Editor: Vệ Tử Y
Trước khi đám Viên Quân dẫn đại quân xuất phát, một mình nàng đã xâm nhập doanh trại của Đột Bát Hỏa, thứ nhất là vì có thể khống chế chiến cuộc, vì bọn họ tranh thủ thắng lợi. Thứ hai, nàng vô cùng muốn nhìn người đàn ông này còn có bản lãnh gì, mặc dù nàng thắng không cần dùng võ, nhưng ở cái thế giới ngươi lừa ta gạt này, thủ đoạn của nàng không tính là quang minh, nhưng cũng không xem là hèn hạ.
Hoàn Nhi đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng âm thầm lo lắng, vì nàng cầu nguyện, hi vọng lần này nàng có thể đại công cáo thành, mau sớm kết thúc chiến đấu và nhiệm vụ ở chỗ này.
Tiêu Tương Phi cũng không biết Hoàn Nhi đang suy nghĩ gì, chỉ là, nàng phát hiện Hoàn Nhi tựa hồ cái gì cũng biết cũng hiểu. Lúc nàng thâm nhập doanh trại địch thì đột nhiên nhớ lại, ngày đó ở trên chiến trường, đám người Hỉ Nhi một thân võ nghệ, tựa hồ đối với loại xung đột vũ trang này tuyệt không khiếp đảm.
Hỉ Nhi Hoàn Nhi Nộ Nhi Thảo Nhi, đến tột cùng là hạng người gì, Hiên Viên Vũ an bài ở bên cạnh nàng phục vụ nàng, là có mục đích gì sao? Hoặc là nói, hắn cũng không biết bốn người lai lịch này? Nghĩ tới đây, nàng có chút hồi hộp, bên cạnh ẩn giấu nhiều người thần bí như vậy, nàng buổi tối chắc ngủ không được mất.
Nghĩ đến đây thì đã đến ngoài quân doanh Đột Bát Hỏa, thận trọng tránh được binh lính tuần tra, nàng rất thuận lợi tới ngoài lều Đột Bát Hỏa.
Nàng ở ngoài lều lắng nghe một lúc lâu động tĩnh bên trong, phát hiện bên trong chỉ có một người, mà người kia xem tình hình là nằm ở trên giường. Nàng tin tưởng, lấy sự tự phụ của Đột Bát Hỏa, còn có suy nghĩ của hắn, hắn nhất định sẽ không đổi lều sau khi nàng thất thủ, cho nên nàng biết người bên trong nhất định là hắn.
Đánh lạc hướng thủ vệ trước lều, nàng lắc mình vào trong trướng bồng, đề cao toàn thân cảnh giới, thân thể căng thẳng, tay nắm chặt chủy thủ, cùng với thân thủ nhẹ nhàng.
"Ngươi yên tâm, nơi này ngoại trừ ta, không có những người khác." Đột nhiên, nam nhân vẫn nằm ở trên giường phát ra thanh âm như vậy, quả thực dọa người.
Nàng không kìm được chau mày, hắn làm sao biết mình sẽ đến? Tựa hồ tất cả đều trong dự liệu của hắn. Mặc dù nàng nghi ngờ, nhưng vẫn cởi bỏ đề phòng, nhìn người trên giường một lúc lâu, lúc này mới từ từ đến gần.
"Ta hiểu rõ vì sao ngươi đến, e rằng tối nay đại quân các ngươi cũng sẽ tập kích quân ta." Nam nhân trên giường tiếp tục nói, hình như đã tính trước, liệu sự như thần.
"Ngươi biết là tốt rồi." Nàng cũng không phủ nhận, đi tới trước giường, nhìn hắn.
Đột Bát Hỏa nhưng thật ra sớm đã dự liệu, cho nên hắn một mực chờ đợi, chờ đợi sự xuất hiện của nàng. Nàng quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, rốt cuộc đã tới.
"Ngươi có biết, các ngươi không có cách nào thắng được chúng ta." Cho dù đã bệnh đến mơ hồ, hắn vẫn như cũ tràn đầy tự tin cùng tự phụ, bệnh tình một chút cũng không có ảnh hưởng sự tự đại của hắn.
Đôi mắt nàng rủ xuống, nói nhỏ: "Nhưng, các ngươi cũng không có biện pháp tiến công, cuộc chiến tranh này chỉ tiêu hao song phương nhân lực, vật lực, tài lực, hao tài tốn của. Không biết đất đai cằn cỗi của các ngươi, có thể trụ được bao lâu?"
Đột Bát Hỏa không nói gì, một lát sau, hắn đột nhiên cười ha ha, khó khăn từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn nàng.
Tiêu Tương Phi cũng mặc cho hắn nhìn, không nói gì, càng không tránh né.
Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm binh hoang mã loạn, còn có rất nhiều tiếng gọi ầm ĩ, cùng với thanh âm xung đột vũ trang. Bọn Viên Quân tấn công đến nơi.
"Chỉ cần hoàng thượng Hiên Viên Vũ các ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền lui binh, không bao giờ xâm phạm Hiên Viên vương triều." Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn lại có thể nói ra như vậy, dọa nàng giật mình.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn tại sao phải nói lên yêu cầu như thế, nếu như hắn kiên trì đánh giặc, thật ra thì bọn họ cũng không làm gì được hắn cả, chỉ có chiến tranh và những lần ám sát không ngừng nghỉ.
Điều kiện? Điều kiện thế nào? Nàng muốn hỏi, nhưng không hỏi ra miệng, bởi vì nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương, biểu lộ cuồng nhiệt .
