn cầu hôn hoành tráng, đặc biệt của Trịnh Phiên Nhiên. Duy chỉ có anh luôn dõi theo bóng người con gái mặc áo huỳnh quang thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông náo nhiệt.
Sau màn cầu hôn ấy, anh cũng hỏi qua Trịnh Phiên Nhiên, anh ta cười cười đáp: “Đó là con gái của cậu Tâm Can, con bé nhìn thế thôi nhưng không dễ chọc đâu.”
Đến cả Trịnh Phiên Nhiên còn bảo cô không dễ dây vào, vậy sao có thể coi là một con nhóc con được? Ngôn Tuấn thầm nghĩ, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác rất khó để diễn tả. Mãi đến buổi tiệc đêm hôm đó, khi Chu Tố cho người đuổi bắt cô và người bạn kia, Ngôn Tuấn cúi đầu nhìn người con gái đang hốt hoảng trong lòng, không hiểu sao anh lại chẳng suy nghĩ gì mà cúi xuống hôn cô.
Cái cảm giác kia cuối cùng cũng có lời giải đáp, anh đã rung động.
Ninh Hinh dỗ mãi mà không ăn thua nên dọa con trai: “Con mà không nghe lời mẹ thì mẹ gọi anh trai về dạy dỗ con!”
Lục Chấn đã có tuổi rồi nên cũng hay xót con nhỏ, trước giờ không dám nặng lời với cu cậu một câu nên Thuấn Thuấn không sợ bố , nhưng cậu nhóc lại cực sợ anh cả Lục Bá Nghiêu. Nghe Ninh Hinh nói vậy, nhóc con lập tức ngừng gào khóc, chỉ dám ấm ức nín nhịn với đôi mắt ầng ậng nước, tủi thân nhìn về phía bố.
Lục Chấn không nỡ nhìn con trai tội nghiệp nên hỏi Tân Thần: “Thần Thần, việc này phải nhờ con rồi, con trông Thuấn Thuấn giúp dượng và mẹ được không?”
Tân Thần tối qua ngủ không ngon giấc, bây giờ đầu óc vẫn còn mơ mơ tỉnh tỉnh không đáp lại, Lục Chấn nói tiếp: “Thuấn Thuấn rất nghịch ngợm, chỉ có vú nuôi ở nhà trông nhưng cũng không quản lí nổi thằng bé. Bình thường lúc dượng và mẹ con không ở nhà, người hay trông nó là Bá Nghiêu.”
Ninh Hinh nghe đến đó liền hỏi: “Bá Nghiêu mấy ngày nay không biết bận gì nhỉ? Đến cả buối tối cũng không thấy về. Hay là con nó có bạn gái rồi?”
Lục Chấn nhìn Tân Thần, không nói gì.
Thuấn Thuấn lúc này đang sán lại Tân Thần, cọ cọ vào đùi cô, khuôn mặt tội nghiệp đang mím môi gọi “Chị” với giọng nói đáng thương. Tân Thần ôm cậu nhóc vào lòng, hôn em một cái rồi bảo: “Được ạ, dượng và mẹ cứ để thằng nhóc này cho con.”
Mắt Lục Chấn chợt lóe lên một tia khác thương, ông bất đắc thở dài một cái. Ninh Hinh vô tư không biết gì, bà vẫn vui vẻ giục ông đi nhanh nhanh kẻo lỡ hẹn.
Thật ra hôm nay Tân Thần đã hẹn Ngôn Tuấn là sẽ đến nhà anh để cùng nấu cơm, đợi vợ chồng nhà họ Lục đi rồi, cô bắt đầu thương lượng với đồng chí Tiểu Lục: “Chị đưa em đến nhà một anh này chơi nhé?”
“Anh này có xinh không?”
“Xinh!”
“So với anh trai của Thuấn Thuấn thì có xinh không?”
“Ừm… Cũng không kém đâu.”
“Không đi đâu! Thuấn Thuấn có anh của mình cơ mà!”
“Anh này sẽ cười nhé, còn cho Thuấn Thuấn ăn khoai tây chiên nữa nhé.” Lục Bá Nghiêu chết tiết, bảo là không cho phép Thuấn Thuấn ăn thứ đồ bỏ đi đó.
Quả nhiên Thuấn Thuấn lập tức phản bội anh trai.
