- Kêu Dương Khánh tới gặp ta.
Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường nói với hai thị nữ, bên này chuẩn bị đi, phải kêu Dương Khánh đến chào hỏi.
- Vâng!
Tuyết Nhi lĩnh mệnh rời đi.
Không bao lâu Tuyết Nhi trở lại báo tin Dương Khánh đã đến, lúc này Miêu Nghị mới thu công đi ra ngoài, vừa đến chính sảnh, liền thấy Dương Khánh hành lễ nói:
- Đại nhân!
- Ngồi xuống nói chuyện!
Miêu Nghị đưa tay mời ngồi, còn mình đi tới vị trí chủ tọa, tay kéo vạt áo dài ngồi xuống, nói:
- Gọi ngươi tới là muốn chào hỏi, bổn tọa sắp sửa phải ra ngoài một thời gian ngắn, nếu có việc ngươi nhất thời cũng tìm ta không được, cho nên chuyện của hai điện trong lòng ngươi phải có tính toán trước.
- Vâng!
Dương Khánh đáp ứng, lại ôm quyền hỏi:
- Không biết đại nhân lần này đi bao lâu mới trở lại?
- Bên phía Vô Lượng quốc cử hành ‘Đại hội giám bảo’ gì đó, Cung chủ lệnh cho bổn tọa đi theo, cụ thể thời gian bao lâu trở lại bổn tọa cũng không biết, nhưng chỉ là một đại hội mà thôi, có lẽ sẽ không trì hoãn quá lâu...
Nói tới đây Miêu Nghị bỗng nhiên ngẩn ra, phát hiện thần sắc Dương Khánh dường như có chút hoảng hốt, không khỏi hỏi:
- Dương Khánh, ngươi làm sao vậy?
- A...
Dương Khánh đột nhiên phục hồi tinh thần, chắp tay nói:
- Thuộc hạ hiểu, đại nhân cứ yên tâm đi.
Trong mắt Miêu Nghị cũng lộ ra vẻ hồ nghi, người lý trí giống như Dương Khánh không thể xảy ra tình huống mất khống chế này, thích thú lại hỏi:
- Vì sao tinh thần hoảng hốt?
Dương Khánh bình tĩnh trả lời:
- Đại nhân không có ở đây, tu vi của ty chức quá thấp, ít nhiều có chút bận tâm mà thôi.
Miêu Nghị nói:
- Không cần quá lo lắng, ta theo Cung chủ đi ra ngoài, những điện khác không dám có toan tính đánh vào nhị điện của chúng ta, nếu không chắc chắn sẽ chọc giận Cung chủ. Mười tám vị Hành tẩu của bổn điện đều ở đây, người ngoài muốn động đến cũng phải suy nghĩ một chút, chuyện trên địa bàn có lẽ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Thuộc hạ hiểu.
Dương Khánh gật đầu đáp ứng.
Sau khi Dương Khánh rời đi, Miêu Nghị cũng không ở lại Trấn Nhâm điện quá lâu, lại triệu kiến đám người Diêm Tu dặn dò một phen, lại đi đến chỗ Yêu Nhược Tiên cầm di vài thứ, lúc này mới một mình vút không rời đi.
Hắn phải mau sớm chạy tới Mộc Hành cung, nếu không một khi Quân Sử tới trước hắn một bước, cũng sẽ không vì một Điện chủ nhỏ bé như hắn mà đặc biệt chờ đợi, nếu thật sự làm trễ nãi hành trình, Trình Ngạo Phương đoán chừng sẽ thu thập hắn.
Cũng không mang theo tùy tùng, ở trước mặt Quân Sử Miêu Nghị hắn làm gì có tư cách mang theo tùy tùng, chỉ có thân phận làm tùy tùng.
