Từ Yến đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng eo thon gọndáng rất đẹp, cô nhẹ nhàng khiêu vũ cùng Trương Nhất Phàm, cô ghé sát anh ta nói nhỏ:
- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi có chuyện cần nói.
Lời nói của Từ Yến, khiến Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc.
Cô muốn phản ánh chuyện gì? quan sát vẻ mặt của Từ Yến, sự lặng lẽ của cô hơi không được bình thường.
Hai người khiêu vũ, Trương Nhất Phàm nói nhẹ bên tai của Từ Yến:
- Tình hình gì?
Từ Yến hạ giọng, hơi thở cũng rõ ràng có thể nghe:
- Có người rửa tiền!
Trương Nhất Phàm cau mày, rửa tiền sao?
Đưa mắt liếc nhìn một vài người trong phòng , trong long Trương Nhất Phàm run lên, không phải là có liên quan với người ở đây chứ? Nếu thực là như vậy thì đó là chuyện đời này mình buồn bực nhất. Vì thế hắn thản nhiên nói câu:
- Đợi tan tiệc rồi bàn lại sau, trực tiếp đi tìm Bí thư Lý Hồng.
Một khúc kết thúc, Trương Nhất Phàm trở lại ngồi trên ghế sô pha, Đoạn Chấn Lâm liền đưa ly rượu cho hắn, hắn nâng ly lên hướng ra hiệu cho Lý Hồng, Lý Hồng gật gật đầu, tiếp tục nhìn Vu Quan và Diệp Á Bình khiêu vũ.
Diệp Á Bình nói:
- Các vị sao không nhảy nữa? Chủ tịch thành phố Từ, cùng Bí thư Đoàn cũng nhảy một khúc đi, Bí thư Lý, cô và Chủ tịch tỉnh Trương nhảy một đoạn, thế nào?
Trương Nhất Phàm biết, nam nữ trung niên khoảng bốn mươi này, thích nhất khiêu vũ, không ngờ kỹ thuật nhảy của Diệp Á Bình và Từ Yến cũng không hề tệ. Hắn biết Lý Hồng không thích khiêu vũ, hoặc là cô ta không thích khiêu vũ trong hoàn cảnh này.
Trương Nhất Phàm khoát tay nói:
- Mọi người nhảy đi! Tôi và Bí thư Lý ngồi một chút.
Dưới ánh sáng violet , Lý Hồng với tư thế tao nhã trên tay cầm một ly rượu vang nhẹ nhàng đưa lên uống. Cảnh tượng này y hệt ở thủ đô năm đó Trương Nhất Phàm nhìn thấy cô, cũng vẫn động tác này, Trương Nhất Phàm nhìn bộ dáng của cô, mơ hồ cảm thấy Lý Hồng dường như đang có tâm sự.
Thực không hiểu những cô gái này lại có nhiều tâm sự đến vậy, giờ phút này, hắn không khỏi nhớ tới lời nói của Từ Yến, Từ Yến rốt cuộc muốn phản ánh tình hình gì với mình?
Lúc này Lý Hồng buông ly nói:
- Em đi trước!
Trương Nhất Phàm cũng đứng lên nói:
- Anh cũng đi ra ngoài dạo dạo một chút!
Vì thế liền rời phòng mà đi. Ra khỏi cửa , bên ngoài đại sảnh là tiếng nhạc khiến người ta đinh tai nhức óc,ở đại sảnh có một dàn nhạc đang biểu diễn.
Trên sân khấu, một người thiếu nữ mặc đồ đen ăn mặc gọn gàng, mặc quần short, đội mũ, một bên đàn guitar, một bên cất giọng hát . Ánh mắt Trương Nhất Phàm nhìn lướt qua đại sảnh rồi xoay người đi vào thang máy.
Mới ra cửa, Trương Tuyết Phong liền theo ở phía sau.
- Lên xe thôi, chúng ta cùng đi dạo quanh thành phố.
Mấy tháng rồi chưa tới thành phố Song Giang , Trương Nhất Phàm ngồi trên xe, thưởng thức làn gió đêm mát lành, đi bộ trên đường cái nơi đây. Hết thảy Thành phố Song Giang này, đối với Trương Nhất Phàm mà nói, thật sự là rất quen thuộc.
