Sắc mặt của Phương Tấn Bằng tối đen một trận.
Hai tên vệ sĩ, không ngờ đỡ không nổi một chiêu của người ta, trong tay hai người có cầm súng đâu? Người ta một bàn tay không, nói ra thì mất mặt biết bao nhiêu?
Phương Tấn Bằng tuy đã từng chứng kiến thân thủ của Liễu Hải, nhưng không nghĩ tới tên Đường Vũ sống an nhàn sung sướng này, cũng có thể phản ứng nhanh chóng như vậy.
Đương nhiên ông ta biết trong đó nguyên nhân chủ yếu là do hai gã vệ sĩ này khinh địch.
Vốn hắn chính là tính hù dọa Đường Vũ một chút, không thể nào động súng thật. Dù sao Đường Vũ là một cán bộ Cục trưởng cấp quốc gia, không phải dân bình thường. Chính bởi vì điểm sơ sẩy này, làm cho Đường Vũ biết là người của mình không dám nổ súng, ông ta mới dám không kiêng nể gì.
Đường Vũ ra khỏi cửa này, âm thầm lau mồ hôi nói:
- Con mẹ nó, may mắn thân thủ này của bố không có hoang phế, nếu không sẽ mất mặt. Xem ra về sau còn phải tiếp tục duy trì việc vận động, không thể cứ luyện công phu trên giường được.
Vừa rồi anh ta chính là đánh cược đối phương không dám nổ súng, mới được ăn cả ngã về không, cho Phương Tấn Bằng một uy thế phủ đầu.
Phương Tấn Bằng hiển nhiên là tên ngốc, Đường Vũ không ngờ trong lúc bị súng chỉ vào cái trán còn dám chủ động phản kích. Chỉ có thể nói rõ hắn can đảm hơn người, không phải một chủ có thể dễ dàng đối phó. Hướng về phần dũng khí này, cũng là chủ làm người ta không dám coi khinh.
Không ngờ được Đường Vũ mới vừa đi, cửa thang máy đột nhiên vọt vào hai mươi mấy tên cảnh sát, những người này vừa vọt vào liền la lớn:
- Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!
Phương Tấn Bằng vỗ cái bàn nói:
- Các người là ai?
Một tên cảnh sát mặc đồng phục cao lớn lấy ra giấy chứng nhận nói:
- Chúng tôi là đại đội hình sự của cục Công an thành phố, hiện tại chúng tôi hoài nghi các người có người tàng trữ súng ống, mời cùng chúng tôi đi một chuyến!
Woa —— Phương Tấn Bằng hung hăng một quyền nện ở trên bàn trà nói:
- Mẹ khiếp cái tên Đường Vũ!
Hai gã vệ sĩ đang chuẩn bị phản kháng, đại đội trưởng hình sự liền hô:
- Nếu không có giấy chứng nhận hữu hiệu chứng minh các ngươi có thể có tư cách dùng súng, tôi khuyên các ngươi vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Hai mươi cây súng lục, đầy đủ nhắm ngay năm người, hai gã vệ sĩ có chút chột dạ, nếu một mình đấu, những tên cảnh sát đó tuyệt đối không phải đối thủ của hai người. Nhưng nhiều súng như vậy chỉ vào mình, nếu thật là muốn bắn nhau, trong lầu trà này cũng không có nơi để bọn họ giãn thân thủ ra.
Hậu quả của việc lộn xộn là bị người ta làm thành bia ngắm, đánh thành một tổ ong vò vẽ.
Phương Tấn Bằng cực kỳ phẫn nộ mà nhắm hai mắt lại, phất phất tay, hai gã vệ sĩ ngay lập tức buông vũ khí xuống, giơ tay lên.
Sơ suất, lại là một lần sơ suất làm người ta bị sỉ nhục.
Nhìn tay hai gã vệ sĩ mang theo còng, Phương Tấn Bằng giờ phút này thật sự rất muốn giết người.