Không bao lâu sau, khi Ngôn Tuấn mở cửa, anh thấy một cậu nhóc môi hồng răng trắng rất xinh trai đang đứng trước cửa nhà anh, cậu bé dùng anh mắt hau háu nhìn chăm chằm vào anh.
“Đây là em trai của em, Lục Trọng Thuấn.” Tân Thần đặt bàn tay béo mập của cậu nhóc vào tay anh, thở phào một hơi, “Thuấn Thuấn, gọi anh Ngôn Tuấn đi.”
“Anh Khoai Tây Chiên!” Thuấn Thuấn không sợ người lạ, bàn tay mềm mập sờ sờ mặt Ngôn Tuấn, “Anh Khoai Tây Chiên xinh đẹp!”
Ngôn Tuấn giật mình, quay sang hỏi Tân Thần: “Sao thằng bé lại gọi anh là anh Khoai Tây Chiên?”
“Em bảo nó là anh sẽ cho nó ăn khoai tây chiên.”
Ngôn Tuấn cười rộ, bế thốc người bạn nhỏ rồi ném cậu lên không trung mấy cái khiến cậu bé cười khanh khách, sau đó anh xoay người đi vào trong bếp, một thoáng sau bê ra một đĩa khoai tây chiên to đùng trước mặt Thuấn Thuấn.
Thuấn Thuấn reo lên, hai móng vuốt vồ lấy đĩa khoai tây chiên, vừa ăn vừa nhảy nhót một cách khoái chí trên ghế sofa.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Tuấn chăm sóc một đứa bé nên cũng rất phấn khởi. Thuấn Thuấn chớp chớp mắt bảo em muốn uống nước, anh lập tức lôi ra các loại đồ uống trong tủ lạnh bày ra trước mặt thằng bé, toàn là những thứ nước có ga trước giờ Lục Bá Nghiêu không cho phép cậu bé uống. Người bạn nhỏ Lục Trọng Thuấn bây giờ nhìn anh với một ánh mắt hoàn toàn khác, trong lòng thầm tính: cộng bố Lục Chấn và anh Lục Bá Nghiêu lại, anh này còn hơn cả hai người họ.
Tân Thần thầm than thở: Thuấn Thuấn, em đúng là em trai của chị mà.
Không biết ghế sofa màu nhũ trắng nhà Ngôn Tuấn làm bằng loại da gì mà khi chạm vào lại có cảm giác mềm như da thiếu nữ. Thuấn Thuấn ngồi ăn ở trên ghế, làm rơi rớt khoai tây chiên lẫn đồ uống. Tân Thần thấy vậy thì không vừa lòng, cô lấy khăn giấy lau cẩn thận nhưng Ngôn Tuấn cũng không để ý.
“Cho thằng bé chơi ở đây đi.” Anh cho Thuấn Thuấn tùy ý mở TV ra xem phim hoạt hình rồi dắt tay cô vào thư phòng. Hai người chơi cờ với nhau, bất phân thắng bại. Tân Thần ngắm nghía căn phòng liền giật mình, trên ba bức tường là ba kệ sách khổng lồ chứa đủ thể loại sách, thậm chí cần phải có thang để leo lên tìm sách. Cô leo lên bậc thang cao nhất của một kệ sách, bắt đầu đọc qua một lượt các đầu sách từ trên xuống dưới.
“Ngôn Tuấn, hồi học Đại học anh học ngành gì thế?” Các thể loại sách ở đây vô cùng phong phú: quân sự, cơ khí, tâm lý học, thiên văn địa lí, sinh vật, y học, khoa học kĩ thuật,… Ngay cả sách bói toán tử vi cũng có, còn là bộ sách dành cho người nghiên cứu chuyên sâu. Tân Thần nhấc một cuốn sách khác lên, hiếu kì hỏi anh.
“Anh không học Đại học. Hồi xưa học trường tư mấy năm rồi nhập ngũ, mấy năm trong quân đội cũng hay phải đổi doanh trại để trải nghiệm, thế nên mỗi thứ học một chút.” Ngôn Tuấn chậm rãi nói, “Thế còn em?”
Tân Thần sững lại một chút rồi cười: “Em cũng không học Đại học. Ôi… Hai chúng mình đúng là vô cùng hợp nhau đấy Ngôn Tuấn!”