Nhất sơn nhất thủy nơi này, một cây cỏ một khúc cây, đều để cho Trương Nhất Phàm nhiều ấn tượng.
Nhìn thấy ông chủ ngồi ở phía sau hút thuốc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Trương Tuyết Phong chạy xe thật chậm.
Nay Song Giang không còn giống với năm xưa. Trong thành phố cổ Song Giang này, vẫn là bầu không khí trước kia, so sánh với thành phố mới, vẫn náo nhiệt như cũ.
Lúc trước quy hoạch ở Song Giang, Trương Nhất Phàm hợp toàn bộ thành phố Song Giang và Lâm Giang thành một. Đây là một kế hoạch phát triển lâu dài, may là người tiếp sau, cũng không có thay đổi ước nguyện ban đầu của chính mình, hơn nữa tiếp tục đi theo con đường của mình. Mới có được sự thay đổi lớn của bốn năm sau.
Tuy rằng trong bốn năm này, rất nhiều cơ sở vật chất cơ bản đều đã hình thành, nhưng số người trong thành phố mới vẫn không đủ.
Xe đi chầm chậm ở trên đường phố, vô tình đi tới một tòa lầu trà năm đó. Lầu trà đã không còn nữa, hiện thay vào đó là một cửa hàng thời trang..
Trương Nhất Phàm nhìn cửa hàng thời trang này, nhẹ nhàng gõ ghế của Trương Tuyết Phong. Trương Tuyết Phong đậu xe ở ven đường, nhìn qua gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt của ông chủ.
Ở trong này, từng mất ba mạng người.
Hơn nữa đều là chuyện đã xảy ra ở ngay trước mắt mình, đến bây giờ vẫn rất vẫn nhớ như in, vẫn nhớ rõ như vậy.
Cuộc chiến với Phương Nghĩa Kiệt năm đó, Tống Vũ Hà bị người đập chết tại cửa lầu trà này. Sau đó Ninh Thành Cương làm Chủ tịch thành phố, sau khi sự việc của anh ta đã bại lộ, Trương Nhất Phàm nhớ rõ, Ninh Thành Cương là nhảy từ cửa sổ của tầng hai xuống.
Ngày đó, tuyết trắng mờ mịt, máu của Ninh Thành Cương lan khắp cửa lầu trà, loá cả mắt! Đỏ đến nỗi làm người ta lo sợ.
Từng cảnh tưởng chuyện cũ dần hiện ra trước mắt Trương Nhất Phàm như một đoạn phim vậy.
Ở Song Giang này, đây chính là nơi mình bắt đầu vùng dậy.
Hắn từ một Chủ tịch thành phố, thăng tiến đến chức Bí thư Thành ủy, chính là từ nơi này bước ra một bước quan trong nhất của cuộc đời.
Anh em Lý Tông Huy, Lý Tông Hán, cũng ở Song Giang cùng chính mình triển khai một cuộc chiến đấu đẫm máu, cuối cùng chết bi thương.
Song Giang là một nơi làm người ta khó có thể quên được. Đến bây giờ, Phương Nghĩa Kiệt bởi vì cái chết của Tống Vũ Hà, còn bị nhốt ở trại tạm giam. Nhìn lầu trà này, suy nghĩ của Trương Nhất Phàm không khỏi nghĩ xa xăm.
Nỗi đau năm đó của Hồ Lôi, cái chết của Tống Vũ Hà, cái chết của Ninh Thành Cương, Lý Tông Huy đi về chầu trời…tất cả những thứ này, vốn dĩ đem lại cho Song Giang và Trương Nhất Phàm nhiều nỗi kinh ngạc.
Trương Tuyết Phong cũng không biết những việc ông chủ trải qua ở Song Giang, anh ta đột nhiên cảm giác được không khí bên trong xe rất nghiêm trọng. Hẳn là đã làm ông chủ nhớ lại chuyện cũ.
Lý Hồng gọi điện thoại tới, khẽ hỏi Trương Nhất Phàm đang ở đâu?
Trương Nhất Phàm không suy tư nữa nói:
- Đang đi dạo trên đường.