Trước khi đám Viên Quân dẫn đại quân xuất phát, một mình nàng đã xâm nhập doanh trại của Đột Bát Hỏa, thứ nhất là vì có thể khống chế chiến cuộc, vì bọn họ tranh thủ thắng lợi. Thứ hai, nàng vô cùng muốn nhìn người đàn ông này còn có bản lãnh gì, mặc dù nàng thắng không cần dùng võ, nhưng ở cái thế giới ngươi lừa ta gạt này, thủ đoạn của nàng không tính là quang minh, nhưng cũng không xem là hèn hạ.
Hoàn Nhi đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng âm thầm lo lắng, vì nàng cầu nguyện, hi vọng lần này nàng có thể đại công cáo thành, mau sớm kết thúc chiến đấu và nhiệm vụ ở chỗ này.
Tiêu Tương Phi cũng không biết Hoàn Nhi đang suy nghĩ gì, chỉ là, nàng phát hiện Hoàn Nhi tựa hồ cái gì cũng biết cũng hiểu. Lúc nàng thâm nhập doanh trại địch thì đột nhiên nhớ lại, ngày đó ở trên chiến trường, đám người Hỉ Nhi một thân võ nghệ, tựa hồ đối với loại xung đột vũ trang này tuyệt không khiếp đảm.
Hỉ Nhi Hoàn Nhi Nộ Nhi Thảo Nhi, đến tột cùng là hạng người gì, Hiên Viên Vũ an bài ở bên cạnh nàng phục vụ nàng, là có mục đích gì sao? Hoặc là nói, hắn cũng không biết bốn người lai lịch này? Nghĩ tới đây, nàng có chút hồi hộp, bên cạnh ẩn giấu nhiều người thần bí như vậy, nàng buổi tối chắc ngủ không được mất.
Nghĩ đến đây thì đã đến ngoài quân doanh Đột Bát Hỏa, thận trọng tránh được binh lính tuần tra, nàng rất thuận lợi tới ngoài lều Đột Bát Hỏa.
Nàng ở ngoài lều lắng nghe một lúc lâu động tĩnh bên trong, phát hiện bên trong chỉ có một người, mà người kia xem tình hình là nằm ở trên giường. Nàng tin tưởng, lấy sự tự phụ của Đột Bát Hỏa, còn có suy nghĩ của hắn, hắn nhất định sẽ không đổi lều sau khi nàng thất thủ, cho nên nàng biết người bên trong nhất định là hắn.
Đánh lạc hướng thủ vệ trước lều, nàng lắc mình vào trong trướng bồng, đề cao toàn thân cảnh giới, thân thể căng thẳng, tay nắm chặt chủy thủ, cùng với thân thủ nhẹ nhàng.
"Ngươi yên tâm, nơi này ngoại trừ ta, không có những người khác." Đột nhiên, nam nhân vẫn nằm ở trên giường phát ra thanh âm như vậy, quả thực dọa người.
Nàng không kìm được chau mày, hắn làm sao biết mình sẽ đến? Tựa hồ tất cả đều trong dự liệu của hắn. Mặc dù nàng nghi ngờ, nhưng vẫn cởi bỏ đề phòng, nhìn người trên giường một lúc lâu, lúc này mới từ từ đến gần.
"Ta hiểu rõ vì sao ngươi đến, e rằng tối nay đại quân các ngươi cũng sẽ tập kích quân ta." Nam nhân trên giường tiếp tục nói, hình như đã tính trước, liệu sự như thần.
"Ngươi biết là tốt rồi." Nàng cũng không phủ nhận, đi tới trước giường, nhìn hắn.
Đột Bát Hỏa nhưng thật ra sớm đã dự liệu, cho nên hắn một mực chờ đợi, chờ đợi sự xuất hiện của nàng. Nàng quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, rốt cuộc đã tới.
"Ngươi có biết, các ngươi không có cách nào thắng được chúng ta." Cho dù đã bệnh đến mơ hồ, hắn vẫn như cũ tràn đầy tự tin cùng tự phụ, bệnh tình một chút cũng không có ảnh hưởng sự tự đại của hắn.
Đôi mắt nàng rủ xuống, nói nhỏ: "Nhưng, các ngươi cũng không có biện pháp tiến công, cuộc chiến tranh này chỉ tiêu hao song phương nhân lực, vật lực, tài lực, hao tài tốn của. Không biết đất đai cằn cỗi của các ngươi, có thể trụ được bao lâu?"
Đột Bát Hỏa không nói gì, một lát sau, hắn đột nhiên cười ha ha, khó khăn từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn nàng.
Tiêu Tương Phi cũng mặc cho hắn nhìn, không nói gì, càng không tránh né.
Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm binh hoang mã loạn, còn có rất nhiều tiếng gọi ầm ĩ, cùng với thanh âm xung đột vũ trang. Bọn Viên Quân tấn công đến nơi.
"Chỉ cần hoàng thượng Hiên Viên Vũ các ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền lui binh, không bao giờ xâm phạm Hiên Viên vương triều." Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn lại có thể nói ra như vậy, dọa nàng giật mình.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn tại sao phải nói lên yêu cầu như thế, nếu như hắn kiên trì đánh giặc, thật ra thì bọn họ cũng không làm gì được hắn cả, chỉ có chiến tranh và những lần ám sát không ngừng nghỉ.
Điều kiện? Điều kiện thế nào? Nàng muốn hỏi, nhưng không hỏi ra miệng, bởi vì nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương, biểu lộ cuồng nhiệt .
/162
|