Cô ngồi trên bậc thang cao nhất, nở một nụ cười như gió xuân.
Cái thang này Ngôn Tuấn dùng đã quen, bền chắc mà lại thoải mái, thỉnh thoảng anh cũng hay sử dụng để tìm tài liệu. Nhưng bây giờ anh rất lo cho cô, nhỡ cô bất cẩn ngã xuống thì sao, vậy nên anh đi tới giữ chặt lấy cái thang, đề phòng bất trắc.
Tân Thần cứ thế vui vẻ ngồi chơi, thỉnh thoảng ngân nga một bài hát. Cô chọn lấy một quyển sách buộc chỉ ở gáy, trên bìa đề ngôn từ cổ xưa rồi hỏi anh: “Hình như là sách cổ, bản hạn chế hả anh?”
Ngon Tuấn thản nhiên nói: “Sách của anh phần lớn để ở quân doanh rồi, nhà này là nhà anh mượn tạm của bạn. Em thích thì cứ lấy đi, bạn anh là người ít học, không đọc sách bao giờ.”
Tân Thần càng hân hoan. Nhà này ở mặt đường, diện tích lớn mà lại được thiết kế rất khéo. Người bạn của anh chắc hẳn là một ông chủ tai to mặt lớn, kinh doanh than đá gì đó nhỉ?
Người bạn xa lạ kinh doanh than đá A.K.A phó chủ tịch tỉnh Thẩm: ~~~~(>_<)~~~~
Càng nghĩ Tân Thần càng vui, nụ cười trên môi càng tươi tắn, động lòng người. Cô cúi đầu xuống tìm anh, ánh mắt hai người chạm nhau, hóa ra từ lúc cô leo lên đây anh đã luôn đỡ chân thang, ngửa đầu lên nhìn theo cô. Tân Thần nhất thời quên mất ý định của mình với quyển sách cổ.
Ngôn Tuấn cứ lẳng lặng ngắm nhìn cô như vậy cả buổi, ánh mắt anh ôn hòa, ấm áp như làn nước mùa xuân. Tân Thần nhớ tới một câu trong sách cổ mà vừa nãy mình vô tình đọc lướt qua.
Vừa gặp mà như đã quen. (1)
(1) Nguyên văn: 倾, 盖, 如, 故. (Khuynh, cái, như, cố) – Mang nghĩa mới gặp nhau mà tựa như đã quen từ rất lâu.
Em cảm ơn chị Ét :*
“Ngôn Tuấn.” Cô nhẹ nhàng gọi, Ngôn Tuấn cười dịu dàng: “Ơi?” Tân Thần muốn nói tiếp nhưng bỗng nghe thấy tiếng gào khóc của Thuấn Thuấn bên ngoài phòng khách.
Cô nóng hết cả ruột gan, vội vã định trèo xuống thì Ngôn Tuấn đã lên tới nơi, anh dang tay ôm lấy cô đang hớt hải rồi vững vàng bế cô xuống.
Hai người chạy tới phòng khách thì thấy Thuấn Thuấn đang nằm lăn lộn dưới thảm lông gần ghế sofa, cậu bé ôm bụng lăn đi lăn lại, khóc tới mức mặt đỏ bừng.
“Sao thế Thuấn Thuấn?” Tân Thần vội vàng ôm em lên.
Thuấn Thuấn thở không ra hơi: “Bụng… bụng em đau quá!”
Tân Thần vội vén áo cậu bé lên, sau đó vạch mồm Thuấn Thuấn xem có phải cậu bé nuốt dị vật gì không. Ngôn Tuấn đón lấy Thuấn Thuấn trong lòng cô rồi bế cậu bé đi ra khỏi nhà: “Đến bệnh viện!”
***
Lục Trọng Thuấn vừa được đưa đến bệnh viện thì Lục Bá Nghiêu lập tức biết ngay, vợ chồng Ninh Hinh, Lục Chấn đang ra biển nên không liên lạc được, anh vội vàng phóng tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.