Lý Hồng cũng là người đã từng ở Song Giang, cô chứng kiến tận mắt cái chết của Ninh Thành Cương, nghe thấy giọng nói trầm trầm của Trương Nhất Phàm, cô dường như ý thức được cái gì đó nói:
- Anh ở lầu trà?
Từ khi xảy ra vụ án chết người, lầu trà này đã không còn mở nữa.
Nơi này người chết liên tiếp, vả lại người chết đều là những nhân vật lớn, việc này nói người ta làm sao mà kinh doanh tiếp đây?
Càng làm người ta buồn bực chính là, không ngờ có một nhân viên phục vụ cũng bồi táng cho Tống Vũ Hà. Sau đó ông chủ này không làm nổi nữa, đành phải trốn chạy chạy lấy người. Lý Hồng biết rõ ràng sự tình này từ đầu đến cuối, cô liền đoán được nơi Trương Nhất Phàm có thể đi.
Sự nhạy bén của Lý Hồng, luôn làm người ta kinh ngạc không ngừng. Đây cũng là một mặt khá ưu tú trong công tác Ủy ban Kỷ luật của cô.
Từ giọng nói trầm thấp của Trương Nhất Phàm, liền cảm giác được tâm tình của hắn và do thám biết vị trí chỗ hắn đang ở, không thể không nói là một bản lĩnh siêu năng. Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, chợt nghe thấy Lý Hồng nói:
- Bọn họ đều tan cả rồi. Chủ tịch thành phố Từ yến đang đợi anh.
Trương Nhất Phàm nói một tiếng, biết rồi, liền kêu Trương Tuyết Phong chạy xe về.
Trở lại khách sạn, những người khác đã đi rồi, chỉ còn lại Từ Yến ở trong phòng Lý Hồng chờ.
Từ Yến nhìn thấy Trương Nhất Phàm đến, liền không biết làm sao mở miệng.
Bởi vì cô không biết Trương Nhất Phàm sẽ xử lý việc này ra sao.
Đợi Trương Nhất Phàm vào cửa, Từ Yến chủ động đi rót nước.
Trương Nhất Phàm nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói đi!
Từ Yến có chút do dự, việc này chỉ sợ ngay trước mặt Lý Hồng, không tiện cho lắm! Nhưng cô thấy Trương Nhất Phàm tình giống như tự trấn, liền cẩn thận mở miệng nói:
- Việc này chỉ có tôi biết, Cục trưởng Vu Quan rửa tiền cho người ta.
Lý Hồng vốn đứng ở nơi đó, nghe câu này, ngay lập tức trở nên nghiêm túc nói:
- Cục trưởng Vu nào? Là Vu Quan, chồng Diệp Á Bình sao?
- Ừ!
Từ Yến gật gật đầu.
Trương Nhất Phàm phát hiện vẻ mặt của Từ Yến không được bình thường, có lẽ cô đã làm công tác tư tưởng rất lâu. Đối với vấn đề này, Trương Nhất Phàm suy xét được rất rõ ràng. Bởi vì vừa rồi lúc Từ Yến nói với hắn, hắn đã có tâm lý chuẩn bị.
Mặc kệ là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật, chỉ sợ là không thể đánh giá tức dưỡng gian.
Cho nên, hắn muốn cho Lý Hồng trực tiếp biết chuyện này, một là nói rõ mình không bao che khuyết điểm, thứ hai không làm khó cho bản thân mình. Lúc ấy hắn có nghi ngờ Đoạn Chấn Lâm, cũng hoài nghi Diệp Á Bình, nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trước mắt.
Đi dạo một vòng, hắn đã có tính toán. Bằng hiểu biết của mình về Đoạn Chấn Lâm và Diệp Á Bình, hẳn là không đến mức làm những chuyện này. Vì thế hắn nghĩ tới Vu Quan, vừa rồi vào lúc uống rượu, trong lúc vô tình thoáng thấy đồng hồ kia trong tay Vu Quan .
Là đồng hồ Rolex , giá trị hơn hai ngàn.
Lúc Từ Yến nói ra, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy có chút ái ngại, nếu Vu Quan thật sự phạm lỗi, thay người rửa tiền , như vậy chuyện của anh ta có thể sẽ liên lụy đến Diệp Á Bình.