Nhưng ông ta biết, bây giờ không phải lúc phát giận. Ông ta càng tin, chỉ cần mình dám hành động thiếu suy nghĩ, những người này tuyệt đối sẽ đưa vài người mình đánh thành tổ ong vò vẽ. Vừa rồi hai vệ sĩ của ông ta dùng súng chỉ vào Đường Vũ, đó chỉ là một sự thử nghiệm, một loại kinh sợ.
Người ta đây chính là một chấp pháp đường đường chính chính, súng phi pháp dùng chống lại lệnh bắt, hậu quả rất nghiêm trọng.
Người ta cho dù là đánh chết chính mình, kia cũng là đánh uổng công, có thân phận, có bối cảnh cũng nói không rõ được. Đường Vũ làm như vậy, dám khiêu khích tôn nghiêm của ông ta, tuyệt đối không phải bắn tên mà không đích.
Súng của hai gã vệ sĩ bị thu, tay bị còng lại, xé cái áo đậy trên cổ tay của hai người.
- Dẫn đi!
Là một thuộc hạ trung thực của Đường Vũ, đại đội trưởng hình sự tự thân xuất quân, dẫn người bắt giữ vài người này.
Bà xã Phương Tấn Bằng nhìn thấy những việc này, biết tâm trạng của Phương Tấn Bằng không tốt, cũng không dám hé răng. Đinh Nhất Yến cùng Phương Tấn Bằng ở thủ đô chạy chung quanh các nơi cả nước, chưa từng có gặp qua trường hợp này, mỗi lần đều là hắn Phương Tấn Bằng gọi người dùng súng đỉnh vào đầu người khác, nhìn người khác quỳ gối dưới chân Phương Tấn Bằng cầu xin tha thứ.
Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, tuyệt đối là lần đầu.
Đại đội trưởng hình sự Tôn Uy đến gần Phương Tấn Bằng nói:
- Rất xin lỗi, ông cũng phải cùng chúng tôi đi một chuyến!
Phương Tấn Bằng ngẩng đầu, dưới kính mắt màu xanh nhạt, mang theo một tia lạnh lùng muốn giết người. Tôn Uy không khỏi phát lạnh dưới đáy lòng, tên tiểu tử này có lai lịch gì? Sát khí nồng như vậy. Tuy nhiên, là một đại đội trưởng hình sự, ánh mắt của Phương Tấn Bằng này tuyệt đối là dọa không ngã được anh ta.
Chỉ nghe thấy Phương Tấn Bằng thản nhiên nói một câu:
- Các người nhất định phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn hôm nay!
Dưới đáy lòng Tôn Uy thầm nhủ, tên tiểu tử này có phải xã hội đen hay không? Xã hội đen không ngờ cũng dám uy hiếp cảnh sát, thế giới này loạn rồi!
Tôi là binh anh là kẻ trộm, bố sợ mày sao!
Tôn Uy vung tay lên nói:
- Dẫn đi!
Hai tên cảnh sát đi vào, Phương Tấn Bằng nói:
- Tôi tự mình đi!
Đinh Nhất Yến phụ đẩy xe, chậm rãi vào thang máy.
Lúc vào thang máy, Đinh Nhất Yến cứ nghĩ, Phương Tấn Bằng làm gì mà không gọi điện thoại cho sở tỉnh?
Ở trong cục, hai gã vệ sĩ đã bị bắt áp.
Phương Tấn Bằng và bà xã ông ta Đinh Nhất Yến trong phòng làm việc khác ngồi. Vẫn may là chưa có nhốt hai vợ chồng họ lại.
Tôn Uy và một tên cảnh sát ngồi ở đối diện, nhìn vợ chồng này một cái nói:
- Tên gọi là gì?
Phương Tấn Bằng vẹo liếc mắt một cái nói:
- Kêu Đường Vũ ra đây!
- Rất xin lỗi, cục trưởng Đường không rảnh gặp ông.
Phương Tấn Bằng hừ lạnh một tiếng, Đường Vũ này không ngờ dám lấy mình ra trêu đùa, gan lắm!