Tân Thần ở trong phòng bệnh với Thuấn Thuấn, cậu bé đang được bác sĩ tiêm, Ngôn Tuấn thì đợi ở bên ngoài, anh tranh thủ nghe điện thoại. Trợ lý Kinh mới trở về từ phòng của viện trưởng, báo cáo luôn tình hình của Thuấn Thuấn với Lục Bá Nghiêu: “Cô hai nói cậu út ăn một đĩa khoai tây rán, cậu út bảo còn uống thêm hai lon nước có ga… Viện trưởng cũng đã mời chuyên gia tới để hội chẩn rồi, ông ấy bảo không sao cả. Chỉ là trẻ con dạ dày còn non nớt, ăn nhiều rồi uống đồ gây trướng khí cùng một lúc nên mới bị đau dạ dày. Bây giờ cô hai đang ở trong phòng với cậu út ạ.”
Lục Bá Nghiêu nghe anh ta nói xong, ánh mắt nặng trĩu nhìn chòng chọc vào Ngôn Tuấn đang đứng gần đó. Ngôn Tuấn cúp điện thoại, tuy anh bận tối mày tối mặt nhưng vẫn thong dong nở một nụ cười tươi với Lục Bá Nghiêu. Lục Bá Nghiêu cười lạnh, phất tay ý bảo trợ lý Kinh lui đi. Hành lang dãy phòng đặc biệt bỗng chốc chỉ còn hai người đàn ông đứng cách xa đang nhìn nhau.
“Thuấn Thuấn sinh ra ở bệnh viện này, từ nhỏ cho dù là chuyện đau đầu sổ mũi cỏn con cũng đều tới đây khám. Các chuyên gia, bác sĩ ở đây tuy không thể so được với những người ở Thủ đô, nhưng kinh nghiệm cũng không kém, hơn nữa họ còn hiểu rõ về Thuấn Thuấn nên chúng tôi không dám làm phiền đến đại thiếu gia. Đại thiếu gia ở xa ngàn vạn dặm mà cũng có thời gian để vạch áo nhìn bụng một thằng nhóc, thật ngại quá.”
Ngôn Tuân không ngờ được Lục Bá Nghiêu lại là người có năng lực đến thế, chưa gì đã tìm ra được thân phận của anh, hơn nữa còn trắng trợn nói thẳng một mạch. Mặc kệ ánh mắt sắc như dao của Lục Bá Nghiêu, anh không chớp mắt mà vẫn ôn hòa nói: “Không có gì. Tôi nhìn Tân Thần lo lắng cho Thuấn Thuấn như vậy nên muốn ở lại cùng cô ấy, giúp được gì thì giúp.”
Anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, phớt lờ giọng nói đầy uy hiếp của Lục Bá Nghiêu. Lục Bá Nghiêu cười lạnh một tiếng, chẳng muốn nói năng gì với người đàn ông kia nữa mà đi thẳng vào phòng bệnh của em trai.
Ánh mắt Ngôn Tuấn phía sau nhìn theo bóng lưng anh vô cùng hứng thú, anh thầm nghĩ về lời miêu tả trước đây của Trịnh Phiên Nhiên về con người này, quả thật là không sai chút nào. Lục Bá Nghiêu tuy ra tay lạnh lùng, hung ác nhưng là một chính nhân quân tử. Biết được thân phận thật của anh mà anh ta chẳng mảy may nịnh bợ hay thay đổi thái độ khi họ đối diện. Anh ta thậm chí còn chẳng kiêng kị nói ra anh là ai, ý là sẽ chẳng có thiên vị gì hết.
Có một anh vợ tương lai khó ở chung như thế, Ngôn Tuấn nhất thời cảm thấy hơi tiếc.
Trịnh Phiên Nhiên gọi điện cho anh, báo một tin động trời. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngôn Tuấn, em gái anh trốn rồi.”
Việc này cũng trong tầm dự đoán của anh.
“Cô ấy lấy Trịnh Hằng ra uy hiếp tôi, bắt tôi phải sắp xếp máy bay đưa cô ấy về, đêm nay sẽ về tới nơi.”
Trịnh Hẳng là đứa con trai mới ba tháng tuổi của Trịnh Phiên Nhiên, anh ta nâng con như nâng trứng, hứng như hứng hoa cũng cảm thấy chưa đủ. Ngôn Tuấn lúc này mới cảm giác được sự việc đã trở nên nghiêm trọng, vội đáp: “Phiên Nhiên, lần này thật sự có lỗi với cậu rồi!”
