Thời điểm Tiêu Tương Phi đi vào, Hoa Mãn Lâu đã mở cửa buôn bán được một lúc, cho nên cũng không có nhiều người lắm. Khi nàng đột ngột xuất hiện trong phòng khách khiến cho rất nhiều khách ở đây kinh ngạc.
"Tìm cho bản thiểu thư vị cô nương tốt nhất ở đây và một gian phòng tốt nhất." Nàng lãnh nhược băng sương (Tử Vũ: lạnh lùng) nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi mà nói.
Trong đám người vẫn kinh ngạc nãy giờ tú bà vẫn là người tỉnh táo lại nhanh nhất, bà ta nhìn Tiêu Tương Phi thật sâu, nhưng vẫn không rõ nàng muốn gì, không nên trêu chọc vào vẫn hơn.
"Ai u, vị tiểu thư này, nơi này không phải là nơi mà nữ tử nên đến, cô nương vẫn là đi mau đi." Má mì khách khí nói, nữ nhân đến kỹ viện thật đúng là lần đầu gặp đấy.
Tiêu Tương Phi mắt sáng như đuốc nhìn bà ta, ở trong những câu lạc bộ đêm ở hiện đại thì bà ta chính là má mì. Vì vậy cũng khách khí nói: "Nữ nhân sao lại không thể tới? Ta cũng muốn nghe một vài khúc nhạc hay, uống một chút hoa tửu, đàm luật việc đời. Bạc, ta có." Nói xong, móc ra một mảnh vàng lá, đó là nàng từ Hỉ Nhi trên người lấy được.
Má mì nhìn thấy vàng lá trong tay nàng thì hai mắt tỏa sáng, lập tức liền thay đổi thái độ, đổi lại một bộ khuôn mặt một mực cung kính, vô cùng nhiệt tình gật đầu khom lưng cười nói: "Tiểu thư, có thể, có thể, người nghĩ muốn cô nương như thế nào, ta lập tức sắp xếp cho người."
Thật là có tiền có thể ma sui quỷ khiến. Tiêu Tương Phi buồn cười nhìn biến chuyển của bà ta, thản nhiên nói: "Liền an bài cô nương đầu bài của các ngươi đi, an bài một gian phòng an tĩnh u nhã, không làm cho người đến quấy rầy ta."
"Được, ta gọi Tiếu Ngữ tới cho ngài, cười nói là chúng ta Hoa Mãn Lâu tốt nhất xinh đẹp nhất thẻ đỏ, cầm kỳ thư họa mọi thứ biết, Bao tiểu thư hài lòng." Má mì vừa nói vừa dẫn nàng đi lên lầu.
Tiêu Tương Phi gật đầu đi theo bà ta lên lầu dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi đến một gian phòng cuối cùng trên lầu, bên trong quả nhiên rất thanh nhã, ở một góc của gian phòng nhỏ treo một cây đàn cổ, trên tường còn treo một câu sáo.
"Tiểu thư, ngài ngồi trước, Tiếu Ngữ lập tức tới ngay." Má mì cung kính nói, phân bọn nha hoàn đi theo phía sau dâng lên nước trà cùng điểm tâm ... lại đem lư hương bên trong gian phòng đốt lên.
"Nhanh lên một chút." Nàng ngồi xuống, từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu như vậy, bởi vì thời gian của nàng cũng không nhiều.
Má mì vội đáp ứng, lập tức lui ra ngoài. Một lát sau, bên ngoài liền truyền đến hỗn loạn tiếng bước chân, sau đó cửa liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Má mì dẫn đầu xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, trong tay nàng lôi kéo một nữ tử xinh đẹp bước nhanh đi tới trước mặt nàng, cười híp mắt nói: "Tiểu thư, vị này chính là đầu bài cô nương của Hoa Mãn Lâu chúng ta Tiếu Ngữ, Tiếu Ngữ vị này là tiểu thư ta vừa nhắc đến, ngươi tốt nhất hầu hạ nàng cho tốt." Má mì nói xong lại quay đầu lại nói với nữ tử xinh đẹp tên là Tiếu Ngữ, chỉ thấy gương mặt Tiếu Ngữ mất tự nhiên, nhìn về phía Tiêu Tương Phi ánh mắt rất là phòng bị.
"Tới đây cùng nhau ngồi đi." Tiêu Tương Phi hờ hững nhìn nàng, chào hỏi.
Tiếu Ngữ tâm thần bất an, ở má mì thôi hạ chậm rãi ngồi vào bên cạnh nàng, khẩn trương nắm chặt khăn tay trong tay.
"Các ngươi ngồi nói truyện, ta mphải đi tiếp các khách khác, tiểu thư ngươi nếu là có cái khác cần, chỉ cần phân phó." Má mì vui vẻ ra mặt nói, thức thời rút lui.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ thì Tiếu Ngữ đã có cách nào che giấu của bất an mình, trên mặt thấy rõ được nóng lòng cùng sợ hãi.