Ông ta nhìn chằm chằm Tôn Uy nói:
- Anh nghe cho rõ đây, leo lên đến vị trí đội trưởng đội hình sự này không dễ dàng, tôi khuyên anh một câu, không cần quấy cùng Đường Vũ cùng tìm con đường chết!
Tôn Uy liền vỗ vào cái bàn đứng lên nói:
- Nơi này là văn phòng đại đội hình sự, không chấp nhận ông được kiêu ngạo như vậy, tên gì?
Phương Tấn Bằng khinh thường nói:
- Anh có cái tư cách gì hỏi tên bố chứ? Cho anh thêm một cơ hội, bảo Đường Vũ ra đây, nếu không bây giờ bố kêu người lột da của mày ra đấy!
- Được rồi! Ta đây sẽ chờ ông gọi người đến lột da tôi này!
Tôn Uy ném bút trong tay, tay ôm tựa vào trên ghế. Trong phòng làm việc trầm mặc, có một hình sự đẩy cửa tiến vào nói:
- Đội trưởng Tôn, hai người hiềm nghi cự tuyệt không chịu phối hợp bất cứ việc gì.
Kết quả này, đương nhiên là chuyện có trong dự kiến của Tôn Uy.
Anh ta liền đứng lên, nói với hai thuộc hạ:
- Trông coi bọn họ.
Nói xong, anh ta liền rời đi .
Ở bên ngoài, Tôn Uy lấy ra di động nói:
- Cục trưởng Đường, tiểu tử này thật là kiêu ngạo. Rốt cuộc là ai vậy?
Đường Vũ cười cười nói:
- Có phải sợ rồi không?
- Không sợ! Đi theo cục trưởng Đường, chết cũng không sợ!
Tôn Uy kỳ thật đã ý thức được lai lịch người này không hề nhỏ, vệ sĩ còn có thể mang theo súng đi lại, khuếch trương như thế, giọng điệu nói chuyện kiêu ngạo, ngông cuồng. Nghe những lời này của Đường Vũ, anh ta liền hiểu ra, đối phương khẳng định là nhân vật có bối cảnh. Tuy nhiên, Tôn Uy lập tức bày tỏ lòng thành, sợ cái gì, ở trên có Đường Vũ đỡ.
Cục trường Đường lại là người của Chủ tịch tỉnh Trương, ở thành phố Đông Lâm người nào cũng đều biết chuyện này.
Với bối cảnh của Chủ tịch tỉnh Trương, anh ta nghĩ đi ngang cũng được, sợ cái gì?
Đường Vũ cười cười nói:
- Ông ta không nói, vậy cứ để yên đi! Cậu an bài một chút, trở về ngủ.
- Như vậy được không?
Tôn Uy thử thăm dò hỏi một câu:
Đây chính là việc cầm tiền đồ và tính mạng của chính mình ra nói giỡn, tôn Uy tuy rằng vỗ bộ ngực cam đoan, nhưng anh ta vẫn là không dám về nhà ngủ.
Phương Tấn Bằng nhìn đồng hồ, thấy đối phương nửa ngày không hề có động tĩnh, ông ta cuối cùng không kìm nổi nói:
- Được, các người có gan đó!
Ông ta lấy di động ra, gọi điện thoại cho sở ở tỉnh nói:
- Dư Khang Kiện phải không? Tôi Phương Tấn Bằng đây.
Dư Khang Kiện đang vì vụ va chạm với Đường Vũ mà buồn bực, đã vài ngày, không ngờ chưa tới nửa giờ làm việc thu thập về Đường Vũ. Trong lòng cứ đang suy nghĩ tìm cái lấy cớ gì, để bắt Đường Vũ. Ai biết lại nhận được điện thoại của Phương Tấn Bằng, Phương Tấn Bằng nói:
- Ông lập tức phái người lại đây cho tôi, tôi ở Cục Công an thành phố Đông Lâm, hai vệ sĩ của tôi bị bọn họ nhốt rồi.