Vu Quan vẫn luôn muốn xuất chúng, muốn người khác không dùng ánh mắt đó nhìn mình, anh ta làm ra chuyện như vậy không khó để hiểu rõ. Lý Hồng nghe xong lời này, lập tức hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh ta giúp người nào rửa tiền?
Từ Yến nhìn ánh mắt nghiêm túc của hai người nói:
- Ông chủ Thù Cương của khách sạn Hải Thiên. Tôi nghi ngờ hắn buôn lậu thuốc phiện.
Thù Cương!
Nhân vật này Trương Nhất Phàm đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không hề quên. Lúc trước Hà Tiêu Tiêu đến Song Giang thăm mình, xảy ra việc lớn như vậy, trong đó còn có Lý Tông Hán và Thù Cương. Sau đó chứng minh hai người bọn họ vô tội, hung thủ vụ án bắt cóc sa lưới, Hà Tiêu Tiêu lúc này mới không có truy cứu trách nhiệm của bọn họ.
Trước khi khách sạn quốc tế Âu Phil chưa khai trương, khách sạn Hải Thiên của Thù Cương vẫn là đầu rồng của thành phố Song Giang, lũng đoạn hộp đêm, khách sạn kinh doanh của Song Giang. Trương Nhất Phàm tuyệt đối không ngờ tới, Thù Cương không ngờ lợi dụng Vu Quan rửa tiền cho anh ta.
Nghĩ đến sự sa đọa của Vu Quan, Trương Nhất Phàm thấy tiếc thay cho Diệp Á Bình.
Ôi,Trương Nhất Phàm thầm thở dài! Việc này, vẫn nên do Lý Hồng quyết định đi!
Ý của Từ yến, chính là nói cho một mình Trương Nhất Phàm nghe, để hắn cân nhắc trong lòng, cuối cùng xử lý như thế nào, còn phải do chính mình Trương Nhất Phàm đi châm chước. Việc này dù sao quan hệ đến Trương Nhất Phàm tâm phúc chuyện của ông xã Diệp Á Bình.
Quyết định của Trương Nhất Phàm, làm Từ Yến có chút không ngờ, Lý Hồng lại suy đoán trong lòng, Trương Nhất Phàm lại có dụng ý gì?
- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi có chuyện cần nói.
Lời nói của Từ Yến, khiến Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc.
Cô muốn phản ánh chuyện gì? quan sát vẻ mặt của Từ Yến, sự lặng lẽ của cô hơi không được bình thường.
Hai người khiêu vũ, Trương Nhất Phàm nói nhẹ bên tai của Từ Yến:
- Tình hình gì?
Từ Yến hạ giọng, hơi thở cũng rõ ràng có thể nghe:
- Có người rửa tiền!
Trương Nhất Phàm cau mày, rửa tiền sao?
Đưa mắt liếc nhìn một vài người trong phòng , trong long Trương Nhất Phàm run lên, không phải là có liên quan với người ở đây chứ? Nếu thực là như vậy thì đó là chuyện đời này mình buồn bực nhất. Vì thế hắn thản nhiên nói câu:
- Đợi tan tiệc rồi bàn lại sau, trực tiếp đi tìm Bí thư Lý Hồng.
Một khúc kết thúc, Trương Nhất Phàm trở lại ngồi trên ghế sô pha, Đoạn Chấn Lâm liền đưa ly rượu cho hắn, hắn nâng ly lên hướng ra hiệu cho Lý Hồng, Lý Hồng gật gật đầu, tiếp tục nhìn Vu Quan và Diệp Á Bình khiêu vũ.
Diệp Á Bình nói:
- Các vị sao không nhảy nữa? Chủ tịch thành phố Từ, cùng Bí thư Đoàn cũng nhảy một khúc đi, Bí thư Lý, cô và Chủ tịch tỉnh Trương nhảy một đoạn, thế nào?
Trương Nhất Phàm biết, nam nữ trung niên khoảng bốn mươi này, thích nhất khiêu vũ, không ngờ kỹ thuật nhảy của Diệp Á Bình và Từ Yến cũng không hề tệ. Hắn biết Lý Hồng không thích khiêu vũ, hoặc là cô ta không thích khiêu vũ trong hoàn cảnh này.