Trịnh Phiên Nhiên hừ lạnh: “Ngôn Tuấn, món nợ này không dễ trả như thế đâu. Tôi có một điều kiện: Đám cưới của tôi với Tâm Can sẽ tổ chức vào tháng Mười, phù dâu chính nhất định phải là Tân Thần.” Anh ta dừng lại một chút, giọng nói trở nên vui sướng khi biết người khác gặp họa: “Em gái cậu uy hiếp tới con trai chúng tôi, bây giờ cậu phải trả giá. Ngôn Tuấn, càng ngày tôi càng mong chờ tới cái ngày ấy.”
Ngôn Tuấn sững người.
Một gia đình họ Tống ở thành phố G nhận nuôi Tâm Can từ bé, thực chất cô vốn là con ruột của người đứng đầu gia tộc họ Trịnh, Trịnh An Đồng với người đẹp Tân Vân Hoa nức tiếng một thời. Trịnh Phiên Nhiên là người cháu không cùng huyết thống với ông, anh ta đã cầu hôn Tâm Can bằng một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, đặt tên chiếc nhẫn đó là “Tâm Can” theo tên cô. Trót đắc tội với một người phụ nữ như thế, Ngôn Tuấn hiểu rõ Trịnh Phiên Nhiên đang “mong chờ” vào cái gì.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn Tâm Can đó có 99% là carbon không bị pha tạp. Mười năm trước, Trịnh Phiên Nhiên vất vả lắm mới giành được viên kim cương ấy, anh ta lợi dụng thân phận của Ngôn Tuấn mà ép anh gọi chuyên gia đá quý tới để đo đạc, thiết kế, cắt đá tinh xảo nhất có thể, cuối cùng đã tạo ra được chiếc nhẫn kim cương quý giá, độc nhất vô nhị trên đời. Lần đầu Ngôn Tuấn gặp Tân Thần chính là vào cái đêm Trịnh Phiên Nhiên cầu hôn Tâm Can.
Tân Thần khi ấy vừa mới về nước, cô bị Trịnh Phiên Nhiên túm tới phụ trách hậu trường buổi cầu hôn. Cô nhóc cầm tiền của Trịnh Phiên Nhiên đi mua các loại pháo, bao trọn tòa thương mại cao nhất thành phố G, cô còn không quên chuẩn bị chiếu trực tiếp màn cầu hôn trên màn hình LED của tòa thương mại ấy. Đêm đó có một màn cầu hôn được phát sóng trực tiếp rầm rộ, còn có sự đóng góp của hơn hai nghìn diễn viên quần chúng. Cô đứng ở một góc đeo tai nghe nội bộ, mặc một chiếc áo huỳnh quanh phát sáng, chỉ huy mọi người vào đúng vị trí để tránh gây ra tắc nghẽn giao thông. Ngôn Tuấn lúc đó còn đang tiếp quản một đội lực lượng chiến đấu đặc biệt, lúc này cũng bị Trịnh Phiên Nhiên lợi dụng nốt, lôi ra làm đội vệ sĩ hoành tráng, anh đành phải đứng ở khu nhà đối diện tòa thương mại ấy để quản lí đội hình.
Đêm hôm ấy, mọi người đều dõi theo màn cầu hôn hoành tráng, đặc biệt của Trịnh Phiên Nhiên. Duy chỉ có anh luôn dõi theo bóng người con gái mặc áo huỳnh quang thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông náo nhiệt.
Sau màn cầu hôn ấy, anh cũng hỏi qua Trịnh Phiên Nhiên, anh ta cười cười đáp: “Đó là con gái của cậu Tâm Can, con bé nhìn thế thôi nhưng không dễ chọc đâu.”
Đến cả Trịnh Phiên Nhiên còn bảo cô không dễ dây vào, vậy sao có thể coi là một con nhóc con được? Ngôn Tuấn thầm nghĩ, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác rất khó để diễn tả. Mãi đến buổi tiệc đêm hôm đó, khi Chu Tố cho người đuổi bắt cô và người bạn kia, Ngôn Tuấn cúi đầu nhìn người con gái đang hốt hoảng trong lòng, không hiểu sao anh lại chẳng suy nghĩ gì mà cúi xuống hôn cô.
Cái cảm giác kia cuối cùng cũng có lời giải đáp, anh đã rung động.
/16
|