- Cái gì? Việc này việc này việc này...
Dư Khang Kiện nói lắp, sắp nói không ra lời. Đường Vũ không ngờ ngay cả đại thiếu gia nhà họ Phương cũng dám bắt nhốt, thật sự là động trời.
- Được tôi lập tức, lập tức qua.
Đã sớm nghe nói Phương Tấn Bằng và Chủ tịch tỉnh Trương bất hòa, Đường Vũ là người của Trương Nhất Phàm, anh ta tạm giữ Phương Tấn Bằng như vậy, chẳng lẽ không phải là ý của Trương Nhất Phàm sao?
Dư Khang Kiện khẽ cắn môi, tôi vẫn là nên gọi điện thoại cho Giám đốc sở Thương. Lần trước ở chỗ Đường Vũ nơi đó huých phải một chút khó chịu, Dư Khang Kiện hận Đường Vũ tiểu tử này thấu xương. Vì thế anh ta gọi điện thoại cho Giám đốc sở Thương.
Anh ta nói có thể là một sự hiểu lầm, Cục Công an thành phố Đông Lâm đã bắt nhốt Phương Tấn Bằng và hai vệ sĩ của ông ta.
Mùa hè này muỗi nhiều, thời tiết nóng, ở nơi này khẳng định rất khó chịu.
Giám đốc sở Thương nghe xong điện thoại của Dư Khang Kiện, thầm nghĩ Đường Vũ này lá gan cũng quá lớn, sao lại làm ra loại sự tình này? Ông ta cân nhắc vẫn là quyết định tự mình gọi điện thoại cho Đường Vũ. Giám đốc sở Thương tuy rằng quan hệ cùng Trương Kính Hiên không tồi, nhưng ông ta và Phương Cảnh Văn giao tình cũng rất tốt.
Việc của nhà họ Phương, ông ta vẫn là phải quản, nếu không ở trên trách tội xuống dưới, hắn cũng thật mất mặt.
- Đường Vũ à! Tôi là Thương Chính Văn, xảy ra việc gì vậy? Nghe nói cậu mời Phương thiếu gia đi uống trà à ?
Đường Vũ sửng sốt chút nói:
- Phương thiếu gia nào? Giám đốc sở Thương.
Thương Chính Văn thầm mắng tên Đường Vũ giảo hoạt nói:
- Cháu trai của Chủ tịch tỉnh Phương Cảnh Văn trước kia, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Ồ, hóa ra là ông ta, hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi đây đã kêu người thả vợ chồng họ rồi.
Đường Vũ cười cười trả lời.
- Sao cơ? Cậu còn muốn tạm giữ hai vệ sĩ của người ta? Phương thiếu gia người ta đi đứng bất lợi, không thể thiếu vệ sĩ này, cậu nhẹ nhàng một chút.
Đường Vũ có chút khó xử nói:
- Giám đốc sở Thương, bọn họ phi pháp kiềm giữ súng ống, tôi này cũng là sợ bọn họ công loạn trị an xã hội. Bất đắc dĩ đưa bọn họ về để hỏi một chút, nhưng người ta không phối hợp, cứ đòi sẽ lột da chúng tôi.
Giám đốc sở Thương thầm mắng, Phương Tấn Bằng cũng là loại con heo, sao lại có thể mang súng chứ?
Chỉ với tội danh này, người ta phải làm bài văn, phiền toái cũng không nhỏ. Không thể đến thủ đô đi xin chỉ thị, từ phía trên phê cái chứng thực xuống!
Giám đốc sở Thương suy nghĩ nói:
- Chuyện này, tôi sẽ đi thăm dò thực hư, cậu thả bọn họ trước đi!
Đường Vũ nói:
- Vậy được có một câu của ông, tôi lập tức thả người!
Thương chính văn thầm mắng một câu, con mẹ nó thực sự giảo hoạt! Xem ra lúc này, chính mình cũng bị đưa vào.