Sau khi tới Mộc Hành cung gặp mặt Trình Ngạo Phương, hắn mới biết Quân Sử Nhạc Thiên Ba đoán chừng ngày mai mới tới, Miêu Nghị cũng không oán hận gì, Nhạc Thiên Ba pháp giá đích thân tới, dĩ nhiên phải tới trước chờ chực mới không xảy ra sơ suất gì, nếu không thời gian mắc kẹt lại vạn nhất xảy ra chuyện gì thì thế nào? Vì vậy Miêu Nghị ngủ lại biệt viện Mộc Hành cung một đêm.
Ngày tiếp theo, Miêu Nghị một lần nữa vào cung, mới vừa chạm mặt Trình Ngạo Phương không bao lâu, Trang Hữu Văn cũng tới, lúc này Miêu Nghị mới biết một người khác Trình Ngạo Phương mang tới chính là Trang Hữu Văn.
Trang Hữu Văn thấy người còn lại là Miêu Nghị, ít nhiều cũng có chút bất ngờ, bên phía Bá Ngôn và Thượng Lưu Hoan không có phản ứng, hắn còn tưởng rằng Trình Ngạo Phương sẽ dẫn một thị nữ đi theo, không ngờ người đó lại là Miêu Nghị.
Quân Sử sắp tới, ngay cả Trình Ngạo Phương cũng không dám vô lễ, không dám chờ đợi trong phòng, mà dẫn Trang Hữu Văn và Miêu Nghị lên vân các trong cung, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra hướng Đô thành.
Bọn họ đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, Trang Hữu Văn đột nhiên chỉ vào phương hướng Đô thành quay đầu lại hô:
- Cung chủ, Quân Sử pháp giá tới.
Trình Ngạo Phương vội vàng từ trong các nhanh chóng lóe ra, Miêu Nghị cũng mở to hai mắt nhìn theo phương hướng Trang Hữu Văn vừa chỉ, chỉ có điều tu vi hơi thấp, pháp nhãn thị lực kém hơn Trang Hữu Văn, phải đến mấy giây sau mới nhìn thấy một chấm đen từ không trung phía xa cấp tốc bay tới.
Khi vật thể kia tới gần, mới biết đó là một con linh cầm hình thể dài đến mấy trượng, sải cánh cũng đạt mấy trượng. Đó là một con ‘Thanh Vân linh tước’ toàn thân màu xanh, thân thể ưu mỹ, cả người nhìn không thấy tạp sắc. Khi bay đến bầu trời Mộc Hành cung nó phát ra tiếng kêu “leng keng” như kim ngọc.
Bá bá bá! Trình Ngạo Phương dẫn đầu vút không mà ra, Miêu Nghị và Trang Hữu Văn đồng thời bay lên không trung đuổi theo. Chẳng qua tốc độ của Miêu Nghị rõ ràng kém hơn hai người kia. Tuy là cùng xuất phát với Trang Hữu Văn, nhưng trong nháy mắt đã kéo dài một khoảng cách lớn. Trên lưng Thanh Vân linh tước lơ lửng vỗ cánh có mấy người đang đứng, Nhạc Thiên Ba người mặc trường bào sợi tơ màu da, mặc dù tướng mạo thường thường, nhưng lúc này khí chất lại phiêu dật, đứng chắp tay, không giận mà tự uy. Hai tuyệt sắc giai nhân đứng hai bên phía sau hắn, chính là thị nữ thân thiết Trường Hoan và Trường Nhạc, thần thái nhu hòa điềm tĩnh, như người trong bức họa.
Phía sau còn có một người, không phải là ai khác. Người này Miêu Nghị cũng biết, chính là một trong tam đại Hành tẩu dưới trướng Nhạc Thiên Ba, Phong Trạch. Phía sau Phong Trạch đứng hai lão đầu, cũng là hai vị trong Thần Lộ lục đại Chấp sự, một người tên là Trúc Thượng Pha, một người tên là Yến Tử Thu.
- Tham kiến Quân Sử!
Trình Ngạo Phương và Trang Hữu Văn ở phía sau lơ lửng hành lễ.