Trương Nhất Phàm khoát tay nói:
- Mọi người nhảy đi! Tôi và Bí thư Lý ngồi một chút.
Dưới ánh sáng violet , Lý Hồng với tư thế tao nhã trên tay cầm một ly rượu vang nhẹ nhàng đưa lên uống. Cảnh tượng này y hệt ở thủ đô năm đó Trương Nhất Phàm nhìn thấy cô, cũng vẫn động tác này, Trương Nhất Phàm nhìn bộ dáng của cô, mơ hồ cảm thấy Lý Hồng dường như đang có tâm sự.
Thực không hiểu những cô gái này lại có nhiều tâm sự đến vậy, giờ phút này, hắn không khỏi nhớ tới lời nói của Từ Yến, Từ Yến rốt cuộc muốn phản ánh tình hình gì với mình?
Lúc này Lý Hồng buông ly nói:
- Em đi trước!
Trương Nhất Phàm cũng đứng lên nói:
- Anh cũng đi ra ngoài dạo dạo một chút!
Vì thế liền rời phòng mà đi. Ra khỏi cửa , bên ngoài đại sảnh là tiếng nhạc khiến người ta đinh tai nhức óc,ở đại sảnh có một dàn nhạc đang biểu diễn.
Trên sân khấu, một người thiếu nữ mặc đồ đen ăn mặc gọn gàng, mặc quần short, đội mũ, một bên đàn guitar, một bên cất giọng hát . Ánh mắt Trương Nhất Phàm nhìn lướt qua đại sảnh rồi xoay người đi vào thang máy.
Mới ra cửa, Trương Tuyết Phong liền theo ở phía sau.
- Lên xe thôi, chúng ta cùng đi dạo quanh thành phố.
Mấy tháng rồi chưa tới thành phố Song Giang , Trương Nhất Phàm ngồi trên xe, thưởng thức làn gió đêm mát lành, đi bộ trên đường cái nơi đây. Hết thảy Thành phố Song Giang này, đối với Trương Nhất Phàm mà nói, thật sự là rất quen thuộc.
Nhất sơn nhất thủy nơi này, một cây cỏ một khúc cây, đều để cho Trương Nhất Phàm nhiều ấn tượng.
Nhìn thấy ông chủ ngồi ở phía sau hút thuốc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Trương Tuyết Phong chạy xe thật chậm.
Nay Song Giang không còn giống với năm xưa. Trong thành phố cổ Song Giang này, vẫn là bầu không khí trước kia, so sánh với thành phố mới, vẫn náo nhiệt như cũ.
Lúc trước quy hoạch ở Song Giang, Trương Nhất Phàm hợp toàn bộ thành phố Song Giang và Lâm Giang thành một. Đây là một kế hoạch phát triển lâu dài, may là người tiếp sau, cũng không có thay đổi ước nguyện ban đầu của chính mình, hơn nữa tiếp tục đi theo con đường của mình. Mới có được sự thay đổi lớn của bốn năm sau.
Tuy rằng trong bốn năm này, rất nhiều cơ sở vật chất cơ bản đều đã hình thành, nhưng số người trong thành phố mới vẫn không đủ.
Xe đi chầm chậm ở trên đường phố, vô tình đi tới một tòa lầu trà năm đó. Lầu trà đã không còn nữa, hiện thay vào đó là một cửa hàng thời trang..
Trương Nhất Phàm nhìn cửa hàng thời trang này, nhẹ nhàng gõ ghế của Trương Tuyết Phong. Trương Tuyết Phong đậu xe ở ven đường, nhìn qua gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt của ông chủ.
Ở trong này, từng mất ba mạng người.
Hơn nữa đều là chuyện đã xảy ra ở ngay trước mắt mình, đến bây giờ vẫn rất vẫn nhớ như in, vẫn nhớ rõ như vậy.
Cuộc chiến với Phương Nghĩa Kiệt năm đó, Tống Vũ Hà bị người đập chết tại cửa lầu trà này. Sau đó Ninh Thành Cương làm Chủ tịch thành phố, sau khi sự việc của anh ta đã bại lộ, Trương Nhất Phàm nhớ rõ, Ninh Thành Cương là nhảy từ cửa sổ của tầng hai xuống.