Hai tên vệ sĩ, không ngờ đỡ không nổi một chiêu của người ta, trong tay hai người có cầm súng đâu? Người ta một bàn tay không, nói ra thì mất mặt biết bao nhiêu?
Phương Tấn Bằng tuy đã từng chứng kiến thân thủ của Liễu Hải, nhưng không nghĩ tới tên Đường Vũ sống an nhàn sung sướng này, cũng có thể phản ứng nhanh chóng như vậy.
Đương nhiên ông ta biết trong đó nguyên nhân chủ yếu là do hai gã vệ sĩ này khinh địch.
Vốn hắn chính là tính hù dọa Đường Vũ một chút, không thể nào động súng thật. Dù sao Đường Vũ là một cán bộ Cục trưởng cấp quốc gia, không phải dân bình thường. Chính bởi vì điểm sơ sẩy này, làm cho Đường Vũ biết là người của mình không dám nổ súng, ông ta mới dám không kiêng nể gì.
Đường Vũ ra khỏi cửa này, âm thầm lau mồ hôi nói:
- Con mẹ nó, may mắn thân thủ này của bố không có hoang phế, nếu không sẽ mất mặt. Xem ra về sau còn phải tiếp tục duy trì việc vận động, không thể cứ luyện công phu trên giường được.
Vừa rồi anh ta chính là đánh cược đối phương không dám nổ súng, mới được ăn cả ngã về không, cho Phương Tấn Bằng một uy thế phủ đầu.
Phương Tấn Bằng hiển nhiên là tên ngốc, Đường Vũ không ngờ trong lúc bị súng chỉ vào cái trán còn dám chủ động phản kích. Chỉ có thể nói rõ hắn can đảm hơn người, không phải một chủ có thể dễ dàng đối phó. Hướng về phần dũng khí này, cũng là chủ làm người ta không dám coi khinh.
Không ngờ được Đường Vũ mới vừa đi, cửa thang máy đột nhiên vọt vào hai mươi mấy tên cảnh sát, những người này vừa vọt vào liền la lớn:
- Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!
Phương Tấn Bằng vỗ cái bàn nói:
- Các người là ai?
Một tên cảnh sát mặc đồng phục cao lớn lấy ra giấy chứng nhận nói:
- Chúng tôi là đại đội hình sự của cục Công an thành phố, hiện tại chúng tôi hoài nghi các người có người tàng trữ súng ống, mời cùng chúng tôi đi một chuyến!
Woa —— Phương Tấn Bằng hung hăng một quyền nện ở trên bàn trà nói:
- Mẹ khiếp cái tên Đường Vũ!
Hai gã vệ sĩ đang chuẩn bị phản kháng, đại đội trưởng hình sự liền hô:
- Nếu không có giấy chứng nhận hữu hiệu chứng minh các ngươi có thể có tư cách dùng súng, tôi khuyên các ngươi vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Hai mươi cây súng lục, đầy đủ nhắm ngay năm người, hai gã vệ sĩ có chút chột dạ, nếu một mình đấu, những tên cảnh sát đó tuyệt đối không phải đối thủ của hai người. Nhưng nhiều súng như vậy chỉ vào mình, nếu thật là muốn bắn nhau, trong lầu trà này cũng không có nơi để bọn họ giãn thân thủ ra.
Hậu quả của việc lộn xộn là bị người ta làm thành bia ngắm, đánh thành một tổ ong vò vẽ.
Phương Tấn Bằng cực kỳ phẫn nộ mà nhắm hai mắt lại, phất phất tay, hai gã vệ sĩ ngay lập tức buông vũ khí xuống, giơ tay lên.
Sơ suất, lại là một lần sơ suất làm người ta bị sỉ nhục.
Nhìn tay hai gã vệ sĩ mang theo còng, Phương Tấn Bằng giờ phút này thật sự rất muốn giết người.