"Ngươi làm sao vậy? Ngươi có phải hay không có chuyện gì gấp muốn đi làm?" Tiêu Tương Phi là thấy được, vì vậy chăm chú nhìn Tiếu Ngữ, không biết vì sao nàng ta lại đứng ngồi không yên như vậy.
Tiếu Ngữ bởi vì Tiêu Tương Phi mở lời mà cả kinh đứng phắt dậy, khẩn trương ôm lấy cái cột trụ ở bên cạnh, cảnh giác nhìn nàng."Ngươi, ngươi. . . . . ." Nàng lắp ba lắp bắp nói, hoảng sợ nhìn Tiêu Tương Phi.
Tiêu Tương Phi nhìn nàng ta một bộ dáng như chim nhỏ sợ hãi, đã cảm thấy rất buồn cười. Nàng ta coi nàng là loại người nào, nữ nhân cùng nữ nhân ở cùng nhau, lại còn sợ đến như vậy, chẳng lẽ nàng ta nghĩ nàng là đồng tính? Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng đột nhiên nổi lên ý muốn đùa bỡn, rất lâu không có có trêu cợt người khác rồi, rất lâu không có được vui vẻ, hôm nay không bằng chơi một chút.
"Tiểu mĩ nhân, tới đây, bồi đại gia uống chút rượu. Đến đây, để cho đại gia một cái sờ." Nàng cười xấu xa, một bộ dáng vô lại nói, từng bước một tiến tới gần Tiêu Ngữ đang sợ hãi không dứt.
Tiếu Ngữ hoàn toàn bị nàng dọa cho hoảng sợ, gương mặt tinh xảo tái nhợt vô cùng, thân thể cũng run không ngừng."Đừng, ngươi đừng tới đây, ngươi tới nữa ta sẽ gọi người." Nàng hoảng sợ run run kêu lên.
Tiêu Tương Phi muốn quậy lên thì không thể rút lui, nàng cố ý lộ ra vẻ mặt ham mê, nhanh như chớp đánh về phía Tiếu Ngữ, hơn nữa bàn tay chụp tới, hướng về phía trước ngực nàng ta chụp tới. Nàng cũng muốn sờ một chút chỗ đó của nữ nhân, xem rút cuộc có cảm giác gì. (Tử Vũ: =))))) chị Phi Phi cũng biến thái quá đi)
"A. . . . . ." Một tiếng thét kinh thiên động địa, chói tai thê lương ở bên trong gian phòng vang lên.
"Tìm cho bản thiểu thư vị cô nương tốt nhất ở đây và một gian phòng tốt nhất." Nàng lãnh nhược băng sương (Tử Vũ: lạnh lùng) nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi mà nói.
Trong đám người vẫn kinh ngạc nãy giờ tú bà vẫn là người tỉnh táo lại nhanh nhất, bà ta nhìn Tiêu Tương Phi thật sâu, nhưng vẫn không rõ nàng muốn gì, không nên trêu chọc vào vẫn hơn.
"Ai u, vị tiểu thư này, nơi này không phải là nơi mà nữ tử nên đến, cô nương vẫn là đi mau đi." Má mì khách khí nói, nữ nhân đến kỹ viện thật đúng là lần đầu gặp đấy.
Tiêu Tương Phi mắt sáng như đuốc nhìn bà ta, ở trong những câu lạc bộ đêm ở hiện đại thì bà ta chính là má mì. Vì vậy cũng khách khí nói: "Nữ nhân sao lại không thể tới? Ta cũng muốn nghe một vài khúc nhạc hay, uống một chút hoa tửu, đàm luật việc đời. Bạc, ta có." Nói xong, móc ra một mảnh vàng lá, đó là nàng từ Hỉ Nhi trên người lấy được.
Má mì nhìn thấy vàng lá trong tay nàng thì hai mắt tỏa sáng, lập tức liền thay đổi thái độ, đổi lại một bộ khuôn mặt một mực cung kính, vô cùng nhiệt tình gật đầu khom lưng cười nói: "Tiểu thư, có thể, có thể, người nghĩ muốn cô nương như thế nào, ta lập tức sắp xếp cho người."
Thật là có tiền có thể ma sui quỷ khiến. Tiêu Tương Phi buồn cười nhìn biến chuyển của bà ta, thản nhiên nói: "Liền an bài cô nương đầu bài của các ngươi đi, an bài một gian phòng an tĩnh u nhã, không làm cho người đến quấy rầy ta."
"Được, ta gọi Tiếu Ngữ tới cho ngài, cười nói là chúng ta Hoa Mãn Lâu tốt nhất xinh đẹp nhất thẻ đỏ, cầm kỳ thư họa mọi thứ biết, Bao tiểu thư hài lòng." Má mì vừa nói vừa dẫn nàng đi lên lầu.