Ngày đó, tuyết trắng mờ mịt, máu của Ninh Thành Cương lan khắp cửa lầu trà, loá cả mắt! Đỏ đến nỗi làm người ta lo sợ.
Từng cảnh tưởng chuyện cũ dần hiện ra trước mắt Trương Nhất Phàm như một đoạn phim vậy.
Ở Song Giang này, đây chính là nơi mình bắt đầu vùng dậy.
Hắn từ một Chủ tịch thành phố, thăng tiến đến chức Bí thư Thành ủy, chính là từ nơi này bước ra một bước quan trong nhất của cuộc đời.
Anh em Lý Tông Huy, Lý Tông Hán, cũng ở Song Giang cùng chính mình triển khai một cuộc chiến đấu đẫm máu, cuối cùng chết bi thương.
Song Giang là một nơi làm người ta khó có thể quên được. Đến bây giờ, Phương Nghĩa Kiệt bởi vì cái chết của Tống Vũ Hà, còn bị nhốt ở trại tạm giam. Nhìn lầu trà này, suy nghĩ của Trương Nhất Phàm không khỏi nghĩ xa xăm.
Nỗi đau năm đó của Hồ Lôi, cái chết của Tống Vũ Hà, cái chết của Ninh Thành Cương, Lý Tông Huy đi về chầu trời…tất cả những thứ này, vốn dĩ đem lại cho Song Giang và Trương Nhất Phàm nhiều nỗi kinh ngạc.
Trương Tuyết Phong cũng không biết những việc ông chủ trải qua ở Song Giang, anh ta đột nhiên cảm giác được không khí bên trong xe rất nghiêm trọng. Hẳn là đã làm ông chủ nhớ lại chuyện cũ.
Lý Hồng gọi điện thoại tới, khẽ hỏi Trương Nhất Phàm đang ở đâu?
Trương Nhất Phàm không suy tư nữa nói:
- Đang đi dạo trên đường.
Lý Hồng cũng là người đã từng ở Song Giang, cô chứng kiến tận mắt cái chết của Ninh Thành Cương, nghe thấy giọng nói trầm trầm của Trương Nhất Phàm, cô dường như ý thức được cái gì đó nói:
- Anh ở lầu trà?
Từ khi xảy ra vụ án chết người, lầu trà này đã không còn mở nữa.
Nơi này người chết liên tiếp, vả lại người chết đều là những nhân vật lớn, việc này nói người ta làm sao mà kinh doanh tiếp đây?
Càng làm người ta buồn bực chính là, không ngờ có một nhân viên phục vụ cũng bồi táng cho Tống Vũ Hà. Sau đó ông chủ này không làm nổi nữa, đành phải trốn chạy chạy lấy người. Lý Hồng biết rõ ràng sự tình này từ đầu đến cuối, cô liền đoán được nơi Trương Nhất Phàm có thể đi.
Sự nhạy bén của Lý Hồng, luôn làm người ta kinh ngạc không ngừng. Đây cũng là một mặt khá ưu tú trong công tác Ủy ban Kỷ luật của cô.
Từ giọng nói trầm thấp của Trương Nhất Phàm, liền cảm giác được tâm tình của hắn và do thám biết vị trí chỗ hắn đang ở, không thể không nói là một bản lĩnh siêu năng. Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, chợt nghe thấy Lý Hồng nói:
- Bọn họ đều tan cả rồi. Chủ tịch thành phố Từ yến đang đợi anh.
Trương Nhất Phàm nói một tiếng, biết rồi, liền kêu Trương Tuyết Phong chạy xe về.
Trở lại khách sạn, những người khác đã đi rồi, chỉ còn lại Từ Yến ở trong phòng Lý Hồng chờ.
Từ Yến nhìn thấy Trương Nhất Phàm đến, liền không biết làm sao mở miệng.
Bởi vì cô không biết Trương Nhất Phàm sẽ xử lý việc này ra sao.
Đợi Trương Nhất Phàm vào cửa, Từ Yến chủ động đi rót nước.
Trương Nhất Phàm nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói đi!