Nhưng ông ta biết, bây giờ không phải lúc phát giận. Ông ta càng tin, chỉ cần mình dám hành động thiếu suy nghĩ, những người này tuyệt đối sẽ đưa vài người mình đánh thành tổ ong vò vẽ. Vừa rồi hai vệ sĩ của ông ta dùng súng chỉ vào Đường Vũ, đó chỉ là một sự thử nghiệm, một loại kinh sợ.
Người ta đây chính là một chấp pháp đường đường chính chính, súng phi pháp dùng chống lại lệnh bắt, hậu quả rất nghiêm trọng.
Người ta cho dù là đánh chết chính mình, kia cũng là đánh uổng công, có thân phận, có bối cảnh cũng nói không rõ được. Đường Vũ làm như vậy, dám khiêu khích tôn nghiêm của ông ta, tuyệt đối không phải bắn tên mà không đích.
Súng của hai gã vệ sĩ bị thu, tay bị còng lại, xé cái áo đậy trên cổ tay của hai người.
- Dẫn đi!
Là một thuộc hạ trung thực của Đường Vũ, đại đội trưởng hình sự tự thân xuất quân, dẫn người bắt giữ vài người này.
Bà xã Phương Tấn Bằng nhìn thấy những việc này, biết tâm trạng của Phương Tấn Bằng không tốt, cũng không dám hé răng. Đinh Nhất Yến cùng Phương Tấn Bằng ở thủ đô chạy chung quanh các nơi cả nước, chưa từng có gặp qua trường hợp này, mỗi lần đều là hắn Phương Tấn Bằng gọi người dùng súng đỉnh vào đầu người khác, nhìn người khác quỳ gối dưới chân Phương Tấn Bằng cầu xin tha thứ.
Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, tuyệt đối là lần đầu.
Đại đội trưởng hình sự Tôn Uy đến gần Phương Tấn Bằng nói:
- Rất xin lỗi, ông cũng phải cùng chúng tôi đi một chuyến!
Phương Tấn Bằng ngẩng đầu, dưới kính mắt màu xanh nhạt, mang theo một tia lạnh lùng muốn giết người. Tôn Uy không khỏi phát lạnh dưới đáy lòng, tên tiểu tử này có lai lịch gì? Sát khí nồng như vậy. Tuy nhiên, là một đại đội trưởng hình sự, ánh mắt của Phương Tấn Bằng này tuyệt đối là dọa không ngã được anh ta.
Chỉ nghe thấy Phương Tấn Bằng thản nhiên nói một câu:
- Các người nhất định phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn hôm nay!
Dưới đáy lòng Tôn Uy thầm nhủ, tên tiểu tử này có phải xã hội đen hay không? Xã hội đen không ngờ cũng dám uy hiếp cảnh sát, thế giới này loạn rồi!
Tôi là binh anh là kẻ trộm, bố sợ mày sao!
Tôn Uy vung tay lên nói:
- Dẫn đi!
Hai tên cảnh sát đi vào, Phương Tấn Bằng nói:
- Tôi tự mình đi!
Đinh Nhất Yến phụ đẩy xe, chậm rãi vào thang máy.
Lúc vào thang máy, Đinh Nhất Yến cứ nghĩ, Phương Tấn Bằng làm gì mà không gọi điện thoại cho sở tỉnh?
Ở trong cục, hai gã vệ sĩ đã bị bắt áp.
Phương Tấn Bằng và bà xã ông ta Đinh Nhất Yến trong phòng làm việc khác ngồi. Vẫn may là chưa có nhốt hai vợ chồng họ lại.
Tôn Uy và một tên cảnh sát ngồi ở đối diện, nhìn vợ chồng này một cái nói:
- Tên gọi là gì?
Phương Tấn Bằng vẹo liếc mắt một cái nói:
- Kêu Đường Vũ ra đây!
- Rất xin lỗi, cục trưởng Đường không rảnh gặp ông.
Phương Tấn Bằng hừ lạnh một tiếng, Đường Vũ này không ngờ dám lấy mình ra trêu đùa, gan lắm!