Tiêu Tương Phi gật đầu đi theo bà ta lên lầu dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi đến một gian phòng cuối cùng trên lầu, bên trong quả nhiên rất thanh nhã, ở một góc của gian phòng nhỏ treo một cây đàn cổ, trên tường còn treo một câu sáo.
"Tiểu thư, ngài ngồi trước, Tiếu Ngữ lập tức tới ngay." Má mì cung kính nói, phân bọn nha hoàn đi theo phía sau dâng lên nước trà cùng điểm tâm ... lại đem lư hương bên trong gian phòng đốt lên.
"Nhanh lên một chút." Nàng ngồi xuống, từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu như vậy, bởi vì thời gian của nàng cũng không nhiều.
Má mì vội đáp ứng, lập tức lui ra ngoài. Một lát sau, bên ngoài liền truyền đến hỗn loạn tiếng bước chân, sau đó cửa liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Má mì dẫn đầu xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, trong tay nàng lôi kéo một nữ tử xinh đẹp bước nhanh đi tới trước mặt nàng, cười híp mắt nói: "Tiểu thư, vị này chính là đầu bài cô nương của Hoa Mãn Lâu chúng ta Tiếu Ngữ, Tiếu Ngữ vị này là tiểu thư ta vừa nhắc đến, ngươi tốt nhất hầu hạ nàng cho tốt." Má mì nói xong lại quay đầu lại nói với nữ tử xinh đẹp tên là Tiếu Ngữ, chỉ thấy gương mặt Tiếu Ngữ mất tự nhiên, nhìn về phía Tiêu Tương Phi ánh mắt rất là phòng bị.
"Tới đây cùng nhau ngồi đi." Tiêu Tương Phi hờ hững nhìn nàng, chào hỏi.
Tiếu Ngữ tâm thần bất an, ở má mì thôi hạ chậm rãi ngồi vào bên cạnh nàng, khẩn trương nắm chặt khăn tay trong tay.
"Các ngươi ngồi nói truyện, ta mphải đi tiếp các khách khác, tiểu thư ngươi nếu là có cái khác cần, chỉ cần phân phó." Má mì vui vẻ ra mặt nói, thức thời rút lui.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ thì Tiếu Ngữ đã có cách nào che giấu của bất an mình, trên mặt thấy rõ được nóng lòng cùng sợ hãi.
"Ngươi làm sao vậy? Ngươi có phải hay không có chuyện gì gấp muốn đi làm?" Tiêu Tương Phi là thấy được, vì vậy chăm chú nhìn Tiếu Ngữ, không biết vì sao nàng ta lại đứng ngồi không yên như vậy.
Tiếu Ngữ bởi vì Tiêu Tương Phi mở lời mà cả kinh đứng phắt dậy, khẩn trương ôm lấy cái cột trụ ở bên cạnh, cảnh giác nhìn nàng."Ngươi, ngươi. . . . . ." Nàng lắp ba lắp bắp nói, hoảng sợ nhìn Tiêu Tương Phi.
Tiêu Tương Phi nhìn nàng ta một bộ dáng như chim nhỏ sợ hãi, đã cảm thấy rất buồn cười. Nàng ta coi nàng là loại người nào, nữ nhân cùng nữ nhân ở cùng nhau, lại còn sợ đến như vậy, chẳng lẽ nàng ta nghĩ nàng là đồng tính? Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng đột nhiên nổi lên ý muốn đùa bỡn, rất lâu không có có trêu cợt người khác rồi, rất lâu không có được vui vẻ, hôm nay không bằng chơi một chút.
"Tiểu mĩ nhân, tới đây, bồi đại gia uống chút rượu. Đến đây, để cho đại gia một cái sờ." Nàng cười xấu xa, một bộ dáng vô lại nói, từng bước một tiến tới gần Tiêu Ngữ đang sợ hãi không dứt.
Tiếu Ngữ hoàn toàn bị nàng dọa cho hoảng sợ, gương mặt tinh xảo tái nhợt vô cùng, thân thể cũng run không ngừng."Đừng, ngươi đừng tới đây, ngươi tới nữa ta sẽ gọi người." Nàng hoảng sợ run run kêu lên.
Tiêu Tương Phi muốn quậy lên thì không thể rút lui, nàng cố ý lộ ra vẻ mặt ham mê, nhanh như chớp đánh về phía Tiếu Ngữ, hơn nữa bàn tay chụp tới, hướng về phía trước ngực nàng ta chụp tới. Nàng cũng muốn sờ một chút chỗ đó của nữ nhân, xem rút cuộc có cảm giác gì. (Tử Vũ: =))))) chị Phi Phi cũng biến thái quá đi)
"A. . . . . ." Một tiếng thét kinh thiên động địa, chói tai thê lương ở bên trong gian phòng vang lên.
/162
|