Ánh mắt Nhạc Thiên Ba rơi xuống người Trình Ngạo Phương, trên mặt khẽ mỉm cười, giơ tay lên đang muốn mở miệng miễn lễ, lại thấy phía dưới lại có một người chậm chạp chạy tới, chắp tay cắt đứt lời của hắn: - Tham kiến Quân Sử!
Một tiếng nói làm người ta cảm giác đặc biệt chót vót, ít nhất làm cho lời nói của Nhạc Thiên Ba vừa tới miệng liền bị mạnh mẽ ngăn lại, làm bàn tay của Nhạc Thiên Ba đang đưa ra liền đông cứng trên không trung.
Người tới dĩ nhiên không phải là người khác, chính là Miêu Nghị mới vừa vội vàng chạy tới, bổ sung vị trí còn thiếu phía sau Trình Ngạo Phương, hành lễ.
Trình Ngạo Phương và Trang Hữu Văn theo bản năng quay đầu nhìn lại, đồng thời toát mồ hôi, làm sao lại quên tu vi của người này hơi thấp, để hắn rơi lại phía sau, quên thống nhất hành kính giữa ba người.
Bản thân Miêu Nghị ngược lại không cảm thấy có cái gì, không cảm giác mình vừa ngăn cản lời nói của Nhạc Thiên Ba, cũng không tiện nhìn thẳng vào Nhạc Thiên Ba, cho nên cũng không chú ý tới bàn tay Nhạc Thiên Ba vừa thò ra lại dừng lại nửa vời.
Nhạc Thiên Ba nhìn thấy hắn ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt rơi xuống dấu hiệu nhất phẩm Hồng Liên chỗ mi tâm của Miêu Nghị, lại càng có chút kinh ngạc liếc nhìn Trình Ngạo Phương, không biết Trình Ngạo Phương mang đến đây một tu sĩ cảnh giới Hồng Liên là có ý gì, nhưng vẫn phất tay nói:
- Miễn lễ, đi theo ta.
- Tạ ơn Quân Sử! Lần này ba người thống nhất hành kính, cùng bay đến trên lưng Thanh Vân linh tước, rơi vào phía sau.
---------------
Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường nói với hai thị nữ, bên này chuẩn bị đi, phải kêu Dương Khánh đến chào hỏi.
- Vâng!
Tuyết Nhi lĩnh mệnh rời đi.
Không bao lâu Tuyết Nhi trở lại báo tin Dương Khánh đã đến, lúc này Miêu Nghị mới thu công đi ra ngoài, vừa đến chính sảnh, liền thấy Dương Khánh hành lễ nói:
- Đại nhân!
- Ngồi xuống nói chuyện!
Miêu Nghị đưa tay mời ngồi, còn mình đi tới vị trí chủ tọa, tay kéo vạt áo dài ngồi xuống, nói:
- Gọi ngươi tới là muốn chào hỏi, bổn tọa sắp sửa phải ra ngoài một thời gian ngắn, nếu có việc ngươi nhất thời cũng tìm ta không được, cho nên chuyện của hai điện trong lòng ngươi phải có tính toán trước.
- Vâng!
Dương Khánh đáp ứng, lại ôm quyền hỏi:
- Không biết đại nhân lần này đi bao lâu mới trở lại?
- Bên phía Vô Lượng quốc cử hành ‘Đại hội giám bảo’ gì đó, Cung chủ lệnh cho bổn tọa đi theo, cụ thể thời gian bao lâu trở lại bổn tọa cũng không biết, nhưng chỉ là một đại hội mà thôi, có lẽ sẽ không trì hoãn quá lâu...
Nói tới đây Miêu Nghị bỗng nhiên ngẩn ra, phát hiện thần sắc Dương Khánh dường như có chút hoảng hốt, không khỏi hỏi:
- Dương Khánh, ngươi làm sao vậy?
- A...
Dương Khánh đột nhiên phục hồi tinh thần, chắp tay nói:
- Thuộc hạ hiểu, đại nhân cứ yên tâm đi.