Ông ta nhìn chằm chằm Tôn Uy nói:
- Anh nghe cho rõ đây, leo lên đến vị trí đội trưởng đội hình sự này không dễ dàng, tôi khuyên anh một câu, không cần quấy cùng Đường Vũ cùng tìm con đường chết!
Tôn Uy liền vỗ vào cái bàn đứng lên nói:
- Nơi này là văn phòng đại đội hình sự, không chấp nhận ông được kiêu ngạo như vậy, tên gì?
Phương Tấn Bằng khinh thường nói:
- Anh có cái tư cách gì hỏi tên bố chứ? Cho anh thêm một cơ hội, bảo Đường Vũ ra đây, nếu không bây giờ bố kêu người lột da của mày ra đấy!
- Được rồi! Ta đây sẽ chờ ông gọi người đến lột da tôi này!
Tôn Uy ném bút trong tay, tay ôm tựa vào trên ghế. Trong phòng làm việc trầm mặc, có một hình sự đẩy cửa tiến vào nói:
- Đội trưởng Tôn, hai người hiềm nghi cự tuyệt không chịu phối hợp bất cứ việc gì.
Kết quả này, đương nhiên là chuyện có trong dự kiến của Tôn Uy.
Anh ta liền đứng lên, nói với hai thuộc hạ:
- Trông coi bọn họ.
Nói xong, anh ta liền rời đi .
Ở bên ngoài, Tôn Uy lấy ra di động nói:
- Cục trưởng Đường, tiểu tử này thật là kiêu ngạo. Rốt cuộc là ai vậy?
Đường Vũ cười cười nói:
- Có phải sợ rồi không?
- Không sợ! Đi theo cục trưởng Đường, chết cũng không sợ!
Tôn Uy kỳ thật đã ý thức được lai lịch người này không hề nhỏ, vệ sĩ còn có thể mang theo súng đi lại, khuếch trương như thế, giọng điệu nói chuyện kiêu ngạo, ngông cuồng. Nghe những lời này của Đường Vũ, anh ta liền hiểu ra, đối phương khẳng định là nhân vật có bối cảnh. Tuy nhiên, Tôn Uy lập tức bày tỏ lòng thành, sợ cái gì, ở trên có Đường Vũ đỡ.
Cục trường Đường lại là người của Chủ tịch tỉnh Trương, ở thành phố Đông Lâm người nào cũng đều biết chuyện này.
Với bối cảnh của Chủ tịch tỉnh Trương, anh ta nghĩ đi ngang cũng được, sợ cái gì?
Đường Vũ cười cười nói:
- Ông ta không nói, vậy cứ để yên đi! Cậu an bài một chút, trở về ngủ.
- Như vậy được không?
Tôn Uy thử thăm dò hỏi một câu:
Đây chính là việc cầm tiền đồ và tính mạng của chính mình ra nói giỡn, tôn Uy tuy rằng vỗ bộ ngực cam đoan, nhưng anh ta vẫn là không dám về nhà ngủ.
Phương Tấn Bằng nhìn đồng hồ, thấy đối phương nửa ngày không hề có động tĩnh, ông ta cuối cùng không kìm nổi nói:
- Được, các người có gan đó!
Ông ta lấy di động ra, gọi điện thoại cho sở ở tỉnh nói:
- Dư Khang Kiện phải không? Tôi Phương Tấn Bằng đây.
Dư Khang Kiện đang vì vụ va chạm với Đường Vũ mà buồn bực, đã vài ngày, không ngờ chưa tới nửa giờ làm việc thu thập về Đường Vũ. Trong lòng cứ đang suy nghĩ tìm cái lấy cớ gì, để bắt Đường Vũ. Ai biết lại nhận được điện thoại của Phương Tấn Bằng, Phương Tấn Bằng nói:
- Ông lập tức phái người lại đây cho tôi, tôi ở Cục Công an thành phố Đông Lâm, hai vệ sĩ của tôi bị bọn họ nhốt rồi.