Từ Yến có chút do dự, việc này chỉ sợ ngay trước mặt Lý Hồng, không tiện cho lắm! Nhưng cô thấy Trương Nhất Phàm tình giống như tự trấn, liền cẩn thận mở miệng nói:
- Việc này chỉ có tôi biết, Cục trưởng Vu Quan rửa tiền cho người ta.
Lý Hồng vốn đứng ở nơi đó, nghe câu này, ngay lập tức trở nên nghiêm túc nói:
- Cục trưởng Vu nào? Là Vu Quan, chồng Diệp Á Bình sao?
- Ừ!
Từ Yến gật gật đầu.
Trương Nhất Phàm phát hiện vẻ mặt của Từ Yến không được bình thường, có lẽ cô đã làm công tác tư tưởng rất lâu. Đối với vấn đề này, Trương Nhất Phàm suy xét được rất rõ ràng. Bởi vì vừa rồi lúc Từ Yến nói với hắn, hắn đã có tâm lý chuẩn bị.
Mặc kệ là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật, chỉ sợ là không thể đánh giá tức dưỡng gian.
Cho nên, hắn muốn cho Lý Hồng trực tiếp biết chuyện này, một là nói rõ mình không bao che khuyết điểm, thứ hai không làm khó cho bản thân mình. Lúc ấy hắn có nghi ngờ Đoạn Chấn Lâm, cũng hoài nghi Diệp Á Bình, nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trước mắt.
Đi dạo một vòng, hắn đã có tính toán. Bằng hiểu biết của mình về Đoạn Chấn Lâm và Diệp Á Bình, hẳn là không đến mức làm những chuyện này. Vì thế hắn nghĩ tới Vu Quan, vừa rồi vào lúc uống rượu, trong lúc vô tình thoáng thấy đồng hồ kia trong tay Vu Quan .
Là đồng hồ Rolex , giá trị hơn hai ngàn.
Lúc Từ Yến nói ra, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy có chút ái ngại, nếu Vu Quan thật sự phạm lỗi, thay người rửa tiền , như vậy chuyện của anh ta có thể sẽ liên lụy đến Diệp Á Bình.
Vu Quan vẫn luôn muốn xuất chúng, muốn người khác không dùng ánh mắt đó nhìn mình, anh ta làm ra chuyện như vậy không khó để hiểu rõ. Lý Hồng nghe xong lời này, lập tức hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh ta giúp người nào rửa tiền?
Từ Yến nhìn ánh mắt nghiêm túc của hai người nói:
- Ông chủ Thù Cương của khách sạn Hải Thiên. Tôi nghi ngờ hắn buôn lậu thuốc phiện.
Thù Cương!
Nhân vật này Trương Nhất Phàm đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không hề quên. Lúc trước Hà Tiêu Tiêu đến Song Giang thăm mình, xảy ra việc lớn như vậy, trong đó còn có Lý Tông Hán và Thù Cương. Sau đó chứng minh hai người bọn họ vô tội, hung thủ vụ án bắt cóc sa lưới, Hà Tiêu Tiêu lúc này mới không có truy cứu trách nhiệm của bọn họ.
Trước khi khách sạn quốc tế Âu Phil chưa khai trương, khách sạn Hải Thiên của Thù Cương vẫn là đầu rồng của thành phố Song Giang, lũng đoạn hộp đêm, khách sạn kinh doanh của Song Giang. Trương Nhất Phàm tuyệt đối không ngờ tới, Thù Cương không ngờ lợi dụng Vu Quan rửa tiền cho anh ta.
Nghĩ đến sự sa đọa của Vu Quan, Trương Nhất Phàm thấy tiếc thay cho Diệp Á Bình.
Ôi,Trương Nhất Phàm thầm thở dài! Việc này, vẫn nên do Lý Hồng quyết định đi!
Ý của Từ yến, chính là nói cho một mình Trương Nhất Phàm nghe, để hắn cân nhắc trong lòng, cuối cùng xử lý như thế nào, còn phải do chính mình Trương Nhất Phàm đi châm chước. Việc này dù sao quan hệ đến Trương Nhất Phàm tâm phúc chuyện của ông xã Diệp Á Bình.
Quyết định của Trương Nhất Phàm, làm Từ Yến có chút không ngờ, Lý Hồng lại suy đoán trong lòng, Trương Nhất Phàm lại có dụng ý gì?
/1313
|