Trong mắt Miêu Nghị cũng lộ ra vẻ hồ nghi, người lý trí giống như Dương Khánh không thể xảy ra tình huống mất khống chế này, thích thú lại hỏi:
- Vì sao tinh thần hoảng hốt?
Dương Khánh bình tĩnh trả lời:
- Đại nhân không có ở đây, tu vi của ty chức quá thấp, ít nhiều có chút bận tâm mà thôi.
Miêu Nghị nói:
- Không cần quá lo lắng, ta theo Cung chủ đi ra ngoài, những điện khác không dám có toan tính đánh vào nhị điện của chúng ta, nếu không chắc chắn sẽ chọc giận Cung chủ. Mười tám vị Hành tẩu của bổn điện đều ở đây, người ngoài muốn động đến cũng phải suy nghĩ một chút, chuyện trên địa bàn có lẽ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Thuộc hạ hiểu.
Dương Khánh gật đầu đáp ứng.
Sau khi Dương Khánh rời đi, Miêu Nghị cũng không ở lại Trấn Nhâm điện quá lâu, lại triệu kiến đám người Diêm Tu dặn dò một phen, lại đi đến chỗ Yêu Nhược Tiên cầm di vài thứ, lúc này mới một mình vút không rời đi.
Hắn phải mau sớm chạy tới Mộc Hành cung, nếu không một khi Quân Sử tới trước hắn một bước, cũng sẽ không vì một Điện chủ nhỏ bé như hắn mà đặc biệt chờ đợi, nếu thật sự làm trễ nãi hành trình, Trình Ngạo Phương đoán chừng sẽ thu thập hắn.
Cũng không mang theo tùy tùng, ở trước mặt Quân Sử Miêu Nghị hắn làm gì có tư cách mang theo tùy tùng, chỉ có thân phận làm tùy tùng.
Sau khi tới Mộc Hành cung gặp mặt Trình Ngạo Phương, hắn mới biết Quân Sử Nhạc Thiên Ba đoán chừng ngày mai mới tới, Miêu Nghị cũng không oán hận gì, Nhạc Thiên Ba pháp giá đích thân tới, dĩ nhiên phải tới trước chờ chực mới không xảy ra sơ suất gì, nếu không thời gian mắc kẹt lại vạn nhất xảy ra chuyện gì thì thế nào? Vì vậy Miêu Nghị ngủ lại biệt viện Mộc Hành cung một đêm.
Ngày tiếp theo, Miêu Nghị một lần nữa vào cung, mới vừa chạm mặt Trình Ngạo Phương không bao lâu, Trang Hữu Văn cũng tới, lúc này Miêu Nghị mới biết một người khác Trình Ngạo Phương mang tới chính là Trang Hữu Văn.
Trang Hữu Văn thấy người còn lại là Miêu Nghị, ít nhiều cũng có chút bất ngờ, bên phía Bá Ngôn và Thượng Lưu Hoan không có phản ứng, hắn còn tưởng rằng Trình Ngạo Phương sẽ dẫn một thị nữ đi theo, không ngờ người đó lại là Miêu Nghị.
Quân Sử sắp tới, ngay cả Trình Ngạo Phương cũng không dám vô lễ, không dám chờ đợi trong phòng, mà dẫn Trang Hữu Văn và Miêu Nghị lên vân các trong cung, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra hướng Đô thành.
Bọn họ đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, Trang Hữu Văn đột nhiên chỉ vào phương hướng Đô thành quay đầu lại hô:
- Cung chủ, Quân Sử pháp giá tới.
Trình Ngạo Phương vội vàng từ trong các nhanh chóng lóe ra, Miêu Nghị cũng mở to hai mắt nhìn theo phương hướng Trang Hữu Văn vừa chỉ, chỉ có điều tu vi hơi thấp, pháp nhãn thị lực kém hơn Trang Hữu Văn, phải đến mấy giây sau mới nhìn thấy một chấm đen từ không trung phía xa cấp tốc bay tới.