- Cái gì? Việc này việc này việc này...
Dư Khang Kiện nói lắp, sắp nói không ra lời. Đường Vũ không ngờ ngay cả đại thiếu gia nhà họ Phương cũng dám bắt nhốt, thật sự là động trời.
- Được tôi lập tức, lập tức qua.
Đã sớm nghe nói Phương Tấn Bằng và Chủ tịch tỉnh Trương bất hòa, Đường Vũ là người của Trương Nhất Phàm, anh ta tạm giữ Phương Tấn Bằng như vậy, chẳng lẽ không phải là ý của Trương Nhất Phàm sao?
Dư Khang Kiện khẽ cắn môi, tôi vẫn là nên gọi điện thoại cho Giám đốc sở Thương. Lần trước ở chỗ Đường Vũ nơi đó huých phải một chút khó chịu, Dư Khang Kiện hận Đường Vũ tiểu tử này thấu xương. Vì thế anh ta gọi điện thoại cho Giám đốc sở Thương.
Anh ta nói có thể là một sự hiểu lầm, Cục Công an thành phố Đông Lâm đã bắt nhốt Phương Tấn Bằng và hai vệ sĩ của ông ta.
Mùa hè này muỗi nhiều, thời tiết nóng, ở nơi này khẳng định rất khó chịu.
Giám đốc sở Thương nghe xong điện thoại của Dư Khang Kiện, thầm nghĩ Đường Vũ này lá gan cũng quá lớn, sao lại làm ra loại sự tình này? Ông ta cân nhắc vẫn là quyết định tự mình gọi điện thoại cho Đường Vũ. Giám đốc sở Thương tuy rằng quan hệ cùng Trương Kính Hiên không tồi, nhưng ông ta và Phương Cảnh Văn giao tình cũng rất tốt.
Việc của nhà họ Phương, ông ta vẫn là phải quản, nếu không ở trên trách tội xuống dưới, hắn cũng thật mất mặt.
- Đường Vũ à! Tôi là Thương Chính Văn, xảy ra việc gì vậy? Nghe nói cậu mời Phương thiếu gia đi uống trà à ?
Đường Vũ sửng sốt chút nói:
- Phương thiếu gia nào? Giám đốc sở Thương.
Thương Chính Văn thầm mắng tên Đường Vũ giảo hoạt nói:
- Cháu trai của Chủ tịch tỉnh Phương Cảnh Văn trước kia, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Ồ, hóa ra là ông ta, hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi đây đã kêu người thả vợ chồng họ rồi.
Đường Vũ cười cười trả lời.
- Sao cơ? Cậu còn muốn tạm giữ hai vệ sĩ của người ta? Phương thiếu gia người ta đi đứng bất lợi, không thể thiếu vệ sĩ này, cậu nhẹ nhàng một chút.
Đường Vũ có chút khó xử nói:
- Giám đốc sở Thương, bọn họ phi pháp kiềm giữ súng ống, tôi này cũng là sợ bọn họ công loạn trị an xã hội. Bất đắc dĩ đưa bọn họ về để hỏi một chút, nhưng người ta không phối hợp, cứ đòi sẽ lột da chúng tôi.
Giám đốc sở Thương thầm mắng, Phương Tấn Bằng cũng là loại con heo, sao lại có thể mang súng chứ?
Chỉ với tội danh này, người ta phải làm bài văn, phiền toái cũng không nhỏ. Không thể đến thủ đô đi xin chỉ thị, từ phía trên phê cái chứng thực xuống!
Giám đốc sở Thương suy nghĩ nói:
- Chuyện này, tôi sẽ đi thăm dò thực hư, cậu thả bọn họ trước đi!
Đường Vũ nói:
- Vậy được có một câu của ông, tôi lập tức thả người!
Thương chính văn thầm mắng một câu, con mẹ nó thực sự giảo hoạt! Xem ra lúc này, chính mình cũng bị đưa vào.
/1313
|