Khi vật thể kia tới gần, mới biết đó là một con linh cầm hình thể dài đến mấy trượng, sải cánh cũng đạt mấy trượng. Đó là một con ‘Thanh Vân linh tước’ toàn thân màu xanh, thân thể ưu mỹ, cả người nhìn không thấy tạp sắc. Khi bay đến bầu trời Mộc Hành cung nó phát ra tiếng kêu “leng keng” như kim ngọc.
Bá bá bá! Trình Ngạo Phương dẫn đầu vút không mà ra, Miêu Nghị và Trang Hữu Văn đồng thời bay lên không trung đuổi theo. Chẳng qua tốc độ của Miêu Nghị rõ ràng kém hơn hai người kia. Tuy là cùng xuất phát với Trang Hữu Văn, nhưng trong nháy mắt đã kéo dài một khoảng cách lớn. Trên lưng Thanh Vân linh tước lơ lửng vỗ cánh có mấy người đang đứng, Nhạc Thiên Ba người mặc trường bào sợi tơ màu da, mặc dù tướng mạo thường thường, nhưng lúc này khí chất lại phiêu dật, đứng chắp tay, không giận mà tự uy. Hai tuyệt sắc giai nhân đứng hai bên phía sau hắn, chính là thị nữ thân thiết Trường Hoan và Trường Nhạc, thần thái nhu hòa điềm tĩnh, như người trong bức họa.
Phía sau còn có một người, không phải là ai khác. Người này Miêu Nghị cũng biết, chính là một trong tam đại Hành tẩu dưới trướng Nhạc Thiên Ba, Phong Trạch. Phía sau Phong Trạch đứng hai lão đầu, cũng là hai vị trong Thần Lộ lục đại Chấp sự, một người tên là Trúc Thượng Pha, một người tên là Yến Tử Thu.
- Tham kiến Quân Sử!
Trình Ngạo Phương và Trang Hữu Văn ở phía sau lơ lửng hành lễ.
Ánh mắt Nhạc Thiên Ba rơi xuống người Trình Ngạo Phương, trên mặt khẽ mỉm cười, giơ tay lên đang muốn mở miệng miễn lễ, lại thấy phía dưới lại có một người chậm chạp chạy tới, chắp tay cắt đứt lời của hắn: - Tham kiến Quân Sử!
Một tiếng nói làm người ta cảm giác đặc biệt chót vót, ít nhất làm cho lời nói của Nhạc Thiên Ba vừa tới miệng liền bị mạnh mẽ ngăn lại, làm bàn tay của Nhạc Thiên Ba đang đưa ra liền đông cứng trên không trung.
Người tới dĩ nhiên không phải là người khác, chính là Miêu Nghị mới vừa vội vàng chạy tới, bổ sung vị trí còn thiếu phía sau Trình Ngạo Phương, hành lễ.
Trình Ngạo Phương và Trang Hữu Văn theo bản năng quay đầu nhìn lại, đồng thời toát mồ hôi, làm sao lại quên tu vi của người này hơi thấp, để hắn rơi lại phía sau, quên thống nhất hành kính giữa ba người.
Bản thân Miêu Nghị ngược lại không cảm thấy có cái gì, không cảm giác mình vừa ngăn cản lời nói của Nhạc Thiên Ba, cũng không tiện nhìn thẳng vào Nhạc Thiên Ba, cho nên cũng không chú ý tới bàn tay Nhạc Thiên Ba vừa thò ra lại dừng lại nửa vời.
Nhạc Thiên Ba nhìn thấy hắn ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt rơi xuống dấu hiệu nhất phẩm Hồng Liên chỗ mi tâm của Miêu Nghị, lại càng có chút kinh ngạc liếc nhìn Trình Ngạo Phương, không biết Trình Ngạo Phương mang đến đây một tu sĩ cảnh giới Hồng Liên là có ý gì, nhưng vẫn phất tay nói:
- Miễn lễ, đi theo ta.
- Tạ ơn Quân Sử! Lần này ba người thống nhất hành kính, cùng bay đến trên lưng Thanh Vân linh tước, rơi vào phía sau.
---------------
/1024
|